Hệ thống trên chiếc điện thoại thần bí – Phần 21: Bí Mật Gia Đình

Phần 21: Bí Mật Gia Đình
Trong một căn biệt thự hiện đại, Dương đang ngồi với chú Lâm.
Dương: “Dạ chìa khóa xe đây ạ, con cảm ơn chú”
Lâm: “Về sớm thế, sao không chở bạn gái qua đây giới thiệu cô chú luôn”
Dương: “Dạ con đưa bạn ấy về nhà rồi, cảm ơn chú, chắc con phải về, con còn 1 số việc ạ”
Lâm: ” Đợi đã…” Lâm quay vào trong kêu lớn: ” Nhi, Nhi ơi, em lấy phần hồ sơ anh để trên bàn ra đây, cái có ghi chữ Dương trên bìa ấy”
Nhi từ trong với bộ đồ ngủ quyến rũ bước ra, cô để tập hồ sơ lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Dương, ôm vào cánh tay Dương:
“Sao thế, chưa gì đòi về rồi à, ở lại cô nấu cơm cho ăn này”

Lâm lần nữa bối rối vì hành động của mấy bà cô, dì của mình, rõ ràng cô đang mặc áo ngủ không mặc cả áo lót, có thể nhìn rõ cả bên trong, nhưng vẫn vô tư ngồi cạnh mà còn ôm lấy tay cậu cạ cạ ngực vào, Dương đỏ ửng mặt.
Lâm: “Ha ha… em tha cho thằng bé đi, Dương này, đây là toàn bộ giấy tờ chiếc xe đó, tạm thời con chưa có bằng lái xe phân khối lớn nên vẫn để tên chú, sau này con có bằng lái thì nhắn chú chuyển tên cho, chìa khóa con cầm đi, sau này nó là xe của con, trong đó chú có cái thẻ trả sau VIP nữa đó, cầm lấy mà dùng, có bạn gái rồi thì sắm sửa thêm, không cần tiết kiệm dùm cô chú đâu, cứ thoải mái”
Dương ú ớ: “Ơ… hôm mượn xe con không biết, sau qua tụi bạn con mới biết xe này đắt lắm, con không dám nhận đâu, cả thẻ nữa, dì Hương cho tiền con đủ xài rồi”
Nhi ôm tay Dương mạnh hơn lắc lắc còn cạ cả ngực và núm vào tay cậu: “Con lấy đi, dì Hương là của dì Hương, còn này là của cô chú cho con, nhận đi mà…”
Dương không thể kháng cự trước sự lẳng lơ đầy khiêu khích của Nhi, cậu vội nhận để thoát khỏi chỗ này: “Dạ, con lấy, con có việc gấp con đi trước đã”
Nhi: “Ơ… ăn cơm đã, cô nấu nhiều lắm đấy… Dương”
Lâm: “Em làm thằng nhóc sợ luôn, hahaha, kệ nó đi, lại đây em lượn có tí mà anh nhịn không nổi rồi”
Về đến phòng trọ, Dương cất giấy tờ, thẻ ngân hàng mới nhận cẩn thận, sau đó lại bàn ngồi lấy giấy viết ra ngồi suy tính về thế giới mới.
Dương: Al, như vậy là tao sẽ qua lại giữa 2 thế giới, trung bình tầm 7 ngày 1 lần. Nhưng mà nó nguy hiểm như thế, tại sao tao phải quay lại chứ, có lí do gì không?
Al: Không có lý do gì cả, từ đầu tôi đã nói, đây là thế giới dựa trên mong ước của cậu, cậu có thể thỏa mãn đam mê và trí tò mò của mình. Bản ngã con người luôn có mặt trái của nó, lòng tham, dục vọng, sự tò mò, khám phá… tôi biết dù không được phần thưởng gì, nguy hiểm luôn rình rập, nhưng chắc chắn cậu cũng sẽ quay lại thế giới đó, Vì sao ư… Vì cậu đã kích hoạt được chiếc nhẫn, nếu đam mê, lòng tham và tò mò của cậu không đủ lớn, cậu không thể nào kích hoạt được chiếc nhẫn.
Dương: Đúng chắc chắn tao sẽ quay lại, nhưng thật sự không có bản thông tin tăng thể chất cơ thể, hay bất cứ kỹ năng nào ư? Theo tao biết thì người sở hữu chiếc nhẫn trước đây đã chiến đấu với mẹ tao: Có sức mạnh vô địch, súng bắn không chết còn rất giàu có, mày đừng có giấu tao.
Al: Tôi xin giải thích: Mỗi người là 1 thực thể khác nhau, lòng tham, ham muốn khác nhau, nên thế giới tạo ra khác nhau, ông Đức tham vàng và từ nhỏ bị bạn bè ức hiếp, nỗi sợ ấy lớn dần nên dã tâm của ông ấy là có sức mạnh, không muốn bị ai ức hiếp, nên thế giới đó tạo ra cho ông ấy nhận được sức mạnh gần như bất khả xâm phạm và vàng bạc dựa theo ham muốn đó. Còn với cậu, ham muốn của cậu là gì cậu hãy tìm hiểu trong chính bản ngã của cậu ở thế giới đó, rồi sẽ nhận được phần thưởng cuối cùng, hãy vận dụng toàn bộ những gì cậu biết cậu sẽ hoàn thành nó 1 cách dễ dàng, vì thế giới này tạo ra là vì cậu.
Dương: À… vậy tao cũng hiểu sơ sơ về vụ việc khi đó rồi, vậy là tên đó có lòng tham khác, nhưng còn mẹ tao, hình như bà cũng sở hữu 1 sức mạnh gì đó đúng không?
Al: Cậu đừng gọi chủ nhân trước của tôi là tên đó, lúc sở hữu chiếc nhẫn ông ấy không phải là người xấu, chỉ khao khát sức mạnh để không bị ức hiếp nữa, nên chiếc nhẫn mới trao cho ông ấy cơ hội, ông ấy hoàn thành mới tháo được chiếc nhẫn ra khỏi tay và đeo lên cổ như 1 vật kỷ niệm, chuyện sau khi ông ấy có vàng, giàu có thay đổi tính cách, có thêm nhiều dã tâm khác là không phải lỗi của tôi. Việc mẹ cậu cũng là sự thắc mắc của tôi, lúc gặp mẹ cậu tôi đã cảm nhận 1 luồng năng lượng hắc ám, theo những gì tôi biết thì nguồn năng lượng này chắc chắn đến từ 1 vị thần tà ác nào đó chứ không phải tương tự tôi. Khi chiến đấu với ông Minh, mẹ cậu đã bộc phá một loại sức mạnh nào đó mà tôi không kiểm tra được, sau đó thì nó biến mất. Tôi phỏng đoán có lẽ mẹ cậu đã ký giao ước nào đó với thế lực tà ác, nhưng sau 1 thời gian tôi được dì Hương cậu đeo trên người, gặp lại mẹ cậu thì nguồn năng lượng đó không còn nữa nên không thể tìm hiểu thêm.
Dương: Mày nói mẹ tao ký giao ước với ác quỷ á, không có chuyện đó đâu, không cho tao nói xấu chủ nhân cũ của mày thì mày cũng không được nói xấu mẹ tao nhé.
Al: Đó là những gì tôi suy đoán, cậu muốn biết rõ thì hãy hỏi mẹ cậu.
Dương: Haizzz nói đi nói lại thì cũng không được gì hỗ trợ, tự lực cánh sinh.
Dương bắt đầu vận dụng những gì mình biết qua game, phim ảnh, truyện… ghi chép lại danh sách nhưng thứ cần thiết khi đại dịch Zombie xảy ra, chọn lọc lại cẩn thận những cái đem theo vì không gian trong nhẫn rất nhỏ. Sau đó là 1 thời khóa biểu dày đặc để tập luyện tăng sức bền và sức mạnh bản thân. Mọi thứ có vẻ hoàn thiện, Dương lên xe phóng đi, mua sắm quần áo, ba lô, lương khô, nước… nhét tất cả mọi thứ có thể vào 1 cái ba lô to trên lưng, trên người là bộ đồ chuyên dụng leo núi khá nhẹ và thoải mái vận động, bên trong nhẫn thì cậu cất dao phượt, xẻng quân dụng, dây thừng, pháo sáng, đá lửa… Còn thiếu 1 vũ khí tốt nữa thôi, Dương phóng xe về nhà ba mẹ.
Hai tên bảo vệ thấy Dương liền chạy đến cầm ba lô hộ cậu, cúi đầu chào kính cẩn:
“Cậu chủ…”
Dương bước vào sân, vẫn khung cảnh đó, mà cậu lại cảm thấy trống trải và xa lạ, 1 người hầu đón cậu ở cửa chính.
“Dạ cậu chủ đã về, mời cậu vào, cậu cần gì không ạ”
Dương: “Không cần đâu, bố mẹ tôi đâu?”
“Dạ ông bà chủ đang trên lầu ạ, để tôi đi gọi”
Dương: “Được rồi để tôi tự đi, cái ba lô để ở ghế được rồi, lát tôi cầm đi”
Dương đi dần lên cầu thang lớn, càng bước lên cậu càng nghe những âm thanh lạ phát ra…
“Ưmmmm… ơ ơ… ưmmm”
Dương biết đó là âm thanh gì, nhưng mà không phải 1, mà là nhiều, rất nhìu đang phát ra, Dương tò mò vô cùng, cậu nhẹ nhàng tiến đến phòng nhìn qua khe cửa. Trước mắt Dương là cảnh hoang lạc trần truồng: Mẹ cậu đang quỳ gối trước chú Danh tài xế, mẹ Thu đang cầm con cu chú Danh liếm mút ngon lành, bên dưới mẹ là chú Đạt, mẹ Thu ngồi lên mặt chú Đạt, chú Đạt đang đưa lưỡi vào cái lồn bên trên mà liếm mút, xong họ dần chuyển tư thế, mẹ cậu cầm con cu chú Đạt đang dựng đứng, ngồi lên rồi đẩy vào lồn nhịp lên xuống, tay mẹ vẫn cầm con cu chú Danh mà rên la dữ dội.
“Ưmmmm ư ư ư… sướng quá… ưm… ư ư… sướng lồn quá anh ơi… ưmmmm ư ư ư…”
Bên cạnh đó, trên giường bố của cậu là Thành đang nằm dựa vào cạnh giường, dì Diễm bò trên giường bú liếm con cu của bố cậu, sục sâu nó trong cuống họng vừa đưa tay móc lồn, bên trên dì Lan đang đứng sát cạnh giường banh háng rộng áp lồn vào miệng bố cậu, bố đang banh lồn dì Lan ra mà đưa sâu cái lưỡi vào. Cả căn phòng vang lên nhiều âm thanh rên la dâm dục.
“Ưmmm aaaa… ư ư ư… aaaaa… ơ… ơ… ơ… hơ hơ… aaaa”

Dương không thể tin vào mắt mình, hoàn toàn là một cuộc hoang lạc, mọi thứ dâm đãng quá, cậu không thế chấp nhận quan hệ tình dục loạn xì ngầu lên như thế, nhưng mà sao cậu lại nứng, cảnh tượng đó quá kích thích, vượt ngoài những gì cậu có thể tưởng tượng trước giờ, bên trong tất cả họ đều đang sung sướng mà rên la, có thật là sướng như vậy không? Dương bối rối rồi từ từ lùi lại đi về phòng mình. Về đến phòng đóng cửa Dương lao vào nhà tắm rửa mặt, nhưng con nứng không hết, Dương ra phòng vật vã nằm xuống, cậu đã không nhịn nổi nữa, cậu cởi quần ra, cầm lấy con cu rồi sục, Dương tay sục tay cầm điện thoại gọi video cho My, My không bắt máy, cậu lại vội gọi cho dì Hương, dì Hương cũng không bắt máy, lúc này cửa phòng Dương mở ra, cô người hầu bước vào, cô đã thấy hành động của cậu chủ nhỏ, cô đã đi theo và vào đây, cô người hầu e thẹn vén mái tóc mình rồi cởi áo ra tiến lại gần Dương:
“Để em phục vụ cho cậu chủ”

Cô ta bắt đầu cầm con cu dương liếm xung quanh, ngậm rồi mút 2 trứng dái Dương, khi con cu săn chắc và ướt đẫm, cô người hầu 2 tay nâng cặp vú to của mình lên áp sát vào kẹp con cu đó vào giữa vú rồi sục lên xuống. Dương bùng nổ, cậu chưa bao giờ sướng như vậy, đang nứng mà còn được hầu hạ phục vụ đầy kích thích như thế rên lên…
“Ư… ư”
Sục 1 lát cô ta vạch chiếc quần mình ra banh cái lỗ lồn rồi ngồi lên nhấn con cặc Dương sâu vào lổ, tay cầm lấy tay Dương đặt lên ngực mình rồi chống tay lên giường nhún nhảy.
“Ư… a… ư… a… ư… a… em sướng lắm… ư… a… cậu chủ sướng không… ư… a… cậu chủ ra đi… bắn tinh vào lồn em đi… ư… a… ư… a”
Con cu của Dương gồng lên rồi bắn từng hồi vào sâu trong cái lồn đó.
“AAAAA hơ hơ hơ”.
Cô bé người hầu giờ mới dừng lại, rút ra, quỳ xuống trước cu của cậu cầm nó liếm mút sạch sẽ, kéo quần cậu lên rồi tự mặc đồ vào nhìn cậu e thẹn:
“Cậu cần em giúp gì nữa không ạ?”
Dương: “Không… không cần đâu, đi ra đóng cửa lại giúp tôi”
Cô bé “dạ” rồi đi ra ngoài đóng cửa lại. Dương vẫn đang choáng với hàng loạt việc xảy ra. Dương vào lại nhà tắm cởi đồ, bật vòi sen tắm để quên đi hết mọi việc, xong Dương ra ngoài bấm mật khẩu mở khóa ngăn tủ của mình, bên trong là bộ sưu tập dao và vũ khí của cậu, Dương đắn đo chọn 1 cây dao Bowie và 1 con Exclusive Ninja Sword, đây là cây kiếm được tạo ra dựa trên phương pháp rèn Katana kết hợp phong cách hiện đại của Kukri và Polo kèm thép Carbon cao cấp nên cứng chắc, bền dẻo và sắc bén nhất, cũng là cây kiếm cậu ưng ý nhất trong bộ sưu tập của mình.

Đưa 2 món vào trong không gian của chiếc nhẫn, Dương khá hài lòng vì tất cả mọi thứ, chỉ là cậu không có hàng nóng, ở đất nước cậu, tìm 1 cây súng là chuyện hoàn toàn không đơn giản, sở hữu nó là bất hợp pháp. Dương lục lọi trí nhớ và sự hiểu biết của mình để tìm một vũ khí khác có thể thay thế, cậu nhớ lại trong phim The Walking Dead thì Daryl đã sử dụng 1 cây nỏ nhỏ, rất tiện lợi và uy lực, lại không gây ồn. Dương liền nhấc điện thoại gọi cho bố Minh (ông Minh sau lần đó nhận Dương làm con trai nuôi,).
Ông Minh: “Alo bố nghe nè, lâu lắm mới gọi cho bố đấy”
“Dạ, hì… thì con cũng bận học mà”
“Gớm, cậu không có gì thì làm gì gọi cho tôi, sao lần này định sưu tập dao kiếm gì nữa đây”
“Dạ con định tìm 1 cây nỏ giống trong The Walking Dead ấy, cải tiến lại tăng độ cơ động và uy lực càng tốt”
“Này… cái này là thành vũ khí nguy hiểm rồi đó, không phải đồ sưu tập đâu, con định làm gì, nói”
“Thật, con thích và cũng chỉ định lên núi săn thú đồ thôi, con không có mưu đồ gì đâu, bố không tin con gì cả, vậy con nhờ bố Thành vậy”
“Này này… đừng có đem Thành ra uy hiếp nhé, bố lạ gì cái trò của con, được rồi, để bố tìm cho, xong lại gửi đến nhà con nhé”
“Dạ không, bố gửi qua nhà trọ con ấy, để lát con nhắn địa chỉ qua cho, con cảm ơn bố nha, yêu bố nhất”
“Yêu cái khỉ… ráng học hành cho tốt ấy, lâu lâu về nhà thăm bố mẹ mày, tiền bạc còn không, ở ngoài ăn uống có tiện không” mọi thứ ổn cả, thôi con cúp máy đây, con còn 1 số việc”
“Này… Dương, nó lại cúp máy trước rồi, lần nào cũng nói được có vài câu”
Xong, Dương ra về, bước xuống bậc thang, cậu thấy bố mẹ và các chú dì đang ngồi dưới phòng khách đợi cậu. Thu đứng dậy vô cùng vui vẻ lại ôm cậu dìu vào ghế ngồi.
Thu: “Con trai… lại đây ngồi, con về sao không báo mẹ 1 tiếng, hôm này cuối tuần mấy cô chú tới chơi, đồ ăn chuẩn bị xong rồi, ngồi xuống ăn cùng bố mẹ và cô chú nào”.
Đợi Dương chào mọi người ngồi xuống Thành nói luôn: “Sao rồi dạo này bên ngoài tung tăng vui nhỡ, đến bao giờ chán, hết tiền nên về à?”
Lan chen vào: “Anh Thành, không có nó ở nhà thì anh trông ngóng, về gặp mặt thì đã trách móc, anh không thể nói chuyện đàng hoàng với con trai à?”
Thành: “Nó có coi cái nhà này là nhà của nó đâu, muốn đến là đến muốn đi là đi”
Đạt: “Thôi, ông để yên cho nó ăn xong bữa cơm”
Dương trước giờ biết bố luôn thương cậu, nhưng giữa 2 cha con luôn có rào cản gì đó, gặp nhau là đấu khẩu, cậu bực dọc đặt đũa xuống: “Con ăn xong rồi, con về lấy ít đồ của con thôi, mọi người ăn đi, con đi có việc rồi”
Thu đứng dậy ôm con trai: “Sao vậy, đừng giận bố mà, kệ ổng đi, lát mẹ xử ổng cho, ăn xông tối ngủ lại với mẹ đi, lâu rồi mẹ nhớ con lắm”
Dương đẩy tay mẹ ra: “Thôi, con đi đây, hôm khác con nghé”
Dương vác ba lô lên vai bước đi dưới ánh mắt thấm buồn của Thành, mọi người còn lại trách móc anh, Thu thì đi theo ra ngoài tiễn cậu, đến cửa Thu còn nắm tay hỏi han dặn dò thêm rồi luyến tiếc nhìn Dương lên xe phóng đi.
Về đến phòng trọ, Dương sắp xếp lại nhưng thứ cậu chuẩn bị.
Dương: Al, không gian trong nhẫn có cách nào mở rộng không, nó quá nhỏ rồi.
Al: Đừng xem thường vì đồ vật trong đó cậu có thể dùng ý nghĩ để lấy ra trên tay bất cứ lúc nào, cậu thử nghĩ trong lúc chiến đấu với đối thủ trên tay cậu không có vũ khí mà đột nhiên xuất hiện 1 cây súng hay kiếm thì diễn biến trận đấu sẽ đảo ngược hoàn toàn đấy. Ngoài ra trong không gian thực phẩm cũng sẽ được bảo quản 100%, có nghĩa dù thức ăn để bên trong nhiều năm cậu vẫn tươi mới. Nên khuyến cáo không gian nhẫn cậu chỉ nên đặt 1 số vũ khí phòng thân khẩn cấp và thực phẩm dự phòng cần thiết.
Dương: À… như cơ cấu đổi vũ khí nhanh trong game, nếu chỉ bỏ 1 số thực phẩm và vũ khí cứu nguy thì còn khá trống, cũng được đấy.
Al: Lưu ý: Vật phẩm trong thế giới song song nếu bỏ vào trong không gian nhẫn cậu có thể đem nó ra thế giới hiện tại của cậu, vì không gian giới hạn nên khuyên là chỉ đem ra những thứ giá trị như vàng bạc, đá quí… v… v.
Dương: Á đù… mày đang lên kế hoạch cho tao vận chuyển vàng từ Mạt Thế giống trong truyện à. Có điều nhà tao giàu…
Al: Tùy cậu…
Dương đành dọn dẹp lại 1 lần nữa, cậu suy tính dù gì cũng chỉ 7 ngày, đem lương thực và quần áo nhiều như thế này cũng không có tác dụng.
“Aizzzz… bây giờ lên kế hoạch huấn luyện cấp tốc thôi”

To top
Đóng QC