Hành Tiêu Tỏi Ớt – Phần 27: Chuyện Tình Của Ốc Tiêu

Phần 27: Chuyện Tình Của Ốc Tiêu
Nhắc đến chuyện lấy chồng của con Ớt, trong đầu Diễm Hành chợt nhớ lại có một lần con Ốc Tiêu cũng rụt rè hỏi thăm ý kiến của nàng về chuyện nó muốn lập gia đình. Nếu nàng nhớ không lầm thì đó là cái lần nó về thăm nhà vào cuối tuần rồi thì phải. Trong lúc cả gia đình đang quây quần bên mâm cơm và trò chuyện rôm rả thì đột nhiên con Tiêu hạ thấp giọng xuống khẽ gọi nàng:
– Mẹ này…
Nàng nhìn nó rồi trố mắt ngạc nhiên:
– Gì đó con?
Con Tiêu giọng ngập ngừng:
– Mẹ… mẹ thấy con… lấy chồng được chưa hả mẹ?
Tưởng nó nói đùa nên nàng phá lên cười rồi trêu chọc:
– Nhìn con y như con nít… ai thèm lấy mà hỏi không biết!
Ốc Tiêu khẽ nhăn mặt rồi cất giọng mè nheo với nàng:
– Con lớn rồi mà mẹ… con mười chín tuổi rồi chớ bộ!
Con Tiêu vừa dứt lời thì thằng Tỏi liền chen vô:
– Chị hai mười chín rồi mà còn nhỏ con hơn con Ớt nữa ha mẹ?
Nghe thằng Tỏi chen ngang, Diễm Hành sợ nó nói tầm bậy tầm bạ một hồi rồi làm lộ hết những chuyện mà nàng đang cố giấu con Tiêu nên trừng mắt nhìn nó bảo im lặng. Cái chuyện loạn luân trong gia đình này bây giờ chỉ còn một mình con Tiêu là chưa hay biết gì cả thôi. Nếu nó mà biết được thì chắc chắn là nó không bao giờ để yên. Bởi vậy nàng la thằng Tỏi:
– Con để mẹ với chị hai nói chuyện một chút coi…
Rồi quay sang con Tiêu, nàng cất giọng khuyên can:
– Con còn nhỏ xíu mà chồng con cái gì. Học không lo học lấy chồng làm gì cho khổ hả con?
Nghe nàng nói xong con Tiêu im lặng không trả lời, hình như nó đang suy nghĩ điều gì đó. Diễm Hành định hỏi thêm nhưng thấy con bé có vẻ trầm tư nên nàng cũng thôi luôn, trong bụng dự là để hôm nào rảnh nàng hỏi han nó sau cũng được. Trong mấy đứa con của nàng chỉ có con Tiêu là đứa khó tính nhất và rất ít khi nói đùa, bởi vậy nó hỏi chuyện này chắc hẳn là có lý do chứ không phải tự dưng mà nó mở lời.
Mặc dù đã dự tính sẽ hỏi lại con Tiêu về cái chuyện mà nó đề cập hôm bữa, vậy mà quay qua quay lại nàng cũng quên khuấy đi mất. Thế rồi bây giờ nói chuyện với thằng Tỏi về con Ớt thì nàng mới sực nhớ cái chuyện con Tiêu từng hỏi mình. Thôi thì để bữa nào nó về rồi nàng hỏi kỹ lại nó cũng được.
Lẽ ra mỗi tuần Ốc Tiêu chỉ về nhà có hai ngày là thứ bảy và chủ nhật, nhưng do cô vừa thi xong nên được nghỉ nhiều hơn một chút, chiều thứ năm vừa học xong là cô tranh thủ thu xếp đồ đạc để về chơi với gia đình được lâu hơn. Từ hồi lên đại học cô thường xuyên phải sống cảnh xa nhà, cả tuần chỉ được ngủ lại một đêm thứ bảy nên trong bụng nhiều lúc thấy nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ mấy đứa em rồi nằm ôm gối khóc một mình. May mắn là bên cạnh cô lúc nào cũng có anh Phát Vũ quan tâm chăm sóc và hết lòng yêu thương nên nhờ đó mà cô cũng vơi bớt phần nào nỗi nhớ người thân.
Phát Vũ là người yêu của Ốc Tiêu. Hai người quen nhau lúc cô vừa lên cấp ba. Năm đó cô mới vào lớp 10, vẫn còn đang là cô nữ sinh rụt rè, bỡ ngỡ trước ngôi trường phổ thông trung học xa lạ vì mới chuyển từ cấp hai lên thì lọt vào “mắt xanh” của Phát Vũ khi đó là giáo viên dạy môn thể dục của trường. Không biết anh nhìn ở cô có điểm gì đáng yêu để mà tán tỉnh, cưa cẩm hằng mấy năm trời để cho cô phải xiêu lòng chấp nhận mở cửa trái tim mình đón nhận tình anh vào đúng ngày sinh nhật của cô năm mười tám tuổi.
Sau khi cô lên đại học thì anh Vũ cũng thôi không làm giáo viên thể dục nữa mà nhảy ra ngoài hùn vốn với mấy người bạn mở phòng tập gym cho các bạn nam. Tuy công việc bận rộn nhưng lúc nào cô cần là anh đều dành hết thời gian cho cô mà không chút phàn nàn hay bực bội. Chính vì thế cô đã yêu anh thì lại càng yêu anh nhiều hơn nữa.
Thế nhưng không phải vì đã yêu nhau mà cô dễ dãi với anh trong “chuyện ấy” mặc dù nhiều lần anh cũng đã có ý định muốn vượt rào. Những lần bên nhau khi đi chơi, môi anh hôn mà tay anh cứ táy máy hết đặt lên ngực lại mò xuống đùi nhưng đều bị cô ngăn lại. Cô nhìn anh nghiêm nghị nói:
– Nếu anh thương em thật lòng và muốn cưới em làm vợ thì tụi mình hãy để dành chuyện này cho đêm tân hôn nha anh! Em muốn cái lần đầu tiên của người con gái sẽ trao cho người mình thương vào đúng ngày cưới mà thôi…
Nghe cô nói vậy thì anh chỉ cười và đưa tay ngắt nhẹ má cô:
– Anh giỡn chút xíu thôi chứ có đòi hỏi gì đâu nè… cái gì của mình thì trước sau gì cũng là của mình phải không em? Anh chờ được mà!
Phát Vũ nói xong thì vòng tay ôm chặt cô vào lòng. Ốc Tiêu cũng ôm chầm lấy anh và khẽ nhắm mắt lại. Phát Vũ hiểu ý nên đưa tay nâng cằm cô lên rồi cúi xuống. Họ quấn lấy nhau trong nụ hôn ngọt ngào hương vị tình yêu. Với cô như thế là quá đủ rồi, đừng có mong mà được thoải mái tay chân đi du lịch khắp người cô như mấy con nhỏ khác, cô giữ cũng là giữ cho anh chứ có phải cô tiếc rẻ gì mà không cho anh cái thứ ngàn vàng của mình đâu cho cam.
Mặc dù chưa bao giờ Phát Vũ đòi hỏi cô phải đáp ứng chuyện ái ân xác thịt ngoài đôi lần anh cho bàn tay hư hỏng của mình di chuyển vào những khu vực cấm mà cô chưa cho phép… nhưng Phát Vũ lại rất hay ghen tuông vô cớ. Ốc Tiêu biết là vì anh yêu mình nên mới ghen nhưng tính cô lại không thích cái kiểu cứ đôi ba ngày lại giận hờn vu vơ như thế. Có lần cô nói thẳng với anh:
– Em đã chọn anh làm ý trung nhân rồi thì sẽ không còn ai có thể làm cho trái tim em rung động được nữa… anh đừng có ghen với bạn bè em được không Vũ?
Phát Vũ mặt mày bí xị:
– Tại anh sợ mất em… sợ mất…
Nói tới đó anh ngập ngừng giây lát rồi im lặng. Ốc Tiêu cười thầm trong bụng, cô nghĩ “anh sợ em đánh mất đời con gái cho người khác chứ gì? Không có chuyện đó đâu nha cưng!” Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn tỉnh bơ như không hiểu ý Phát Vũ muốn nói gì.
Một lát sau anh mới nhỏ nhẹ lên tiếng đề nghị:
– Ốc Tiêu nè… hay là mình cưới nhau đi em?!
Từ hồi yêu nhau anh lúc nào cũng gọi tên ở nhà của cô một cách thân mật chứ không gọi tên trong giấy khai sinh, anh nói như vậy nghe tình cảm hơn. Cô thì tùy anh muốn gọi sao thì gọi, miễn là anh yêu thương cô thật lòng không gian dối là cô thấy hạnh phúc lắm rồi.
– Ơ kìa… sao gấp vậy anh? Em còn đi học mà…
Ốc Tiêu ngước đôi mắt đẹp như thiên thần nhìn Phát Vũ, gương mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Phát Vũ vòng tay ôm ngang eo cô, miệng đẩy đưa:
– Tại vì anh sợ em chê anh già rồi bỏ anh để quen người khác…
Ốc Tiêu dậm chân bình bình, mặt lộ vẻ không vui:
– Anh còn nói như vậy nữa là em bỏ anh thiệt đó nha! Em chọn anh vì lúc nào anh cũng quan tâm, lo lắng cho em tất cả mọi thứ, từ những điều nhỏ nhặt nhất cho đến những cái lớn lao anh đều ở bên cạnh chia sẻ cùng em. Nếu em chọn người yêu chỉ vì những vẻ đẹp giả tạm ở bên ngoài thì không bao giờ em cho anh cơ hội để tán tỉnh em đâu!
Phát Vũ thấy cô giận nên vội năn nỉ:
– Thôi cho anh xin lỗi… mai này anh sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Nhưng mà… mình cưới nhau nghe em?
Ốc Tiêu lần thứ hai nghe anh nhắc đến chuyện cưới hỏi nên cô cũng hiểu là anh đang nói chuyện rất nghiêm túc chứ không phải đùa giỡn. Cô đắn đo suy nghĩ rồi trả lời anh bằng một câu hỏi:
– Nhưng em còn đi học mà… đợi em ra trường rồi mình cưới được không anh!?
Phát Vũ mặt buồn hiu như thằn lằn bị đứt đuôi:
– Thì cưới nhau rồi em vẫn có thể tiếp tục đi học mà… pháp luật đâu ai cấm phụ nữ có chồng đi học đâu em!
Những gì anh nói không phải là không có lý. Thực tế trong lớp cô cũng có không ít bạn nữ đã có gia đình, con cái nhưng vẫn đi học bình thường chứ có sao đâu. Lên đại học thì mọi thứ cũng trở nên dễ dàng hơn chứ không gò bó như hồi học phổ thông.
Nghe anh nói cũng bùi tai nên cô khẽ gật đầu:
– Em không biết nữa… để em về hỏi ý kiến của mẹ trước đã… nếu mẹ đồng ý thì em mới có câu trả lời chính thức cho anh được à nha… hi hi!
Nói xong cô đưa tay che miệng cười khúc khích. Phát Vũ ghì cô thật sát vào anh rồi thì thầm bên tai:
– Anh thương vợ nhất trên đời… em có biết hay không???
Bên tai cô chỉ nghe được ba chữ “anh thương vợ” mà thôi, còn những gì anh nói đoạn sau cô không nghe được gì vì lỗ tai cứ lùng bùng vì bị cái miệng nóng hổi của anh hà hơi vào làm nổi gai ốc đầy người. Trong người cô tự nhiên có cảm giác rờn rợn, nhồn nhột mà đê mê, tê tái lạ lùng. Trước giờ cô chưa bao giờ cho phép anh nói nhỏ vào tai như thế này nên cảm giác cô nhận được sao mà kỳ lạ lắm. Không suy nghĩ nhiều cô liền đưa tay đẩy anh ra rồi nói nhỏ, mặt đỏ bừng bừng vì mắc cỡ, mà cũng có thể vì nứng:
– Thôi anh… làm vậy… em khó chịu lắm…
Cô biết nếu mình không đẩy anh ra thì anh chỉ “thổi lỗ tai” chút xíu nữa thôi là quần cô ướt nhẹp hết cho coi. Trước nay cô chưa từng cho phép Phát Vũ chạm tay vào vùng kín của mình vì cô biết cái đó của cô rất nhạy cảm và dễ bị kích thích. Nhiều lần chỉ xem một cảnh phim tình cảm mùi mẫn thôi mà em bé của cô đã chực khóc nhè những giọt nước mắt trong veo như sợi cước và hơi nhơn nhớt, rinh rích khi mó tay vào.
Thế rồi trong lúc về thăm nhà, nghe lời người yêu nên Ốc Tiêu tìm cách lựa lời mà dọ hỏi ý kiến của mẹ xem mẹ có chịu cho cô xuất giá hay không để còn biết đường mà tính. Khổ nỗi mẹ với mấy đứa em cứ tưởng cô nói chơi cho vui nên ai nấy đều hời hợt chẳng mấy quan tâm đến những gì cô trình bày. Mẹ cứ nói:
– Con còn nhỏ mà chồng con cái gì không biết…
Thằng Tỏi thì nhai đi nhai lại mỗi một câu:
– Bộ chị muốn chồng lắm rồi hả chị hai?
Làm cô phát bực nên nghĩ bụng:
“Cái thằng vô duyên hết sức, chồng mà muốn thì muốn cái gì hả mày?”
Nhưng không thèm đếm xỉa gì tới nó. Chỉ tội cho con Ớt, nghe nói chị hai sắp đi lấy chồng là con nhỏ cứ khóc mếu máo:
– Em không cho chị hai đi lấy chồng đâu… chị hai phải ở nhà với em à… ở nhà có anh ba rồi chị còn đi lấy chồng…
Nghe con Ớt nói tới đó tự nhiên Diễm Hành muốn đổ mồ hôi hột với nó. Cũng may con Tiêu tâm trạng đang rối bời nên không để ý tới những gì con Ớt nói. Mà cũng có thể những lời con Ớt nói ra chỉ có nó với thằng Tỏi và mẹ là hiểu ý, còn Ốc Tiêu chắc chưa hiểu được vì làm sao cô có thể ngờ được những biến cố lớn lao đã và đang bủa vây khắp nơi trong ngôi nhà mà từ nhỏ đến giờ cô vẫn luôn cho rằng nó là mái ấm, là nơi bình yên nhất cho cô tìm về như những khi mỏi mệt.
Sau nhiều lần đắn đo, suy nghĩ cuối cùng Ốc Tiêu cũng đem hết những gì anh Vũ thổ lộ để tâm sự với Diễm Hành. Nghe xong nàng nhìn thật sâu vào mắt con rồi hỏi:
– Con có thật lòng thương thằng Vũ và đồng ý lấy nó làm chồng hay không Tiêu?
Ốc Tiêu cúi đầu bẽn lẽn, cô trả lời câu hỏi của mẹ mà nghe hai gò má nóng bừng:
– Dạ con thương anh Vũ… con đồng ý làm vợ ảnh mẹ ạ!
Diễm Hành dang rộng hai tay ôm chầm Ốc Tiêu vào người rồi vuốt vuốt những sợi tóc mai lòa xòa trên trán con gái đầu lòng. Một lát sau nàng mới thủ thỉ bên tai con:
– Nếu hai đứa đã thật sự thương nhau và tính đến chuyện trăm năm thì mẹ rất ủng hộ. Con gái lớn lên thì phải theo chồng con ạ! Trước hay sau đều là do duyên số mà ông trời sắp đặt sẵn cho mỗi người. Mẹ thấy thằng Vũ tính tình hiền lành, có hiểu biết lại chăm chỉ làm ăn… nếu nó thương và cưới con làm vợ thì con kêu nó nói gia đình đem trầu cau qua dạm hỏi. Con gái của mẹ ưng chỗ nào là mẹ gả chỗ đó chứ nào có khó khăn với nhà trai làm chi hả con?
Ốc Tiêu nghe mẹ nói thì xúc động vô cùng, cô cứ sợ mẹ sẽ la mắng vì mình còn nhỏ lại chưa học hành tới nơi tới chốn đã vội theo chồng bỏ cuộc chơi. Nào ngờ vừa nói xong là mẹ đồng ý cái rụp luôn. Hên ghê!
Nhìn đứa con gái lớn mặt mày hí hửng như vừa bắt được vàng, Diễm Hành chỉ biết khẽ lắc đầu và len lén thở dài. Thật sự nàng cũng đâu muốn cho con Tiêu đi lấy chồng khi việc học vẫn còn dang dở, thế nhưng nàng sợ nếu giữ nó ở nhà, ở gần thằng Tỏi riết rồi chẳng khác nào như lửa gần rơm. Nhà chỉ có bs người phụ nữ mà thằng ôn dịch nó đã làm tình với hai người rồi. Giờ chỉ còn một mình con Tiêu nên nàng phải tìm cách bảo vệ sự trinh trắng của con gái bằng bất cứ giá nào.
Thế nhưng ở đời có những chuyện đúng thật như người ta hay nói là người tính không bằng trời tính, mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng Diễm Hành vẫn không thể nào hoán cải được số phận đen đủi của gia đình mình kể từ khi nàng trót sa chân vào vũng bùn loạn luân tội lỗi và oan nghiệt…

To top
Đóng QC