Hệ thống trên chiếc điện thoại thần bí – Phần 51: Thầy Giáo Là Chồng Của Tôi

Phần 51: Thầy Giáo Là Chồng Của Tôi
Sau đêm hoang lạc, cô giáo A. Trinh dậy rất sớm, là cô giáo Trinh phải đến trường sớm, còn tháng nữa là tụi học sinh phải thi tốt nghiệp. A. Trinh khẽ kéo Dương ra khỏi người của P. Trinh rồi lay kêu cậu dậy đi học.
My đẩy cửa bước vào, thấy 3 người vẫn còn trần truồng trên giường, 1 cô còn đang kéo Dương qua một bên.

My: “Mới sáng sớm à, định làm hiệp nữa à?”
A. Trinh đỏ mặt: “Không, cô đang gọi Dương dậy đi học thôi, em đừng hiểu lầm”
My cặp mắt sáng rực: “Aaa… đúng rồi đi học”
My leo nhanh lên giường lôi Dương dậy.
My: “Anh, dậy… dậy… tới giờ đi học rồi”
Dương lồm cồm bò dậy thì bị P. Trinh lôi lại, ôm rồi hôn.
P. Trinh: “Anh… anh đi học vui nha… nhớ mua bánh cho em đó”
My: “Aizzz… nghe cách nói chuyện là em biết cô P. Trinh rồi, buông Dương ra, bọn em còn đi học”
Cả Dương và 2 cô giáo đều quay lại nhìn My: “HẢ… ĐI HỌC?”
My nhéo vào eo Dương: “Mới chiều qua anh hứa gì giờ anh không nhớ hả”
Dương: “Ờ… ờ… anh nhớ rồi, đợi anh tắm, thay đồ đã”
P. Trinh cũng bật dậy ôm chầm lấy A. Trinh…
P. Trinh: “Ủa, đúng rồi, chị A. Trinh, chị ơi, chị để em đi dạy thay hôm nay đi, đi nha chị… em nhớ trường và các em học sinh lắm”
A. Trinh vừa gật đầu sao bao nhiêu giải thích thì P. Trinh đã phóng nhanh xuống giường đi tắm, thay đồ, chụp lấy túi xách và giáo án của A. Trinh rồi phóng ra ngoài.
Dương, My và cô giáo giả mạo P. Trinh đi xuống, Dương lấy chiếc Vinfast – President chạy ra chở 2 người đến trường.
Trinh xuống trước, phóng bước sáo vào trường, Dương nhìn theo cười tít mắt.
Dương: “Có cô giáo nào mà nhún nhảy như thế vào trường chứ”
Trinh đi tới đâu thì chào mọi người tới đó từ giáo viên tới từng học sinh, làm ai cũng ngước nhìn. Dương phía sau đợi My trùm áo khoác, đeo kính, đeo khẩu trang rồi dắt cô vào. My cũng chạy nhanh không kém Trinh, cô nhìn từng chậu hoa, từng gốc cây chợt dừng lại cô kéo Dương.
My: “Anh… anh… anh… mua em cây thớm đi, em hay ăn ở quầy đó, nhớ bỏ muối ít thôi”
Dương đi mua miếng thớm cắm trên que mà My hay ăn rồi đi lại chưa kịp đưa My thì.
My: “Anh… anh… anh… anh đi mua ly trái cây khô đá bào đi, em cũng thích cái đó… à… anh… anh… anh… nhớ mua bịt bánh tráng muối tắc”
Dương: “Rồi… rồi… rồi… anh… anh… anh đi mua ngay”
My: “Hứ… anh nhại em… đáng ghét…”

Dương vừa quay lưng đi My đã nhìn dáo dác xung quanh rồi kéo khẩu trang xuống cắn một miếng thớm và kéo khẩu trang lên nhai nhóp nhép. Nó thơm mà chua chua ngọt ngọt, thêm ít vị mặn cay cay của muối ớt được trét lên miếng thơm.
(Note: Mé tui viết truyện mà chảy nước miếng mấy ông tin không ^^!).
Dương quay lại với đống nước và bánh.
Dương: “Đây đây… của em tất, chìa khóa xe em giữ đi, khi nào chơi chán thì về”
My: “Hok… em ở đây dạo tí trưa về cùng anh, yên tâm không ai phát hiện ra em đâu”
Dương: “Ok, nhớ cẩn thận đó, anh vào lớp đây”
Trong lớp học cô giáo Trinh ngồi vắt chéo chân, miệng ngậm bút.
Long khều thằng Nhã ngồi bàn trên: “Ê nay cô chủ nhiệm nhìn cứ lạ lạ thế nào ấy”
Nhã thì thầm: “Im đi, nhiều chuyện lát cô gọi mày lên trả bài bây giờ”
Thấy đã vào giờ học mà cô vẫn ngồi thảnh thơi ngắm nghía nhìn đông nhìn tây các bạn trong lớp bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Cô giáo Trinh: “Trật tự trật tự, LONG”
Long giật bắn mình đứng lên rối loạn lấy tập định đi lên trả bài thì Trinh ngăn lại.
Cô giáo Trinh: “Em đi đâu đấy, cô có gọi em lên trả bài đâu, được rồi ngồi xuống đi” “NHÔ
Nhã quíu người đứng lên nhưng bình tĩnh hơn Long gãi đầu lia lịa: “Dạ cô gọi em…”
Cô giáo Trinh: “Ngồi xuống… ngồi xuống không cần đứng đâu, ngồi trả lời được rồi”
Đợi Nhã ngồi xuống Trinh nở một nụ cười gian xảo rồi hỏi.
Cô giáo Trinh: “Nhã, em thích ai nhất trong lớp”
Cả lớp rần rần với câu hỏi, Nhã gãi đầu bứt tóc, mặt đỏ lên.
Cô giáo Trinh gằn giọng: “NÓI… không nói thì cầm tập lên trả bài”
Nhã líu ríu: “Dạ… dạ… Linh”
Trinh cười mãn nguyện với trò của mình thì gọi tiếp: “DƯƠNG, cùng câu hỏi”
Dương liếc nhìn Trinh không thèm đứng dậy, còn gấp tập trên bàn, khoanh tay ngồi chống đối.
Cô giáo Trinh: “Được lắm, lên trả bài”
Dương bực dọc cầm tập lên bản, và dĩ nhiên các câu hỏi của Trinh chả thể nào làm khó được cậu, trả bài xong Dương đứng trước lớp tuyên bố.
Dương: “Mình… thích My nhất”
Nói xong Dương đi thẳng xuống ghế ngồi, cả lớp im lặng lại, không khí nặng nề. Trinh cứ ngỡ trong lớp không có My thì hy vọng cậu sẽ nói thích cô, nhưng ở đây không phải là thế giới đó, ở đây là lớp học, cô là giáo viên. Trinh cũng cảm nhận trò đùa của mình không vui nữa đành lấy giáo án ra dạy bài mới.
Bên ngoài lớp, My lang thang khắp chỗ, ngắm cây ngắm cỏ, rồi đi dần vào phòng thi đấu trường. My ngồi xuống thích thú nhìn các bạn của một lớp khác đang học bóng chuyền.
Thầy thể dục đang dạy thì liếc qua thấy 1 cô bé mặc áo khoác trùm kín đầu, khẩu trang mắt kính thì tiến lại.
Thầy thể dục: “Em là học sinh lớp nào, sao giờ này không vào lớp mà ngồi đây”
My hoảng hốt: “Không, em không phải học sinh, em ngồi xem tí thôi”
My vừa nói vừa đứng dậy chuồn ra ngoài. Với các thầy cô hay thậm chí các nam sinh lớp khác. My là nữ thần, là biểu tượng của trường, nên cô rất được chú ý, từ dáng vóc tới giọng nói. Thầy thể dục cứ cảm giác bóng dáng cô bé đó rất quen thuộc, cả giọng nói nữa.
Thầy thể dục suy nghĩ thì thầm một mình: “Ơ, con bé nhìn quen thế, giọng cũng rất quen, sao mình không nhớ ra ai nhỉ”
Thầy thể dục đi theo chân My ra ngoài, My liếc sau lưng thấy thầy đi theo mình thì cô vụt chạy ra hướng ngọn núi phía sau trường. Thầy thể dục nửa lo lắng cho học sinh, nửa nghi hoặc tò mò chạy theo. My luồn nhanh vào rừng cây rồi nhảy phóc lên chụp tay lên 1 cành, cô giữ chặt nhánh cây làm trụ rồi lộn một vòng nhảy tít lên trên tán lá nấp. Thầy giáo theo đến đây không thấy cô bé đâu thì khó hiểu, đứng thần 1 lúc rồi đi về phòng thi đấu.
Một viên phấn bay thẳng vô đầu Dương.
Cô giáo Trinh: “Dương, ngồi học mà nhìn đi đâu thế, tập trung vào”
Dương đang gòng mình kiềm cơ thể, cậu đá ánh mắt qua khung cửa sổ về hướng phía sau trường. Trinh nhìn theo hướng mắt Dương thì thấy My đang ngồi trên một cái cây cao như chú khỉ con. Trinh bật cười lấy sách che miệng làm Dương cũng phọt cười theo.
Linh, Nhã, Long phía sau thì thầm:
Long: “Ê… tụi bây thấy thằng Dương và cô Trinh đang nhìn nhau cười không”
Nhã: “Má nảy cô chủ nhiệm hỏi cái vụ thích thích là tao nghi nghi rồi”
Linh: “Mé ngồi trong lớp mà được phát cơm tró miễn phí luôn”
Cứ thế hai tiết học trôi qua, tiếng chuông giờ ra chơi vừa reo, Dương đi nhanh ra khỏi lớp chạy đi mua thêm ít bánh tráng và 2 chai nước rồi đi ra sau trường. Ngồi cùng My trên bãi cỏ vui vẻ. Dương mơn man bàn tay lên chân My rồi luồn sâu vào váy thì cậu giật thót mình.
Dương: “Hả, em cặp con dao ở đùi làm gì thế”
My toét miệng cười: “Phòng thân, phòng thân thôi, he he”
Dương: “Trời trời… ở thế giới này là hòa bình, em đem theo dao làm gì, trời ạ”
Dương chồm tới đè My mò vào người cô, bên hông My còn đem theo khẩu lục.
My: “Ái… á… ui… nhột… em không còn cái gì khác đâu, đừng mò nữa, hết rồi hết rồi, ha ha”
Phía sau là Linh, Long và Nhã đang nấp, họ thấy biểu hiện của Dương khả nghi nên đang theo dõi.
Long: “Này… này, thằng Dương đang ngồi với nhỏ nào mà tình tứ thế, trời má tụi nó ôm nhau đè ra luôn kìa?”
Nhã: “Mặc áo khoác, đeo khẩu trang làm sao mà biết, có khi nào là cô chủ nhiệm không?”
Linh: “Bậy, cô Trinh nảy đi ngang văn phòng tao thấy mà, mà cô gái đó mặc váy, sao cô Trinh thay đồ nhanh vậy được”
Long: “Đi… má… đi lên bắt quả tang tại trận”
Cả 3 chầm chậm đến phía sau 2 người.
Long chồm lên: “Hù”
Cái trò hay hù người khác của Long hôm nay phải trả giá, My bị giật mình, cô chộp luôn cánh tay Long rồi gòng mình xoay thế trụ chân dậy, lấy đà quật Long hổng khỏi mặt đất rồi té ịch xuống đất đo ván. My vẫn giữ cánh tay đó, kẹp xoắn chân vào rồi vặn mạnh cánh tay rút con dao ở bên hông ra chĩa thẳng vào mặt Long.
Long: “Á… má ơi… tao… là tao, Long Long đây, Dương Dương, cứu tao, nhỏ này là ai vậy?”
Dương cười không nhặt được mồm, My thì nhận ra Long buông tay chỉnh khẩu trang và áo khoác đeo kính lên vội quay đi.
Long: “Má ơi… đau quá… má tao gãy lưng rồi… má cái tướng nhỏ xíu mà mạnh vậy?”
Nhã và Linh cùng ngạc nhiên nhưng vẫn chồm tới ngó nghiên xem cho được mặt My.
Dương cản họ lại, My cúi gầm mặt vừa bước đi vừa nói.
My: “Em ra trước cổng trường đợi anh nhé, học xong ra đón em”
Linh bần thần, người cô run lên, cái dáng này, cái giọng nói này, Linh không kiềm được cảm xúc, vừa sợ vừa mừng cô thét lên.
Linh: “MY, hức… hức… phải My không… hix… tao không thể không nhận ra giọng mày được, đúng là My rồi, hu hu hu…”
Long và Nhã nghe Linh nói cũng load nhanh suy nghĩ và nhận ra đúng là vậy, đúng là My, hai cậu đứng nhìn trân trân. My sau tiếng gọi của Linh cũng đứng lại, cô không biết nên đi tiếp hay quay lại.
Dương: “Aizz, anh đã nói là em vô trường trước sau cũng có người nhận ra mà, thôi quay lại đây đi, sau này còn dài, cũng không giấu được mãi”
My quay lại mở mắt kính, ánh mắt cười tươi. Linh lao tới mở áo khoác đang trùm đầu và khẩu trang của My ra rồi ôm chầm lấy khóc sướt mướt.
My: “Aizzz… bình tĩnh, từ từ lại nào cô nương, tôi không phải là người cô nghĩ đâu”
Linh: “Hu… hu… mình có thể không nhận ra cậu sao… hu… hu… cậu còn sống là tốt rồi… hu… hu”
Trinh từ xa đi tới đã thấy mọi chuyện, nhưng cô không quan tâm, Trinh lại ngồi cạnh Dương, ôm một bên tay Dương còn cạ cạ vú vào làm cả đám trố mắt nhìn. Trinh nhìn My rồi nói.
Trinh: “Bị phát hiện rồi à, há há…”
Long: “Chuyện… chuyện này là sao… Dương mày mau giải thích đi”
Dương nói với Trinh: “Em vào xin cho bọn anh nghỉ 2 tiết sau đi, bọn anh ra ngoài trường nói chuyện”
Trinh hôn lên má Dương rồi đứng dậy vẫy tay chào đám học sinh rồi đi vô.
Bên quán nước ngoài cổng trường Dương và My ngồi giải thích mọi việc. Không khác gì nhưng người khác, nhóm Lonh, Long, Nhã cũng bất ngờ, nửa tin nửa không tin, đặt ra nhiều câu hỏi xoay quanh việc đó. Dương phải call video cho Linh, Long, Nhã đang ở nước ngoài chọ họ nói chuyện họ mới tin đây là thật.
Linh vẫn ôm tay My khư khư: “Dù là ở thế giới nào thì My vẫn là bạn thân của tớ”
Long và Nhã thì lại tò mò chuyện khác.
Long: “Vậy là mày lụm luôn cô Trinh bên này, cô Trinh bên kia, rồi My bên này bên kia, rồi… á đù… má tao không tưởng tượng nổi luôn đó”
Nhã khoái trá thêm vào: “Ê vậy Linh bên kia mày cũng lụm rồi hả?”
My ngồi bật dậy: “Cái gì, cậu nói gì, cũng lụm là sao? Ở đây…”
Linh với ánh mắt vô tội ngây thơ cười gật gật đầu. My nắm cổ áo Dương trừng mắt.
My: “Cái gì… tới bạn thân của em anh cũng không tha hả”
Dương chí chóe: “Không không… chỉ ở đây thôi, mà chuyện không như em nghĩ đâu, là Linh chủ động mà”
My: “Ủa, rồi cô gái nào chủ động với anh anh cũng đưa cu vào à?”

Dương: “Không mà… chuyện đó là trường hợp đặc biệt, Long, Nhã, Linh mọi người mau giải thích đi”
Đã hơn 11 giờ trưa, trong trường các học sinh đang ùa ra về. Phương cùng Trinh bước vào quán đến ngồi cùng nhóm. Phương kéo 1 cái ghế tự nhiên ngồi xuống rồi cầm đại 1 ly trà đá trên bàn uống.
Phương: “Sao rồi, đã xong hết chưa, còn về, mình đói lắm rồi”
Nhã miệng run run lắp bắp: “Cậu… cô… cô là cô giáo Ngân ạ?”
Phương: “Ờ, cô giáo Ngân, mà bây giờ phải đi học lại cùng các cô cậu đó, vui không?”
My: “Thôi, có kể thêm và hỏi nữa thì có lẽ đến tối, về đi ăn đi uống thôi, tối nay làm bữa tiệc nhỏ ở nhà Dương đi, mọi người lâu cũng không tập trung”
Dương: “Vậy gọi cả dì Liên và chị Loan nữa”
Phương: “Uhm tối tớ qua, nhưng mà giờ tớ mượn Dương một chút, Trinh đưa My về đi”
My bấm tay tính ngày: “Nè, hôm nay chưa đến lượt cậu đâu, định độc chiếm à?”
Phương liếc My: “Xì… không thèm, tớ có việc”
Phương lôi Dương đứng dậy dưới nhiều con mắt ngó theo, Long Nhã và Linh cũng đúng dậy đi về trong đầu ngàn câu hỏi. My thì bị Trinh kéo đi trong bực bội.
Ngồi sau xe Phương, Dương ôm vào eo, cười thoải mái, Phương đã cứu cậu trong tay My, cậu cười khoái chí.
Dương: “Nè, anh cảm ơn nhé”
Phương: “Cảm ơn gì, chuyện anh và My em không quan tâm đâu, em có việc nhờ anh đây”
Dương: “Uhm nói đi”
Phương: “Anh có thể dẫn em về nhà một lần nữa không?”
Dương: “Hả, cái gì, đã nói cắt đứt rồi mà… giờ lấy lý do gì qua đó”
Phương: “Em nhớ chồng em lắm…”
Phương đậu xe lại bên công viên, Dương ngồi xuống ghế đá rồi suy nghĩ.
Dương: “Hay là làm theo cách công khai luôn đi”
Phương: “Cách gì?”
Dương: “Em dùng thân phận Phương ngỏ lời với thầy Tùng, chuyện học sinh thích 1 thầy giáo cũng bình thường mà, rồi cưới nhau, cậu về ở lại với chồng”
Phương: “Cưới lại chồng cũ à… uhm… cũng được, nhưng mà sẽ mất tự do, cũng không được qua nhà gặp anh nữa”
Dương: “Tham lam…”
Phương: “Nè, thế anh không tham à? Nói người khác, nhìn lại mình đi”
Dương: “Anh nghĩ, hôm đó thầy Tùng chịu some với anh và em, có lẽ thầy cũng không khắt khe chuyện em ra ngoài đâu, em cứ nói rõ với chồng là được, mà trước mắt em cứ nhắn tin, nói chuyện dần đi”
Phương: “Ngày xưa là anh Tùng cua em, chứ em có cua ảnh đâu… haizz bây giờ mới nhắn tin qua lại thì mất bao lâu nữa, em muốn bây giờ cơ”
Dương: “Vậy anh bó tay… chuyện này ngoài khả năng anh rồi, em tự nghĩ cách đi, anh bắt grap về đây”
Phương ôm tay Dương níu lại: “Không mà… ưaaaaa… anhhhh… anh giúp em đi… anh không thương em à?”
Dương: “Này này, đừng có bắt chước cái thói của My, học gì không học, buông tay anh ra, anh về”
Phương: “Không, à, hay là bây giờ anh cùng em qua nhà chồng em đi, em sẽ nghĩ cách”
Dương: “Haizzz… anh đưa qua tới đó gọi chồng em ra thôi đấy, sau đó hai người tự giải quyết, anh không tham gia nữa đâu”
Phương: “Cũng được…”
Tại nhà thầy Tùng, Dương sau khi gọi thầy ra giao Phương lại thì cậu vội bắt Grap đi về.
Thầy Tùng đang sợ vì không biết chuyện gì, chuyện anh phát sinh quan hệ tình dục với Phương theo anh biết là do vợ anh nhập vào Phương mà, cô bé này đã được giải thoát đâu còn liên quan gì. Tùng cố giữ bình tĩnh ngồi xuống rót trà cầm ly lên làm 1 ngụm rồi nói.
Tùng: “Em là Phương phải không? Em tìm thầy có việc gì?”
Phương ngập ngừng 1 lúc, cô cẩn trọng lựa lời: “Thầy… em nói chuyện này mong thầy bỏ qua cho em”
Tùng hồi hộp uống thêm hớp trà chờ đợi, anh đang lo lắng không biết cô học trò này có biết việc từng bị anh và Dương đụ. Anh không muốn chuyện này phát sinh to chuyện ra, nhưng nếu Phương biết thì là 1 thầy giáo anh đã sẵn sàng tâm lý chịu trách nhiệm. Anh cũng có thiện cảm với cô học trò này sau lần đó.
Phương: “Em… em thích thầy”
Tùng: “Hả… sao em… sao em lại…”
Phương khéo léo dẫn dắt câu chuyện: “Em không biết nữa, từ lần em mất tích về, cứ tối là em mơ thấy thầy, trong giấc mơ… em cũng không biết nữa”
Tùng run run: “Em mơ thấy chuyện gì? Em cứ nói đi”
Phương dùng ánh mắt đầy ngây thơ nhìn Tùng: “Em mơ thấy em và thầy làm chuyện đó”
Tùng vò đầu, đúng là anh đã có làm với cô bé, nhưng mà sao cô bé nhớ được chứ, rõ ràng đã bị vợ anh nhập mà, mà hôm đó còn có Dương nữa, sao cô học trò này chỉ nhớ tới mình. Tùng suy nghĩ 1 lúc, anh không thể đẩy trách nhiệm qua Dương được, anh phải chịu trách nhiệm, anh đã hạ quyết tâm.
Tùng: “Ừm… thầy không biết sao em mơ vậy nhưng mà giờ em muốn gì?”
Phương mừng thầm trong bụng vì kế hoạch của cô đã hiệu quả, đúng là chồng cô nghĩ gì cô đều có thể đoán được, Phương mỉm cười trả lời: “Thầy làm người yêu em đi”
Tùng: “Chuyện này…”
Phương chớp chớp mắt nhìn: “Thầy không thích em hả, mà… em trong giấc mơ kỳ lắm, em có thể thấy rõ em và thầy quan hệ, cái đó của thầy cỡ này này, thầy còn bảo em là con đỉ hại vợ thầy gì đó, thầy còn…”
Tùng hoảng hốt khi cô học trò cứ kể về giấc mơ y hệt nhưng gì xảy ra hôm đó: “Thôi… thôi… thôi… em đừng kể nữa, thầy đồng ý hẹn hò với em, chuyện giấc mơ đó hơi bậy, em đừng nhớ tới nữa”
Phương không nhịn được nữa, cô chồm qua ôm chồng mình: “Em không chỉ muốn hẹn hò, em muốn thử chuyện giống trong giấc mơ đó”
Phương ôm hôn Tùng rồi cởi từng cút áo trắng của mình ra, bên trong áo bra ngực Phương đang phập phồng thở. Phương kéo tay Tùng đặt lên ngực mình, Tùng hừng hực lên, bản năng đàn ông trỗi dậy, anh xoa bóp vào chiếc áo bra mỏng mềm đó, hôn Phương lần nữa rồi áp mặt xuống ngực, hôn liếm xung quanh áo. Tùng kéo dẫn cái áo xuống, kéo tới đâu anh liếm mút vú Phương tới đó. Cặp vú săn chắc, trắng nõn, chiếc núm mới nhú nhỏ xinh dần lộ ra làm anh phấn khích, anh rên ngón tay lên núm vú khều nhẹ rồi liếm vào.
Phương: “Ưmmmm ơ… anh bú nó đi, anh nút nó mạnh lên… em thích lắm…”

Phương vừa ưỡn ngực cho Tùng bú vừa cởi váy mình ra, rồi cởi luôn áo quần của Tùng. Cầm con cu của chồng lên tay cảm giác quen thuộc, cô xoa nhẹ rồi sục con cu. Tùng rướn lên vì thích, sao cô học trò này có động tác giống vợ của anh thế.
Tùng nhìn ánh mắt dâm đãng của Phương y hệt hôm đó, anh nửa ghen nửa tò mò: “Em, chuyện giấc mơ, em thấy mỗi thầy thôi hả, có khi nào em thấy Dương…”
Phương đã hiểu ý chồng, nhưng cô không thể làm cô vợ chung thủy nữa, cô không muốn bị gò bó, Phương tìm ra câu trả lời dâm đãng lẳng lơ nhất rồi nói: “Ơ… ưm… có… em thấy cả Dương nữa, cả hai người đụ em… em thử với Dương rồi… sướng lắm… nhưng em cũng muốn thử với thầy… thầy đụ em đi, em làm con đỉ cho thầy đụ… ơ… hơ…”
Vừa phấn khích vừa ghen, máu trong người Tùng sôi lên. Tùng không bú liếm nữa mà cầm cu đang cương cứng đẩy vào lồn cô học trò rồi ẵm cô lên nắc liên tục con cu vào lồn cô.
Phương: “Á… ớ… sướng quá… thầy dâm quá… thầy đụ học sinh của mình luôn… thầy đụ em sướng quá… ớ… ớ…”
Tùng: “Aaaa… tê cặc quá… cái lồn mày đụ sướng lắm con đỉ, mày dâm còn hơn con vợ tao… con đỉ nứng lồn… mày thích bị tao và thằng Dương đụ đúng không…”
Phương: “Ớ… ớ… sướng… ớ… vâng em muốn bị hai người hiếp… thầy đụ em đi… mạnh lên… ớ. Em là con đỉ của thầy… thầy muốn đụ em lúc nào cũng được… ớ. Chỉ cần thầy nứng cặc, cái lồn em sẽ phục vụ thầy… ớ… ớ…”
Tùng nào giờ cứ ngỡ vợ mình là dâm tục nhất, vậy mà cô học trò này còn khẩu dâm hơn cả vợ mình. Vậy mà cô bé còn bảo chỉ cần mình nứng thì sẽ cho đụ, có thật là có kèo thơm vậy không? Hay là chỉ được 1 lần này.
Tùng: “Sướng lắm đúng không… em… có thật sau này em sẽ cho thầy đụ bất cứ lúc nào không”
Phương: “Dạ… ớ… ớ… dù thầy đang ở trường, hay ở đâu… em cũng banh lồn ra cho thầy đụ… ớ… ớ… em sướng quá… phê lồn quá… Áaaaaa… hư hư… ơ…”

Phương lên đỉnh thỏa mãn cùng với dòng tinh trùng của chồng bắn vào sâu trong lồn. Tùng thì đầy phấn khích, từ nay anh không phải cô đơn nữa, có 1 cái lồn của cô học trò tha hồ hưởng thụ. Tùng ẵm Phương vào nhà tắm, rửa lồn cho cô, rồi… à thì dĩ nhiên họ làm 1 vài hiệp nữa ^^! Một bên là người vợ đã rất lâu mới được gần gũi chồng, một bên là thầy giáo được làm tình với cô học trò trẻ đẹp, đầy đâm đãng.
Chiều hôm đó, Tùng nấu ăn cho Phương cùng ăn rồi tiễn cô rời đi. Khi Phương qua tới điểm hẹn là quán hải sản của dì Thảo là mọi người đã đông đủ, đang nói chuyện rất rôm rả. Phương bước vào bàn đã được đưa ngay cho 1 cốc bia rồi nâng ly.
Hoa khều: “Nè, làm gì mà tới trễ vậy, má bà đụ tới giờ luôn hả?”
Phương nốc cạn ly bia rồi cười thỏa mãn, gật gật.
Hoa: “Má… sướng vậy, vậy chút sau bữa tiệc còn làm ăn gì được nữa, nghe nói lát nữa cả nhóm đi ca, đi bar nữa đó, còn chịu nổi mấy cái…”
Phương: “Chơi tuốt hết… bữa nay đang vui, đang sung… he he”
Long, Nhã cầm ly bia lại chỗ Phương: “Cô Ngân, cô uống với tụi em 1 ly, lúc trước tụi em hâm mộ cô lắm đó”
Phương: “Ha ha… dzô… mà đừng gọi cô Ngân nữa, nghe kỳ lắm”
Hoa lại thì thầm với Phương: “Rồi, mé có khi nào hôm nay cô lại được thêm 2 anh phục vụ, má số hưởng vậy”
Phương: “Hai tên đó cũng không tệ mà… he he”
Liên thì đến cụng ly với Tuấn chồng Thảo: “Anh Tuấn, chị Thảo đâu?”
Tuấn: “Ờ, vợ anh còn đang hối mấy đứa làm đồ ăn, lên ngay mà”
Liên: “Thế để em thay vợ anh phục vụ anh nhé”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống trên chiếc điện thoại thần bí tại nguồn: https://gaigoi.city
Hai cô giáo Trinh thì thầm: “Chị Liên nay thoát khỏi anh Huân bung xã rồi kìa, tối nay anh Tuấn chết chắc ^^!”
Bữa tiệc kéo dài, bia khui liên tục. Sau đó là hiệp 2 ở phòng ca, hiệp 3 đi bar quẩy… hiệp 4… hiệp… 5…
Note: Không biết mọi người có thích các buổi tiệc thác loạn thế này không, mình xin phép cắt ngắn không miêu tả chi tiết. Với những tiệc như thế này hoàn toàn có thể viết và kéo dài nhiều phần, nhưng mình không muốn nó đi quá xa cốt truyện chính và chỉ xoay quanh hệ thống. Nếu các bạn thích thì cmt hoặc liên hệ mình. Mình sẽ thêm phần ngoại truyện hoặc cũng có thể viết một câu chuyện với nội dung khác theo ý các bạn, hoàn toàn miễn phí nhé. Truyện này còn 1 phần sẽ kết thúc, cảm ơn các bạn đã đọc truyện mình viết tới thời điểm này.

To top
Đóng QC