Kẻ thất lạc – Phần 25

Phần 25
Ba ngày trước…
Trong gian phòng tắm nhỏ mùi hương xà phòng thơm ngát, Thy Thy toàn thân trần truồng đứng trong buồng tắm đứng. Dường như chỉ có chìm đắm bên dưới làn nước ấm áp mới làm cho nàng bình tĩnh được. Mỗi ngày lúc này đối với nàng thời gian trôi qua thật lâu. Thy Thy đã chịu đựng cảm giác chết chóc quá đủ rồi. Nàng chỉ muốn mọi việc đến thật nhanh. Kết thúc thật nhanh. Thy Thy không muốn mình như một tên tử tù chờ ngày ra pháp trường một cách mòn mỏi như vậy.
“Két…” – Đột nhiên cửa phòng tắm bật mở.
Thy Thy giật bắn mình quay ngoắt lại liền đối diện với hai mắt đỏ ửng như say rượu của dượng Phú. Nàng cắn môi, hai gò má thoáng ửng đỏ nhưng vẫn tiếp tục tắm rửa. Đã lâu lắm rồi giữa Thy Thy và ông ta không có một câu trao đổi nào với nhau. Nàng cũng đã quen ánh mắt dâm dật đó của ông ta nhìn ngắm thân thể mình. Nhất là những lần dượng Phú về nhà trong trạng thái say xỉn.
Dượng Phú bước qua chỗ Thy Thy tắm. Nghe được tiếng dây kéo quần của ông ta, nàng khẽ xoay người tránh ánh mắt đi. Nàng nghe được tiếng nước tiểu tiện xè xè mà cảm thấy kinh tởm. Dượng Phú đã làm việc này trước mặt nàng không ít lần, đến mức nàng cũng quen đi. Thy Thy thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ông ta lúc này đang nhìn ngắm khắp thân thể non mềm trắng nõn của mình. Cảm giác xấu hổ cũng đã chai sạn. Thy Thy lại không hề thấy sợ hãi. Vì nàng biết dù ông trời có sụp xuống ông ta cũng không dám chạm vào người nàng. Nếu ông ta không muốn chết…
Nhưng dường như hôm nay không như mọi ngày, Dượng Phú không rời đi ngay mà cởi quần áo rồi bước vào buồng tắm. Thy Thy vội vàng co rụt cả người ép sát vào trong vách. Nàng quay lại, không muốn nhìn thứ kinh tởm kia đang cọ xát vào chân mình. Nhưng ông ta đã chặn đứng cửa buồng tắm, nàng không thoát ra được.
– Dượng… Con muốn ra ngoài…
– Ra ngoài cái gì. Tắm rửa chưa sạch mà đi đâu… – Giọng dượng Phú lè nhè nồng mùi rượu làm Thy Thy né tránh kinh tởm.
– Đừng mà…
Thy Thy phản đối nhưng sức lực nàng không đủ để giãy thoát khỏi vòng tay cứng rắn của dượng Phú. Ông ta tưới sữa tắm lên khắp người nàng, hai tay bắt đầu mơn trớn xoa nắn khắp thân thể nàng.
– Ngoan đi… Lâu rồi dượng không có thời gian chăm sóc con. Để dượng tắm cho con nha…
Thy Thy mím chặt môi, hai mắt ươn ướt nhắm chặt để mặc cho hai bàn tay gớm ghiếc của ông ta không ngừng xoa nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại của mình. Dù từ lúc Thy Thy bắt đầu dậy thì lột xác trở thành một thiếu nữ xinh đẹp dượng Phú đã không ít lần kiếm cớ nhìn ngắm nàng tắm. Nhưng đến nay ông ta hoàn toàn không dám động chạm vào cơ thể nàng. Hay ít ra khi Thy Thy không uống thức thuốc gây buồn ngủ kia đầu óc hoàn toàn tỉnh táo dượng Phú chưa hề động vào người nàng. Nhưng hôm nay, Thy Thy thật sự không hiểu từ đâu ông ta có lá gan làm việc sàm sỡ với mình. Vì rượu sao? Cảm giác nhột nhạt đến từ hai bầu vú làm Thy Thy muốn bật khóc. Nhưng nàng càng khổ sở tủi nhục hơn khi nhận ra cơ thể non trẻ tràn ngập sức sống của mình đang phản ứng lại với những cái vuốt ve dơ bẩn đó. Hạ thể nàng bắt đầu nóng ran như có lửa. Nơi đó của nàng dù đang đứng dưới vòi sen vẫn không ngừng tiết dịch nhờn một cách không mong muốn. Nhớ đến bốn người bạn thân của mình, Thy Thy cảm thấy vô cùng hổ thẹn chỉ muốn được oà khóc lớn.
– Con thích không? – Dượng Phú cúi thấp xuống ngậm lấy đầu vú đỏ hồng nhỏ xinh của Thy Thy mà ngậm mút.
– Không… Dượng… Đừng mà… – Thy Thy nghẹn ngào, hai tay bị ông ta giữ chặt hai tay chỉ có thể dâng hai bầu vú căng tròn cho ông ta mút chùn chụt.
– Ngoan đi. Chiều dượng một chút. Thy Thy muốn gì dượng cũng cho…
– Vậy… Con muốn Dượng lấy con trùng ăn xác kia ra khỏi người con đi. Con không muốn chết…
Thy Thy chợt oà khóc nức nở nói. Giây phút này nàng không còn cố kỵ gì nữa. Bức màn mỏng cuối cùng giữa hai người cũng bị lột bỏ hoàn toàn. Lời nói vừa ra khỏi miệng đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của dượng Phú, Thy Thy mím chặt môi không né tránh. Cùng lắm thì ông ta đánh chết nàng ngay lúc này. Còn tốt hơn chờ đợi một cái chết mòn mỏi như vậy.
– Hắc hắc… Con cũng biết không ít nhỉ.
Dượng Phú chợt nhếch mép cười. Ông ta ghé sát vào gương mặt xinh đẹp đang trắng bệch vì sợ hãi của Thy Thy, đưa đầu lưỡi đầy mùi rượu liếm nhẹ lên vành tai ửng hồng nhỏ nhắn của nàng. Cảm giác nhột nhạt kinh tởm đó làm cả người Thy Thy co rút lại… Nhưng lời nói của dượng Phú lại làm cho cả người nàng chấn động.
– Thật ra ta cũng định sớm nói với con. Hết tuần này ta sẽ lấy thứ đó ra khỏi người con… Thứ con đọc được trong bút ký của ta chẳng qua là cách người xưa sử dụng để nuôi trùng mà thôi. Vì thời điểm đó họ không có nhiệt kế để kiểm soát nhiệt độ để đảm bảo môi trường ấp trứng trùng mẹ một cách tốt nhất. Mà trùng mẹ chỉ thích hợp với nhiệt độ thân thể phụ nữ còn nguyên âm… Vì thế họ mới dùng phương thức cực đoan đó, hy sinh tính mạng một người con gái để đảm bảo quá trình trùng con nở trứng. Nhưng ngày nay khoa học tiến bộ chúng ta có rất nhiều cách để thay thế giai đoạn cuối cùng đó…
– Dượng ơi… Thật sự như vậy sao? – Thy Thy nhào vào lòng ông nức nở oà khóc lớn.
– Ngoan… Là lỗi của ta. Ta đam mê nghiên cứu quá nhiều đã làm khổ sở cho con. Con không trách ta chứ?
– Con không có…
Dương Phú dìu nàng ra khỏi buồng tắm, nhẹ nhàng lấy khăn lau khô cơ thể cho nàng. Thy Thy khóc thút thít không ngừng. Nàng để mặc ông ẵm mình lên trên hai cánh tay, đưa mình vào phòng ngủ. Thy Thy được ông đặt nằm xuống giường, ánh mắt nàng không hỏi xấu hổ nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên Thy Thy vào phòng ngủ của dượng Phú. Lúc này nàng lại toàn thân lõa lồ nằm trên chiếc giường mà nhiều năm trước mẹ nàng từng nằm. Làm sao Thy Thy không nghĩ đến chuyện gì xảy ra tiếp sau đó chứ? Nàng đang rất hồi hộp. Hai gò má nàng nóng đỏ như có lửa, hai bầu vú căng tròn phập phồng chờ đợi. Điều Thy Thy chờ mong hiển nhiên không phải là lần đầu tiên trải nghiệm làm tình với đàn ông. Nàng mong dượng Phú sẽ lấy con vật gớm ghiếc đó ra khỏi âm đạo của mình. Dù sau đó lần đầu tiên của nàng bị chính ông ta cướp đi cũng không sao cả. Thy Thy muốn được tiếp tục sống…
– Đẹp không?
Dượng Phú quỳ xuống giường cầm tay Thy Thy đặt lên dương vật ông. Gương mặt nàng đỏ bừng như gấc chín nhưng bàn tay nhỏ nhắn vẫn ngoan ngoan vuốt vuốt nó. Thy Thy nhận ra dương vật dượng Phú rất lớn, còn dài hơn không ít so với bốn đứa Hội nhưng độ cứng rắn và ấm nóng thì xa xa không thể so sánh với bốn đứa. Ông xoa nắn bầu vú căng tròn của Thy Thy còn hỏi một câu mà nàng xấu hổ chỉ muốn độn thổ.
– Dạ… đẹp…
– Vậy Thy Thy ngoan. Ngậm nó đi… Rất ngon đó…
Nghe dượng Phú nói mà Thy Thy thấy gương mặt mình đỏ ửng như có lửa. Dượng Phú luôn dặn dò còn đe dọa nàng không được quen bạn trai. Thy Thy càng không dám nói cho ông biết mình không phải chưa từng ngậm mút dương vật đàn ông. Không những một mà tận bốn người cơ… Làm gì có thứ gì thơm ngon mà ông nói chứ. Nếu không muốn nói là mùi đàn ông rất khó ngửi. Thy Thy ghé sát gương mặt đỏ ửng sát đến dương vật của dượng Phú, đôi môi đỏ hồng mở lớn chậm rãi phủ lên cái đầu nấm to bè.
– Ahhh… Con có năng khiếu đó…
Nghe lời khen của dượng Phú mà hai gò má Thy Thy đỏ ửng. Nàng cố nuốt dương vật ông ta vào thật sâu. Mái tóc dài đen bóng mượt không ngừng nhấp nhô lên xuống khi Thy Thy ngoan ngoãn ngậm mút dương vật dượng Phú. Hai bầu vú nàng không ngừng truyền đến cảm giác nhột nhạt sung sướng vì bị ông vuốt ve. Thy Thy khẽ nâng cặp mông tròn trịa lên để cho bàn tay dượng Phú xoa nắn rồi từng chút tiến sâu xuống âm hộ nhòe nhoẹt ướt át của nàng.
– Ưm…
Thy Thy không kìm được bật rên khe khẽ khi ngón tay của dượng Phú khẽ chui vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng khít khao của nàng mà móc ngoáy. Thy Thy ư ử từng tiếng khi đôi môi nàng mở lớn không ngừng nuốt dương vật ông vào thật sâu. Cặp mông tròn trịa của nàng khẽ đung đưa như hưởng ứng những ngón tay của ông không ngừng đùa nghịch với nơi đó của mình.
– Con nằm xuống đi…
Thy Thy gương mặt đỏ ửng ngoan ngoãn nằm xuống giường. Dượng Phú nằm lên người nàng, vùi gương mặt nóng hổi đầy mùi rượu vào hai bầu vú nàng. Thy Thy cắn môi hai gò má đỏ ửng nhìn ông say mê vò nắn hai bầu vú căng tròn vừa há miệng ngấu nghiến lấy hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của mình. Từ đêm hoang lạc đó bên bờ sông với bốn đứa bạn thân, Thy Thy mỗi đêm đều trằn trọc thao thức. Nhưng kỳ thi học kỳ một đã gần kề, nàng không muốn mình làm cho Hội Đạt Bình Hào sao nhãng việc học hành. Thy Thy hứa với bốn người đó sau kỳ thi sẽ cùng bốn người đi đâu đó mấy ngày hoàn toàn buông thả thoải mái bên nhau. Nhưng chính Thy Thy cũng không chắc đến thời điểm đó liệu mình còn sống để thực hiện lời hứa hay không?!
– Ôi… Ư…
Thy Thy bật rên khẽ, hai gò má nóng ran nhìn dượng Phú mút đầu núm vú mình đến đỏ ửng lên gay gắt. Lúc này thật sự nàng phải không ngừng cảnh báo để tinh thần mình luôn tỉnh táo. Nhưng sung sướng đê mê của nhục dục đang từng chút ăn mòn lý trí của nàng. Thy Thy phải cưỡng ép mình nhớ đến mẹ. Nàng phải nhớ đến cái bảng ghi chú mốc thời gian kết thúc mạng sống của mẹ và bản thân mình đã thấy trong sổ tay dượng Phú.
Từ đầu Thy Thy không tin vào lời lẽ mật ngọt đầy dụ hoặc của ông ta. Nếu khoa học đã giải quyết được vấn đề mà tiền nhân không làm được vậy thì càng không có lý do ông ta phải dùng cơ thể hai mẹ con nàng để giúp trùng mẹ ấp trứng. Dù Thy Thy mới chỉ học lớp 10 nhưng nàng không dễ bị lừa gạt như những bạn đồng lứa.
Ngay từ đầu nàng ngoan ngoãn lên giường của dượng Phú không phải vì tin vào lời hứa hẹn của ông. Nàng tin tưởng thế gian này kẻ có thể thấy con trùng ăn xác đó ra khỏi cơ thể mình cũng chỉ có dượng Phú, kẻ đã âm mưu hãm hại hai mẹ con nàng. Thy Thy muốn làm cho ham muốn của dượng Phú lên đến đỉnh điểm. Ông ta sẽ muốn đẩy cái dương vật to lớn kia vào người nàng. Và để được toại nguyện, dượng Phú bắt buộc sẽ lấy vật cản đường kia ra…
– Ư…
Thy Thy ôm chặt lấy cơ thể ông, hé mở môi để chiếc lưỡi nồng mùi rượu của ông lùa vào miệng mình. Hai đôi môi một già cỗi một non trẻ khóa chặt vào nhau không ngừng trao qua nhận về sự khao khát đến cuồng nhiệt.
– Con muốn rồi phải không?
– Ư… – Thy Thy xấu hổ gật đầu thật khẽ.
– Hắc hắc… Vậy ta cho con…
Thy Thy che mặt xấu hổ để dượng Phú mở rộng hai chân mình ra. Ánh mắt nóng bỏng của ông nhìn vào nơi đó làm nàng không chịu nổi mà hai bầu vú phập phồng thở gấp. Ông như mê mẩn nhìn hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của nàng, quỳ hai gối sát lại. Dượng Phú cầm lấy dương vật cứng rắn của mình chậm rãi cọ cọ dọc theo hai mép môi âm hộ làm cả người Thy Thy thổn thức hổn hển.
– Ư…
Khi đầu dương vật to bè của ông chèn cứng hai mép âm hộ của mình từng chút đẩy sâu vào đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Trong đầu Thy Thy xuất hiện một tia nghi ngờ. Con trùng ăn xác kia đã đi đâu?
– Ư…
Nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch thất lạc của Thy Thy, ông nhếch mép cười, hạ thể thúc mạnh. Thy Thy mím chặt môi chịu đựng cảm giác đau thốn căng tức chưa bao giờ biết đến trong âm hộ mình. Dượng Phú nhe răng cười hềnh hệch, một tay vò nắn bầu vú mềm mại của nàng, hạ thể bắt đầu thúc đẩy ra vào đều đều.
– Ư…
– Có phải con đang nghĩ… Con trùng ăn xác kia đã đi đâu?! Nó không đi đâu cả… Chỉ là quá trình này nó đang tận hưởng máu huyết đàn ông của ta… Thật ra. Máu đã được ta bôi vào ngón tay rồi đưa vào âm hộ con từ trước…
Thy Thy nhắm chặt hai mắt nghe giọng nói hổn hển của dượng Phú. Hai chân nàng bị đè chặt mở rộng ra hai bên. Hai nắm tay nàng vò chặt lớp drap trải giường chịu đựng từng cú thúc đẩy đều đều của ông ta vào trong cơ thể. Trong lòng nàng đang sinh ra một cơn uất nghẹn dồn nén theo mỗi lượt rung động của cơ thể nàng bành trướng như muốn nổ tung. Thy Thy nhận ra mình so với một lão già sỏi đời như dượng Phú thật không cùng tầng cấp suy nghĩ. Điều làm nàng uất hận nhất là ông ta đã sớm nhìn ra âm mưu của nàng… Không những không bóc trần mà còn mượn gió đẩy thuyền làm nàng tình nguyện phục vụ ông ta.
– Ư… Ư… Ư…
Dượng Phú chợt chống hai tay hạ thể thúc đẩy thật nhanh làm gương mặt Thy Thy đỏ ửng không nhịn được há hốc rên rỉ.
– Ah… L*n con chơi phê thật đấy…
– Ư… Ư…
– Con biết không… màng trinh của con đã sớm bị con trùng mẹ hấp thu… Nên bây giờ con không bị đau. Cùng lắm là thốn thốn thôi… Kể ra cũng là may mắn cho con đấy… Rất nhanh con sẽ sướng đến mê người…
– Ưmmm… Ư…
Thy Thy uất nghẹn đến òa khóc nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ dâm dật do chính miệng mình phát ra. Nước mắt nàng tràn ra. Cơ thể không ngừng rung động theo nhịp của dượng Phú. Nhớ đến bốn gương mặt thân thương của Hội Đạt Bình Hào mà trái tim nàng nhỏ máu. Thy Thy muốn cảm giác sung sướng tột đỉnh đầu đời của mình phải do bốn người bạn mình đem tới mà không phải lão già gớm ghiếc này. Một cảm giác mê ly tuyệt vời chưa bao giờ biết đến nhấn chìm cả lý trí của Thy Thy. Hai nắm tay nàng nhàu nát tấm drap giường, cặp đùi mở rộng hoàn toàn đón nhận từng cú thúc sâu của dượng Phú.
– Ưmmm… Ôi…
– Ahhhh… Đã quá…
Thy Thy vô thức kẹp hai chân như muốn giữ chặt ông ta bên trong cơ thể mình. Sâu trong âm hộ nàng bắt đầu tuôn trào… Cùng lúc đó dương vật dượng Phú giữ sâu bên trong âm hộ nàng cũng xuất tinh ồ ạt…
– Ưmmmm…
Đôi môi đỏ hồng của Thy Thy há hốc run rẩy chiếc lưỡi nhỏ dâng lên bị dượng Phú ngậm lấy mút say mê… Ông ta khóa chặt đôi môi nàng. Hai tay không ngừng vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng đến mê mẩn.
Khi dượng Phú rùng mình vài lượt trút hết đợt tinh dịch cuối cùng vào trong âm hộ Thy Thy mới sung sướng thỏa mãn ngã vật ra một bên giường. Thy Thy nằm bất động, xoay lưng về phía ông ta, tay che kín mặt mà bờ vai khẽ run rẩy.
– Vì con ngoan ngoãn phục vụ ta… Ta sẽ giải thích cho con hiểu… – Dượng Phú quay sang vòng tay vò nắn bầu vú mềm mại của Thy Thy, vừa nói bên tai nàng.
– Ba trăm năm trước đất An Nam từng một lần dậy sóng vì một gia tộc. Họ xuất thân từ một dân tộc thiểu số vùng núi Đông Bắc là một trong số ít dân tộc tu chân có mẫu hệ truyền thừa một cách tự nhiên. Tại sao nói họ là mẫu hệ… vì trong gia tộc này… phụ nữ không những làm chủ gia đình hoàn toàn thay thế vị trí của đàn ông… mà con cái sinh ra còn được di truyền linh căn từ mẹ…
– Từ mẹ… không phải là cha như những dân tộc khác…
Nghe dượng Phú nhấn mạnh một lần nữa, Thy Thy hơi nhíu mày thầm nghi hoặc. Nàng tự hỏi điều này có liên quan đến mình sao?
– Gia tộc này tồn tại một truyền thừa vô cùng đáng sợ… Tất cả phụ nữ trong gia tộc đều dùng thân nuôi trùng. Cũng chính là loại trùng ăn xác mà người Ai cập cổ dùng để phong ấn bên trong Kim tự tháp… Nhưng không như người Ai cập, phương pháp nuôi trùng của họ không cần ai phải chết… Trùng mẹ chỉ hút máu huyết ký chủ giai đoạn đầu, sau khi trứng nở sẽ không tiếp tục làm hại chủ nhân mình…
– Không những như vậy… gia tộc mẫu hệ này có biện pháp cho chúng dùng máu huyết hệ Kim của mình để nuôi dưỡng thành một loại sinh vật lợi hại hơn trùng ăn xác cả trăm lần… Răng có thể cắn xuyên xương sọ của Trúc cơ tu chân giả, lớp vỏ da bên ngoài đao thương bất nhập… rất khó bị giết chết… Và họ gọi chúng là Kim tàm cổ.
– Gia tộc này mang đến mối uy hiếp quá lớn đối với tu chân giới vì thế ba trăm năm trước đã bị tu chân giả An Nam hợp lực diệt trừ. Bây giờ cũng không quá nhiều người biết đến một thời lẫy lừng của gia tộc họ Kim kia nữa…
Lúc này dượng Phú cảm nhận được cơ thể Thy Thy khẽ chấn động, ông ta nhếch mép cười ghé sát tai nàng nói tiếp:
– Vậy con đã được nghe mẹ nói ah… Không sai. Sở dĩ ta chọn… con và Thanh Liễu là vì hai người là hậu duệ duy nhất còn lại của gia tộc họ Kim.
– ÔNG ĐÃ LÀM GÌ VỚI MẸ TÔI?!
Thy Thy bất ngờ hét lên. Nàng vùng người dậy lại bị dượng Phú đè nghiến xuống. Nàng không chống lại được sức mạnh của ông ta. Hai chân bị ông ta chèn ép phải mở rộng ra. Thy Thy nghiến răng uất nghẹn cảm nhận hai mép âm hộ mình một lần nữa bị ép căng hết mức. Dương vật cứng rắn của dượng Phú một lần nữa đẩy sâu vào trong cơ thể nàng. Ông ta thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng nén chịu của nàng mà nhếch mép cười. Hạ thể bắt đầu thong thả thúc đẩy ra vào…
– Ư… Ông… Ông đã làm gì mẹ tôi… Mẹ ơi… – Thy Thy uất nghẹn nước mắt trào ra.
– Ta sẽ nói cho con biết… Ta đã đi một bước sai lầm dẫn đến thua cả bàn cờ… Lẽ ra khi trùng mẹ trong cơ thể mẹ con đến tuần thứ 14, ta phải đưa cho nó một giọt máu của mình để ngừng lại quá trình hấp thu máu ký chủ… và thức tỉnh đám trùng con chuẩn bị phá trứng mà ra.
– Như hôm nay ta đang làm với con vậy. Nhưng đáng tiếc ta tìm được thông tin đó đã quá muộn… Khi mẹ con đối mặt với cái chết đám trùng vô dụng đó vẫn còn ở trạng thái ngủ say… Chúng đã không chủ động hộ chủ như trong truyền thuyết… Ah…
– Hộ chủ sao?
Thy Thy nước mắt giàn dụa thì thào. Cơ thể nàng vẫn không ngừng bị dượng Phú đè nghiến bên dưới mà hì hục xâm chiếm.
– Phải ah… Chỉ cần một giọt máu đàn ông bất kỳ vào tuần thứ 14 được trùng mẹ hấp thu cũng đủ làm cho đám trùng con thức tỉnh… một ngày sau đó dù chúng vẫn chỉ là ấu trùng cũng đủ gây nguy hiểm cho một tu chân giả giao hợp với con…
– Hắc hắc… Ngay cả ta… sau hôm nay cũng không dám chạm vào con nữa… Nhưng không sao… chúng ta còn cả một ngày dài… Ta sẽ làm cho con sướng đến quên cả trời đất… Ah… Phê quá…
– Ôi…
Thy Thy gương mặt chợt đỏ ửng lên. Ánh mắt nàng mê mẩn say tình nhìn lên dượng Phú miệng ư ử rên rỉ hỏi:
– Ư… Hôm nay là… ngày cuối cùng… của tuần thứ 14 sao?
– Đúng vậy… – Dượng Phú hít hà sung sướng, cúi thấp đầu vùi mặt vào hai bầu vú của Thy Thy ma hôn hít say mê.
– Vậy… tu chân giả bị ấu trùng công kích vẫn không biết sao?
– Ấu trùng mà… rất nhỏ ah… Nhưng chỉ cần nó chui cơ thể trong vài phút có thể theo đường máu lên đến não… Lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu ah…
– Ra là vậy… Hi hi…
Bất chợt nghe được tiếng Thy Thy cười khúc khích, dượng Phú như nghĩ đến điều gì cả người cứng đờ nhìn lên. Đối mặt với ánh mắt của ông ta nàng không chút e sợ, mỉm cười thoải mái:
– Ấu trùng sau khi thức tỉnh bảy ngày… có phải là di chuyển lên… não người càng nhanh hơn không ạ?
– Nhanh hơn… ít nhất cũng gấp ba lần…
Dượng Phú theo quán tính răm rắp trả lời. Chợt ông như nghĩ đến việc gì nét mặt liền trắng bệch sợ hãi. Ông lồm cồm rời khỏi người Thy Thy, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng, giận dữ hỏi:
– Mày… Mày… Đã cho thằng nào chơi bảy ngày trước hả?!
– Không có ah… Người bạn đó của con tên là Hội… Bạn ấy chỉ mới… đưa vào đã bị con trùng kia chít cho một cái chảy máu… Sau đó bạn cũng không dám nữa rồi… – Thy Thy bĩu môi vô tội nói.
– KHỐN NẠN… TAO GIẾT MÀY…
Dượng Phú gầm lên nhào lên muốn bóp chết Thy Thy ngay lập tức. Nhưng cả người ông chợt co rút ôm chặt đầu, miệng há hốc chịu đựng một cơn đau đớn không thể tả hết. Ông ta phì phò hít sâu một hơi cả người thẳng đơ trên giường như đang cố tập trung dùng linh lực của mình bảo vệ bộ não bởi những con ấu trùng li ti gặm nhấm. Phương pháp này không biết có hiệu quả thật sự hay không… Nhưng nét mặt ông trở nên bớt căng thẳng một chút. Ánh mắt sắc lạnh giận dữ lại nhìn sang Thy Thy chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng dượng Phú đã sai lầm rất lớn khi dùng ánh mắt đó đe dọa Thy Thy lúc này. Nàng như một người đã nhìn thấy cái chết của mình phía trước. Nào còn sợ những thứ uy hiếp khác chứ? Lúc này nếu dượng một chưởng đánh chết mình, nàng có lẽ còn sẽ cảm ơn ông ta. Thy Thy nhổm người dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dượng Phú, giọng nói lại nhẹ nhàng như làm nũng:
– Dượng làm sao vậy?! Người ta còn chưa đủ sướng đâu… Nếu dượng mệt rồi thì để con làm cho dượng thoải mái nha…
Thy Thy gác một chân qua người dượng Phú. Trước ánh mắt trừng trừng căng thẳng của ông ta, tay nàng cầm lấy dương vật cứng rắn bóng lưỡng nước của ông ta nhẹ nhàng chèn vào giữa hai mép âm hộ của mình. Rồi chậm rãi ngồi xuống…
– Ưm…
Thy Thy kẹp lấy hông dượng Phú, cặp mông tròn trịa bắt đầu xàng xê dịch chuyển trên người ông mỗi lúc một nhanh. Đôi môi nàng hé mở thở dốc, không ngừng phát ra âm thanh dâm đãng khoan khoái… Nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng nhìn chằm chằm xuống gương mặt vặn vẹo kìm nén của dượng Phú.
– Ôi… Dượng ơi…
Thy Thy gương mặt đều ửng đỏ lên. Cơ thể nàng không ngừng xàng xê thật nhanh để âm hộ mình nuốt trọn dương vật dượng Phú vào trong. Hai tay nàng tự vò nắn hai bầu vú của mình, miệng phát ra những tiếng dâm uế mà bản thân mình cũng thấy xấu hổ. Nhưng giây phút này thật sự Thy Thy đang rất sung sướng. Không phải loại sung sướng của nhục dục mà là sự thỏa mãn tột đỉnh vì được trả thù. Ánh mắt nàng vui thích mê man nhìn ngắm gương mặt người đàn ông bên dưới mình méo mó vì đau đớn, những mạch máu trên trán hắn căng phồng lên đỏ ửng như sắp vỡ tan bất cứ lúc nào.
– Ôi… Dượng ơi… Con sướng quá… ưm…
– AAAAA… CON ĐĨ… TAO… AAAA…
Dượng Phú không nhịn được nữa gào thét thảm thiết. Cả người ông ta bắt đầu co rút. Hai bàn tay đưa lên muốn bóp nát cái cổ trắng ngần của Thy Thy cũng co quắp lại vặn vẹo. Cả người ông ta bắt đầu run rẩy… Hai mắt trợn ngược lên như muốn nhìn thấy những con ấu trùng đang gặm nhấm não bộ của mình. Thân thể ông ta không ngừng run lẩy bẩy như người bị động kinh… Sau đó từ khóe mắt dượng Phú một dòng máu đỏ chảy xuống…
Thy Thy kinh sợ lập tức nhảy xuống giường. Nàng dù sao cũng chỉ là một con bé học lớp 10 không thể bình tĩnh nổi khi thấy người chết. Thy Thy lao về phòng ngủ của mình. Một phút sau nàng quay lại đã khoác lên người một cái váy, còn mang theo một ba lô quần áo. Nàng cố tình không nhìn thi thể trần truồng của dượng Phú trên giường vội đến kệ sách của ông ta vơ vội mấy cuốn sách tu chân mà mình luôn mơ ước. Bấm khóa chốt trong, nàng đóng sập cửa phòng ngủ dượng Phú lại. Căn phòng này Thy Thy sẽ không bao giờ bước chân vào nữa. Không, nên nói là cả căn nhà này vĩnh viễn nàng sẽ không quay về nữa.

To top
Đóng QC