Phần 6
Tới cách trạm y tế 50m.
– Đụ má hôm nay mày chết mẹ với tao – giọng của thằng mặt l.
Ở trong quán nước sát chỗ nó, một đám ào ra, một thằng lùn lùn nhanh nhất tay không lao thẳng vào nó.
– Hự… – thằng lùn ăn nguyên cú đạp của nó nằm sải lai dưới đất.
Chỉ vừa rụt chân lại thì… bụp… bụp… bốp… nó đi theo thằng lùn nằm dưới đất luôn, lại bị hội đồng, co người lại theo tư thế bào thai, hai tay ôm đầu, hai chân co lại bảo vệ phần bụng mà chịu đòn, cũng thằng l nào đó, sút vô lưng nó ầm ầm như đá banh zậy, nó chẳng biết có mấy thằng, những cú đánh vào đầu nó đều dùng tay cố gắng đỡ.
Chỉ biết co người mà chịu đánh, có thằng ngu tự nhiên đứng ngay tầm chân nó, liền vung chân thẳng vào bụng.
– Hự… thằng đó đi theo thằng lùn hồi nãy, chưa kịp rụt chân về.
– Cốp… bụp… bụp… – tiếng của cây ống tuýp vụt vào đầu gối và đùi nó nghe rõ từng tiếng một, nó hét toáng lên vì đau đớn, nó đau đến nổi tưởng chừng như nó sẽ ngất đi, 2 tay ôm lấy chân phải mà lăn lộn vì đau.
Cũng mai tụi nó bỏ chạy do mấy bà bán trái cây ngay đó la làng lên, nó nằm lăn lộn dưới đất, lần đầu tiên trong đời nó đau đến thế, vài người lại đỡ nó lên, nó chỉ lết lết vô lề ngồi chứ không đứng nổi, nước mắt tưởng chừng như ứa ra vì đau, một bà còn đưa nó chai dầu xoa bóp, nó chỉ lắc đầu, chỗ nào mà nó không bị đánh đâu, giờ nó có tắm dầu chứ xức dầu kiểu gì mà cho hết.
– Thôi dì cho đó, về nhà mà xức – bã nói nó với giọng quan tâm.
Ngồi im bất động trong đau đớn, tay ôm chặt chân phải, nó được 2 người đàn ông xốc lên, dìu nó tới cái trạm y tế mà nó đã định đến khi nãy, nó chầm chậm từng bước một chỉ bằng cái chân trái.
Trong trạm y tế nó thấy tụi thằng Vinh bèo nhèo ngồi 1 đống, nhưng mà chí ít cũng hơn nó bây giờ, nhỏ thì đứng bên cạnh, cả đám như đang chờ nó, và nó xuất hiện cực kỳ hoành tráng, cả đám trố mắt nhìn không ai ngờ nó lại tả tơi như vậy cả.
Nhỏ khóc ầm lên khi thấy nó, bà y tá coi cái chân nó rồi nói:
– Đem vô bệnh viện đi, cho người ta chụp hình mới được.
– Có người nhà theo không? – Cô y tá hỏi nó.
– Dạ để con chở – thằng Vinh lên tiếng, nhỏ đứng kế thì cứ huhu nhìn nó không nói câu nào.
Thằng Vinh đi chiếc Max màu xanh, nó được đỡ lên xe, rồi 1 thằng lên ngồi sau nó nữa, tống ba chạy tới bệnh viện.
– Còn nhỏ thì kêu xe ôm đi theo sau.
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Trời nắng gay gắt, nó được 2 thằng kẹp ở chính giữa trên chiếc Max 50, người ngợm thằng nào cũng dơ dáy hôi rình, mồ hôi nhễ nhại chạy trên đường tiến về bệnh viện, chạy vào cổng, vào sát khu vực cấp cứu của bệnh viện.
Chân phải nó đau đến không nhấc lên được, chân trái chống đất chân phải thì vẫn choàng qua yên xe không xuống xe được, thằng Vinh đỡ chân nó xuống rồi khom lưng cõng nó vào, giờ này chắc mấy con mẹ y tá đi ăn uống chém gió hết rồi, phòng vắng tanh chỉ có 1 nhỏ y tá nhìn trẻ trẻ đẹp đẹp ngồi trực thôi… Thằng Vinh lên tiếng thì nhỏ y tá lại ngó nó 1 cái:
– Đợi bác sĩ nghỉ trưa vào rồi sẽ khám cho em – nhỏ y tá nhẹ nhàng.
– Em nằm đó đi, em tên gì… – y tá ghi ghi chép chép xong thì quay lại chỗ ngồi tiếp tục chơi game trên điện thoại.
Nó nằm xuống, cái drap trải giường trắng tinh liền thấm mồ hôi của nó nhìn dơ hầy cả lên, lúc này nhỏ và thằng hồi nãy ngồi sau lưng nó cũng bước vào, nhỏ còn mua cho nó chai nước suối nữa, thiệt là sao nó thấy thương nhỏ quá.
– Nè uống đi, mà sao T… lại bị như vầy… zậy… – nước mắt nhỏ đã khô giờ lại chực chừa ứa ra.
Nhìn người con gái vì lo lắng cho mình mà khóc sưng cả mắt, nó cảm thấy nó như là người hạnh phúc nhất cái Trái đất này vậy, nó thật sự quan trọng đối với nhỏ, nhỏ thật sự thương nó, mỉm 1 nụ cười hạnh phúc, nó nhẹ nhàng:
– Đừng khóc nữa mà, có bị gì đâu, cười lên cái cho T zui coi…
Mặt nhỏ vẫn y nguyên.
– Mày gặp tụi nó hả… – Thằng Vinh lên tiếng.
– Uh tụi nó chặn tao ngay gần trạm y tế…
Thằng Vinh im lặng, nó thừa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cả phòng im lặng, ông bác sĩ bước vào, mọi người liền dạt ra cho bác sĩ khám nó:
– Đau ở đâu?
– Dạ đầu gối – nó chỉ vào chân phải (thật ra thì chỗ nào mà không đau)
Ông bác sĩ ngó ngó cái chân nó kéo ống quần lửng cao qua gối rồi hỏi:
– Co chân lên được không?
Nó nằm ngửa hai tay khẽ đỡ đùi phải lên, co gối nhẹ 1 cái thì nó thấy khá đau nhưng không đau bằng lúc đầu, nhưng cái chân nó thì sẽ không nhúc nhích nổi nếu 2 tay không đỡ…
– Đau nhiều không?
– Dạ cũng nhiều…
Ông bác sĩ mặt tỉnh bơ:
– Không sao đâu, nằm theo dõi một ngày là được.
– Vậy không chụp hình gì hả bác sĩ? – Nhỏ hỏi.
– Không cần, đầu gối nó chỉ sưng lên không bị gì đâu.
Cầm cuốn sổ nhỏ y tá đưa, ổng ghi vào sổ bằng chữ rồng bay phượng múa: “Đa chấn thương (đầu gối phải)”, ghi thêm vài thứ thuốc gì đó…
– Nằm một ngày theo dõi, uống thuốc rồi sáng về – nói xong quay mặt bỏ đi.
Nhỏ đi theo y tá làm thủ tục nhập viện cho nó, thằng Vinh liền hỏi:
– Nhà mày biết không? – Nó lắc đầu, như chợt nhớ lại 2 thằng ôn dịch đăng nằm ở nhà nó, rồi mẹ nó sẽ biết chuyện này, rồi… rồi… cả ba nó, nghĩ tới mà thở dài ngán ngẩm… nó muốn đợi một lát vô phòng nằm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới gọi mẹ nó, nó không muốn mẹ nó thấy nó như vầy tí nào.
Lại là thằng Vinh cõng nó vô phòng, cái đầu thằng Vinh mới may xong có cái cục băng trắng trắng nhìn giống như cái nơ vậy, trong phòng có 2 giường bên kia là một ông già bị gãy chân đang nằm ngủ.
Nhỏ đưa nó bộ đồ bệnh viện phát, kẹp ở giữa là cái quần lót(do nhỏ mua, lần này mua đúng size chứ không phải XL nhá) thiệt tình là sao mà nhỏ để ý mấy cái vụ này quá không biết, thương thật.
Lai thằng Vinh cõng vào nhà tắm, nhỏ cẩm theo cái ghế mủ cho nó ngồi, lần đầu tiên nó tắm trong tình trạng khó khăn như vậy, mặc cái quần vào sao mà khó, mặc xong thì ống quần cũng ướt nhem luôn, lại kêu thằng Vinh vào cõng ra, nhỏ theo sau liền lấy bộ đồ dơ của nó bỏ vào bịch ni lông cột chặt lại, thiệt tình nhỏ quá là chu đáo, nằm xuống xong xuôi nó mới kêu thằng Vinh:
– Mày về tắm rửa đi, tao ở đây mình được rồi.
– Ừ, vậy thôi tụi tao về.
– À khoan, đưa số điện thoại nhà mày cho tao, còn ngày mai khoan hãy đến trường.
– 09 Xxxxxxxx – nhỏ nhanh tay ghi dùm nó.
– Mày có di động à?
– Ừ, nè – nó móc ra từ trong túi cái nokia(nhà giàu sướng thật)
– Cho tao mượn gọi cái…
Nó bấm số điện thoại nhà nó:
– Alo – mẹ nó lên tiếng.
– Mẹ à, con bị xe máy quẹt trúng chân, hơi đau thôi không bị sao hết á… mẹ vô đây với con nha… bệnh viện XYZ… kêu 2 thằng kia luôn nha mẹ – nó làm một lèo không kịp thở, nói từ từ mắc công mẹ nó lo lắng nữa.
– Mày không sao thiệt không?
– Không sao hết á, thôi nha mẹ, đt con mượn, bye mẹ á – nói xong cúp máy.
Trả đt nó nói:
– Tao cảm ơn… xin lỗi nữa tại tao mà tụi mày mới bị zậy – đầu thằng Vinh thắt nguyên cái nơ màu trắng, còn thằng kia cũng bầm dập.
– Bạn bè khỏi tính toán, thôi tụi tao về, có gì gọi cho tao.
Thằng kia cũng gật đầu chào nó rồi ra về, nhỏ tính ra tiễn mà thằng Vinh khoác tay bảo thôi.
Nhỏ lại lấy ghế ngồi gần nó:
– Đau không?
Nó lắc đầu.
– Ủa mà hồi nãy bộ Linh đau lắm hả, sao mà khóc dữ zậy – nó vừa cười hihi vừa nói.
– Đấm cho bây giờ, người ta lo cho còn nói nữa hả.
Nắm lấy tay nhỏ ôm chặt vào lồng ngực, mềm mại ấm áp… nhỏ cũng để yên không nói gì, nói bất cứ điều gì vào lúc này cũng là quá thừa thãi.
Một lúc lâu sau nhỏ hỏi:
– Đói không?
– À Linh cũng chưa ăn phải không?
Nhỏ gật đầu:
– Zậy để Linh đi mua nha…
Cầm tay nhỏ lên hôn một cái rồi buông ra:
– Ừ đi mua đi.
Nhỏ ngượng ngùng đi mất tiêu, nó nằm nghe tiếng giày cao gót nhỏ xa dần mà lòng ngập tràn hạnh phúc.
– Nó đây nè cô ơi – thằng Nam đưa đầu vào phòng nó rồi quay ra nói lớn.
Bước vào phòng thằng Nam hỏi:
– Mày bị gì zậy?
Nó không nói gì, mẹ nó bước vào phòng, nhìn nó liền nói:
– Như vầy mà mày dám nói là quẹt xe hả… tại sao mày đánh lộn… ba mày về ổng đập mày chết… – mẹ nó tức giận.
– Con có sao đâu mà, hơi đau chân thôi – nó nói như nhõng nhẽo.
Rồi mẹ hỏi nó bác sĩ nói gì… ại sao đánh nhau… Nó liền bịa ra một câu chuyện nhẹ nhàng nhất có thể cho mẹ nó yên tâm.
Hai thằng kia thì im re nhìn nó như kiểu thằng này nói xạo vãi l.
Mẹ hỏi nó ăn uống gì chưa, chưa trả lời thì nhỏ bước vào, tay cầm hai thố cháo, cũng hơi bất ngờ nhỏ liền chào:
– Dạ con chào dì.
Mẹ nhìn nó như hỏi ai zậy.
– Đây là Linh bạn con, 2 đứa ngồi kế trong lớp – nó nhanh miệng nói.
Mẹ gật đầu chào nhỏ, nhìn ngắm từ trên xuống dưới như là đang chọn con dâu vậy, làm nhỏ ngượng ríu cả chân, nó chẳng lên tiếng chỉ nằm để hai tay sau đầu cười hì hì nhìn nhỏ.
– Thôi 2 con ăn đi dì ra ngoài xíu – mẹ nó ra ngoài cho tụi nó tự nhiên đây mà.
Mẹ nó ra ngoài thằng Nam liền hỏi:
– Mày gặp tụi nó à?
– Uh gần trạm y tế.
Thằng Nam im lặng chắc nó đang sợ rằng người tiếp theo vào viện sẽ là nó… còn thằng Thành không nói gì giờ mới lên tiếng:
– Thôi tụi tao ra ngoài, mày ăn cháo đi rồi uống thuốc – nói rồi hai thằng bước ra.
Nhỏ mở hộp cháo đưa cho nó:
– Ăn đi nè.
– Ui thơm thế – nó xuýt xoa.
Múc một muỗng cháo thịt cho vào miệng, cơn đói như từ đâu kéo về, nó giải quyết nhanh chóng hộp cháo, nhỏ cũng tốc độ chẳng kém nó, chắc là đói lắm rồi, mở chai nước uống một ngụm rồi chuyền thuốc với nước qua cho nó, nốc 1 ngụm nước uống thuốc rồi cười hihi hỏi nhỏ:
– Hồi nãy lúc vừa mới bước vào, nhìn mặt L sao mà ngượng thế hả hihi…
– Tại mẹ T đó, tự nhiên nhìn chằm chằm L… – nhỏ nói mà mặt còn chút ngượng ngùng, nó chỉ hihi ngồi cười.
Mẹ nó vào bảo Linh về đi kẻo người nhà trông, nó kêu 2 thằng kia đưa linh về luôn cho an toàn, bây giờ nó mới thấy ê ẩm cả người, thuốc phát huy tác dụng, nó ngủ một giấc tới tận 6h chiều, mẹ kêu nó dậy, mở mắt ra nó thấy mẹ và còn cả nhỏ L nữa, ăn tô cháo mẹ nấu, rồi uống thuốc.
Đang ngồi trên giường, thì ba nó tiến vào phòng:
– Bốp – ba tán thẳng mặt nó:
– Tại sao mày đánh nhau… tao dặn mày bao nhiêu lần rồi… – tay nó ôm lấy mặt mà nước mắt chảy dài.
Mẹ nó can ngăn, ba nó thì tức giận bỏ về không hỏi thăm nó câu nào, chỉ đánh nó.
Nó thấy sao tức giận quá, ba nó không hề thương nó, ổng tán nó, nó chưa thấy ổng tức giận như vậy bao giờ, nó thấy chân nó đã bớt đau, nó muốn về, không ở trong bệnh viện nữa, mẹ cũng chiều, bắt taxi về, tới nhà nhỏ Linh nó dặn:
– Mai học một mình ngoan ngoãn nghe chưa… – nó đang tức giận vẫn cố gắng trêu trọc nhỏ. Nhỏ chỉ cười chào mẹ và nó rồi đi vô… tới nhà, mẹ nó dìu nó vô nhà khó khăn từng bước một mà ba nó ngồi ngay phòng khách cũng không thèm dòm nó… Nó tức giận, nó chỉ muốn đập phá, muốn làm một cái gì đó, trên phòng nó nhấc đt lên:
– Anh Vũ sáng về thì qua nhà em luôn, hồi trưa tụi nó mới chặn đường em rồi…
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Gọi điện thằng Nam, Thành, Vinh nó đều nói một câu:
– Sáng mai nghỉ học, qua nhà tao…
Trong đầu nó lúc này chứa đầy hận thù và tức giận.
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Uống thêm một cữ thuốc, lên giường ngủ thật sớm, nó muốn ngày mai phải thật tỉnh táo.
Sáng nó dậy khá sớm, mới 5h, ba nó còn chưa đi làm, nó thử cử động chân và đi lại, chân có thể cử động khá tốt nhưng đi lại thì vẫn rất đau, căn nhà yên ắng bắt đầu có tiếng động, ba nó dậy chuẩn bị đi làm, nó nằm xuống lắng nghe, ba nó tắm thay đồ xong, hỏi mẹ nó:
– Thằng T sao rồi…
– Ông lên mà coi, hôm qua đánh nó dữ lắm mà… thương yêu gì mà hỏi? – Mẹ nó gằn giọng nói.
– Bà nói cái gì… Tui đánh là vì tui không muốn nó đánh nhau với ai cả… bà biết cái xã hội này nó phức tạp như thế nào không… một ngày tui xử lý biết bao nhiêu vụ… tụi nó giết nhau vì cái lý do chẳng đâu vào đâu… bà tối ngày ở nhà thì biết cái gì… tui không muốn con tui có chuyện gì… thà là tui đánh cho nó tỉnh còn hơn mà nó đánh nhau với người ta… có thằng cha nào mà không thương con mình… nói vậy mà bà cũng nói được sao…
Mẹ nó như không còn gì để nói, phản kháng yếu ớt:
– Tui không biết, ông thương thì lên mà coi nó.
Mẹ đi vào phòng đóng cửa lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng lên cầu thang, nó vội vàng chỉnh lại tư thế, nhắm tịt mắt như đang ngủ, cửa phòng nó mở ra, ba bước vào, chạm nhẹ vào đầu gối nó xem xét, xoa nhẹ đầu nó rồi bước xuống lầu, nó nằm mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà… đầu óc trống rỗng… có rất nhiều cách để thể hiện tình cảm, chỉ tùy vào mỗi người mà cảm nhận mà thôi, và cái vụ tại “thương mới đánh” này là nó cảm nhận lần đầu tiên… nó nghĩ thế…
Nghe tiếng ba nó gọi mẹ.
– Em à – sax bình thường thì tui với bà hoặc là tui với ông thôi, hôm nay chắc sắp có sự kiện gì xảy ra mới ngọt zậy đây.
Mẹ nó mở cửa, nó nghe 1 tiếng “chụt” rõ to… ặc… ba nó hôn mẹ nó á…
– Làm cái gì dậy? – Mẹ nó nói ra vẻ bất ngờ.
Ba nó thì cười hì hì y chang nó zậy:
– Tui đi làm, bà ở nhà nhớ mua chai thuốc xoa bóp về cho nó xức, tui thấy chân nó còn sưng đó.
– Biết rồi… – mẹ nó nói nghe rất ư là nhẹ nhàng.
… lại “chụt” một cái rõ to rồi ba nó cười hihi… sax… chắc là tối qua có cái vụ gì đây, nó nghĩ chắc nó chuẩn bị có em rồi… ba mẹ nó gì mà teen hết sức.
Nó nằm mỉm cười, gia đình nó sao mà hạnh phúc quá… rồi đến chị nó thức dậy đi học. Nó cũng thức dậy, lấy quần áo rồi bò từng bước lên cầu thang, đi cà nhắc vào nhà tắm, cả tiếng đồng hồ mới ra khỏi nhà tắm, nghe tiếng của anh Vũ đang nói chuyện với mẹ nó dưới lầu, nó ngồi im ở phòng chị nó chờ anh Vũ nó lên. Anh nó bước vào:
– Chân mày đâu?
Nó kéo cao cái quần đá banh nó đang mặc lên, đầu gối sưng lên tròn quay, trên đùi thì nguyên một mảng to bầm tím, nó còn khuyến mãi cởi luôn cái áo ra cái lưng thì cũng y chang cái đùi (bị hội đồng 2 ngày liên tiếp đó) thằng anh nó nhìn mà điên lên:
– Đụ má nó, bây giờ mày muốn làm sao?
– Em không biết, bị tụi nó “úp sọt” ra như vầy đó, anh coi sao được thì làm – nó mát mẻ.
– Thằng Hai heo đúng không? – Anh nó phì phèo điếu thuốc.
– Thằng đó cho thằng bạn em tét đầu đó, tụi trong trường thì hội đồng em hai lần rồi, hôm qua ba em còn tát em nữa, hai ngày mà bị nhiêu đây rồi đó – nó mách lẻo.
– Uh, ba mày có ưa gì tao đâu, ổng ghét mấy vụ này lắm.
Nói rồi rút cái điện thoại ra:
– Alo mày xuống khu chân cầu kiếm thằng Hai cho tao, kêu anh em chuẩn bị, có thì gọi tao liền.
– … đầu dây bên kia nói cái gì đó.
– Uh – rồi anh nó cúp máy.
Nghe tiếng bước chân lên cầu thang, nó vội mặc áo vào và kéo quần xuống che lại, mẹ nó chỉ biết nó bị đau ở gối thôi, nó không muốn mẹ nó thấy, mẹ nó dắt thằng Vinh lên rồi lại đi xuống, thằng Vinh chào anh Vũ rồi ngồi xuống kế nó, anh Vũ hỏi nó vài câu… Rồi thằng Thành tới.
– Sao mày không đi chung thằng Nam? – Nó hỏi.
– Mẹ nó nói tự nhiên sáng nay nó đòi về quê, nó bắt xe đi rồi.
Nó nhăn mặt lại, thằng bạn chơi với nó bao lâu nay chạy trốn ư… hôm qua gọi đt cho thằng Nam, nó đã thấy hơi lạ rồi, chỉ ậm ừ chứ không sôi nổi với nó như thường ngày, và bây giờ thằng Nam trốn ư… nó thấy thất vọng thật sự, có lẽ thằng Nam sợ cái kết cục tàn tạ như nó ngày hôm qua, thằng Nam tưởng rằng hôm nay sẽ chỉ có vài đứa tụi nó lên trường nên nó sợ chăng…
– Uh thôi tao hiểu rồi – nó nói đầy thất vọng.
– Mày đừng có hiểu lầm nó, coi chừng nó bận việc gì thật sao? – Thằng Thành phản kháng.
– Bận cái đéo gì… Hôm qua tao đã nói nó trước rồi, hôm nay qua nhà tao giải quyết chuyện này, nếu bận nó không gọi điện báo trước cho tao được sao… mày nói là nó tự nhiên đòi về quê chứ không ai bắt buộc nó nhé… bận tới nỗi không có 10s đồng hồ gọi điện nói với tao một câu à… – nó nói với giọng vừa tức giận vừa như có chút buồn, buồn cho một tình bạn sắp phải kết thúc.
Mọi người đều im lặng, mọi chuyện đã quá rõ ràng…
Điện thoại anh Vũ reo lên: “Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi…” Sax! Đó giờ nó mới thấy thằng bảo kê nào mà để nhạc chuông hai con thằn lằn đó nha.
– Alo.
– …
– Rồi, theo sát tụi nó đi.
Anh Vũ cúp máy, gọi thêm một cuộc điện thoại:
– Tìm thấy rồi, dắt xe ra đi tao về liền (nhà a Vũ cách nhà nó có mấy căn à)
2 thằng kia tính đứng dậy đi theo.
– Đi theo làm gì. Đợi trưa nay ở trường tụi mày thì tụi mày hẵng đi.
Nói rồi anh Vũ đi thẳng xuống lầu, ra cửa đi về nhà… Nó kêu 2 thằng dìu nó ra ban công (giống đại ca vãi l lun), đứng chừng 2p nó thấy 6 chiếc xe máy (12 thằng), toàn Dream TQ, chạy ngang nhà nó, nẹt pô ầm ầm, tất nhiên không thể thiếu cái bao đựng vợt tennis. Nó đứng trên lầu mà lòng hồi hộp:
“Zậy là bắt đầu rồi đây” nó nghĩ.
Mình sẽ tả lại theo lời mà sau này nó được kể.
6 chiếc Dream chạy tới chỗ thằng báo tin, tụi thằng Hai vừa mới tấp vào ăn bún thịt nướng tại ngay chợ, 1 cái quán bên lề đường, nhìn cũ kĩ nhưng rất đông khách, tụi thằng Hai có 5 thằng, chỉ vừa ngồi vào quán.
A Vũ kêu mỗi thằng ngồi sau lấy 1 cây tuýp, giấu vào trong áo, a Vũ chỉ ngồi từ xa chỉ xem chứ không tham gia, thằng chỉ điểm thế chỗ a Vũ dẫn đầu.
6 chiếc Dream thắng gấp dừng lại ngay trước quán, 6 thằng ngồi sau liền nhảy xuống xe, bước vào quán tiến thẳng tới bàn thằng Hai, rút tuýp ra thẳng tay vụt xuống, tiếng la hét, mọi người chạy tán loạn, 6 thằng nhắm thẳng vào đầu vào cổ bọn thằng hai mà vụt.
Hai “heo” nhận nguyên cây tuýp vào đầu, tóe máu… thêm gần chục cái vụt thẳng vào tay vào đùi, những thằng còn lại chỉ bị cảnh cáo bằng vài cái vụt vào tay và lưng, xong việc 6 thằng chạy ra leo lên xe vọt đi mất…
Đứng quan sát nãy giờ a Vũ thong thả chạy xe lại mua 3 hộp bún thịt nướng mang về cho tụi nó…