Kẻ thất lạc – Phần 18: Cơn khát của dâm độc

Phần 18: Cơn khát của dâm độc
Buổi chiều cùng ngày…
Sở dĩ bungalow mà ba người Khánh Phương lưu trú được xem là cao cấp nhất tại The Eden vì ngoài những tiện ích thông thường như hồ bơi, bể jacuzzi, phòng tắm lộ thiên… Nó còn có một bãi biển riêng hoàn toàn biệt lập. Đó cũng là lý do tại sao The Eden là điểm hẹn lý tưởng của các đại gia và chân dài. Vì nơi đây đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Thậm chí một hoa hậu đang nổi như cồn vẫn có thể thoải mái hòa mình cùng thiên nhiên khỏa thân tắm biển không cần lo lắng ngày mai hình ảnh của mình xuất hiện trên mặt báo.
Lúc này ánh nắng đã dịu đi không ít. Mặt biển mênh mông thật yên ả như không bao giờ biết nổi giận là gì. Từng đợt sóng lười nhác vỗ ì oạp lên bãi cát trắng tinh. Cách đó hai bước chân là một đôi dép dùng trong resort và một chiếc áo choàng xếp ngay ngắn bên trên nó.
Chợt mặt nước xao động, một mái tóc đen óng ướt sũng trồi lên. Khánh Phương vuốt những giọng nước trên gương mặt xinh đẹp của mình. Nàng nhìn quanh bãi biển hoang vắng mà lòng không khỏi dâng lên một cảm giác trống rỗng thất lạc. Khánh Phương không có thói quen ngủ trưa. Nàng toàn thân trần truồng nằm giữa hai người đàn ông mà trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ. Khánh Phương rất muốn được làm tình. Nhưng nàng biết Hoài Nam và Minh Tạo, mỗi người trong một buổi sáng đã vài lần ân ái, nàng không dám đòi hỏi thêm. Khánh Phương thật không hiểu được bên trong cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì. Ham muốn của nàng qua từng giờ từng phút đều tăng lên đến mức gần như không thể kiểm soát được.
Trời vừa tắt nắng Khánh Phương đã rời khỏi giường khoác áo choàng đi xuống đây dạo biển. Nhìn thấy làn nước yên ả này nàng không nhịn được cởi bỏ áo, toàn thân trần truồng một mình tắm biển. Khánh Phương vốn không biết bơi nên chưa bao giờ nàng thích tắm biển. Càng không nói đến tắm biển một mình. Nhưng hôm nay trước bãi biển mênh mông không một bóng người, nàng lại không hề thấy sợ hãi. Không gian vắng lặng dường như vốn là dành cho nàng.
Khi sự tẻ nhạt trống vắng sắp lên đến đỉnh điểm, trong tầm mắt Khánh Phương chợt xuất hiện một người. Đó là người thanh niên phục vụ tên Huy. Anh ta thấy nàng đang tắm biển liền đem một chồng khăn tắm xuống đây.
Khánh Phương cắn cắn môi lòng dâng lên một cảm giác nổi loạn khó có thể kiềm chế nổi. Nàng từng bước đi lên. Làn nước rơi tuột xuống để lộ ra dáng người thon thả tuyệt đẹp, làn da bóng mượt trắng ngần của nàng. Người phục vụ tên Huy đến bên ghế dài nhìn lại cũng chết sững tại chỗ.
Khánh Phương cảm nhận trái tim yếu ớt của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn chân thon thả của nàng rời khỏi mặt cát bước lên sàn gỗ đồng nghĩa với toàn thân nàng không còn gì che đậy trước ánh mắt của Huy. Khuôn mặt anh ta sượng cứng, khẽ run rẩy như muốn quay đi lại không nỡ rời mắt khỏi vưu vật tuyệt đẹp của tạo hóa trước mặt.
Đối diện với ánh mắt khao khát của anh, thân thể Khánh Phương bắt đầu nóng lên. Nàng bước đến bên dưới vòi sen, mở nước. Để làn nước mát lạnh xối xả đẩy trôi đi nước biển trên thân thể mình. Hai cánh tay nàng đưa lên giũ giũ mái tóc dài đen bóng ướt sũng của mình làm cho hai bầu vú căng tròn ưỡn căng lên không ngừng rung động.
Khánh Phương hờ hững nhìn người phục vụ tên Huy vẫn đứng chết trân bên cạnh. Anh ta thậm chí đã quên toàn bộ quá trình đào tạo chuyên nghiệp của mình, cũng như quy định khắt khe của nơi này đối với nhân viên. Hai mắt anh ta gần như không chớp ngơ ngẩng mê man ngắm nhìn thân thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng hoàn toàn phơi bày trước mắt mình. Đối diện với ánh mắt xâm lược đó, toàn thân Khánh Phương dâng lên một cảm giác nhột nhạt như có một bàn tay vô hình không ngừng vuốt ve khắp cơ thể của nàng. Nàng lại nhận ra mình rất thích ánh mắt hừng hực của đàn ông nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống thân thể mình. Ý thức của Khánh Phương giây phút này như bị tiêm nhiễm bởi một sự hư hỏng, nổi loạn chưa từng xuất hiện trước đây.
Ánh mắt Khánh Phương nhìn Huy càng trở nên cháy bỏng như muốn lột trần toàn bộ quần áo anh ta ra để thấy rõ từng đường huyết mạch đỏ hồng hừng hực kia. Sức hút của người thanh niên này đối với nàng thật kỳ lạ. Còn hơn tất cả những người đàn ông nàng từng gặp, hơn cả Lý Được, Minh Tạo… Có lẽ chỉ thua cha nuôi. Hai mắt của Khánh Phương tuy không thể nhìn xuyên qua quần áo nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên rõ ràng một vùng đỏ hồng cuồn cuộn bên dưới hạ thể của anh ta. Thậm chí nàng còn thấy được từng mạch máu đỏ căng phồng ngoằn ngoèo trên khúc thịt cứng rắn đỏ hồng như một khúc than củi không ngừng thiêu đốt. Hình ảnh đỏ hồng chói mắt đó làm cho cơn thèm muốn đàn ông trong cơ thể nàng lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Khánh Phương không nhận ra điều gì bất thường với mình. Cũng có thể nàng cho rằng những thứ xuất hiện trong đầu mình là tự tưởng tượng ra. Nhưng sự thật không phải như vậy. Mầm mống ma tu thức tỉnh qua hai ngày dù nàng vẫn chưa rút đủ số dương khí để thỏa mãn cơn đói khát của nó nhưng năng lực đặc biệt của một ma tu cũng đã xuất hiện. Như một cách giúp nàng xác định con mồi cần tấn công…
Huy cổ họng khô khốc miệng há hốc đối diện với Khánh Phương toàn thân lõa lồ sũng nước bước đến trước người mình. Hai mắt hắn muốn né tránh lại không thể rời khỏi hai bầu vú căng tròn và hai đầu nhụy hoa đỏ hồng đọng vài giọt nước của nàng. Thấy Khánh Phương nhìn mình, môi cắn nhẹ lộ ra những chiếc răng trắng đều như ngọc mà Huy toàn thân nóng ran khẽ run rẩy. Hắn luống cuống mở một khăn tắm ra mà để mặc cả chồng khăn rơi xuống chân…
– Chị… Chị dùng khăn…
Khánh Phương hai gò má nóng ran nhìn cái khăn tắm mở rộng trước mặt. Nàng không trả lời, hai cánh tay giơ lên như chờ đợi… Huy phải mất vài giây mới vội vàng bước đến, hai tay hắn luống cuống choàng chiếc khăn tắm qua người Khánh Phương. Gương mặt hắn vốn trắng trẻo lúc này càng đỏ ửng lên khi ghé sát vào người nàng, ngửi được mùi hương cơ thể của nàng.
– Anh cũng đừng gọi Phương là chị nha. Người ta còn nhỏ hơn anh vài tuổi đấy… – Khánh Phương cắn môi nói khẽ vào tai Huy.
– Dạ… chị…
– Phì… Hi hi…
Khánh Phương che miệng cười khúc khích. Nàng vẫn nhận ra mình lúc này rất khác lạ, sự lẳng lơ mà nàng biểu hiện ra như đã sớm có trong cơ thể. Nhưng càng thấy được sự bối rối của người phục vụ này, nàng cảm thấy thích thú.
– Phương muốn hỏi… giới hạn phục vụ khách của nhân viên như anh là gì vậy?
– Giới hạn ạ? Cũng không có giới hạn gì cả. Làm sao cho khách hài lòng là được thôi ạ.
– Ah… Vậy… có thể nhờ anh thoa kem dưỡng da cho Phương được chứ?
– Vâng. Dĩ nhiên là được rồi ạ.
Thấy vẻ kích động lẫn lo lắng trong mắt Huy khi anh ta nhìn về phía phòng ngủ, Khánh Phương thầm nén cười, nói khẽ:
– Đừng quan tâm hai người họ… Họ chưa dậy đâu…
– Vâng…
Khánh Phương quay người đến bên ghế dài. Lấy lọ kem dưỡng da của mình đưa cho anh ta. Khánh Phương tháo mở khăn tắm, trải lên mặt ghế, toàn thân trần truồng nằm sấp xuống. Gối đầu lên hai cánh tay của mình, trái tim Khánh Phương đập rất nhanh. Nàng cảm nhận được chiếc ghế trĩu nặng khi Huy ngồi xuống bên cạnh. Nàng còn nghe được tiếng nuốt nước bọt đánh ực của anh ta.
Nằm sấp trên ghế, hai mắt thiêm thiếp như đã ngủ nhưng hai gò má Khánh Phương vẫn nóng ran cảm nhận bàn tay ấm áp rụt rè của Huy lướt trên thân thể mình. Anh bắt đầu từ hai bờ vai thoa đều lớp kem khắp tấm lưng thon thả mịn màng của nàng. Đến cặp mông tròn trịa mê người đó anh lại không tiếp tục mà nhảy cóc xuống cặp đùi thon dài. Xoa kem đều khắp hai chân, Huy có vẻ lúng túng thử thăm dò xoa nhẹ lên một bên bờ mông căng bóng của Khánh Phương. Thấy nàng không có phản ứng gì, anh ta bạo dạn hơn một chút bắt đầu xoa xoa kem đều cả hai bên còn khẽ nhào nặn hai khối thịt êm nhu co giãn mê người của nàng. Đến lúc bàn tay ấm nóng của Huy chuyển xuống nơi nhạy cảm giữa hai cặp đùi non hơi thở anh ta và nàng đều trở nên gấp gáp căng thẳng.
Khánh Phương vô thức mở hai chân ra một chút. Dù chỉ một chút cũng đủ làm trái tim nàng nhảy loạn lên, hai gò má nóng ran như có lửa. Nàng nghe được hơi thở nặng nề của Huy rất rõ ràng. Nàng còn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh ta đang mê mẩn nhìn ngắm nơi thầm kín đó của mình. Cảm giác nao nao nhột nhạt này làm toàn thân nàng nóng rực cồn cào ham muốn… Nàng sợ anh ta còn nhìn nữa thì nơi đó của mình sẽ rỉ nước mất.
– Nơi đó của Phương đẹp lắm sao?
– Dạ… Rất đẹp…
Nghe Huy buột miệng nói rồi im bặt. Gương mặt Khánh Phương cũng đỏ ửng lên xấu hổ. Nàng cảm nhận tay Huy từ trên bờ mông của nàng miết miết dọc xuống hai bên mép âm hộ làm cả người nàng run lên thổn thức. Anh ta dường như muốn Khánh Phương càng khao khát hơn bằng trò chơi mèo vờn chuột. Ngay lúc nàng toàn thân run rẩy, tay Huy lại thu về…
– Chị có thoa kem phía trước không?
Khánh Phương lật người lại, gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ ửng ham muốn, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn lên Huy. Anh ta thoa kem đều vào hai lòng bàn tay, ánh mắt say mê nhìn ngắm thân thể trần truồng của nàng. Hai tay anh ta nhẹ nhàng xoa đều trên hai cánh tay, dọc theo cặp đùi thon dài trắng ngần của nàng. Khi hai bàn tay đó xâm chiếm hai bầu vú tròn trịa của Khánh Phương bắt đầu xoa nắn nhẹ nhàng, cả người nàng thổn thức thở gấp rạo rực không chịu nổi. Bộ ngực nàng rất đẹp, cũng vô cùng nhạy cảm… Từ trước đến giờ chúng luôn là điểm hấp dẫn cũng là điểm yếu ớt nhất của Khánh Phương. Khi để một người đàn ông vuốt ve ngực mình, nàng gần như không còn sức phản kháng điều diễn ra sau đó… Hai ngón tay Huy không ngừng se se hai đầu nhũ hoa làm cơ thể Khánh Phương run rẩy. Tay Huy lướt qua vùng bụng phẳng lì trắng nõn của nàng vuốt ve bờ mu mềm mại mũm mĩm phơn phớt lông tơ của nàng. Gương mặt Khánh Phương đỏ ửng gay gắt, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra. Nàng cảm nhận bàn tay ấm áp của Huy đi sâu xuống dưới bắt đầu mân mê hai mép âm hộ mềm mại của nàng. Khánh Phương nhận ra Huy không ngây ngô như bề ngoài dễ đỏ mặt của anh ta. Ngón tay anh ta hờ hững lướt qua lướt lại dọc khe mép âm hộ ướt át của nàng, còn day day thật nhẹ mẩu thịt mồng nho nhỏ nức nở kia…
– Ư…
Cả người Khánh Phương nóng ran lên, hạ tay nàng che kín gương mặt nóng đỏ vẫn khó kiềm chế tiếng rên rỉ khe khẽ. Chợt bầu vú nàng cảm nhận được một gương mặt đàn ông nóng ấm. Huy vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn, lưỡi anh ta liếm liếm lên đầu nhũ hoa đỏ hồng săn cứng của nàng. Khánh Phương cắn môi, hai gò má đỏ ửng ánh mắt mê man nhìn xuống Huy. Hai tay nàng choàng qua cổ anh, lưng ưỡn lên như dâng trọn hai bầu vú cho anh ngậm mút. Bên dưới của Khánh Phương đã rất nóng, còn ướt đẫm vì những ngón tay đùa nghịch của Huy. Nàng kéo lấy đầu anh, đôi môi mềm mại khao khát khóa chặt môi anh. Hai chiếc lưỡi ướt át cuốn vào nhau đến mê mẩn. Khánh Phương nhìn lên anh, hai gò má đỏ ửng thổn thức nài nỉ:
– Em muốn… yêu em đi…
Huy nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp đang nài nỉ chờ mong mình, háo hức không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn phải làm một động tác đưa mắt nhìn về khung cửa kính phòng ngủ. Hành động đó chỉ làm cho Khánh Phương thấy mà thôi. Huy làm sao có thể e ngại hai tên công tử bột trong đó chứ?!
Huy đứng bật dậy, vội cởi bộ quần áo phục vụ ném sang một bên. Khi cái quần lót của hắn kéo xuống, vật đàn ông liền bật tung ra mạnh mẽ làm gương mặt Khánh Phương đỏ rực háo hức. Nàng nhổm người dậy bàn tay nhỏ nhắn thon thả như búp sen vội đón lấy nó. Đôi môi đỏ mọng ướt át của Khánh Phương không thể nhịn nổi nữa phủ kín lấy cái đầu nấm to bè đó mà nuốt vào thật sâu…
– Ah…
Nhìn Khánh Phương mê mẩn ngậm mút dương vật to lớn của mình cả người Huy râm ran hưng phấn. Hắn cũng không ngờ lần này làm nhiệm vụ chị Hai giao, vốn tưởng là phải hạ mình phục vụ người ta không ngờ lại may mắn như vậy. Huy vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ đến hậu quả sau hôm nay. Nếu chị Hai biết hắn mê gái đẹp mà làm hư chuyện thì hậu quả còn lớn hơn cả trăm lần một thằng phục vụ bị đuổi việc. Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa… Lúc này dù chị Hai có đứng bên cạnh chĩa súng vào đầu thì Huy cũng phải làm tình một lần thỏa mãn với vưu vật mê người này.
– Ư…
Khánh Phương bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ thích thú cảm nhận dương vật của người thanh niên phục vụ lấp kín toàn bộ khoang miệng của mình. Khánh Phương nuốt nó vào thật sâu rồi để đôi môi của mình vuốt ve đường ra của nó. Nàng không thể diễn tả cảm giác yêu thích của mình đối với nó như thế nào nữa. Nàng thấy mình như một lữ khách lang thang trên sa mạc nhiều ngày cổ họng đã khô cháy nứt nẻ chợt được nuốt vào một ngụm nước mát lạnh khi đó mới cảm nhận được vị ngọt vị thơm ngon của nước. Khánh Phương giây phút này đã hoàn toàn quên đi thân phận của mình. Quên đi mình đã kết hôn và chồng của nàng vẫn bên trong kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nàng đã bất chấp tất cả…
Lúc này trên tán cây rậm rịt che mát cho bungalow nghỉ dưỡng bên dưới có một bóng đen đang lén nhìn cảnh tượng bên dưới. Kẻ nhìn lén đó không ngờ lại là Văn Hòa.
Hai ngày qua Hòa Phát Hậu Nhân theo lệnh ông Bắc dùng linh bàn huyết thống truy tìm Hoài Trung, đứa em họ đã mất tích hơn hai mươi năm của chúng. Từ đảo Vọng Phu chúng đuổi theo tung tích của thằng nhóc đó mới đến Thổ Chu. Lại từ phía Tây chuyển sang Đông đảo… Kỳ lạ là khi đặt chân đến The Eden, Hoài Trung lại không tiếp tục di chuyển nữa mà cứ quanh quẩn ở nơi này. Mái nhà bungalow này là nơi nó trú ngụ suốt mấy ngày qua.
Bốn anh em Hòa Phát Hậu Nhân có mối quan hệ của ông Bắc chúng dễ dàng được bố trí một gian phòng sang trọng không kém nơi này. Nhưng chúng theo lời dặn dò của ông Bắc không dám nhờ nhân viên của resort tổ chức vây bắt Hoài Trung, sẽ gây chú ý cho những kẻ khác. Nhưng bốn gã lại hậm hực nhận ra mình hoàn toàn không có khả năng bắt được Hoài Trung. Nó trơn trượt như một con lươn, liến thoắng như một con khỉ… Bốn người chỉ đến gần một chút là nó nhảy vào lùm cây biến mất không cách gì đuổi kịp. Ngay cả dùng miệng lưỡi kể lể thuyết phục cũng vô dụng. Hoài Trung cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như một kẻ tâm thần mất trí nhớ, nói gì cũng không nghe. Sáng nay đến phiên Văn Hòa trực gác tìm kiếm sự xuất hiện của Hoài Trung. Khi Văn Hòa leo lên đây thì liền thấy được người phụ nữ bên dưới đi dạo biển, không ngờ là Khánh Phương.
Vốn Văn Hòa cũng biết Hoài Nam và Khánh Phương đang hưởng tuần trăng mật ở nơi này, thấy nàng đi dạo biển hắn cũng không ngạc nhiên. Nhưng Văn Hòa không ngờ diễm phúc của mình hôm nay không cạn. Hắn nhìn thấy Khánh Phương thoát y toàn thân trần truồng bước xuống biển. Tưởng như vậy đã là may mắn. Sau đó Văn Hòa còn choáng đến mức không tin nổi vào mắt mình. Hắn chứng kiến một chuyện làm máu toàn thân hắn sôi sùng sục. Hắn không ngờ em dâu xinh đẹp của mình lại là một người phụ nữ dâm đãng như vậy ah… Nhìn nàng trần truồng tắm ngay trước mặt một tên phục vụ. Còn nằm trên ghế toàn thân không mảnh vải để cho hắn thoa kem, sờ soạng đến nóng người lên… Và bây giờ Văn Hòa miệng khô lưỡi đắng nhìn Khánh Phương đang mê mẩn ngậm mút dương vật của gã phục vụ vận số cứt chó kia… Văn Hòa thật sự đố kỵ muốn phát điên lên được.
Văn Hòa nhón mũi chân, vạch tán lá trước mặt hai mắt mở to mà nhìn. Bên dưới kia là thân thể lõa lồ tuyệt đẹp của người phụ nữ mà hắn luôn ao ước. Xuất hiện trước ánh mắt mọi người Khánh Phương luôn mang một vẻ đẹp kiêu sa lại kín đáo… Không ai có thể tưởng tượng bên trong lớp vỏ bọc đó là một ả đàn bà dâm đãng đến cùng cực. Văn Hòa dùng ánh mắt mình ngấu nghiến nhai nuốt toàn bộ thân thể lõa lồ của nàng. Nhìn đôi môi Khánh Phương mê mẩn trượt trên cái dương vật dựng đứng của gã phục vụ kia, lại nhìn hai bàn tay hắn không ngừng xoa nắn vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng, Văn Hòa hận không thể đánh chết tên thanh niên đó để mình thay thế vào…
Văn Hòa mím chặt môi cho một tay vào quần sục sục nhẹ nhẹ hai mắt trở nên mê ly tưởng tượng Khánh Phương đang ngậm mút dương vật mình. Hắn nhập tâm đến mức cả nhánh cây mình đang đứng đang rung động nhẹ nhẹ Văn Hòa cũng không nhận ra… Bất chợt từ trên cao một cái đầu người với mái tóc bù xù từ phía trên đung đưa mà xuống. Đến sát vai của Văn Hòa, hai cặp mắt nó chợt mở to thảng thốt kêu lên:
– Ý… Nhìn lén…
Đang lâng lâng sung sướng chợt bên tai vang lên giọng nói của Hoài Trung, Văn Hòa giật điếng cả người suýt nữa té nhào xuống đất. Hắn thụt người xuống hai mắt tức thì mở tròn ra nhìn lên một mái tóc bù xù đung đưa ngay trên mặt mình.
Miệng Văn Hòa há hốc mặt đỏ bừng lên khi thấy Hoài Trung xuất hiện ngay trước mặt mình một cách kỳ lạ. Nó móc hai chân trên chạc cây thả người đung đưa như một con vượn. Thậm chí nó leo lên đó lúc nào Văn Hòa cũng không biết…
Hoài Trung nhìn hắn miệng còn cười toe toét ra vẻ rất thân thiện. Văn Hòa lúng túng xấu hổ vô cùng nhưng chợt nhớ ra kẻ trước mặt mình bị điên điên khùng khùng lòng liền thoáng nhẹ nhõm. Thấy Hoài Trung cứ nhìn mình cười toe toét Văn Hòa giả vờ nhìn lên chạc cây miệng lẩm nhẩm như đếm mấy trái xoài sắp chín. Bất chợt Hoài Trung thả lỏng hai chân cả thả người rơi xuống làm Văn Hòa sửng sốt suýt phải hét lên. Nhưng trước ánh mắt sợ hãi của hắn nó lại vươn tay bắt một nhánh cây khác. Thân thể to lớn của nó lại nhẹ như bẫng lộn một vòng rồi ngồi phịch xuống chạc cây mà Văn Hòa đang đứng. Văn Hòa há hốc không khép miệng lại được nhìn Hoài Trung như nhìn một tên Tazan bước ra từ phim ảnh.
Hoài Trung ngồi đó không làm gì, cũng không đi làm Văn Hòa thật nóng ruột muốn phát điên. Thật khó có một cơ hội chứng kiến Khánh Phương lộ nguyên hình dâm đãng như vậy. Hắn còn dự định chụp vài tấm hình đem về khoe ba đứa em. Không phải Văn Hòa không nghĩ đến lúc này cũng là cơ hội quý giá để bắt Hoài Trung. Nhưng hắn biết quá rõ tên điên này trơn tuột như một con cá chạch. Đừng thấy Hoài Trung ngồi thơ thẩn hai chân vắt vẻo đung đưa như vậy mà lầm. Văn Hòa dám chắc mình chỉ cần vươn tay ra là nó lập tức tránh thoát. Đừng nói là bắt người, đến chéo áo của nó Văn Hòa cũng chưa chắc chạm vào được.
Lúc đó không khéo còn làm hai người bên dưới chú ý vậy thì không còn trò hay để xem rồi… Đã vậy thì tạm thời phải đuổi cổ thằng tâm thần này đi chỗ khác… Văn Hòa nghiến răng lén quan sát Hoài Trung thật không hiểu nó đang muốn làm gì!? Nó không làm gì cả chỉ ngồi đó hai chân đung đưa miệng còn nghêu ngao hát cái quái quỷ gì đấy…
Văn Hòa có một sở thích chỉ mấy anh em trong nhà mới biết. Từ lúc mới dậy thì hắn đã thích nhìn lén phụ nữ tắm rửa, rồi thủ dâm. Người đầu tiên Văn Hòa nhìn lén chính là mẹ ruột của hắn… Sau đó là người giúp việc, bạn học, thậm chí một lần trường cắm trại hắn còn thành công nhìn lén cô giáo chủ nhiệm của mình tắm. Đến nay dù đã ngoài 35, bồ bịch tính hàng chục nhưng Văn Hòa vẫn không bỏ được sở thích lén lút quái gở đó.
– Ưmmmm…
Lúc này bên dưới kia không ngừng vang lên âm thanh hổn hển khe khẽ mà Văn Hòa có thể nghe rõ mồn một. Nhớ đến gương mặt xinh đẹp như thiên thần của Khánh Phương và thân thể mê người đó mà cả gương mặt Văn Hòa cũng đỏ ửng lên. Lúc này hắn hận thằng nhóc tâm thần bên cạnh mình kinh khủng. Còn hận hơn cả tên thanh niên phục vụ kia. Hoài Trung cứ ngồi thừ ra đó mà hát nghêu ngao không ra tông ra nhịp quái gì cả…
– Suỵt… – Văn Hòa hậm hực nhìn xuống nó đưa một ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng.
Hoài Trung ra vẻ hiểu gật gật đầu tay che kín miệng. Văn Hòa thầm đắc ý vì thằng nhóc này chợt ngoan ngoãn một cách kỳ lạ khác hẳn vẻ cứng đầu mấy hôm nay. Văn Hòa ngẫm nghĩ một chút lại thử ra hiệu với Hoài Trung chỉ chỉ ngón tay ra ngoài biển ý bảo nó cút ra kia mà chơi. Không ngờ Hoài Trung lại ngoan ngoãn gật đầu làm Văn Hòa mừng muốn rớt nước mắt.
Nhưng Văn Hòa đã mừng quá sớm… Không một lời báo trước Hoài Trung nhún người hai chân trần đáp trên chạc cây, lại nhún một cái thân thể nó như một con vượn to lớn bay lên tay bắt dính lấy cái chạc khác cao quá ba mét… Chính cái nhún lấy đà này làm chạc cây nảy tung lên. Văn Hòa còn đang há hốc nhìn theo nó chợt chạc cây dưới chân bất ngờ rung mạnh làm hai bàn chân hắn trượt ra rơi thẳng xuống. Cả trọng lượng cơ thể Văn Hòa được cái chạc cây hứng lấy lại đúng vào giữa hai chân… Bên tai hắn còn nghe được âm thanh như trứng nứt vỡ… Một cơn đau thốn đến tận óc làm gương mặt Văn Hòa méo mó há hốc miệng hét lên…
– Ah…
Nhưng tiếng hét của Văn Hòa không thoát ra được vì một bàn tay đen nhẻm to lớn đã kịp bịt kín miệng hắn. Hoài Trung móc hai chân trên chạc cây phía trên cả người đung đưa thả xuống nhìn vào hai mắt rưng rưng ươn ướt của Văn Hòa nét mặt nó rất nghiêm túc đưa một ngón tay lên miệng…
– Suỵt…
Thấy Văn Hòa cơ mặt giật giật như đã hiểu, nó gật đầu hài lòng mới lộn người lên trở lại. Không còn ai đỡ… Văn Hòa khuôn mặt đỏ bừng hai tay bụm hạ bộ cả người cứng đờ nghiêng nghiêng rồi rơi phịch mái nhà bằng lá lợp bên dưới.
– Có cái gì rơi…
Bên trong phòng, Minh Tạo đang ngủ chợt ngồi bật dậy. Hắn thấy Hoài Nam ngồi trên ghế, tay che điện thoại như sợ người bên kia nghe được. Hoài Nam nhìn Minh Tạo, ngón tay đưa lên miệng ra hiệu giữ im lặng.
“Ưmmm…”
Nghe tiếng rên rỉ của Khánh Phương vang lên bên ngoài mà cơ mặt Minh Tạo giật giật như đoán được chuyện gì đó. Hắn rời khỏi giường không phát ra tiếng động nào để Hoài Nam nói chuyện điện thoại. Ánh mắt Minh Tạo nhìn ra cửa kính nhìn thấy cảnh tượng Khánh Phương toàn thân trần truồng nằm trên người thanh niên phục vụ mà mặt hắn cũng nóng lên. Minh Tạo biết mình không có quyền ghen tuông nhưng hai ngày qua hắn đã vô thức mê mẩn thân thể của vợ người bạn mình đến mức cũng xem nàng là của mình. Hắn ngồi xuống ghế đối diện Hoài Nam. Thấy nét mặt Hoài Nam mỗi giây trôi qua đều trở nên nghiêm trọng hắn có cảm giác dường như cú điện thoại này có liên quan đến sự việc đang xảy ra ngoài kia…
– Vâng. Con biết. Trong phòng chỉ có con thôi. Còn Khánh Phương và thằng phục vụ kia đang ở ngoài…
– Vâng, nếu có gì xảy ra con sẽ lập tức gọi cho ông ta… Con biết rồi.
– Vâng ạ…
Hoài Nam bấm tắt máy. Tức giận ném cái điện thoại bay thẳng vào góc phòng. Hắn dĩ nhiên không dám nói với cha nuôi ở đây còn có Minh Tạo. Nếu ông biết hắn đem Khánh Phương ra ban thưởng cho cấp dưới, ông ta sẽ lột da hắn. Nhưng ông ta thì sao? Ông ta lấy vợ hắn ra chiêu đãi bạn bè thì không tính sao?
– Tại sao ông Bắc có vẻ nghiêm trọng như vậy? – Minh Tạo lên tiếng hỏi.
– Làm sao tao biết được. Cha nuôi còn dặn tao hạn chế tối đa quan hệ với Khánh Phương. Nếu lỡ có thì chắc chắn phải đeo bao cao su… Nếu không muốn mất mạng ah… Bởi vậy lúc mày và nàng trên máy bay… Tao mới hoảng sợ như vậy.
Thấy vẻ mặt như khó tin tưởng của Minh Tạo, Hoài Nam bực mình nói:
– Sau đêm tiệc cưới của tao đã xảy ra chuyện gì đó với Khánh Phương. Cha nuôi nói nàng không phải là người bình thường nữa. Nàng đã trở thành tu chân giả ah… Nhưng có điều nàng không ý thức được năng lực của mình nên khi nàng làm tình sẽ gây nguy hiểm chí mạng cho bạn tình…
– Tao cũng không biết nàng tu luyện cái gì… Nhưng tao có thể đoán… Kiểu đại loại như Hợp hoan tông trong truyện tu tiên. Thái Dương bổ Âm… Chỉ nhìn Khánh Phương mấy ngày nay thèm đàn ông như điên dại là hiểu được…
Hoài Nam cũng không biết hắn đoán bậy đoán bạ vô tình nói gần đúng bí mật của Khánh Phương. Có điều nàng không cố tình tu luyện công pháp gì… Với tính cách của Khánh Phương nếu biết để tu luyện hiệu quả cần phải giao hợp với càng nhiều đàn ông càng tốt thì dù công pháp đó là vô địch thiên hạ nàng cũng dứt khoát vứt đi.
– Thật sự là vậy sao? – Minh Tạo sửng sốt hỏi. – Nhưng có thể nguy hiểm kiểu gì chứ?
– Hừ… Kể cho mày để mày sáng mắt ra biết mình suýt chết khó coi như thế nào. Cha nuôi kể khi Khánh Phương đạt cao trào mà có người tiết dương trong âm hộ nàng… Thì nơi đó của nàng sẽ giữ chặt đồ chơi của mày lại… từng chút từng chút hút khô mày… Mày đừng mơ có cơ hội phản kháng. Muốn giết nàng cũng không được. Thậm chí mày muốn một dao cắt phăng cái dương vật mình đi cũng không nhấc tay lên nổi… Đến lúc mày chết chỉ còn một bộ da khô khốc nứt nẻ dồn đống lại như một bộ quần áo rách… từ máu huyết đến cơ nhục toàn bộ đều bị rút hết sạch sẽ…
– Điều này sao có thể?! – Minh Tạo kinh hãi mặt tái xanh đứng bật dậy.
Hoài Nam thấy vẻ sợ hãi của thằng bạn mà thầm đắc ý. Nếu ông Bắc biết những gì mình vừa nói với Hoài Nam đã được hắn đem ra kể lại cho người khác có lẽ ông đã một chưởng đánh chết tươi hắn. Vì không muốn đứa con nuôi của mình phạm phải sai lầm ông đã đắn đo thật lâu mới quyết định kể cho hắn nghe về cái chết thê thảm của nạn nhân bị ma tu rút sạch dương khí. Nhưng ông không biết suy nghĩ chu toàn của mình lại trở thành một sai lầm to lớn đến thế nào.
– Lát nữa mày sẽ biết thôi. Cha nuôi bảo cứ để tên phục vụ đó làm vật thí nghiệm.
– Nhưng tao nói trước điều này rất bí mật. Khi người của cha nuôi tới để xử lý thi thể thằng kia, mày phải tránh đi không được lộ diện… Nếu để người ta biết mày ở đây, với phong cách của cha nuôi tao, tính mạng của mày sẽ khó giữ lại…
Minh Tạo sửng sốt nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt điển trai cũng bắt đầu tái xanh. Hắn nghe được tiếng rên rỉ của Khánh Phương đã dồn dập sung sướng. Nghĩ đến điều sắp xảy ra với tên thanh niên phục vụ kia Minh Tạo không khỏi tưởng tượng đến loài nhện cái Châu phi sau khi giao phối thì ăn luôn con đực… Hắn lại nhớ đến những lần mình ân ái với Khánh Phương mà toàn thân lạnh toát.
– Sao đóng rèm lại vậy?
Minh Tạo chợt thấy Hoài Nam bấm điều khiển cho bức rèm hai bên chậm rãi khép lại che tầm nhìn bên ngoài kia.
– Tao không muốn xem cảnh tượng kinh tởm đó đâu… Mày muốn xem thì đi ra ngoài mà tự xem… Đừng ói mửa khắp phòng là được. – Hoài Nam nằm xuống giường, kéo chăn lên ngủ.
– Nhưng làm sao mày biết khi nào… xong?
– Mày không nghe được âm thanh của Khánh Phương à? Cứ để nàng hết rên rỉ vài phút là gọi người tới dọn dẹp thôi…
Minh Tạo cũng thầm sợ hãi, ngồi im bất động. Hắn cũng không muốn chứng kiến một cái chết đáng sợ như vậy. Nếu để hắn xem, có lẽ sau hôm nay hắn sẽ không bao giờ dám chạm vào người Khánh Phương nữa. Dù nghĩ như vậy nhưng chỉ cần nhớ đến thân thể ma quỷ và ánh mắt câu hồn của nàng là toàn thân hắn vẫn rạo rực khó kiềm chế.
Huy chống tay nhẹ nhàng nằm lên người Khánh Phương. Thân thể nàng vô cùng mềm mại lại mát lạnh làm cho toàn thân hắn lâng lâng tê dại. Hai tay hai chân Khánh Phương những xúc tu bạch tuộc quấn quanh người Huy ôm thật chặt. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng mở rộng hai bên như sẵn sàng chào đón sự xâm nhập của hắn. Hai tay Huy vò nắn hai bầu vú căng tròn của Khánh Phương, miệng mê mẩn ngậm mút hai đầu nhũ hoa đỏ hồng săn cứng của nàng.
– Ôi…
Khánh Phương bật rên khẽ nhìn Huy thèm thuồng ngậm lấy hai núm vú của mình. Nàng không hiểu sao nàng không hề có cảm giác lạ lẫm với người thanh niên chỉ vừa gặp gỡ chưa được một ngày. Dường như không chỉ anh ta, lúc này nàng có thể làm tình với bất kỳ người đàn ông nào mà không hề có cảm giác xa lạ. Khánh Phương thật không hiểu nổi cơn ham muốn điên cuồng trong cơ thể mình xuất hiện từ đâu… Nhưng nàng vẫn ý thức được nó đang không ngừng đẩy nàng đến trước bờ vực sâu không thấy đáy. Dù nghĩ được như vậy nhưng Khánh Phương lại không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ có chờ mong… Khánh Phương luồn tay xuống dưới nắm lấy dương vật cứng rắn của Huy chèn vào giữa hai mép âm hộ của mình. Huy hổn hển đón lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng. Thân thể chồm lên.
– Ưm…
Cảm giác tràn đầy chật chội trong âm hộ làm Khánh Phương bật rên sung sướng. Nàng khóa chặt lấy đôi môi của Huy, trao cho anh chiếc lưỡi nhỏ ướt át của mình. Hai tay nàng bấu chặt hai bên người anh, hai chân nàng mở rộng hết mức đón nhận từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của anh.
– Ưm… ưm… Ưn…
Nhìn Khánh Phương sung sướng rên rỉ, gương mặt xinh đẹp của nàng càng toát lên một vẻ mị hoặc lung linh làm Huy nhìn đến mê mẩn. Hắn càng thúc đẩy nhanh hơn. Huy có rất nhiều bạn gái. Không phải đã từng, mà hiện tại. Mấy hôm nay vì nhiệm vụ hắn đóng vai một người phục vụ nhỏ bé đi hầu hạ kẻ khác. Nhưng lột bỏ đi lớp mặt nạ hèn kém này thì Hoàng Nhật Huy là một công tử gia hàng thật giá thật. Qua rất nhiều mối tình, nằm trên không biết bao nhiêu thân thể phụ nữ nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn được nếm trải sự sung sướng tuyệt đỉnh chốn nhân gian là như thế nào. Người phụ nữ mà Nhất Huy đang có diễm phúc đè nghiến bên dưới mình nóng bỏng hấp dẫn đến mức thật không có từ ngữ nào để diễn tả. Âm hộ nàng lại khít khao như chỉ vừa bén mùi đàn ông. Bên trong người nàng lại thật nhiều nước trơn nhẫy… Làm dương vật hắn như được ngâm trong một dòng nước ấm trơn tru đẩy tới thu về thật sướng đến tê dại.
– Ưm… ưm… ưm…
Huy cúi gập người xuống vục mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn của Khánh Phương mà hôn hít. Hạ thể hắn vẫn nhấp nhô thúc đẩy không chậm lại chút nào. Huy mê nhất hai bầu vú của nàng. Bộ ngực phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng thấy. Căng tròn, vun đầy lại săn chắc co giãn. Nhất là hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn kia chỉ cần nhìn đã làm cổ họng Huy cháy bỏng thèm thuồng. Miệng hắn ngậm kín lấy đầu vú đỏ hồng Khánh Phương ưỡn lên như dâng vào miệng mình. Hắn mút mút nó say mê làm cơ thể nàng bật cong lên xuýt xoa rên rỉ.
– Ưm… Ôi…
Khánh Phương thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng say tình đón lấy đôi môi ướt át của Huy mà hôn. Ánh mắt nàng mê man nhìn lên gương mặt thanh niên không quá thân thuộc này, bàn tay nhỏ lau mồ hôi trên trán anh. Dương vật anh vẫn cứng rắn nóng hổi giữ nguyên trong âm hộ nàng. Như vài giây giải lao, môi lưỡi hai người cuốn vào nhau đến quên cả trời đất…
– Ah… Sướng chết mất… Cảm ơn em…
– Hi hi… Sao cảm ơn? – Khánh Phương bật cười khúc khích. – Anh tính… xong rồi sao?
– Ha ha… Không. Làm sao xong như vậy được…
Huy chợt nhìn sang cửa kính phòng ngủ đã kéo rèm kín mít. Dĩ nhiên hắn biết thân phận ba người hai nam một nữ ở bungalow này. Người đàn ông tên Hoài Nam còn là con trai ông Lê Hoài Bắc, một tu chân giả cấp Kim đan. Nhiệm vụ của Huy có liên quan đến Khánh Phương lại không hoàn toàn là nàng. Nhật Huy đến đây là để bắt trộm ah. Muốn bắt được tên trộm nhanh như khỉ đó chỉ có cách thông qua Khánh Phương mà thôi.
Khánh Phương thấy vẻ mặt đăm chiêu của anh. Nàng nhìn cái bảng tên trên áo phục vụ anh vứt bên ghế. Hoàng Nhật Huy. Tên rất đẹp. Nghe thật không giống một người phục vụ chút nào… Khánh Phương thầm mỉm cười lau mồ hôi trán cho anh, nói khẽ:
– Anh không cần nghĩ nhiều. Em ngủ với bạn chồng được thì ngủ với người khác cũng được… Yêu em nữa đi…
– Ừ…
Huy sau vài giây điều chỉnh cảm xúc đã hừng hực trở lại. Hắn rời khỏi người Khánh Phương, đỡ nàng ngồi dậy, quỳ hai gối xuống ghế. Khánh Phương háo hức quay lại nhìn hắn, cặp mông tròn trịa cong vểnh khẽ đung đưa như nôn nóng chờ đợi không nổi nữa. Nhật Huy cầm dương vật bóng lưỡng cứng rắn của mình chèn vào giữa hai mép âm hộ đỏ mọng ướt đẫm của nàng. Thúc mạnh.
– Ưm… Ôi…
Khánh Phương cúi rạp người trên mặt ghế, cặp mông không ngừng đón lấy từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của Huy. Âm thanh phành phạch liên miên hòa lẫn cùng tiếng ngân nga sung sướng của nàng. Huy cũng sướng đến cả gương mặt trắng đã đỏ bừng như say rượu. Hai tay hắn bấu chặt lấy bờ eo nhỏ của Khánh Phương, hạ thể thúc đẩy điên cuồng. Mỗi cái đẩy sâu đều ép bên trong nàng trào ra thật nhiều nước.
– Ưm… Ưm… Ư…
Khánh Phương gương mặt xinh đẹp đỏ ửng mê mẩn áp trên nệm há hốc ngất ngây… Nàng cảm nhận được cơn sung sướng ồ ạt dâng lên thúc đẩy vòng xoáy trong đan điền nàng càng tăng tốc đến điên cuồng. Nó như một cái vòi rồng cuồn cuộn mạnh mẽ bên trong đan điền của nàng sẵn sàng hút lấy tất cả mọi thứ. Nó quay càng nhanh thân thể Khánh Phương càng run lẩy bẩy. Hai mắt nàng nhắm nghiền miệng há hốc rên siết sung sướng. Bên trong nàng bắt đầu tuôn trào ồ ạt như một tính hiệu chờ mong đón nhận hồi báo…
– Ah…
Khoảnh khắc này khuôn mặt Huy cũng ửng đỏ toàn thân run rẩy, hạ thể hắn gì chặt vào cặp mông tròn trịa của Khánh Phương chuẩn bị cho một đợt phun trào mãnh liệt nhất từ trước đến giờ. Đột nhiên một vật gì đó lao tới thật nhanh. Nhật Huy mới vừa cảnh giác ngẩng mặt lên giữa trán hắn đã ăn nguyên một trái dừa non. Đầu óc hắn choáng váng, cơn đau chỉ lóe lên tức thì trời đất tối sầm. Huy toàn thân cứng đờ ngã ngửa ra mang theo cái dương vật dựng đứng giần giật xuất tinh tung tóe trên khoảng không trước khi cơ thể hắn va mạnh xuống mặt sàn gỗ phát ra một tiếng động thật lớn.
– Huy… Huy… Làm sao vậy?
Khánh Phương quay lại hoảng hốt khi thấy Huy nằm thẳng đơ sõng soài trên mặt đất. Nàng lồm cồm ngồi dậy đến bên người anh. Khánh Phương rối rắm luống cuống không biết mình đã làm ra việc gì để một người vừa khỏe mạnh thành ra như vậy… Ánh mắt nàng chợt thấy một trái dừa non bằng nắm tay còn xoay vòng vòng trên sàn nhà mới dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên những tán dừa xum xuê phía trên lại không thấy bất cứ điều gì khác thường. Khánh Phương vội khoác lại áo choàng của mình. Chạy nhanh vào phòng. Kéo bung rèm cửa ra…
– Tới rồi… Tới rồi… Má ơi…
Khánh Phương khó hiểu nhìn Minh Tạo đang cố chen vô tủ áo lại bị một cái chân bên trong đạp văng ra ngoài. Cửa tủ đóng sập lại.
– Hai anh làm cái gì vậy?
– Ah… Không… Đâu có gì… – Minh Tạo từ dưới sàn nhà lồm cồm ngồi dậy gương mặt cứng đờ ấp úng lắc đầu.
– Ra kia giúp em đem anh Huy vào phòng đi… – Khánh Phương vội vàng nói.
Nghe Khánh Phương nói mà mặt Minh Tạo xám ngoét sợ hãi. Ăn sạch sẽ đến cái túi da rồi mà vẫn muốn đem về phòng, muốn nhồi bông vào ôm ngủ hay sao ah?! Minh Tạo khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, xua xua tay lắp bắp nói:
– Ah… Không cần. Em cứ để đó… Lát Hoài Nam gọi người dọn dẹp thôi… Em… Em đi tắm, nghỉ ngơi đi ha.
– Cái gì mà dọn dẹp chứ? Anh nói chuyện sao khó hiểu như vậy. Anh Huy là bị trái dừa rơi trúng đầu ngất xỉu thôi…
– Ngất xỉu… Là thật sao?
– Tại sao không thật chứ? Hừ…
Khánh Phương không kiên nhẫn vòng vo với Minh Tạo nữa nàng quay ra ngoài định tự mình đem Huy đưa vào phòng thì anh đã ngồi dậy. Còn ôm trán nhăn nhó rên rỉ.
– Anh sao rồi? Để em xem…
Giữa trán Nhật Huy sưng lên một cục. Khánh Phương phải lấy khăn bọc đá viên vào chườm lạnh cho anh một lúc mới dịu xuống.
– Hi hi… Trái dừa rơi xuống sao trúng vào trán được ah? Hay là lúc đó anh… ngửa mặt ra?
– Anh… chắc là vậy. Anh cũng không nhớ nữa… Ha ha. Không sao rồi.
Huy hận đến nghiến răng lại không dám nói mình bị kẻ khác ám toán ngay tại thời điểm cao trào nhất. Khánh Phương hiện giờ vẫn chưa biết được sự xuất hiện của hắn. Có thể nàng mang chút nghi ngờ về chuyện ăn trộm đồ ăn buổi trưa. Nhưng nàng chỉ cần nghi ngờ là đủ đối với nhiệm vụ của Nhật Huy.
Lúc này trong phòng mới xuất hiện hai cái đầu thò ra lấm lét nhìn. Hoài Nam, Minh Tạo thấy tên thanh niên phục vụ vẫn nguyên vẹn còn nói cười được thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời hai người cũng nhìn nhau đầy vẻ nghi hoặc?! Hay là hắn có đeo bao cao su? Hoặc là… cũng như Minh Tạo tại phút cuối cùng đá bù giờ đứng trước cầu môn còn sút ra ngoài?! Đúng là vận số cứt chó ah…
Khi người thanh niên phục vụ kia rời đi chỉ đơn giản cúi đầu chào Hoài Nam và Minh Tạo một cái. Không hiểu sao hai người cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhất là Hoài Nam. Hắn là chồng của Khánh Phương nha. Nhưng tên này cứ thế đi luôn không tỏ vẻ sợ sệt gì cả. Hay là The Eden thật sự cung cấp loại dịch vụ giải trí dành cho phụ nữ ah?!

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC