Kẻ thất lạc – Phần 17: Tên trộm bí ẩn

Phần 17: Tên trộm bí ẩn
Khi chiếc trực thăng của Tập đoàn Bắc Nam hạ xuống bãi cỏ trống xanh mượt mát trên đảo Thổ chu thì người của resort The eden đã chờ đợi sẵn.
Hành lý của ba người được đưa một chiếc Mercedes S650 có logo của The Eden. Chiếc xe lướt đi nhẹ nhàng trên con đường một bên là hàng dừa cao cao nối tiếp, bên còn lại là bãi biển yên bình. Nhìn làn nước trong xanh lung linh dưới ánh mặt trời mà tâm trạng Khánh Phương bất giác thấy thư thái nhẹ nhõm. Ngồi giữa hai người đàn ông, những suy nghĩ thất lạc mất mát khi còn trên máy bay đã sớm bị nàng gạt sang một bên.
Điểm đến của ba người là một khu biệt lập cao cấp đẳng cấp sáu sao dành cho giới thượng lưu tại vùng núi phía Tây đảo Thổ Chu, The Eden. Một trong những con gà đẻ trứng vàng của cha nuôi. Hàng năm nơi này đem về cho ông cả núi tiền. Sở dĩ nói nơi này chỉ dành cho giới thượng lưu vì nó là một loại hình nghỉ dưỡng câu lạc bộ vô cùng kín tiếng. Hoàn toàn trái ngược với những resort cao cấp quảng cáo nhan nhản trên mặt báo thì The Eden thậm chí ngay cả người dân địa phương cũng rất ít người biết đến sự tồn tại của nó. The Eden không mở cửa đón khách vãng lai. Tất cả khách lưu trú tại nơi này bắt buộc phải là thành viên câu lạc bộ. Hạn mức thẻ thành viên thấp nhất là 50 ngàn usd/năm.
Dĩ nhiên số tiền đó không chỉ mua được một cái thẻ mà số tiền đó nằm trong tài khoản thành viên và được trừ dần sau mỗi lần họ sử dụng dịch vụ tại đây. Hơn nữa, tiền dư trong tài khoản sau mỗi năm sẽ không được hoàn lại… Đừng nghĩ năm mươi ngàn đô sẽ dùng không hết. Vì bảng giá dịch vụ đẳng cấp 6 sao không phải những nơi khác có thể so sánh được. Như Hoài Nam nói, năm mươi ngàn chỉ đủ cho hai người đến đây nghỉ dưỡng trên dưới một tuần thôi.
Ngồi trên xe Hoài Nam không ngừng huyên thuyên kể về địa điểm mọi người sắp đến. Minh Tạo luôn lắng nghe còn gật gù xuýt xoa tỏ vẻ ngạc nhiên. Còn Khánh Phương thì im lặng không nói tiếng nào. Lời nói của Hoài Nam chui vào tai này lại từ tai kia của nàng bay đi mất. Toàn bộ tâm trí của nàng lúc này đang quan sát sự bất thường bên trong cơ thể mình. Từ lúc Giáo sư Châu nói cho nàng biết trong đan điền của nàng có một trận pháp ẩn dấu linh lực do ai đó gieo vào, nàng đã bắt đầu thử quan sát nó. Khánh Phương nhận ra khi mình thật sự để tâm chú ý, dường như nàng cũng mơ hồ thấy được nó. Bên trong đó là một vòng xoáy màu đen đang không ngừng chuyển động vòng tròn theo chiều kim đồng hồ. Nhưng vòng xoáy đó có vẻ bất ổn, như một vòng tròn lệch tâm bấp bênh chao đảo… Khánh Phương chợt che miệng ho nhẹ. Nàng nhìn vào lòng bàn tay mình phát hiện một tia máu đỏ, cả người liền cứng đờ sợ hãi. Nàng vội rút khăn giấy lén lút lau đi…
Khánh Phương không biết mình bị gì. Nhưng nó hẳn liên quan đến vòng xoáy bất ổn trong đan điền của nàng. Tại sao nó trở nên mất ổn định nàng cũng không biết?! Nhưng điều đó xuất hiện sau hai lần liên tục nàng làm tình với Hoài Nam và Minh Tạo. Dường như sau mỗi lần làm tình với một người đàn ông cơ thể nàng cần đạt được một thứ gì đó mới đảm bảo cho vòng xoáy đó được cân bằng và phát triển lớn mạnh.
Chiếc xe Mercedes đen bóng lướt đi nhẹ nhàng trên một con đường nhỏ dẫn lên đỉnh núi. Từ trên cao tầm mắt mọi người có thể bao quát cả đảo Thổ chu tuyệt đẹp. Chiếc xe rẽ vào một lối đi lót đá xanh dẫn vào một mái chào tạo hình như một nửa chiếc nón lá khổng lồ. Xe còn chưa dừng lại đã có vài người đứng ngay ngắn chờ đợi… Hai người phụ nữ mặc vest trắng kiểu quản lý đứng cùng ba nhân viên nam vừa thấy ba người Hoài Nam xuống xe liền chào đón niềm nở.
Khánh Phương đã bình ổn tinh thần trở lại. Đứng bên cạnh Minh Tạo, nàng nhìn quanh nơi này vẫn chưa hiểu được the eden chính xác là ở đâu. Nơi đây không có quá nhiều cây cối. Không nên gọi là “vườn địa đàng” chứ? Huống chi nơi này đình núi nha. Không lẽ nơi nghỉ dưỡng này không có bãi biển?! Khánh Phương lòng tràn đầy nghi hoặc cho đến lúc cả ba người lên một chiếc xe điện bắt đầu đi xuống dốc…
Nhìn con đường khúc khuỷu lượn vòng qua lại dẫn xuống một rừng cây xanh um tươi mát bên dưới Khánh Phương mới hiểu ra. The eden thật sự là một khu biệt lập ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một ngọn núi chênh vênh. Lối vào duy nhất cũng chính là con đường nàng vừa đi qua. Phía bên kia của núi giáp mặt biển với rất nhiều cây xanh nguyên thủy ở nơi này được bảo tồn. Qua một vòng cua cuối cùng hai mắt Khánh Phương như sáng ra như bước vào một thế giới khác. Trước mặt nàng hết cả tầm mắt là hai màu xanh tươi của cây xanh và trên nữa là màu xanh của biển khơi mênh mông vô ngần. Trên những thân cây to lớn là những căn phòng chênh vênh hướng ra mặt biển được bện lại bằng dây mây và gỗ nhìn như xa như những cái tổ chim khổng lồ. Khánh Phương nhìn sang Hoài Nam mỉm cười thích thú. Ngay cả Minh Tạo từ nãy giờ không lên tiếng cũng phải trầm trồ ngạc nhiên.
Hoài Nam cười tủm tỉm không nói gì. Hắn biết người lần đầu tiên đến The Eden đều có cảm giác choáng ngợp trước quan cảnh của nơi này. Cảm giác đó hắn cũng từng trải nghiệm. Cứ như lạc vào xứ sở thần tiên vậy… Nhưng điểm thú vị nhất của The Eden không chỉ như vậy. Nếu không giới thượng lưu khắp nơi đã không chen chúc xếp hàng đến đây. The Eden không chỉ là một cái tên, mà là một vườn địa đàng theo đúng nghĩa đen của nó.
Chiếc xe vẫn không ngừng lại đi xuyên vào bên dưới vườn cây rợp bóng… Ngay lập tức một cảm giác mát lạnh thoải mái lan tỏa toàn thân cả ba người. Khánh Phương bắt đầu nghe được tiếng sóng biển rì rào. Rất nhanh nàng đã thấy được mặt biển mênh mông phía trước với một bãi cát trắng tinh đẹp đến lóa mắt. Chiếc xe dừng lại trước một vách đá dựng đứng bên ngoài là một hàng rào bằng cây xanh cao nửa thân người. Người phục vụ bước xuống nhanh nhẹn mở cửa mời ba người. Khánh Phương khoác tay Hoài Nam và Minh Tạo cùng tiến vào trong. Ba người đi trên lối đi bộ lát đá xanh men theo vách đá dựng đứng như một bức tường thiên nhiên. Vừa qua hết vách đá lối đi liền rẽ ngoặt… Hai mắt Khánh Phương không khỏi một lần nữa mở to.
Trước mặt nàng là một bãi biển hoang sơ tuyệt đẹp, cát trắng chạy dài đến tận chân nàng đang đứng. Bên dưới những cây dừa trĩu nặng cong cong là một cái tổ chim khổng lồ được bện bằng dây may. Khánh Phương ngơ ngẩn bước đi… Nàng cứ có cảm giác mình trở thành nhân vật Robinson một mình trên hoang đảo vắng. Không, cái đó không thú vị. Khánh Phương thấy mình nên là nhân vật nữ trong “the Blue lagoon” không phải cùng một mà hai nhân vật nam…
Nơi ở của Hoài Nam, Khánh Phương và Minh Tạo bên ngoài thô sơ như một cái tổ đại bàng nhưng bên trong lại trái ngược hoàn toàn. Những tiện nghi cần thiết cho cuộc sống hiện đại đều không hề thiếu. Dĩ nhiên The Eden làm điều này cũng để đáp ứng sở thích của nhiều khách hàng. Có người sẽ thích thật sự gần gũi với thiên nhiên, mở cửa toang hoang mà ngủ. Dù hơi nóng một chút nhưng cảm nhận được thiên nhiên trọn vẹn. Hoài Nam thì ngược lại, anh không thể ngủ thiếu điều hòa. Khánh Phương tuy không sợ nóng nhưng nàng sợ muỗi, côn trùng.
Căn phòng được thiết kế không gian mở. Bốn vách xung quanh, ngay cả trần nhà đều là kính. Nằm trên chiếc giường lớn có thể nhìn lên trời ngắm sao vào ban đêm, ngắm cảnh xung quanh vào ban ngày. Những vách kính đó cũng hoàn toàn có thể mở ra lấy gió bên ngoài. Terrace phía trước là một sàn gỗ ngoài trời thật rộng với một bể bơi khoảng 30 mét vuông và một bồn sục jacuzzi. Nơi này không hề có gì che chắn, phía trước là mặt biển mênh mông rộng mở. Phía sau là vách núi dựng đứng như một tấm chắn thiên nhiên…
13h00, cùng ngày…
Phòng tắm bungalow của ba người thật rất khó gọi nó là một căn phòng. Vì nó chỉ có ba bức tường, mặt còn lại hướng biển hoàn toàn bỏ trống. Ngay cả trần nhà cũng che phủ một nửa cho khu vực buồng vệ sinh, để trống phần vòi sen và bể tắm. Không gian rất rộng, hơn 60m2, sàn nhà lót đá đen nhám. Phần sàn nhà khu vực vòi sen và bể tắm còn lót sỏi trắng xen kẽ trồng thêm vài bụi cỏ lau xanh mướt mắt. Có thể nói bất kỳ ai nằm ngâm mình trong bể, vừa nhấm nháp một ly champaign vừa phóng tầm mắt ra bao la biển rộng, đúng là cảm giác hòa mình vào thiên nhiên thật sự.
– Ưm…
Ngay lúc này dưới ánh sáng trời thiên nhiên trước mặt biển mênh mông rộng mở là một cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.
Khánh Phương toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp nằm vắt vẻo trên thành bể giữa hai người đàn ông. Những bàn tay không ngừng vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn bóng loáng nước của nàng. Cặp đùi thon dài mượt mà của nàng mở rộng để cho Minh Tạo mê mẩn chui rúc vào nơi đó mà hôn hít… Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng, ánh mắt say tình không ngừng nhìn lên Hoài Nam vừa dùng chiếc lưỡi đỏ hồng của mình liếm dọc theo dương vật cứng rắn của anh.
– Ưmmm… ôi…
Khánh Phương bật rên khe khẽ khi cái lưỡi tham lam của Minh Tạo không ngừng vét sâu vào âm hộ nàng. Đôi môi mềm mại ẩm ướt nàng mở rộng nuốt dương vật Hoài Nam vào thật sâu. Khánh Phương như chìm đắm trong cảm giác khoái lạc sung sướng này. Từ khoảnh khắc quan hệ với Minh Tạo trước sự chứng kiến của chồng mình, cuộc đời nàng như bước sang một chương mới. Hoàn toàn buông thả, phóng túng, tự do… Mùi vị da thịt đàn ông như một chất gây nghiện làm nàng không thể dứt ra được. Không, nên nói. Nó như một loại dưỡng khí không thể thiếu cho sự sống của nàng.
Minh Tạo bước ra khỏi bồn tắm, đưa dương vật cứng rắn của mình đến trước mặt Khánh Phương. Nàng đưa tay đón lấy khúc thịt nặng trĩu nóng hầm hập của anh ta, vừa cầm lấy dương vật căng bóng của Hoài Nam cùng đưa gần đến miệng. Lần đầu tiên ở bên dưới hai cái dương vật đàn ông như vậy, gương mặt Khánh Phương không khỏi ửng đỏ lên. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng uyển chuyển qua lại giữa hai cái đầu nấm căng bóng. Đôi môi đỏ mọng của nàng không ngừng mơn man qua lại bên dưới hai khúc thịt nóng hổi cứng rắn. Hai bầu vú căng tròn của nàng không ngừng bị xoa nắn vuốt ve. Cặp đùi thon dài của nàng mở rộng không ngừng đón nhận những bàn tay chen chúc vào nơi đó mà mơn trớn móc ngoáy…
– Ưm…
Khánh Phương bật rên khe khẽ sung sướng hai mắt nàng lim dim, đôi môi nàng luân phiên đón nhận dương vật của Hoài Nam và Minh Tạo đẩy sâu vào. Mùi đàn ông thoang thoảng trong vòm miệng làm cơ thể nàng rạo rực ham muốn. Khánh Phương thấy mình như lúc nào cũng sẵn sàng, như có thể làm việc này suốt ngày suốt đêm cũng không biết mệt mỏi. Nàng cũng không nhận ra bản thân mình từ lúc nào trở nên phóng đãng, dâm dục như vậy. Nhưng việc đó có quan trọng sao? Vì nàng được sinh ra để làm lô đỉnh cho tất cả đàn ông trên thế gian này.
Khánh Phương được hai người đàn ông dìu ra khỏi bồn tắm. Nàng nằm lên người Hoài Nam, đôi môi mềm mại liền khóa chặt lấy môi anh để hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau đến mê mẩn. Bên dưới bụng được Minh Tạo nâng đỡ, để hai đầu gối nàng quỳ cao lên hai bên người Hoài Nam. Hai tay Minh Tạo vừa xoa nắn vừa dùng chiếc lưỡi ấm nóng của anh liếm khắp cặp mông tròn trịa của nàng. Khánh Phương không nhịn được cảm giác nhột nhạt không ngừng cười khúc khích. Hai gò má nàng chợt nóng ran ửng đỏ như gấc chín khi cái lưỡi hư hỏng của Minh Tạo liếm sâu vào khe mông của nàng. Hai tay anh còn bóp chặt lấy cặp mông Khánh Phương kéo mở ra hai bên để đầu lưỡi liếm quanh quanh vị trí vô cùng xấu hổ của nàng.
– Ư… Anh… kỳ cục lắm… Ôi…
Khánh Phương phản đối yếu ớt, gương đỏ hồng như gấc chín thở hổn hển giấu vào cổ Hoài Nam. Nàng chưa từng nghĩ nơi dơ bẩn đó lại có thể chăm sóc một cách như vậy. Cái lưỡi của Minh Tạo không ngừng liếm ướt hậu môn đỏ hồng chúm chím của Khánh Phương. Môi anh còn phủ lên nó mà mút mút làm cả người nàng co rút run rẩy.
– Em thích chứ? – Hoài Nam sờ nắn hai bầu vú của vợ mình, hỏi.
– Ư… – Khánh Phương gật đầu khẽ khẽ, miệng vẫn ư ử bên tai anh.
– Lát nữa em sẽ thích hơn nhiều…
Nghe Hoài Nam nói mà trong đầu Khánh Phương chợt nghĩ đến cảnh tượng mình đã chứng kiến trên chiếc du thuyền đêm đó. Nhật Vy cùng lúc tiếp nhận hai người đàn ông bằng một cách mà nàng không thể tưởng tượng nổi. Gương mặt nàng bất giác nóng ran lên.
– Ưm…
Khi Khánh Phương được hai người đàn ông đỡ ngồi dậy, trái tim yếu ớt của nàng đã đập loạn hồi hộp. Gương mặt nàng đỏ ửng nhìn xuống Hoài Nam, tay cầm lấy dương vật cứng rắn của anh trong lớp bao cao su căng phồng đưa vào âm hộ của mình. Khánh Phương cắn môi chậm rãi ngồi xuống, cảm nhận anh từng chút lấp kín trong cơ thể mình. Hoài Nam lại giữ nàng nằm xuống trên người anh như chờ đợi điều sắp đến… Gương mặt Khánh Phương đỏ ửng rúc vào trong cổ anh, hơi thở không thể kìm được mà gấp gáp căng thẳng…
Minh Tạo lấy một cái bao cao su do Hoài Nam đưa từ trước mà thầm chắt lưỡi chán nản. Hắn không có thói quen sử dụng những thứ này nhưng đành chịu… Hắn xé cái bao cao su ra, chồng lên dương vật cứng rắn của mình. Vuốt vuốt cho nó thật căng. Minh Tạo quỳ xuống phía sau Khánh Phương nhìn cặp mông tròn trịa trắng nõn của nàng và nụ hoa đỏ hồng chúm chím đã được hắn chăm sóc ướt át. Nhổ một ít nước bọt lên đầu dương vật cứng rắn của mình, Minh Tạo cọ cọ nó quanh lỗ hậu môn của nàng, rồi từ chút chậm rãi đẩy sâu vào.
– Ư… Ôi…
Khánh Phương gương mặt đỏ rực gay gắt bám chặt lấy người Hoài Nam. Nàng cảm nhận nơi đó của mình thật căng tức đến không tưởng. Khi nàng nghĩ bên dưới của mình sắp rách toạc ra thì một cảm giác buông lỏng làm toàn thân nàng nhẹ nhõm. Cơ vòng nơi đó của nàng cuối cùng cũng bị ép buộc phải tuân theo kẻ xâm nhập từ bên ngoài này.
– Ư…
Minh Tạo hai tay bóp chặt cặp mông tròn trịa của Khánh Phương ép mở ra hai bên, vừa xuýt xoa sung sướng nhìn dương vật mình đi hết vào trong lỗ nhị của nàng. Hắn phải ngừng một chút để quen với cảm giác bóp nghẽn căng cứng này. Sau vài giây, hắn bắt đầu chuyển động chậm rãi…
Minh Tạo thích thú nhìn xuống gương mặt ửng đỏ không ngừng rên rỉ của Khánh Phương, lại nhìn dương vật cứng rắn của mình ra vào cái hậu môn xinh xắn của nàng. Lòng hắn không khỏi dâng lên một khoái cảm chinh phục khó có thể diễn tả. Minh Tạo thấy mình thật may mắn vì có một người bạn, một tên sếp ngu ngốc như Hoài Nam. Vì chỉ có kẻ ngu ngốc mới lấy vợ mình ra mà thưởng cho cấp dưới.
Hoài Nam nghĩ về mình như thế nào Minh Tạo luôn rõ ràng. Từ lúc học cùng đại học Minh Tạo đã biết Hoài Nam luôn thích đứng cao hơn người khác, thích người bên dưới phụ thuộc vào mình để mình có cơ hội tỏ ra rộng rãi, độ lượng.
Trong khi đó Minh Tạo xuất thân từ một gia đình quan chức nghèo. Cha hắn quá chính trực, không thích luồn cúi vì vậy mà bị gạt bỏ khỏi guồng máy lợi ích. Khi mẹ mắc bệnh nặng vì nhà không có tiền chữa trị mà qua đời, Minh Tạo đã thề cuộc đời này hắn sẽ không sống như cha.
Bạn bè ở trường Đại học khinh thường Minh Tạo vì hắn luôn đi theo sau đít Hoài Nam. Không sao cả. Nhìn lại mà xem… Những kẻ tự cho rằng mình cao thượng đó có mấy người ngẩng cao đầu mà sống được?! Hay chính những kẻ đó bây giờ đều đi theo bợ đít một tên nhà giàu nào đó mà vẫn bị khinh bỉ mắng nhiếc?! Còn người bị cả lớp khinh thường như Minh Tạo thì đã trở thành người có địa vị xã hội, nhà cửa đàng hoàng, xe hơi bóng bẩy… còn có cơ hội chơi vợ của ông chủ. So với những kẻ ngu si không biết thức thời kia, Minh Tạo khôn khéo hơn nhiều.
Minh Tạo chỉ cần biết Hoài Nam cần gì và thỏa mãn những sở thích của hắn là đủ. Ý tưởng xây dựng phòng xông hơi, tắm rửa cho nhân viên Tập đoàn là của Minh Tạo. Người trực tiếp lắp đặt những cái camera không dây trong phòng tắm, phòng thay đồ nữ cũng là hắn. Phần thưởng của Hoài Nam cho hắn là một khóa đào tạo phi công trực thăng tại Mỹ. Vì được lái trực thăng là giấc mơ từ nhỏ của Minh Tạo.
Và cũng vì khóa đào tạo đó mà Minh Tạo mới gặp gỡ Nhật Vy. Không sai. Đối với Hoài Nam thì…
Minh Tạo được hưởng sái hắn mới lên giường với Nhật Vy. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại… Hiển nhiên, Nhật Vy thông qua hắn tiếp cận Hoài Nam là có mục đích.
Dù Mình Tạo không biết mục tiêu thật sự của cô ta là gì nhưng hẳn thứ đó không nằm trong tay Hoài Nam. Ngay cả lần đó cuộc làm tình tay ba với tên thuyền trưởng xấu số cũng là do Nhật Vy bày ra. Tưởng là ngẫu hứng nhưng đều có toan tính cả. Vốn tên thuyền trưởng đó phải đi kiểm tra quanh buồng lái nhưng vì ham vui đã bỏ qua cơ hội tự cứu lấy mạng sống của mình. Quả thật, kế hoạch đặt bom khủng bố của tên võ giả tên Minh Hồng đúng là một trò cười. Hắn đến lúc chết có lẽ vẫn không biết kế hoạch ngu ngốc của mình sở dĩ suýt thành công vì có đến hai bàn tay giúp đỡ trong bóng tối. Một phía từ Nhật Vy và phía còn lại hẳn đến từ ông Lê Hoài Bắc… Chỉ cần nhìn cách ông ta bố trí bàn của đám giáo viên trường Lạc Hồng là Minh Tạo có thể đoán được họ đã trở thành vật hy sinh. Nhưng điều mà ngay cả ông Lê Hoài Bắc cũng không biết là… Kẻ tập kích du thuyền đêm đó lẽ ra còn xuất hiện thêm một nhóm nữa. Nhưng vì tin tức ông Bắc đã trở thành Kim Đan giả mà đợt tập kích cuối cùng phải hoãn lại vào phút chót.
– Ahhhh…
– Ưm…
Hai tay Hoài Nam chống đỡ hai bên bờ eo nhỏ của Khánh Phương. Từ bên dưới hạ thể của hắn bắt đầu đẩy ngược dương vật mình lên. Dương vật cứng rắn bị uốn cong hết mức mỗi lần cắm sâu vào âm hộ ướt át của nàng làm cho hắn sướng đến ngất ngây.
– Ah…
– Ưm… uwnnnn… ôi…
Khánh Phương gương mặt đỏ ửng hai mắt nhắm nghiền thở hổn hển rên siết mỗi lúc một lớn. Nàng không biết phải diễn tả cảm giác sung sướng kỳ lạ này như thế nào nữa. Bên dưới nàng hoàn toàn chật kín không còn khoảng trống nào đón nhận cả hai cái dương vật ra vào luân phiên không ngừng nghỉ. Khánh Phương có cảm giác mình như một miếng phô mai kẹp giữa hai miếng bánh mì nóng hổi. Không ngừng cọ xát làm cho toàn thân nàng mềm nhũn bắt đầu tan chảy.
– Uwnn… ôi…
– Em sướng không?
– Em… sướnggggg ưm…
Khánh Phương há hốc rên siết nằm giữa hai người đàn ông. Cả gian phòng tắm rộng thênh thang mở rộng ra cả vùng biển mênh mông phía trước dường như vẫn không đủ chứa đựng tiếng ngân nga sung sướng của nàng. Cơn sướng tột đỉnh như từng đợt sóng vỗ vào bờ liên miên không dứt. Bên trong cơ thể nàng tuôn trào ồ ạt tràn cả ra bên ngoài ướt đẫm cả hạ thể của Hoài Nam. Khánh Phương thiêm thiếp mê mẩn chỉ muốn cảm giác tuyệt vời này được kéo dài mãi không bao giờ dừng lại…
– Ah… Tao chịu hết nổi rồi… – Hoài Nam bên dưới nghiến răng xuýt xoa kêu lên.
– Tao cũng muốn chết rồi ah… – Minh Tạo mặt đỏ ửng cố thúc sâu vào người Khánh Phương thêm vài cái nữa.
– Đừng ra liền. Tao muốn… chụp tấm hình của Khánh Phương…
– Ok… Ah… Phê quá…
Khánh Phương thiêm thiếp mê ly chợt thấy cả người mình nhẹ bẫng. Cả người nàng được nâng đỡ quỳ gối lên. Khi nhìn thấy hai cái dương vật đàn ông căng cứng như sắp nổ tung đưa đến trước mặt, Khánh Phương vô thức mở rộng đôi môi đỏ mọng ướt át của mình ra đón lấy. Cơ thể nàng như có gì đó vô cùng khao khát muốn nhận lấy thứ chất lỏng từ trong cơ thể đàn ông. Đôi môi Khánh Phương mở rộng như hứng lấy bên dưới dương vật căng cứng của Hoài Nam.
– Ahhhh…
Theo tiếng anh xuýt xoa, hai gò má Khánh Phương nóng ran đỏ ửng cảm nhận từng đợt tinh dịch đặc sệt nóng hổi tràn ngập trong miệng mình. Nàng ngậm lấy khúc thịt nóng hổi của anh nuốt vào thật sâu, ánh mắt nàng mê ly nhìn lên ống kính điện thoại của anh. Khánh Phương chợt nhận ra dường như mùi đàn ông nồng đậm từng làm cho nàng nôn mửa bây giờ lại như có gì đó rất hấp dẫn làm nàng càng muốn nhiều hơn. Nàng rời khỏi người Hoài Nam, bàn tay nhỏ nhắn vẫn vuốt ve dương vật ướt át của anh. Đôi môi mở rộng Khánh Phương đón lấy khúc thịt sắp bùng nổ của Minh Tạo, nuốt vào thật sâu.
– Ahhh…
Lại một đợt chất lỏng nóng hổi khác phun trào như muốn nhấn chìm cả hơi thở của nàng. Khánh Phương mê mẩn đón lấy nó. Đối với nàng thứ chất lỏng nồng mùi này lại có một hương vị vô cùng hấp dẫn. Nó như truyền vào cơ thể nàng một luồng sinh khí xoa dịu đi cơn đói khát luôn gào thét ham muốn. Nó còn làm cho vòng xoáy linh lực bất ổn trong đan điền nàng cân bằng lại một chút. Trước ánh mắt Hoài Nam và Minh Tạo, Khánh Phương dùng đôi môi đỏ hồng và chiếc lưỡi nhỏ của mình liếm mút sạch sẽ những thứ sót lại trên dương vật của hai người. Đến lúc không còn gì để tiếp tục nữa, Khánh Phương mới đứng lên. Nhưng ánh mắt nàng vẫn có chút nuối tiếc nhìn chúng.
– Em… không phải em không chịu được mùi đó sao? – Hoài Nam buột miệng hỏi.
Nghe anh nói, hai gò má Khánh Phương đỏ ửng, ấp úng nói:
– Em… Em mới làm quen thôi…
– Ha ha… Vậy thì sau này nên làm quen nhiều hơn nha…
– Hi hi… Em chỉ sợ hai anh không chịu nổi em thôi…
Khánh Phương cười khúc khích, hai gò má đỏ ửng xinh đẹp đến mức làm hai người đối diện phải ngẩn ngơ. Để lại một cái liếc mắt lẳng lơ đến tột độ, nàng xoay người toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp nhẹ nhàng đến dưới vòi sen, mở nước bắt đầu tẩy rửa cơ thể.
Minh Tạo và Hoài Nam còn thất thần mất vài giây mới sực tỉnh lại, quay sang nhìn nhau mà thầm kinh hãi. Hai người đều nhận ra Khánh Phương như có một sự thay đổi nào đó khó diễn tả bằng lời. Dù lúc này thân thể nàng trong mắt hai người vẫn tuyệt đẹp hấp dẫn như vậy. Nhưng bên trong vẻ hấp dẫn đó lại thêm vào một nét mị hoặc trời sinh. Như nó đã tồn tại trong người Khánh Phương từ lúc mới sinh ra trên đời nhưng đến hôm nay mới vừa thức tỉnh. Nhìn thân thể Khánh Phương bóng loáng ướt át dưới vòi sen, Hoài Nam và Minh Tạo không nhịn được phải bước đến…
– Hi hi… Không xa em được vài phút sao?
Khánh Phương ưỡn hai bầu vú căng tròn lên cho Hoài Nam xoa nắn. Nàng ngả đầu lên bờ vai anh, đón lấy nụ hôn của anh. Tay nàng nắm lấy dương vật của Minh Tạo cọ xát lên bụng mình mà vuốt ve.
– Ah…
Hoài Nam chợt giật thót kêu lên hoảng sợ. Khi cuốn lấy cái lưỡi ướt át ngọt lịm của Khánh Phương, hắn mới nhớ ra nàng vừa nuốt thứ kia của cả hai người đàn ông. Nhưng Hoài Nam lại ngẩng ra miệng chắp chắp cảm thấy kỳ lạ… Không hề có mùi gì kinh tởm như hắn nghĩ.
– Em vừa súc miệng sao?
– Hi hi… Em không có… – Khánh Phương cười khúc khích ngửa đầu dâng chiếc lưỡi nhỏ của mình cho Minh Tạo ngậm mút.
– Thật là không có mùi gì ah… Em làm sao hay vậy? – Minh Tạo cũng ngạc nhiên.
– Hi hi… Bí mật…
Khánh Phương dĩ nhiên chưa súc miệng. Mà thậm chí cũng không cần phải súc miệng nữa… Nếu lúc này nàng mở miệng mình ra cho Hoài Nam và Minh Tạo xem, có lẽ hai người sẽ phải rất ngạc nhiên. Bên trong miệng nàng rất sạch sẽ. Sạch như chưa từng nuốt vào bất cứ thứ gì. Thậm chí một chút gì sót lại của thứ chất lỏng đặc sệt dinh dính kia cũng hoàn toàn không thể tìm thấy. Đó cũng chính là nghi hoặc không lời giải đáp của Khánh Phương. Tinh dịch của Minh Tạo và Hoài Nam là hoàn toàn không phải nàng chủ động nuốt xuống. Chúng như bị một thứ gì đó hút đi, cũng không phải theo lối thông thường đi qua cuống họng rồi xuống dạ dày của nàng. Mà như có một nguồn năng lượng vô hình nào đó trong cơ thể nàng hấp thu chúng. Trước khi Khánh Phương nhận ra thì thứ chất lỏng đặc quánh kia đã hoàn toàn tan biến mất trong miệng nàng. Nếu không phải mùi đàn ông đặc trưng còn thoang thoảng trong mũi thì có lẽ Khánh Phương đã nghĩ thứ vừa phun trào trong miệng mình chỉ là không khí.
14h30…
Ngoài khu vực terrace phía trước phòng, bên dưới mái che nắng bằng cói bện gió lộng mát rượi ba người ngồi quanh một bàn tiệc hải sản hoành tráng. Hoài Nam và Minh Tạo đều mặc short cởi trần thoải mái. Riêng Khánh Phương mặc trên người một bộ bikini đỏ rất nổi bật với màu da trắng ngần của nàng. Lúc này cả Minh Tạo và Hoài Nam đã sớm đói meo, đang không ngừng ăn uống bổ sung năng lượng. Khánh Phương thì ngược lại, nàng nghĩ mình thậm chí không cần ăn. Năng lượng trong cơ thể nàng lúc này sung mãn đến bất ngờ.
– Ha ha… Uống đi…
– Uống…
Khánh Phương nâng ly rượu trái cây ủng hộ hai người đàn ông nhưng nàng chỉ nhắm môi một chút. Chỉ một chút mà hai gò má nàng đã ửng đỏ càng xinh đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt nàng mê ly hững hờ nhìn người thanh niên mặc đồng phục phục vụ phía sau chồng mình. Như Hoài Nam nói nhân viên phục vụ ở đây được đào tạo rất kỹ lưỡng. Đặc biệt là tuyệt đối tôn trọng sự riêng tư của khách. Dù là hoa hậu khỏa thân trước mặt một người nhân viên nam ở nơi này anh ta cũng xem như không thấy. Nhưng Khánh Phương thật sự không tin. Vì nàng phát hiện người phục vụ nam kia lén nhìn mình vài lần. Thậm chí mỗi lần bị nàng bắt gặp, đối diện với ánh mắt của nàng, anh ta bối rối mặt còn thoáng đỏ lên. Điều này làm Khánh Phương cảm thấy rất thú vị…
Khánh Phương cười tủm tỉm đánh giá người thanh niên tên Huy, phụ trách phục vụ bungalow này 24/24 trong mấy ngày tới. Anh ta còn khá trẻ, chạc 25 tuổi. Gương mặt khá điển trai, trắng trẻo, không giống dân miền biển lắm.
– Đừng trách cậu ta nhìn em… Cũng đừng nói cho Hoài Nam nghe. Cậu ta có khả năng bị đuổi việc đấy. – Minh Tạo ghé bên tai Khánh Phương nói nhỏ.
– Hi hi… Sao em trách anh ta nhìn mình chứ? Điều đó chứng tỏ em hấp dẫn đến mức anh ta không cưỡng lại được… Không phải sao?
Khánh Phương nói nửa câu đầu chỉ đủ cho Minh Tạo nghe, đoạn sau nàng nâng cao giọng một chút. Nàng thấy được sự vui vẻ che giấu trên khuôn mặt như đang tập trung làm việc của người phục vụ trẻ. Khánh Phương quả thật nói ra điều nàng suy nghĩ. Nàng thích ánh mắt mê mẩn của anh ta nhìn ngắm toàn thân mình. Ít nhất anh ta còn hơn một kẻ trơ trơ vô cảm như một cái máy.
– Thật là vậy? – Bàn tay ấm áp của Minh Tạo vòng phía sau chui vào trong quần bơi xoa nắn bờ mông tròn trịa căng bóng của nàng.
– Thật mà…
Khánh Phương gật đầu, hai gò má thoáng ửng đỏ hơi nhổm người lên cho tay anh tiến sâu xuống dưới. Ngón tay của anh chạm vào nơi ẩm ướt đó làm cho cơ thể Khánh Phương nóng ran lên. Gương mặt Khánh Phương đỏ ửng nhìn Hoài Nam đứng dậy khỏi bàn. Gương mặt anh ửng đỏ che miệng ngáp dài, rồi xua xua tay với hai người báo hiệu mình đã xong. Anh vừa vào trong liền nằm lăn ra giường.
– Em còn ê ở đó không? – Minh Tạo cắn nhẹ lên vành tai Khánh Phương thì thầm.
– Do anh hết đó…
Khánh Phương đưa tay dưới bàn nắm lấy khối u nổi cộm trong quần short của anh. Nàng ghé sát tai Minh Tạo thì thầm mà hai gò má cũng đỏ ửng lên:
– Lần sau… Anh phải đổi chỗ với anh Nam… Em mới chịu…
– Hắc Hắc… Được thôi…
Khánh Phương đưa mắt nhìn sang cạnh bàn chợt ngạc nhiên kêu khẽ:
– Ủa… Con tôm ở đây đâu rồi?
– Làm sao vậy? – Minh Tạo ngạc nhiên hỏi.
– Em vừa đặt con tôm hùm ngay đây mà… Sao giờ biến đâu mất rồi?
Minh Tạo cũng khó hiểu nhìn cái đĩa trống không trên mặt bàn. Một con tôm thôi, cũng không có gì phải suy nghĩ nhưng nó biến mất thật kỳ lạ. Nếu ai đó trong ba người ăn mất thì trên bàn hẳn phải còn vỏ tôm chứ? Hai người lại nhìn xuống dưới bàn cũng không thấy một mảnh vỏ tôm nào.
– Em khi nãy cũng thấy chị đặt ở đó… Còn mấy cái vỏ tôm, anh chị vừa dùng xong là em dọn đi hết rồi ạ.
– Được rồi. Vậy em nướng cho vợ anh một con khác. – Minh Tạo thoải mái nói.
– Dạ vâng chị chờ chút có ngay ạ.
– Không phải có chuột chứ? – Khánh Phương lập tức co hai chân lên gác lên đùi Minh Tạo, ánh mắt sợ hãi nhìn dưới sàn nhà.
– Ha ha… Không có đâu…
– Không phải em không nghe đâu… Em trở thành vợ anh lúc nào chứ?
Khánh Phương vờ hờn dỗi nâng cái cằm ương bướng lên với Minh Tạo. Anh ghé sát đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn. Hai gò má Khánh Phương thoáng đỏ ửng lên vì ánh mắt của người phục vụ kia đang nhìn nàng. Dường như ai ở đây cũng biết nàng là vợ của Hoài Nam. Dù trong phòng ngủ có xảy ra chuyện gì thì bên ngoài những cử chỉ thân mật giữa Minh Tạo và nàng từ nãy giờ đều lén lút không để người ta thấy. Nhìn Hoài Nam ngủ phía trong phòng, không hiểu sao lòng Khánh Phương lúc này lại dâng lên một cảm giác hư hỏng như muốn nổi loạn… Nàng choàng tay qua cổ Minh Tạo, khóa chặt lấy môi anh, dâng cho anh chiếc lưỡi thơm ngon ngọt lịm của mình. Ánh mắt nàng mơ màng nhìn sang phía người thanh niên phục vụ làm anh ta bối rối đến đỏ mặt.
– Em cho anh làm chồng hờ của em trong mấy ngày thôi. Được không? – Khánh Phương thì thầm trên môi Minh Tạo.
– Được chứ… Ha ha…
Minh Tạo cười lớn, lấy chai rượu vang uống dở chợt tay chộp vào khoảng không. Hắn quay lại sửng sốt miệng lắp bắp:
– Hẳn là không phải chuột tha mất con tôm của em đâu… Chuột làm sao biết uống rượu vang ah…
Minh Tạo chỉ chỉ tay vào cái chậu thủy tinh dùng để ướp rượu bây giờ chỉ còn lại một nhúm đá. Khánh Phương và người thanh niên phục vụ đều ngạc nhiên. Nếu nói con tôm đặt bên cạnh bàn có thể ít người chú ý. Nhưng chai rượu vang là nằm ngay giữa bàn trước ánh mắt của mọi người ah. Làm sao nó có thể biến mất một cách vô thanh vô tức như vậy chứ?! Hoài Nam khi nãy đi vào cũng không cầm theo thứ gì…
– Có khi nào… có ma không? – Khánh Phương mặt tái nhợt lắp bắp hỏi.
– Ha ha… Ma quái gì giữa trưa thế này chứ?
– Tôm của chị đây ạ…
Người phục vụ bước đến đặt xuống bàn một con tôm lớn còn bốc khói thơm lừng. Anh ta nhanh nhảu cầm lấy đĩa vỏ tôm bên cạnh, nói:
– Cái này anh chị dùng xong rồi chứ ạ. Em xin phép dọn…
– Ừ… Mà khoan đã…
Khánh Phương vừa gật đầu liền sửng sốt ngăn anh ta lại. Lần này nàng thật sự sợ hãi, tay chỉ cái đĩa đầy vỏ tôm trên bàn, miệng lắp bắp nói không ra lời:
– Cái này… Cái này là vỏ của con tôm biến mất khi nãy ah…
Minh Tạo ngạc nhiên khi nãy hắn đã kiểm tra rõ ràng trên bàn không sót một miếng vỏ tôm nào. Bây giờ lại xuất hiện. Không phải một hai mảnh vụn mà là nguyên vẹn cả bộ vỏ tôm bị bóc ra vun đầy một đĩa.
– Mẹ nó… Có ma giữa ban ngày thật sao? – Minh Tạo lẩm bẩm. – Xem còn mất gì nữa không?
– Ấy chết… Quần bơi em biến mất rồi… – Anh chợt nhìn xuống Khánh Phương sửng sốt.
– AAA…
Khánh Phương giật thót, vội che bên dưới mình. Thấy rõ ràng quần bơi mình còn y nguyên, mặt nàng đỏ bừng nhào lên người Minh Tạo cắn lên vai anh.
– Anh dám đùa em hả? Cho chết này…
– Ha ha…
– Á Đừng…
Minh Tạo bế bổng cả người nàng chạy thẳng ra hồ bơi, mang theo cả nàng lao thẳng xuống. Tiếng la hét lanh lảnh của Khánh Phương vang dậy cả khu biển vắng. Hai người không hề biết cảnh tượng mình chơi đùa đều thu vào mắt của một thanh niên với mái tóc bù xù nằm vắt vẻo trên mái che nắng vừa rung đùi vừa hớp từng ngụm rượu vang đầy vẻ đắc ý.
Từ dưới nước nàng trồi lên, vừa vuốt mái tóc ướt sũng lòa xòa trước mặt đã thấy Minh Tạo nhìn mình nhe răng cười, nàng đã muốn phát điên. Vừa rồi Khánh Phương không kịp chuẩn bị làm nàng uống mất hai ngụm nước. Trong khi đó hồ bơi này chứa nước mặn. Cổ họng nàng lúc này đã mặn chát khó chịu…
– Đáng ghét… Cắn chết anh…
Khánh Phương nhào tới leo tót lên lưng Minh Tạo tiếp tục cắn. Tiếng la hét đùa giỡn oai oái cả vang vọng cả không gian mênh mông. Đến lúc Khánh Phương thở hổn hển dừng lại thì Minh Tạo đều nhăn nhó khổ sở vì lưng vai toàn dấu răng của nàng.
– Cái này quen quen ta…
Bất chợt Minh Tạo vớt một miếng vải đỏ ướt sũng dưới nước lên xem. Khánh Phương vừa nhìn thấy mặt mũi liền đỏ bừng lên. Nàng sờ soạng bên dưới người mình nét mặt càng xấu hổ không chịu nổi. Cả hai mảnh đồ bơi của nàng đều không còn trên người… Chợt thấy nụ cười tủm tỉm của anh, Khánh Phương liền hiểu anh đã lợi dụng lúc nàng đùa giỡn không chú ý lén lút tháo nút thắt trên đồ bơi của nàng.
– Anh xấu lắm…
Khánh Phương che ngực ngồi thấp xuống chỉ lộ bờ vai trắng ngần ra khỏi mặt nước. Ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía người phục vụ phía trên. Anh ta vừa lấy ra một chồng khăn đưa đến bên ghế nằm.
– Hắc hắc… Có anh ở đây thôi. Em không cần phải xấu hổ đâu… Lại đây với anh…
Khánh Phương bị Minh Tạo kéo vào lòng. Hai tay anh từ phía sau luồn lên trên vò nắn hai bầu vú tròn trịa của nàng. Gương mặt Khánh Phương ửng đỏ, hai gò má nóng ran như có lửa vì thấy người thanh niên phục vụ kia vẫn ngơ ngẩn nhìn. Sự khao khát ham muốn trong ánh mắt của anh ta làm Khánh Phương xấu hổ. Vẫn không phản đối hai bàn tay hư hỏng của Minh Tạo không ngừng vuốt ve mơn trớn thân thể… Khi người thanh niên phục vụ đi kia khuất, Minh Tạo ngậm lấy vành tai Khánh Phương cười hăng hắc nói khẽ:
– Em còn định cắm thêm mấy cái sừng lên đầu thằng Nam đây hả?
– Không phải cái sừng lớn nhất trên đầu anh Nam đã là của anh sao? Chồng em sẽ không quan tâm thêm mấy cái nho nhỏ đâu…
Khánh Phương hai gò má đỏ ửng, quay lại hôn lên môi Minh Tạo, bàn tay nàng chui vào quần bơi của anh không ngừng vuốt ve.
– Ha ha… Cũng đúng nha… – Minh Tạo cười thích thú đón lấy đôi môi mềm mại của Khánh Phương mà hôn đến mê mẩn.
– Sao nó không cứng lên vậy?!
– Nó đang nghỉ trưa một chút ah…
– Vậy mà cũng quấy rối người ta… Đáng ghét…
– Ha ha…

To top
Đóng QC