Phần 31: Tan Nát Một Gia Đình
Cơm nước xong Diễm Hành thấy mệt nên về phòng nghỉ sớm. Cả ngày hôm nay nàng đã quay như chong chóng ở đám cưới rồi. Đã vậy còn bị mấy ông khách sồn sồn chắc cũng thuộc dạng dê cụ ép uống mấy ly bia nên trong người cứ thấy sần sần khó chịu.
Con Ớt tiếng là theo mẹ đi chơi nhưng mẹ đi đâu là nó theo đó như cái đuôi nên hôm nay cũng rã cặp giò, mệt đứ đừ luôn. Bởi vậy mẹ về phòng thì nó cũng tót lên giường nằm cạnh Ốc Tiêu. Nó định trò chuyện linh tinh với chị hai nhưng thấy cô nằm im re, tưởng cô ngủ rồi nên thôi không mở miệng nữa. Nó ôm điện thoại lướt tiktok chưa được mười phút đã quẳng sang một bên rồi lăn ra ngủ ngon lành.
Chỉ có thằng Tỏi là vẫn còn tung tăng ở ngoài phòng khách. Nó ăn uống no nê rồi nên trong người cứ muốn rững mỡ lên. Tuy sáng nay vừa mới chơi chị hai nhưng nó vẫn chưa đã thèm mà còn muốn làm thêm cái nữa. Đã ba bốn hôm nó không làm tình nên tích khí đầy bụng rồi. Nó thèm vô phòng lôi cổ chị hai dậy để chơi thêm cái nữa cho đã cặc, nhưng không dám. Nó không dám là vì sợ làm nữa thì chị nó cắn lưỡi tự tử thì chết cả đám chứ không phải sợ mẹ hay con Ớt phát hiện. Bây giờ con Ớt với mẹ đã là “người của nó” rồi thì còn gì phải sợ nữa.
“Không chơi chị hai được thì chơi mẹ đỡ vậy… nhưng mà phải uống lon bia để lấy khí thế đã…”
Vừa nghĩ nó vừa mở tủ lạnh lấy lon tiger rồi bật nắp tu một hơi gần cạn mới bỏ xuống. Đến hớp thứ hai thì lon bia đã hết veo. Hôm trước ở nhà mấy mẹ con nó buồn buồn nên lấy bia bọt ra uống cho dễ ngủ. Ai dè đêm đó nó với mẹ làm tình muốn sập giường mà sức lực vẫn tràn trề không biết mệt mỏi là gì. Từ đó nó mới biết đàn ông mà uống chút rượu bia vô người là chỉ có nước chịch như cái máy. Có điều uống ít thôi chứ uống nhiều quá thì người ngợm còn không ngóc đầu lên nổi chứ đừng nói chi là cu cặc.
Làm hết lon bia, thằng Tỏi với tay lấy thêm lon nữa rồi tu ừng ực đến sạch bách mới bỏ xuống. Xong nó đi ngược lên nhà trên, tiến thẳng lại phòng của mẹ rồi tự tiện mở cửa bước vô tỉnh bơ cứ như đó là phòng riêng của vợ chồng nó vậy.
Ở trên giường, Diễm Hành cũng không ngủ được vì cơ thể cứ rậm rật không yên. Mấy bữa liền không được chịch nên nàng thấy thèm cặc kinh khủng, nhất là những lúc tê tê như lúc này. Hơn hai năm trời không được ai chăm sóc khu vườn thì cũng không vấn đề gì… dè đâu gần đây thằng Tỏi cứ chăm chỉ đè ra cày cuốc, bón phân tưới nước làm cho mảnh ruộng hoang khô cằn bỗng trở nên tốt tươi màu mỡ. Đã nhịn thì nhịn hẳn luôn chứ được cho ăn rồi mà đùng một cái bắt nàng nhịn nữa thì làm sao mà chịu được. Bữa nay xui xẻo cho nàng là có con Tiêu ở nhà chứ nếu không thì nàng đã lôi thằng Tỏi lên giường rồi nhét lồn vào miệng nó bắt nó bú cho kỳ đã mới thôi.
Vừa nghĩ Diễm Hành vừa đặt hai tay lên ngực mình để tự xoa bóp đôi gò bồng đảo. Ngón tay nàng tự gảy gảy núm vú mình mà nghe cái sướng cứ râm ran lan tỏa từ từ trong da thịt. Thấy nứng quá, Diễm Hành di chuyển bàn tay nhẹ nhàng bò chầm chậm từ trên vú xuống dưới khu vườn ẩm ướt để dạo chơi. Ngón tay nàng miết vào cái khe sưng mọng rồi luôn miệng xuýt xoa:
– Uyyyyy dzaaaaa… uiiii… ưmmmm…
Vừa rên rỉ Diễm Hành vừa cho một ngón tay chui vào trong lỗ sướng rồi thụt nhè nhẹ cho đỡ ngứa ngáy cửa mình. Do hai bàn tay của nàng cả mười ngón đều để móng tay dài nên nàng không thể đút nó vào sâu bên trong rồi ngoáy ngoáy ở vách cùng đồ như đầu cặc thằng Tỏi được. Vì vậy mà nàng đang nứng giờ lại càng thêm nứng chứ chưa thấy đã thèm chút nào.
Trong lúc Diễm Hành đang nằm trên giường và nhắm nghiền mắt lại để tự sướng thì bỗng một bóng người nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén chui vào tận đầu giường mà nàng không hề hay biết. Kẻ đó đứng nhìn Diễm Hành vừa tự sướng vừa rên rỉ thì khoái lắm. Nó nhếch mép cười khinh khỉnh rồi ngã người nằm đè lên nàng, miệng cười hềnh hệch:
– Mẹ… mẹ đang thủ dâm hả mẹ? Mẹ nứng lắm hả mẹ?
Nói xong không để cho Diễm Hành kịp phân bua hay phản ứng gì, nó thò tay mò ngay cái lồn đang đẫm nước của nàng rồi mỉm cười châm chọc:
– Lồn mẹ ướt nhẹp hết trơn rồi nè… mẹ dâm quá à… hi hi!
Nghe nó nói mà Diễm Hành chỉ muốn ngồi dậy tát cho nó mấy cái vào mặt. Nó nói gì không nói lại nói ngay cái chuyện đúng y chang như thế. Có phụ nữ nào lúc nứng mà lồn không ướt át đâu.
Nàng vội xô nó ra, giọng hơi hốt hoảng:
– Trời ơi… Tỏi! Sao con vô đây làm chi vậy nè?
Thằng Tỏi cười híp mắt:
– Thì vô làm chồng của mẹ chứ làm chi nữa… he he…
Miệng nói còn tay nó thì kéo vai áo Diễm Hành xuống rồi há miệng ngậm bầu vú trắng nõn mà nút chùn chụt. Đầu lưỡi nó đá toanh toách trên cái núm đã bị nàng se cứng lúc nãy. Bàn tay mò vào háng để chọc phá cô bé mít ướt lúc nào đụng tới cũng khóc bét tè lè nhè những giọt nước mắt trơn nhẫy. Thằng Tỏi tụt dần xuống háng mẹ. Nó lấy tay đẩy hai đùi nàng dang rộng ra, miệng áp vào cái gò mu căng đầy rồi cạp cạp như ăn dưa hấu một cách ngon lành.
Diễm Hành luýnh quýnh đẩy đầu thằng Tỏi ra:
– Không được… không được đâu con… để hôm khác… bữa nay con Tiêu ở nhà… nó mà biết thì…
Không để cho Diễm Hành nói hết câu, thằng Tỏi liền ngắt ngang, giọng đắc thắng và kiêu ngạo:
– Sợ gì chứ! Chị hai con cũng… chịch rồi nên không có gì phải sợ!
Trong lúc thằng Tỏi dương dương tự đắc thì Diễm Hành bỗng nghe lạnh toát cả sống lưng. Nàng ôm chặt lấy cánh tay nó, miệng lắp bắp:
– Cái… cái gì? Mà… mà… mày hiếp dâm nó luôn rồi hả?
Thằng Tỏi gật đầu, giọng tỉnh rụi:
– Rồi!
Diễm Hành đấm vai nó thùm thụp, miệng hét toáng lên:
– Trời ơi là trời… mày làm tao với con Ớt chưa đủ hay sao mà giờ hãm hiếp luôn con Tiêu vậy hả? Nó sắp lấy chồng mà mày cũng không buông tha. Sao mày ác độc quá vậy hả Tỏi? Trời ơi!
Thằng Tỏi nói giọng ráo hoảnh:
– Có gì đâu mà mẹ làm ầm lên vậy… con chỉ làm chị hai có một lần thôi chứ mấy!
Nghe nó nói mà Diễm Hành tức muốn trào đờm. Đàn bà con gái người ta chỉ có một lần mất trinh, nó “làm” rồi thì những lần sau đâu còn ý nghĩa nữa. Thiệt tức chết mà!
Mặc kệ mẹ la lối quát tháo ầm ĩ, thằng Tỏi vẫn thản nhiên tuột quần xuống rồi nhích người lên kề cái đầu rùa vào cái lỗ động vẫn còn ướt nhẹp nhưng đã tắt nứng từ từ của Diễm Hành để chực chờ chui tọt vào trong.
– Không… không… từ nay không được… không được… tao cấm!!
Vừa nói Diễm Hành vừa giãy đành đạch. Nàng cố gắng hất nó xuống khỏi người mình. Từ khi nghe nó nói nó đã chịch luôn con Tiêu tự dưng nàng có linh cảm sẽ có chuyện rất xấu sắp xảy ra. Người ta nói cái gì cũng quá tam ba bận, mà nó làm con Tiêu nữa là vừa đúng ba lần phạm tội lỗi tày đình là loạn luân cùng mẹ và chị em ruột của mình. Nghĩ tới đó thôi là Diễm Hành đã thấy đổ mồ hôi lạnh rồi.
Diễm Hành nói gì thì nói, la gì thì la… thằng Tỏi cũng giả điếc không thèm bận tâm. Nó hẩy mông tới đâm luôn quả cặc cái ót vào lồn Diễm Hành khiến nàng la oai oái:
– Ôiiii khôngggg… mẹ nói không được… không được mà… uiiii…
Tay Diễm Hành đẩy nó ra nhưng miệng lại rên ư ử nghe đĩ thỏa vô cùng. Nghe mẹ rên thằng Tỏi càng nứng hơn. Nó nắc phành phạch vào cái lồn nhòe nhoẹt nước rồi mỉm cười chế giễu:
– Mẹ cũng nứng lắm rồi mà cứ làm bộ hoài… thôi để con giúp cho mẹ cảm thấy thoải mái nha… hì hì…
Miệng nói mà đít nó nắc phành phạch, cặc nó chui ra chui vào trong cái lỗ mấy ngày không được ăn cặc đàn ông nên ngứa ngáy khó chịu của Diễm Hành. Nàng vừa mới tụt hứng chưa bao lâu đã bị cặc nó kéo trở lại vũng lầy của hoang dâm và tội lỗi. Nàng ú ớ đẩy nó ra một cách yếu ớt:
– Thôi… thôi mà Tỏi… đừng nắc mạnh quá… mẹ chịu không nổi đâu… uiiii dzaaa…
Diễm Hành nói cứ nói. Thằng Tỏi nắc cứ nắc.
Nó nắm hai chân Diễm Hành giở lên cao như nắm hai chân con nhái rồi nằm mọp trên bụng nàng mà cong đít hẩy lia lịa khiến Diễm Hành quýnh quáng kêu lên:
– Không… không…
Thấy nó tăng tốc nắc dữ dội là nàng biết nó sắp ra rồi nên lật đật kêu nó rút ra ngoài. Nhưng nàng chưa nói hết câu thì một tiếng kêu thảng thốt vang lên làm nàng với thằng Tỏi giật mình quay lại ngó ra cửa:
– Trời ơi Tỏi! Ngay đến mẹ mà mày cũng đè ra hãm hiếp nữa hả Tỏi?
Diễm Hành nghe giọng của Ốc Tiêu thì mặt bỗng thuỗn ra, cảm xúc nứng tụt xuống âm vô cực. Nàng lắp bắp:
– Ốc… Ốc Tiêu…
Ốc Tiêu nói xong thì nhảy lên giường rồi đấm đá túi bụi vào lưng, vào đầu thằng Tỏi nhưng sức đàn bà con gái yếu nhớt thì làm gì được nó. Cô đấm nó cũng như gãi ngứa mà thôi.
Thằng Tỏi bị đánh tới tấp nên nổi quạu. Nó gạt tay Ốc Tiêu ra rồi xô cô ngã dúi dụi vào tường rồi cất giọng sở khanh đểu cáng:
– Chị làm gì mà sồn sồn lên vậy… từ từ lát nữa chị cũng có phần mà… chờ chút đi… he he he…
Nó xong nó quay vô tiếp tục nằm trên người Diễm Hành mà nắc ầm ầm cho kỳ ra mới chịu ngưng.
Không biết từ bao giờ thằng Tỏi đã không còn là một cậu bé ngoan hiền, lễ phép nữa… mà thay vào đó là một thằng Tỏi vô cùng quỷ quyệt và ma cô. Nghe nói nói người ta cứ tưởng đàn bà con gái trong nhà này là đồ chơi của nó, nó thích xài lúc nào thì xài vậy.
Sáng giờ bị thằng Tỏi hiếp dâm cướp mất đời con gái, Ốc Tiêu đã thấy cay cú nó lắm rồi. Cả ngày cô nằm trên giường trùm mền kín mít mà khóc rấm rứt một mình chứ không thiết tha ăn uống gì. Tới chừng nghe trong phòng mẹ có tiếng lục đục xô xát, giãy giụa lẫn tiếng rên la khác thường nên cô tò mò bước qua xem thử thì mới bàng hoàng khi chứng kiến tận mắt cảnh thằng Tỏi hiếp dâm mẹ hai đứa.
Nghe thằng Tỏi nói chút nữa mình cũng có phần, máu nóng trong người Ốc Tiêu bốc lên ngùn ngụt. Cô đưa mắt ngó quanh phòng như để tìm thứ gì đó.
Nhanh như một con sóc, Ốc Tiêu nhảy xuống giường… bước lại bàn trang điểm của mẹ… tay cô chụp cái lọ hoa bằng pha lê khá dày và nặng rồi nhào tới cầm lọ hoa đập liên tiếp vào đầu… vào gáy thằng Tỏi để trút hết sự uất hờn tức tối bị đè nén từ sáng tới giờ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Những âm thanh khô khốc vang lên như a7m thanh của tiếng bước chân thần chết lảng vảng quanh đây. Thằng Tỏi bị đánh bất ngờ chỉ vừa ngóc đầu lên chừng vài phân rồi gục xuống, đầu ngoẻo sang một bên, mắt đứng tròng chết không kịp ngáp. Cú đánh quá mạnh lại đúng chỗ hiểm của Ốc Tiêu đã đưa linh hồn tội lỗi của thằng em về thế giới bên kia chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Diễm Hành thấy con Tiêu nhảy lên đập đầu thằng Tỏi thì há hốc mồm. Nàng chưa kịp kêu con Tiêu dừng tay lại thì nó đã đập chết tươi thằng em nó rồi.
Diễm Hành hoảng hốt xô thằng Tỏi xuống khỏi người mình rồi hét lên thất thanh:
– Trời ơi trời… Tiêu ơi Tiêu… con đánh thằng Tỏi chết luôn rồi kìa Tiêu ơi… hu hu hu…
Diễm Hành gào khóc thảm thiết. Nàng ôm cái xác không hồn vẫn còn nóng hổi của thằng con mà đấm ngực kêu trời trong vô vọng.
Ốc Tiêu nghe mẹ nói mình đánh chết thằng Tỏi rồi thì thẫn thờ buông cái lọ hoa pha lê rơi xuống đất vỡ nát. Cô như người mất hồn chẳng còn hay biết gì nữa.
“Nó chết rồi ư? Nó chết thì mình cũng chết luôn chứ sống làm gì cho nhục nhã…”
Ốc Tiêu thất thần lẩm nhẩm trong miệng như tự nói với chính mình. Từ sáng giờ cô đã muốn giải thoát kiếp sống thừa thãi này lắm rồi nhưng vẫn còn chưa đủ quyết tâm. Còn bây giờ thì…
Để mặc cho mẹ gào khóc thảm thương bên xác thằng Tỏi, cô quay trở về phòng rồi đứng trước chiếc ghế đã treo sợi dây có thắt sẵn thòng lọng thả từ trên trần nhà xuống, chỉ cần cô đưa cổ vào rồi đạp đổ chiếc ghế đi là những tổn thương không gì có thể bù đắp được sẽ không còn làm cô cảm thấy day dứt nữa. Mọi thứ cô đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
“Con xin lỗi mẹ… Em xin lỗi anh… Vũ ơi! Kiếp này em không có duyên được làm vợ anh rồi… Xin hẹn kiếp sau mình sẽ kết chặt tình nghĩa phu thê nha anh… Vĩnh biệt tất cả!!!”
Ốc Tiêu cất tiếng kêu u oán từ tận đáy lòng. Đoạn cô bước lên chiếc ghế và đưa đầu vào chiếc vòng định mệnh…
Chẳng mấy chốc cả người Ốc Tiêu đã treo lủng lẳng giữa không trung như đòn bánh với hai chân không chạm đất. Cô chết đi mà trong lòng vẫn còn mang nhiều uất hận chưa thể nguôi ngoai.
Chỉ có con Ớt là vẫn ngủ say sưa không hay biết gì về những biến cố lớn lao vừa xảy ra trong nhà mình…
… Bạn đang đọc truyện Hành Tiêu Tỏi Ớt tại nguồn: https://gaigoi.city
Đoạn kết:
Sau khi chôn cất hai chị em thằng Tỏi, con Tiêu… Diễm Hành sống mà chẳng khác gì như đã chết. Nàng hết ôm bài vị hai con khóc thương thảm thiết rồi lại tự vò đầu bứt tóc trách mình đã gián tiếp góp phần gây ra cái chết của hai nhỏ. Nếu ngay từ đầu, lúc phát hiện thằng Tỏi làm bậy với con Ớt mà nàng nhất quyết đem chuyện này báo lên chính quyền để họ có biện pháp răn đe, giáo dục nó thì cơ sự đã không đến nỗi nào. Chỉ vì nàng quá thương con, chỉ vì nàng muốn bảo vệ danh dự gia đình không muốn thiên hạ dèm pha, chế giễu để rồi nó được đằng chân lân đằng đầu, hết hiếp dâm con Ớt rồi hiếp luôn cả nàng. Đến cả con Tiêu là đứa khó tính nhất nó cũng không tha để cho tấn thảm kịch xảy ra mà nàng không có cách nào cứu vãn được nữa.
Nàng trách mình chỉ vì một chút cảm xúc sung sướng nhất thời mà dung túng cho thằng Tỏi ngày càng lún sâu hơn vào con đường tội lỗi. Nếu nàng chống cự quyết liệt thì nó đã không nảy sinh thú tính mà hãm hiếp hết người này tới người khác như vậy.
Chồng vừa mất chưa bao lâu thì nay nàng lại phải làm người tóc bạc khóc kẻ đầu xanh. Bao nhiêu oan nghiệt cứ dập dồn đổ xuống gia đình nàng kể từ khi nàng nhắm mắt sa chân vào con đường tội lỗi, từ việc làm ăn ngày càng ế ẩm cho đến đỉnh điểm là mất luôn hai đứa con cùng một lúc. Diễm Hành tưởng chừng như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình cho vỡ nát ra thành trăm nghìn mảnh vụn, đau đớn và xót xa.
Gần nửa tháng trời liên tiếp ngày nào Diễm Hành cũng phải đón tiếp dòng họ, bạn bè quen thuộc gần xa đến viếng thăm, chia buồn và động viên an ủi nàng với con Ớt cố gắng vượt qua nỗi đau mất mát trong khi nàng gần như chẳng nuốt nổi hột cơm. Mỗi ngày Diễm Hành chỉ húp nửa chén cháo trắng hoặc hũ nước yến rồi thôi. Bởi vậy người ngợm ngày càng gầy rộc và xanh xao như tàu lá chuối. Đã vậy gần đây nàng còn hay có triệu chứng chóng mặt và buồn nôn hành hạ đến phờ phạc cả người. Mất ngủ, ít ăn và trầm cảm đã khiến Diễm Hành từ một thiếu phụ trẻ trung, tươi tắn trong chớp mắt đã biến thành một lão bà mặt mũi hốc hác, da dẻ nhăn nheo đến nỗi người quen còn không nhận ra khi đối diện.
Linh tính mách bảo trong cơ thể mình dường như có điều gì đó khác lạ, Diễm Hành liền ra tiệm thuốc tây mua hộp quickstick về test thử, nào ngờ kết quả hiện ra trước mắt làm nàng muốn ngất xỉu: Que thử thai hiện rõ mồn một hai vạch đỏ au!
“Trời ơi… oan nghiệt mà… không ngờ mình lại có bầu với nó! Vậy mà trước giờ mình cứ ỷ y là do cơ thể mình suy nhược và thiếu máu… ai ngờ… kiểu này thì chỉ có nước tự tử mà chết chứ sống sao nổi nè trời… hu hu hu…”
Diễm Hành như chết lặng trong lòng. Nàng quỵ xuống dưới bàn thờ thằng Tỏi, con Tiêu mà khóc nấc lên. Diễm Hành đâu có ngờ chỉ vì một phút nàng sống buông thả, dễ dãi với bản thân mình mà giờ đây phải gánh chịu cái kết vô cùng bi thảm như thế này. Từ khi hai đứa con mà nàng hết mực yêu thương mất đi, Diễm Hành đã không còn tha thiết gì với cuộc sống nữa. Nàng chỉ muốn kết thúc đời mình để đi theo đoàn tụ với hai con, nhưng nghĩ lại con Ớt còn nhỏ dại nên nàng không nỡ bỏ nó lại một mình để nó phải chịu cảnh bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời chứa toàn mưu mô và cạm bẫy.
Còn một mình con Ớt mà nàng vẫn không đành lòng rời xa nó… huống chi bây giờ nàng lại mang trong người một sinh linh bé nhỏ đã tượng hình. Nàng không có quyền tước đoạt mạng sống của sinh linh bé bỏng đó, lỗi là ở người lớn chứ không phải của đứa trẻ. Thời gian đầu quan hệ với thằng Tỏi, Diễm Hành cũng sợ mình có thai nên sau mỗi lần lâm trận đều uống thuốc ngừa, thế nhưng sau này thấy không có triệu chứng gì nên nàng cũng lơ là không uống nữa. Với lại nàng nghĩ thằng Tỏi nó còn con nít nên không thể làm cho nàng có thai được. Ai ngờ…
Nàng đã gián tiếp giết chết hai đứa con đầu rồi… bây giờ nàng không thể giết thêm đứa bé trong bụng để tội lỗi chồng thêm tội lỗi không biết đến kiếp nào mới trả hết nghiệp chướng oan khiên.
Trong đầu Diễm Hành chợt nhớ tới nhỏ Quỳnh Trâm. Đã lâu rồi nàng với nhỏ không gặp nhau tự nhiên nàng thấy nhớ nhỏ quá. Trong phút giây mệt mỏi và bất lực như thế này, nàng chỉ ước được gục đầu vào vai nhỏ Trâm để nghe nó an ủi, vỗ về nhằm xoa dịu nỗi đau thương quá lớn mà nàng đang gánh chịu.
Diễm Hành chạy xe tới nhà Quỳnh Trâm, vẫn ngôi nhà ấy nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi rất nhiều. Sau khi nàng bấm chuông và chờ một lúc thì có người ra mở cổng, nhưng lạ hoắc. Đó là một bà lão khoảng độ tám mươi, tóc bạc trắng nhưng dáng người vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn.
– Xin lỗi… cô tìm ai?
Bà cụ vừa nhìn Diễm Hành từ đầu đến chân…
Vừa hỏi, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Diễm Hành ấp úng thưa:
– Dạ… thưa dì… con đến tìm Quỳnh Trâm… nó có ở nhà không dì?
Bà cụ lắc đầu rồi khoát tay:
– À… vợ chồng cô ấy bán nhà này cho con trai tôi lâu rồi… bây giờ hai vợ chồng đi đâu ở đâu thì tôi không rõ!
– Dạ cảm ơn dì. Con chào dì con về…
Nghe bà cụ trả lời mà lòng dạ Diễm Hành cứ thấy bồn chồn không biết là buồn hay vui nữa.
“Thì ra là nhỏ Trâm đã bán nhà đi chỗ khác ở rồi, hèn chi nó không đến thăm mình…”
Nàng có biết đâu từ sau cái đêm dự sinh nhật bà Thúy Liễu, nhỏ Quỳnh Trâm bắt đầu sinh ra nghiện ngập cái món làm tình tập thể đến nỗi bỏ cả chồng con, bỏ cả công ăn việc làm mà chạy theo thú vui phù phiếm. Cuối cùng bị chồng nó phát hiện để rồi vợ chồng lục đục, xâu xé nhau dẫn đến ly hôn, tan nhà nát cửa phải mỗi người sống một nơi. Căn nhà bán đi cùng tất cả đồ đạc rồi chia làm hai, mỗi người một phần. Thằng Nhân chồng nó thì tiếp tục ôm vô lăng rong ruổi trên những chuyến hàng Bắc – Nam còn nhỏ Trâm thì ôm con về quê tá túc cùng cha mẹ già từ bấy đến giờ.
Sau khi lễ phép chào bà cụ, Diễm Hành quay đầu xe ra về.
Không hiểu sao lúc nàng tới đây thì trời trong xanh nắng đẹp mà khi lúc về thì trời lại chuyển mưa giông tối trời tối đất. Mây đen giăng kín bầu trời và những hạt mưa bắt đầu rơi xuống đất ào ào như trút nước.
“Mưa lớn quá… mình lại không mang theo áo mưa… nhưng thôi kệ… cứ để vậy mà về nhà…”
Diễm Hành vừa suy nghĩ vừa chạy xe chầm chậm dưới trời mưa gió lạnh căm căm. Trong lòng nàng giờ đây cũng chứa đựng cả ngàn cơn bão lòng thì há sợ gì một cơn mưa nhỏ bé thế này. Vả chăng nàng cũng muốn nhờ cơn mưa xóa hết đi những buồn thương khổ não mà nàng đang mang nặng bên lòng, để rồi khi trời quang mây tạnh thì cuộc đời nàng cũng bước sang trang mới với những điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước… như ánh bình minh ló dạng sau cơn mưa tối tăm cả đất trời.
Trong lúc chạy xe, Diễm Hành suy nghĩ thật nhiều về khoảng thời gian sau này của mình. Nàng dự tính sẽ bán ngôi nhà đang ở rồi dắt con Ớt đi tới một nơi thật xa không ai biết mặt biết tên, ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng được, rồi cất một căn nhà nhỏ để sống cùng với hai đứa con, con Ớt và đứa bé trong bụng. Tụi nó là máu mủ, là núm ruột của nàng nên dù bất cứ giá nào nàng cũng không bao giờ bỏ rơi chúng nó.
Diễm Hành hy vọng ngày tháng dần qua con Ớt với lứa tuổi vẫn còn khờ dại ngây ngô sẽ chóng quên đi những chuyện không hay ho gì trong quá khứ, để tương lai sau này của ba mẹ con lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười chứ không phải toàn là đau thương và nước mắt như hiện tại.
Những lúc rảnh rỗi nàng sẽ viết tự truyện kể về chính cuộc đời mình, về như những lỗi lầm mà nàng mắc phải để lên tiếng cảnh tỉnh, nhắc nhở những ai đang lầm đường lạc lối hãy buông bỏ những gì xấu xa, tội lỗi để quay đầu về với bến bờ thuần lương, giác ngộ.
Giá như nàng biết giữ gìn tiết hạnh của mình…
Giá như nàng không vì những đam mê sắc dục tầm thường mà sa chân vào vũng bùn tội lỗi, bất chấp đạo lý luân thường thì mọi chuyện đã không dẫn đến kết cục bi thảm như thế này…
Giá như…
Nhưng giờ đây tất cả đã muộn màng rồi. Những biến cố đau thương liên tiếp xảy ra chẳng khác gì những vết dao cứa sâu vào trái tim người mẹ và để lại những vết thương suốt cả cuộc đời sẽ không bao giờ lành miệng…
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.