Phần 21
– T đừng có mà giỡn… – ơ… sao con nhỏ không cười nhỉ?? Tự nhiên nói chuyện nghiêm quá chừng…
– T đừng giỡn nữa, mẹ muốn gặp T kìa, mẹ đang giận lắm đó… hixhix…
– Hả sao lại giận… Hồi trưa mẹ đã nói là không sao rồi mà… Mẹ nói gì với em hả…
– Trúc không biết… hôm nay tự nhiên mẹ về hơi sớm… mặt mày giận lắm… kêu Trúc là phải gọi T qua liền… – nhỏ ở nhà chắc do sợ mẹ nên không dám xưng anh em đây.
– Vậy chừng nào anh qua được…
– Không biết… hồi chiều gọi sao mà không chịu bắt máy… hix… – nhỏ nói nghe như đang khóc dậy – … giờ mẹ giận lắm đó… – nhỏ nấc lên 1 cái… trời ơi nhỏ khóc thiệt rồi hả…
– Sao dậy… Anh xin lỗi… em đừng khóc mà… anh xin lỗi mà… – nhỏ khóc làm nó uýnh oán cả lên.
– Em không biết đâu… huhu mẹ giận lắm đó… huhu… hix… hix… – nhỏ chuyển qua xưng hô anh em luôn, bấn loạn ghê thiệt chứ…
– Em đừng có xưng anh em… – mẹ nhỏ mà nghe được thì chắc xong phim mất.
– Huhu…
– Em đừng khóc mà… anh sẽ chạy qua liền nha… đừng khóc… – thiệt tình là không hiểu luôn, mẹ con nhỏ giận nó mà, nhỏ có bị gì đâu mà khóc dữ.
– Trúc! Nghe anh không… Khóc nữa là mẹ giận thêm đó…
– Hix… hix…
– Giờ anh qua nha… Được không…
– Hix… một lát nữa đi… để em với mẹ ăn cơm xong đã… hix 7h T hãy qua… hix…
– Uhm 7h anh sẽ qua… nhớ là đừng khóc nữa đó… thương em lắm!!
– Dạ… hix… – ui lần đầu tiên nhỏ dạ với nó đấy.
– Uhm… ngoan thế… em đi ăn cơm đi… cúp máy nhé.
– Dạ… – ôi trời dạ lần 2 rồi.
– Bye em…
– Dạ bye anh – ôi mẹ ơi nhất hóa tam luôn… thiệt sướng vãi… =))=))
Bác nào có người yêu ngoan dậy mà không vui mới lạ…
Nhưng thiệt tình cũng chẳng vui được lâu cho lắm, cứ nghĩ tới cái viễn cảnh lát 7h sẽ ngồi trong phòng khách nhà nhỏ thì… ôi mẹ ơi… hix… vãi cả đái ra… Liếc nhìn đồng hồ thì cũng vừa mới hơn 6h… chạy xuống lùa vội chén cơm… xong lại chạy lên lầu lấy đồ đi tắm… bước vô nhà tắm chưa kịp đóng cái cửa thì đã nghe mẹ nó la oang oang lên:
– Mày đi tắm đó hả…
– DẠ – nó ở trên lầu mà hét xuống.
– Tao đập mày bây giờ… mới ăn cơm xong mà tắm hả thằng quỷ?? – Ơ… ức chế vãi ra… mới ăn xong thì không được tắm hả trời… thôi thì nghe lời mẫu hậu vậy… chắc cũng chẳng chết đâu… nó quay về phòng đóng cửa lại mà suy nghĩ… nó dự đoán về những trường hợp có thể xảy ra… lát nữa mẹ nhỏ sẽ nói gì đây… Không lẽ về nhà thấy cửa kiếng chưa sửa xong nên chửi hả trời?? Chắc không phải đâu… sao mà vô lý thế được…
Để nhớ coi hồi chiều nhỏ đã nói gì đã… lan man lục lại đầu óc thì nhớ là hình như mẹ nhỏ rất ghét những thằng hay đánh nhau thì phải… Nhưng vụ này thì nó bị người ta đánh cơ mà… đâu có lỗi đâu… hix nếu bị la về lý do này thì oan uổng quá… cái lỗi duy nhất của nó hôm nay đó chỉ là phá nhà thôi mà=))… chắc chắn là lý do này rồi… nó tự gật gù ra vẻ chắc ăn lắm… không sai được đâu… chắc mẹ nhỏ về thấy căn nhà tệ hơn tưởng tượng nên shock quá mà la nhỏ đây… hơhơ dậy thì khỏe rồi.
Đang đắc thắng thì bỗng có 1 ý nghĩ lướt qua đầu nó… có khi nào… Mẹ nhỏ phát hiện… nó đã… “bem” nhỏ không ta… Hừhừ… nghĩ tới đã thấy lạnh cả sống lưng… Có khi nào… Lát nó chạy qua… cái mẹ nhỏ bắt cưới không ta??? =))=))… Ax… bắt cưới là nó cưới thiệt à =))=))… đếch đùa đâu=))=))… Tuy nhỏ nhưng có máu liều lắm à:)):))
– MẸ ƠI… – Nó hét ầm lên.
– GÌ. Ì…
– TẮM ĐƯỢC CHƯA DẬY??
– RỒI… THẰNG QUỶ =))=)) dậy mà mẹ nó cũng trả lời mới ghê:))
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Tắm xong thì nó chỉ mặc cái xà lỏn mà lon ton vô phòng… đóng chặt cửa lại thay đồ… nó lựa mãi mới được 1 bồ đồ phải nói là đứng đắn và hiền nhất:))… mẹ ơi… mai mốt phải mua thủ sẵn mấy cái áo sơ mi mới được… tủ quần áo nó lúc đó thì chỉ có duy nhất 1 cái sơ mi thôi à… đi ra mắt mẹ vợ thì phải mặc sơ mi cho nó lịch sự trí thức… phải dậy mẹ vợ mới thương =))
Nó mặc cái quần jean vào rồi ở trần mà chạy xuống dưới nhờ mẫu hậu ủi áo sơ mi cho:))… hehe thấy nó chuẩn bị đi chơi là mẫu hậu quát cho 1 cái liền:
– Mày định đi đâu nữa… Chơi bời tối ngày dậy??
– Hehe… đi xíu về liền nha mẹ… – Nó cười nịnh… sẵn tiện mà xin mẫu hậu cấp vốn luôn:)) Tiền nó hồi trưa đem mua cơm hết bà rồi…
Mẹ nó phải nói là dễ mấy vụ này cực luôn… “thích đi đâu thì mày cứ đi, nhưng về đúng giờ là được…” đó là cái câu cửa miệng của mẹ nó đó… miễn học hành đàng hoàng là mẹ nó cho thả cửa hết… => sướng vãi cái lều=))
– Mẹ nè…
– Gì? Mẹ nó vừa ủi đồ vừa nói.
– Cho con tiền đi: D – nó cười híp cả con mắt lại =))
– Tao mới cho mày mà…
– Nhưng hồi trưa con xài hết rồi… cho thêm 1 ít thôi…
Mẹ nó lầm bầm cái gì đó rồi lấy cho nó 200 tiền luôn… hehe sướng vãi… dạo này cậu Bảy ăn nên làm ra hay sao mà gửi tiền cho nhà nó quá trời… tháng nào cũng như tháng nấy… đều đặn như vắt chanh vậy… mẹ nó cũng thấy hơi nhiều, từ chối nhận thì cậu Bảy giải thích: “Cái số vàng mà em mượn (cướp:)))Của chị thì coi như là chị hùn vốn làm ăn với em đi… mỗi tháng có lãi thì em sẽ chia cho chị 1 ít… đơn giản vậy thôi… chị đừng từ chối… không có vàng của chị thì chắc cũng không có em bây giờ…”
Nói nghe có lý quá chứng quá đất thì mẹ nó cũng phải gật gù mà nhận thôi… đều đặn thì tháng nào cậu Bảy nó cũng đều qua nhà để mà đưa tiền cả… chơi tiền mặt luôn chứ không bao giờ chuyển khoản à nha… cậu Bảy nó không tin vào ngân hàng cho lắm… tự mình giữ tiền trong két sắt thì lỡ khi có chuyện xoay trở cũng sẽ dễ hơn… thôi thì trở lại vấn đề chính nè…
Nó khá hồi hộp mà chạy xe chầm chậm qua nhà nhỏ, dù gì thì nhạc mẫu cũng đang giận mà… đâu có đùa được:))
Tới nhà thì thấy con nhỏ đã đứng chờ ngay cánh cửa rồi… vãi đái thiệt chứ… ra đón luôn mới chịu… cười với con nhỏ cái:
– Nhớ lắm hay sao mà ra đón dậy cô nương??:))
– Không có giỡn… – mặt con nhỏ nghiêm thấy ớn… không biết rồi mẹ nhỏ sẽ tới cỡ nào đây.
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
– Dạ con thưa dì… – nó khoanh tay lễ phép mà chào mẹ nhỏ.
– Uh con ngồi đi, còn Trúc thì lên lầu để mẹ nói chuyện…
Nhỏ Trúc không biết sao mà sợ mẹ 1 cây luôn, nghe mẹ nói cái là líu ríu mà chạy mất tiêu liền à…
– Rồi con kể cho dì nghe đi, sáng giờ có chuyện gì… – Mẹ nhỏ ngồi bắt chéo chân ở ghế đối diện… trên người mặc một bộ đồ thun ở nhà thôi, da dẻ nhìn trắng bóc à… đoán tuổi thì chắc khoảng hơn 30 một chút… gương mặt thon thon, chân mày được xăm đậm nên nhìn khá là dữ… hix… con nhỏ sợ mẹ chắc cũng phải…
– Dạ… – nó nuốt ực 1 cái, mặt mẹ nhỏ sao mà căng thế trời – … dạ hồi trưa con chở Trúc về xong… lúc đang chạy ra khỏi cái hẻm nhà mình thì con bị đụng xe… con có cãi nhau 1 xíu rồi tụi nó bỗng làm ầm lên rồi dí đánh nên con mới chạy… do con chạy nhanh quá thắng không kịp nên con tông thẳng vào nhà mình luôn ạ… ))… con khóa cửa lại rồi nhưng cái tụi dí con nó vẫn lao vào mà đạp nên cửa mới hư dậy… hix… con sợ lắm… nên mới lấy chậu bông mà chọi tụi nó… con còn lấy sỏi nữa ạ =))… một lúc thì CA tới nên tụi nó mới đi… hix… đồ đạc bị hư con hứa sẽ sửa lại như cũ cho nên dì đừng giận con mà tội nghiệp nha dì… con xin lỗi dì lắm… hix.
– Uhm… biết xin lỗi là tốt đấy… nhưng còn cái tật nói xạo là cần phải sửa… – L.
– Dạ… – Nó nhìn chăm chăm mẹ nhỏ… mẹ ơi… bà này ghê vãi.
– Con không phải loại hiền lành gì đâu… cho nên khỏi giả vờ… một là con kể lại cho thật, còn hai là biến ra khỏi căn nhà cho dì… nhà này không tiếp những người nói xạo… – mẹ con nhỏ chỉ tay ra đường mà dùng từ “biến” luôn đấy nhá, hổ báo vãi cả l ra.
– … – Nó thì chỉ im re và xanh mặt:
– S:
– S… hix…
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Mẹ con nhỏ dữ bá cháy luôn… thiệt tình là có cho tiền nó cũng không dám nghĩ mẹ nhỏ sẽ đuổi nó thẳng cẳng nó như vậy nữa… nó đang cứng mặt thì con nhỏ từ trong bếp chạy ù ra, mặt mếu máo nhìn tội nghiệp vãi đái luôn…
– Mẹ… hix… đừng vậy mà… huhu…
– Đi vô trong cho tui nói chuyện – mẹ con nhỏ mặt nóng bừng lên mà quát… thật sự là tới bây giờ nó mới hiểu nỗi khổ của nhỏ… có 1 bà mẹ “dễ thương” như vầy mà không sợ thì thiệt uổng…
À cái con nhỏ coi vậy mà lì gớm… đứng đó khóc héo thèm đi vào luôn mới ác…
– Mày lì với tao hả – mẹ con nhỏ điên rồi… hốt lấy cây chổi lông gà dưới gầm bàn mà đứng lên… nó sợ bỏ con mẹ ra… không thèm suy nghĩ mà chụp lấy cây chổi của bã luôn:))…
– Dì cho con xin lỗi… con kể thiệt mà… dì đừng có giận – nó vội vàng chận đường đi của bã lại:)) Không thôi thì con nhỏ dính thẹo mất… dìu bã ngồi xuống ghế, rồi chạy lại dắt nhỏ vô trong… hix… giờ thì mình đã hiểu nhau rồi nghe… không vờ vịt hiền lành gì nữa… bước lại ngồi kế bên bã…
– Dạ đám tụi nó có mâu thuẫn với anh họ của con, anh con tên Vũ sống ở gần khu chợ X đó, hồi trưa con vô tình gặp nên bị tuổi nó dí chém. V… v… rồi con chạy vô nhà. V… v… rồi CA tới… v… v… rồi anh X bạn anh Vũ tới dàn xếp với CA dùm… – nó tường thuật rõ ràng… nhắc lại từng câu chửi thề luôn… ngượng miệng thấy bà nội… vậy mà mẹ con nhỏ vẫn dửng dưng như không…
– Nhà con có mấy người?
– Dạ 4…
– Ba mẹ con làm gì, chị đang đi học hay sao??
– Dạ… v… v… – nó trả lời rành rọt từng câu.
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: https://gaigoi.city
Cuộc nói chuyện tiếp diễn như thế… bã cứ hỏi và nó cứ ngoan ngoãn trả lời vậy thôi, bã hỏi về nguồn gốc gia đình… việc học tập trong lớp. V… v… nói chuyện với mẹ nhỏ công nhận là khá thoải mái… không có bị gò bó hay phải vờ ngoan hiền gì… mẹ nhỏ tuy là dữ thật nhưng nói chuyện thiệt tình… bả tự nhận là hay nổi nóng lắm nên kêu nó đừng có để ý… nó nghe thì chỉ gật gù thôi… chuyện quan trọng nhất là cái này nè…
– Dì… dì còn giận con không dì??
– …
– Hả dì…
– Dì không biết…
– Sao dậy dì…
– … – mẹ kiếp… sao mà giống đang dỗ người yêu thế này.
– Con xin dì mà… đừng có giận con nữa… con hứa là sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu… anh con đã giải quyết êm rồi… nếu Trúc có đi với con sẽ không bị nguy hiểm đâu… dì đừng cấm con chơi với Trúc… đừng giận con nha dì… con năn nỉ dì… – nó nói mà gật đầu liên tục… sợ nhất là cái vụ bị cấm chơi với nhau đó… hix.
– …
– Con sẽ không đánh nhau nữa đâu… con hứa đó… đừng giận nha dì… – nó lặp lại cái điệp khúc gật đầu.
– Dân bảo kê mà đòi không đánh nhau à…
– Dạ… cái đó là anh con thôi mà dì… hồi trưa tại tụi nó hiểu lầm nên mới dí con… giờ hết rồi… tụi nó không đụng con nữa đâu… Trúc đi với con không có sao đâu… nha dì…
– …
– Ngày mai con kêu anh con qua nói chuyện nha dì… con không có liên quan mấy vụ đó đâu…
– Ngày mai anh con qua đi rồi tính…
– Hìhì dậy nha dì… – mẹ kiếp nãy giờ ngồi lắc lư năn nỉ mỏi cả cổ.
– Phải sửa cái cửa cho đàng hoàng không thì đừng có hòng mà qua kiếm con Trúc:))… – Sax… mẹ nhỏ còn trẻ nên nói chuyện teen vãi đái… biết nó thích Trúc còn chơi hù nữa chứ:))
– Hìhì… con sẽ sửa đàng hoàng mà.
– Uhm… lo mà sửa… con Trúc đâu rồi??? – Mẹ nhỏ nói lớn vào trong.
Con nhỏ liền nhanh như cắt mà xuất hiện… nãy giờ chắc ở trỏng nghe hết rồi chứ gì…
– Ra tiễn bạn về rồi vô đây tui biểu… – mẹ nhỏ đứng dậy mà đi lên lầu.
Vừa khuất là con nhỏ liền chạy lại nó… hìhì mặt tươi vãi… nó nắm kéo nhỏ ra ngoài…
– Mẹ em dễ thương ghê… hìhì…
– Đừng có mà xạo…
– Nãy em sợ không?? Lỡ mẹ đánh em thiệt rồi sao?? – Nó thì thầm với nhỏ.
– Mẹ không có đánh đâu… đó giờ chỉ chửi với hù thôi à…
– Ặx… dậy nãy là anh bị dụ hả…
– Hìhì… anh về đi… mẹ đang chờ em ở trỏng…
– Uhm… – nó chồm tới tính “lụm” nhỏ cái nhưng bỗng bị ngăn lại.
– Mẹ ở trên lầu nhìn đó… – Ax cái bà này ghê vãi… con nhỏ cũng ghê nữa đứng quay lưng mà cũng biết mẹ nhỏ đang rình:))
Nó đành ngậm ngùi mà dắt xe ra… khẽ liếc thì thấy bã đang đứng trên ban công thiệt… mẹ ơi… sợ 2 con mắm trong nhà này rồi đấy… hix…
Đạp xe trên đường thì nó bắt đầu suy nghĩ… mẹ con nhỏ dữ thấy bà nội luôn… mới vô nói chuyện có vài câu là đòi đuổi nó ra đường rồi… con nhỏ dữ dằn thì chắc cũng thừa hưởng từ mẹ đây… ))… và mãi tới sau này nó mới biết thêm là mẹ nhỏ trước khi ly dị hiền lắm, không có đi làm như bây giờ chỉ ở nhà mà chăm lo cho gia đình thôi… nhưng sau khi bị ba nhỏ phản bội đi lấy vợ khác thì mẹ nhỏ mới đổi tính mà cọc cằn dậy… nhà nhỏ lúc trước cũng giàu lắm, giờ thì đỡ nhiều rồi:))
Nói thêm là mẹ nhỏ căm thù mấy người dối trá lắm… bị ám ảnh từ ba con nhỏ đấy mà… hồi trưa nghe nhà có chuyện thì bã xin về sớm… thấy căn nhà tan hoang quá nên mới lôi đầu con nhỏ ra chửi… chưa đã miệng còn đòi kêu nó qua để mà chửi nữa mới ghê… hên là đang ngủ nên nó mới thoát… chuyện thì cũng chỉ có vậy thôi… tới tối thì bã nguôi giận nên nó năn nỉ cũng dễ… vậy là xong mọi chuyện rồi… bã không cấm nó chơi nó chơi với nhỏ… hehe… mai mượn anh X qua nói vài câu là xong…
Nó vui vẻ mà chạy xe về nhà… nghĩ bụng sẽ qua kêu tụi đàn em chở vào thăm anh Vũ… chứ bệnh viện xa dậy đạp xe thì có mà đuối… sắp tới nhà rồi thì đt nó có tin nhắn…
“Qua trễ đi thì biết tui… grừ…”
Ax… ax… đã 8 giờ kém rồi… cái hẹn đi ăn kem với con My… trời trời… nó bấm gọi ngay cho con nhỏ… nhưng con nhỏ thì dở chứng nên tắt máy mẹ rồi… mẹ ơi muốn chửi thề… grừ grừ…