Hành Tiêu Tỏi Ớt – Phần 21: Ác Mộng Đêm Sinh Nhật

Phần 21: Ác Mộng Đêm Sinh Nhật
Tối hôm sau hai chị em Diễm Hành, Quỳnh Trâm lần mò theo cái địa chỉ ghi trên tấm thiệp mời để đi dự sinh nhật bà Thúy Liễu. Lúc đến nơi cả hai mới vỡ lẽ hóa ra đây không phải là nhà riêng mà là một nhà hàng tiệc cưới sang trọng. Không biết bà Thúy Liễu đặt tiệc sinh nhật ở nhà hàng này hay bà là chủ nhà hàng vì tuy quen biết đã lâu nhưng thật tình Diễm Hành cũng không biết bà Liễu làm việc gì là chính, chỉ nghe phong thanh bà ấy kinh doanh nhà nghỉ hay buôn bán đất đai, bất động sản gì đó…
Lúc đầu Diễm Hành định ở nhà không đi mà cử Quỳnh Trâm đại diện đi dùm mình, vì nàng không muốn để tụi thằng Tỏi, con Ớt ở nhà mà không có nàng rồi không biết tụi nó bày ra những trò gì nữa. Nhưng rốt cuộc nghĩ lại thì nàng thấy mình có ở nhà hay không thì cũng vậy thôi. Có nàng chắc gì tụi nhỏ không bày trò, trước mặt nàng mà tụi nó còn làm rần rần chứ nói gì sau lưng. Mà nàng cũng không thể đưa ra lý do đó để nói cho nhỏ Trâm biết là mình không đi được, như vậy khác nào vạch áo cho người xem lưng. Với lại nàng là chủ tiệm, bà Thúy Liễu mời chủ yếu là mời nàng chứ đâu phải nhỏ Trâm mà nhờ con nhỏ đi thay mình được. Bởi vậy sau khi suy nghĩ nát óc để suy tính thiệt hơn, cuối cùng Diễm Hành chọn giải pháp là cùng đi sinh nhật với nhỏ Trâm. Còn chuyện trong nhà thì từ từ nàng tính cách khác chứ biết sao bây giờ!
Sau khi gửi xe, cả hai được nhân viên nhà hàng là hai cô nhân viên trẻ đẹp chỉ độ tuổi cỡ con Ốc Tiêu con gái Diễm Hành, chắc là sinh viên đi làm thêm, hướng dẫn đường đi để lên phòng đang tổ chức sinh nhật cho bà Liễu. Lúc đi qua khu tầng trệt, nàng thấy tuy chỉ mới hơn 6 giờ chiều một chút nhưng bên trong đã có khá đông thực khách ăn uống, nhậu nhẹt rồi. Một vài bàn trong số đó hình như cũng có người ăn mừng sinh nhật vì nàng thấy có cả bánh kem, hoa và nến. Dưới khu này là dành cho những thực khách bình thường, họ ăn uống và tự tổ chức sinh nhật tại bàn luôn. Còn dạng đại gia như bà Thúy Liễu thì người ta thường đặt phòng V. I. P ở trên lầu, như vậy mới thoải mái, riêng tư và thể hiện được đẳng cấp của mình.
Khi nàng và nhỏ Trâm bước vào phòng tổ chức buổi tiệc thì mọi người ở đó đã ăn nhậu được một lúc rồi. Diễm Hành nhìn sơ qua đã thấy hơi phật lòng vì nàng với nhỏ Trâm cũng là khách được mời nhưng chưa tới kịp thì tiệc tùng đã khai mạc từ đời nào. Không phải nàng coi trọng miếng ăn nhưng tự thấy hơi buồn vì không được tôn trọng. Nhưng nghĩ lại công việc mà bà Liễu nhờ làm, Diễm Hành đành tự an ủi mình rằng mình đến đây coi như là đi làm chứ không phải đi ăn tiệc. Cứ suy nghĩ đơn giản cho nhẹ lòng.
Vừa thấy nàng với Quỳnh Trâm, bà Thúy Liễu đang ngồi nói chuyện với một ông khách mà chỉ liếc sơ qua nàng đã biết không ai khác chính là ông năm Nghĩa, người mà bà Liễu lúc nào gặp mặt là đều gợi ý muốn làm mai cho nàng, lật đật đứng dậy rồi chạy ra nắm tay hai chị em dẫn lại chỗ bà vừa đứng lên, miệng mồm đon đả như mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ:
– Úy trời ơi… sao giờ này hai đứa mới tới? Chị tưởng hai đứa không thèm tới dự sinh nhật của chị chớ!
Diễm Hành va Quỳnh Trâm khẽ gật đầu chào những vị khách trong bàn mà đa số đều là những người xa lạ mà họ mới gặp lần đầu tiên, chỉ có bà Liễu với ông Nghĩa thì cả hai đều quen vì họ cũng hay ghé tiệm mình.
Quỳnh Trâm nghe bà Liễu nói giọng trách móc nên vội vàng đính chính:
– Dạ không có đâu chị… sinh nhật chị làm sao tụi em không tới chúc mừng được…
Sau khi nở một nụ cười tươi đầy vẻ công nghiệp, cô chậm rãi nói tiếp:
… chẳng qua tụi em không rành đường đi nên mò mẫm cả buổi mới tới được đây đó chị!
Bà Thúy Liễu gật gù ra chiều thông cảm:
– Thì ra là vậy…
Xong bà quay sang Diễm Hành:
– Em ngồi xuống đây đi… chị để dành chỗ ngồi này cho em từ trước rồi đó!
Nói xong bà ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế kế bên ông năm Nghĩa. Diễm Hành vừa định từ chối và đảo mắt tìm chỗ khác ngồi thì ông năm đã đứng lên vồn vã chìa tay ra để bắt tay nàng:
– Chào người đẹp! Mời người đẹp ngồi chỗ này…
Vừa nói ông ta vừa chỉ vào chiếc ghế mà bà Liễu vừa đứng lên khi thấy hai chị em bước vào phòng.
Biết không thể nào tránh né được nên cực chẳng đã Diễm Hành đành phải ngồi xuống bên cạnh ông năm Nghĩa, cái người mà nàng chỉ mới gặp lần đầu đã thấy không có chút xíu cảm tình nào. Đàn ông gì mà người ngợm đen nhẻm như Bao Công, cái mặt một mâm như đầu heo lận còn cái bụng thì phình to như cái trống chầu. Cái mặt thì to bè vậy mà hai con mắt lại nhỏ ti hí như mắt lươn. Nhìn qua cũng đủ biết là kiểu người gian xảo và khó chơi rồi.
Sau khi Diễm Hành ngồi xuống bên cạnh ông năm Nghĩa thì bà Thúy Liễu liền ngồi xuống bên cạnh nàng, Quỳnh Trâm ngồi cạnh bà Thúy Liễu chưa kịp nóng đít đã phải bật dậy khi nghe bà Liễu nhờ vả:
– À Trâm… em chụp giúp chị vài tấm hình kỷ niệm trước đi em!
Biết nhiệm vụ của mình là đến đây để làm những công việc mà bà Liễu đã thuê nên Quỳnh Trâm dĩ nhiên phải vui vẻ đứng dậy dù trong lòng cũng hơi quê độ một chút:
– Dạ… chị cứ để em!
Nói xong cô giở túi xách lấy ra chiếc máy ảnh rồi chụp vài tấm xong quanh bàn theo yêu cầu của chủ nhân bữa tiệc.
Diễm Hành nhìn sơ qua những vị khách được mời thì thấy đúng như bà Thúy Liễu nói “chỉ có vài người” nhưng mới nhìn thôi cũng có thể đoán được đây là những người giàu có, lắm của nhiều tiền. Cánh đàn ông thì ngoài ông năm Nghĩa ra còn có ba người khác cũng độ tuổi trên dưới năm mươi nhưng ai cũng khỏe khoắn và phong độ. Ba người này Diễm Hành không biết tên vì chỉ mới gặp lần đầu tiên. Một lúc sau nghe bà Liễu giới thiệu nàng mới biết tên từng người là anh Tùng, anh Hiếu và anh Cường. Còn bên phía phụ nữ thì ngoài Bà Thúy Liễu, Diễm Hành và Quỳnh Trâm ra thì chỉ có thêm một chị nữa mà theo bà Liễu tên là Hồng Hoa. Chị này chắc tuổi tác cũng không nhiều hơn Diễm Hành là bao nhiêu nhưng nhìn trẻ và đẹp hơn nàng nhiều, đúng kiểu dân nhà giàu ăn trắng mặc trơn quần là áo lượt nên nhìn lúc nào cũng thấy mát con mắt.
Bà Thúy Liễu rót đầy ly bia tiger rồi nâng ly lên:
– Nào mời mọi người… mình cùng cạn ly chúc mừng sinh nhật Liễu nha! Dzô… ô… ô…
Mọi người trong bàn thấy vậy cũng ngưng nói chuyện riêng để nâng ly, tiếng chúc mừng, tiếng ly bia va vào nhau côm cốp lúc cụng ly vang lên rôm rả. Chỉ vài phút sau mọi người đã đặt chiếc ly không xuống bàn, chỉ có ly của Diễm Hành là gần như còn nguyên vì nàng chỉ nhấp môi.
Thấy vậy bà Liễu liền kêu lên:
– Ơ kìa… Hành… sao em không cạn ly? Em không nể mặt chị sao?
Diễm Hành nhăn mặt như khỉ ăn ớt:
– Chị thông cảm… em không biết uống bia…
Ông năm Nghĩa ngồi kế bên cũng nói chen vào:
– Bia này nhẹ lắm… giống như uống nước lạnh thôi người đẹp ơi… không say được đâu! Ha ha ha…
Diễm Hành đã không thích uống mà cứ bị bà Liễu ép trong lòng đã thấy không thích, thế mà còn bị cái thằng cha năm Nghĩa này nói thêm vô, lại còn cười cợt nàng nữa chứ. Thiệt khả ố!
Tuy nhiên, mặc dù không thích uống chút nào nhưng Diễm Hành cũng không thể từ chối vì phép xã giao trong công việc. Hơn nữa bà Thúy Liễu cứ bưng ly bia kề tận miệng cho nàng thì còn tránh né đằng nào được nữa. Bởi vậy nàng đành cầm lấy ly bia từ tay bà Thúy Liễu rồi nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi cạn sạch ly trong sự tung hô và cổ vũ nhiệt tình của những người có mặt trên bàn tiệc, kể cả nhỏ Quỳnh Trâm.
Khẽ đưa mắt nhìn sang chỗ nhỏ Trâm ngồi, Diễm Hành hơi giật mình khi thấy ly bia của nhỏ đã cạn trơ đáy từ bao giờ. Cả bàn chỉ chờ một mình Diễm Hành cạn ly nữa thôi là tất cả đều rót đầy ly trở lại để bắt đầu vòng tua mới.
Sau khi cố gắng uống hết ly bia đầu tiên, Diễm Hành cảm thấy cổ họng thì đắng nghét mà đầu óc thì cứ nóng bừng bừng. Mặt mũi nàng cứ đỏ dần lên như trái cà chua vừa chín tới còn trái tim trong lồng ngực thì đập thùm thụp như trống trận.
Diễm Hành vừa đặt chiếc ly không xuống bàn thì mọi người lại nâng ly tiếp tục chúc mừng nhau ở lượt thứ hai…
Vừa uống hết ly bia thì ông năm Nghĩa lật đật đứng dậy rồi xin phép mọi người đi ra ngoài có chút việc riêng cần giải quyết. Ở bên trong mọi người vẫn cười nói vui vẻ, rộn ràng dù có hay không có ông năm thì không khí bữa tiệc cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên hầu như không ai để ý chuyện ông còn trên bàn tiệc hay đã bỏ ra ngoài.
Trước giờ nàng rất ít khi nhậu nhẹt nên đô rất yếu, có khi chỉ một vài ly thôi đã say cắm đầu rồi. Nhưng bây giờ ở đây nàng có muốn từ chối cũng không được vì tua nào bà Thúy Liễu cũng “ép” nàng hết sức nhiệt tình. Cho nên chỉ mới ba lượt nâng ly lên hạ ly xuống mà nàng đã thấy trời đất quay mòng mòng rồi.
Một lúc sau Diễm Hành gần như đã hết thấy đường. Nàng cố nhướn mắt lên để nhìn mọi thứ cho rõ nhưng chẳng hiểu sao hai mí mắt lại nặng như đeo chì cứ liên tục sụp xuống. Ở xung quanh mọi người vẫn hô hào “dzô… dzô” rôm rả. Tiếng cụng ly vang lên côm cốp xen lẫn tiếng cười giỡn, tiếng hò hét tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn khiến nàng vừa đau đầu vừa buồn ngủ khủng khiếp.
Bên cạnh nàng, nhỏ Trâm tỏ ra rất hào hứng với cái vụ cụng ly này. Dù không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh nhưng tai Diễm Hành vẫn còn rất thính. Nàng nghe tiếng nhỏ Trâm la hét, hô hào to nhất trong bàn như thể nó là chủ xị vậy.
Trong cơn nửa tỉnh nửa say mà đầu óc thì cứ lâng lâng một cảm giác hưng phấn kỳ lạ, Diễm Hành cặp mắt thì nhắm nghiền mà cơ thể lại bùng lên một thứ khao khát và thèm muốn được vuốt ve, âu yếm. Chẳng hiểu vì sao mà cái gò mu của nàng cứ căng tức và giần giật như thể nàng đang nứng lồn dữ lắm vậy.
Trong khi Diễm Hành còn đang vặn vẹo cả người và uốn éo hai chân để làm cho cái mu lồn hạ nhiệt bớt thì bên tai đã nghe tiếng chị Thúy Liễu nói rổn rảng:
– Nào mọi người! Bây giờ là đến tiết mục cắt bánh kem và cầu nguyện… xin mọi người tắt bớt đèn trong vài phút để Liễu cầu nguyện nha!
Bà Thúy Liễu vừa nói xong thì tất cả đèn đóm trong phòng đều vụt tắt, chỉ còn ánh sáng lập lòe tối căm căm từ hai ngọn nến tượng trưng cho số tuổi của chủ nhân bữa tiệc là 52 cứ cháy leo lét chẳng thể soi rõ thứ gì trong phòng.
Bà Thúy Liễu đứng chắp tay trước chiếc bánh kem to đùng đặt trên bàn, mắt nhắm nghiền, miệng lâm râm van vái điều gì đó nhỏ xíu trong miệng mà chẳng ai nghe thấy kể cả tác giả của bộ truyện này. Vài giây sau, bà cúi gập người xuống và đưa miệng sát vào hai cây nến thổi “phù… ù… phù… ù… ù…” Ngay lập tức hai ngọn đèn duy nhất còn lại cũng bị dập tắt, cả căn phòng như chìm vào một màn đêm đen sẫm và tối như mực, tối đến mức giơ bàn tay của mình ra trước mặt người ta cũng không thể phân biệt được ngón nào với ngón nào.
Ngay khi ánh đèn vừa tắt, trong bóng tối đặc quánh không ai nhìn thấy bà Thúy Liễu sau khi thổi tắt nến đã rón rén đi lùi dần về phía cửa phòng để thoát ra ngoài.
Ngoài hàng lang, ông năm Nghĩa dường như đã chờ sẵn từ trước. Vừa thấy bà Thúy Liễu bước ra là ông ta lập tức chạy ào đến nắm tay bà lắc mạnh:
– Thế nào rồi cưng!?
Bà Thúy Liễu nở nụ cười thật gian xảo:
– Mọi thứ y chang như kế hoạch của anh em mình. Con Hành giờ nó tới lắm rồi… anh chỉ cần búng tay một cái là nó nằm banh háng ra cho anh đụ liền… há há…
Nói xong bà quay lại hất mặt vào trong phòng rồi bỉm cười thật đĩ thỏa:
– Anh vô đi… giờ này chắc lồn của hai đứa nó ướt nhẹp hết rồi đó… há há…
Ông năm Nghĩa đưa tay nắm eo bà Thúy Liễu kéo người bà sát vào mình rồi thò tay xuống háng bóp lồn bà một cái, miệng cười hềnh hệch:
– Hì hì… tất cả là nhờ công sức của em. Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu!
Nói xong ông móc điện thoại trong túi ra và bấm nút gọi cho ai đó. Khoảng 5 phút sau xuất hiện hai nam nhân viên trong trang phục tiếp tân nhưng vóc dáng thì cao to vạm vỡ như mấy huấn luyện viên thể hình ở các phòng tập gym. Cả hai cúi đầu chào ông năm rồi đồng thanh hỏi:
– Dạ ông chủ gọi có gì cần sai bảo không ạ?
Ông năm Nghĩa nói một cách chậm rãi nhưng dứt khoát:
– Bữa nay tụi bây cho mấy đứa nó đóng cửa nghĩ sớm… tụi con gái thì cho về hết… còn tụi con trai kêu hết lên đây cho tao. Bữa nay tao cho tụi bây chơi xả láng hai con mồi béo bở ở trong kia!
Vừa nói ông vừa hất mặt vào căn phòng y chang cách bà Liễu làm vừa rồi. Đoạn ông ta quay lại nhìn hai nhân viên rồi nói tiếp:
– Riêng hai đứa bây đêm nay phải chăm sóc cho chị Liễu thật chu đáo nghe chưa?
– Dạ… ông chủ!
Không đợi ông năm Nghĩa nói đến lần thứ hai, một trong hai nhân viên lập tức đi trở xuống tầng trệt để tiến hành những công việc mà ông chủ vừa chỉ đạo. Người còn lại bước tới bế thốc bà Thúy Liễu lên vai rồi vác như vác bao gạo đi thẳng vào căn phòng kế bên phòng mở tiệc sinh nhật mà Diễm Hành với Quỳnh Trâm và mọi người đang ở trong đó.
Trước khi khuất dạng vào căn phòng sung sướng cùng anh nhân viên trẻ tuổi cao to, bà Thúy Liễu còn ngoảnh lại nói phong long như thể tự nói với chính mình:
– Hành ơi là Hành… ở đời này đâu có ai cho không ai thứ gì đâu em… nhận của người ta thì bây giờ phải trả lại thôi. Tụi em đừng trách chị ác nhé… há há há…
Trong khi đó ở bên trong căn phòng sinh nhật…
Bà Thúy Liễu vừa thổi tắt nến rồi nhẹ nhàng chuồn ra ngoài thì bên trong đã vang lên những tiếng la ó, hò hét xen lẫn tiếng rên la:
– Á… á…
– Úy trời… ai vậy…
– Á… ưm mmmm…
Ba người phụ nữ còn lại trong phòng buột miệng kêu lên đầy hoảng hốt khi tự dưng có một bàn tay bí ẩn của gã đàn ông nào đó bất ngờ đi du lịch khắp cơ thể. Chẳng những thế, cái bàn tay quỷ quái kia không chỉ vuốt ve bên ngoài mà còn tiến sâu vào vùng cấm địa của ba người phụ nữ hiện đã say túy lúy để mò mẫm, khám phá cả khu rừng nguyên sinh vô cùng ướt át bởi tác dụng của những viên thuốc kích dục có trong mấy ly bia mà họ uống…

To top
Đóng QC