Hoành Sơn Ký – Phần 4

Phần 4
Một năm sau.
“Reeeng… reeeng…”. “Cậu Sơn ơi, có người gọi cậu này” Tiếng dì Kiều là người giúp việc của nhà hắn vọng lên.
Vâng, cháu xuống ngay.
– Ai… mà gọi… giờ này nhỉ?
Sơn vừa mở máy lên thì đã nghe giọng nữ êm dịu nhẹ nhàng. “Sơn à, làm gì mà chị gọi mãi không bắt máy vậy?”
“Ơ em xin lỗi, mà chị Thư, sao chị nói rằng thứ bảy chị và cô Thanh mới về cơ mà?”
“Hôm nay là thứ bảy đó” Anh Thư cười nói.
Sơn ngớ người, vậy mà hắn tưởng hôm nay là thứ sáu.
“Vậy em gọi người đến đón chị nhé” Thư nhẹ nhàng nói.
“Oke, chị chờ tí xíu nhé, để em đến đón hai người”
Anh Thư là em họ của Sơn, bất quá nàng hơn hắn 2 tuổi nên từ nhỏ đã quen gọi là chị, mẹ nàng là Nhã Thanh, gia đình họ sang định cư tại Mỹ cách đây 7 năm, đây là lần đầu tiên sau bảy năm nàng và mẹ quay trở về Việt Nam, có lẽ họ sẽ ở lại vài tháng.
Sân bay.
Chiếc xe Bentley Bentayga bóng loáng sang trọng chớp nháy đèn ưu tiên liên tục. Anh Thư cùng Nhã Thanh đã chờ sẵn liền tiến đến mở cửa bước vào trong xe.
Trong trí nhớ của Sơn, Anh Thư là một người rất xinh đẹp, dễ thương, có phần nhút nhát lại hay khóc nhè.
Hắn lại nhớ về kỉ niệm hồi nhỏ:
“Này, sao em lại thơm vào môi chị, không chịu đâu, bắt đền” Anh Thư mếu máo…
“Có sao đâu”, Sơn lại hôn con bé lần nữa rồi ngây ngô đáp:
“Em thấy bố em bảo chỉ có vợ chồng mới được thơm vào môi thôi, sau này em lấy chị nhé”
Thư cũng không khóc nữa, sụt sùi đáp lại “em nhớ nhé, ngoắc ngón tay đii”
“Vâng em nhớ, không quên đâu” hai đứa ngoắc tay hứa với nhau.
“Giờ em cho phép chị hôn lại nhé, thế là hòa, chị đừng khóc nữa nhé”
“Chụt”. Thư tiến đến hôn hắn một cái.
… Bạn đang đọc truyện Hoành Sơn Ký tại nguồn: https://gaigoi.city
Nhưng đó là hồi bé, tất nhiên chẳng có suy nghĩ gì đen tối.
Sau 5 năm không gặp trực tiếp, giờ trong mắt hắn Anh Thư thật không khác gì một thiên thần.
Nàng đã vượt quá cái định nghĩa của từ xinh đẹp mà người ta thường dùng để mô tả một người phụ nữ. Nàng có thân hình tiêu chuẩn trung bình của một người phụ nữ Việt Nam, xấp xỉ 1m165. Cơ thể nàng lồi lõm sung túc no nê không thể chê vào đâu được.
Nhưng tất cả điều đó chỉ là phụ khi người đối diện chứng kiến khuôn mặt nàng. Đôi mắt long lanh to tròn sâu hun hút, sóng mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn… Một nhan sắc tuyệt đẹp sánh ngang các hoa hậu. Không chỉ như vậy, Anh Thư còn sở hữu một mái tóc đen óng mượt mà như thác nước chạm đến bờ mông cong vểnh.
Trái ngược với vẻ đẹp trẻ trung của Anh Thư, Nhã Thanh là một vị mỹ phụ, nàng không phải là người Việt mà là người Hoa, 37 tuổi, Thanh giống như mật đào đã chín đến cực hạn, trên thân được sườn xám màu tím ôm sát lấy cơ thể thành thục, bộ ngực đầy ắp to tròn nhô cao lên, vòng eo mỏng manh uyển chuyển như rắn nước, kết hợp với bờ mông căng tràn êm dịu tạo thành một đường cong nguy hiểm. Mãi tóc đen tuyền óng ả búi cao trên đầu, để lộ cái gáy ngọc ngà trắng nõn không chút tì vết.
“Đây có giống người đàn bà đã có con không vậy” Sơn thầm nghĩ.
Hắn vô thức nuốt nước bọt khi nhìn thấy hai mẹ con Anh Thư, lại nhớ đến những lần ân ái cùng Phương Anh.
“Em chào chị, lâu lắm không gặp nhìn chị vẫn xinh đẹp như ngày nào”
“Hi, em khen thừa, chị lúc nào chả xinh” Thư bật cười, Sơn cũng cười theo. Hắn khá bất ngờ, có lẽ bảy năm bên Mỹ, Anh Thư phần nào mạnh dạn hơn…
“Dạo này em với bác Vinh có khỏe không”
“Ba em thì hầu như chẳng có ngày nào ở nhà, nhưng mà ba em vẫn khỏe, chỉ mỗi em là không khỏe thôi, nhưng từ lúc gặp chị là em lại khỏe rồi” Sơn tươi cười đáp.
Trên xe, Nhã Thanh không nói gì, nàng vẫn luôn như vậy, đoan trang, gia giáo đến cực điểm, từng cử chỉ nhấc tay chân thôi cũng như đã được tính toán kĩ, tạo nên cảm giác cao vời vợi đậm chất quý tộc mà chẳng dám có ý nghĩ đen tối.
Vì ở Việt Nam, Thư chỉ có mỗi gia đình Sơn là người thân thiết nhất, nên đương nhiên họ sẽ ở lại nhà hắn. Nhà Sơn dù có nhiều phòng trống, nhưng Anh Thư vẫn chọn căn phòng mà ngày trước nàng hay ở lại mỗi khi tới chơi. Còn Nhã Thanh thì chọn một căn phòng yên tĩnh nhất nhà. Đương Nhiên dì Kiều cũng đã dọn dẹp sẵn.
Thư bước xuống lầu sau khi đã tắm xong, thức ăn nóng hổi đã được nấu sẵn, ông Vinh hôm nay cũng có ở nhà, cả nhà quây quần bên bàn ăn, cùng cười nói vui vẻ đủ thứ trên đời.
Mấy hôm sau, Anh Thư cũng thể hiện được tài năng nấu nướng của mình, dì Kiều nói việc nấu ăn cứ để gì lo nhưng nàng một mực không chịu.
Phải công nhận Anh Thư có tài nấu nướng, đủ các loại món ngon mà ông Vinh, Hoành Sơn, dì Kiều, đều tấm tắc khen ngon.
Sáng sớm lúc nấu ăn, Sơn được dịp ngắm nhìn chị từ phía sau, ở nhà chị mặc khá thoải mái, chị mặc áo thun đen sát nách, ôm sát người, cánh tay trần trắng ngần, quần đùi jean màu đen, cực kỳ ngắn, ôm sát vòng mông đầy khêu gợi, lộ rõ cặp đùi trắng nõn, thon dài, tuyệt đẹp của chị…
Thấy nàng đang loay hoay cắt rau củ, Sơn tiến lại nói:
“Chị, để em làm cho,”
“Ừm, cảm ơn em”
Kèm theo âm thanh dịu dàng của Thư là hương da quyến rũ nhẹ nhàng phả vào mũi Sơn khiến hắn có chút mê mang sảng khoái, hắn tham lam hít từng làn hương này.
Thức ăn cũng đã gần chuẩn bị xong nhưng còn thiếu một người.
“Kiều, lên tầng gọi bà Nhã xuống nhà ăn cơm” ông Vinh nói với dì Kiều…
“Vâng thưa ông” dì Kiều đáp, “tôi lên gọi bà ngay ạ”
Thôi dì, dì ở đây giúp nốt chị Thư đi, để cháu lên gọi cho. Bản thân Sơn cũng chẳng hiểu sao lại muốn đích thân lên gọi Nhã Thanh, giác quan của hắn cảm nhận được có thứ gì đó khiến hắn thích thú.
Bước đến cuối hành lang yên tĩnh, sơn gõ cửa gọi nhưng không thấy ai trả lời, hắn liền mở cửa bước vào…
… Bạn đang đọc truyện Hoành Sơn Ký tại nguồn: https://gaigoi.city
“Cô Thanh, mọi người đang đợi cô xuống cùng ăn sáng đấy ạ”.
Chưa nói hết câu thì đập vào mắt hắn là hình ảnh Nhã Thanh đang mặc đầm ngủ, chiếc đầm tím mỏng tang làm bật lên làn da trắng hồng rạng rỡ của nàng, lại còn một dây áo trễ xuống vai làm bầu ngực tròn căng lộ ra gần hết, thấy cả một phần quầng vú hồng hào, ấy là chưa kể đôi chân trắng mỡn dài miên man trông hết sức gợi tình.
Nhã Thanh nghe tiếng mở cửa thì cũng vội vàng ngồi dậy…
– Xin lỗi cả nhà, cô ngủ quên mất.
Sơn nhìn nàng rồi trợn tròn mắt, rồi quay phắt đầu không dám nhìn thằng, tiểu huynh đệ siêu khủng đã đội quần biểu, nhìn như một chiếc lều.
Thấy biểu hiện lạ của hắn, Nhã Thanh vội nhìn xuống người rồi mới nhận ra tình cảnh của mình.
“Vậy tí cô xuống ăn ạ, cháu xuống trước” Sơn nhanh nhẹn chuồn xuống dưới tầng, mặc dù rất muốn ngắm nàng thêm tí nữa.
Cảnh tượng hớ hênh khiến Nhã Thanh thẹn đỏ cả mặt. Nàng còn tự an ủi mình rằng cũng may là đêm nay mặc đầm dài qua đùi, chứ chọn chiếc ngắn hơn thì Sơn sẽ thấy luôn là nàng không mặc quần lót.
Nàng biết đâu là hắn đã nhìn xuyên đến tận chỗ nhạy cảm nhất của nàng.
Một lát sau Sơn bước xuống, vài phút sau Nhã Thanh cũng bước xuống theo, hai người tỏ ra bình thường, cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng Sơn cũng liếc nhìn Nhã Thanh một cái. Nhã Thanh đương nhiên biết, bên dưới lại có chút nóng.
Đêm khuya.
Nhã Thanh nằm trên giường mà rạo rực không ngủ nổi, dạo này nhu cầu tình dục của nàng rất cao, hơn một năm nay, Nhã Thanh cùng chồng chưa quan hệ, vì vậy nàng thường xuyên thủ dâm, đó là lý do mà sáng nay nàng dậy muộn để Sơn phải lên gọi.
Nàng vuốt dọc theo âm đạo đang biểu tình, đành dùng trí tưởng tượng mà thủ dâm.
“Ngón tay thì không có cảm giác…” Nhã Thanh nghĩ thầm, bất chợt nàng nhớ đến cái thứ khổng lồ dưới quần của Sơn, nó cứ quanh quẩn trong đầu của nàng.
Đắn đo một chút, nàng đi xuống bếp.

To top
Đóng QC