Phần 15
Cuối cùng ngày dọn nhà cũng đến, tui không muốn nhắc lại chuyện tình của Tuyết, tui không muốn hứa hẹn gì cả, cứ cho tui là một gã sở khanh đi, ăn xong rồi chạy cũng được, còn hơn là hứa hẹn gì đó, để người ta hy vọng để người ta chờ đợi rồi lại dập tắt, như vậy còn đau khổ hơn là giết người, vì vậy chưa bao giờ tui nói yêu Tuyết.
Tui đi cùng xe chở đồ, tui ít khi nào đi xe, mà cũng gan lắm, chả thèm uống thuốc chống ói hay dán cái quỷ gì đó, ban đầu cũng chả sao, chạy gần 4 – 5 tiếng mà chả bị gì, vẫn còn ngồi nghe kể chuyện đêm khuya, chuyện về một cô đào hát, đời nghệ sĩ thì éo le như cây me ấy, nghe mà tới não lòng, hai ba đời chồng bị quăng đi quăng lại như một món hàng, đời con gái sao mà khổ thế, mình mà làm con gái đẹp thì chả ngốc như mấy người này, nghĩ vậy thôi chứ không biết làm được không, mình mà làm con gái chắc cũng trắc nết lắm kha kha…
Xe tấp vào quán hủ tiếu bên đường, cũng hơn 12h khuya rồi, ngồi tám dóc với ông tài xế, tình hình chiến tranh thế giới, giá xăng dầu tuột lên tuột xuống, mà giá xăng nó tuột xuống thì cũng shock như đàn bà mà tuột quần xuống vậy, ăn hết tô hủ tiếu, ngồi nhấm nháp ly cà phê nóng, nhìn lên bầu trời đêm, nhiều sao thật, đã quá lâu rồi, không được ngắm nhiều sao vậy…
… Bạn đang đọc truyện Hương tại nguồn: https://gaigoi.city
– Anh Điền ơi, đi xuống lòng hồ bắt dế đi!
– Thôi, đi bắn bi đi.
– Ở đâu vậy anh?
– Đi theo anh.
Hai thằng nhóc lấy xe đạp, chạy trên con đường nhỏ giữa khu vườn xoài, hai đứa tấp vào một ngôi nhà nhỏ.
– Thắng ơi, ra chơi bắn bi. – Tiếng thằng Điền gọi to.
Trong nhà hai đứa nhóc chạy ra, một trai một gái.
– Hôm nay mày dẫn theo ai đó? Tiếng thằng con trai.
– Bạn tao, hay ăn thua đủ với mày.
Thằng nhóc nhỏ nó không chú ý gì cuộc chơi lắm, nó nhìn con bé mặc cái váy hồng đằng kia, con bé đang chăm chú theo dõi trận đấu giữa anh nó và hai địch thủ. Trong lòng thằng nhóc mới 10 tuổi ấy đang nghĩ “sao con bé đó điệu thế không biết, cả cái mái tóc ngố ngố nữa nhưng cũng dễ thương lắm”.
… Bạn đang đọc truyện Hương tại nguồn: https://gaigoi.city
Trong ký ức của tui, quê ngoại nắng cháy da, với những vườn điều, vườn xoài rộng lớn, khu rừng khô rụng lá, những con đường đất đỏ chạy dài, những thằng nhóc chơi bắn bi tán dép và ấn tượng nhất là cái lòng hồ rộng mênh mông.
Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, tui cảm thấy trong người không ổn, dường như tô hủ tiếu trong bụng nó đang đấu tranh đòi tự do, tui thấy mệt rất mệt, mồ hôi đầm đìa con chân tay thì lạnh ngắt, xe chạy hơn 100 km/h, gió lùa vào lạnh thấu sương, tui chịu hết nỗi kêu bác tài dừng lại, chạy xuống đường nôn thốc nôn tháo, thế là đi toi tô hủ tiếu, phong trào kháng chiến của bọn nó đã thành công mỹ mãn để lại cho chế độ thống trị một bi kịch thảm thương, và dư âm của nó cũng kéo dài dai dẫn, tui ói dài suốt quãng đường còn lại, ói ra mật xanh mật trắng, cuối cùng, sau 3 tiếng ói liên tục, tui cũng về được tới nơi, gọi cho cậu dượng gần đó ra mở cửa rồi khiên đồ vào, còn tui thì nhảy lên cái nệm, làm 1 giấc, chịu hết nỗi.
Ngủ được một lát, cậu 5 và dượng út gọi đi cà phê, ngồi nhâm nhỉ nói chuyện vườn tược, chuyện học hành, cuộc sống trên này với mấy ổng, trên đây người ta chủ yếu sống vào việc làm vườn, nhất là xoài, sống theo mùa vụ, so với trước đây thì bây giờ khác trước nhiều, điện đường trường trạm đều có đủ, chỗ tui ở cũng gần như được một cái thị trấn nhỏ rồi, dân cư cũng nhiều, trước nhà vừa mọc thêm một cái xưởng may giày, khác xa với những gì tui tưởng tượng trước khi lên.
Nhà tui cũng có một mẫu xoài, giữa vườn có một con suối nhỏ, nghe cũng khá là thơ mộng, xoài trên cây cũng đang độ chín vàng ươm, tui bẻ vài trái, lột vỏ ăn chống đói rồi đi ngủ, đợi ba mẹ đi xe khách lên sau…
Cuộc sống bình dị, yên tỉnh nơi đây làm tui khá buồn chán, cả ngày chả làm gì, hết ăn ngủ, rồi xem tivi, lâu lâu ra vườn kiếm trái cây, đủ thứ trái, cóc, ổi, xoài, mít, bưởi… ba tui thấy tạp nham quá nên chặt gần hết, chỉ chừa lại vài cây để ăn và xoài thôi, tối tối nhắn tin với Hương, vài tin rồi đi ngủ, cũng không có gì đặc biệt, chỉ nói chuyện bình thường.
Chiều chiều tui lại xách xe đi dạo, cũng muốn biết nhà Hương ở đâu nhưng cũng ngại, chẳng dám hỏi, chỉ chạy đi lòng vòng chơi. Ở đây tuy gọi là gần chợ nhưng nhà cửa cũng thưa thớt, quanh chợ thì có được 1, 2 dãy nhà, còn lại thì toàn là vườn tược, chạy xa xa ra thì toàn là rừng, cây với cây, nhiều như lông… cuộc sống bình dị và nhàn hạ đâm ra chán. Tối tối thì qua nhà mấy con em họ tán dóc, trên đây mình có rất nhiều em họ, bên nội bên ngoại điều có đủ, hầu hết đều khá xinh trừ bà chị 2 mập, bọn nó cũng rất thân với tui, nhưng không nên đụng chạm vào, mình Hương thôi cũng đủ mệt lắm rồi.