Phần 6: Học Trò Của Mẹ
Mẹ thằng Tỏi căn dặn nó ngủ trưa một giấc đi rồi hãy tới nhà chị Trâm nhưng nó có ngủ nghê gì được đâu. Nó nằm trên giường mà hai mắt cứ mở thao láo dù tối hôm qua cu cậu thức đến tận nửa đêm, không phải để học bài mà là xem sex và… thủ dâm.
Đã ba bốn ngày trôi qua kể từ hôm nó làm bậy với con út Ớt, không biết con nhỏ có bị gì không mà dạo này nó né thằng Tỏi như né tà. Mà thằng Tỏi lần đầu tiên được chịch gái, lại là gái còn trinh nên thấy đã vô cùng. Thằng Tỏi muốn làm nữa, làm nhiều hơn như thế gấp ngàn lần cho thỏa mãn cái dâm tính lúc nào cũng cháy ngùn ngụt trong người nó như hỏa diệm sơn. Bởi vậy mẹ nó với bà khách Thúy Liễu chỉ nhìn bề ngoài rồi đánh giá thằng Tỏi ngoan hiền lễ phép là một điều hết sức sai lầm. Chẳng phải ông bà xưa đã dạy “họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm” đó hay sao? Thằng Tỏi bề ngoài điển trai ưa nhìn, nói năng lễ phép ngọt ngào nhưng bên trong nó là một con quỷ dâm dục, là một con thú đội lốt người chính hiệu. Sở dĩ thằng Tỏi chưa để lộ bộ mặt quỷ dữ cầm thú ra là vì chưa có cơ hội tốt chứ không phải nó hiền lành tử tế gì.
Sau cái bữa dụ dỗ và chén chẩm được con Ớt, thằng Tỏi cứ nghĩ bụng được làm một lần con nhỏ sẽ thích mê tơi, và rồi nó sẽ tự tìm đến thằng anh để thằng Tỏi đưa nó lên đỉnh phù vân. Thế nhưng điều làm thằng Tỏi thấy ngạc nhiên là con bé không có biểu hiện gì là ham muốn chuyện đó, mỗi lần thấy thằng Tỏi ở đâu là con nhỏ lập tức lãng đi chỗ khác. Thằng Tỏi nhà dưới thì con Ớt nhà trên. Thằng Tỏi nhà trên thì con Ớt chạy ra tiệm ngồi chơi với mẹ. Thằng Tỏi ra tiệm thì con Ớt vô phòng và khóa cửa. Nói chung nó né thằng Tỏi mọi lúc mọi nơi.
“Vậy mà ai cũng nói con gái lần đầu tiên bị chịch, mấy ngày sau sẽ bị kéo da non nên ngứa lồn dữ lắm!? Con Ớt có vậy đâu! À, hay con nhỏ bị tê liệt dây thần kinh cảm giác rồi ta?”
Thằng Tỏi nghĩ thầm trong bụng rồi bật dậy như cái lò xo. Nó chạy vô nhà tắm xối vài ca cho mát rồi thay bộ đồ mới thật sạch sẽ thơm tho. Chừng năm phút sau, thằng Tỏi đẩy chiếc xe đạp điện ra trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ nó:
– Ủa Tỏi… con đi đâu mà sớm vậy? Nãy con nói không có đi học buổi chiều mà?
Nghe mẹ hỏi thằng Tỏi vội trả lời lấp liếm:
– Dạ, con quên buổi chiều có giờ học thêm. Con tranh thủ đi sớm để ghé nhà chị Quỳnh Trâm trước rồi đi học luôn mẹ ạ!
Diễm Hành gật đầu:
– Ừ… vậy con đi đi!
Nói xong nàng quay qua nói với người khách đang xem mấy mẫu đầm cưới để chuẩn bị thuê, giọng như phân trần:
– Nó là con trai của chị… chị nhờ nó đi công chuyện một chút ấy mà. À, nãy giờ em có chọn được mẫu áo nào chưa, chị thấy mấy mẫu này hợp với vóc dáng em lắm nè…
Vừa nói Diễm Hành vừa mở tủ lấy mấy mẫu váy cưới thật lộng lẫy đưa cho khách xem để khách dễ lựa chọn, và cũng để tránh ánh mắt soi mói của vị khách hàng có vẻ khá nhiều chuyện khi cứ trố mắt lên hóng xem mẹ con nàng nói gì với nhau.
Thằng Tỏi nói thật lớn trước khi leo lên yên xe:
– Thưa mẹ con đi học…
Nói xong không đợi mẹ nó ừ hử gì, thằng Tỏi lập tức bật chìa khóa rồi vặn ga chạy cái vù ra đường lộ. Nó nhằm hướng nhà Quỳnh Trâm mà chạy bon bon với tâm trạng phấn khởi và háo hức còn hơn là đi hẹn hò với người yêu nữa. Mà có phải nó với Quỳnh Trâm đã xơ múi gì với nhau đâu?
Thật ra tuy nó với chị Trâm chưa có gì với nhau, thế nhưng cũng đã nhiều nó cố tình va quẹt bàn tay vào mông chị những lúc hai người đi ngang nhau. Và điều làm nó thấy khoái chí là chị ấy không hề la mắng hay chửi rủa, hay tát vào mặt nó. Những lúc nó ” vô tình ” lướt nhẹ bàn tay qua mông chị Quỳnh Trâm, chị chỉ quay lại và mở to mắt nhìn nó với vẻ ngạc nhiên. Rồi chị quay đi như không có chuyện gì xảy ra! Thấy chị Quỳnh Trâm không có phản ứng gì trước hành động ” dê xồm ” của mình, thằng Tỏi dù vui mừng nhưng cũng hơi chột dạ. Nó tự nhủ: ” Không biết chị Trâm có nhận ra tín hiệu mà nó nhắn gửi qua những cái chạm khẽ bờ mông của mình hay không nhỉ?”
Rồi nó tự trấn an mình:
“Chắc chị cũng nhận ra rồi chứ dễ gì! Chị không phản ứng gì có lẽ là do chị… đồng tình với hành động của mình. Nhìn mặt chị cũng dâm một cây chứ đâu phải hiền lành gì! He he…”
Vừa chạy xe thằng Tỏi vừa tủm tỉm cười một mình với vẻ khoái chí ra mặt. Nó bồi hồi nhớ lại cái lần đầu tiên theo mẹ tới nhà chị Quỳnh Trâm ăn sinh nhật ba tuổi của bé Minh Đức con trai chị Trâm cách đây khoảng hơn một tháng. Hôm đó mẹ Diễm Hành chở nó với con út Ớt qua nhà chị ăn sinh nhật nên tiệm đóng cửa sớm. Vì là giữa tuần nên chỉ có ba mẹ con nó qua chơi với mẹ con chị Quỳnh Trâm chứ chị hai nó không có mặt, lúc đó chị Ốc Tiêu còn đang học ở Sài Gòn chưa về. Lúc ăn tiệc ở nhà chị Trâm, thằng Tỏi tỏ ra rất ga lăng và nghĩa hiệp. Nó lăng xăng chạy tới chạy lui phụ giúp Quỳnh Trâm bưng bê bày biện đồ ăn thức uống nên hết chạy lên nhà trên lại đảo xuống dưới bếp. Chị Trâm tổ chức sinh nhật cho con chị cũng đơn sơ, giản dị thành ra khách khứa chẳng có bao nhiêu người, chỉ có ba mẹ con thằng Tỏi với mấy bà mấy cô trong xóm nữa thôi. Nó nhớ độ chừng đâu khoảng chục người gì đó. Hôm ấy chồng chị đang bận bốc hàng ở Đà Lạt nên không về kịp để mừng sinh nhật con trai, bởi vậy tiệc tùng mà chỉ toàn là phụ nữ với đàn bà. Mà ôi thôi, các bà hễ xúm lại thì không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất được mang ra bàn tán rôm rả. Lúc mới bắt đầu nhập tiệc thì cũng có mấy cô mấy dì phụ giúp một tay, tới gần cuối buổi tiệc thì ai nấy đều bị cuốn hút vào những câu chuyện không đầu không đuôi trên bàn tiệc, thành ra chẳng ai chịu ngồi dậy nữa. Mẹ thằng Tỏi không ưa nhiều chuyện nên đứng lên định ra sau bếp coi phụ được gì thì phụ. Thấy vậy thằng Tỏi liền đưa tay ngăn lại rồi nói lớn ” mẹ cứ ngồi chơi, để con! “. Nói xong nó nhanh như sóc nó đứng lên và đi thẳng xuống bếp. Lúc đó chị Trâm đang đứng múc thức ăn mang lên châm thêm. Nhân lúc không có ai, thằng Tỏi làm bộ đi qua đi lại bốc cái này hỏi cái kia rồi tay nó cứ làm như ” vô tình ” đụng chạm vào vòng ba căng tròn săn chắc của chị Trâm. Một hai lần đầu nó thấy chị tỉnh bơ không có phản ứng gì, chắc chị nghĩ nó vô tình thật. Tới lần thứ ba, khi tay nó vừa cạ vào mông chị thì chị quay qua nhìn nó với vẻ ngạc nhiên. Có lẽ chị thấy bất ngờ và không thể tin được một thằng nhóc mới có 14 tuổi mà nổi máu dê xồm với phụ nữ rồi. Thế nhưng chị chỉ quay lại nhìn nó một chút rồi mỉm cười quay đi chứ không nói câu nào. Lúc đưa bàn tay làm bộ ” lỡ ” chạm vào cái nơi no vun ấy, trong bụng thằng Tỏi cũng run rẩy và hồi hộp lắm. Nó sợ chị biết được hành động dâm dê của nó rồi la làng lên, hay cho nó một cái tát nảy lửa thì còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
Tuy lo sợ là thế nhưng cái máu dâm đãng bốc lên ngùn ngụt khiến nó không thể dừng lại. Cũng may chị Quỳnh Trâm không tỏ thái độ gì. Có thể chị biết nó thả dê nhưng chị coi nó là con nít nên không thèm chấp nhặt. Mà cũng có thể chị đồng tình ngầm với hành động của nó nên im lặng bỏ qua. Nhìn chị nó thấy chị cũng dâm lắm chứ bộ. Nếu không phải vậy thì tại sao bị nó sàm sỡ chị lại không lên tiếng?
Nhà chị Trâm cách nhà thằng Tỏi khoảng chừng ba, bốn cây số. Đó là một ngôi nhà cấp 4 được xây dựng khang trang, sạch sẽ và khá rộng rãi nhưng lại lọt thỏm giữa cái xóm nhỏ đất thì rộng mà nhân khẩu lại thưa thớt. Chỗ thằng Tỏi ở là một huyện ngoại thành. Đã vậy nhà nó ở một xã thuộc vùng sâu vùng xa nên lối sống ở đây theo kiểu lỡ quê lỡ chợ, không phải rặt kiểu nông thôn nhưng cũng không phải như dân thành thị chính gốc. May mắn là nhà nó ở tại trung tâm xã nên người qua kẻ lại đông đúc chứ không như nhà chị Trâm ở trong xóm nhỏ, hơi hẻo lánh và vắng vẻ. Đường vào nhà chị sau khi chạy một đoạn đường tỉnh lộ thì rẽ vào con đường nhỏ, chạy thêm một đoạn lại rẽ vào con hẻm nhỏ khác rồi chạy quanh quanh quẹo quẹo mấy khúc cua nữa mới đến nơi. Con đường đã nhỏ mà mùa nắng thì khói bụi mù trời còn tháng mưa lúc nào cũng sình lầy nhão nhoét. Chính vì đường đi khó khăn như vậy nên nếu không có “động lực” thì thằng Tỏi đã từ chối ngay khi mẹ nó nhờ chứ không phải vui vẻ nhận lời ngay như hồi nãy.
Thật ra vợ chồng chị Trâm không phải người ở đây. Nó nghe mẹ kể chị ở miền Tây lên Sài Gòn đi làm rồi quen chồng chị bây giờ. Ngay cả anh chồng cũng không phải người Sài Gòn mà quê anh ở tận ngoài miền Trung xa xôi nắng gió. Anh chạy xe Bắc – Nam nên hay ghé chỗ chị làm. Thế là quen. Yêu rồi cưới. Thế nhưng chị làm gì thì nó không nghe mẹ nhắc dù lòng nó thắc mắc điều đó ghê gớm.
Vừa chạy thằng Tỏi vừa suy nghĩ vẩn vơ đến nỗi tới nhà chị Quỳnh Trâm lúc nào cũng không biết. Chắc tại buổi trưa đường vắng nên nó chạy nhanh. Mà cũng có thể do lòng thấy nôn nao nên thằng Tỏi siết chặt tay ga mà nó cũng không hề hay biết.
Đến nơi, thằng Tỏi đứng tần ngần trước cổng rào cả buổi mà không dám kêu cửa. Tim nó đập thình thịch trong lồng ngực như đánh trống trận. Chẳng hiểu sao lúc vừa xách xe từ nhà nó chạy đi thì nó thấy hồ hởi lắm, thế mà bây giờ trong bụng lại thấy hồi hộp lo âu lạ lùng. Đúng là con người ta khi mà trong đầu đã manh nha hình thành những tư tưởng đen tối, xấu xa thì những cử chỉ, hành vi biểu hiện bên ngoài cũng không thể nào tự nhiên và bình thường được.
Thằng Tỏi đưa mắt nhìn một vòng để quan sát xung quanh. Lần trước tới đây ăn sinh nhật nó chẳng để ý lắm vì lúc đó nó cũng chưa hề có ý nghĩ một ngày nào đó mình sẽ quay lại nơi này với ý đồ bất chính. Mà do bây giờ cái ý đồ bất chính kia đã nằm trong kế hoạch của nó nên thằng Tỏi không thể không để ý tới mọi vật xung quanh nhà chị Quỳnh Trâm.
Trước mắt nó, căn nhà chị Trâm hiện ra khá rộng lớn và nổi bật giữa cái xóm nghèo với những căn nhà cấp 4 được xây dựng đã lâu đời nên trông cũ kỹ và mục nát. Nhiều căn nhà thấp lè tè, lợp mái tôn phần nhiều đã bị rỉ sét. Đã vậy nhiều nhà còn không có đủ tiền để tô tường xi măng nên cứ để nguyên ngôi nhà xây bằng gạch ống rồi ở luôn. Trong khi trong xóm đa số những gia đình xung quanh đều thuộc hộ nghèo hoặc cận nghèo thì ngôi nhà chị Trâm lại nổi bật lên chẳng khác gì biệt thự, dù rằng nếu đem ra so sánh với những căn nhà ngoài trung tâm như nhà thằng Tỏi thì cũng chẳng là gì. Thế nhưng ở đây nó giống như kiểu ở xứ mù thằng chột làm vua vậy. Nhà chị được xây dựng theo kiểu mái Thái rất đẹp và rất mới, hiện đại và đầy đủ tiện nghi sinh hoạt. Do chồng chị hàng ngày phải chạy xe ngoài đường với biết bao nhiêu là ồn ào và nắng gió nên khi về nhà nghỉ ngơi anh muốn không gian nơi đây phải thật yên tĩnh và mát mẻ. Vì thế nhà chị Trâm gần như là ngôi nhà nằm cuối con hẻm này. Bên trái nhà chị là một ngôi nhà nhỏ đóng cửa im ỉm không thấy bóng người. Còn bên phải là một khoảng đất trống với dây leo, cỏ dại mọc um tùm bên trong, bên ngoài người ta dựng cột xi măng xung quanh rồi giăng kẽm gai để rào lại.
Toàn bộ phần đất nhà chị Trâm được chồng chị cho thợ xây tường bằng gạch block cao gần 2 mét bao bọc xung quanh, đứng từ bên ngoài nhìn vào không thấy được gì. Cửa cổng là loại cửa sắt được thiết kế khá đơn giản nhưng chắc chắn và kín đáo đảm bảo sự riêng tư cần thiết cho gia chủ. Nghe nói trước đây vợ chồng chị Trâm có một ngôi nhà nhỏ ở trên thành phố, từ khi có bé Minh Đức thì mới đã bán nó đi rồi về đây mua đất, cất nhà sống cho thoải mái. Nhà ở thành phố tuy nhỏ nhưng bán ra cũng bạc tỷ nên về đây xây cái nhà to đùng thật ra chẳng tốn kém bao nhiêu so với số tiền họ mang về vì ở đây giá đất và vật tư, nhân công đều rẻ hơn trên thành phố rất nhiều.
Tần ngần một lúc, thằng Tỏi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm rồi đưa bàn tay lên đập cửa rầm rầm, miệng kêu inh ỏi:
– Chị Trâm ơi… chị Trâm… chị có ở nhà khônggggg??
Khoảng năm phút trôi qua mà thằng Tỏi vẫn không thấy động tĩnh gì từ bên trong nên sốt ruột bấm tiếp một hồi chuông nữa. Đúng lúc đó nó nghe có tiếng bước chân lẹt xẹt đi ra rồi giọng một người đàn ông nào đó cất lên vẻ khó chịu:
– Ai đó… làm gì giữa trưa mà bấm chuông inh ỏi vậy?
Nghe tiếng đàn ông tự nhiên thằng Tỏi thấy hồn vía lên mây như kẻ trộm bị chủ nhà bắt quả tang. Nó cứ nghĩ là chị Quỳnh Trâm chỉ ở nhà có một mình với thằng Đức chứ đâu dè chồng chị cũng có mặt ở nhà. Kiểu này thì nó làm gì còn cơ hội để xơ múi nữa. Nghĩ đến đó mặt thằng Tỏi bỗng chảy xệ ra trông rất thảm não.
Tiếng lách cách mở cổng chậm chạp vang lên. Sau đó một ông chú mặt mày đỏ phừng phừng như vừa uống rượu say ló đầu ra. Ông ta đưa mắt nhìn thằng Tỏi từ đầu đến chân rồi hất hàm, hỏi với vẻ cáu gắt:
– Gì vậy nhóc con? Chú mày kêu cửa có việc gì không?