Hương – Phần 6

Phần 6
Cùng nhau đi trên con đường vắng giữa màn đêm tĩnh lặng, những ánh đèn đường hiu hắt, bầu không khí yên tỉnh ấy làm tui nôn nao, nhìn qua Hương, gương mặt trái xoan, đôi má hồng hồng, đôi môi căng tràn nhựa sống, ôi nếu mà cắn vào đó thì sao nhỉ, ý nghĩ đó khiến tui mất bình tĩnh, tim đập thình thịch, cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách cố nghĩ tới chuyện thả hoa đăng, tui và Hương dừng lại ở tiệm tạp hóa, tui mua 1 ít giấy cứng và mấy cây đèn cầy nhỏ, không quên mua 1 cái bật lửa, Hương hỏi tui:
– Phong mua mấy cái này chi vậy?
Chắc là từ trước tới giờ chắc Hương không biết thả hoa đăng là gì nè.
– Lát nữa Hương sẽ biết.
Tui và Hương ra bờ sông, tui hỏi Hương.
– Hương biết xếp thuyền giấy không?
– Hi hi dễ mà, Hương biết xếp.
Tui đưa Hương tờ giấy màu đỏ, tui lấy tờ giấy màu vàng, 2 đứa cùng xếp thuyền, xếp 1 hồi cũng được mười cái, tui mua giấy hơi nhiều mà đèn cầy thì ít, nên xếp bao nhiêu đó là đủ, tui đốt đèn cầy, đôi mắt Hương sáng rực theo ánh đèn thì hào hứng, gắn đèn cầy vào những chiếc thuyền, rồi thả từng chiếc từng chiếc một, tui bảo Hương hãy ước 1 điều đi, Hương nhắm mắt lại và ước thì thầm, tui nhìn đôi mi đang khép lại ấy 1 cách say đắm, dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt thánh thiện ấy trông thật đáng yêu, khó lòng mà rời mắt được, Hương mở đôi mắt to tròn nhìn vào tui rồi ngơ ngác hỏi.
– Sao Phong không ước đi.
– Điều ước này dành cho con gái mà, Phong con trai thì không được ước.
– Sao kỳ vậy, Hương cho Phong ước đó, vậy mới công bằng.
– Thôi Phong không ước đâu vì điều ước ấy chắc không thành hiện thực được.
Tui ra vẻ hơi buồn, Hương lại hỏi dồn.
– Điều ước gì mà lại không thành hiện thực được?
– Thôi Hương đừng hỏi nữa, đó là bí mật.
Ngoài sông người ta bắt đầu thả hoa đăng nhiều hơn, những chiếc thuyền giấy, hoa sen… sáng lấp lánh đang trôi giữa dòng sông tĩnh lặng, Hương nhìn ra, đôi mắt chớp chớp không ngừng phải thốt lên:
– Đẹp quá kìa anh.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Hương, Hương đi dọc theo bờ sông vừa đi vừa nhìn ra ngoài sông, chắc vì đây là lần đầu tiên Hương thấy cảnh này nên rất thích thú, bỗng nhiên tui kéo Hương lại, nắm lấy tay Hương, kéo Hương chạy lên cây cầu gần đó.
Từng đợt từng đám hoa đăng lửng lờ trôi, Hương chăm chú ngắm nhìn 1 cách say sưa, vừa lúc đó tui nghe tiếng của 1 đám thanh niên đang lớn tiếng nói cười, cái giọng bựa bựa nghe là biết bọn say rượu rồi, bọn nó đang bước lên cầu, tui cảm thấy chuyện chẳng lành, nên nắm tay Hương khẽ giật tay kéo đi, Hương dường như cũng biết nên quay lưng lại lặng lẽ đi.
– Ê tụi mày nhìn kìa, thằng kia quen quen.
– Tao nhớ rồi thằng này em thằng Long.
Chết cha, Long là anh bà con bên nội chung xóm với tui, là trùm du côn ở đây, cầm đầu nhóm tui, giống như bang chủ vậy, tui đôi lần có tham gia vào mấy trận ẩu đả, trên đầu vẫn còn vài vết sẹo, chắc ông anh tui lại gây sự với bọn này, thấy tui đi 1 mình nên chắc định đánh hội đồng đây, 36 kế chạy là thượng sách, tui nắm chặt tay Hương nói lớn 1 tiếng, chạy.
Hai đứa chạy như chưa ma đuổi, mà chắc còn hơn ma đuổi, chạy được một đoạn, thấy bọn nó không đuổi theo nữa nên hai đứa dừng lại thở hổn hển, Hương và tui nhìn nhau cười, Hương nói.
– Chạy mệt quá, dép Hương dính bùn dơ quá rồi nè.
Hương đi tới mé bến nước, cầm chiếc dép định cúi xuống rửa, thì bất chợt có chiếc xe máy chạy qua làm Hương giật mình, chới với Hương ngã người phía dòng sông, nhanh như điện, tui chụp lấy tay Hương, kéo vào người, Hương ôm chầm lấy tui, đó là lần đầu tiên tui ôm Hương, mặt Hương gần sát bên mặt tui, mắt Hương nhìn thẳng vào mắt tui, đôi môi đang gần kề bên, mùi hương con gái ngập tràn khiến đầu óc tui mụ mẫn, khẽ đưa đôi môi tiến gần hơn, gần hơn, Hương cũng khép đôi mi lại… Nhưng bất chợt Hương đẩy tui ra, đôi mắt bối rối, rồi chợt như có điều gì đó thông suốt, Hương bình tĩnh lại bảo.
– Thôi mình về nhà đi.
Tôi nhìn Hương ngơ ngác, bất giác tui cảm thấy xấu hổ như mình vừa làm chuyện gì đó xấu xa lắm, trên đường về hai đứa không nói với nhau câu nào, lúc đó nhìn Hương cũng trầm tư lắm.
Về đến nhà thì gặp đám bạn đang chè chén vui vẻ, bọn nó kéo tui vào.
– Thằng Phong đây rồi, nãy giờ bọn tao gọi cho mày mà mày không bắt máy, thì ra là mày mê chim bỏ bạn.
– Tao đi mua chút đồ thôi nên không đem theo điện thoại thôi.
– Kệ mày làm gì, dù sao thì cũng bị phạt, uống hết ly này đi.
Thế là phải nhậu với bọn nó, tui ít khi uống nhiều lắm, ba mẹ rất khó trong vấn đề này, bia rượu cờ bạc hút thuốc là điều cấm kị nhưng hôm nay cũng phải uống vài ly.
Uống được 1 lúc thì bọn nó cũng về, còn lại vài đứa thân thân, bọn nó tổ chức đánh bài cho tới sáng, còn tui thì không thích lắm, lúc này điều duy nhất tui nghĩ tới là Hương, leo lên lầu ra ban công, Hương đã ở đó từ khi nào, Hương đang nấu cháo điện thoại với ai đó, ra dáng vui vẻ lắm, Hương nói với tui là Hương không xài điện thoại, đang có chút rượu trong người và nghĩ lại chuyện hồi nãy, máu ghen tui nổi lên, tui hậm hực, tuy tui không nghe Hương nói gì nhưng lúc đó máu điên tui nổi lên rồi thì chỉ toàn nghĩ chuyện xấu, không cần biết ai, chỉ cần người làm Hương vui mà không phải tui cũng đủ làm tui ghen rồi.
Chắc lúc này các bạn đang nghĩ tui sẽ làm ầm lên, hỏi xem thằng nào con nào dám cướp người đẹp của ông nhưng không phải, tui có 1 cách ghen rất đặc biệt, lúc tui ghen tui thường ngồi 1 góc, kiểu tự kỷ ấy, gương mặt đưa đám, ai nhìn thấy chắc đang nghĩ thằng này mới bị con bò nào đó đá, Hương nói chuyện điện thoại xong, quay qua nhìn tui thấy tui đang buồn, bà chị hai cũng đi ra lấy cái điện thoại, cái điện thoại của bà chị hai, Hương tới hỏi tui.
– Phong đang buồn chuyện gì vậy, giống thất tình quá à.
Bà chị hai lại chen thêm vào.
– Có gì nói cho chị ba nghe (Hương), chị ba kinh nghiệm lắm đó.
Hai từ “chị ba” làm tui thêm bực bội, tôi nói giọng bực mình.
– Hai chị không giúp được gì đâu, chuyện con gà và con vịt ấy mà (chả biết sao lúc đó tui lại nói câu này, nó có liên quan tới cái quảng cáo hài hồi đó, có 1 con gà và 1 con vịt yêu nhau nhưng không đến được với nhau, sau đó có 1 con cá sấu nhìn thấy rồi khóc, tui cũng chả nhớ là quảng cáo cái gì)
– Chuyện con gà và con vịt là sao? – Hương hỏi.
– Em lỡ thích một người không nên thích.
– Là ai vậy? Người đó có thích Phong không?
Tui đang bực bội với có chút rượu mà rượu vào thì lời ra, tôi nói lớn lên.
– Là chị đó, em lỡ yêu chị rồi đó, chị bằng lòng chưa?
Không hiểu sao tui lại nói câu đó với một người con gái mà mình mới quen ba ngày, trong một tình cảnh không nên nói ra, có cả bà chị hai ở đó bà đó là loa phóng thanh cho cả xã, mặt Hương nghiêm nghị hẳn, nói với tui những điều mà tui không thể nhớ hết được, nói chung là những lời khuyên, lúc đó trong cơn giận tui không còn biết gì, tui cố gắng kìm nén không làm điều gì quá đáng, mà không hiểu sao tui lại giận, tui thật sự không hề giận Hương cũng không hờn giận ai hết, chỉ hận ông trời, sao ông trêu tui như thế, tui từ trước tới giờ rất vô tư không bao giờ suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm vì có lẽ tui chưa từng thật lòng yêu 1 người con gái nào, bao nhiêu suy nghĩ bực bội trong đầu tui tuôn trào theo từng câu nói, tui thật sự không nhớ mình đã nói gì nhưng có lẽ làm Hương giận lắm Hương không cãi lại được cũng không dám lớn tiếng, Hương vội vàng kéo tui xuống nhà, ra băng đá, lại một cuộc cãi nhau, Hương hết lời khuyên nhủ tui nhưng tui vẫn ngoan cố, vẫn chỉ nói mãi một câu, “em yêu chị và sẽ không yêu ai khác”.
Lúc đó thằng Đạt bạn thân tui vừa tới, cầm theo cốc bia đưa tui, nó vẫn chưa biết gì, tui lấy cốc bia, nốc một hơi hết sạch, rồi đứng dậy bảo thằng Đạt đi mua kem cho mấy đứa nhỏ với tui, lúc đó tui muốn đi đâu đó cho bình tĩnh lại, mặc cho Hương phản đối cố giữ tui ở lại, tui vẫn quyết đi, tui nắm tay thằng Đạt kéo đi ra xe, tui phóng lên xe, kéo hết ga, thằng bạn giật mình, tui phóng như điên, nó bảo tui chạy chậm lại, chạy được một hồi tui mới bình tĩnh lại, chạy vào quán kem, nó hỏi tui.
– Có chuyện gì với mày thế?
Tui không muốn giấu nó vì lúc này tui đang rất cần người để chia sẻ, tui nói cho nó biết, tui đã lỡ yêu Hương và đang cãi nhau với Hương.
Nó cười khà khà, nói.
– Tưởng gì, mày yêu được mấy ngày?
– Tao không biết, nhưng lần này tao thấy tao yêu thật lòng.
Nó lại cười lần này còn lớn hơn.
– Mày nói câu đó bao nhiêu lần với tao rồi?
– Tao chả biết nhưng tao thấy Hương rất khác biệt với những người con gái tao từng quen.
– Tao thấy mày nên dừng lại là vừa, ba mẹ mày mà biết là đời mày lại tăm tối.
– Uhm, mày nói đúng, thôi tao cũng không có gì, chắc sẽ nhanh qua thôi.
Tui và nó mua kem xong và chạy về nhà, tay cầm bọc kem, đưa hết đứa này tới đứa kia rồi lên lầu tới phòng Hương định đưa kem cho Hương thì thấy Hương nằm quay mặt vào góc phòng, bà chị hai không cho tui vào và Hương không muốn ăn kem, tui vừa quay qua thì gặp mẹ, mẹ biết hết chuyện hồi nãy, bị mẹ mắng một trận xối xả, mắng như tát nước vào mặt, mợ hai thì cười, nói.
– Thôi đi em, chuyện yêu đương con nít ấy mà, có gì to tát đâu.
Haizz bó tay mợ hai, mình 18 tuổi mà kêu con nít, bị mẹ mắng một hồi nữa cũng thôi, tui dạ dạ vâng vâng nhưng trong lòng ấm ức lắm, lúc đó tui vẫn còn trẻ con lắm, không chín chắn được như bây giờ, tui lại rất ghét những ai nhiều chuyện nên lúc đó tui nghĩ Hương là người nói cho mẹ tui biết chuyện đó nhưng thật ra là bà chị hai.
Lúc Hương đi xuống nhà rửa mặt, Hương đi bằng dép của tui, tui giành lại đôi dép, nhìn Hương với ánh mắt hình viên đạn lúc đó nhìn Hương buồn lắm, thật sự lúc đó tui đã sai sai rất nhiều, cho đến mấy tháng sau, tui nghe bà chị kể lại tui mới biết được hôm đó Hương sau khi tui bỏ đi, Hương đã khóc, khóc nhiều lắm mà sau đó tui lại làm như vậy, lúc đó tui thật là ngốc mà nhưng hên là hôm đó tui cũng đã kịp xin lỗi Hương trước khi đi ngủ, cũng đã làm hòa được nhưng bây giờ giữa hai chúng tui, bức tường vô hình ấy đã dầy lên rất nhiều.
… Bạn đang đọc truyện Hương tại nguồn: https://gaigoi.city
Cả một đêm dài không ngủ được, bọn bạn tui cũng thức trắng đêm đánh bài, ai nấy cũng bơ phờ. Hôm nay lễ tân hôn rồi, tui không thể thiếu trong buổi đưa dâu này được và Hương cũng vậy, phải đi xe du lịch để đưa dâu nên tui cũng ngán lắm, say xe mà, Hương cũng vậy, nên từ sáng tui đã mua thuốc chống ói cho Hương rồi, đưa Hương mấy viên thuốc chống ói, Hương cảm ơn tui nhưng khiến lòng tui đau nhói.
– Cảm ơn em.
Lần đầu tiên Hương gọi tui bằng em, cay đắng thật, đã đổi cách xưng hô rồi, mà tui cũng từng gọi Hương bằng chị và từ đó tui cũng gọi bằng chị, 2 từ làm tui nhức nhói, “chị ba”, nhưng cũng phải chấp nhận, chấp nhận sự thật, cho dù nó phũ phàng.
Tui cũng uống mấy viên, đợi nhà trai đến làm lễ rồi đi tới nhà hàng ăn tiệc, đó là hôm mà tui với Hương gần như không nói chuyện với nhau, lại đi khác xe, tui mệt mỏi ngủ gà ngủ gật trên xe. Đầu tiên xe chở tới nhà trai trước để làm lễ, tui ngồi chung với con bạn thân, nó hỏi tui sao hôm nay buồn vậy, tui nói tui say thuốc nên mệt, nó cũng không hỏi gì thêm, đi vào nhà trai, tui với Hương cùng ngồi 1 bàn, tui cũng có gắng vui vẻ cười đùa như không có chuyện gì, đợi 1 lúc lâu đám bạn tui kéo ra ngoài gần hết, tui cũng rủ Hương ra ngoài như Hương không chịu đi, lần đầu Hương từ chối tôi, tui cũng chả muốn suy nghĩ gì thêm, suy nghĩ cả đêm rồi, cả mấy ngày rồi có được gì đâu chỉ thêm mệt mỏi, tui nằm gục trên bàn, được 1 lúc, làm lễ bên nhà trai cũng xong, mọi người kéo ra xe, tui vẫn nằm đó, Hương lay tui, tui không dzậy, kéo tui tui cũng không dzậy, bất ngờ Hương đập mạnh xuống bàn, tui hết hồn bật người lên, cuối cùng cũng tỉnh, đi ra xe bên cạnh Hương bàn tay Hương vẫn để song song với bàn tay tui, nét mặt Hương vẫn bình thản, tui gần sát bên chỉ 1 cái chạm nhẹ là nắm tay, nhưng lúc đó nó thật xa vời thật khó khăn không như lúc ban đầu, lúc đó tui hận lắm, hận cái cuộc đời này lắm, đối với 1 thằng con trai như tui, bắt tui cầm tay xác chết tui cũng không sợ nhưng tại sao nắm tay 1 người đang còn sống lại khó như gì.
Lại lên xe, tui ngủ thiếp đi cho đến khi vào nhà hàng, Hương ngồi quay lưng lại với tui, gần sát bên nhưng tui không nhìn thấy Hương, cho dù biết Hương đang rất gần, rồi MC lên dẫn chương trình, ca múa nhạc, cắt bánh đổ rượu, ăn uống, tất cả như đang không tồn tại, tâm hồn tui trống rỗng, cho đến khi, MC mời cô dâu và chú rể lên để chúc mừng, tui nhìn lên sân khấu, quả thật là đẹp thiệt, rất đẹp từ sân khấu, cho đến ba mẹ tui, ông bà sui, và nhất là cặp đôi đang hạnh phúc kia, bà chị cọp trắng của tui hôm nay thật lộng lẫy, ông anh rể cùng nhìn rạng ngời không kém, hai người ấy đang hạnh phúc với muôn ngàn lời chúc phúc, vạn cái vỗ tay nhưng sâu thẳm trong tâm hồn tui, một nỗi buồn vô hạn. Tui đang ngồi viết những dòng này khi nhớ lại cảnh đó, nước mắt tui cũng đang từ khóe mi dâng trào cho dù đã hơn ba năm trôi qua, tại sao người ta lại hạnh phúc thế kia, còn tui thì sao, làm sao tui có thể đến với người con gái tui yêu, được đứng trên kia bên cạnh người đang ngồi quay lưng lại với tui, và nhận được những lời chúc phúc như vậy, đó là lần đầu tiên tui khóc mà phải cố kìm nén, cố không được rơi một giọt nước mắt nào vì hôm nay là đám cưới chị tui. Hương thì sao, người đang quay lưng lại với tui đang có suy nghĩ như thế nào, tui không biết Hương có như tui không, lúc đó tui chỉ muốn thét lên, “ông trời ơi ông thật khốn nạn”.
Tiệc cũng tàn, trên đường về tui rất tỉnh táo, cho dù uống cũng hơi nhiều nhưng không biết tại sao tui rất sáng suốt, tui ngồi trên hàng ghế đầu với ba tui và ông cậu út, ông cậu út là Phó giám đốc đài truyền hình, ông rất thích tui, lúc tui đậu đại học ông đã yêu cầu tui ở nhà ông cho tiện việc đi lại nhưng ba mẹ tui không đồng ý, tính của ba tui không thích nhờ ai giúp đỡ cho dù là bà con, ông cậu út bàn với ba tui, khi tui ra trường sẽ được nhận vào đài truyền hình, rồi sắp xếp này nọ, nói chung tương lai của tui rất sáng sủa nhưng với điều kiện tui phải có tấm bằng loại khá, hôm đó trên đường về tui suy nghĩ rất chín chắn, tui biết hôm nay là ngày cuối tui ở bên Hương rồi sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nếu có chắc cũng là ngày cưới của tui hoặc là của Hương nên tui quyết định sẽ chấp nhận cái số phận này, vui vẻ làm 1 thằng em ngoan nhưng tui không bao giờ ngờ được rằng, số phận nó lại thích trêu tui đến thế.

To top
Đóng QC