Phần 12: Thảm sát giữa đêm trăng
Lúc này, tại khu đô thị bỏ hoang…
– Ư…
Khánh Phương hai mắt nhắm chặt cơ thể trần truồng vây kín bởi ba tên thanh niên. Hai chân nàng bị Hoàng đè mở rộng hai bên. Nó hít hà sung sướng nhìn dương vật mình từng chút đi sâu vào âm hộ khít khao của nàng.
– Ư…
– Ah… Em gái này thật bót… Sướng chết người ah…
– Nhanh nhanh Đại ca. Em chờ không nổi rồi…
Minh ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Đại ca. Nó thật sự chờ mong giây phút mình được đút thằng em của mình vào trong người cô Phương ah. Cái này sau này nhớ lại cũng đủ phê không biết sao cho hết.
– Đừng nôn nóng. Đại ca mày rất dai nha… Ha ha…
Hoàng cười ha hả, hạ thể bắt đầu thúc đẩy dương vật nó vào thật sâu âm hộ khít khao của Khánh Phương. Hải, Minh hai bên nằm bò trên nắp capo tay vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng, miệng thèm thuồng ngậm lấy hai đầu nhũ hoa thơm ngon mà mút mút chùn chụt. Hai bàn tay nhỏ của nàng được chúng bao lại sục sục hai cái dương vật căng cứng của chúng.
– Ư…
Ý thức của Khánh Phương hoàn toàn bị luồng linh lực của cha nuôi phong bế. Nhưng chính tại khoảnh khắc vô thức này một thứ khác bên trong người nàng lại có cơ hội thức tỉnh. Đó là loại thuốc mà mấy ngày nay vẫn được Hằng hòa vào trong nước uống của Khánh Phương. Không có sự tiết chế của ý thức, thứ thuốc đó hoàn toàn thoát khỏi sự kìm kẹp kiểm soát thường ngày làm cho bản năng nhục dục của Khánh Phương trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
– U…
Trong một không gian tối tăm lềnh bềnh trôi nổi ý thức của Khánh Phương bị hoàn toàn cách ly với thân thể. Đột nhiên từ truyền đến một tia nhận thức của sự sung sướng. Dù chỉ một tia nhỏ nhưng để nó xuyên qua được bức màn che chắn kia thì cảm giác nguyên vẹn từ điểm xuất phát phải mãnh liệt khổng lồ đến mức nào. Ý thức tê liệt của Khánh Phương vô thức hấp thu nó, chợt bên trong nó xuất hiện một chấn động nhỏ rồi từng chút lan tràn ra ngoài…
Khánh Phương bắt đầu mơ hồ cảm nhận bên ngoài có chuyện gì đang xảy ra trên cơ thể của mình. Âm hộ nàng không ngừng bị một vật to lớn xâm chiếm. Hai núm vú nhạy cảm của nàng cũng không ngừng truyền về cảm giác nhột nhạt sướng sướng như cùng lúc có hai cái miệng đàn ông ngậm mút… Khánh Phương thật sự sợ hãi.
Ý thức của nàng bắt đầu giãy dụa kịch liệt cố giải phóng mình thoát khỏi sự trói buộc trong bóng tối. Nhưng còn không giãy thoát ra được thì những tia khoái cảm không mong muốn kia không ngừng từ bên ngoài lao đến… Ý thức của nàng lúc này vô cùng yếu ớt bất lực như một con thỏ bị nhốt trong một cái chuồng chật chội không thể xoay trở, không thể né tránh. Nó bị vô số những tia khoái cảm dơ bẩn xâm nhập rồi vô thức hấp thu vào.
– Ưmmmm…
Tiếng rên rỉ ngất ngây của Khánh Phương mỗi lúc một lớn… Tấm lưng thon thả của nàng ưỡn cong lên như muốn dâng trọn hai bầu vú cho hai kẻ không biết mặt ngậm mút thật thỏa thích. Cặp đùi thon dài của nàng quắp lấy hông kẻ thứ ba như không muốn gã rời đi. Cảm giác sung sướng hoan lạc bất tận này thật vô cùng mãnh liệt bao phủ toàn bộ ý thức của nàng từ từ xâm nhiễm vào trong. Thân thể Khánh Phương run rẩy. Một cơn sướng khoái mãnh liệt chưa bao giờ biết nhấn chìm cả ý thức của nàng… Từ trong bụng dưới của Khánh Phương như có một nguồn năng lượng tuôn trào rồi chậm chậm rút về như từng đợt sóng nối tiếp nhau vỗ lên bờ cát rồi đồng loạt kéo rút về thật nhanh…
– Ưmmmm… ưm… ưm…
– Ah… Em gái thích mê tao rồi… Ah… Sướng chết mất…
Hoàng hít hà hai tay bóp bờ eo nhỏ của Khánh Phương thúc đẩy dương vật mình như điên cuồng. Ba của Hoàng năm nay đã hơn năm mươi mỗi tối vẫn đều đều với ít nhất một người phụ nữ. Hoàng thừa hưởng gen di truyền như mãnh thú của ba. Nó dù mới 19 nhưng biết mùi đàn bà đã hơn sáu năm. Một đứa con gái như Ngọc Diễm ở với hắn một đêm sáng ra đã muốn đi không nổi.
Nhưng đêm nay may mắn từ trên trời rơi vào đầu Hoàng… Hoàng cắn răng gương mặt đỏ ửng phấn khích điên cuồng nhìn xuống gương mặt xinh đẹp như tiên nữ này, thân thể thành thục mê người này, còn có âm hộ khít khao bó chặt lại trơn nhẫy thật nhiều nước của nàng thật tuyệt vời không thể tả. Hoàng thật sự khó kìm được cơn sướng khoái của mình xuất hiện sớm hơn mọi ngày.
– Ahhh…
Hoàng áp chặt hạ thể vào giữa cặp đùi thon dài mở rộng của nàng, xuýt xoa rùng mình liên tục. Dương vật hắn giần giật liên tục xuất tinh sâu trong cơ thể nàng. Hắn ngửa đầu thở hắt ra, gương mặt đầy thỏa mãn.
Đột nhiên sắc mặt Hoàng biến đổi. Hắn cảm nhận được đầu dương vật mình truyền đến một cảm giác buốt lạnh. Hắn muốn lùi lại thoát khỏi người cô gái này cũng không được. Dương vật hắn như bị một cái máy hút bụi khổng lồ giữ chặt không thể kéo về. Sự sợ hãi của hắn không dừng lại ở đó… Hoàng cảm nhận được thân thể mình như từng chút héo rút… Hắn muốn há miệng la hét cầu cứu nhưng cuống họng chỉ phát ra được những tiếng nghèn nghẹn quái dị…
– Ặc… Ặc…
Bên tai Hải Minh vang lên âm thanh kỳ lạ. Hai đứa nó ngạc nhìn ngẩng lên nhìn Đại ca mình. Cả người Hoàng run lẩy bẩy, đầu hơi ngửa ra sau. Không ngừng phát ra tiếng ặc ặc trong cuống họng…
– “Không phải Đại ca bị thượng mã phong chứ?” – Minh Hải nhìn nhau trong đầu cùng xuất hiện một suy nghĩ.
Nhưng khi nhìn thấy hai mắt Hoàng trợn ngược như đang trải qua chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, Minh Hải mới giật thót sợ hãi cùng lúc đứng bật dậy. Minh đưa tay lên muốn chạm vào người Hoàng nhưng tay nó đứng sững giữa khoảng không.
Trước ánh mắt khó tin hoảng sợ của hai đứa gương mặt của Hoàng bắt đầu gầy xọp xuống, hai gò má nhô cao, hốc mắt hõm sâu vào trong gần như chỉ còn hai con mắt hình cầu trợn lên trừng trừng. Cùng lúc đó, mái tóc Hoàng từ một màu thuần đen chuyển sang lấm tấm rồi bạc trắng, bắt đầu rơi rụng xuống từng mảng. Làn da của nó như bị rút sạch nước bắt đầu héo rũ, khô khốc, nức nẻ.
Cơ thể khỏe mạnh của Hoàng ngay trước mắt hai đứa Hải Minh như một quả bóng xì hơi chỉ trong vài hơi thở đã teo tóp lại chỉ còn một khung xương bọc da…
“Răng rắc”
Một tiếng vang nhỏ bắt đầu kéo theo không ngừng âm thanh vụn vỡ. Khung xương của Hoàng trong nháy mắt đổ sụp. Cả người nó rơi rụng xuống tại chỗ ngay giữa chân Minh và Hải… Hai đứa hai chân run lẩy bẩy nhìn xuống đống da người nhăn nhúm với một cái đầu trọc lóc lơ thơ vài cọng tóc bạc, hai con mắt trợn trừng của Hoàng ngửa lên nhìn chúng vài giây rồi từ từ đen lại khô quắt đi như hai trái nho héo.
– AAAAA…
Một tiếng hét kinh hoàng lanh lảnh như xé tan cả màn đêm. Ngọc Diễm cả người mềm nhũn ngã lăn ra đất ngất lịm. Chuyện kinh khủng vừa xảy ra đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của con bé.
– Aaaaa…
Tiếng hét kia cũng làm Hải Minh bừng tỉnh. Hai đứa nó cuống cuồng ngã nhào ra đất, cả người trần truồng đầy vết xây xát cũng bất chấp cắm đầu mà chạy…
– Đứng lại…
Một giọng nói như đến từ địa ngục vang lên trong đầu Minh Hải. Cơ thể hai đứa nó như bị một bức màn không khí định trụ. Đứng lại tại chỗ. Chân hai đứa nó nhũn ra nhưng kỳ lạ là cơ thể chúng vẫn đứng thẳng như có một bàn tay vô hình nâng đỡ.
Nét mặt ông Bắc lúc này vô cùng âm trầm lạnh lẽo. Hôm nay ông liên tục gặp điều ngoài ý muốn. Khi nãy ông đuổi theo hướng cảm ứng ấn ký thần thức của mình còn cách một khoảng thì nó một lần nữa biến mất. Ông đành phải dừng lại, nghiến răng căm hận nhìn những căn nhà lợp lá lụp xụp như một vùng nông thôn nào đó.
Không thể làm gì ông đành phải quay về. Bây giờ cơn ức chế trong người ông đang bùng phát như núi lửa phun trào và hai kẻ trước mặt sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ đó…
Hải cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đang áp sát phía sau mình. Nó muốn xoay người lại cũng không làm được. Nhưng nó nhận ra mình vẫn có thể mở miệng. Chắc hẳn kẻ đó muốn nghe mình van xin…
– Xin… Xin… đừng giết tôi… làm ơn… Tôi…
Hải không biết mình phải nói gì nữa. Cuộc đời nó còn chưa phải van xin ai bao giờ. Như vậy đã là quá khả năng của nó. Đột nhiên một bàn tay hừng hực nóng từ phía sau chộp thẳng lên đỉnh đầu nó. Một luồng hơi nóng kinh khủng như dung nham ồ ạt tuôn thẳng vào trong hộp sọ của nó…
– AAAAA…
Hải hét lên thảm thiết. Một tia ý thức cuối cùng đã báo cho nó biết rằng… Nó được phép mở miệng không phải để van xin, mà để hét lên một tiếng đau đớn cuối cùng, thỏa mãn sự hận thù căm giận của tên sát nhân.
Minh mở trừng hai mắt sợ hãi nhìn khóe mắt của Hải chảy dài xuống hai dòng máu đỏ. Sau đó là hai lỗ mũi, khóe miệng, hai lỗ tai bắt đầu ồ ồ tuôn máu.
“Póc… Póc…” – Hai tiếng vang nhỏ.
Trước ánh mắt kinh hoàng của Minh, hai con mắt của Hải lồi lên rồi phọt ra tạo thành hai tiếng như nút bần phụt khỏi chai vang…
Cả người Minh cứng ngắc, trái tim như ngừng đập nhìn hai con mắt tròn như hai trái bóng bàn còn dính theo gân máu lòng thòng trên gương mặt đầy máu của Hải. Hai hốc mắt trống rỗng của nó phát ra âm thanh ùng ục như một nồi nước sôi trên bếp. Máu đỏ hòa cùng với những thứ lợn cợn trắng như não tương bắt đầu cuộn trào òng ọc tuôn ra ngoài. Hơi nóng tỏa ra mang theo một mùi máu tanh hôi kinh khủng.
– AAAAA… – Minh hét lên như điên loạn.
Cả người nó vùng vẫy như một con thú sa vào vũng lầy tuyệt vọng không thể thoát ra. Khi nó nhận ra mình không thể thoát khỏi móng vuốt tử thần thì cả người nó như nhũn ra. Nước tiểu và phân lòng cứ ồ ồ tuôn xuống giữa hai chân nó. Hai mắt Minh dại ra nhìn một người đàn ông lớn tuổi có dáng người cao lớn tóc bạc trắng phất phơ như một ma thần đến từ địa ngục từ từ đến trước mặt nó… Nó nhận ra người đàn ông này. Nó mừng rỡ. Miệng lắp bắp không ngừng:
– Bác… Bác Bắc… Con là… con ba Vương… Tấn Vương… Tha cho con… làm ơn…
Ông Bắc nét mặt vô cùng âm trầm. Hai mắt đỏ hoe nổi đầy gân máu. Nghe được lời của Minh ông thoáng nhíu mày. Ông nhận ra tên thanh niên trước mặt là con trai duy nhất của Tùng Vương, một vị quan chức tai to mặt lớn ở thành phố. Ngay đêm nay Tấn Vương cũng là một trong những vị khách mời đến tham dự tiệc cưới của Hoài Nam.
Nhưng khi ông Bắc nhìn về phía Khánh Phương toàn thân trần truồng bất động trên nắp capo xe, dưới chân nàng là một đống da người khô quắt, ánh mắt ông lóe lên một tia quyết tuyệt tàn nhẫn. Ông phất hai tay… Mười đạo kiếm khí đan lại thành một tấm lưới nhanh như chớp giật xuyên thấu qua người Minh. Hai mắt Minh bất động nhướng lên thật lớn như muốn nhìn lên đường chỉ đỏ thẳng như thước kẻ cắt ngang qua trán nó. Đường chỉ đó đậm dần rồi tứa máu. Nửa vầng trán của Minh từ từ tách ra trượt xuống… Theo đó là từng khối từng khối vuông vức tách ra từ cơ thể nó rơi rụng xuống… Cả người Minh đổ sụp ra đất máu chảy lênh láng hòa lẫn vào phân và nước tiểu của chính nó…
Ông Bắc nhìn hai thi thể đầy máu trước mặt, nén một tiếng thở dài. Đối với những kẻ dám làm ô uế thân thể người phụ nữ của mình, với tính cách của ông bọn chúng đã được xem là người chết. Trong những kẻ này, duy nhất làm ông thoáng chần chừ là thằng Minh. Hiển nhiên là vì thân phận của nó. Nhưng đáng tiếc, nó đã thấy quá nhiều. Chuyện xảy ra đêm nay ngàn vạn lần không thể bị tiết lộ.
Một tu chân giả như ông Bắc không thể nào hai tay chưa từng nhuốm máu. Nhưng những kẻ ông giết trước đây đều thuộc tu chân giới. Đêm nay là lần đầu tiên ông sát hại người không tu luyện. Lại ra tay thật tàn nhẫn, thật ác độc… Đó hoàn toàn không phải là sở thích của ông. Ông luôn thích phong cách gọn gàng sạch sẽ. Nhưng đêm nay ông không có nhiều lựa chọn. Ông phải buộc mình trở thành một tên ác ma để tạo hiện trường của một vụ thảm sát đẫm máu, che lấp đi cái chết bất thường của kẻ đầu tiên. Hiển nhiên cái chết của kẻ đó không phải do ông gây ra…
Khi ông vừa quay về thì dưới chân Khánh Phương đã có một đống da không ra hình người. Tuy ông không chứng kiến hắn chết như thế nào nhưng chỉ cần nhìn thảm trạng tử vong đó ông đã biết nó không thoát khỏi liên quan đến Khánh Phương. Lần đầu tiên của nàng hấp thu dương khí đàn ông hẳn là lần đầu ân ái với Hoài Nam làm cho gần nửa đầu tóc của nó bạc trắng. Ông Bắc không hỏi nhưng không có nghĩa rằng ông không biết. Và đêm nay, chỉ nhìn hiện trường này ông có thể đoán được tình huống tương tự đã xảy ra… Nhưng mức độ nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.
Những nạn nhân của ma tu đều có cùng một hiện trạng tử vong tương tự như vậy. Toàn thân khô quắt, khung xương giòn xốp như bọt biển, cơ nhục biến mất chỉ còn lại lớp da nứt nẻ bên ngoài… Lần cuối cùng được ghi chép trong lịch sử nhân loại phát hiện sự xuất hiện cái chết do ma tu gây nên là dưới chân một mảng tường thành bỏ hoang thuộc Vạn lý Trường Thành vào năm 1967. Người ta phát hiện một hố chôn hơn 20 thi thể đàn ông toàn bộ bị hút khô.
Trong mười ngày sau đó Chính quyền Hoa Hạ phối hợp với tu chân giả tổ chức một chiến dịch càn quét ma tu vô cùng quyết liệt. Nhiều thập niên sau dù ma tu không còn xuất hiện nhưng vẫn nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với người bình thường và cả tu chân giả. Nên biết, hút khô một người không tu luyện phần đạt được xa xa không thể so sánh với một tu chân giả. Tu chân giả cảnh giới càng cao, ích lợi thu về càng lớn… Hiển nhiên cũng tồn tại một mức giới hạn chênh lệch tu vi giữa nữ ma tu và tu chân giả. Nhưng thời nay không ai biết mức giới hạn đó là gì? Chênh lệch mấy cấp bậc cảnh giới.
Chợt nghĩ đến bản thân mình trước đó còn đang làm tình với Khánh Phương mà toàn thân ông Bắc lạnh lẽo. Thật may ông đã ngừng lại trước khi tiết dương khí của mình vào trong cơ thể nàng. Cũng có thể xem kẻ đang cất giữ miếng ngọc bội của nhà họ Nguyễn đã giúp ông thoát nạn. Dù ông Bắc vẫn có niềm tin nếu mình rơi vào tình huống đó vẫn có khả năng thoát ra được. Nhưng dù vậy cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng không nhỏ tu vi và sinh lực của ông.
Đó cũng chính là lý do mà hai chữ “ma tu” vẫn là một cấm kị trong tu chân giới dù là thời đại ngày nay. Không chỉ riêng ở An Nam mà là toàn tu chân giới trên cả thiên hạ. Nếu chuyện đêm nay bị tiết lộ ra ngoài thì không những tính mạng của Khánh Phương mà cả hai gia tộc họ Lê và họ Huỳnh khó thoát khỏi sự truy sát điên cuồng. Dù ông hiện đã là Kim Đan cũng không tự phụ mình có thể đối phó với cả tu chân giới. Kim Đan có thể là cường giả tột đỉnh đối với hầu hết mọi người. Nhưng ông Bắc vẫn biết nơi thâm sơn cùng cốc vẫn tồn tại những ẩn giả chưa bao giờ lộ mặt trước thế gian. Chỉ cần một người trong số họ xuất hiện một đầu ngón tay cũng có thể lấy mạng ông như dí chết một con kiến.
Ông Bắc đưa Khánh Phương trở lại trong xe. Ánh mắt ông Bắc đảo qua con bé nằm bất động bên vệ đường hừ lạnh. Ông biết con bé đó đã tỉnh lại, còn giả vờ. Ông không thích giết phụ nữ nhưng không thể để cái miệng nó bép xép được. Một đạo thần thức vô hình bắn thẳng vào đầu Ngọc Diễm. Cơ thể con bé đang bất động chợt rung lên, rồi hoàn toàn mềm nhũn xuống hoàn toàn. Từ trong khóe mắt và mũi con bé từ từ chảy ra dòng máu đỏ.
Chiếc Lamborghini lùi lại. Cửa kính xe trượt xuống. Cánh tay ông Bắc đưa ra liên tục phát ra bảy quả cầu lửa bắn đi bảy hướng khác nhau. Bốn quả cầu bay về hướng thi thể Hoàng, Hải, Minh và Ngọc Diễm. Ba còn lại hướng về ba chiếc xe thể thao phía trước. Những quả cầu lửa vừa trúng mục tiêu liền nổ bùng ra bao phủ lên trên.
Khi chiếc Lamborghini lao vút đi biến mất trong màn đêm để lại những ngọn lửa vẫn bập bùng gặm nhấm bốn thi thể và ba chiếc xe. Ngọn lửa màu vàng cam này rất kỳ lạ. Dù không lớn nhưng dai dẳng, sức nóng càng hừng hực kinh khủng dù cách hơn mười mét vẫn cảm nhận được sức nóng táp vào mặt. Nó như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ… Kính xe thân xe cũng bắt lửa lập tức tan chảy đỏ rực lên.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Ngọn lửa vừa lan đến khoang chứa nhiên liệu lập tức làm cho ba chiếc xe nổ tung. Ngọn lửa phừng phừng bốc cao vài mét. Trong khi đó tốc độ thiêu đốt trên bốn thi thể còn nhanh hơn, chỉ vài phút những gì còn lại của Hoàng, Minh, Hải, Ngọc Diễm đã cháy thành than rồi vỡ vụn thành một đống tro nghi ngút khói…
Nhìn những cột lửa bốc cao phía sau, ông Bắc không khỏi nén một tiếng thở dài. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với ông. Kế hoạch trù tính kỹ càng lại thất bại một cách khó hiểu. Bây giờ lại dính vào một rắc rối lớn. Vốn ông còn định ngày mai sẽ xuôi nam bắt đầu tìm kiếm đứa con thất lạc của mình. Nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể cử bốn thằng cháu ăn hại của mình đi một chuyến vậy. Thật ra Hoài Nam so với chúng còn đáng tin hơn một chút. Nhưng nó lại không có linh lực, không thể sử dụng linh bàn huyết thống của tu chân giả. Thôi đành như vậy…
Ông Bắc bấm số điện thoại gọi cho Văn Hòa. Chuông reng vài lượt mới có một giọng nói thở dốc hổn hển vang lên làm ông thoáng nhíu mày tức giận:
– “Thằng nào… gọi lúc anh đang chơi gái hả? Muốn chết phải không?”
– Hừ… Mày không xem đang nói chuyện với ai sao?
– “Ah… Chú… Chú Ba. Con nghe đây…” – Giọng Văn Hòa giật thót, lắp bắp tỉnh táo hẳn.
– Nghe đây. Sáng sớm mai. 6h30 cả bốn đứa mày sang nhà chú. Có việc đi làm vài ngày. Nhớ đúng giờ đấy…
– “Vâng”
Ông Bắc tắt điện thoại, ánh mắt nhìn mặt đường nhuộm một màu vàng óng dưới ánh đèn, trầm ngâm suy nghĩ. Ông chợt nghĩ đến tám viên Thiên Âm thạch quý giá của mình đã bị hút cạn một cách khó hiểu. Ánh mắt ông không khỏi nhìn sang Khánh Phương vẫn đang ngủ mê man. Nếu là nàng hấp thu số linh lực âm lãnh đó, dù khả năng đó vô cùng nhỏ bé, thì đan điền của nàng làm sao chịu nổi nguồn năng lực khổng lồ đó!? Cứ cho rằng Khánh Phương bẩm sinh có đan điền to lớn khác thường vậy thì bằng cách nào nàng che giấu được trước ánh mắt của một Kim Đan giả như ông.
Ông cẩn thận nắm lấy cổ tay Khánh Phương. Chỉ hai giây sau nét mặt ông càng âm trầm lạnh lẽo. Ông có thể khẳng định rằng trước đêm tân hôn của Khánh Phương đã có kẻ âm thầm ra tay trên cơ thể nàng. Hắn dùng một loại trận pháp vô hình che giấu linh khí từ Thiên Âm thạch được hấp thu lưu trữ trong đan điền của nàng. Kẻ đó rất cao tay… Ngay cả một Kim Đan giả như ông đưa linh lực trực tiếp xâm nhập vào đan điền của Khánh Phương cũng không cảm ứng được một tia linh lực dao động nào. Có lẽ chỉ khi Khánh Phương cần huy động sức mạnh thì thứ chất chứa bên trong cơ thể nàng mới xuất hiện…
Nhưng vấn đề là nếu kẻ đó đã lợi dụng cơ thể Khánh Phương để cướp đoạt linh lực Thiên Âm thạch từ trong tay ông, vậy thì lý do gì hắn còn lưu lại bên trong người nàng một mầm mống tai họa như vậy? Để giá họa cho gia tộc nhà họ Lê? Hay đơn thuần là một cách đền đáp cho Khánh Phương lại vô tình hại nàng?
Ông Bắc siết chặt vô lăng xe. Ông thầm hứa với bản thân mình phải lôi kẻ thần bí đó ra ngoài sáng. Căn nhà của mình, nơi mình nghỉ ngơi tu luyện lại có một kẻ xuất quỷ nhập thần ra vào thoải mái không ai hay biết làm cho ông vô cùng bất an.
Hai mươi phút sau…
Chiếc Lamborghini lướt nhanh vào cổng dinh thự nhà họ Lê, không đỗ lại trước sảnh mà tiến thẳng vào trong garage. Ông Đức quản gia đã chờ sẵn ở đó. Xe vừa vào ông ta liền bấm remote cho cửa garage hạ xuống, đóng lại.
– Ông chủ… Đây là…
Ông Đức vừa mở cửa vừa thấy tình trạng của mợ Hai toàn thân trần trụi không mặc gì. Miệng lắp bắp, ánh mắt ái ngại nhìn tránh đi nơi khác.
– Hoài Nam về chưa?
– Dạ, về rồi.
– Bảo nó xuống lo cho vợ nó… À không. Tôi nghĩ ông tự làm đi. Tắm cho con bé rồi đưa lại vào phòng Hoài Nam.
– Vâng… – Ông Đức gương mặt già cỗi cứng đờ căng thẳng trả lời.
– Tắm cho kỹ vào… Nhưng… ông không được tùy hứng đâu… Tôi chỉ dặn vậy thôi.
– Vâng… Dĩ nhiên là tôi sẽ không… – Ông Đức ấp úng, mặt già cũng đỏ lên đầy oan uổng.
– Tốt. Tôi tin ông kiềm chế được mình… Ông cũng dặn Hoài Nam tối nay không được động vào vợ nó… Nhớ đó…
Ông Bắc không muốn giải thích nhiều. Không phải ông sợ lão Đức lợi dụng xâm hại Khánh Phương. Thậm chí nếu điều đó xảy ra ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng lúc này ông còn chưa xác định được Khánh Phương có tiếp tục bộc phát cái lực hút kinh khủng kia hay không? Nếu điều đó xảy ra lão Đức chưa chắc thoát được, càng không nói đến Hoài Nam. Hoài Nam so ra thể chất còn kém xa thằng nhóc bị hút khô kia.
Mặt già nhăn nheo của ông Đức có chút khổ sở. Cái gì mà không được tùy hứng?! Còn kiềm chế được mình nữa chứ? Bao năm nay ông chủ thấy mình tùy tiện lắm sao? Trong nhà cũng có hai con bé mới lớn đấy thôi, ông còn chưa động vào đầu ngón tay của chúng.
Một nô bộc như ông không thể kháng nghị lại lệnh chủ. Nhưng để ông làm chuyện này thật có chút làm khó mạng già của ông. Dù là nghĩ như vậy nhưng ông Đức vẫn biết trong dinh thự nhà họ Lê có nhiều việc đám người dưới không có tư cách tiếp xúc. Nếu không thì việc tắm rửa cho mợ Hai đêm nay cũng không thể đến tay ông.
– Ông bảo thằng Trọng ngay giữa đêm hôm nay đưa chiếc xe này đến nơi nào đó xa một chút… Đốt đi…
– Sao ạ? – Ông Đức sừng sốt, hỏi lại.
– Tôi nói là đốt đi. Không cần nói nhiều. Nhưng nhớ phải lựa tuyến đường ra khỏi đây không có camera an ninh ghi hình… ngay cả camera trong nhà cũng xóa đi hình ảnh một ngày trước. Chiếc xe này đã bị mất cắp… hôm qua.
– Vâng, tôi đã hiểu.
Nhìn ông chủ quay người đi thẳng vào nhà, ông Đức lại quay sang chiếc xe cậu Hai mua năm ngoái hơn hai mươi tỷ… Ây da thật tiếc.
– Làm việc thôi…
Ông phất tay ném hai cái ghẻ lau che phủ lên hai cái camera an ninh hai góc garage. Ông cúi xuống bế bồng Khánh Phương lên, lấy theo cả váy áo của nàng. Ông không dùng lối cầu thang bên trong nhà mà đưa Khánh Phương ra ngoài vườn cây, rồi bế theo nàng cả người ông nhẹ bẫng đạp hai cái lên vách tường đã lên đến ban công tầng một. Mở cửa ban công. Ông đưa Khánh Phương vào một phòng ngủ để trống cuối hành lang. Đặt nàng xuống giường. Ông Đức vào trong phòng tắm, mở nước vào bể.
Vài phút sau, thân thể Khánh Phương được ngâm vào trong làn nước ấm áp. Ông tháo chiếc nhẫn hồng ngọc đeo trên ngón tay cái cẩn thận đặt lên kệ. Đó là món quà của ông Lê Trung Nghĩa, cha của ông Bắc ban cho ông. Ông đã đeo nó hơn năm mươi năm, quý hơn cả tính mạng mình.
Ông Đức cởi quần áo của mình, để lại chiếc quần cộc duy nhất cũng bước vào bể tắm. Trò tắm uyên ương này đối với tuổi của ông đã không còn chút hứng thú nào. Nếu để cho ông lựa chọn, ông thà mình được trở về chiếc giường ấm áp quen thuộc mà đánh một giấc đến sáng.
Ông xoa xà bông vào tay bắt đầu kỳ cọ từ hai cánh tay của Khánh Phương. Rất nhẹ nhàng, rất tỉ mỉ rửa sạch từng ngón tay trắng ngần thon dài như búp măng của nàng.
Ở trong căn nhà này chỉ có ông chủ và ông là tu chân giả. Có rất nhiều chuyện dù ông không cố tình tọc mạch nhưng vẫn bị nó chui vào đầu. Hết cách. Thần thức của tu chân giả không khác gì một con mắt thứ ba luôn lửng lơ ngao du khắp nơi. Muốn không nhìn vào chuyện của ông chủ trừ phi ông cố tình phong bế thần thức của mình. Nhưng như vậy đối với một Trúc cơ giả đã quen có thần thức thì không khác gì một người bình thường bịt mắt đi qua cầu khỉ. Cảm giác bất an đó rất là khó chịu.
Vì thế ông chủ cũng chẳng buồn che giấu ông điều gì. Điều đó đối với ông Đức rất có ý nghĩa. Còn hơn cả tin tưởng, mà phải gọi là phó thác tuyệt đối. Ngay cả chuyện ông chủ hấp thu nguyên âm của Khánh Phương để tấn cấp, ông cũng biết rõ. Cái trận đồ bát quái che giấu tám viên Thiên Âm thạch cũng do chính tay ông bố trí.
Ông Đức chỉ cần nhìn thái độ của ông chủ liền có thể đoán chắc hẳn đêm nay đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm cho thân thể mợ Hai đã bị vấy bẩn theo một cách nào đó. Nếu không, ông chủ sẽ không bao giờ để ông làm việc tế nhị này… Ông chủ thích sạch sẽ. Tuyệt đối sạch sẽ.
Ông Đức đoán được cũng một phần vì ông không phải lần đầu tiên làm việc khó xử này. Hơn hai mươi ba năm trước ông đã tắm rửa cho một người phụ nữ cũng mê man như mợ Hai lúc này. Bà ta còn là chủ mẫu của dinh thự nhà họ Lê, vợ của ông chủ, Trần Quý Liên.
Đêm trước đó dinh thự nhà họ Lê đãi tiệc linh đình để chiêu đãi duy nhất một vị khách mời. Người đàn ông đó họ Ninh, cường giả Trúc cơ Đại viên mãn, người gốc Bắc. Khi đó ông mới là Luyện khí hậu kỳ. Còn cảnh giới của ông chủ cao hơn ông đã đến Trúc cơ sơ kỳ. Sau bữa tiệc bà chủ có vẻ mệt mỏi về phòng nghỉ trước. Một lúc sau, ông Đức vô tình phát hiện ông chủ bế vợ mình đưa vào phòng của người khách đó. Sáng hôm sau khi người khách đó rời đi thì bà chủ còn chưa tỉnh lại. Ông chủ thậm chí không muốn động vào người vợ mình mà ra lệnh cho ông đem bà chủ toàn thân không mảnh vải đi tắm rửa kỳ cọ thật kỹ mới được đưa vào phòng ngủ.
Đối với những việc làm của ông chủ dù là việc hy sinh thân thể vợ mình, hay dùng nguyên âm con dâu mình để tấn cấp, còn có rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng có bàn tay mình tham dự… ông Đức chưa bao giờ đặt câu hỏi là đúng nay sai. Đối với ông, một nô bộc trung thành sẽ không bao giờ phán xét hành động của chủ nhân mình.
Ông Đức dùng hai bàn tay già cỗi xoa xà bông đều trên hai bầu vú tròn trịa của mợ Hai. Nhìn hai đầu nhũ hoa đỏ hồng đã ửng đỏ sưng tấy ông không khỏi hít sâu một hơi… Ông biết suy đoán của mình đã đúng. Kẻ nào đó đã xâm phạm thân thể mợ Hai một cách thô bạo. Hôn mút còn dùng răng cọ xát mới gây ra sưng vều lên như thế này. Hai ngón tay ông nhẹ nhàng miết miết lên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng… Truyền vào một ít linh lực. Chỉ vài giây sau sự sưng tấy đã thuyên giảm thấy rõ, chỉ còn lại một ít ửng đỏ, sáng mợ Hai ngủ dậy sẽ hết.
Ông vòng tay dưới hai cánh tay đỡ mợ Hai lật người lại, nửa thân trên áp chặt lên thành bể tắm. Ông nâng hai chân mợ quỳ gối cao lên để cặp mông trắng ngần bóng loáng lộ ra ra khỏi mặt nước. Ông lấy chai dung dịch vệ sinh dành cho phụ nữ đổ lên tay mình xoa đều. Ông mím môi để ngón tay mình kỳ cọ dọc theo khe mông của mợ Hai. Rồi cẩn thận nhẹ nhàng luồn một ngón tay vào trong âm hộ của mợ… Ông lấy chai dung dịch vệ sinh rót theo tay của mình cho nó chảy vào trong. Ngón tay ông bên trong người mợ bắt đầu móc móc nhẹ nhẹ, vừa tiếp tục tưới nước vào cho những thứ dơ bẩn bên trong chảy theo dòng nước ra ngoài…
– Ư…
Bất chợt mợ Hai cựa mình rên khẽ làm ông Đức giật thót sợ hãi, vội thu tay về. Thấy mợ không tỉnh lại ông mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc hẳn ông chủ nói không sai mợ không có khả năng tỉnh lại giữa chừng. Nhưng một người làm nô cả đời như ông trong người đã sớm ngấm sâu thân phận thấp kém của mình. Nếu mợ Hai đột nhiên tỉnh lại lúc này thì ông chỉ còn nước tự vẫn tạ tội.
Ông bế Khánh Phương ra khỏi bể tắm đặt lên giường. Cẩn thận lau khô khắp người. Sau cùng ông mặc lại áo váy cho nàng thật chỉnh chu, mới bế nàng lên đưa về phòng.
Đến trước phòng ngủ cậu Hai, ông Đức lại ngạc nhiên nghe được thanh âm rên rỉ nỉ non của Hằng bên trong. Ông ngẩng người không biết phải làm gì, đành phải đứng tại đó chờ đợi. Hai cánh tay ông nâng đỡ Khánh Phương vẫn ngủ mê man không hay biết gì. Hai người cứ thế đứng bất động trước hành lang trống trải, yên ắng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ nho nhỏ từ bên trong vọng ra…
Lúc này bên trong phòng ngủ của Hoài Nam và Khánh Phương, trên thảm lót sàn khắp nơi là những mảnh vụn tan nát. Một chiếc laptop không còn hình dạng nằm trơ trọi dưới chân bàn.
– Ưm… Ôi… Cậu ơi… Con… Con… sướng quá…
– Ha ha… Sướng hả? Cho chết luôn…
Trên giường ngủ của hai vợ chồng hai thân hình một nam một nữ trần truồng dính chặt vào nhau. Hoài Nam cười ha hả thích thú không ngừng thúc đẩy dương vật mình vào âm hộ khít khao của con Hằng một cách thô bạo không thương tiếc. Con bé luôn miệng rên rỉ sung sướng, nhưng khóe mắt đỏ hoe nước mắt chốc chốc lại trào ra.
Ba mươi phút trước khi Hoài Nam nghe được tiếng xe quen thuộc của mình về đến nhà. Nhưng hắn chờ một lúc thật lâu vẫn không thấy Khánh Phương được đưa lên phòng. Hoài Nam thấy khó hiểu. Hắn mở phần mềm quản lý hệ thống camera bí mật trên laptop của mình ra xem. Khi thấy Khánh Phương toàn thân trần truồng trong bể tắm cùng lão Đức quản gia, Hoài Nam gần như phát điên đập nát cái laptop của mình.
Hắn thật không thể tin nổi cha nuôi lại đối xử với mình như vậy. Người phụ nữ đó nói thế nào vẫn là vợ của hắn… Vậy mà ông ta chơi chán chê thì thôi còn chia sẻ cho lão quản gia già khú đế kia.
Ở trong nhà này hầu hết mọi người đều cho rằng thân phận Hoài Nam chỉ dưới một người là cha nuôi hắn. Nhưng chính hắn luôn tự biết, người thật sự ở vị trí thứ hai là lão Đức quản gia đó.
Hoài Nam bốc điện thoại gọi Hằng lên phòng. Hắn cần được phát tiết. Hắn cần được giải tỏa bằng thân thể của một đứa con gái còn trinh.
– Không được khóc… Không phải là rất sung sướng sao?!
Hoài Nam nghiến răng nhìn gương mặt tái nhợt đầy nước mắt của con bé. Hạ thể hắn không ngừng thúc đẩy thô bạo.
– Con… con… đang sướng mà… Ư…
– Rên lên đi… Ah… Đã quá… Em thật bót quá sức… Còn bót hơn mợ Hai nhiều… Thật sướng ah…
– Ư…
Hằng nghiến răng chịu đựng từng cú thúc sâu của cậu Hai. Thân thể gầy nhỏ của nó như muốn rách toạc ra làm hai… Khi nãy, vừa lên phòng cậu Hai đã ôm chặt đem nó lên giường bắt đầu xé nát quần áo của nó. Hằng phản đối nhưng không dám la hét lớn tiếng. Sau đó vì cậu hứa hẹn, Hằng mới buông xuôi. Nó tự ngẫm mình nếu còn ở quê có khi đã sớm thất thân vì lỡ phải lòng một thằng con trai nào đó trong xóm. Vậy cũng chẳng có ý nghĩa bằng bây giờ cho cậu Hai còn được cậu cho tiền xây nhà cho Ba Mẹ… Nhưng nó không ngờ lần đầu tiên lại đau đớn như vậy. Cậu Hai lại như phát điên không chút nhẹ nhàng. Cậu còn bắt nó phải rên rỉ, càng lớn càng tốt… Hằng cố nuốt nước mắt ngược vào trong nhưng không thể. Nó đau đớn, nó tủi nhục, nó chỉ mong cơn ác mộng này trôi qua thật nhanh…
– Ahhh… Đã quá…
Hoài Nam nhấn sâu một cái cuối cùng rồi xuýt xoa sung sướng. Hắn ngã người đè nghiến Hằng bên dưới, hai tay mò mẫm sờ nắn hai bầu vú nho nhỏ mềm mại của con bé. Thật sướng ah. Đây mới thật sự là một đêm tân hôn của hắn.
– “Còn chưa xong sao?!”
Đột nhiên trong đầu Hoài Nam vang lên giọng nói lạnh lùng của cha nuôi làm hắn giật bắn vội vàng ngồi dậy. Thấy gương mặt đầy nước mắt của Hằng, Hoài Nam lúng túng.
– Mặc đồ nhanh…
Hằng cuống cuồng mặc quần áo, dù nâng chân lên trong âm hộ đau đến chảy nước mắt nhưng con bé vẫn không dám chậm lại chút nào. Hoài Nam nhìn thấy vết máu đỏ trên giường liền gắt lên:
– Xuống lấy drap trải giường mới lên thay cho cậu mợ… Nhanh…
– Dạ…
Hằng vừa mặc lại quần áo, liền chạy ra cửa phòng. Thấy chú Đức bế mợ Hai đứng bất động ngay tại đó, con bé cúi gằm mặt xuống hối hả chạy xuống nhà dưới.
Ông Đức nén tiếng thở dài lúc này mới đưa mợ Hai vào trong phòng. Ông thấy được một tia lạnh lẽo trong mắt Hoài Nam khi thấy mình bế Khánh Phương bước vào.
– Ha ha… Tôi thật bậy quá… Đi tiệc về có hơi say nên… nhờ Hằng bóp vai một chút. Lại ngủ quên mất. – Hoài Nam cười giả lả, kéo chăn che lại vết máu đỏ kia.
– Vâng, đó là công việc của nó. Nên thế… – Ông Đức nét mặt vô cảm nói.
Lúc này Hằng lao nhanh vào phòng, gương mặt đã tái nhợt, hơi thở dồn dập. Con bé cúi thấp đầu không dám nhìn chú Đức. Ông vẫn nâng mợ Hai trên hai cánh tay như không biết mỏi. Hằng tháo bỏ lớp drap còn dính một vệt máu của chính mình mà khóe mắt không kìm được ươn ướt chua xót.
– Được rồi. Đem luôn cái laptop kia xuống vứt đi cho cậu. Rồi đi ngủ đi…
– Dạ, cậu Hai. – Hằng nhặt cái máy tan nát dưới chân giường rồi cúi đầu thật thấp đi thẳng ra khỏi phòng.
Ông Đức nhẹ nhàng đặt Khánh Phương xuống giường, nói với Hoài Nam:
– Ông chủ dặn cậu đêm nay đừng động vào người mợ Hai…
– Được rồi… – Hoài Nam chưng hửng, nét mặt sa sầm, gật đầu.
– Chúc cậu ngủ ngon.
Ông Đức bước ra ngoài cửa còn chưa đóng lại thì nghe được bên trong Hoài Nam lầm bầm:
“Vậy sao không giữ lại mà dùng… Còn đem về đây làm gì? Trêu ngươi sao?”
Gương mặt già nua của ông Đức hơi giật giật. Môi mím chặt. Ông khép chặt cửa lại.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://gaigoi.city
Ba mươi phút sau…
Khi gian phòng đã chìm vào trong bóng tối chỉ còn tiếng thở đều đều say giấc của Hoài Nam. Ngay giữa phòng một bóng người đột ngột xuất hiện như bước ra từ không khí… Dáng người nó gầy gò lọm khọm lại vô cùng quen thuộc với tất cả mọi người trong Dinh thự nhà họ Lê.
Lão Mai bước tập tễnh đến bên giường phía Khánh Phương đang nằm. Hai mắt ông trong bóng tối như có thể phát sáng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp chìm sâu vào giấc ngủ mê man của Khánh Phương. Ông đưa ngón tay già nua điểm nhẹ lên vị trí bụng dưới của nàng… Đầu ngón tay ông lóe lên một tia sáng nhàn nhạt mờ ảo. Ông khẽ nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn xuống Khánh Phương. Ông đưa một ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm của nàng…
– “Haizz… Ta biết con có thể nghe ta”.
Giọng nói của lão Mai lúc này không ngờ không còn khàn khàn nặng nề như mọi ngày mà trở thành một giọng phụ nữ lớn tuổi êm ái dễ nghe.
– “Dù những gì ta sắp nói ngày mai khi con tỉnh lại cũng không nhớ được. Nhưng việc này nếu không nói ra ta sẽ thấy lòng không yên ổn…”
– “Ta không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về thời đại này… Con có thể xem như hai chúng ta là một dạng người…”
– “Ta đã sớm biết âm mưu của lão già kia, người mà con gọi là cha chồng. Nhưng ta không ngăn cản. Dù ta hoàn toàn có thể làm việc đó… Vì ta cũng có suy nghĩ ích kỷ cho bản thân mình… Cơ thể ta mang nội thương hơn trăm năm nay không thể hồi phục. Ta cần năng lượng của Thiên Âm thạch để chữa trị.”
– “Có lẽ con không biết Thiên Âm thạch là gì. Nhưng sau này một ngày con sẽ biết. Nó là thứ vô cùng quý giá. Cũng là thứ tạo nên danh xưng “ma tu” mà ai ai cũng khiếp sợ… của ta… và bây giờ còn có cả con…”
– Đúng là ta có thể đơn giản cướp tám miếng Thiên Âm thạch đó từ tay lão Bắc. Nhưng bản thân ta không thể trực tiếp hấp thu nó… Không, nên nói là ta không dám trực tiếp hấp thu nó. Vì dù là ma tu nhưng ta không muốn mình như những ma tu khác, không ngừng rút đi dương khí đàn ông.
– Phải. Ta chưa từng làm việc đó. Trên đời này người có thể rút linh khí Thiên Âm thạch mà không để lại di chứng, có lẽ chỉ có con, Thuần Âm chi thể…
*** “Vài ngày trước sau khi rút đi phần lớn năng lượng Thiên Âm thạch trong người con. Ta đã để lại trong đan điền của con một ít linh lực Thiên Âm thạch… Ta còn tạo cho con một dẫn linh đồ trong đan điền… Xem như là một ít đền bù nho nhỏ cho con. Dù con không tu luyện thì nó vẫn giúp cơ thể con khang kiện mạnh khỏe, nhan sắc duy trì dài lâu, tuổi thọ kéo dài hơn trăm năm…”
– “Nhưng điều ta không ngờ là đêm nay khi lão Bắc phong bế ý thức của con… để làm chuyện gì cũng không khó đoán… Có lẽ sau đó con đã trải qua một chuyện gì đó… thêm vào thứ thuốc mà thằng chồng yếu nhược của con sai người pha vào nước uống của con mỗi ngày…”
– “Phải. Ta biết hắn làm điều đó với con. Ta cũng thử qua. Nó không có độc. Nếu có độc, dù bại lộ thân phận ta cũng ra tay ngăn chặn lại… Nhưng ta lại không lường được tác dụng của nó tại thời điểm mấu chốt… Haizz”.
– “Những yếu tố đó Kết hợp lại đã làm cho dẫn linh đồ trong đan điền của con trong vô thức chuyển động tạo thành vòng xoáy… Nó cũng tương tự như cách con vận chuyển linh lực theo vòng tiểu chu thiên nhưng mạnh mẽ hơn cả trăm lần…”
– “Ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lúc này chỉ cần quan sát một ít dương khí sót lại đang được từ từ hấp thu trong đan điền con… Ta có thể đoán được. Trong vô tình con đã hút cạn dương khí của một người nào đó… Hành động đó cũng đồng nghĩa với việc… Con đã chính thức bước lên một con đường không có lối quay về… Trở thành một ma tu…”
– “Ma tu trong mắt thế gian là những kẻ mất đi tính người… vì tham vọng tăng tiến tu vi, vì ổn định khiếm khuyết công pháp và cũng vì thỏa mãn khoái lạc bản thân mà bất chấp đạo trời… Không ngừng hút đi dương khí đàn ông cướp đi sinh mạng của họ…”
– “Con đường con đang đi ngay chính ta cũng không dám dấn thân vào. Vì những kẻ hấp thu Thiên Âm thạch dù trực tiếp như con hay gián tiếp như ta… Rất ít người có được tâm trí kiên định đủ để vượt qua sự dụ hoặc của dương khí trong cơ thể đàn ông…”
– “Chỉ cần thử một lần họ mới nhận ra hút dương khí người khác không phải chỉ để tăng tu vi hay ổn định âm dương trong cơ thể mà còn đạt được một loại cảm giác khoái lạc hơn xa nam nữ hoan ái thông thường…”
– “Không bắt đầu thì thôi. Một khi nhiễm vào rất khó cưỡng lại… Nên trong giới ma tu còn gọi nó là… dâm độc… Dâm độc là một loại nghiện ngập ăn sâu vào xương tủy không thể dứt ra. Nó ăn mòn lý trí… Làm cho người bị nhiễm độc không thể kìm hãm ham muốn của bản thân…”
Lúc này, Khánh Phương ngủ trên giường cơ thể khẽ run nhẹ. Hàng lông mày tinh xảo xinh đẹp của nàng đang có ngón tay lão Mai điểm lên khẽ nhíu lại một chút. Lão Mai có thể nhận biết sự thay đổi nhỏ của nàng. Ông ta khẽ mỉm cười, cái miệng nứt nẻ tiếp tục nói ra bằng một giọng nữ êm tai ấm áp:
– “Từ thời xa xưa đến nay đám đàn ông trong tu chân giới thường đem người có “Thuần âm chi thể” ra làm trò đùa. Vì loại tư chất này đem đến lợi ích không nhỏ cho bất kỳ người đàn ông nào song tu cùng họ… Vì thế chúng gọi nữ tu “Thuần âm chi thể” như con là… “Lô đỉnh trời sinh”… Hừ…”
– “Nhưng ta có một tin tốt cho con… Một ma tu như con sẽ không bao giờ có thể là “lô đỉnh” của bất kỳ ai… Mà phải nói ngược lại… Tất cả đàn ông trong thiên hạ đều có thể trở thành “lô đỉnh” của con… Haizz”
Lão Mai muốn nói gì đó buồn cười một chút. Nhưng nói đến đây ngay cả lão cũng không cười nổi, thầm nén một tiếng thở dài bi ai.
– “Ta thật sự hổ thẹn và áy náy. Ta đã lợi dụng con, lại đem đến cho con một mầm tai họa không có lối thoát… Bây giờ tất cả ta có thể làm là giúp con tiết chế dâm độc trong người con một chút… Hy vọng những lúc con chìm đắm trong nhục dục vẫn đủ tỉnh táo kìm nén tham niệm mà giữ lại mạng sống cho người khác…”
– “Nếu một ngày con có thể tìm được một đạo lữ song tu Thuần dương chi thể thì may ra dâm độc trong cơ thể con mới được tiêu trừ dần… Và hắn có lẽ là người đàn ông duy nhất trên đời này đạt được lợi ích từ việc song tu với một ma tu như con. Người ta trước giờ đều nói Thuần dương và Thuần âm chi thể là một cặp trời sinh cho nhau… Nhưng mà Thuần Dương chi thể… thế gian này… thật khó… Haizz”
Giọng nói nhỏ nhẹ của lão Mai lãng đãng trong gian phòng rồi hoàn toàn chìm lắng xuống như bản thân lão chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Lúc này, ông Bắc như một bóng ma xuất hiện ngay trước cửa phòng Hoài Nam và Khánh Phương. Thân hình ông chợt đứng lại. Thoáng nhíu mày. Trong thần thức của ông kẻ bí ẩn vừa rồi lại biến mất. Hai nắm tay ông siết chặt phát ra tiếng răng rắc. Ông có thể khẳng định kẻ bí ẩn kia là kẻ đã dẫn dắt Khánh Phương lên con đường ma tu. Để giờ đây ngay cả chạm vào người nàng ông cũng phải e ngại…
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.