Hòn đảo bão tố – Phần 4

Phần 4
Chỗ tôi đặt cần câu là một cái hốc do đá nứt ra, bắt đầu có sự khuấy động dữ dội. Tôi vụt chạy đến để kéo cần câu.
Tuy nhiên, con cá cắn câu phải là rất lớn và tôi không thể kéo nổi nó, đành phải nới ống dây cho lỏng ra. Khi nới chùng dây thì chú cá cắn đứt lưỡi câu và chạy mất.
Tôi buông cần câu và quay lại với mẹ. Mẹ đang rót trà từ bình thuỷ ra.
“Chắc phải là một chú cá mập nhỏ. Con không thể kéo nó nổi, đành phải thả thôi.”
Uống trà xong, mẹ quay lại với công việc tìm mẫu đá của mình. Tôi buông lưỡi câu dự phòng và cố gắng câu tiếp.
Buổi chiều trôi qua chậm chạp và uể oải, tôi thì mất đi hứng thú với việc câu cá, đành quay sang xem mẹ làm gì ở chân vách đá. Mẹ di chuyển nhanh nhẹn như một cô gái trẻ và tôi ghi nhận hình dáng đôi chân thon dài của mẹ. Khi mẹ khom người xuống để xem xét vài mẩu vật, tôi nghĩ là tôi có thể thấy rõ ràng hình ảnh mu mẹ in hằn lên trên chiếc quần short chật cứng.
Tôi thầm nghĩ chắc là tuyệt vời lắm khi được xiên vào mẹ và phang phầm phập.
Rồi tôi cũng trôi giạt trong giấc ngủ lơ mơ.
“Một ngư dân giỏi như con đấy. Đúng là chẳng nên dựa vào con để kiếm thức ăn.”
Mẹ đang đứng cạnh chỗ tôi nằm, ba lô trên vai và tay đang cầm hai hộp nhãn bìa.
“Mẹ không tìm được gì thêm nữa đâu. Dậy đi. Đến lúc phải về rồi.”
Tôi cuốn dây câu và chúng tôi lên đường trở về.
Về đến nhà, chúng tôi sửa soạn thức ăn và nấu bữa tối. Mẹ đề nghị mở một chai vang khác.
Trời lạnh se se, tôi nhóm lò sưởi, và chiều theo ý mẹ, tôi thắp hai ngọn nến thay vì đèn măng sông.
Chúng tôi có cái gọi là “Bữa tối lãng mạn trong ánh nến.”
Cả hai hơi có chút hào hứng với rượu, chúng tôi uống sạch, và mẹ đề nghị mở thêm chai nữa.
Tôi lưu ý, cứ cái đà này, thùng vang của chúng tôi sẽ hết trong chỉ vài ngày nữa thôi, nhưng mẹ không đồng ý và bảo rằng chúng tôi có thể điện thoại cho ông Harper cung cấp thêm vào lịch tiếp tế cho chúng tôi vào thứ bảy tới.
Mẹ lại bảo mẹ phải thay quần áo, thế nên tôi rót tiếp một ly vang nữa và đắm mình trong chương trình nhạc trữ tình Delius trên radio.
Tôi ngồi thụp trong chiếc ghế bành, thả hồn cho âm nhạc ru ngủ. Tôi nghe tiếng mẹ trở lại, nhưng không thấy động tĩnh gì, cho tới khi mẹ đến ngồi cạnh chân tôi và tựa người vào tôi. Điều đó thu hút sự chú ý của tôi, làm tôi thoát khỏi cơn mê ngủ. Mẹ đang khoác trên người chiếc áo ngủ mỏng tang, hầu như trong suốt.
Lúc này, hình dáng mẹ không được soi trên nền sáng như tối hôm nọ, nhưng trên chiếc cổ áo ngủ, bị trễ xuống đến quá nửa ngực, phần còn lại được che phủ bởi chiếc áo quá nhỏ làm cho người ta mặc sức tưởng tượng.
Mẹ bắt đầu mân mê đùi tôi và bảo, “Điều này không đáng yêu sao, cưng, ngọn lửa bập bùng, đèn cầy và âm nhạc?”
Mẹ nhấm nháp ly của mẹ, còn tôi tợp cạn ly tôi. Tôi với tay lấy chai rượu và tự rót cho mình ly nữa.
“Cẩn thận đấy cưng, không khéo con say mất,” mẹ cười lặng lẽ.
Đáp lại, tôi đặt tay lên áo ngủ mẹ, rồi lên cánh tay mẹ một cách thân tình và nhẹ nhàng vuốt ve. Ở tình trạng như thế này, tôi thấy say là một ý tưởng không tồi.
Mẹ làm tôi nóng bừng lên và không có cách nào hợp lý để tôi có thể đứng lên và nói lời chúc, mẹ ngủ ngon.
Tôi hầu như giật mình khi bỗng nghe mẹ nói, “Không tuyệt vời sao, khi chúng ta ngồi đây là hai người đã trưởng thành thay vì là mẹ và con trai?”
“Er… dạ,” tôi lầm bầm, như mèo mất lưỡi, tôi không biết phải nói thế nào đây cho phù hợp.
“Khi mẹ đã nói với con vào đêm nọ, cưng ạ, chúng ta có cơ hội để tìm hiểu nhau… để tạo cho nhau niềm vui sướng. Mẹ nghĩ đây là một cơ hội vô giá, phải không nhỉ?”
“D d dạ,” tôi tự bực dọc với chính mình.
“Mẹ nghĩ chúng ta phải vận dụng hết sự thuận lợi của tình huống. Hơn nữa, có thể nó không bao giờ trở lại. Đó là một ý tưởng khá tồi, phải không cưng?”
“Ừm ừm.”
Mẹ đứng dậy và bắt đầu đi lại trong phòng, cho tôi giải thoát một phần cái cảm giác dâm đãng và bị dồn nén.
“Cưng ạ, con có thể giúp mẹ một lúc không?”
Tôi ngước mắt và thấy mẹ đang ngồi trên cạnh bàn, đang cố gắng mò mẫm gì đó trên cổ chiếc áo ngủ.
Tôi đứng lên và bước về phía mẹ. “Mẹ cần gì thế?”
“Hãy xem này cưng, có một đoạn ruy băng trên cổ áo mẹ bị rối và bị cuốn vào trong áo mà mẹ không tài nào tháo được, mắt con tỏ hơn, có thể giúp mẹ tháo nó ra chứ?”
Tay tôi run lập bập mà chắc là mẹ phải biết được. Tôi cố gắng trong một lúc để tìm đầu dải ruy băng, tay tôi run run chạm trên bầu ngực mẹ. Tôi không hy vọng tìm được nó nữa và nói, “Chúng ta cần nhiều ánh sáng hơn. Để con đi thắp đèn măng sông”.
“Không cần thế đâu, có thể đợi đến sáng mai cũng được, nhưng dù sao, mẹ cũng cảm ơn con đã cố gắng.”
Mẹ đưa tay kéo tôi vào và hôn tôi. Không hề có một sơ sẩy gì trong lúc này. Đôi môi ấm áp, mượt mà của mẹ quằn quại trên môi tôi, và rồi lưỡi mẹ thâm nhập vào miệng tôi, sục sạo, tìm tòi.
Thật là quá sức chịu đựng của một người đàn ông bình thường. Tôi đưa tay lang thang trên bầu ngực mẹ, nó ấm áp và mềm mại dưới làn vải mỏng. Tôi thấy mẹ nới lỏng thắt lưng tôi, quần tôi rơi phụp xuống mắt cá. Chiếc quần lót trên người tôi rồi cũng cùng chung số phận.
Cu tôi cứng đơ và giật tưng tưng với mọi nhịp đập trong lồng ngực và tôi có thể thấy tinh dịch của mình ứa ra chan chứa trên đầu khẩu súng.
Không nói một lời, mẹ nâng hai chân mẹ đặt hẳn lên bàn. Bộ phận sinh dục mẹ được banh rộng ra, dành cho tôi, rồi mẹ đưa hai ngón tay vạch hai bờ môi âm hộ, bày ra cửa động thiên đường như mời tôi bước vào. Tay kia, mẹ cầm lấy chú em tôi dẫn tôi đến cửa động đang mở toang, và rồi, mọi thứ quá trơn tru, chú em tôi trượt hẳn vào động thiên đường.
Mẹ đã ướt đẫm, trơn tuột với nước dâm của mẹ. Âm đạo mẹ mềm và ấm, cho đến khi mẹ bất chợt dùng cơ âm đạo mút chặt tôi vào.
Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi hôn nhau, mẹ nói thầm trong một giọng khàn khàn.
“Cưng, ôi cưng yêu, mẹ rất mừng. Mẹ muốn con đã từ lâu lắm rồi. Mẹ nghĩ chúng ta không bao giờ sẽ… con sẽ không… ôi, cưng yêu, hãy đến trong mẹ… Mẹ muốn thấy tinh trùng của con trong mẹ…”
Mẹ bắt đầu thút thít và rên ư ử khi tôi đứng trước mẹ và bắt đầu xô vào, kéo ra trong người mẹ. Thình lình, mẹ dường như kích động, người mẹ đeo lên thúc mạnh vào tôi.
“Cưng ơi… ôi vâng… cưng… ôi… vâng…”
Mẹ đã đến bờ khoái lạc và tôi cũng thế. Tôi có thể thấy cu tôi xịt vòi đầu tiên, và rồi tôi nổ tung trong mẹ, tôi gào lên rằng tôi yêu mẹ thế nào trong khi tiếng nức nở của mẹ tăng dần trong sự xúc cảm mãnh liệt và mẹ gào lên những âm thanh dâm đãng của niềm thống khoái pha lẫn sự đau khổ tràn trề.
Khi cơn sóng dữ dội trong chúng tôi rút xuống, tôi vẫn ở trong mẹ, mẹ bắt đầu hôn và liếm láp khắp mặt tôi trong khi tôi vuốt ve hai bầu vú ấm sực của mẹ.
“Thật tuyệt vời, mẹ ạ,” tôi rền rĩ.
“Mẹ chỉ muốn mỗi mình con,” mẹ nói trong khi vẫn còn nức nở, hai dòng lệ chảy dài trên đôi má.
Chúng tôi ôm nhau một lúc lâu, đến khi tôi kéo cái của nợ của tôi ra khỏi người mẹ.

To top
Đóng QC