Phần 5: Cơ Hội Không Dễ Tìm
Diễm Hành vừa cắt móng dũa nail cho chị khách mối quen thuộc vừa thỉnh thoảng đưa mắt ngó ra cửa tiệm với vẻ sốt ruột hiện rõ trên gương mặt. Không biết con gái của nhỏ Quỳnh Trâm đau ốm thế nào chẳng thấy mặt mũi đâu. Dạo này công việc đang ăn nên làm ra, khách khứa hôm nào cũng tấp nập ra vào, không cắt tóc… gội đầu… dũa nail hay làm móng thì cũng thuê áo cưới, mướn chụp ảnh… v. V. Có lẽ ba tụi nhỏ ở trên thiên đường sống khôn thác thiêng nên phù hộ cho công việc của nàng phát triển thuận buồm xuôi gió.
Công việc ở cửa tiệm lúc nào cũng tất bật là thế mà ba bốn bữa nay con Trâm chẳng thấy tới làm. Hôm chủ nhật nàng đã phải đóng cửa một ngày để đi thăm bệnh dù trong lòng rất tiếc nuối. Chủ nhật lúc nào cũng đông khách hơn ngày thường vì mọi người đa số rảnh rỗi vào ngày này, những ngày kia ai cũng lo làm lụng kiếm tiền sinh sống nữa nên đâu có thời gian tới những chỗ như tiệm nàng mà sửa sang làm đẹp.
Hôm tối thứ hai Diễm Hành đã gọi điện để hỏi thăm sự tình, nhỏ Quỳnh Trâm nói con nó bị sốt mấy bữa nay nên phải ở nhà trông con không đi làm được. Nó có xin phép nàng cho nghỉ ít hôm để ở nhà lo cho con.
Mặc dù nàng ngoài miệng tất nhiên là vui vẻ đồng ý nhưng mấy hôm liền không thấy nhỏ Trâm thì trong bụng cũng cứ thấy lo lắng, thấp thỏm không yên. Diễm Hành sốt ruột cũng phải, bởi vì đối với Quỳnh Trâm ngoài tình thầy trò ra thì nàng còn xem nó như một đứa em gái thân thiết. Từ khi anh Tài mất đi chỉ có nhỏ Trâm lúc nào cũng ở gần bên giúp đỡ, an ủi và động viên nàng lúc đau buồn mất mát. Nhà thì chỉ có mấy mẹ con, mà thằng Tỏi con Ớt đều là con nít biết gì đâu mà chia sẻ. Con Ốc Tiêu thì đã lớn, hiểu chuyện nhưng lại đi học ở thành phố cuối tuần mới về. Con nàng về chơi chỉ được một bữa rồi lại xuống thành phố học tiếp, không lẽ mỗi lần về nàng lại đem chuyện buồn thương chua chát ra kể lể bắt con nghe thì tội nghiệp cho nó. Bởi vậy có chuyện vui buồn gì nàng cũng tâm sự với đứa học trò của mình những lúc nàng với nhỏ Quỳnh Trâm xúm xít bên nhau trong công việc.
Nhiều khi Diễm Hành thấy thương nhỏ Quỳnh Trâm vô cùng. Chồng nó đi làm có khi cả tuần mới về một lần nên ở nhà lúc nào cũng ở trong cảnh một mẹ một con chăn đơn gối chiếc. Nhà nhỏ Quỳnh Trâm lại lọt thỏm giữa cái xóm vắng vẻ đìu hiu nên Diễm Hành càng thấy lo lắng cho nó. Nửa đêm nửa hôm nhỡ đâu có chuyện gì bất trắc thì biết kêu ai. Trong nhà mà không có đàn ông thì không khí lạnh lẽo ảm đạm lắm. Dù nàng cũng ở trong hoàn cảnh giống nhỏ Quỳnh Trâm, nhưng dù sao trong nhà vẫn còn thằng Tỏi chứ không như nhỏ Trâm chỉ có hai mẹ con mà đều là đàn bà con gái chân yếu tay mềm, những công việc nặng nhọc cần sức đàn ông thì lấy ai mà làm dùm cho.
Đang suy nghĩ vẩn vơ chợt Diễm Hành giật mình khi nghe chị Thúy Liễu cất tiếng hỏi thật lớn:
– Ủa Hành… con Trâm đâu rồi mà nãy giờ chị không thấy nó vậy em?
Chị Thúy Liễu là khách hàng thân thiết, là “mối ruột” của nàng đã lâu, từ khi ba thằng Tỏi còn sống lận. Chị năm nay đã trên dưới năm mươi nhưng vóc dáng vẫn còn thon gọn mượt mà và nhìn trẻ hơn tuổi thật. Chắc là do chị có tiền có của lại biết cách chưng diện chải chuốt nên nhìn vào cứ ngỡ ba mấy bốn mươi thôi. Chẳng bù cho nàng, chỉ mới ngấp nghé hàng tư mà nhìn già háp thật là chán.
Nhà chị Liễu giàu lắm. Vợ chồng chị có một khách sạn thật lớn ngay tại trung tâm huyện, ngoài ra chị còn làm cò đất làm ăn rất phát đạt và có thời nên lúc nào cũng rủng rỉnh hầu bao. Lần nào tới tiệm dù làm ít hay nhiều chị cũng đều “boa” cho Diễm Hành khá hậu hĩnh. Đôi khi chị tới chị để ngồi nói tán chuyện gẫu với nàng, cắt vài sợi tóc, giũa vài cái móng mà đưa có khi mấy trăm ngàn, có khi cả triệu bạc. Mặc dù đã nhiều lần Diễm Hành thẳng thừng từ chối không nhận vì theo nàng nói:
“Trời ơi! Em có làm gì đâu mà chị đưa nhiều dữ vậy?”
Xong nàng cầm tiền trả lại cho chị Liễu nhưng chị trừng mắt nhìn rồi nói:
“Có nhiêu đó mà ăn thua gì, em cầm lấy đi để còn có cái lo cho tụi nhỏ nữa!”
Bất đắc dĩ lắm Diễm Hành mới phải nhận chứ nàng cũng thừa biết điều ở đời này chẳng ai cho không ai thứ gì. Chỉ là nàng chưa biết chị Liễu đang muốn gì ở mình thôi.
Thật lòng mà nói thì Diễm Hành không thích tính cách của chị Thúy Liễu chút nào. Đàn bà gì mà ăn nói bỗ bã, sỗ sàng còn hơn đàn ông nữa. Nhiều bữa hứng miệng bả nói tục nói trây khiến Diễm Hành ngồi nghe mà đỏ bừng cả mặt mày, hết chuyện giường chiếu ăn nằm lại cặc chim lồn dái. Diễm Hành có cảm giác là chị này rất thích nói chuyện khẩu dâm, hễ mở miệng ra nói chuyện chút xíu thế nào cũng hướng câu chuyện vào chuyện đụ đéo chịch xoạc. Đàn bà gì mà dâm thấy ớn!
Dù trong bụng không thích lắm nhưng ngoài mặt Diễm Hành vẫn phải vui vẻ tiếp chuyện bà khách sộp này.
Nghe chị Liễu hỏi, Diễm Hành mỉm cười thật tươi rồi nhỏ nhẹ trả lời:
– Dạ chị… con của nhỏ Quỳnh Trâm bị sốt nên nó xin nghỉ vài bữa để ở nhà chăm sóc con bé…
Thúy Liễu chép miệng:
– Ái chà… tội dữ hôn…
Rồi chị tiếp:
– Con nó bớt chưa em? Chị có chút quà nhỏ nhờ em chuyển cho nhỏ Trâm dùm chị. Nói chị gửi cho nó mua sữa cho cháu nó bồi dưỡng…
Nói xong chị Liễu đứng lên, mở bóp móc ra 3 tờ năm trăm ngàn mới xanh, chắc mới rút tiền trong thẻ xong. Một tờ chị trả công Diễm Hành nãy giờ, hai tờ còn lại nhờ Diễm Hành đưa cho Quỳnh Trâm coi như món quà chị gửi cho con của nhỏ Trâm.
Tuy số tiền kia chị Thúy Liễu có nhã ý gửi tặng cho mẹ con nhỏ Quỳnh Trâm chứ không phải cho mình, thế nhưng trong bụng Diễm Hành cũng thấy cảm kích vô cùng. Nhiều lúc nàng cứ thắc mắc hoài, không hiểu vì lý do gì mà chị Liễu lại đối xử trên mức thân tình với thầy trò nàng như thế. Tuy số tiền không phải là quá lớn nhưng nó là cả một tấm lòng, là nghĩa cử cho đi thật cao đẹp nếu nó không bị nhuộm đen bởi những toan tính và mưu mô đen tối ở phía sau.
Diễm Hành đưa tay nhận số tiền từ tay chị Thúy Liễu, giọng rưng rưng xúc động:
– Thay mặt mẹ con con Trâm em xin cám chị thật nhiều… chị tốt quá chị ơi!!!
Nhìn nét mặt khẩn trương và nghiêm trọng của Diễm Hành, chị Liễu bật cười lớn:
– Mèn ơi… có bao nhiêu đâu mà em bận tâm. Chị xem em với con Trâm như em út của chị vậy mà. Chị em một nhà nên đứa nào gặp chuyện chị cũng sẵn sàng giúp đỡ hết. Vậy nha em!
Nói xong không để cho Diễm Hành kịp lên tiếng, chị Liễu tiếp luôn:
– Nãy giờ mới xong có một bàn chân à nghen, bộ em không tính làm luôn bên kia để chị còn về nữa hả!? Hí hí…
Vừa nói chị vừa nheo mắt nhìn Diễm Hành rồi bật cười hềnh hệch như trêu chọc nàng.
Chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình chỉ mới hoàn thành một nửa, nãy giờ lo kể chuyện nhà con Trâm mà nàng suýt quên luôn. Nghe chị Liễu nhắc, Diễm Hành vội đưa tay vỗ vỗ lên trán rồi mỉm cười e thẹn:
– Em mừng quá nên quên mất…
Chưa dứt câu nàng đã nắm tay kéo chị Thúy Liễu ngồi xuống ghế rồi nâng bàn chân kia của chị lên:
– Để em làm luôn bên này cho chị nha!
Nói xong Diễm Hành lại cặm cụi thực hiện những công việc quen thuộc mà nàng vẫn làm mỗi ngày. Diễm Hành ngồi dưới thấp, đầu cúi xuống để cắt tỉa móng chân cho chị Thúy Liễu nên không hay biết ánh mắt chị ấy đang nhìn chăm chăm vào khoảng hở trên cổ áo, nơi phơi bày gần như trọn vẹn cặp ngực to tròn và trắng nõn nà của Diễm Hành với những suy tính mà chỉ có một mình chị biết.
Cả hai im lặng một khoảng thời gian khá lâu, không khí tự nhiên chùng xuống đến mức có thể lắng nghe cả những nhịp tim đập trong lòng ngực của Diễm Hành.
Chị Thúy Liễu bất chợt lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh đáng sợ kia:
– Diễm Hành nè… dạo này anh Năm Nghĩa có hay ghé tiệm em không?
Nghe chị Liễu hỏi, Diễm Hành đang làm vội buông chiếc kềm xuống đất rồi ngẩng đầu lên:
– Anh Nghĩa hả chị? Dạo này em không thấy anh ghé…
Rồi nàng nhỏ giọng:
– Chỗ em chỉ làm cho phụ nữ thôi à, đàn ông đàn ang ai mà thèm ghé vô đây hả chị!?
Chị Thúy Liễu bật cười hềnh hệch:
– Bộ em không biết anh Năm Nghĩa ghé tiệm em để làm gì hả Hành? Ông đâu có cần làm đẹp làm đẽ gì. Tại… ổng mê em đó!
Nghe chị Liễu nói huỵch toẹt chuyện thằng cha Năm Nghĩa thích mình, Diễm Hành chẳng những không thấy vui mà còn cảm thấy khó chịu, bực bội trong lòng. Đâu phải nàng là con nít mới lớn như con Ớt mà không biết ý thằng chả muốn gì. Nói thẳng ra thì nàng không có chút xíu cảm tình nào đối với ông ta. Đàn ông gì mà thấy đàn bà con gái là nhìn chằm chặp như muốn ăn tươi nuốt sống. Đã vậy ánh mắt cứ dán chặt lên vú, lên mông, lên đùi người ta như thể đang thèm khát dữ lắm. Nhiều khi bắt gặp ánh mắt của thằng chả nhìn mình một cách săm soi, Diễm Hành chợt thấy sợ hãi vô cùng, gai ốc nổi từng cục trên người nàng.
Đợi cho chị Liễu nói hết câu, Diễm Hành lại cúi xuống làm nốt công việc còn dang dở, giọng đều đều nhưng hiện rõ nét không vui:
– Em già rồi… ba đứa con rồi ai mà thèm hả chị! Người ta đại gia… mê là mê mấy em trẻ trung xinh đẹp, chân dài tới nách kìa…
Thật tình Diễm Hành chỉ muốn nói cho xong chuyện chứ không có ý than thân trách phận hay gì, cũng vì nể nang chị Liễu nên nàng mới trả lời chứ nếu là người khác thì nàng đã im lặng rồi.
Tưởng Diễm Hành tự ti vì vấn đề tuổi tác, chị Liễu liền cúi xuống vỗ vai nàng mấy cái như an ủi:
– Không có đâu… ảnh mê em thiệt đó Hành! Nếu em đồng ý thì để chị làm mai cho. Ổng giàu lắm… về ở với ổng là cả đời sung sướng tấm thân không phải lo chuyện tiền bạc gì cả!
Nghe chị Liễu nói, nét mặt Diễm Hành chợt cau lại vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Có điều nàng cúi đầu xuống nên chị không nhìn thấy.
“Chị ấy cứ tưởng ai cũng mê tiền như chị chắc!”
Diễm Hành lầm bầm trong bụng với thái độ không vui. Thằng cha Năm Nghĩa giàu có thì mặc kệ hắn ta, đâu có liên quan gì đến nàng mà chị ta mang ra khoe mẽ. Thà nàng sống cuộc sống bình thường, vất vả kiếm tiền nuôi con cái như thế này mà hạnh phúc, còn hơn về làm vợ một gã đàn ông thấy đàn bà mắt mũi đã long lên sòng sọc nhìn dâm dục hết sức.
Cố nén sự bực bội vào lòng, Diễm Hành ngước lên nhìn chị Thúy Liễu rồi cất giọng ráo hoảnh:
– Em già rồi chị ơi… Với lại chồng em vừa mới mất chưa được bao lâu…
Diễm Hành nói vậy với mong muốn sẽ nể mặt nàng mà không bàn đến chuyện này nữa. Dè đâu ả ta càng lấn tới một cách vô tư đến lạ lùng:
– Thì chồng em mất chị mới làm mai anh Năm Nghĩa cho em…
Đang nói chị Liễu dừng lại vài giây rồi chép miệng như để tiếc rẻ điều gì… rồi chị tiếp:
… nhìn em vẫn còn hấp dẫn lắm đó Hành… chị là phụ nữ mà còn mê mệt nữa nè cưng!
Diễm Hành mỉm cười buồn bã:
– Em cũng bình thường như bao nhiêu người khác thôi chứ có gì đặc biệt đâu chị… lớn tuổi da dẻ nhăn nheo chảy xệ hết rồi!
Thúy Liễu cười to. Giọng ngả ngớn:
– Em mà xệ? Chị nói thiệt… nhìn vú nhìn mông em căng tròn nảy nở như vậy… tới chị mà còn muốn đè em ra hiếp dâm nữa chứ đừng nói là mấy cha đàn ông… há há…
Nói xong mụ ta bật cười thật lớn ra chiều rất tâm đắc với phát ngôn vừa rồi của mình.
Diễm Hành nghe vậy thì vừa thẹn vừa giận liền lên tiếng trách móc:
– Chị nói như thế mấy đứa con em nghe được thì kỳ lắm…
Nàng nói chưa hết ý thì nghe tiếng xe thắng “ke… ee ét” ngoài cửa, giật mình ngó ra thì mới hay thằng Tỏi vừa đi học về.
– Thưa mẹ con mới đi học về!
Rồi nó quay sang vị khách của mẹ và lễ phép thưa:
– Dạ con chào dì!
Xong, nó quày quả ôm cặp bước vào nhà trước ánh mắt hãnh diện tự hào của Diễm Hành khi có đứa con ngoan ngoãn như vậy.
Thúy Liễu buột miệng hỏi:
– Con em hả Hành? Thằng nhỏ bao nhiêu tuổi rồi mà trông tướng tá ngon lành vậy?
Diễm Hành trả lời mà mắt không nhìn bà khách:
– Nó mới mười bốn, còn nhỏ xíu à chị. Con nít mà!
Thúy Liễu liếm môi:
– Trời… mười bốn mà ngon vậy rồi hả? Thằng nhỏ ngoan ngoãn lễ phép thấy cưng hết sức…
Rồi bà ta nhỏ giọng hỏi Diễm Hành:
– Nè… nó có bồ chưa cưng?
Diễm Hành bật cười nắc nẻ:
– Nó con nít chị ơi… bồ bịch gì chứ? Hi hi!
Thúy Liễu trề môi, giọng lả lơi:
– Vậy mà nhỏ gì nữa… xài được rồi đó!
Diễm Hành ngạc nhiên nhìn Thúy Liễu:
– Xài được rồi là sao… chị?
Thúy Liễu không nói gì mà chỉ đưa ngón tay trỏ dựng thẳng lên rồi thè lưỡi liếm một đường như lau cột đá bi làm Diễm Hành chợt hiểu ra. Nàng kêu thầm trong bụng:
“Con mẹ này… thiệt đúng là thứ dâm dục… chắc cũng nứng lồn dữ lắm đây!”
Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Diễm Hành chỉ mỉm cười giả lả:
– Nó còn nhỏ xíu… chắc bằng trái ớt thôi chị ơi… hi hi…
Vừa nói Diễm Hành vừa đưa ngón tay út lên ra hiệu cho chị Liễu biết là cặc thằng Tỏi giỏi lắm chỉ bằng ngón tay út là cùng.
Thúy Liễu lại liếm môi rồi cất giọng suồng sã:
– Cỡ đó chứ làm đàn bà con gái có bầu được rồi đó cưng… hí hí hí…
Nghe cái điệu cười như ngựa hí của bà khách mà Diễm Hành thấy bực mình. Nếu không phải khách mối chắc nàng đuổi cổ ra khỏi tiệm từ nãy giờ rồi. Đúng là ngựa cái!
Thấy Diễm Hành im lặng không nói gì, Thúy Liễu lại tiếp tục bàn về thằng Tỏi:
– Em có ” xài ” thằng nhỏ đó không? Nếu không thì cho chị nhận nó làm con nuôi, qua nhà chị ” huấn luyện ” cho nó biết này biết kia với người ta… hí hí hí…
Diễm Hành bực mình nghĩ bụng:
“Con mẹ này vô duyên hết sức, thằng Tỏi là con mình mà bả hỏi mình có xài nó không? Xài nó để cho thiên hạ cười thúi đầu hay gì?”
Rồi nàng nghĩ tiếp:
“Cho bà nhận làm con nuôi, bà đem về huấn luyện thằng nhỏ hay bắt nó phục vụ cho những ham muốn dâm đãng của bà? Bà dâm chết mẹ… đàn ông lớn rồi mà còn chịu không nổi chứ nói gì một đứa con nít như nó”
Vừa nghĩ tới đó thì công việc cũng vừa hoàn thành xong. Diễm Hành đứng dậy vươn vai mấy cái cho đỡ mỏi rồi mỉm cười thật tươi với vị khách quý:
– Xong rồi đó chị!
Thúy Liễu cũng mỉm cười:
– Ừm… cảm ơn em. Thôi chị về nghen. À, nếu thằng nhỏ chịu thì kêu nó qua chị. Chị lo hết!
Nói xong mụ quay người đi thẳng ra cửa rồi trèo lên chiếc SH màu trắng và đề máy chạy thẳng.
Sắp xếp đồ đạc lại cho gọn gàng xong Diễm Hành quay vô nhà gọi thật lớn:
– Tỏi ơi… con đang làm gì đó? Ra đây mẹ biểu chút coi!
Đang ăn cơm thì nghe mẹ gọi, thằng Tỏi vội đặt tô cơm lên bàn rồi chạy ù ra:
– Dạ… mẹ kêu con chi vậy mẹ?
– Chiều nay con có đi học không?
Thằng Tỏi lắc đầu thay cho câu trả lời. Diễm Hành móc trong bóp ra hai triệu rồi đưa cho nó:
– Con ăn cơm rồi ngủ trưa chút đi, lát hai giờ dậy chạy qua nhà chị Quỳnh Trâm đưa số tiền này cho chỉ. Con nói mẹ gửi cho chị Trâm mua thuốc cho em bé. Con chỉ bệnh mà mẹ bận quá không qua thăm được.
Thằng Tỏi đưa hai tay nhận tiền mà trong bụng mừng rơn:
– Dạ!!!
Cầm tiền trên tay nó lật đật đi trở vô trong nhà với gương mặt rạng rỡ còn hơn vừa trúng số độc đắc. Trong đầu nó nghĩ tới cái cảnh tới nhà chị Quỳnh Trâm mà lòng hớn hở như thể bắt được vàng.
Không mừng sao được khi mà nó sắp qua thăm một người phụ nữ vắng chồng cũng đã lâu. Mà hình như chị Quỳnh Trâm cũng có tình ý với nó hay sao mà nhiều lần nó thấy chị cũng lả lơi đa tình lắm.
“Kệ, cứ tới trước đã rồi có gì tính sau”
Nó chép miệng rồi bưng tô cơm lên ăn ngon lành.