Phần 27: Vợ nhỏ ra mắt
Hơn bốn tiếng đồng hồ trước…
Tại một cái làng chài nghèo nàn bên bờ biển phía Tây đảo Vọng Phu. Ánh nắng chiều nhuộm bãi cát trắng thành một màu vàng óng lấp lánh thật yên bình. Làng Vọng Phu hôm nay rất khác lạ… Đám phụ nữ đều đổ dồn về một phía vây kín căn nhà gỗ xiêu vẹo có kích thước lớn nhất ở cuối làng.
– Ôi… Trên đời lại có cô gái xinh đẹp như vậy?
– Thôi xong. Lần này cô ta mang Trung đi chắc mãi mãi sẽ không quay lại nữa ah…
– Trung sẽ quay về thôi. Tao tin nó…
– Nhưng mà tao… tao sẽ rất nhớ ah…
– Dùng cái chày gỗ của mày đỡ đi…
– Phì… Thứ đó làm sao so sánh được…
Lúc này ngôi nhà cuối làng bị vây kín bởi hơn hai trăm người phụ nữ. Cửa nhà cũng không thể đóng lại vị bị người chen chật cứng. Mọi ánh mắt đều hướng về sàn nước lót bằng đá ở cuối nhà nơi đó có mấy người phụ nữ toàn thân sũng nước đang giúp cho hai người một nam một nữ tắm rửa.
Khánh Phương toàn thân trần truồng tuyệt đẹp cúi thấp đầu đón lấy từng gàu nước pha loãng mùi bồ kết thoang thoảng dễ chịu. Hai gò má nàng đỏ hồng, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang Hoài Trung đang cười toe toét bên cạnh mà ấm ức xấu hổ không chịu được.
Chưa bao giờ Khánh Phương tắm rửa lại có nhiều người nhìn ngắm như vậy. Nàng đã sớm được Trung giải thích Làng Vọng Phu toàn bộ là phụ nữ. Nếu có một người đàn ông thì chỉ có thể là bản thân anh thôi. Nhưng Khánh Phương vẫn thấy mình như biến thành một cô vợ nhỏ vừa được tìm về ra mắt hơn hai trăm bà vợ lớn vậy. Nói như vậy cũng không sai chỗ nào ah… Chỉ nhìn những người phụ nữ này tắm cho Trung, Khánh Phương không thể không đoán ra mối quan hệ của anh và họ. Và nhất là gần như toàn bộ họ đều lớn tuổi hơn nàng.
Lúc sáng nay sau khi chạy thoát khỏi hai nhóm người truy sát trên đảo Thổ Chu, Khánh Phương và Trung được bốn chị Hoa, Ngọc, Minh, Hậu tìm thấy và đưa lên thuyền cá quay về đây. Theo lời họ kể Trung mấy ngày trước gây thù hằn với một tên công tử nên mọi người đưa anh sang đảo Thổ Chu lánh nạn. Hôm nay bốn chị sốt ruột không chịu được nên sáng sớm đã lái tàu cá sang đảo lớn tìm Trung về.
Lúc này Khánh Phương mới hiểu những năm qua anh đã tồn tại như thế nào với đầu óc hỗn loạn ngớ ngớ ngẩn ngẩn như vậy. Anh là được phụ nữ bao nuôi ah. Không, nên nói anh được cả một làng toàn phụ nữ nuôi dưỡng như một ông hoàng. Dĩ nhiên ông hoàng ở đây là so sánh với điều kiện chung của nơi này mà thôi.
– Cảm ơn chị Hoa. Em bây giờ có thể tự tắm được rồi…
Khánh Phương hai gò má đỏ ửng, đứng lên cảm ơn người phụ nữ chạc ba mươi. Chị ta gật gật đầu mỉm cười nhưng ánh mắt không khỏi nhìn qua cơ thể trần truồng hoàn mỹ của Khánh Phương mà ngơ ngẩn.
Khánh Phương giũ giũ mái tóc ướt sũng, cuộn lại thành một búi lớn trên đầu. Chợt bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Trung đang nhìn chằm chằm vào hai bầu vú căng phồng của mình, hai gò má nàng nóng ran lên. Cảm giác có chút xấu hổ, lại có gì đó vui vui thích thú. Cảm xúc này trước đây chưa bao giờ xuất hiện trong lòng nàng. Nó không thiên về ham muốn nhục dục như những lần nàng khỏa thân khiêu khích ánh mắt nóng bỏng của những người đàn ông. Nó như hòa lẫn giữa ham muốn thể xác và một loại ấm áp gần gũi gắn bó nào đó… Như một người vợ trẻ đang tắm rửa quay lại thì thấy chồng đang nhìn ngắm thân thể mình một cách say mê đầy yêu thương. Cảm xúc nàng lúc này cũng vậy dù ngượng nhưng rất vui, rất hạnh phúc…
– Em nói đã biết Trung từ nhỏ sao? – Chị Hậu đang gội đầu cho Trung bên cạnh hỏi.
– Dạ. Nhà anh ấy và nhà em rất thân nhau… Nên bọn em chơi chung từ nhỏ. Nhưng do anh ấy bị mất tích hơn hai mươi năm… – Khánh Phương nhỏ nhẹ giải thích.
– Vậy em có chắc nhận đúng người không? – Một chị khác bên ngoài xen vào.
– Đúng đó. Lỡ mang con người ta về thành phố lại bảo không đúng rồi ném nó ra đường thì sao? – Một giọng nói oang oang từ ngoài vách gỗ vọng vào.
– Tui sợ nhất là vậy đó… – Không ít tiếng ủng hộ hùa theo.
Khánh Phương cười khổ nhìn sang Trung. Nàng chưa bao giờ lọt vào tình cảnh kỳ lạ như lúc này. Nàng thấy mình như đứng trước một phiên tòa cho vô số người chất vấn trong khi trên người mình lại không mặc một mảnh vải. Khánh Phương cũng nhận ra mình ngoại trừ có chút xấu hổ ban đầu thì cũng đã quen với ánh mắt mọi người.
– “Anh nói cái gì đi… Không phải định bắt em đóng vai Lý Thông như vậy mãi chứ?”
Khánh Phương truyền ý nghĩ của mình sang cho Hoài Trung. Anh có vẻ không hiểu Lý Thông mà nàng nói là thứ gì nhưng vẫn nhoẻn miệng cười toe toét với nàng.
Trung đứng lên giơ giơ tay ra hiệu lập tức gần như tất cả âm thanh ồn ào bàn tán liền nín bặt. Khánh Phương cắn môi mặt đỏ ửng nhìn anh. Nàng thấy anh như một con sư tử đực cao lớn uy mãnh giữa bầy sư tử cái đông nghìn nghịt lại vô cùng ngoan ngoãn.
– Trung nhớ… Phương Phương… Không nhầm đâu…
Nghe giọng nói ồm ồm ngọng nghịu của anh mà Khánh Phương không nhịn được phì cười. Những người phụ nữ bên ngoài thì ỉu xìu chán nản bắt đầu lục tục rời khỏi căn nhà. Chỉ một chốc cả căn nhà vừa chật kín người liền thênh thang rộng rãi chỉ còn Hoài Trung, Khánh Phương và bốn chị Hoa, Ngọc, Minh, Hậu. Nhìn những người phụ nữ kia chán chường rời đi mà Khánh Phương cũng cảm thấy thương cảm cho họ. Có lẽ hơn hai năm Trung ở đây đã để lại quá nhiều kỷ niệm trong lòng họ.
Khi Khánh Phương vừa quay lại thì bất chợt toàn thân cứng đờ, hai gò má nóng lên như có lửa. Trung đã tồng ngồng đến trước mặt nàng. Khánh Phương vừa ngượng vừa không cưỡng được phải nhìn khắp cơ thể của anh. Nàng biết ánh mắt của bốn chị Hoa, Ngọc, Minh, Hậu cũng như mình đổ dồn lên thân thể đàn ông hoàn mỹ của anh. Bộ ngực anh rắn chắc nở nang không đồ sộ nhưng vẫn tạo nét vuông vức mạnh mẽ. Vùng bụng của anh vừa nhìn Khánh Phương đã muốn chạm vào những múi cơ nổi cộm đối xứng đều như khuôn đúc đó. Vòng eo của anh mạnh mẽ với hai rãnh gân nổi cộm hình chữ V làm nổi bật vùng bụng dưới với nhánh lông đen nhánh rậm rịt từ dưới chạy lên đến gần rốn.
Khánh Phương hai gò má đã đỏ ửng sức nóng lan tận mang tai khi ánh mắt nàng chuyển xuống bên dưới của anh. Giữa một vùng lông rậm rịt xoăn tít là một cái dương vật to lớn dài ngoằng. Vật đàn ông lớn nhất mà nàng từng thấy. Dù nàng đã một lần ân ái với Trung nhưng xảy ra trong bóng tối tuyệt đối. Đầu óc nàng khi đó cũng mơ hồ vì cơn khao khát giày vò trong cơ thể. Nhưng lúc này nhìn lại Khánh Phương mới thật sự kinh hãi vì vật đàn ông của Trung. Nó đã hoàn toàn nằm ngoài khung chiếu so sánh trong đầu nàng. Nó dù đang ở trạng thái nghỉ ngơi rũ xuống vẫn dài hơn nửa đùi của anh, còn lớn đến gần bằng cổ tay của nàng. Khánh Phương cắn môi tự hỏi không biết bằng cách nào mà đêm qua nó đã chui được vào trong cơ thể mình ah.
– Để chị tắm cho Trung nha…
Hoa, Ngọc, Minh, Hậu cũng không đợi Trung trả lời, càng không cần Khánh Phương cho phép, lần lượt cởi quần áo mình xuống. Gương mặt Khánh Phương nóng lên nhìn thân thể trần truồng của bốn người phụ nữ trước mặt. Làn da họ ngăm đen mang đặc trưng của dân miền biển. Nhưng cơ thể họ lại rất săn chắc, rất ít mỡ thừa. Có thể do lao động mỗi ngày cũng có thể do nguồn dinh dưỡng nơi này thiếu thốn… Lại vô tình cho họ những cơ thể đầy mỹ cảm tràn trề sức sống. Nhìn Trung ngoan ngoãn đứng bất động giữa bốn người phụ nữ mà ánh mắt còn thích thú nhìn ngắm hai bầu vú căng tròn của mình rồi lại nhìn những bộ ngực sung mãn phía trước như so sánh, hai gò má Khánh Phương không khỏi đỏ ửng lên. Nàng lặng lẽ bước đến áp sát vào người Trung. Khánh Phương được chị Minh giao cho một miếng xơ dừa được cắt vuông vức. Nàng cũng dùng nó chà xát lên làn da đen bóng của anh.
– “Anh đến chỗ em ở nhiều ngày trước rồi phải không?”
Khánh Phương vốc nước rửa cánh tay anh, chợt nghĩ đến mấy ngày trước nàng buột miệng hỏi. Nàng nhận ra mình vô thức đã quen dùng tinh thần liên kết để nói chuyện với Trung. Dường như anh truyền đạt ý nghĩ của mình sẽ làm cho nàng dễ hiểu hơn là anh mở miệng nói. Nhất là trong trường hợp này càng phù hợp hơn.
– “Ừm… Hai ngày…” – Trung gật đầu.
– “Vậy… Anh cũng đã… đã thấy em… cùng với Hoài Nam… còn có…” – Khánh Phương ấp úng gương mặt đỏ ửng lên anh. – “Anh không thấy em là một người phụ nữ… dâm đãng chứ?”
– “Ừm… dâm đãng…”
Trung vẫn gật đầu. Gương mặt Khánh Phương liền chuyển từ ửng đỏ sang tái nhợt. Nàng mím chặt môi ánh mắt có chút khó tin nhìn lên anh. Anh thật sự nghĩ như vậy về mình sao? Hay anh không hiểu từ đó có nghĩa là gì?
– “Phương Phương… Ma tu Thuần âm. Cần sinh khí đàn ông để dung hòa. Cần dâm đãng… Trung cũng cần sinh khí phụ nữ để hồi phục… cũng cần dâm đãng…”
Thấy vẻ mặt cứng đờ của Khánh Phương, Trung ấp úng giải thích. Nhưng lời giải thích của anh càng làm cho nàng như lọt vào trong sương mù. Cái gì mà ma tu thuần âm cần sinh khí đàn ông chứ? Anh cũng cần hấp thu sinh khí phụ nữ sao? Khánh Phương không biết Trung nói gì nhưng ít ra nàng đã hiểu từ dâm đãng đối với anh hoàn toàn không mang ý nghĩa tiêu cực.
Khánh Phương có cảm giác như anh đang nói về thứ gì đó tồn tại bên trong cơ thể mình. Nó như là một vòng xoáy tự động hấp thu linh khí một cách chậm rãi. Nhất là khi nàng làm tình với ai đó nó mới bắt đầu xoay nhanh hơn… Dường như cái vòng xoáy đó rất mong muốn được hấp thu tinh lực của đàn ông. Thậm chí nếu nàng không mạnh mẽ ngăn cản nó có thể hoàn toàn có thể vắt khô những người đàn ông làm tình với nàng. Khánh Phương cảm nhận điều đó rõ ràng nhất là khi nàng làm tình với Phan Võ. Lần đó nếu nàng không mạnh mẽ cắt đứt có lẽ tên mập đó đến mạng cũng không còn.
– “Vì sao anh gọi là sinh khí đàn ông mà không gọi là dương khí?”
Khánh Phương chợt buột miệng hỏi. Đối với nàng khái niệm đàn ông là dương, đàn bà là âm đã quá quen thuộc.
Trung gãi gãi đầu ngăn nhó bắt đầu dùng cả hai tay hai chân mà giải thích với Khánh Phương. Vẻ mặt khổ sở quơ tay múa chân của anh làm cho bốn chị Huệ Minh Hoa Hậu đều phì cười. Dù họ không nghe được hai người nói gì nhưng đã sớm đoán được thân phận hai người không bình thường, họ cũng không để ý nhiều. Khánh Phương dù biết mình và anh truyền âm trước mặt người khác như vậy là rất không lịch sự. Nhưng những điều hai người trao đổi với nhau nếu rơi vào tai bốn người có lẽ sẽ không tốt cho cuộc sống bình dị của họ.
Sau khi Trung bở cả hơi tai giải thích một lúc Khánh Phương mới hiểu được ý anh. Âm dương trong mỗi người chúng ta đều có nhưng nó không đại diện cho giới tính đàn ông là dương, đàn bà là âm như nhiều người nghĩ… Âm Dương ở đây là đại diện cho sự sống và cái chết. Vì thế nói dương khí cũng có thể gọi là Sinh khí mà âm khí tương tự như Tử khí. Một người bất kể là nam hay nữ nếu sức khỏe tốt thì dương khí tràn đầy còn ngược lại thì cơ thể suy yếu tử khí hiện lên ấn đường là hiện tượng sắp chết.
Không những người tu chân mà tất cả những người bình thường không tu luyện cũng như nhau. Sinh khí và tử khí đều được sinh ra từ trong cơ thể qua đời sống thường ngày. Thực phẩm hấp thu vào cơ thể, tập luyện dưỡng sinh, khí trời, thuốc bổ… đều được chuyển hóa thành sinh khí. Song song với đó nếp sống không lành mạnh, hút thuốc, rượu chè làm tiêu hao sinh khí tạo khoảng trống cho tử khí tràn vào… Dĩ nhiên đối với một người bình thường quá trình chuyển hóa dẫn đến tử vong có thể kéo dài vài chục năm đến hết cuộc đời của họ. Nhưng đối với tu chân giả, nhất là những kẻ luôn tìm kiếm con đường tắt để đạt cảnh giới cao hơn, thì sự mất cân đối gây nguy hiểm này là điều phải đối mặt thường xuyên.
Theo lý giải của Trung, thì sinh khí được chia thành giới tính thuộc về đàn ông và phụ nữ. Điều này mới làm cho thế tục và không ít khái niệm tu chân giới nhầm lẫn cho rằng dương tượng trưng cho nam, âm đại diện cho nữ.
Nếu lấy môn công pháp “Thái dương bổ âm” của Hợp hoan tông làm ví dụ. Thứ mà họ đạt được hoàn toàn không phải là rút cái dương của đàn ông thêm vào cái âm của phụ nữ… Mà phải hiểu là rút sinh khí của đàn ông bồi bổ cho một người phụ nữ. Ngược lại nếu nói về một ma tu như Khánh Phương… Trong đan điền nàng tồn tại một mầm mống ma tu tự hành hấp thu linh khí liên tục. Chính vì vòng xoáy tự động vận hành đó mà sự cần bằng âm dương của nàng rõ ràng hơn bất kỳ một tu chân giả nào khác.
Nếu đặt một giả thiết, thứ nàng hấp thu từ đàn ông là sinh khí để làm cho phần dương của vòng xoáy cân bằng. Vậy thì suy diễn ngược lại… phần âm trong vòng xoáy đó được tạo ra từ linh lực trong Thiên Âm thạch và trong trời đất mà Khánh Phương hấp thu có thể xem là… tử khí. Tử khí vì sao có thể sử dụng như linh lực? Tử khí tràn ngập trong cơ thể vì sao không làm cho nàng suy nhược và chết đi? Điều này thì không những bản thân Khánh Phương mà ngay cả một ma tu lâu năm như lão Mai cũng không giải thích nổi… Trên đời có lẽ từng có một người, lão tổ Ninh gia – thủ hộ giả Bắc biên giới An Nam, lý giải được điều này nhưng sau biến cố ở ngọn Pù Luông nhiều năm trước không ai biết chuyện gì đã xảy ra với ông…
– “Vì sao anh biết em là… ma tu? Mà ma tu là gì?” – Khánh Phương tiếp tục hỏi.
– “Ma tu… Là những người phụ nữ có khả năng hấp thu sinh khí của người khác giới khi… dâm đãng. Vì họ tham lam hại chết nhiều người nên tu chân giới gọi là ma tu…”
Khánh Phương nghe anh nói chuyện không nhịn được phì cười. Nàng đã hiểu anh dùng từ dâm đãng là thay cho quan hệ tình dục. Nhưng chỉ nghĩ đến những kẻ giết người khát máu Khánh Phương khẽ nhíu mày. Nàng thật không thích cái tên ma tu đáng sợ này.
– “Phương Phương không giết người… Phương Phương là ma tu… tốt…”
Vì tinh thần liên kết Trung đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Khánh Phương, dù nàng có muốn truyền nó sang đầu anh hay không. Nghe anh nói, Khánh Phương phì cười… Ma tu mà cũng có tốt xấu sao?
Khánh Phương không hiểu rằng Trung đang muốn nói về đêm tại hồ bơi đó. Lần đó hắn vì con gà nướng kia có gì đó mà đau bụng, suýt nữa không đến kịp cứu nàng. Còn may khi Trung đến nàng đã từng nghịch chuyển công pháp mà giữ lại mạng cho gã đàn ông đó… Nếu Trung biết nàng có thể kiểm soát lực hấp thu của mình thì hắn đã không dùng trái dừa non ném tên phục vụ kia suýt nữa vỡ đầu.
– “Anh cũng cần sinh khí phụ nữ… Anh cũng là ma tu sao?” – Khánh Phương chợt sửng sốt nhìn lên Trung hỏi.
Trung khẽ lắc đầu, chần chừ vài giây anh lại gật đầu.
– “Trung không phải… Nhưng công pháp tu luyện… có chỗ… giống với ma tu…”
– “Vậy… tại sao anh chỉ nhìn đã biết em là ma tu?”
Đối với câu hỏi này của Khánh Phương, Trung gãi gãi đầu không biết phải giải thích thế nào. Anh chợt quơ quơ tay trong không khí… Như một màn ảo thuật xuất hiện làm Khánh Phương ngạc nhiên mở to hai mắt. Nàng thấy thật nhiều đốm li ti đủ màu sắc lấp lánh tụ tập lại ngay trên đầu Hoài Trung. Khánh Phương mê mẩn nhìn những hạt nhỏ li ti vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường lại bằng cách nào đó gom tụ lại với nhau tạo thành hình khối đủ cho mình nhìn thấy. Những màu sắc riêng biệt đó lại không chia rẽ mà quây quần liên kết với nhau như những ngôi sao lấp lánh vô cùng đẹp mắt. Hàng trăm hàng ngàn hạt li ti như vậy xoay vòng trong không khí nhìn như lộn xộn bất quy tắc nhưng lại tạo thành hình một cái phễu… Không. Nên nói là một cái vòi rồng thu nhỏ chậm rãi rót vào trong đầu Trung. Cảnh tượng kỳ diệu này kết hợp với gương mặt đen nhẻm và nụ cười toe toét ngây ngốc của Trung làm cho trái tim Khánh Phương rung động đến mê mẩn.
Khi nó hoàn toàn biến mất Khánh Phương mới bừng tỉnh. Nàng nhìn lại thì thấy bốn người Huệ, Minh, Hoa, Hậu hoàn toàn dửng dưng với kỳ quan vừa rồi. Dường như những người không có linh căn không thể cảm nhận càng không thể nhìn thấy nguyên tố Ngũ hành. Khánh Phương chợt nhớ mình đã thấy được cảnh tượng này ở đâu đó… Nó đã từng xảy ra trên chính cơ thể Khánh Phương khi nàng ở trạng thái làm tình gần đạt cao trào sung sướng. Nhưng hiển nhiên loại linh lực mà Khánh Phương cảm ứng được là thuần một màu đen, không rực rỡ xinh đẹp như của Trung.
“Rực rỡ xinh đẹp sao?!” Nếu lão Tổ nhà họ Ninh ở nơi nào đó chưa chết mà biết thành tựu năm trăm năm của mình lại bị một con bé hơn hai mươi tuổi nhận xét là rực rỡ xinh đẹp hẳn ông ta phải tự vẫn chết quách cho xong.
“Thiếu kiến thức thật vô cùng đáng sợ ah…” Khánh Phương hoàn toàn không biết khoảnh khắc vừa rồi nàng trở thành người đầu tiên chứng kiến bước ngoặt to lớn của cả tu chân giới. Không riêng tu chân giới An Nam mà là cả thế giới.
– “Anh thấy được nó…” – Khánh Phương mô tả bằng hai bàn tay mình huơ huơ trên không khí. – “… như vậy trên người em sao?
– “Ừm…”
– “Khi nào… Khi em đang… làm tình sao?” – Khánh Phương hơi ngượng hỏi.
– “Ừm…” – Trung gật đầu lại lắc đầu. “Bây giờ Phương Phương cũng có… Nhưng lúc… dâm đãng thì rõ hơn…”
– “Phì… Trời ơi… dâm đãng là tính từ. Không phải là động từ đâu…”
Khánh Phương phì cười mặt đỏ ửng lên. Nàng vẫn nhớ rõ những chuyện mình đã làm trong mấy ngày qua. Nói nàng là một người phụ nữ dâm đãng còn chưa đủ. Nhưng lúc này mặc kệ những người khác nghĩ gì về mình, Khánh Phương chỉ quan tâm đến đánh giá của người thanh niên trước mặt.
– “Vậy… cảnh giới hiện tại của em là gì?” – Khánh Phương buộc miệng hỏi.
– “Trúc cơ… Đêm qua… Phương Phương vừa Trúc cơ”.
Nghe lời Trung nói mà Khánh Phương sững sờ nhìn lên anh. Nàng chợt nhớ đến gian phòng tắm tối tăm kia. Ban đầu nàng không nhìn thấy gì cả nhưng sau một đợt ân ái với anh nàng lại có thể thấy lờ mờ cảnh vật xung quanh. Khánh Phương âm thầm nhìn lại bên trong đan điền của mình. Nàng thấy được vòng xoáy đó đã không còn ở dạng khí mà như hai dòng chất lỏng đen tuyền sền sệt chậm rãi xoay tròn. Khánh Phương thử điều khiển suy nghĩ của mình phóng ra ngoài. Gần như ngay lập tức trong đầu nàng hơi mê man cảm giác bồng bềnh như đi thang máy. Một giây sau Khánh Phương đã thấy được cảnh tượng bên ngoài căn nhà. Cảm giác này rất kỳ diệu. Nàng rõ ràng mình vẫn ở trong nhà nhưng vẫn có thể thấy cảnh tượng bên ngoài hơn ba mươi mét. Thần thức xuất khiếu đúng là biểu hiện dễ nhận biết nhất của cảnh giới Trúc cơ.
Điều làm Khánh Phương ngạc nhiên là bên ngoài căn nhà, ngoài vài phụ nữ vẫn chưa rời đi còn xuất hiện thêm bốn gã đàn ông nàng không muốn nhìn thấy vào lúc này. Hòa Phát Hậu Nhân đang xì xầm giải thích gì đó với đám phụ nữ còn chỉ chỉ tay vào nhà như giải thích mối quan hệ của chúng với hai kẻ bên trong. Bốn tên này mặt mũi hốc hác đầy vẻ mệt nhọc như đuổi theo ai đó từ phía Đông lục địa sang Tây đại dương vậy. Khánh Phương không khỏi nhìn sang Hoài Trung mà nén cười. Làm sao nàng không biết bốn gã đuổi theo ai chứ? Hẳn là cha nuôi có biện pháp đặc biệt nào đó để chúng dò tìm được hướng đi của Trung.
Khánh Phương mặc kệ bốn tên anh họ của Hoài Nam. Lòng nàng đang mừng rỡ vì không ngờ mình có thể đạt Trúc cơ một cách ngu ngu ngơ ngơ như vậy. Từ lúc này Khánh Phương đã có thể xem mình là một tu chân giả chân chính.
Khánh Phương chợt nhìn lên Trung đầy vẻ nghi hoặc. Nàng nhớ cha nói. Một người có thể dễ dàng nhìn thấu tu vi của người khác thì cảnh giới phải cao hơn tối thiểu một bậc.
– “Vậy… cảnh giới của Trung là gì?”
Nghe Khánh Phương hỏi Trung cười toe toét nhìn xuống ngực nàng. Khánh Phương chợt thấy hai bầu vú mình truyền đến một cảm giác nhột nhạt như bị hai bàn tay của ai đó xoa nắn. Mặt nàng đỏ ửng lên nhìn xuống lại thấy tay Trung hoàn toàn không đặt trên người mình. Khánh Phương hơi nhíu mày khó hiểu rồi như nghĩ đến chuyện gì há hốc đầy vẻ khó tin nhìn lên anh.
– “Anh… Anh là Kim Đan sao?”
– “Ừm…”
– Nhưng… nhưng… vậy tại sao anh phải chạy trốn?! Những kẻ kia… làm sao có thể là đối thủ của anh chứ?!
Khánh Phương uất ức đến mức quên cả tinh thần liên kết mà nói tuột ra ngoài. Ngay bốn người Huệ, Hoa, Minh, Hậu cũng sững người ngạc nhiên nhìn hai người. Khánh Phương áy náy nhìn bốn người, lại lườm qua Trung. Nàng thật không thể diễn tả được sự bức xúc trong lòng mình lúc này. Khánh Phương không ngờ mình trốn chui trốn nhủi cả buổi với một cường giả Kim Đan ah… Anh ta còn đem nàng toàn thân trần truồng chạy qua giữa chợ trước ánh mắt của cả ngàn người. Sau đó thậm chí hai người còn nhảy vào chuồng heo hôi thối… còn có bàn tay mang vị chua chua của anh bịt kín miệng nàng… Nghĩ đến đó gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương càng đỏ ửng lên uất nghẹn.
– “Ông tổ dặn… Tu chân giới cao thủ nhiều như mây ah… Kim Đan rất nhỏ yếu. Không nguy hiểm đến tính mạng… thì không nên để… người ta biết… biết năng lực của mình…”
– Ặc…
Khánh Phương suýt nữa nuốt luôn cả cái lưỡi của mình. Nàng nghĩ nếu cha nuôi cũng nghe được lời nói này của anh hẳn phải đập đầu vào gối mà tự sát mất. Nhưng nếu Khánh Phương biết người gieo suy nghĩ đó vào đầu Trung là một lão già hơn năm trăm năm ẩn cư không xuất thế, có lẽ nàng lập tức hiểu được vì sao ông ta nói như vậy. Tu chân giới thời xa xưa và ngày nay là một trời một vực không thể so sánh ah.
– “Ông tổ của anh sao? Vậy… ông đang ở đâu?!”
– “Lão tổ đang ở đây…”
Thấy Trung cười toe toét chỉ chỉ vào đầu mình, Khánh Phương không khỏi nghi hoặc. Ông tổ của anh vậy không phải là lão tổ dòng họ Lê sao? Nếu ông ta còn sống thì chẳng phải là một lão quái vật sắp thành tinh sao? Nhưng anh chỉ chỉ vào đầu mình là có ý gì chứ? Hay là ông đã mất, chỉ tồn tại trong ký ức của Trung mà thôi. Hẳn là vậy…
Lúc này Khánh Phương còn chưa biết bí mật công pháp của Hoài Trung to lớn đến thế nào. Hiển nhiên nàng sẽ không suy nghĩ đến khía cạnh đó. Nhất là ông tổ mà Hoài Trung nói hoàn toàn không phải họ Lê, mà là họ Ninh. Ông không muốn Trung hiển lộ công pháp tu luyện trước khi đến Nguyên Anh vì sợ kéo nguy hiểm cho bản thân mình.
– Hi hi… Nó thật cứng ah…
Lúc này nghe được bốn người phụ nữ cười khúc khích, Khánh Phương không khỏi nhìn xuống. Không nhìn thì thôi vừa nhìn xuống nàng suýt nữa phải hét lên kinh hãi. Vật đó của Trung từ lúc nào đã ở trạng thái cương cứng. Kích thước của nó làm hai chân nàng như muốn nhũn ra… Khánh Phương thậm chí nghi ngờ đêm qua làm cách nào mà thứ to lớn đó có thể chui vào trong cơ thể mình. Phần đầu dương vật anh hình mũ nấm tím sẫm to bè như một cái chóa đèn pin cỡ đại. Phần thân đen nhẻm nổi cộm những mạch máu căng phồng ngoằn ngoèo vô cùng dữ tợn. Bốn người phụ nữ lúc này như vô cùng quen thuộc với vật đàn ông của anh. Nhìn họ thích thú dùng cả hai tay vuốt ve nó mà hai gò má Khánh Phương nóng ran như có lửa.
Khánh Phương áp sát vào người Trung, kéo bàn tay to lớn của anh đặt lên bầu vú căng tròn của mình. Đôi môi mềm mại ướt át của nàng khóa chặt lấy môi anh mà hôn… Bàn tay Trung rất nóng như có lửa vậy. Nhưng dường như thứ lạnh lẽo bên trong bụng dưới nàng rất thích cảm giác nóng hừng hực đó đang không ngừng xao động. Hai tay anh mân mê hai bầu vú nàng rất nhẹ nhàng. Khánh Phương cắn môi, cảm nhận những vết chai sạn trong lòng bàn tay anh lướt qua trên da thịt bóng loáng mịn màng của nàng. Toàn thân Khánh Phương rạo rực chịu đựng cảm giác nhột nhạt sương sướng truyền đến từ hai bầu vú. Hai đầu nhũ hoa của nàng vô cùng nhạy cảm lúc này đã săn cứng lại, day dứt. Bàn tay nàng vô thức mò mẫm xuống dưới như tranh giành một chỗ cho mình vuốt ve khúc thịt cứng rắn nóng hổi của anh…
– Phương Phương thích… Ăn nó đi…
– Phương không…
Nghe Trung hỏi, Khánh Phương như phản ứng tự nhiên vội trả lời. Nhưng nàng nhận ra miệng mình nói không mà đầu thì gật. Thật quá xấu hổ ah… Hai gò má nàng đỏ rực như có lửa.
– Hi hi… Thích mà còn xấu hổ sao?
Nghe chị Hoa cười trêu chọc mà Khánh Phương càng ngượng. Nghĩ lại bao nhiêu chuyện mình đã làm với những kẻ xa lạ, Khánh Phương càng thấy chị nói không hề sai. Nàng mím môi quỳ gối xuống trước người Trung. Nàng vén mái tóc ướt sũng nước qua vành tai, gương mặt xinh đẹp như thiên thần ghé sát xuống dương vật dựng đứng to lớn của Trung. Mùi đàn ông nồng đậm từ nơi đó của anh tỏa ra làm hai gò má nàng thiêu đốt nóng rực lên. Đầu lưỡi của nàng như một con rắn nhỏ liếm nhẹ lên phần bìu săn chắc sần sùi rồi chậm rãi lướt trên phần thân căng cứng nóng hổi của anh. Dương vật anh nóng như một khúc than đỏ hừng hực thiêu đốt làm cho gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương đỏ ửng lên.
– Két… – Cửa nhà gỗ bật mở.
Thấy bốn người đàn ông vừa xuất hiện há hốc nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt Khánh Phương liền đỏ ửng như gấc chín. Nhưng nàng không thấy lý do nào để ngừng lại… Cơ thể nàng cũng bị bốn người họ nhìn ngắm giày vò chán chê, còn gì nữa để mất chứ. Mặc kệ Hòa Phát Hậu Nhân há hốc chết sững tại chỗ… Hai bàn tay mềm mại của nàng nâng niu khối thịt nặng trĩu của Trung, để đôi môi đỏ ướt át mơn man trên những đường gân ngoằn ngoèo nổi cộm trên nó.
– Em… Em dâu…
Hòa Phát Hậu Nhân há hốc không khép miệng lại được. Suy đoán là một chuyện. Nhưng chứng kiến tận mắt Khánh Phương mê mẩn ngậm mút dương vật tên em họ to xác ngu ngơ kia vẫn làm cho Hòa Phát Hậu Nhân cả người căng cứng. Hạ thể bốn người không kìm được phồng to lên. Từ đêm trước chứng kiến sự dâm đãng tột cùng của Khánh Phương bốn gã như ăn bùa mê thuốc lú không thể quên được nàng. Ngay cả tối đêm qua bốn gã ngủ cũng không yên giấc. Thậm chí Văn Hòa còn phải gọi cho quản lý bảo điều xuống bốn em xinh tươi giải tỏa một chút. Nhưng kết quả thật đáng xấu hổ… Bốn anh em như đồng loạt mất cảm giác với phụ nữ, cương cứng lên cũng không nổi. Vậy mà bây giờ chỉ cần nhìn Khánh Phương toàn thân trần truồng quỳ gối bên dưới Trung mê mẩn nuốt sâu dương vật của hắn là bốn cái dương vật bất trị đêm qua lại hùng hổ dựng đứng.
– Khoan đã… Chúng tôi là…
– Này… Mấy người làm gì…
– Đừng…
Chợt thấy bên cạnh xuất hiện bốn người phụ nữ toàn thân trần truồng sờ soạng khắp người mình, Hòa Phát Hậu Nhân lắp bắp phân bua. Nhưng chúng lại phát hiện ra toàn thân mình không thể cử động… Đây là. Bốn cặp mắt mở to nhìn chằm chằm Hoài Trung đang cười tủm tỉm, bốn gã đều hiểu mình đã bị sập bẫy. Ngay lúc đó bên ngoài nhà cũng xuất hiện hơn mười người phụ nữ khác ùa vào vây kín lấy bốn gã. Những mảnh quần áo của Hòa Phát Hậu Nhân không ngừng bị cởi xuống. Bốn anh em Văn Hòa rất nhanh toàn thân trần truồng, miệng ú ớ không kêu lên được tiếng nào chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu vừa nhìn Hoài Trung và Khánh Phương vừa bị đám phụ nữ nâng lên đem về phía chiếc giường lớn…
– “Có phải anh lúc trước cũng bị mang lên giường như vậy?!” – Khánh Phương vuốt ve dương vật to lớn của Trung, ánh mắt lúng liếng nhìn lên anh hỏi.
– “Không phải. Trung là tự nguyện nha…”
– Phì… – Khánh Phương phì cười, mặt thoáng đỏ ửng lên.
– “Anh hấp thu sinh khí của những người phụ nữ này… Không phải cũng làm hại họ sao?” – Khánh Phương chợt ngẩng lên nhìn Trung hỏi.
– “Không. Không hại ah… Còn tốt ah…”
Trung mặt đỏ bừng oan uổng xua tay rối rít. Anh lại giải thích bằng cách kết hợp giữa miệng và tay chân một lúc Khánh Phương mới hiểu ra. Cách Trung làm là rút đi sinh khí và cũng lấy đi tử khí của những người phụ nữ giao hợp với anh. Sinh khí mất đi của họ có thể bù lại bằng thức ăn. Nhưng tử khí chính là loại tích lũy lâu dài làm suy giảm thọ mệnh của họ… Khi Trung rút đi cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ sống khỏe mạnh hơn, ít bệnh tật, tuổi thọ kéo dài.
Khánh Phương chợt nghĩ đến bản thân mình. Nàng không phải cũng có thể làm như vậy sao? Dĩ nhiên lúc này Khánh Phương đã thiết lập mối quan hệ với Trung nàng không hề còn bất kỳ tơ tưởng nào về đàn ông khác. Nhưng nàng chỉ ngạc nhiên vì người có thể nghĩ ra một cách cho và lấy bù đắp hoàn hảo khiếm khuyết của ma tu như vậy có thể nói là tuyệt thế cao nhân ah.
Thật ra suy nghĩ của Khánh Phương quá đơn giản. Hay nên nói phương pháp đó chỉ có thể phù hợp với bản thân nàng. Vì nàng là ma tu thuần âm chi thể hàng trăm năm có một. Chỉ có nàng mới giữ được đầu óc thanh tỉnh mà kiểm soát được sự ham muốn điên cuồng trong quá trình hấp thu sinh khí đàn ông. Những ma tu khác dù biết cách cho và lấy như Trung vừa nói cũng hoàn toàn vô dụng…
– “Phương Phương lại đây với Trung…”
Hoài Trung dắt tay Khánh Phương lên đưa nàng đến chiếc giường thật lớn như được đặc chế ra để làm việc này vậy. Nàng nhìn những cơ thể phụ nữ lõa lồ ngồn ngộn không ngừng vùi lấp bốn người đàn ông mà toàn thân nóng ran đỏ bừng lên. Trung đỡ nàng nằm xuống. Mặt gỗ mát lạnh thật dễ chịu hơn cảm giác oi bức bên ngoài. Không hiểu cố tình hay vô ý mà chỗ trống duy nhất dành cho hai người lại là ở giữa.
– Em gái vú thật đẹp nha…
– Ôi… Sờ vú em chị còn mê nói chi đàn ông…
Khánh Phương mặt đỏ bừng cười khúc khích nén nhịn cảm giác nhột nhạt bởi những bàn tay phụ nữ không ngừng vuốt ve cơ thể mình. Lời trầm trồ xuýt xoa của họ càng kéo thêm vài người nữa từ phía Hòa Phát Hậu Nhân quay sang đây. Những bàn tay đó như tò mò như so sánh không ngừng xoa nắn hai bầu vú căng tròn, còn vít vít se se hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn làm cả người Khánh Phương rạo rực hổn hển. Nàng thấy mình như vừa trở thành món chính của một bữa tiệc da thịt. Hai đầu núm vú của nàng chợt truyền đến cảm giác ướt át mát lạnh của hai cái lưỡi phụ nữ làm toàn thân nàng thổn thức ưỡn cong lên. Cặp đùi thon dài của nàng bị mở rộng ra hai bên cho vô số bàn tay thích thú vuốt ve như mở đường cho một chiếc lưỡi ấm nóng từ bên ngoài chậm rãi áp sát…
– Ư…
Khánh Phương bật rên khẽ. Cơ thể không ngừng vặn vẹo uốn cong theo nhịp của cái lưỡi đàn ông bên dưới. Dù cả người như bị vùi lấp bên dưới một núi da thịt phụ nữ nhưng nàng vẫn có thể xác định chiếc lưỡi tuyệt diệu đó là của Trung. Vì lúc này trong đầu nàng không ngừng truyền đến những ý nghĩ hoan hỉ thích thú đầy hưng phấn của anh. Anh rất thích mùi vị nơi đó của nàng. Còn nói nó rất thơm rất ngon… Khánh Phương che kín mặt thổn thức rên rỉ. Hai chân nàng càng mở rộng hơn chào đón anh…
– Ôi…
Khánh Phương bất ngờ rên lớn mặt đỏ rực lên như có lửa. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi cái lưỡi ấm nóng của Trung thật sự chạm đến hai mép âm hộ trơn nhẫy của mình nàng vẫn há hốc choáng ngợp đến cả người run rẩy. Miệng anh mở ra rất lớn như phủ hết cả âm hộ nàng vào trong. Lưỡi anh đánh đánh lên mẩu thịt mồng nho nhỏ của nàng, thật nhanh, nhanh hơn bất cứ ngón tay nào có thể làm. Nó lại đè ép mẩu thịt ướt át nức nở của nàng vào dưới môi trên, cọ cọ nó vào dưới hàm răng của anh. Một cảm giác sung sướng kỳ lạ mà nàng chưa bao giờ được trải nghiệm.
– Ôi… ưm…
Nhìn Khánh Phương ngây ngất sung sướng, Văn Hòa bên cạnh cũng kích động không nhịn được. Hắn đè chặt mái đầu của người phụ nữ đang ngậm mút dương vật mình, hai mắt mở lớn háo hức nhìn Khánh Phương toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp há hốc rên siết. Cặp đùi thon dài kẹp lấy đầu một người thanh niên bên dưới, thân hình nàng vặn vẹo cặp mông tròn trịa được hai bàn tay ngăm đen bợ đỡ không ngừng xàng xê như muốn để cái lưỡi kia chui sâu vào cơ thể.
– Ưm… Ôi… Anh ơi…
Khánh Phương không ngừng há hốc rên rỉ. Hai bầu vú căng tròn của nàng ưỡn cong lên cho những cái miệng phụ nữ thỏa thuê ngậm mút. Cặp mông nàng được hai tay Trung nâng đỡ không ngừng xàng xê dịch chuyển theo từng tiết tấu di chuyển của anh. Cái lưỡi của Trung như có ma thuật có thể dài ra như một con béc – giê véc sâu vào trong cơ thể nàng. Cảm giác này thật sướng đến không thể tả hết. Còn hơn bất cứ cái dương vật nào trên đời… Vì không có cái dương vật đàn ông nào vừa to vừa dài vừa linh hoạt trơn tuột như một con lươn để luồn lách chui hang như nó…
– Ưm… Ôi…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://truyensex.life
Ngay lúc này cách làng Vọng Phu không xa. Bên trong bụi cây rậm rạp một nhóm người mặc đồ đen, bịt kín mặt, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm về phía những căn nhà mái lá lụp xụp xiêu vẹo phía trước.
– Cha… Cha cũng là Kim Đan giả. Tại sao cha không trực tiếp ra tay khống chế hắn?
Một người trong đó dáng người thon gọn, nói giọng phụ nữ thật khẽ với người dáng cao to bên cạnh. Người này hiển nhiên là Nhật Vy. Người bên cạnh nàng là Hoàng Bá. Bên cạnh hai người còn có một người khác dong dỏng cao, ánh mắt bồn chồn lo lắng nhìn về phía ngôi làng nghèo nàn phía trước. Hắn không ai khác chính là Nhật Huy.
Hoàng Bá trở thành Kim Đan giả còn sớm hơn kẻ mà tu chân giới An Nam đều sùng bái, Lê Hoài Bắc. Hơn nửa năm trước hắn được Quốc mẫu thưởng cho một viên Phá Cảnh đan. Viên đan dược tu chân quý giá được tìm thấy trong mộ phần Từ Hy Thái hậu. Về phần Quốc mẫu đã mua lại giá cao hay chiếm đoạt nó từ tay ai Hoàng Bá không quan tâm. Hắn chỉ biết cả đời này ba cha con hắn phải tận tâm trung thành với Quốc mẫu.
– Con nghĩ ta không muốn mọi chuyện đơn giản sao? – Hoàng Bá giữ giọng mình thật thấp nói.
– Không phải là con đã tận mắt thấy chưởng ấn trên ngọn Pù Luông sao? Con nghĩ Kim Đan giả nào có khả năng sống sót dưới một chưởng như vậy? Nếu là ta… có lẽ đến mẩu xương nhỏ cũng không còn… Nhưng lão tổ Ninh gia trong tình huống cấp bách dám ra tay như vậy với kẻ nhận truyền thừa của mình… Vì sao?
– Vì ông ta biết khả năng của Hoài Trung?
– Đúng vậy. Theo bí sử của Hoa Hạ có ghi chép… Sở dĩ Ninh gia đứng đầu năm gia tộc An Nam vì huyết mạch trực hệ của họ có một khả năng khôi phục vô cùng thần kỳ.
– Khôi phục?! – Nhật Vy ngạc nhiên hỏi.
– Đúng vậy. Một vết thương trên người tu chân giả bình thường mất hai tuần để kéo da non thì hậu duệ Ninh gia chỉ mất… ba mươi giây…
– Cái gì?! Thật sự có quái thai như vậy sao cha? – Nhật Huy bên cạnh cũng sửng sốt hỏi.
– Ừ… Nhưng tạo hóa rất công bằng. Ban cho ngươi một ưu điểm lớn cũng sẽ tạo ra trên người ngươi một khuyết điểm lớn… Vì huyết thanh của Ninh gia có công dụng đặc biệt nên lượng máu trong cơ thể họ ít hơn người bình thường rất nhiều. Có thể vì chúng vốn không sợ mất máu…
– Không những như vậy… Dù là thân thể bất hoại thì thức hải Kim Đan vẫn không thể chống đỡ nổi một Nguyên Anh giả tự bạo… Ta đoán trong người Hoài Trung còn phong ấn một luồng linh lực hùng hậu hơn bản thân hắn rất nhiều bảo vệ thức hải của hắn. Nếu ta đoán không sai là đến từ thủ hộ giả, Ninh gia lão tổ cấp Nguyên Anh đại viên mãn… Có thể ông ta đã chuẩn bị đường lui bảo hộ Hoài Trung một mạng trước khi hắn độ kiếp Kim Đan…
– Xem ra ông ta cũng không mấy thành công nhỉ? Hi hi… – Nhật Vy cười khúc khích.
– Ha ha… Tình huống lúc đó cũng không còn cách nào khác. Nguyên Anh giả tự bạo ngoài sức bạo tạc gây công kích hủy diệt mang tính vật lí… Còn có thể tạo thành cơn lốc nguyên tố thổi quét trong vòng năm mươi dặm… Thức hải Kim đan thông thường trước cơn càn quét đó thì chẳng khác nào ngọn đèn trước gió… Hoài Trung tuy giữ được mạng nhưng thức hải bị đảo lộn tan nát đã là kết quả tốt nhất…
– Cha… Vậy tin tức mà chúng ta có được về vật thể bay toàn thân bốc cháy rơi xuống biển thật sự là hắn? Hắn có thể bay mà không dùng phi kiếm vì có linh lực thủ hộ của một Nguyên Anh kỳ trong cơ thể ah…
– Đúng vậy. Hơn hai năm trước Hoài Trung được Phòng thí nghiệm Alexa tìm thấy… Khi đó hắn đang ở trong trạng thái chết giả, cơ thể tự động điều tức chữa trị tổn thương thần thức… Nhưng hắn bị đám nhà khoa học ngu dốt làm ra điều gì đó đã kích phát nguồn năng lượng Nguyên Anh kỳ kia…
– Hoài Trung tỉnh giấc trong một trạng thái thức hải hỗn loạn… tương tự như tẩu hỏa nhập ma… Nguồn linh lực đó hộ chủ một đường đưa hắn bay thẳng xuống hướng Nam rơi xuống phụ cận nơi này…
– Tại sao là Đảo Vọng Phu? Ngẫu nhiên sao?
– Không. Ta không tin vào sự ngẫu nhiên. Có thể công pháp Hoài Trung tu luyện còn một bí mật nào đó mà chúng ta không biết… Bí mật đó đã hướng dẫn hắn đến đây…
Nhật Vy nhíu mày nhìn làng chài rách nát trước mặt. Chỉ toàn thấy phụ nữ đi ra đi vào… Bí mật đó có liên quan đến phụ nữ sao?
– Trước khi Hoài Trung quay về bên lão Bắc, đây là cơ hội duy nhất để bắt giữ hắn.
– Chúng ta phải làm sao? – Nhật Vy hỏi.
– Để lại trên người Khánh Phương một vết thương chí mạng…
Nghe cha nói Nhật Huy khẽ nhíu mày quay lại nhìn ông. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Khánh Phương bị thương tổn. Càng không dám làm trái lệnh của cha hắn…
– Cha, không phải cha muốn Khánh Phương quay về dinh thự nhà họ Lê để tạo cơ hội cho chúng ta kéo cả tu chân giới đến tiêu diệt ma tu sao?
– Đúng, đó là kế hoạch B. Nhưng lúc này kế hoạch A của chúng ta lại thành công ngoài dự kiến. Con không nhớ mục đích ta cử em trai con đến làm phục vụ cho vợ chồng Khánh Phương sao?
– Để tạo cho Hoài Trung một điểm yếu?!
– Đúng. Một khi tinh thần kiên kết giữa Hoài Trung và Khánh Phương được thiết lập thì mặc nhiên con bé đó đã trở thành điểm yếu lớn nhất của hắn. Chỉ cần làm cho Khánh Phương trọng thương, thông qua khả năng chia sẻ của tinh thần liên kết Hoài Trung lập tức bị ảnh hưởng nặng nề không kém…
– Ta sẽ dùng Sát Phá đao đả thương hắn… Âm khí chứa bên trong nó có tác dụng ăn mòn sinh khí. Là kẻ địch trời sinh đối với những kẻ có máu huyết ngoan cường lại ít ỏi như Hoài Trung…
Nhật Vy và Nhật Huy nhìn thanh đao trong tay cha đều vô thức rùng mình. Tương truyền rằng Sát Phá đao là bản mệnh pháp khí của một tên ma đầu giết cả vạn vạn chúng sinh để lại. Lưỡi đao mang theo vô số âm hồn lạnh đến thấu xương. Thanh hung khí đó chỉ lướt qua da thịt không cần tiếp xúc cũng đủ làm một người bình thường âm hàn nhập thể sinh bệnh mà chết. Nếu để nó chém lên người thật khó có thể tưởng tượng hậu quả thế nào.
– Vậy việc này để con… – Nhật Vy hăng hái nói.
– Không được. Hoài Trung sẽ đề phòng con. Con sẽ gặp nguy hiểm. Để hắn làm đi…
Hoàng Bá hất hàm về phía người đàn ông đang mệt mỏi ngồi tựa lưng vào gốc dừa. Người đó không ngờ là Hoài Nam. Ngồi bên cạnh hắn còn có Minh Tạo. Minh Tạo lúc này vẫn đóng vai một con tin bị bắt, không hề liên quan đến cha con Hoàng Bá. Thậm chí hắn cũng không dám nhìn sang phía Nhật Vy lần nào vì sợ Hoài Nam sinh nghi ngờ.
Sáng nay khi hai người thoát ra khỏi máy bay còn đang bì bõm trên mặt biển thì hai chiếc tàu của đám người tấn công đã trờ tới. Đám người mặt mũi đen nhẻm nói với nhau bằng tiếng Thái vô cùng dễ dàng khống chế Hoài Nam và Minh Tạo. Nhưng thời điểm chúng còn đang chia nhỏ thành hai nhóm để truy bắt Khánh Phương thì một nhóm người bịt mặt xuất hiện một cách vô thanh vô tức. Đám người mới tới toàn bộ là tu chân giả. Chúng không dùng thuyền mà chạy trên mặt biển lao đến. Đám người Thái còn chưa kịp nổ phát súng nào đã bị chém đứt cổ toàn bộ thả xác xuống biển. Hoài Nam Minh Tạo một lần nữa trở thành con tin của một đám tu chân giả bí ẩn che giấu danh tính.
– Con còn thắc mắc sao cha lại muốn bắt tên vô dụng kia làm gì… Hi hi… Cha thật là mưu tính sâu xa ah…
– Ha ha… – Hoàng Bá bật cười xoa đầu con gái.
Nhật Vy ngoắc một gã đàn ông bịt mặt bên cạnh đưa cho hắn hai viên thuốc, hất cằm về phía Hoài Nam và Minh Tạo. Gã đàn ông hiểu ý nhận lấy hai viên đan dược màu nâu đen với điệu bộ vô cùng cẩn trọng ánh mắt còn nhìn chúng tràn ngập sợ hãi.
– Hai ngươi… uống cái này vào…
Hoài Nam đang ngồi tựa lưng vào gốc dừa, mặt mũi đầy mồ hôi khó chịu, chợt nghe được yêu cầu của gã đàn ông không khỏi ngẩng ra. Ánh mắt hắn co rút lại nhìn hai viên thuốc lòng dâng lên cảm giác bất an. Minh Tạo nhíu mày nhìn về phía Nhật Vy nhận được ánh mắt trấn an của nàng, hắn đành phải hít sâu một hơi nhận lấy viên thuốc dành cho mình.
– Này… Mày thật nuốt nó? – Hoài Nam nhìn Minh Tạo bỏ viên thuốc vào miệng nuốt xuống, lo lắng hỏi.
– Mày có lựa chọn sao? – Minh Tạo nhăn nhó cười khổ.
– Hắn hiểu tình thế đấy. Còn mày thì sao? – Gã đàn ông tay nắm chặt chuôi kiếm gằn giọng hỏi Hoài Nam.
Hoài Nam nghiến răng nét mặt tức giận không thể làm gì đành nhận lấy viên đan dược kia cho vào miệng. Hắn dự định chỉ ngậm dưới lưỡi không nuốt vào. Đợi không ai chú ý sẽ nhổ ra… Nhưng không ngờ viên thuốc to bằng đầu ngón tay đó vừa vào miệng đã tan đi lập tức biến mất tăm.
– AAAAA… ĐÂY LÀ CÁI GÌ?
Đột nhiên Minh Tạo bóp chặt cuống họng mình gục xuống lăn lộn trên đất. Hoài Nam còn chưa kịp hoảng sợ thì hắn cũng cảm nhận được trong cuống họng mình có gì đó đang đục khoét chui sâu vào trong. Một cơn đau đớn không nhịn nổi làm cả người co quắp hắn đổ gục ra đất la hét lăn lộn không ngừng.
– AAAAA… CÁC NGƯỜI… CHO TÔI UỐNG CÁI GÌ?!
Hoài Nam gào thét hai mắt trợn ngược lên, hai tay cào cấu đầu mình như muốn lột bỏ cả lớp da đầu của mình. Hắn cảm nhận được bên trong xương sọ mình đang có vật gì đó ngọ nguậy di chuyển như bắt đầu gặm nhấm bộ não của mình.
“Tít… Tít…” – Đột nhiên một âm thanh kỳ lạ cao vút đến vượt qua tầng số thính giác của nhân loại.
– A… Khốn kiếp…
Cảm giác đau đớn thấu trời bất chợt biến mất làm cả người Hoài Nam mềm nhũn nằm trên đất thở ồ ồ thều thào chửi rủa. Minh Tạo bên cạnh quần áo nhăn nhúm dơ bẩn thở ồ ồ ra vẻ rất mệt nhọc. Nhưng nhìn kỹ nét mặt hắn khá hơn Hoài Nam khá nhiều. Chỉ có mình hắn biết cơn đau vừa rồi của hắn chỉ kéo dài vài giây lập tức đã ngừng lại. Hắn nhận được truyền âm của Nhật Vy phải tiếp tục diễn thật oằn oại đau đớn. Minh Tạo quả thật làm rất tốt, ngay cả Hoàng Bá cha nàng cũng không nhìn ra.
– Các người thật… muốn chết… Cha của ta là…
– AAAAA… Dừng lại… Đừng… Tôi xin các người… Aaaaa…
Hoài Nam vừa lầm bầm đe dọa lập tức thứ trong đầu lại bắt đầu cắn xé làm hắn vội vàng van xin. Lần này hắn thật sự sợ rồi… Không dám lấy cha nuôi mình ra đe dọa ai nữa.
– Cầm lấy thứ này…
Một gã đàn ông bịt mặt ném xuống trước mặt Hoài Nam một con dao. Mũi dao sáng loáng ghim ngập xuống mặt đất ngay trước mũi làm hắn hoảng sợ lạnh toát cả người. Hoài Nam run rẩy rút con dao lên lồm cồm ngồi dậy, cả người co ro mái tóc dính đầy bụi đất lá cây ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt ngoan ngoãn như một con chó chờ lệnh chủ.
– Chạy vào cái làng dưới kia cầu cứu vợ của ngươi. Khi nhận được lệnh thì dùng con dao đó tấn công nàng… Quan trọng là phải bất ngờ. Phải độc… Nhưng chúng ta muốn nàng trọng thương, không phải là mất mạng. Người hiểu chứ?
– Thành công thì Bang chủ sẽ cho ngươi thuốc giải trục xuất con trùng đó ra. Ngược lại thì ngươi chỉ còn nước chịu đựng con trùng đó ăn hết bộ não của mình mới được chết đi…
Hoài Nam rùng mình, gương mặt xám ngoét không còn giọt máu. Hắn đứng dậy nhét con dao vào lưng quần rồi rời khỏi bụi rậm lảo đảo chạy về hướng làng Vọng Phu.
– Cha, hắn sẽ ra tay sao? – Nhật Vy chợt lên tiếng hỏi.
– Chắc chắn hắn sẽ ra tay. Đừng nói là Khánh Phương… Kẻ này vì mạng sống hắn dám giết cả người nuôi dưỡng mình như lão Bắc… Hắc hắc… Lão Bắc thật là may mắn ah. Nhặt đại một đứa nhỏ ngoài đường về nuôi cũng ra thứ cực phẩm như vậy…
– Hi Hi…
Nghe chị Hai và cha cười, Nhật Huy vẫn im lặng. Hai nắm tay hắn siết chặt vô cùng lo lắng. Hắn không biết mình thật sự có yêu Khánh Phương hay không nhưng hai ngày qua không được gặp mặt nàng hắn nhớ nhung đến không chịu nổi nữa. Nhật Huy lúc này chỉ ước mình có đủ năng lực để cứu Khánh Phương thoát khỏi vòng xoáy chết chóc này đem nàng đến một nơi thật xa.
– Cha. Đan dược Bác sĩ Phú giao cho chúng ta không còn nhiều nữa đâu. – Nhật Vy chợt sực tỉnh nói.
– Ừ… Ta biết. Nhưng tên bác sĩ kia mấy ngày nay không liên lạc được. Thật là bực mình.
Hoàng Bá hít sâu một hơi quay lại nhìn hơn mười tên thuộc hạ phía sau. Giọng dõng dạc nói:
– Thôi được rồi… Chuẩn bị tấn công. Mục tiêu là Hoài Trung. Nếu có thể thì đem Khánh Phương theo.
– Cha, nếu không đem theo được. Con có thể giết cô ta không?
Nhật Vy cười tủm tỉm hỏi, ánh mắt ẩn ý nhìn sang gương mặt hoảng hốt của đứa em trai mình. Vẻ bất thường của Nhật Huy hai ngày nay nàng đã sớm nhận ra. Nhật Vy cũng không ngờ một người phụ nữ như Khánh Phương một lần gần gũi đã hớp hồn mất đứa em của mình. Điều này làm cho Nhật Vy không thoải mái… Nhật Huy là em trai, cũng là đàn ông của nàng. Không ai có thể cướp nó đi…
– Không được. Khánh Phương và Hoài Trung tồn tại mối quan hệ tinh thần liên kết. Nếu cô ta chết. Hoài Trung chỉ có hai kết quả… Một là chết, hai là thức hải tan rã ngu ngốc cả đời.
– Nếu gặp kết quả thứ hai chúng ta có thể khống chế hắn tốt hơn. Nhưng bí mật trong đầu hắn quá trọng yếu đối với tổ chức. Nếu vì thế mà ký ức hắn hoàn toàn hỗn loạn không thể khai thác thì chúng ta chết cũng không hết tội…
– Vâng…