Phần 2
Sau khi vừa hoàn thành bài hát của mình liền nhận được những tiếng vỗ tay từ phía những người khách trong quán, và đương nhiên Quỳnh Anh cũng không ngoại lệ nàng là người vỗ tay to nhất.
– “Quỳnh Anh thấy tui hát được không?” – Vừa về lại chỗ ngồi nó liền cười hỏi…
– “Hoàng hát
hay
ghê, số một số một” – Nàng giơ ngón tay rồi cười nhìn rất đáng yêu…
– “Quỳnh Anh nói thật
hay
ghẹo mình đấy”
– “Thật đó, Quỳnh Anh không biết nói xạo đâu nha” – Nàng bĩu môi về phía nó…
Nó lắc đầu cười trừ, không biết nói gì hơn. Ngồi nói chuyện với nàng được thêm một chút thì nàng phải về đi học thêm nó cũng chào tạm biệt Quỳnh Anh rồi lãnh lặng ra về. Trong đầu nó bây giờ ngổn ngang nhiều thứ mà là toàn về hình ảnh của Quỳnh Anh, giọng nói, tiếng cười, cả má lúm đồng tiền của nàng… tất cả đều hoàn hảo với nó, với một chàng trai hơn 20 tuổi đầu mà chưa có mối
tình
nào. Nó đang yêu? Đúng nó đang yêu một tình yêu sét đánh, nhưng từ đây chính là dấu mốc cho một bi kịch mãi về sau của chính nó…
Thứ 2 đầu tuần, mọi thứ đều hối hả tất bật, những tiếng kèn xe inh ỏi không ngớt, vài ông già ngồi bên vỉa hè ung dung đọc báo, những thằng nhóc bán vé số tiếp tục rong ruổi trên mọi con đường… đúng bản nhịp sống Sài Gòn, tất bật nhộn nhịp. Trở lại với căn nhà xập xệ của mẹ con Hoàng, ngôi nhà tuy không có gì ngoài một tủ thờ và bộ bàn ghế nhưng lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp không như vẻ ngoài tồi tàn của nó. Hôm nay Hoàng có 5 tiết trên trường nên nó phải tranh thủ đi sớm nếu không muốn bị ông giám thị đeo cặp kính dày cọm bắt lại vì đi trễ. Nó không ưa ông thầy giám thị là mấy khi luôn bị ông hối đóng tiền học phí. Ăn vội miếng cơm nguội còn sót lại nó vội vã ra trạm xe buýt.
– “Thưa mẹ con đi”
– “Đi học cẩn thận nha con, chiều nhớ về ăn cơm không được la cà đâu đó nha ông!”
Nó cười một cái vì lời dặn dò của mẹ, với mẹ nó luôn là một đứa con nít không hơn không kém. Mất 5p để nó cuốc bộ ra trạm xe buýt, từ xa chiếc xe buýt mang hiệu số 47 tuyến Bến Thành – Hai Bà Trưng từ từ cập trạm. Nó bước vội lên xe đảo mắt nhìn xung quanh rồi bước tới hàng cuối, chỗ yêu thích của nó. Vừa ngồi xuống thì có một giọng nói tưởng lạ nhưng quen cất lên ” Hoàng thích ngồi ghế cuối ghê ta?”. Nó liền biết ngay là giọng Quỳnh Anh, nàng ngồi kế nó, hôm nay nàng mặc một chiếc áo thun che đi vòng 1 ” khiêm tốn ” và chiếc quần jean bó nhìn rất năng động và có chút đường cong gợi cảm.
– “A… Quỳnh Anh, cậu cũng đi xe buýt đi học hả?”
– “Uhm không đi xe buýt sao mà gặp được soái ca hôm qua” – nàng vừa nói vừa cười làm rõ đôi mắt nai long lanh…
– “Soái ca gì chứ? Quỳnh Anh nói quá rồi” – Nó cũng cười theo nàng.
Vậy là nó với nàng nói đủ thứ chuyện trên đời chẳng mấy chốc chuyến xe buýt dừng ngay cổng trường Đại học. Vậy là nó chia tay nàng để vào lớp nàng cũng mất hút khuất sau khối lớp A, nàng học ngành Y nghe nàng nói sau này muốn trở thành một nữ bác sĩ giỏi. Vào tới cửa lớp nó đã nghe tiếng thằng Toàn ròm bạn thân nó rú réo:
– “A thằng đệ chí cốt của tao tới rồi”
– “Đệ con bà mày” – nó cốc đầu thằng ôn dịch…
– “Ui da đau mày, mày chỉ được cái ăn hiếp bạn bè”
– “Thôi thôi đi, mày lanh chanh làm gì để bị người ta quánh rồi nói bị ăn hiếp” – Tiếng thằng Hải cũng là bạn thân của nó…
– “Cái tật lanh chanh không bỏ được” – thằng Lâm sắt cười nói với theo…
Toàn ròm, Hải đô, Lâm sắt với nó là bộ tứ anh em thân thiết, coi nhau như anh em ruột vì 4 đứa cùng xóm chơi với nhau từ hồi còn nhỏ cởi truồng tắm mưa. Cả 4 đứa đều là con thuộc tầng lớp nghèo, ba mẹ tụi nó đều là lao động tay chân nên anh em quý nhau từ bé. Đang chuẩn bị vào tiết học thì Hải đô quay xuống bàn dưới hỏi nó không quên nở một nụ cười đểu:
– “Con bé sáng nay dễ thương ghê được đó cu”
– “Bạn bè thôi mày đừng nghĩ lung tung” – nó chống chế một cách ngượng nghịu…
– “Khà khà… ok thì bạn bè mà mày cần anh em điều tra lai lịch cho mày không?”
– “Thôi được rồi để tao tự làm không cần tụi mày, tụi mày chỉ có phá thôi chứ giúp gì”
– “Nhìn mặt mày tao thấy quen quen…” – Hải đô nheo mắt…
– “Quen gì??”
– “Mặt si tình nè… hahaa”
Nói dứt lời Hải đô cười như bị ma nhập khiến ông thầy vừa bước vào liền chú ý vào hai đứa, và cuối cùng thì hai đứa bị ông thầy kêu lên giải hết cả đống bài tập. Năm tiết học trôi qua nhanh chóng nhưng trong đầu nó bây giờ là hình bóng mắt nai, đôi môi mỏng căng mọng nhìn là muốn hôn một cái ngay… “Tin Tin” tiếng chuông tin nhắn của điện thoại nó reo, là “mắt nai” nhắn cho nó. Nó lưu tên nàng là ” mắt nai ” vì đơn giản đôi mắt nàng lúc nào cũng ươn ướt rất đẹp. Nội dung tin nhắn:
Quỳnh Anh: “Soái ca tan học có rảnh hông?”
Nó: “Rảnh chi vậy Quỳnh Anh”
Quỳnh Anh: “Tụi mình đi ăn ốc hen?”
Nó: “Oke bé”
Quỳnh Anh: “Ai là bé của mấy người?”
Nó cười trong bụng vì lần thứ 2 nàng hẹn với nó. Tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ 5 kết thúc và cũng là tiết học cuối cùng của nó, bỏ lại tiếng í ới chửi rủa của đám bạn nó vội chạy qua khối mà nàng học. Từ xa dáng hình nhỏ nhắn, mái tóc đen dài tới lưng hẹn ra sau bóng cây trên sân trường và nó biết đó là nàng.
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.