Phần 35: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng
Từ hôm đó ở nhà máy Tam Hiệp trở thành lãnh địa của Phong, Nga thành người tình bên cạnh Phong, Nhung và Như không được may mắn thế, hai cô phải hầu hạ tất cả đàn ông của nhóm. Chơi chán, Phong bắt những phụ nữ và cả học sinh trong trại làm bồn chứa tinh cho bọn chúng, với nhiều trò mới ngày càng dâm dục và độc ác hơn. Đàn ông và học sinh nam trong trại không phục thì bị giết, còn nghe theo thì bị hắn bắt ra ngoài tìm nhu yếu phẩm, nhiều người ra đi chết cũng có, trốn đi luôn cũng có.
Nói về nhóm của My, mọi việc đều phát triển và thuận lợi, chỉ có mặt tình cảm là có chút chuyện xảy ra. Sau nhiều ngày bên nhau, cả bọn thân thiết hơn, hôm ấy bên 1 bờ suối nhỏ, My và Linh vừa tắm xong ngồi nghịch nước.
Linh: “My à… mày có từng thích ai chưa?”
My cười vì câu hỏi: “Mày điên à, tụi mình còn đang đi học đó, lại năm cuối làm gì có thời gian mà yêu với đương”
Linh: “Bây giờ còn học hành gì nữa, ăn uống còn kiếm từng bữa, tao thấy yêu đương cũng tốt mà”
My: “Tao không có đâu, khi nào tới rồi tính, sao mày lại hỏi thế?”
Linh: “Tao thấy… tao thấy Long thích mày thì phải”
My cười: “Xàm quá mày ơi… bớt suy diễn đi”
Linh: “Tao chỉ cảm thấy thế, hôm đó mày bị trật chân Long không suy nghĩ mà cõng mày, bên ngoài cục súc nhưng lúc nào cũng quan tâm mày…”
My ngẫm lại Linh nói cũng đúng, đôi khi my cũng chút gì đó xao động khi được quan tâm, nhưng cô chỉ nghĩ đó là mọi người vào sinh ra tử nên quan tâm nhau, My ngẫm 1 lúc cười rồi nói: “Đừng nói tao mày thích thằng Long nha?”
Linh đỏ mặt: “Có đâu…”
My choàng cổ con bạn: “À… hèn gì lại để ý như thế, mày ghen khi Long giúp tao à… má… tao không có nghĩ gì cả, mày cứ tiến tới đi”
Linh bối rối chạy vù về chỗ trú ẩn tạm.
Tối đó, đến phiên gác của Long, My khều Linh dậy đẩy cô về hướng xa chỗ Long đang đứng rồi My quay về lều cười hí ha hí hửng.
Linh ngại ngần lại gần Long, Long đang gác thấy Linh lại thì cười trêu ghẹo ngay.
Long: “Ê… không ngủ được hả mạy… không ngủ được thì gác đi cho tao đi ngủ”
Câu nói của Long làm Linh tuột hết cảm xúc lãng mạn: “Đụ má… tao thấy mày đứng mình nên ra nói chuyện chút thôi, canh tiếp đi, tao về ngủ”
Long: “Ơi… làm gì căng, ngồi đây, lại ngồi đây… tính nói chuyện gì hả”
Linh: “Mày… mày thấy con My thế nào?”
Long gãi đầu: “Thế nào là thế nào, nó giỏi võ hả, hay là cho nó làm đội trưởng không được, mày phải nói rõ tao mới biết chứ, hay là bọn mày cãi nhau?”
Linh: “Không… là… là chuyện tình cảm ấy”
Long: “Đù má… tụi bây thích nhau hả, yên tâm, tao hiện đại mà, chuyện giới tính là bình thường mà, thời đại bao nhiêu rồi, tao ủng hộ, yên tâm đi”
Linh: “Trời má… tao nói chuyện với mày thấy mệt quá, aaaa…”
Linh chưa dứt câu thì Long choàng tới ôm bịt miệng cô lại lôi vào gốc cây cạnh đó: “Suỵt… có zombie”, từ xa trong bóng tối 1 bóng đen đang từ từ đi đến. Long rút con dao bên hông ra đưa Linh cầm, cậu cầm cái cây vót nhọn tự chế ra hiệu cho Linh. Long nhanh chóng luồn ra bọc hậu định tấn công từ phía sau thì một giọng đàn ông thều thào:
“Này… tôi còn sống… tôi không phải Zombie, cứu tôi với”
Long và Linh bước ra trên tay vẫn cầm vũ khí dò xét, một gã đàn ông gầy gò có lẽ đã đói nhiều ngày, người không chút sức lực, Long vội đỡ lấy hắn, dìu hắn đưa đi dọc theo sườn đá về chỗ trú ẩn tạm. Bên ánh lửa trong hang động nhỏ, gã đàn ông cầm đoạn củ mài nướng nhai ngấu nghiến.
My đưa chai nước: “Nè ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm, tụi em vừa đào được trong rừng lúc chiều đó, ngon không?”
Thấy My vui vẻ còn cười tươi, gã đàn ông an tâm hơn ăn nốt củ, uống nước rồi mới giới thiệu bản thân. Hắn là 1 trong những người được quân nhân cứu đưa về nhà máy Tam Hiệp. Gã đàn ông kể về nhưng việc xảy ra ở đó, và lý do hắn trốn ra và đến được đây thì đã kiệt sức.
Linh: “Trời đụ má… hên hôm ấy bọn mình không đi cùng họ”
Nhã: “Bình tĩnh, vậy anh có thấy nhiều thầy cô và học sinh trường bọn em không”
Gã đàn ông: “Có, có phải trường cấp 3 gần thị trấn không, đa số họ đều chết vì đi ra ngoài tìm thức ăn, một số cô gái trẻ còn bị hiếp đến chết, chỉ có…”
Nhã: “Sao, có ai còn sống hả? Nói đi…”
Gã đàn ông: “Chỉ có… 1 đám học sinh theo tên Phong là còn sống, mà bọn nó cũng tham gia hiếp dâm các bạn học, bọn chúng không còn là bạn các người nữa đâu”
My rớt nước mắt, thầy cô bạn bè người chết, người thì…
Long không kiềm được xúc động: “Má nó… phải đi giết hết bọn nó cứu những người còn lại”
Gã đàn ông sợ hãi: “Không… không tôi không quay lại đó đâu, bọn chúng còn có vũ khí đầy đủ… chúng ta chạy thôi, chạy càng xa càng tốt”
Thấy gã đàn ông đã quá sợ hãi và kích động, cả nhóm không hỏi nữa, cho hắn ăn thêm rồi thay phiên nhau canh gác và nghỉ ngơi tiếp.
Trước khi đại dịch xảy ra, Linh là cô gái năng động và khá phóng khoáng, tuy mới 18 tuổi nhưng các tụ điểm ăn chơi, cờ bạc, quán nhậu, club, vũ trường Linh đều đã trải nghiệm qua. Có lẽ vì thế Linh trải đời sớm hơn My và đám bạn, 16 tuổi Linh đã quan hệ tình dục, tiếp theo nhưng năm cấp 3 Linh nổi tiếng nhất trường vì độ ăn chơi và thay người yêu như thay áo.
Ở tận thế này làm cho cuộc sống Linh chậm lại, Linh ngẫm về cuộc sống trước kia, hiện tại cô có thích Long hay không cô cũng không biết, với tính cách của cô thì cô đã không ngại ngần đưa Long vào nhà nghỉ mà lấy đời trai của hắn, nhưng tại sao bây giờ Linh lại e dè và ngại ngùng như vậy, bản thân cô cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình. Phải chăng cô đã biết yêu, phải chăng cô đã trưởng thành, hay chỉ là áp lực liên tục phải bảo vệ mạng sống làm cô thay đổi, hay chỉ đơn giản là đã lâu rồi cô không quan hệ với ai nên thèm muốn. Đang phiên canh gác của mình, Linh ngước lên bầu trời nhìn ngắm.
Long: “Trăng hôm nay sáng nhỉ?”
Linh: “Ơ… không ngủ đi à, hay là có việc gì, gần sáng rồi, ngồi đây, lại ngồi đây”
Long: “Haiz, từ lúc bắt đầu đại dịch chả hôm nào tao ngủ ngon cả, lúc nào cũng bất an, lo lắng… mà thôi, mày kể tiếp việc lúc nảy đi”
Linh: “Việc gì?”
Long: “Thì Lesbian, cả mày và My, hay mày chỉ đơn phương thích My”
Linh: “Đậu xanh rau má, tao mê trai, tao nứng lồn mong manh, vừa lòng mày chưa?”
Long cười suýt ngất vì thái độ của Linh: “Ha ha ai mà biết được mày nghĩ gì ha ha, mày nói chuyện cứ lấp lửng… ủa mà… ủa mà… mày đang muốn ứ ứ… mà mày ra kiếm tao… hả… đụ má tao đang nghĩ đúng phải không?”
Linh: “Cũng lâu rồi… mà mày đoán đúng… ờ đó… rồi sao?”
Long: “Trước kia mày nhiều bạn trai lắm mà, nay sao…”
Linh: “Bây giờ kiếm đâu ra… mày nhìn xung quanh đi, ngoài mày và thằng Nhã… aizz chết tiệt, tại sao lại phải cứ ngồi giải thích dò hỏi mọi thứ thế này chứ”
Linh quay qua ôm rồi hôn Long, tay nhanh nhẹn cởi áo của mình ra rồi cởi áo Long áp sát người vào hôn.
Long: “Ayiii… từ từ… tao cũng không phải tuýp đàn ông bị động đâu”
Long vuốt ve lên làn da của Linh ôm lấy eo Linh siết vào đưa ngực Linh về phía trước rồi hôn hít vào đôi cú tròn đó, cậu há miệng rộng ra ngậm gần hết chiếc vú rồi mút liếm.
Linh: “Ưmmmm… aaaa cũng có kinh nghiệm đó… ưmmmm”
Cơn nứng trong Linh đã bị kiềm chế 1 thời gian dài, bây giờ nó đang bùng nổ, Linh đẩy Long nằm xuống cởi quần Long ra, lồn của Linh đang ra nước rất nhiều, Linh nứng lắm, cô muốn thỏa mãn nó, Linh cầm lấy cu của Long liếm mút mạnh cho nó cương lên rồi nắm tay siết vào thân con cu sục nhanh.
Bỗng: “RẮC…” tiếng một nhành cây khô bị bàn chân ai đó đạp gãy khiến Linh và Long giật mình dừng lại, tay Linh vẫn đang cầm con cu của Long mà không được hưởng, Linh bực tức.
Linh: “Móaaaa… sao cứ tới lúc thế này lại có việc xảy ra”
Linh rút con dao đang cặp bên hông cẳng chân im lặng nhìn quanh, Long cũng đưa tay quơ tìm lại cây gậy của mình.
Nhã: “Tao… là tao… tao lỡ đạp trúng cành cây thôi, tụi bây tiếp đi, tao không thấy gì hết”
Linh bực bội hét về hướng bụi cây: “Đi RA ĐÂY”
Nhã rụt rè bước ra từ trong bụi: “Tao xin lỗi… được chưa? Mày mặc áo vô đi”
Linh: “LẠI ĐÂY MAU…”
Long và Nhã đều ngơ ngác nhưng Nhã vẫn tiến lại, Linh đứng lên cởi luôn quần mình rồi ngồi xuống cầm cu Long chĩa thẳng vào lồn và ấn sâu vào bắt đầu chuyển động hông nhịp nhàng. Nhã thì bị Linh nắm lưng quần lôi lại cởi dây nịt tuột xuống, Linh cầm con cu Nhã kéo đến vừa tầm miệng thì ngậm vào bú mút, bên dưới hông Linh vẫn lắc lư dập lồn liên tục vào cu Long.
Long: “Đù má… aaa sướng. Tao chơi gái nhiều mà đây là lần đầu thấy cảnh này đó… aaaa”
Long đưa tay lên bóp vào 2 chiếc vú tròn săn chắc bóp nắn, nâng hỗ trợ cho Linh. Nhã cũng không đứng nữa, cậu cởi áo nhanh rồi ôm vào Linh hôn hít.
Nhã: “Long mày để tay xuống đi, để tao”
Nhã ôm vào eo Linh mơn trớn rồi liếm lên vú, bóp nâng nó lên mút liếm vào núm vú Linh.
Linh: “Ưmmm… aaaaa… ơ… sướng quá… lâu rồi mới sướng như vậy… ưmm… aaa”
Linh cứ thế siết cơ mình mạnh hơn, rút mạnh rồi nhấn cho cu Long đẩy sát vào lồn để thỏa mãn. Mới tầm 5 phút Long chịu không nổi kích thích đó của Linh cu của cậu giật rồi bắn tinh từng nhịp. Đang phê vì xuất tinh nhưng Long cũng tinh ý, cậu ôm eo Linh đỡ cô dậy rút ra rồi xoay người Linh lại cho Linh nằm lên người mình, Long vòng tay vào đùi Linh rồi banh rộng nó hướng ra ngoài, Nhã mau chóng đút cu mình vào lồn Linh đụ tiếp. Long đợi cu Nhã tiến sâu vào lồn Linh đụ đều mới buông 2 tay, 1 tay ôm siết vào vú, tay kia mân mê xuống mu lồn, se se vào hột le. Vừa được đụ vừa được bóp vú lại còn se hột le làm Linh sướng vô cùng.
Linh: “Ơ… hơ hư hư… sướng quá… tao sắp ra rồi… sướng lắm… mạnh nữa đi… aaaaa… tao ra đây… hư hư hư… hơ hơ hơ”
Lồn của Linh co bóp theo từng đợt bắn tinh trùng của Nhã. Cả 3 người sung sướng ôm siết nhau, Linh hôn lần lượt Long và Nhã rồi mãn nguyện nằm xuống bãi cỏ. (Lâu lắm rồi… hơizzzz… thích thật)
Trời cũng đã sáng, cả 3 cùng về lại hang nhỏ, My và gã đàn ông cũng đã dậy, gã đàn ông quyết định dứt khoát nhận ít lương thực và nước đi về phía thị trấn tìm cách sống sót, còn nhóm đi nhà máy Tam Hiệp.
Đến gần chiều, sau khi len lỏi ra khỏi rừng, cả nhóm mới ra được đến đường chính, cả nhóm đi đến 1 cửa hàng tạp hóa gần đó bàn lại hành động khi đến Tam Hiệp.
My: “Ê… bên dãy hàng này có mấy lon bia nè, đứa nào uống không?”
Long và Nhã đều đến cầm đem qua đưa Linh, Linh cười cầm cả 2 lon.
My đi lại ánh mắt dò xét: “Từ sáng đến giờ tao thấy thái độ 3 đứa bây lạ lắm nha, không lẽ…”
Linh khoác tay cả 2 thằng: “Mày thấy gì lạ”
My: “Trời má, tụi bây… cả 3 luôn hả?”
Linh: “Uhm, hấp dẫn lắm, mày muốn tham gia không?”
My: “Con điên, né xa tao ra, cả 2 thằng mày nữa, hừ… loạn… loạn hết rồi…”
Long níu My lại: “Không đùa nữa, bàn việc chính, đến đó chúng ta phải làm sao tấn công chỗ đó, họ có vũ khí, bọn mình chỉ có cây này”
My: “Còn bao nhiêu viên”
Long: “7 Viên thôi”
Linh: “Mình cứ đến đó, tìm chỗ nào quan sát thăm dò đã, nhóm tụi nó đông nhưng người bị tụi nó kiểm soát đông hơn, có lẽ sẽ có cơ hội”
Bỗng từ sau đầu cả 4 đứa nhìu họng súng áp sát vào:
“Hết cơ hội rồi, bỏ vũ khí xuống, đưa tay lên cao”
Long, Nhã, Linh và My đều liếc nhìn nhau rồi hạ dần vũ khí, nhanh như chớp quay lại gạt vũ khí phía sau tấn công. Nhóm người này không bắn mà chỉ nghe giọng nói nói:
Cô giáo Trinh: “Bằng… bằng bằng… chậm như vậy mà đòi cướp súng, ăn đạn cả lũ nhé, ha ha ha, bất ngờ chưa?”
My và nhóm thấy cô Trinh, Dương, Hoa, Phương thì mừng rớt nước mắt, My lao vào ôm cô giáo: “Cô Trinh, tụi em tưởng lạc mất cô rồi chứ… hu hu… hu… sao cô ở đây, thầy và các bạn đâu?”
Trinh vỗ về học trò cưng của mình rồi dìu My ngồi xuống kể lại việc cô và các thầy bị kẹt trong trường, sau đó còn mỗi mình cô thì được Dương cứu, Hoa và Phương 12A3 cũng là Dương cứu và hiện đang ở căn biệt thự của gia đình Hoa. Nhờ ông lão ở ngoại ô nên họ mau chóng đuổi theo tìm mọi người.
Dương nhìn My, sao ánh mắt My xa lạ quá, My không thèm để ý cậu, cũng chả nhìn cậu 1 lần, Dương rất nhớ My rất muốn lao vào ôm cô, nhưng ở thế giới này có lẽ họ không thân thiết đến vậy. Dương kiềm cảm xúc trong lòng lên tiếng.
Dương: “Vậy được rồi, bên ngoài có chiếc bán tải, để mình ra lấy chạy đến đây rồi cùng đi đến Tam Hiệp tập hợp với mọi người là xong”
Long: “Không đơn giản vậy đâu, chuyện phức tạp hơn nhiều”
Long và nhóm My kể việc họ biết ở khu nhà máy.
Dương: “Vậy thì gặp ma giết ma, gặp quỷ giết quỷ, đi thôi”
My nhếch mép: “Hay quá, cậu tài cán gì mà nói thế, có khi tôi cậu còn không đánh lại”
Trinh không nói gì chỉ bụm miệng tủm tỉm cười. Phương xô My 1 phát rồi đanh đá nói.
Phương: “Nè cô nương, đừng tưởng mình là nhất, nói ai cũng được, đừng nói Dương của tôi”
2 nhóm đều đứng bật dậy sau thái độ của Phương, lườm nhau như muốn xông vào.
Linh: “Con đỉ 12A3 kia, mày xô đẩy ai thế, muốn chết à?”
Trinh bất lực toàn tập đứng vào giữa can ngăn.
Long nhìn Dương: “Má mày Dương, nay mày giao lưu với đám 12A3 nữa, bọn nó đéo có đứa nào tốt lành gì đâu”
Hoa: “Nè, cậu nói ai thế, đừng có vơ đũa cả nắm nhé”
Từ ngoài cửa của tiệm, 1 nhóm do Hải cầm đầu cầm súng chĩa vào trong quát lớn.
Hải: “Hahaha… đúng là 1 đám học sinh láo nháo, tụi bây sắp chết hết rồi còn ở đây cãi nhau, tụi bây nam đứng bên trái, nữ qua phải, mau… ha ha ha… lại sắp có hàng mới, toàn xinh xắn chúng mày ạ”
Dương cười quay qua: “Thế tao không nam không nữ thì đứng đâu?”
Hải: “Ha ha ha… thằng này khá, cả đống súng chĩa vào mà không biết sợ à, mày chết đầu… aaaaa”
Hải chưa dứt câu thì đồng bọn của Hải đã bị Dương chém làm đôi cả, Dương còn nhanh như cắt giật vũ khí trên tay Hải vất qua 1 bên, đưa thanh kiếm dài sắt bén kề sát vào cổ Hải.
Dương: “Mày nói xem ai sẽ chết…”
Hải run sợ vì lần đầu thấy 1 con người có thể di chuyển nhanh như thế, không kịp nhìn thấy bóng cả đám đã bị chẻ làm đôi, Hải ú ớ run rẩy: “Cậu… cậu đẹp trai… tôi sai rồi… tôi chỉ định cướp vũ khí thôi, cậu tha cho tôi đi”
Cả nhóm My ai cũng đứng hình kinh ngạc vì Dương, chỉ có Phương thì quá rõ nên khá bình tĩnh, trên tay là khẩu XM5 tiến đến chĩa thẳng vào giữa 2 chân tên Hải.
Phương: “Tao chỉ hỏi 1 lần duy nhất, mày nghe suy nghĩ kỹ rồi trả lời: Ngoài nhóm này, bọn mày còn những ai, đang ở chỗ nào?”
Hải suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời: “Bọn tôi là quân nhân, áo tôi vẫn đang mặc đây, mọi người đang ở khu nhà máy Tam Hiệp, ở đó có nơi trú ẩn an toàn, mọi người được chăm sóc và bảo vệ, lương thực rất đầy đủ, lúc nãy tôi thấy các cô cậu nhiều vũ khí nên nảy sinh lòng tham, thật ra chúng tôi là người tốt, tôi có thể dẫn các cô cậu về đó”
Phương mở chốt bắn vào đùi tên Hải khiến hắn đau đớn gầm rú lên.
Phương: “Tao bảo mày suy nghĩ kỹ hãy trả lời mà, mày nói sai rồi, tao hỏi lại lần nữa, lần này mày trả lời sai thì khẩu súng sẽ không bắn vào đùi mày đâu, NÓI… ở nhà máy ngoài nhóm mày tên Phong còn bao nhiêu đàn em nữa?”
Hải hoảng hốt khi Phương biết về Phong, hắn đã không thể nói dối mà khóc lóc van xin: “Tôi xin các cô các cậu, là hắn là tên Phong cầm đầu, hắn sai khiến tất cả, tôi chỉ làm theo thôi, ngoài nhóm tôi còn 2 nhóm tính luôn cả tên Phong và lũ học sinh”
Phương kinh ngạc: “Lũ học sinh, lũ học sinh nào, nói tên từng đứa”
Hải: “Phong cầm đầu, kế là 1 học sinh tên Tấn, còn có Nam… tôi đã kể hết rồi, xin cô cậu tha mạng cho tôi, là tôi bị hắn sai khiến, vợ tôi cũng bị hắn cưỡng hiếp”
Máu trong người Phương sôi lên, ký ức của cô khi ở thế giới cũ là cô giáo Ngân hiện lại như in trong đầu, đôi mắt Phương dần đỏ lên vì máu đang bơm vào liên tục, Phương bật chốt liên thanh lên định xã đạn vào tên Hải nhưng Dương ngăn lại.
Phương: “Cậu né ra, tôi phải giết hắn, sau đó tôi sẽ đến đó xé xác từng tên trong đó”
Dương giữ chặt tay Phương thì thầm: “Cô bình tĩnh, ở thế giới cũ cô không có cơ hội giết bọn nó, bây giờ chẳng phải tốt rồi sao, còn tên này cô giết thì quá dễ dàng cho hắn, cô xem trò vui này”
Dương lôi tên Hải ra đường trước mặt mọi người, cậu mượn cây lục của Hoa rồi bắn chỉ thiên lên trời, chỉ ít phút sau lũ Zombie lũ lượt kéo đến, Dương bỏ tên Hải lại rồi cùng cả nhóm vào lại tiệm tạp hóa đóng cửa nhìn ra. Tên Hải bị bắn ở đùi lê lết chạy, gào thét kêu cứu tuyệt vọng, từng con từng con Zombie đang đói khát lao đến cắn xé người hắn, Hải đau đớn vì cơ thể bị cắn xé, miệng ọc máu rồi tắt thở, chỉ lát sau hắn hóa thành con Zombie vô hồn lê lết cái xác nát bươm…
Cả nhóm lần đầu tiên chứng kiến Dương nhẫn tâm và vô tình như thế, bản thân Trinh luôn yêu quý Dương xem Dương là chân ái cũng không khỏi rùng mình. Nhưng suy đi nghĩ lại, về những tội ác mà tên Hải và Phong cùng đồng bọn chúng làm, thì chết như thế ngàn lần cũng đáng. Mọi người ngồi mỗi người 1 góc trong tiệm tạp hóa im lặng, không ai nói với ai câu nào, Phương lửa giận vẫn còn cô đến bên Dương:
Phương: “Dương, đi thôi, tôi không chờ được”
My bước đến: “Muốn đi cũng được, bọn tôi giúp, nhưng mà bọn chúng đông hơn chúng ta, phải tính toán kế hoạch chứ”
Dương: “Không cần đâu, cậu cũng thấy lúc nảy rồi đó, chỉ cần nghe theo tôi, mọi việc sẽ giải quyết luôn trong hôm nay”
Cả nhóm chia vũ khí leo lên chiếc xe bán tải đi thẳng về hướng nhà máy. Đến nơi họ giấu xe 1 chỗ rồi đi bộ, Dương nhanh chóng leo lên 1 tháp viễn thông gần đó quan sát vào xong cậu ra hiệu, Trinh hiểu ý nhanh nhẹn đeo khẩu AWM lên vai và leo lên.
Dương chỉ hướng vào bên trong nhà máy rồi nói với Trinh: “Khoảng cách 950m, tốc độ gió khoảng 4km giờ, 3 tên canh gác góc 5, 9, 11 giờ, anh xuống dưới dẫn mọi người tiếp cận, khi anh ra hiệu em diệt 3 mục tiêu đó sau đó tùy ý hỗ trợ, mọi việc còn lại anh lo”
Trinh gật đầu thì Dương leo nhanh xuống kéo mọi người đi. Đến gần rào cậu ra hiệu cho Trinh, 3 tên ở 3 chỗ gác mau chóng gục xuống. Theo kế hoạch mọi người tiến đến cắt hàng rào sắt xông vào cứu người, Dương phóng nhanh qua hàng vào vào trước. Cây kiếm trên tay, Dương lao vùn vụt như 1 cái bóng, giết sạch đám đang cầm súng giám sát bên ngoài. Dương lao tiếp vào trong khi mà bên ngoài người dân cũng chưa kịp biết chuyện gì xảy ra mà bọn ác ôn này nằm gục xuống 1 lượt. Trinh thay đổi vị trí đến gần cầm súng nhắm vào hỗ trợ, My cùng Phương và mọi người xông vào, nhưng cũng chỉ là trấn an mọi người và giải thích chuyện đang xảy ra. Đến khi cả nhóm vào trong thì lũ Phong và đám thằng Tấn, Nam… đang nằm rên la dưới đất, đứa thì mất tay đứa thì mất chân. Phương đã mất kiểm soát, cô rút con dao ra, lao đến chỗ tên Tấn, Phương đâm 1 nhát xuống mép đùi hắn rồi rạch một đường dài. Tấn vẫn đang ngơ ngác không hiểu sao Phương thù hắn đến thế, đau đớn la hét xin tha, Phương không hề dừng, từ vết dao rạch đó cô xé nát quần hắn ra rồi đâm thẳng vào giữa con cặc đó, kéo dao ghì ra khiến Tấn gào thét khi thấy con cu hắn bị chẻ đôi, Phương đâm liên tiếp nhiều nhát nữa vào hạ bộ khiến phần dưới Tấn bấy nhầy rồi ngất đi vì đau đớn và mất máu. Mặt đầy máu và ánh mắt rực lửa, Phương cầm dao tiến qua chỗ Nam rồi lần lượt từng tên, từng tên học sinh lớp 12A3… Trinh bản thân là cô giáo, nhìn Phương chỉ là cô bé học sinh mà máu lạnh và dã man như thế, cô lo ngại cho Phương nên định lao đến khuyên Phương bình tĩnh, chỉ có Dương biết tại sao Phương như thế, Dương ôm Trinh lại:
“Không sao đâu, em cứ để mặc Phương, sau này anh sẽ giải thích cho em về việc này”
Về My mặc dù trước giờ là bạn cùng bàn của Dương, cũng có chút rung động trước vẻ đẹp trai của Dương, nhưng bây giờ, Dương đã thay đổi quá nhiều, máu lạnh, nhẫn tâm, còn có sức mạnh đáng sợ, My vẫn coi Dương là bạn, nhưng cô dần e ngại và sẽ giữ khoảng cách với Dương sau này. Long, Nhã, Linh cũng bất ngờ trước cậu bạn thân trong nhóm, Dương đã thay đổi quá nhiều. Chỉ có Hoa là vô cùng thích thú với trò đó của Phương. Tên Phong nằm dưới đất thấy đám đàn em bị giày vò đến chết cũng quíu hết cả người, hắn gượng lết đi khi chỉ còn 1 chân, vệt máu kéo dài ra đến ngoài sân, bên ngoài là những người dân từng bị hắn chà đạp, vợ con bị hãm hiếp, họ lao vào giẫm đạp, đánh đập tên Phong, khi cái xác Phong nằm bất động họ vẫn dẫm và đập đến nát bét. Sau đó, Dương cùng mọi người ở đây kéo xác đám ác ôn đó ra làm mồi cho Zombie.
Tâm sau khi được cứu ra, anh đến ôm Nga và con trai Thắng cả 3 khóc nức nở. Dương vào phòng tên Phong nhìn trên giường và nhìu góc phòng: Nhung, Như và nhiều cô gái trẻ trần truồng, vô hồn, sợ sệt. Trinh cùng My và các cô gái dìu họ ra. Bỗng từ đâu mây đen kéo tới, bầu trời tối sầm lại, kèm theo là tiếng sấm chớp gầm gừ vang trời, cơn mưa đầu mùa trút xuống, nước mắt của người dân của nhưng người bị hại, hòa vào mưa, máu và nước mắt được nước mưa rửa sạch trôi đi để rồi vài tiếng sau đó, mở ra sau đó là ánh sáng, phải chăng ánh sáng đó là con đường mới, cánh cửa mới dành cho họ.