Phần 30: Mùi Vị Của Chị Hai
Thằng Tỏi ngửa cổ lên trời cười sằng sặc như điên dại. Nó cười thật lớn để áp đảo tinh thần Ốc Tiêu rồi nhanh nhẹn lấy tay vạch hai đùi đang cố gắng khép chặt của cô sang hai bên. Với sức vóc của một cô gái chân yếu tay mềm thì làm sao cô có thể chống cự được một thằng con trai đang bị kích thích tột độ bởi cái tam giác đen huyền bí và quyến rũ. Nó nhìn chằm chằm vào cái lồn đứa con gái còn trinh nguyên chưa một lần được hưởng thú vui dục lạc với tất cả sự háo hức và tò mò. Không kiềm chế được cơn nứng bùng lên mạnh mẽ trong người, nó kề mũi vào sát cái khe đỏ hồng đang hấp háy thở rồi hít hít mấy cái ra chiều khoan khoái lắm:
– Thơm thật… đúng là tuyệt phẩm trần gian…
Nói dứt lời nó thè lưỡi liếm nhẹ lên mồng đốc cô một cái. Dù đầu lưỡi thằng Tỏi chỉ lướt qua như phủi bụi nhưng cũng đủ khiến cho Ốc Tiêu thấy choáng váng cả mặt mày. Cô uốn éo cơ thể đủ mọi tư thế để mong thoát khỏi cái miệng dâm đãng của nó nhưng không tài nào tránh được. Miệng nó như miếng nam châm hút chặt vào con hàu non mơn mởn của cô một cách tài tình và điêu luyện. Lấy tay vạch hai múi thịt căng phồng nhơm nhớp nước, Thằng Tỏi nuốt nước bọt ừng ực khi nhìn thấy cái lỗ nhỏ xíu nằm ngay cửa mình chị nó, cái lỗ báo hiệu người sở hữu nó vẫn còn trinh trắng chưa biết mùi vị đàn ông là như thế nào.
Nó chu miệng xuýt xoa đầy khoái trá:
– Trời ơi… chị vẫn còn trinh hả? Vậy mà em tưởng chị cho anh Vũ lâu rồi chứ? Quá đã pepsi ơi!!!
Nói xong nó dùng lưỡi quét một đường vào cái khe ướt át từ dưới hậu môn Ốc Tiêu lên tên đỉnh mu lồn. Miệng nó há ra ngậm từng múi thịt nhớp nháp và bờm xờm lông rồi nút một cách cuồng nhiệt. Đầu lưỡi nó cứ rà lên quẹt xuống bên trong cái khe đỏ hồng chưa từng biết cặc đàn ông là gì. Đoạn, nó gồng cứng lưỡi lên rồi chọt on ót vào cái lỗ nhỏ xíu nằm ngay cửa âm động của Ốc Tiêu khiến cô xây xẩm mặt mày, trong người cô máu nóng dồn về hạ thể bơm đầy vào gò mu làm cái lồn vốn đã không hề bé nay như nở ra to hơn gấp bội. Hai múi bưởi như dày thêm lên còn hột le thì sưng mộng và đỏ au do cái miệng quái ác của nó cứ hết ngậm rồi nút thật mạnh như thể ăn sữa chua vậy.
Thằng Tỏi ra sức bú liếm, vơ vét tất cả những giọt nước trinh nguyên cho vào miệng rồi nuốt sạch. Chẳng mấy khi mà nó được bú một cái lồn còn trinh như thế này thì tội dại gì mà không tận hưởng. Ở đời có mấy ai được như nó, hai lần phá trinh con gái dù là chị em trong nhà thì gái còn trinh vẫn là gái còn trinh. Nó dám chắc có người cả đời chưa biết mùi vị của gái trinh là gì.
Nghĩ tới đó thằng Tỏi khẽ liếm môi và nhếch mép cười một cách khoái trá. Đoạn nó đứng lên cởi nhanh cái quần đang mặc thảy đại xuống nền nhà rồi cầm khúc cặc vừa dài vừa cong của mình lắc lắc mấy cái như để khởi động trước khi lâm trận. Nhìn thấy cảnh đó hồn vía Ốc Tiêu bay tuốt lên tận chín tầng mây, trong bụng hồi hộp và run sợ còn hơn tử tội đang thọ hình trên đoạn đầu đài. Cô vừa nhích người dần lên phía trên thành giường vừa nhìn thằng Tỏi trừng trừng rồi cất giọng nghẹn ngào:
– Tỏi… đừng… đừng nha em… tha cho chị Tỏi ơi… hu hu hu…
Mặt mày Ốc Tiêu xanh mét còn hơn tàu lá chuối ngoài vườn. Không chịu nổi sự giày vò của những cảm xúc mà cô phải cố gắng chịu đựng từ nãy tới giờ nên cô bật khóc nức nở. Nước mắt lăn dài trên đôi má hồng xinh. Thế nhưng điều đó cũng không làm cho trái tim quỷ dữ của thằng Tỏi có chút động lòng. Nó nắm hai chân cô giở lên cao rồi banh rộng ra, mắt nhìn thẳng vào đám ruộng tốt tươi mà chỉ mới vừa được nó dùng lưỡi cày xới mấy đường đã ngập ngụa nước là nước.
– Chị đẹp quá chi hai ơi… em chịu không nổi nữa rồi… chị cho em chịch chị một cái nha… lần này thôi… mai mốt chị với anh Vũ cưới nhau rồi thì hai người muốn chịch lúc nào chả được…
Nói xong nó lại vục mặt vào cái lồn non tơ đang run rẩy như cánh hoa vừa chớm nở đang chao đảo, ngã nghiêng trước sự tấn công dồn dập của bầy ong hung hãn. Từng giọt mật ngọt ngào tinh khiết tuôn ra đều bị nó nuốt chửng vào bụng với sự thèm thuồng đến nhỏ dãi. Lưỡi nó quét lên quét xuống dọc theo cáurãnh vẫn còn khít rịt với khoảng cách chưa tới một ngón tay. Lưỡi nó quét tới đâu Ốc Tiêu cong người tới đó vì cảm giác sung sướng mà lần đầu tiên cô được trải nghiệm. Quả thật những cảm xúc mà thằng Tỏi đem tới lúc này tuyệt vời không thể nào tả xiết, nhưng cô không được có bất cứ hành động hay thái độ nào tỏ ra hợp tác với nó để nó nhầm tưởng là cô đã ngầm đồng tình cho nó làm cái chuyện bại hoại gia phong như thế. Những cảm xúc này cô chỉ muốn để dành cho Phát Vũ chứ không phải là thằng Tỏi.
Nghĩ đến đó Ốc Tiêu mím chặt môi để ngăn chặn tiếng rên sung sướng đừng thoát ra ngoài cửa miệng. Cô cắn chặt môi đến bật máu, giọng lạc đi nghe thật não nùng ai oán. Cô nói với nó mà như đang tự nói với chính mình:
– Ông trời ơi ngó xuống mà coi… trinh tiết của người con gái chỉ có một mà bây giờ nó đành đoạn cướp mất thì những lần sau có còn ý nghĩa gì nữa chứ hả trời ơi… hu hu hu…
Rồi cô nhìn thẳng vào mắt nó để mong tìm thấy trong đó một chút lương tri còn sót lại:
– Tỏi ơi… em tha cho chị đi Tỏi… chị sắp lấy chồng rồi em ơi… em đừng hại đời của chị… nha Tỏi…
Trong lúc Ốc Tiêu cất giọng não nề than thân trách phận thì thằng Tỏi đã trườn hạ bộ vào sát cái âm động đang run rẩy thở từng hơi nặng nhọc của cô rồi ấn nhẹ cái đầu khấc to tròn như viên pháo vào cái lỗ nhỏ xíu ngay giữa âm môn mà hẩy hẩy đít mấy cái để ướm thử. Đầu cặc nó vừa chạm vào lỗ trinh thì Ốc Tiêu lập tức nhích người lên trên, bụng thóp lại cho cặc nó rớt ra ngoài cửa mình. Cô hét lên thật lớn:
– Không… không được đâu Tỏi ơi… em đừng hại đời chị… á… á… á… em giết chị rồi Tỏi ơi… hu hu hu!!!
Ốc Tiêu còn chưa van xin nó xong mà thằng Tỏi đã nhích người tới trước rồi hẩy mông thật mạnh cắm lút cán quả cặc cứng ngắc như cái chày đâm tiêu vào lỗ âm đạo bé xíu của cô. Ốc Tiêu đau đớn khóc thét lên, da thịt cô như bị ai đó xé thành từng mảnh nhỏ. Cảm giác đau rát vô cùng khó chịu khiến nước mắt cô ứa ra và lăn dài xuống má. Sau bao nhiêu lời năn nỉ van xin thiếu điều muốn lạy lục nó thì cuối cùng thằng em khốn nạn cũng không chịu bỏ qua mà vẫn nhẫn tâm chiếm đoạt thân xác của cô. Tấm thân trinh bạch mà cô cố gắng giữ gìn cho ngày vui trọng đại bây giờ đã bị khúc cặc của nó đâm vào xé toạc ra như lưỡi kéo sắc bén cắt đứt sợi dây nhân tính trong con người nó.
Thằng Tỏi chỉ mới đút có một nửa quả cặc của mình vô lồn chị hai mà bả đã la hét đinh tai nhức óc rồi. Thế nhưng cảm giác cái lỗ nhỏ bé và khít khao của chị làm đầu óc nó mụ mẫm đi. Theo bản năng nó cứ rướn từng chút, từng chút để từ từ đưa hết phần gốc cặc còn dư bên ngoài vào hết trong cái lỗ trơn nhờn mà bót khìn khịt của chị hai. Cửa mình Ốc Tiêu cứ giật thon thót khiến quả cặc thằng Tỏi như có bàn tay vô hình nhồi bóp, nhào nặn khiến nó mới đút vào mà đã sướng rơn đến nỗi muốn phọt tinh đến nơi. Lần trước nó cũng phá trinh con Ớt nhưng đâu có sướng như lần này. Dường như con Ớt không có chút xíu gì chống cự mà tình nguyện hiến dâng cho nó muốn làm gì thì làm nên cảm giác không “đã” bằng việc ra tay cưỡng bức mới chiếm được.
Nó ngâm khúc cặc trong lồn Ốc Tiêu cỡ vài phút để cảm nhận tất cả sự rung động của hai bộ phận sinh dục đang quấn chặt vào nhau. Một lát sau nó từ từ kéo cặc ra ngoài rồi đưa mắt nhìn xuống cái lỗ mà nó vừa xâm hại, những giọt máu hồng lần đầu tiên quan hệ tình dục của cô gái trinh nguyên chảy rịn ra phía ngoài cửa động, dính cả vào đầu khấc. Nó tặc lưỡi thầm nghĩ:
“Hình như chị hai chảy máu nhiều hơn con Ớt… chắc tại lồn chị bự hơn lồn con Ớt thì phải!?”
Vừa suy nghĩ linh tinh nó vừa đút cặc vào lồn Ốc Tiêu trở lại. Vừa đâm ngập hết quả cặc vào lỗ thì nó rút ra, rồi đâm vào… rút ra… đâm vào… động tác cứ nhanh dần… nhanh dần…
Tiếng da thịt vang lên bồm bộp sau mỗi cú nắc mạnh của thằng Tỏi. Ốc Tiêu nghiến răng trợn mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống thằng em mất dạy. Cô cắn chặt môi, hai tay véo mạnh vào đùi mình thật đau để lấn át đi cái cảm giác sung sướng bắt đầu râm ran bùng nổ trong da thịt. Cô biết rằng nếu mình không làm điều gì đó để đầu óc bị phân tâm thì chắc cái miệng hư hỏng này sẽ lại bật ra những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc. Mà điều đó sẽ càng làm cho thằng Tỏi nó nứng nhiều hơn rồi nắc cô nhiều hơn nữa.
Không cần biết chị hai đang nghĩ gì, thằng Tỏi vẫn nắc phành phạch vào lồn chị mình không thương tiếc. Cái lỗ lúc đầu vẫn còn hơi khô khan do dịch nhờn chưa tiết ra nhiều, tới chừng nó nắc dồn dập thì lồn Ốc Tiêu cũng ồ ạt tuôn trào dịch sướng để bôi trơn nhịp nắc. Ốc Tiêu cảm thấy bực bội với cơ thể của mình không sao tả xiết. Cô đâu có muốn sướng mà sao đầu óc cứ lâng lâng như đang bay bổng ở chốn tiên cảnh bồng lai. Cô đâu có muốn em bé của mình tiết ra chất nhờn để hỗ trợ thằng Tỏi cưỡng hiếp mình mà không hiểu sao tự nó cứ chảy ra không làm sao kiểm soát được.
Thằng Tỏi vẫn nắc chị nó ầm ầm. Cặc nó hết chui vào lại chui ra trong cái lỗ nhòe nhoẹt nước nhờn pha lẫn máu trinh và những giọt nước sướng màu trắng đục như sữa tươi từ trong âm động chị hai nó trào ra. Tuy bị thằng Tỏi cưỡng hiếp nhưng Ốc Tiêu cũng không ngăn được cơn sướng bùng cháy trong từ thớ thịt đến nỗi suýt ngất lịm đi vì cực khoái.
Thằng Tỏi đang nắc chị hai nó đều đặn, nhịp nhàng từng tiếng phạch phạch… phạch phạch… bỗng dưng nó bất ngờ gia tăng tốc độ, vừa chồm người xuống ngậm bầu vú Ốc Tiêu nút thật mạnh vừa nắc ầm ầm vào lồn cô. Dù chưa quan hệ lần nào nhưng Ốc Tiêu cũng đủ thông minh để hiểu rõ là thằng Tỏi nắc lia lịa như vầy là nó sắp xuất tinh rồi. Cái gì thì còn phải học chứ cái chuyện làm tình giữa hai người khác giới thì không cần ai phải chỉ dạy, bởi nó là bản năng giống loài được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
– Ôiiii sướngggg… sướng quáaaaa…
Thằng Tỏi rên rẩm với vẻ mặt đầy khoái cảm. Nhìn nó Ốc Tiêu hiểu rằng chỉ vài giây nữa thôi là nó sẽ bắn hết đống của nợ mắc dịch vào người mình, cho nên cô vừa thóp bụng để giảm bớt sự hưng phấn vừa hét lớn:
– Không được… không được ra bên trong… ra ngoài… ra ngoài…
Ốc Tiêu kêu gào muốn khản cổ nhưng đã muộn mất rồi, thằng Tỏi hú lên như lũ khỉ đột trong rừng gọi bầy đàn:
– Ú uiiiii…
Nó rướn người nhét thật sâu quả cặc vào tận đáy âm động trong người Ốc Tiêu. Từ đầu cặc nó từng đợt, từng đợt tinh dịch phun ra xối xả như đê vỡ. Ốc Tiêu buông xõa hai tay đầu nghiêng sang một bên với nét mặt đau khổ và bất lực. Nước mắt cô lại trào ra.
Vừa xuất tinh xong thằng Tỏi định nằm bên cạnh Ốc Tiêu để mơn trớn vuốt ve giống như mỗi lần nó chịch Diễm Hành nhưng bị cô trừng mắt nhìn nó như kẻ thù nên nó cũng không còn hứng thú nữa. Lăn qua một bên rồi nằm thở hổn hển như vừa chạy một vòng quanh sân bóng vậy. Đoạn, nó chồm lên tháo sợi dây nịt trói tay Ốc Tiêu nãy giờ rồi nằm ngửa ra thở hồng hộc tiếp.
Được cởi trói Ốc Tiêu giơ tay định tát vào mặt thằng Tỏi cho hả giận:
– Mày… mày…
Cô tức quá không nói được lời nào, bàn tay đưa lên rồi lại hạ xuống vì cô biết rằng bây giờ có giết chết nó thì cũng không lấy lại được đời con gái vừa bị nó cướp đoạt, vậy thì một hai cái tát cũng đâu lấy lại được công bằng cho cô.
Ốc Tiêu đứng lên mặc vội bộ đồ vào rồi vừa chạy về phòng vừa ôm mặt khóc nức nở. Giờ cô chỉ muốn chết đi cho đỡ tủi nhục chứ không còn muốn sống làm gì trên đời nữa.
Tất cả đã tan tành hết rồi… hết thật rồi!
… Bạn đang đọc truyện Hành Tiêu Tỏi Ớt tại nguồn: https://gaigoi.city
Chiều hôm đó Diễm Hành với con Ớt về nhà lúc đã hơn 3h00 chiều. Nhìn thấy nhà cửa vẫn còn bừa bộn Diễm Hành định gọi con Tiêu ra cằn nhằn nó tại sao ở nhà mà không chịu dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, nhưng nàng chợt nhớ mình kêu nó ở nhà là chính, còn nhà cửa dọn hay không cũng không sao. Với lại hình như con Tiêu bị sốt hay gì mà cứ nằm lì trong phòng không chịu ra ngoài. Đã vậy nó còn đắp mền kín mít như xông hơi nữa chứ!
Buổi tối, đến giờ cơm mà Ốc Tiêu vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích. Thấy lạ, Diễm Hành lật đật chạy vào phòng con gái lớn và ngồi xuống bên mép giường. Vừa lay lay Ốc Tiêu nàng vừa hỏi han, giọng đầy vẻ lo lắng:
– Tiêu ơi Tiêu… con bị bệnh rồi phải không!? Đâu để mẹ coi coi…
Nói xong nàng đưa tay giật cái mền ra nhưng đã bị Ốc Tiêu giữ chặt cứng không buông. Cô càu nhàu mẹ:
– Con không sao đâu… mẹ đừng làm phiền con!
Diễm Hành nhìn con gái rồi lắc đầu nói:
– Vậy thì ra ăn cơm nè con… mẹ dọn cơm rồi kìa!
Ốc Tiêu dấm dẳng trả lời:
– Con không ăn! Con không đói!
Ốc Tiêu nói xong nước mắt cô lại trào ra trên khóe mắt. Giờ cô chỉ muốn chết thôi chứ đâu còn muốn sống nữa mà ăn với uống.
Diễm Hành thấy vậy liền vỗ về con gái:
– Vậy mẹ chừa đồ ăn cho con dưới bếp nha. Khi nào con đói thì xuống bếp hâm lại rồi ăn nha con!
Nói xong nàng chầm chậm lui ra ngoài rồi khép cửa phòng nó lại, cử chỉ rón rén như cung nữ đang hầu hạ cho các phi tần của các bậc vua chúa thời xưa.