Hành Tiêu Tỏi Ớt – Phần 23: Vén Bức Màn Bí Ẩn

Phần 23: Vén Bức Màn Bí Ẩn
Diễm Hành bị gã dùng tay moi móc cửa hậu một hồi thì cảm thấy hơi thôn thốn nên quay lại gạt phắt tay gã ra khỏi mông mình, giọng cáu kỉnh:
– Thôi đi… đủ rồi mà! Anh làm cái gì kỳ cục vậy hả? Anh có tin tôi la lên hay không hả?
Gã kia lại nhếch mép cười nhạt. Với gã, cái quá trình đày đọa thân xác con hàng chảnh chọe này chỉ mới bắt đầu. Gã tức giận vì trong số tất cả những con đàn bà mà gã cưa cẩm chỉ có duy nhất Diễm Hành là luôn tỏ thái độ thù ghét gã ra mặt. Nếu nàng đã không ưa gã thì gã nhất định sẽ hành hạ cho nàng lên bờ xuống ruộng thì gã mới thỏa mãn sự tức tối trong lòng.
Bởi vậy chọt lỗ hậu Diễm Hành một hồi gã lại dùng chính cái “ngón tay thối” đó nhét sâu vào trong miệng Diễm Hành khiến nàng nhộn nhạo trong lòng muốn nôn mửa hết mớ bia bọt vừa mới uống. Nếu có nôn thì chắc chỉ có toàn nước với nước chứ chiều giờ nàng với nhỏ Trâm nào có ai ăn một chút gì đâu. Nãy giờ lên bàn chỉ uống thôi chứ chưa ai đụng đũa vào món gì trên bàn dù là thịt cá ê hề đủ các món ngon vật lạ.
Gã năm Nghĩa sau màn móc cửa hậu rồi thọc cửa tiền để chơi ác với Diễm Hành thì lại kéo nàng xoay người lại rồi ấn nàng ngồi xuống trước mặt gã. Xong, gã đủng đỉnh móc cặc ra gõ mấy cái vào trán nàng để chọc tức.
Tự nhiên bị nguyên quả cặc to như cái ống nước gõ mạnh lên đầu khiến Diễm Hành dù hiền lành đến mức nào cũng phải nổi đóa lên:
– Đồ khốn… anh định làm gì vậy hả?
Dù hết sức tức giận nhưng từ đầu tới giờ Diễm Hành vẫn gọi gã một tiếng anh, hai tiếng anh chứ chưa hề xưng hô mày tao với gã vì nàng vốn không quen với những cách cư xử kiểu vô học của phường đá cá lăn dưa.
Mặc cho nàng chửi rủa, mắng nhiếc gã tuyệt nhiên vẫn giữ im lặng không thốt lên một lời nào, điều đó làm cho Diễm Hành vô cùng thắc mắc không hiểu hôm nay gã bị điếc hay sao mà tự nãy giờ những gì nàng nói chẳng khác nào đờn khảy tai trâu?
Thế nhưng nàng đâu biết là không chỉ có một mình gã đóng vai câm mà cả những tên đàn em của gã nãy giờ cũng không ai thốt lên 1 câu nào. Tất cả đều im lặng như những bóng ma vây quanh ba người phụ nữ xinh đẹp để giày vò thân xác họ.
Đó cũng là quy định mà gã đặt ra và bắt buộc đám đàn em nhất nhất phải tuân thủ theo một cách nghiêm ngặt mỗi khi được gã cho lên bàn tiệc để cùng gã thưởng thức các con mồi vừa săn bắt được. Với gã thì lúc hãm hiếp phụ nữ không nhất thiết phải nói năng gì nhiều cho mỏi miệng. Hơn nữa trong bóng tối mà không ai nói gì thì chính các nạn nhân cũng không thể biết chính xác mình bị bao nhiêu thằng chịch cùng một lúc. Điều này là một điều vô cùng quan trọng đối với những kẻ chuyên làm những chuyện gian ác và phi pháp, đó là hạn chế đến mức thấp nhất sự nhận diện của con mồi đối với chúng. Nếu người bị hiếp dâm không nhận biết được ai là người đã hãm hiếp mình thì có muốn tố cáo với cơ quan chức năng thì cũng chẳng có đủ tự tin để tố cáo.
Diễm Hành vừa dứt câu thì gã đã vung tay tát thẳng vào mặt nàng một cái “chát” làm 2 mắt nàng muốn nổ đom đóm. Diễm Hành đau quá hét toáng lên:
– Uiii daaaa… sao…
Không để cho nàng nói hết câu mà chỉ vừa há miệng ra là gã nhét luôn quả cặc sần sùi hôi hám của mình vào miệng Diễm Hành. Chắc từ sáng tới giờ gã chưa tắm rửa gì nên cặc gã vừa thối vừa khai mùi nước tiểu làm Diễm Hành cứ nôn thốc nôn tháo. Thế nhưng cổ họng nàng đã bị cặc gã chèn cứng nên không thể nào ói ra ngoài được nên phải nuốt lại vào trong bụng. Cảm giác thật sự tởm lợm và kinh khiếp!
Sau vài cú nhấp nhè nhẹ bên ngoài cửa miệng Diễm Hành để lấy thế, gã bất ngờ thọc hết khúc thịt cứng ngắc vào tận cổ họng Diễm Hành rồi nắc lia lịa khiến nàng muốn đứt hơi vì nghẹt thở.
– Úaaaaa… ummmmm… ummmmm… ọeeeee…
Diễm Hành hoảng hốt cả người ngã ngửa ra phía sau, hai tay bấu chặt vào đùi gã còn miệng thì ú ớ thốt chẳng nên lời, nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên gương mặt trắng hồng xinh đẹp đã bị bóng đêm tội lỗi che kín. Đến giờ này thì đẹp hay xấu cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, vì tắt đèn rồi thì nhà ngói cũng như nhà tranh cả thôi.
Sau khi hành hạ cái miệng xinh xắn của Diễm Hành, gã lại lôi nàng đứng thẳng lên đối diện với mình. Nàng còn đang hoang mang tự hỏi không biết gã định làm gì tiếp theo thì gã đã ngồi thụp xuống rồi kéo váy nàng lên cao và đưa bàn tay chụp thẳng vào lồn. Gã dùng tay bóp mạnh cái mu lồn đầy đặn rồi dùng hai ngón tay nắm một sợi lông xoăn tít giật mạnh một cái như nhổ tóc bạc khiến Diễm Hành đau muốn té đái. Nàng hét toáng lên:
– Úi da trời ơi… bộ anh điên rồi hả? Đồ biến thái!
Thật sự có nằm mơ Diễm Hành cũng không thể ngờ được gã lại đè nàng ra mà nhổ lông lồn như nhổ lông gà sống không cần trụng nước sôi. Khốn nạn thế chứ!
Tới bây giờ Diễm Hành mới nghe nhỏ Quỳnh Trâm lên tiếng hỏi han mình, nhưng giọng nói của nhỏ Trâm hình như đã khàn đi nhiều so với lúc hai chị em mới bước chân vào đây:
– Có chuyện gì vậy chị Hành? Chị có sao không?
Diễm Hành lắc đầu rồi trả lời thật khẽ:
– Chị không sao! Còn…
Tất nhiên Diễm Hành không thể nào thuật lại cho nhỏ Trâm với mọi người trong phòng biết được mình vừa bị tên dâm tặc làm gì. Nếu mọi người biết gã vừa bứt lông lồn của nàng để se lỗ tai thì chắc họ sẽ cười vào mặt nàng mất.
Diễm Hành vừa tính hỏi nhỏ Trâm “còn em có sao không?” Thì lại nghe những âm thanh của da thịt va vào nhau bồm bộp. Bên kia chắc có cặp nào sắp lên đỉnh nên nàng nghe tiếng âm thanh đó cứ thúc dồn dập liên hồi xen lẫn tiếng rên rỉ đầy sung sướng:
– Ốiiii ôiiiii… uiiii… hơ ưiiiii…
Tiếng rên rỉ đầy kích thích đó dường như làm cho gã năm Nghĩa thấy nứng cặc hơn. Gã kéo nàng đứng lên rồi quay mặt nàng vào trong bàn tiệc, lưng đưa ra ngoài. Nhanh như chớp, gã lột phắt chiếc váy nàng đang mặc liệng xuống đất rồi đẩy nàng đứng chống tay lên ghế, mông ưỡn về phía sau. Trong khi Diễm Hành còn đang thắc mắc không hiểu tại sao gã lại có thể lột đồ của nàng nhanh như vậy thì đầu cặc của gã đã kề sát vào cái rãnh ẩm ướt giữa hai bờ mông tròn trịa để chuẩn bị chui vào phá nát lỗ lồn của nàng rồi. Diễm Hành giật mình la lên:
– Không… đừng…
Nàng cứ tưởng gã sẽ nhét cặc vào lồn mình để đụ nên cũng có ý chờ đợi xem cảm giác sẽ như thế nào. Nói gì thì nói nãy giờ nàng cũng nứng lắm rồi. Ai ngờ cái lỗ gã chọn không phải lỗ lồn mà là lỗ hậu môn. Hồi nãy gã chỉ đút ngón tay vào mà nàng thấy đau rát muốn chết, bây giờ gã nhét luôn khúc gân bằng cườm tay đó vô thì ông nội ai mà chịu nổi.
Trong khi gã còn đang loay hoay tìm cái lỗ khít khịt kia để nhét cặc vào thì trước cửa phòng bất ngờ một giọng nói trầm ấm vang lên như ra lệnh:
– Tất cả đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích. Toàn bộ nơi này hiện giờ đã bị lực lượng chức năng bao vây đừng mong chạy thoát!
Ngay sau khi những khẩu lệnh đanh thép vừa cất lên, quanh cảnh xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn, bát nháo vô trật tự. Tiếng bước chân thình thịch. Tiếng áo quần sột soạt. Tiếng súng AK lên đạn rôm rốp. Tiếng còi hụ inh ỏi ngoài trước cổng nhà hàng. Tiếng người la hét kêu gào đầy hoảnh sợ. Tất cả tạo thành một mớ âm thanh ấn tượng mà những ai có mặt tại hiện trường chắc cả cuộc đời sẽ không bao giờ quên được. Đặc biệt là đối với những kẻ thủ ác!
Chẳng mấy chốc cả đám đã bị đưa ra ngoài và đẩy lên xe chuyên dụng đưa thẳng lên phường để chính quyền tiến hành các thủ tục tiếp theo của quá trình điều tra phá án…
… Bạn đang đọc truyện Hành Tiêu Tỏi Ớt tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi làm việc với các cấp có thẩm quyền, Diễm Hành hết sức bàng hoàng khi biết được một sự thật khủng khiếp. Gã năm Nghĩa thực chất là một tên du đãng có máu mặt chứ không phải là doanh nhân thành đạt như mọi người vẫn nghĩ. Băng nhóm của gã chuyên đâm thuê chém mướn, bảo kê, cho vay nặng lãi. Nhưng tất cả không dừng lại ở đó. Nhóm gã còn chuyên đi dụ dỗ, mồi chài những cô gái ngây thơ vừa mới lớn, những người phụ nữ cô đơn nhẹ dạ để đưa về nhà hàng hãm hiếp họ rồi quay clip nóng tống tình, tống tiền. Cái nhà hàng mà nàng với nhỏ Trâm vừa mới thoát ra chính là hang ổ của băng nhóm tội phạm năm Nghĩa, trong đó bà Thúy Liễu là một trong những mắt xích quan trọng đã rơi vào tầm ngắm của các chiến sĩ trinh sát dày dặn kinh nghiệm từ rất lâu. Cũng may chuyên án được phá vỡ kịp thời, nếu không thì nàng, chị Hồng Hoa, nhỏ Quỳnh Trâm và không biết bao nhiêu người phụ nữ nhẹ dạ cả tin khác sẽ bị lũ đầu trâu mặt ngựa này hành hạ đến dở khóc dở cười, thân tàn ma dại.
Kết thúc buổi làm việc với các điều tra viên, Diễm Hành và hai người phụ nữ còn lại là nhỏ Trâm với chị Hoa được cho ra về vì họ đều là nạn nhân, khi nào cần hợp tác điều tra thì người ta sẽ cho mời lên làm việc sau. Lúc ra khỏi cổng ủy ban phường, cả ba người họ đều lặng lẽ leo lên xe rồi rẽ về một hướng khác nhau chứ không ai còn tâm trạng nào để hỏi thăm, trò chuyện với nhau gì nữa. Kể cả Diễm Hành với Quỳnh Trâm là một cặp đôi thân thiết đến vậy, cùng đi dự “sinh nhật ma” chung một lượt mà giờ đây cũng chẳng ai muốn ngó mặt ai nữa vì quá xấu hổ trước những chuyện vừa xảy ra.
Diễm Hành về đến nhà lúc đó cũng đã gần nửa đêm, đồng hồ trên tay cho thấy chỉ còn vài phút nữa thôi là sẽ bước sang ngày mới. Nghe tiếng mẹ gọi, thằng Tỏi lật đật chạy ra mở cửa với bộ mặt ngáy ngủ. Vừa thấy Diễm Hành đẩy xe vào nhà là nó liền cất giọng trách móc pha lẫn ghen hờn:
– Bữa nay mẹ đi đâu mà tới giờ này mới về vậy?
Nghe nó hỏi Diễm Hành chỉ biết cười thầm trong bụng:
“Ông là con tui mà làm như ông là chồng tui vậy… ở đó mà tra với xét!”
Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười vui vẻ với con:
– Mẹ đi công chuyện nên về trễ một bữa thôi mà. Hi hi… Ủa mà con chưa ngủ hả?
Nghe mẹ hỏi kiểu hỏi cho có, thằng Tỏi lập tức nổi quạu:
– Con ngủ rồi thì ai mở cửa cho mẹ vô nhà? Nãy giờ con nằm ngủ ở ngoài tiệm để chờ cửa mẹ nè!
Diễm Hành lấy tay cốc đầu thằng Tỏi một cái:
– Thôi xạo quá đi ông con. Chắc ông ngủ từ lâu rồi, nghe tui gọi mới giật mình thức dậy chứ gì? Cái mặt say ke nhìn là biết liền ông ơi… xía…
Bị mẹ nói trúng tim đen, thằng Tỏi chỉ biết nhe răng cười hì hì. Xong, để cho đỡ quê và cũng để đánh trống lảng, nó đưa tay cầm tay lái chiếc xe của Diễm Hành rồi nói nịnh:
– Mẹ để con đẩy xe vô cho!
Lúc Diễm Hành vừa đưa xe cho nó và lách qua một bên cho khỏi vướng víu chân tay thì bất ngờ thằng Tỏi lên tiếng hỏi:
– Bộ mẹ nhậu hả? Trước giờ con có thấy mẹ uống bia rượu bao giờ đâu?
Diễm Hành cười giả lả:
– À… bữa nay mẹ có công chuyện nên cũng có uống chút ít… mẹ chỉ nhấp môi thôi à…
Thằng Tỏi đưa mắt nhìn mặt Diễm Hành một cái rồi bĩu môi:
– Cái mặt này mà uống nhấp môi mới sợ à…
Rồi nó hạ thấp giọng:
… nhưng mà… mẹ nhậu vô nhìn mẹ đẹp quá à!
Diễm Hành bật cười ha hả:
– Thôi đi ông con! Tui già rồi còn đẹp đẽ gì nữa!?
Thằng Tỏi nói giọng cả quyết:
– Mẹ đẹp thật đó… đẹp lắm luôn nè…
Mặc dù thằng Tỏi là con Diễm Hành nhưng được nó khen tự dưng nàng cũng thấy thích thích trong bụng nên quay qua hỏi vặn lại nó:
– Mẹ đẹp thiệt hở? Mà con thấy mẹ đẹp chỗ nào?
Nghe mẹ hỏi, thằng Tỏi mau mắn trả lời:
– Mẹ cái gì cũng đẹp hết á! Da trắng nè! Má hồng nè! Người thơm phức nè! Rồi còn…
Nói tới đó tự nhiên nó ngưng lại không nói nữa làm Diễm Hành cảm thấy thắc mắc nên vội hỏi:
– Còn gì nữa con?
Thằng Tỏi vẫn im lặng không trả lời mẹ nó mà lướt ánh mắt từ trên mặt Diễm Hành xuống cổ, xuống vai rồi nhìn chằm chặp vào bộ ngực căng tròn bên trong chiếc váy dạ hội. Chưa dừng lại ở đó, ánh mắt nó lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới chút xíu nữa và chỉ dừng lại ở cái chỗ nằm giữa hai chân Diễm Hành. Điều đó làm cho nàng tự nhiên cảm thấy nhột nhạt cả người nên vội nói trớ đi:
– Thôi khuya lắm rồi… con đi ngủ đi sáng mai còn đi học nữa kìa!
Nói xong Diễm Hành đi thẳng về phòng mình và móc chìa khóa trong ví ra mở cửa. Nàng còn đang loay hoay tìm chìa khóa thì thằng Tỏi đã bất ngờ ôm chặt nàng từ phía sau. Nó kề miệng vào tai nàng thủ thỉ:
– Con nhớ mẹ quá à!
Diễm Hành vừa cười vừa rụt vai lại vì nhột:
– Sao tự nhiên nhớ tui? Mà nhớ cái gì mới được chứ?
Nói tới đó mặt mày Diễm Hành bất giác đỏ rần lên khi nàng cảm nhận được khúc cặc thằng Tỏi đang cương cứng và cấn vào mông mình cồm cộm.
Diễm Hành hỏi nhưng thằng Tỏi không trả lời. Nó thản nhiên luồn tay qua nách Diễm Hành rồi vòng lên phía trước để úp hai bàn tay lên cặp ngực đầy đặn và xoa bóp nhẹ nhàng. Phía dưới mông nàng, cặc nó chọt vào khe mông rất khó chịu nên Diễm Hành gắt nhẹ:
– Thôi mà con!
Nói xong Diễm Hành cũng chẳng biết mình la nó hay chỉ nói cho có lệ. Trong khi đó bàn tay thằng Tỏi vẫn xoa bóp nhẹ nhàng cặp vú mềm mại to tròn và thơm tho mùi sữa tắm. Đôi tay nó vân vê hai bầu vú một cách điệu nghệ làm cho Diễm Hành bắt đầu cảm thấy bứt rứt không yên nên khẽ nhắm nghiền mắt và thở hắt ra.
Bàn tay nó rời bầu vú rồi lướt nhanh xuống bụng Diễm Hành. Nàng chưa kịp ngăn lại thì nó đã tốc váy nàng lên để vuốt ve từ đùi non lên vùng cấm địa. Vừa chạm vào ngã ba bất ngờ nó kêu lên vẻ kinh ngạc:
– Ơ kìa mẹ! Bữa nay mẹ đi đâu mà lại không mặc quần lót như vầy?
Nghe nó hỏi Diễm Hành mới giật mình nhớ ra, lúc nãy khi bị lực lượng chức năng bao vây ở nhà hàng của thằng cha năm Nghĩa nàng cũng như mọi người ai cũng tranh thủ mặc lại quần áo trước khi đèn bật sáng lên. Xui cho nàng là chỉ quơ được cái váy còn cái quần lót thì văng ở đâu không tìm thấy. Tới chừng mở đèn lên thì nàng mới thấy nó nằm dưới chân bàn nên nhanh chân đá vô giữa bàn luôn để giấu. Từ lúc đó tới tận giờ này nàng chỉ mặc chiếc váy bên ngoài mà chỗ ngã ba thì để trống trải. Bởi vậy thằng Tỏi vừa thò tay vào đã chạm luôn vào chùm lông lồn của nàng rồi.
Thật sự thì Diễm Hành cũng quên béng chuyện này vì đầu óc nàng chỉ nghĩ đến chuyện bà Liễu đã lừa gạt mình và nhỏ Trâm thôi trong lòng đã rất bức xúc. Bây giờ tự nhiên thằng Tỏi nó ôm nàng rồi mò mẫm nên phát hiện ra nàng không mặc quần lót. Thiệt không biết ăn nói làm sao với nó nữa!
Diễm Hành miệng lắp bắp nói chẳng nên lời:
– Mẹ… mẹ…
Thằng Tỏi hét lên giọng ghen hờn tức tối:
– Mẹ vừa đi với ông nào về phải không? Mẹ vừa mới chịch với hắn phải không?
Câu hỏi của nó làm Diễm Hành bất giác ngớ người ra vì ngạc nhiên. Nàng không hiểu tại sao nó lại có thái độ giống như đang ghen tuông với nàng như vậy!

To top
Đóng QC