Kẻ thất lạc – Phần 11

Phần 11
22h00…
Khi chiếc du thuyền được tàu kéo đưa về lại bến thì trời đã khá khuya. Mọi người đều mệt mỏi muốn về nhà cũng không quên khách sáo an ủi Khánh Phương và Hoài Nam một chút. Có thể nói một đêm nay họ đã trải nghiệm đủ cả một đời người. Từ sự xa hoa lộng lẫy, những món ăn tuyệt vời, màn pháo hoa đẹp mắt cho đến âm mưu khủng bố, bom nổ long trời, máu đổ vung vãi và sau cùng là màn tu chân giả đại chiến… Quả thật tham dự một tiệc cưới như vậy là một kinh nghiệm để đời.
Đứng dưới bến tàu Khánh Phương không ngừng mỉm cười tỏ lòng áy náy vì sự cố trong tiệc cưới của mình. Tâm trạng nàng lúc này đã thoáng buông lỏng một nửa. Sau chị Hoa và thầy Tuấn các anh chị trường Lạc Hồng còn lại đều đã được đưa đến bệnh viện Mekong kiểm tra vết thương. Nàng cũng nhận được tin, chị Hoa đã tỉnh lại trạng thái hồi phục tốt. Nhưng làm nàng canh cánh không yên trong lòng là cánh tay trái của chị đã không thể chữa trị, buộc phải bỏ đi.
Cha nuôi chọn Mekong không chỉ vì nó là một bệnh viện tư nhân trang bị hàng đầu tại thành phố, mà do đồng thời ông là cổ đông lớn nhất của nơi đó. Vì thế Khánh Phương rất yên tâm rằng các anh chị trường Lạc Hồng sẽ được chăm sóc tận tình chu đáo.
Lúc này phía trên boong du thuyền rộng thênh thang. Bàn ghế đổ vỡ ngổn ngang còn y nguyên chưa được thu dọn. Phía mũi tàu có hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau. Không khí giữa hai người rất căng thẳng nghiêm trọng.
– Hoài Bắc… Ông biết tôi muốn hỏi gì. Đừng né tránh vấn đề…
Ông Tấn Cang, cha Khánh Phương ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào ông Bắc. Chỉ nghĩ đến thân thể con gái mình bị người ta lấy ra lợi dụng để tấn cấp là ông đã muốn phát điên. Nếu điều đó là sự thật dù kẻ trước mặt ông là Kim Đan giả thì ông cũng bất chấp sống mái với hắn.
– Tôi nói rồi. Không có chuyện đó… – Ông Bắc thở dài nói. – Tôi xem Khánh Phương không khác gì con gái mình. Thậm chí đối với tôi nó còn gần gũi thân tình hơn thằng Nam… Ông biết mà…
– Hừ… Nói miệng ai không nói được. Sao khi xưa ông xem linh căn tư chất cho Khánh Phương lại không hề nói cho tôi biết nó là Thuần Âm chi thể?
– Ông nghĩ xem lúc đó tôi là tu vi gì? Ngày hôm nay lão già Lập kia là tu vi gì chứ? Tôi hơn hai mươi năm trước làm sao so sánh với lão Lập đây? Sai sót cũng là bình thường thôi…
– Vậy lời lão Lập nói…
– Haizz… Lão Lập lúc đó biết khó thoát khỏi tay tôi đêm nay nên cố tình muốn bôi nhọ tôi thôi… tôi già rồi danh tiếng có thơm hay thối cũng chẳng ý nghĩa gì. Tôi chỉ sợ con bé sẽ không chịu nổi thôi… Còn may ông ra tay kịp thời…
Ông Cang nhíu mày nhìn chằm chằm ông Bắc. Ánh mắt ông như đang cố tìm một sự gian dối của người đối diện mình. Nhưng thật khó…
– Vậy nói cho tôi biết… Ông dùng cách nào đột phá Kim Đan? Đừng nói là tích lũy linh lực đến thời điểm thì nước chảy thành sông. Hừ… Đừng quên tôi cũng từng là tu chân giả.
Ông Bắc chần chừ im lặng vài giây, rồi như không còn lựa chọn khác mới mở miệng nói:
– Tôi đã dùng một viên Phá cảnh đan.
– Phá cảnh đan?!
Ông Cang sửng sốt lặp lại. Như nghĩ đến chuyện gì đó hai mắt ông lóe sáng ngạc nhiên nhìn ông Bắc.
– Ông nói là viên Phá Cảng đan do một đám khảo cổ tìm được trong mộ phần của Từ Hy Thái hậu đem ra bán đấu giá tại Bắc Kinh hai tháng trước?!
– Chính là nó. – Ông Bắc gậy đầu, giọng âm trầm.
– Nhưng tôi nghe nói… Người đấu giá mua được là một người Hoa Hạ… – Ông Cang ánh mắt nghi ngờ hỏi.
– Đúng. Hắn là Lý Kiến Hoa, người Triều Châu. Hắn không phải tu chân giả mà là một doanh nhân. Hắn muốn đầu cơ bán lại kiếm lời… – Ông Bắc thản nhiên gật đầu. – Nhưng hắn đã chết…
– Đã chết… Là ông? – Ông Cang há hốc hỏi.
– Không phải tôi. Mà người do tôi thuê… Chuyện này không hay ho gì. Nếu không phải vì thâm giao giữa hai nhà chúng ta, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ ra… Ông hiểu tôi chứ?
– Tôi hiểu. Yên tâm đi… Tôi biết giữ miệng…
Ông Cang thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai ông Bắc. Ánh mắt ông xuất hiện một tia áy náy. Ông không nên vì lời nhảm nhí của một kẻ sắp chết mà nghi ngờ người bạn già lâu năm của mình.
– Vậy tôi đưa Khánh Vy về đây…
– Ừ… Gặp lại sau.
Ông Bắc ánh mắt nhìn ra mặt sông tối đen. Hai tay ông đặt trên ban công tàu khẽ dùng lực từ từ siết chặt. Một tiếng ong ong phát ra từ ống thép lớn bằng cánh tay người đang rung động móp méo. Tâm trạng ông Bắc bây giờ đang vô cùng tệ hại. Nếu lão già kia còn tiếp tục lải nhải bên tai không dứt, ông sợ mình sẽ không kìm được mà một chưởng đánh chết hắn.
Đêm nay, một kế hoạch hoàn hảo lại bị phá hủy một cách ngay cả ông cũng không giải thích được. Ấn ký thần thức không thể tìm thấy… Tung tích miếng ngọc bội nhà họ Nguyễn gần như vô vọng. Điều đó đồng nghĩa với kế hoạch lớn của gia tộc nhà họ Lê kéo dài nhiều thế hệ cứ như vậy gián đoạn vô thời hạn… Ông thật sự không cam tâm.
Còn chuyện Phá cảnh đan mà ông vừa nói với lão Cang, cha Khánh Phương dĩ nhiên là không đúng sự thật. Một lời lừa dối đã được ông chuẩn bị từ trước. Dĩ nhiên một lời lừa dối làm cho người ta không có khả năng lật tẩy phải được xây dựng dựa trên vài thông tin thật.
Kẻ thắng đấu giá Phá Cảnh Đan là Lý Kiến Hoa, người Triều Châu. Thân phận doanh nhân của hắn cũng là sự thật. Ngay cả cái chết của hắn cũng là sự thật. Nhưng những kẻ bí ẩn ra tay giết hại hắn, lấy đi Phá cảnh đan không phải là người của ông. Dù Tấn Cang có nghi ngờ điều tra lời ông nói đi nữa thì đến cái chết của tên doanh nhân đó cũng hoàn toàn bế tắc không còn đường tiếp tục. Đất Hoa Hạ là đâu chứ? Dù ông có kiêu ngạo thế nào thì hiện tại vẫn không dám phái người đi cướp đoạt trên đất người ta như vậy.
Ông Bắc từng bước đi xuống cầu tàu mà nét mặt âm trầm lạnh lẽo. Bên dưới bến đám nhân viên vệ sinh, đại diện công ty bảo hiểm đang bị hai tên vệ sĩ Minh Tú ngăn lại cãi nhau om sòm. Nhưng vừa thấy dáng người lêu nghêu và mái tóc bạc phất phơ đặc trưng của ông Bắc xuất hiện, tất cả âm thanh đều tự động im bặt. Không ai bảo ai hơn năm mươi người đồng loạt rẽ sang hai bên nhường đường cho ông Bắc. Ánh mắt ông không nhìn qua người nào mà hướng về phía bãi xe nơi có một chiếc Lamborghini vàng cam đang từ từ rẽ ra ngoài.
Bên trong chiếc Lamborghini, Hoài Nam nhìn sang Khánh Phương bên cạnh tựa đầu ngủ thiếp đi. Một tay hắn cầm lái, tay còn lại lần mò vuốt ve bên trong cặp đùi thon dài hờ hững của nàng. Hắn rụt tay về đưa lên mũi hít hít, nhếch mép lên cười thích thú. “Thật thơm ah…” Trong đầu Hoài Nam đang nghĩ tới tiết mục đêm nay mình sẽ dùng trên cơ thể thơm ngon của Khánh Phương.
Đột nhiên phía trước mũi xe xuất hiện một bóng trắng. Hoài Nam giật thót phanh gấp, suýt đập mũi mình lên vô lăng xe. Hắn nghiến răng tức giận, vội vàng bấm kiếng xuống. Nhưng lời mắng nhiếc cay độc nhất vừa lên đến miệng đã bị Hoài Nam mạnh mẽ nuốt ngược xuống. Vì người xuất hiện ngoài xe là ông Bắc, cha nuôi hắn.
– Cha…
Hoài Nam mở cửa xe bước xuống. Nhưng còn chưa kịp hỏi gì thì ông đã gạt hắn sang một bên, nét mặt âm trầm lạnh lẽo bước lên xe.
– Tự về đi…
Hoài Nam chưng hửng nhìn chiếc Lamborghini của mình gầm rú lao thẳng vào trong bóng đêm. Đến lúc sắc vàng óng đó đã biến mất khỏi tầm mắt hắn vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tần ngần một lúc nét mặt Hoài Nam mới biến chuyển từ từ sang giận dữ, hai nắm tay siết chặt đến run rẩy.
Bên trong xe Khánh Phương đang thiêm thiếp ngủ cảm nhận được chiếc xe rung lắc không ngừng. Nàng khẽ nhíu mày, hai mắt chớp động hé mở. Nhưng không để nàng hoàn toàn tỉnh táo lại. Một bàn tay ấm áp áp lên mặt nàng. Bộ não của Khánh Phương như chìm trong một không gian tối đen. Cảm giác ấm áp mê muội dần dần xâm chiếm ý thức của nàng. Quanh quẩn chỉ còn lại một mùi nước hoa đàn ông nhạn nhạt dễ chịu… Đầu Khánh Phương gục xuống tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Ông Bắc thu tay về. Ánh mắt vẫn dán chặt phía trước. Ông vừa phong bế ý thức Khánh Phương. Nàng sẽ như trạng thái ngủ còn lại chẳng qua là một chút cảm giác thân thể. Không đến sáng mai thì nàng không thể tỉnh lại. Nếu vài ngày trước ông có thể làm được điều này thì đã không phải nhờ Bác sĩ Phú lên đơn Tử ma đề cho Khánh Phương uống. Ít đi một người biết việc bí ẩn ông đã làm. Đáng tiếc, muốn làm được điều này đòi hỏi ông phải có khả năng linh lực ngoại phóng của cảnh giới kim đan.
Ông Bắc siết chặt vô lăng, thúc mạnh chân ga. Chiếc Lamborghini gầm lên như phát tiết một cơn tức giận điên cuồng. Nó lao vùn vụt như tên bắn bất chấp làm vô số người trên đường sợ hãi dạt sang hai bên. Đến trước đèn đỏ chiếc xe vẫn không hề chậm lại… Vì đèn giao thông tự động chuyển xanh một cách khó hiểu. Một hai lần thì có thể xem là tình cờ. Nhưng một đường chiếc xe thể thao màu vàng chanh thẳng lên hướng Đông bao nhiêu trụ đèn nó đi qua đều phải đổi chiều theo làm giao thông cả một nửa thành phố ùn tắc náo loạn…
Không biết từ lúc nào phía sau chiếc Lamborghini vàng chanh xuất hiện thêm ba chiếc xe thể thao vua khác tham gia vào cuộc đua không mời này.
Một Lamborghini đen, một Ferrari đỏ và một chiếc Maserati tím neon gầm rú điên cuồng không ngừng muốn qua mặt chiếc xe phía trước nhưng không thể. Bốn chiếc xe như bốn con quái vật xổng chuồng gào rú như muốn làm cho cả thành phố tỉnh giấc. Vài đoạn video bắt đầu xuất hiện trên mạng xã hội nhận được vô số chú ý… Thêm vài chiếc xe thể thao khác đón đầu phía trước cũng hòa vào cuộc đua điên cuồng này. Xã hội này không thiếu tiểu thư thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng. Nhưng chưa bao giờ các phú nhị đại lại cùng nhau phát điên phát rồ như đêm nay.
Chiếc Lamborghini vàng chanh vẫn dẫn đầu phía trước chưa ai có thể vượt qua. Ngay cả một chiếc Bugatti hoàng đế của dòng thể thao cũng không thể qua mặt nó. Kẻ cầm lái đó như có mắt ở khắp mọi nơi. Lường trước tất cả những chướng ngại… Ngay cả vài chốt chặn của cảnh sát từ rất xa đã bị kẻ đó phát hiện ra và chuyển hướng trước. Điều này càng làm đám phú nhị đại phía sau sôi máu đến điên cuồng. Chúng xem như phát hiện ra một vị đế vương trong làng đua xe. Nếu chúng biết người mà chúng hâm mộ là một lão già ngoài lục tuần không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Trái ngược với sự phấn khích của đám cô chiêu cậu ấm phía sau, nét mặt ông Bắc lúc này vô cùng âm trầm. Cơn tức giận của ông chưa được phát tiết ra ngoài lại không thể cắt đuôi đám con nít nhà giàu phía sau. Ông dù là Kim Đan giả cũng không thể đem cả chiếc xe bay lên trời. Đừng nói là chiếc xe không thể bay ngay cả phi kiếm hiện giờ ông cũng chưa dám thử… Kỹ năng đó cần thời gian tập luyện, không phải trò đùa. Không phải cứ muốn bay là nhảy lên phi kiếm như trong phim. Nhưng đám phú nhị đại này đeo bám như đỉa không để cho ông yên ổn. Dù ông không ngừng dùng thần thức của mình mở đường vẫn không thể bứt ra khỏi chúng mà thoát đi. Thêm vào những chốt chặn bằng hàng rào đinh của cảnh sát, ông không thể không chuyển hướng ngày càng xa đường hướng về nhà mình.
Chợt ông Bắc nheo mắt nhìn về trụ đèn khá cao phía trước. Ông mở cửa kính xe, đưa tay ra ngoài…
“Cẩn thận…”
Một loạt tiếng hô hoán sợ hãi bên trong những chiếc xe phía sau. Trước ánh mắt kinh sợ cũng bọn chúng. Trụ đèn phía trước đột nhiên đứt lìa bên dưới… Cả khối thép nặng nề ầm ầm đổ sụp ngay phía trên chiếc Lamborghini dẫn đầu. Chiếc xe rú lên bắn mạnh về phía trước… Tài tình tránh thoát đi chỉ trong đường tơ kẽ tóc…
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Chiếc Lamborghini vàng chanh biến mất trong màn đêm để lại hơn hai mươi chiếc xe thể thao đâm sầm vào nhau dồn cục.
Mười phút sau, bên trong một khu đô thị bỏ hoang tại Nhà bè, phía Nam thành phố.
Trên nắp capo của Lamborghini màu vàng chanh im lìm dưới ánh trăng là thân hình trần truồng tuyệt đẹp của một phụ nữ. Khánh Phương toàn thân bất động để mặc một mái đầu bạc trắng áp chặt vào giữa cặp đùi thon dài mở rộng của nàng. Ông Bắc thèm thuồng ngậm lấy âm hộ non mềm mọng nước của con dâu mình. Lưỡi ông không ngừng vét sâu vào khe rãnh khít khao mê người này. Hai tay ông đưa lên thỏa thích vò nắn hai bầu vú căng tròn của Khánh Phương, ngón tay vít lấy hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng mà se se nhẹ nhàng.
– Ư…
Khánh Phương bật rên khẽ. Cơ thể nàng vô thức ưỡn cong lên như rất thích được ông vuốt ve như vậy. Hai chân nàng càng mở rộng hơn. Hai bàn tay bất động buông thõng chợt nắm chặt lại như một phản xạ tự nhiên.
– Ư…
Chợt nơi đó của Khánh Phương trống vắng… Không để nàng hụt hẫng, một cơ thể to lớn của ông Bắc đã đè nghiến lên thân thể nàng. Đôi môi nàng đón nhận một nụ hôn cuồng nhiệt… Chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của nàng được ông cuốn lấy đến mê mẩn. Bên dưới thân hình to lớn của ông…
Khánh Phương thổn thức thở dốc. Hai bầu vú của nàng không ngừng bị ông xoa nắn đến méo mó.
– Ư…
Mái tóc bạc trắng của ông Bắc lòa xòa che phủ lên gương mặt của Khánh Phương. Miệng ông trám kín đôi môi ướt át của nàng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ khe khẽ. Dương vật to lớn của ông chèn vào âm hộ nàng, từng chút đẩy sâu vào. Một cảm giác khoan khoái làm ông mê mẩn. Ông bắt đầu chuyển động nhịp nhàng. Không gấp gáp cũng không hời hợt. Mỗi lần ông thu về cũng gần ngoài cùng, mỗi lần ông đẩy vào trong cũng sâu đến tận cùng. Cảm giác khít khao lại ấm nóng trơn nhẫy bên trong cơ thể Khánh Phương làm ông sướng không sao tả xiết.
– Ư…
Bên dưới ánh trăng đêm cơ thể lõa lồ trắng ngần của Khánh Phương trở nên mờ ảo mông lung càng làm cho ông Bắc phấn khích đến điên cuồng. Sự tức giận ấm ức của ông đã được xoa dịu đi. Lúc này còn lại chỉ là sự thỏa mãn sung sướng. Ông ghì chặt bờ vai của Khánh Phương, để hai bầu vú của nàng dán chặt lên nắp capo, tấm lưng thon thả cong xuống dâng lên cặp mông tròn trịa cho ông không ngừng thúc dương vật sâu vào. Cảm giác này thật là mỹ mãn. Ông Bắc nghiến răng hít hà sung sướng vừa nhìn hạ thể mình không ngừng phành phạch dập vào bờ mông trắng nõn tròn trịa của con dâu mình.
– Ư…
Tiếng ư ư khe khẽ của Khánh Phương như tiên nhạc rót vào tai ông. Dù ánh trăng không đủ sáng nhưng ánh mắt ông vẫn thấy rõ mồn một dương vật căng bóng gân guốc của mình không ngừng đẩy sâu vào cái âm hộ đỏ hồng ướt đẫm đó ép ra những tia nước li ti trào ngược ra ngoài. Hai chân Khánh Phương đã mềm nhũn không để chịu được trọng lượng cơ thể mình. Hoàn toàn buông thả mở rộng hai bên. Thân thể nàng bị ông Bắc đè ép bên dưới. Nằm sấp dán chặt lên đầu xe, miệng nàng há hốc không ngừng nỉ non khe khẽ.
– Ư… Ư…
– Hử?!
Ông Bắc chợt ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ. Suốt từ nãy đến giờ hơn hai mươi phút giày vò cơ thể Khánh Phương, ông vẫn luôn cảnh giác những kẻ tọc mạch nhìn thấy chuyện mình đang làm. Lúc này vô tình ông cảm nhận được ấn ký thần thức của mình để lại trên miếng ngọc đó… Nên biết thần thức của Kim Đan giả dù rất mạnh mẽ nhưng còn xa mới bao phủ được cả phạm vi thành phố. Tối đa ông Bắc chỉ có thể dùng thần thức của mình cảm ứng trong bán kính 3 kilomet xung quanh mà thôi. Vậy mà vẫn để ông phát hiện được…
Nhìn xuống Khánh Phương bên dưới mình, lại nhìn dương vật căng tức của mình, ông Bắc nghiến răng gầm gừ dứt khoát kéo quần lên. Ông vội vàng bế xốc Khánh Phương toàn thân không một mảnh vải đặt nàng vào trong xe. Lấy chiếc váy, phủ lên trên người nàng. Vừa đóng sập cửa lại ông đã lao đi nhanh như một tia chớp. Ông chỉ có thể xác định ấn ký mình theo đường chim bay nếu dùng xe vừa tìm đường để đến đó sẽ muộn mất.
Trong bóng đêm thân hình ông Bắc nhẹ như lông hồng chạy băng băng vượt qua những mái nhà nối tiếp nhau không vang lên một tiếng động hướng về vị trí ấn ký của mình.
Ông nghi ngờ kẻ đó đã dùng một vật cách ly thần thức để cất giữ miếng ngọc đó. Như thế giới phàm nhân, vật dụng trong tu chân giới cũng phân biệt theo chất lượng và giới hạn công năng. Ví dụ như cái khăn che mặt của Minh Hồng có thể ngăn được thần thức của hầu hết tu chân giả tại tiệc cưới đêm nay nhưng không thể ngăn được ông. Nhất là khi đó ông đứng đối diện Minh Hồng xác định được mục tiêu rõ ràng. Còn đối với một miếng ngọc mang ấn ký cất giữ trong pháp bảo ngăn chặn thần thức, lại không thể xác định được phương hướng thì ông hoàn toàn bó tay.
Lúc này bên ngoài khu đô thị bỏ hoang xuất hiện ba chiếc xe thể thao từ từ tiến vào. Một chiếc Lamborghini đen, một chiếc Ferrari đỏ và một chiếc Maserati tím… Đúng ba chiếc xe đầu tiên đuổi theo ông Bắc suốt một chặn đường không ngắn. Trước ánh đèn xe chói lòa có thể thấy không ít vết trầy xước móp méo trên vỏ ngoài của ba chiếc xe.
Bên trong chiếc Maserati phía sau là một tên thanh niên mặt non choẹt. Nó là Minh, học sinh Lớp 11A9, lớp dành cho học sinh cá biệt của trường cấp ba Lạc Hồng. Nó là con trai một của một vị tai to mặt lớn của thành phố. Ban ngày Minh đi học, ba nó không cho nó tự lái xe mà phải để tài xế đưa rước. Mỗi lần thấy nó lên xuống chiếc Lexus Ls460 đó là đám con gái trong trường cứ lác mắt nhìn theo. Nhưng bọn chúng nào biết Minh căm ghét chiếc xe Nhật đó nhất trên đời. Xe thì phải tối thiểu như chiếc Maserati này của nó. Nghĩ đến chiếc xe bóng bẩy của mình bây giờ đã dúm dó trầy xước như một miếng giẻ rách bị chó nhằn, gương mặt Minh méo mó không kìm nổi tức giận.
– Đại ca… Có đúng ở đây không vậy?
Nó vừa dứt lời thì âm thanh ồm ồm khó chịu phát ra từ cái điện thoại đặt trên taplo:
– “Con mẹ nó. Tao đã nói là tao có mật khẩu thiết bị định vị của xe thằng đó. Nó không thể thoát được đâu… Nó ngay ngã rẽ phía trước thôi.”
Bên trong chiếc Lamborghini thằng Hoàng nét mặt vênh váo chạc 18 tuổi, hừ lạnh. Ba nó là chủ garage xe lớn nhất thành phố. Hơn một nửa các dòng siêu xe đang lưu hành ngoài đường kia là do ba nó bán ra. Ngay cả chiếc Lamborghini vàng phía trước cũng như vậy. Mỗi chiếc xe trước khi giao cho khách hàng đều được garage khuyến mãi một bộ định vị chống mất trộm cài đặt sẵn. Và Hoàng nắm giữ danh sách đó…
– Anh… cái tên Lê Hoài Nam này có chút quen ah…
Bên cạnh Hoàng là Ngọc Diễm, một hotgirl đình đám trên mạng xã hội. Con bé mới gặp Hoàng một lần đã đồng ý lên giường với nó. Vừa rồi là Hoàng tức tối khi không thể cắt đầu xe kẻ kia mới đưa cái danh sách trong điện thoại ra cho con bé truy tìm.
– Hừ… Mặc kệ Lê Hoài Nam là thằng nào… Nó đã dám cái bẫy anh… Phải biết hậu quả thế nào…
Hoàng từng lái qua hầu hết các loại siêu xe đang có trên thị trường. Hôm nay thua đau đớn như vậy nó rất uất hận. Thậm chí có thể nói nó căm hận vì mình thua cuộc đua nhiều hơn xe nó bị đâm đụng đến tan nát.
Vừa rẽ phải trước mặt cả nhóm liền thấy được một chiếc Lamborghini màu vàng chanh bất động im lìm bên lề đường trống trải. Ba chiếc xe bên này không ai bảo ai dàn hàng ngang ra chiếm trọn cả mặt đường như chặn lối thoát của địch thủ. Ba luồng ánh sáng cực mạnh từ bên này pha thẳng phía trước đầy khiêu khích… Chỉ vài giây bọn chúng đã phát hiện ra bên ghế lái của chiếc xe đối diện hoàn toàn không một bóng người. Nhưng chúng lại thấy bên ghế phụ dường như có người.
– Hừ… Lấy đồ chơi ra anh em… Đập nát xe nó…
Kẻ vừa quát lên một tiếng trong điện thoại cũng là kẻ cuối cùng nãy giờ chưa lên tiếng. Hắn là Hải, con út của một chủ Ngân hàng vô cùng giàu có. Hải hai năm trước sang Singapore học Đại học. Nhưng từ nửa năm trước hắn đã bỏ học quay về nước mà gia đình không hề hay biết. Hắn dùng tiền ba mẹ gửi đi học để ăn chơi đàn đúm. Ngay cả chiếc Ferrari nó đang chạy cũng là đi thuê để tạo vị thế cho mình. Bây giờ chiếc xe tan nát thế này Hải đang rất tức giận vì nếu hắn không vác mặt về nhà sẽ không đền nổi. Mà vác mặt về rồi thì những ngày tháng thiên đường này của Hải sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Hải mở cửa nhưng cửa xe móp thụng vào trong không thể bật ra được. Hắn nghiến răng chỉ muốn phát điên. Đành phải bấm kính cửa sổ, leo ra ngoài.
Ba đứa con trai và một đứa con gái vác trên vai chày baseball nghênh ngang bước đến trước chiếc Lamborghini. Nhưng những cây gậy còn chưa kịp vung lên thì cả bốn cặp mắt đều ngốc trệ nhìn chằm chằm vào trong xe… Hiện ra trước mắt chúng là một cô gái mái tóc dài đen óng nghiêng rũ một bên lộ ra một nửa gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ánh mắt ba đứa thanh niên lại chú ý đến chiếc váy phủ trên ngực cô gái đó đã rơi xuống một nửa để lộ ra một bên vú căng tròn đẹp đến mê người.
– Hắc hắc… Trúng mánh rồi tụi bây ơi…
Hoàng khoác trá cười hăng hắc. Trong ba đứa hắn là kẻ mê gái nhất. Bên cạnh hắn hầu như lúc nào cũng tối thiểu có một đứa con gái sẵn sàng cho hắn giải tỏa vui buồn. Lúc này Hoàng hí hửng bước tới mở cửa xe chiếc Lambor, mặc kệ bạn gái nó nét mặt vô cùng khó chịu.
– Cửa xe không khóa… Có khi nào thằng đó đang đi ỉa góc nào không?
– Kệ mẹ nó. Nó quay lại thì sao cũng phải xem tao chơi vợ nó thôi…
– Wahh… Tao chết mất…
Hoàng giở chiếc váy đắp hờ trên người Khánh Phương ra, ném sang một bên. Ánh mắt nó lóe sáng, miệng xuýt xoa nuốt nước miếng ừng ực… Trước mắt nó là một thân thể phụ nữ hoàn mỹ nhất mà Hoàng từng thấy. Từ hai bầu vú căng tròn, hai đầu nhũ hoa đỏ hồng tròn xoe như đồng xu, chiếc bụng kia đang ở tư thế ngồi vẫn không ngấn mỡ, rồi đến bờ mu trắng ngần mũm mĩm phơn phớt lông tơ… Vừa nhìn xuống cặp đùi thon dài trắng ngần hờ hững hé mở của cô gái này trái tim Hoàng đã loạn nhịp. Đập vào mắt hắn là hai mép âm hộ hồng hào dưới ánh đèn còn loang loáng ướt đẫm nước.
Hoàng nuốt nước miếng thử đưa tay lay lay bờ vai cô gái trước mặt xem có tỉnh lại không. Thấy không có dấu hiệu gì, nó yên tâm hơn. Đưa tay vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng. Cũng y nguyên bất động… Hoàn toàn không có mùi rượu. Chắc hằn không phải say xỉn. Nếu không phải cơ thể cô gái này rất ấm áp có lẽ hắn đã nghĩ là xác chết…
– Ha ha… Em gái bị thằng đó chơi rồi bỏ nằm đây… Thật đáng thương… vậy để tụi anh an ủi em đêm nay nha…
Hoàng cúi xuống bế Khánh Phương lên, đưa ra khỏi xe. Nhìn tới nhìn lui hắn lại đặt nàng nằm xuống nắp capo phía trước. Cứ như Lamborghini thiết kế capo chỉ để dùng cho việc này vậy. Khánh Phương không hề hay biết gì thân thể thân thể lõa lồ hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt của ba đứa con trai mới lớn. Mái tóc dài đen óng của nàng xõa tung ra, gương mặt cực kỳ xinh đẹp ngủ say lúc này mới lộ ra trước mặt chúng.
– Ui trời… Con mẹ nó… Là… Là… Cô Khánh Phương… Cô giáo trường tao… – Thằng Minh lắp bắp không nói nên lời.
Vài giây trước chỉ nhìn chỉ thân thể qua thân thể Khánh Phương dương vật nó đã căng tức không chịu nổi. Bây giờ lại biết người phụ nữ đó là cô giáo trong trường mình, vật đàn ông của nó chỉ muốn nổ tung lập tức. Dù Khánh Phương không dạy khối 11 không phải cô giáo dạy nó. Nhưng một lần vài tháng trước nàng đã đứng lớp của nó dạy thay thầy Hà dạy Anh Văn. Lần đó đám con trai cả lớp của Minh không có chữ nào lọt được vào đầu. Đứa nào đứa nấy đều mê mẩn nhìn cô Khánh Phương thướt tha trong bộ áo dài đi qua đi lại trên bục giảng. Thằng Minh cũng từng có một wet dream về cô Khánh Phương. Nhưng ngàn vạn lần nó không ngờ lúc này người phụ nữ trong mơ của nó lại xuất hiện bằng xương bằng thịt toàn thân lõa lồ chào mời nó chơi… Nhìn thân thể tuyệt đẹp của Khánh Phương, Minh không nhịn được đưa tay vào túi định rút điện thoại ra. Nhưng Hải bên cạnh đã giữ tay nó lại…
– Mày không sợ đi tù nhưng tao sợ ah… – Thằng Hải lườm nó gằn giọng. – Tối kỵ khi làm chuyện này là chụp hình quay phim đó… Biết không hả?
– Hờ… Hờ… Tao tính… đem khoe mấy thằng bạn trong trường thôi. Tụi nó kín miệng lắm…
– Kín cái đéo… Ngu ngốc. Mày được chơi cô giáo, nó đéo được. Mày nghĩ nó có ngứa miệng không?
– Thằng Hải nói đúng đấy… Mày sợ nuối tiếc thì mày chơi em nó cả đêm cũng không sao. Cấm tiệt quay phim, chụp hình…
Hoàng như đại ca của nhóm, nó đã lên tiếng vậy Minh liền nín lặng không dám phản bác.
– Hắc hắc… Anh lên trước đây…
Hoàng cởi quần xuống. Cả người nằm đè lên thân thể trần truồng của Khánh Phương. Miệng nó thèm thuồng ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng mà mút. Còn bóp miệng nàng mở ra để cái lưỡi nó chui vào. Hai tay Hoàng xoa nắn hai bầu vú căng tròn mê người của nàng.
– Ư… – Khánh Phương hơi nhíu mày ư ử thật khẽ.
Nhưng tiếng kêu của nàng không hề làm Hoàng sợ hãi mà càng hưng phấn hơn. Dù lúc này Khánh Phương tỉnh lại, nó cũng không thể dừng lại. Dù là mạnh mẽ cưỡng bức nàng cũng phải làm. Minh, Hải không chịu được đứng hai bên, quần tụt xuống tới đầu gối tự vuốt vuốt dương vật cứng rắn của mình. Tay hai thằng không quên mò mẫm vuốt ve những mảng da thịt trống trải của Khánh Phương…
– Ư…
Ngọc Diễm đứng lùi lại vào nơi khuất một chút. Giỏ xách con bé khoác lên cánh tay cố tình hướng về phía ba người kia. Túi ngăn ngoài của con bé dựng đứng một cái điện thoại đưa ống kính ra ngoài ghi hình cảnh tượng Hoàng Minh Hải đang giày vò thân thể con dâu của ông Lê Hoài Bắc.
Đúng vậy. Khác với những kẻ máu dồn về dương vật nhanh hơn lên não, ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy gương mặt Khánh Phương, Ngọc Diễm đã nhận ra thân phận của cô. Huỳnh Ngọc Khánh Phương, vợ doanh nhân Lê Hoài Nam, con dâu của ông Lê Hoài Bắc.
Đám con gái như Ngọc Diễm vì sao phải lên mạng khoe thân để được người ta gọi là hotgirl chứ? Danh tiếng chỉ là lý do phụ. Lý do chính là để những thiếu gia gia đình giàu có để mắt đến. Tin tức một người phụ nữ vô danh lại trở thành vợ của Lê Hoài Nam làm vỡ mộng không biết bao nhiêu cô gái như Ngọc Diễm. Ai không muốn lấy một người chồng vừa điển trai tài ba lại vừa giàu nứt đố đổ vách như anh ta chứ?! Có thể nói cái tên Huỳnh Ngọc Khánh Phương từ hơn một tháng trước từ lúc có tin hai người sắp đính hôn đã trở thành một từ khóa rất nhiều người tìm kiếm. Nhưng điều làm họ thất vọng là không thể tìm được bất kỳ tin tức gì về cô. Nếu có thì một là nhầm người hoặc là trang giả mạo.
Cho đến khi vài tờ báo chụp được hình ảnh của Khánh Phương đến dự một sự kiện của Tập đoàn Bắc Nam, cơn bão ganh tị kia mới dần lắng xuống. Họ đều nhận ra nhan sắc của Khánh Phương là hoàn toàn xứng đôi với Hoài Nam. Sự ganh tị đôi khi cũng phải dựa trên bản thân mình và đối thủ không chênh lệch quá nhiều. Nếu không thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi…
Ngọc Diễm cũng không ngờ lần đầu tiên mình gặp mặt Khánh Phương bằng xương bằng thịt cô lại trong trạng thái toàn thân trần truồng mê man như say thuốc. Nhưng mặc kệ lý do gì, Ngọc Diễm tự bảo mình sẽ không bỏ qua cơ hội này. Con bé biết ông Lê Hoài Bắc một trong mười người giàu nhất đất An Nam này. Một người giàu có như vậy sẽ không ngại chi trả vài chục tỷ để mua lại một đoạn video ô nhục danh dự gia đình như vậy.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://gaigoi.city
Mười phút trước…
“Ò… Ò… Ò…”
Bên dưới lớp chăn phủ qua đầu, Thy Thy một tay chống cằm lướt điện thoại. Con bé không thấy buồn ngủ, mà dù có cũng chưa chắc đã ngủ được. Tiếng ngáy như kéo bễ của bà ngoại thật là lợi hại. Nhưng ngược lại âm thanh ồ ồ đó của bà lại làm Thy Thy yên tâm không thấy sợ ma.
Chợt nhớ đến gì đó. Thy Thy thò tay ra khỏi chăn kéo chiếc balo nhỏ của mình vào trong. Lấy ra chiếc hộp bảo bối của mình, con bé mở nắp cầm miếng ngọc bội ra ngắm nghía. Nó là một miếng đá cẩm thạch xanh biếc hình thoi nhưng một đầu lại có hai cạnh thẳng như mũi tam giác, đầu còn lại thì bo tròn. Hình như là một cánh hoa vậy. Trên bề mặt của miếng ngọc như được điêu khắc một loại hoa văn khó hiểu nhưng Thy Thy sờ lên lại không thấy bất kỳ dấu vết gợn sóng nào. Những hoa văn kia như được điêu khắc bên dưới mặt đá. Điều này thật kỳ lạ ah…
Thy Thy đặt miếng ngọc lên nắp hộp, lấy điện thoại chụp hình cả hai mặt. Rồi mở hình vừa chụp ra zoom vào vài lần. Con bé thấy được những đường vân bên dưới mặt đá kia dường như có chữ… Nhưng hình ảnh mờ quá không thể đọc được.
Ngay lúc này bên dưới giường có một bàn tay từ từ mò vào trong lớp chăn của Thy Thy. Bàn tay đó mò mẫm như tìm kiếm gì đó rồi bất ngờ nắm lấy bàn chân nhỏ của Thy Thy…
– Á…
– Suỵt… Im…
Thy Thy giật bắn hét lên kinh hoàng thì nghe được một tiếng quen thuộc vang bên tai. Con bé bưng kín miệng im thin thít lắng nghe tiếng bà ngoại bên cạnh. Tiếng ngáy của bà cũng bị tiếng hét sợ hãi kia làm cho im bặt. Nhưng chỉ vài giây sau tiếng ngáy lại quay về đều đều như cũ. Thy Thy thở phào, giở chăn lên liền thấy cái đầu bù xù của Hội đang vén váy mình lên chui vào.
– Làm cái gì? – Thy Thy rít lên thật khẽ.
– Nhớ Thy Thy… Cho Hội hôn nó một chút thôi… – Hội nhe răng cười, luồn tay kéo chiếc quần lót của con bé xuống.
– Trời ơi…
Thy Thy che kín gương mặt đỏ bừng xấu hổ. Nhìn váy mình độn cao một khối lớn vì Hội chui rúc sâu vào trong. Hơi thở của Hội thật nóng. Đã vậy còn rúc vào nơi đó mà hít hà làm con bé gồng cứng cả người. Rồi cái lưỡi nóng của Hội liếm liếm dọc theo khe rãnh đỏ hồng mũm mĩm của Thy Thy làm con bé bưng kín cả miệng vẫn không ngăn được hơi thở của mình ồ ồ nặng nề… không thể kìm nén. Con bé cắn chặt mép gối. Cặp đùi trắng ngần mỗi lúc càng mở rộng ra như cho Hội thỏa thích hôn hít…
Chợt Hội chui đầu ra khỏi váy Thy Thy quay xuống dưới mắng khẽ:
– Sắp xong rồi… Đợi chút…
– Nhanh đi… muỗi cắn sưng cả người tao rồi…
Thy Thy nghe được giọng của Đạt vang lên bên dưới giường liền tròn mắt hỏi:
– Còn có Đạt nữa sao?
– Đạt là lượt kế tiếp, sau đến Bình, còn Hào nữa…
Thy Thy che kín gương mặt đỏ bừng không nói được tiếng nào. Nhưng trò chơi lén lút này lại có cái thú vị của nó… Như bốc trộm đồ ăn mẹ đang nấu lúc nào chả ngon hơn trong bữa cơm chứ? Hội hôn cái chụt lên bờ mu mềm mại của Thy Thy thay cho một tiếng tạm biệt. Nó nhẹ nhàng chui xuống. Chỉ vài giây lại có một cái đầu bù xù khác từ dưới giường thò lên. Đạt nhe răng cười hăng hắc, rồi giở váy Thy Thy chui vào…
– Ư…
Thy Thy thổn thức cắn chặt môi vẫn khó ngăn được một tiếng rên khẽ. Một tay con bé che miệng, tay còn lại quờ quạng muốn lấy chiếc gối chợt chạm phải miếng ngọc kia. Thy Thy cũng không buồn nhìn, chỉ tiện tay bỏ luôn vào hộp, đóng nắp lại. Đẩy sang một bên…
– Ôi… thích quá…

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC