Hành Tiêu Tỏi Ớt – Phần 15: Kế Hoạch Đen Tối

Phần 15: Kế Hoạch Đen Tối
Bắt đầu từ hôm đó cuộc sống của thằng Tỏi có nhiều thay đổi đáng kể, nhưng không phải thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp mà là những thay đổi chính bản thân nó cũng không hề mong muốn chút nào. Điều này làm cho nó cảm thấy thật bứt rứt và khó chịu.
Từ ngày phát hiện vụ việc, mẹ nó lúc nào cũng kè sát con Ớt để bảo vệ con nhỏ giống như bảo vệ một yếu nhân. Trừ những lúc hai anh em đi học, còn lại thì lúc nhà con Ớt ở đâu thì hầu như mẹ có mặt ở đó. Ngoài chuyện buổi tối mẹ bắt nó vô phòng ngủ với mẹ thì ban ngày mẹ với con nhỏ cũng dính chặt với nhau như hình với bóng. Mẹ ở ngoài tiệm thì mẹ kêu con Ớt ra ngoài tiệm ngồi chơi. Mẹ nấu ăn thì mẹ kêu con Ớt ngồi phụ mẹ lặt rau, múc nước. Nhiều khi chẳng có việc gì để sai khiến mẹ cũng bắt nó ngồi đó xem mẹ làm. Mỗi khi có công việc phải ra ngoài mẹ đều bốc con Ớt quẳng lên xe để chở đi. Riết rồi thằng Tỏi thấy nó với mẹ mình chẳng khác gì hai cầu thủ trên sân đang cùng giành nhau quả bóng là con Ớt. Nó như một tiền đạo sắc bén luôn muốn giành lấy quả bóng để sút vào khung thành còn mẹ là hậu vệ đối phương lúc nào cũng tìm mọi cách để ngăn chặn, cản phá cầu thủ Tỏi. Bức thiệt chứ!
Chính Diễm Hành cũng thấy việc làm của mình có phần bất tiện nhưng trong hoàn cảnh hiện nay thì nàng tạm thời chưa nghĩ ra được cách nào tốt đẹp hơn. Dù việc kiếm tiền là quan trọng nhưng sự an toàn của con cái, nhất là đứa con gái út bé bỏng, lại quan trọng hơn cả tiền bạc. Chuyện đã xảy ra một lần thì không ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra lần thứ hai, thứ ba. Nói gì thì nói thằng Tỏi cũng là con nàng, là anh của con Ớt nên tụi nó lúc nào mà chẳng sống chung một nhà ra vô chạm mặt, nếu nàng không giữ con bé kè kè bên cạnh mình thì biết đâu thằng Tỏi sẽ tìm cơ hội để chọc thủng lưới nữa thì sao? Con Ớt nó vẫn còn chưa kịp lớn, cơ thể vẫn còn nhiều nét của con nít mà cứ bị thằng anh đè ra dập muốn bể mu thì làm sao nó chịu nổi!
Mà nữa, nếu như thủ phạm hại đời con Ớt không phải là thằng Tỏi mà là một người khác, bất kể là ai thì Diễm Hành cũng nhất định sẽ ăn thua đủ để đòi lại công bằng cho con gái. Nhưng khốn nạn thay, cái tên thủ phạm đáng chết kia không phải ai xa lạ mà chính là con ruột của nàng, và là anh của nạn nhân. Không lẽ bây giờ nàng đem thằng Tỏi băm vằm thành trăm mảnh rồi liệng xuống hồ cho cá ăn? Mà giả sử nàng có làm như thế thật thì sự trong trắng của con Ớt cũng không thể nào lấy lại được, trong khi nàng phải mất thêm một đứa con nữa, mà là là đứa con nối dõi tông đường mới chết!
Bởi vậy trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, Diễm Hành cảm thấy cách giữ con Ớt bên cạnh là phương án khả thi nhất dù lúc nào nàng cũng bận rộn trăm công nghìn việc.
Tuy nhiên những sự thay đổi này lại không qua mắt được những camera chạy bằng cơm, nhất là cô thợ phụ Quỳnh Trâm. Thấy con Ớt lúc nào cũng lẽo đẽo theo mẹ như cái đuôi sam, thời gian đầu Quỳnh Trâm cũng không để ý… nhưng qua vài bữa mà cô vẫn thấy con Ớt tối ngày cứ bu bám chị Hành, kể cả lúc ăn cơm hay học bài, thì cô rất lấy làm ngạc nhiên. Không kìm nén được sự tò mò, cô lập tức kêu chị Diễm Hành hỏi thăm để tìm câu trả lời thỏa đáng:
– Chị Hành nè…
– Chuyện gì vậy em?
Diễm Hành ngạc nhiên nhìn Quỳnh Trâm. Làm như không để ý đến thái độ của Diễm Hành, Quỳnh Trâm tiếp tục hỏi:
– Sao dạo này con Ớt cứ kè kè theo chị như hình với bóng vậy? Từ hồi nào tới giờ em có thấy nó thế này đâu?
Nghe xong Diễm Hành liền mỉm cười giả lả:
– À, chị tưởng có chuyện gì quan trọng. Tại con nhỏ một mình ở trong nhà cứ phá phách, lục lọi đồ đạc của chị quẳng tứ tung nên chị phải kiềm cặp thật chặt để cho nó bớt nghịch ngợm ấy mà! Hi hi…
Con Ớt đang ngồi trên ghế, tay ôm điện thoại lướt tiktok… nghe mẹ nói với chị Trâm như vậy liền giãy nảy lên:
– Mẹ! Con có nghịch ngợm phá phách gì đâu? Hic hic…
Nói xong con bé rơm rớm nước mắt chực khóc. Thấy vậy Diễm Hành liền nạt lớn:
– Thôi nín đi! Khóc cái gì mà khóc? Bộ phá nhiêu đó chưa đủ hả bà chị?
Nàng cố tình nhấn mạnh chữ “phá” để ngầm nhắc cho con Ớt nhớ cái buổi tối định mệnh hôm trước. Dĩ nhiên là con Ớt hiểu ý mẹ muốn nói gì nên ngay lập tức nó thôi không sụt sùi nữa, lấy tay quẹt nước mắt rồi dán mắt vô màn hình điện thoại tiếp.
Thế nhưng Quỳnh Trâm lại không hiểu ý chị Hành nên chị càng giải thích thì cô lại càng ngạc nhiên hơn. Trong mắt cô thì ai chứ con Ớt nó hiền như cục bột, lại nhút nhát khù khờ thì phá phách thế nào được. Nếu chị ấy nói thằng Tỏi thì may ra cô còn tin.
“Hình như chị ấy có điều gì muốn giấu mình??”
Bụng Quỳnh Trâm nhủ dạ. Rồi cô giật nẩy mình khi chợt nghĩ ra một điều:
“Ý trời đất ơi… không lẽ thằng Tỏi… nó… nó cũng dâm dê con Ớt giống như dâm dê với mình? Rồi chị Hành phát hiện ra nên chị mới tách hai đứa nó không cho ở chung một chỗ lúc vắng người? Có thể lắm! Thảo nào…”
Quỳnh Trâm gật gù ra vẻ tâm đắc với sự suy đoán của mình. Nếu đúng như thế thật thì vô cùng tội nghiệp cho chị Diễm Hành khi trong nhà có một đứa con cực kỳ dâm đãng. Mà cũng tại thằng Tỏi ngu quá nên cô mới đá nó sang một bên chứ nó khôn ngoan khéo léo thì cô đã cho nó “chịch free” suốt đời rồi, đâu cần phải khó khăn đi tìm cái lồn khác làm chi cho mệt.
Nghĩ đến đó Quỳnh Trâm liền bí mật đưa mắt lén nhìn con Ớt. Dạo này cô thấy con nhỏ có vẻ phát tướng, tròn trịa hơn trước nhiều lắm. Lúc đầu cô tưởng nó đang ở độ tuổi sắp dậy thì nên cơ thể mới mũm mĩm tươi mát, nhưng bây giờ thì cô lại có suy nghĩ khác. Biết đâu chừng con nhỏ đã bén hơi đàn ông nên bắt đầu trổ mã sớm. Lúc trước hai cái vú con nhỏ chỉ bé như hai quả quýt đường thì bây giờ cặp vú nó đã to thỗn thện như hai quả cam sành. Cái đít lúc trước phẳng phiu suông đuột thì bây giờ nhìn cũng rất gì và này nọ, tròn căng và căng vút nhìn thiệt đã con mắt. Ai chứ thằng Tỏi dễ gì thằng nhóc này nó không táy máy tay chân, cả mình là người đã có chồng con rồi mà nó còn không tha thì nói gì đến một đứa con nít đang phát triển như con Ớt!
Nếu đúng như thế thật thì thằng Tỏi quả là cầm thú chứ không phải là con người nữa. Hèn chi chị Diễm Hành phải giữ rịt con Ớt ở gần chị mọi lúc mọi nơi như vậy.
Thế nhưng mà…
Mặc dù Diễm Hành lúc nào cũng giữ con Ớt sát rạt nhưng không phải là không có lúc để hở nó ra, cũng như trong một trận đấu mà một hậu vệ cứ giữ bóng suốt 90 phút thì còn đấm đá gì nữa.
Tuy bị mẹ “ngăn sông cấm chợ” ở nhà nhưng không phải là anh em thằng Tỏi không bao giờ có dịp gặp gỡ riêng tư. Có một nơi mà hai anh em nó có thể nói chuyện vô tư nhưng mẹ lại không hề hay biết. Đó là trường học!
Cũng vì bị mẹ mình đưa vào tầm ngắm để quản lý chặt chẽ từng đường đi nước bước, thằng Tỏi cảm thấy trong lòng rất bực bội. Chẳng có gì khó chịu hơn là lúc nứng cặc muốn chết mà lại chẳng được chịch choạc gì trong khi ở nhà có tận ” bôn cái là ” cứ nhong nhỏng đi tới đi lui lượn lờ trước mắt như trêu ngươi nó. Hơn nữa hai trong ba cái đó thì nó cũng đã có dịp thưởng thức rồi. Khốn nỗi giống như người ta vẫn thường hay nói là ” ăn quen nhịn không quen “, một thứ đồ ngon ai mà không thêm nhiều lần nữa cho đã đời.
Từ bữa bị chị Trâm đuổi khéo, thằng Tỏi đâm ra tự ái và sĩ diện nên không thèm ngó ngàng gì tới bả nữa. Ngày nào cũng ra vô gặp mặt ở nhà nhưng nó cũng không thèm dòm mông ngó vú chứ đừng nói là tìm cách cọ quẹt như trước. Đàn ông con trai ngộ lắm, khi đã không thích một ai thì cho dù đó là tiên nữ họ cũng không thèm để ý. Thằng Tỏi cũng vậy. Nó cảm thấy mất hứng và không còn cảm giác gì với bà chị Quỳnh Trâm xinh đẹp này nữa ngoài sự giận dỗi hết sức trẻ con chỉ vì chị không chiều theo ý muốn của nó.
Gạt bỏ chị Quỳnh Trâm qua một bên, thằng Tỏi bắt đầu hướng sự chú ý của mình sang… mẹ Hành!
Con Ớt thì nó đã chịch hai lần rồi nên cảm giác ham muốn đối với con em gái cũng không phải là quá lớn. Con nhỏ giống như một món ăn bình thường để chống đói chứ không phải là đặc sản mà người ta lúc nào cũng khao khát được nếm trải. Còn mẹ nó thì khác. Từ rất lâu rồi nó đã nuôi dưỡng tư tưởng muốn được làm tình với mẹ nhưng chỉ là nuôi dưỡng cái ham muốn đó trong đầu chứ không dám thực hiện hóa kế hoạch vì chính nó cũng hiểu rằng đó là điều hết sức bậy bạ và đầy tội lỗi.
Thế nhưng từ khi bị mẹ ngăn ngừa, cản trở không cho nó ” qua lại ” với con Ớt thì cái suy nghĩ và ham muốn bệnh hoạn kia lại bùng lên mạnh mẽ trong đầu nó. Nếu như lúc trước nó hay len lén ngắm nghía chị Trâm thì bây giờ nó chỉ để ý đến mẹ nó mà thôi. Càng lúc cái sự ham muốn và đòi hỏi xác thịt càng dâng cao trong người khiến nó quyết định phải đưa ra một kế hoạch táo bạo và liều lĩnh mà theo nó nghĩ là ” được ăn cả ngã về không “, hay ” thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm “. Có điều để thực hiện được kế hoạch ấy thì nó cần phải có đồng minh, như vậy thì kế hoạch của nó mới mong giành được thắng lợi. Và đồng minh mà nó lựa chọn chính là nhỏ em của mình.
Cho nên giờ ra chơi hôm đó, trống trường vừa đánh “tùng… tùng… tùng…”, chỉ chờ giáo viên ra khỏi lớp là thằng Tỏi ba chân bốn cẳng chạy tót xuống dãy lớp 7 để tìm con Ớt, điều mà gần như nó chưa bao giờ làm từ khi hai anh em học chung trường. Trước đây cứ ra chơi là nó tót xuống căn tin uống nước ăn hàng với lũ bạn chí cốt rồi ngắm gái chứ đời nào nó chạy xuống lớp con Ớt để làm chi. Bữa nay nó chạy xuống kiếm con nhỏ thì phải có chuyện cực kỳ quan trọng nó mới chịu tách khỏi đám bạn thân thiết kia chứ dễ gì.
– Ớt… Ớt… ra tao biểu chút coi!
Đang lơn tơn cùng hai con bạn học chung lớp đi xuống căn tin mua nước uống thì con Ớt bỗng giật mình khi nghe tiếng thằng anh kêu inh ỏi. Nó ngạc nhiên cũng phải, trước giờ anh nó có khi nào xuống đây đâu.
Bởi vậy khi vừa nhìn thấy thằng Tỏi là nó liền trố mắt nhìn với vẻ mặt ngơ ngác:
– Gì vậy anh ba?
Thằng Tỏi vừa nói vừa cầm tay con Ớt kéo đi:
– Mày lại đây tao biểu một chút coi!
Con Ớt vùng vằng không chịu:
– Thôi có gì để về nhà rồi nói đi anh ba. Giờ em xuống căn tin mua nước uống. Khát nước gần chết nè!
Nghe con Ớt nói mà thằng Tỏi chỉ muốn dậm chân kêu trời. Nếu ở nhà nói chuyện được thì nó đâu mất công chạy xuống đây tìm con nhỏ.
Mặc dù khá là nóng máu với con em, nhưng bây giờ mà gây sự với nó thì xem như xôi hỏng bỏng không. Nghĩ vậy nên thằng Tỏi dẹp ngay bộ mặt cau có như chó bị dẫm đuôi rồi nhoẻn miệng cười toe toét:
– Tưởng gì! Để anh xuống căn tin mua cho… mày lại ghế đá đằng kia ngồi đợi anh một chút!
Nói chưa dứt lời thì nó đã chạy như bay xuống căn tin rồi. Nhỏ bạn đi cùng đưa tay khều vai con Ớt:
– Ai vậy mày?
– Anh tao chứ ai!
– Anh mày nhìn bảnh trai quá à. Mày làm mai cho tao đi…
– Thôi… ổng dữ lắm… mày chịu hổng nổi đâu!
Nói xong nó lấy tay che miệng cười khúc khích khi nhớ tới cái lúc thằng Tỏi hùng hục như con trâu trên người nó lúc dưới bếp. Ai ngờ nhỏ kia cũng không vừa gì:
– Dữ thì dữ… tao chịu nổi hết nha mày! Cỡ đó tao nuốt cái là gọn hơ… ha ha ha!!!
Nói xong hai đứa nó nằm tay nhau tung tăng đi mua nước uống, để mặc con Ớt với vẻ mặt ngạc nhiên đứng nhìn không chớp mắt:
“Con Châu nói thiệt hay nói giỡn vậy ta? Không lẽ nó cũng đã nếm mùi đời giống như mình rồi nên mới đòi ” nuốt gọn hơ ” ông anh của mình?”
Trong khi con Ớt vẫn còn mắt tròn mắt dẹt nhìn lũ bạn thì anh nó đã quay trở lại với hai ly nước mía mát lạnh trên tay.
– Nè Ớt!
Thằng Tỏi mau mắn đưa ly nước mía cho em nó rồi kéo con nhỏ ra một góc vắng cho dễ nói chuyện.
– Cảm ơn anh!
Con Ớt nhoẻn miệng cười thật tươi rồi đưa tay đón lấy ly nước từ tay thằng Tỏi và đưa lên miệng kéo một hơi hết gần nửa ly mới bỏ xuống.
“Chắc nó khát nước dữ lắm… trời nắng đổ mồ hôi hột luôn mà!”
Thằng Tỏi nhìn con Ớt, trong bụng thầm nghĩ. Rồi không đợi con Ớt thắc mắc lý do vì sao nó chạy xuống đây, thằng Tỏi hỏi luôn:
– Ê Ớt… mày… muốn không?
Con Ớt chưng hửng:
– Muốn gì anh ba?
Thằng Tỏi đưa tay lên gãi gãi đầu, miệng ấp úng:
– Thì… thì…
Nói tới đó tự dưng nó thấy câu hỏi của mình cũng hơi vô duyên nên cứ ngập ngừng không tiện nói hết ý nghĩ trong đầu. Điều đó càng làm cho con Ớt thêm tò mò:
– Thì… thì sao hả anh?
Nghe con Ớt hỏi dồn, thằng Tỏi chơi bài ngửa luôn:
– Thì… mày có muốn… muốn tao làm mày giống hôm bữa nữa không?
Nói xong nó đưa mắt nhìn thẳng vô cặp vú tròn căng sau lớp vải trắng của con Ớt như muốn cưng nựng em nó. Ở đây chứ ở chỗ chỉ có hai đứa chắc nó đã cho hai tay đi du lịch khắp nơi trên người con Ớt rồi.
Câu hỏi của nó làm con Ớt giật mình:
– Sao… sao tự nhiên anh hỏi vậy?
Vừa hỏi con nhỏ vừa quay sang chỗ khác để né ánh mắt dâm dê đê tiện của thằng anh quái quỷ.
Thằng Tỏi không để ý tới vẻ mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của con Ớt, nó tiếp tục hỏi:
– Thế mày có muốn không?
Con Ớt sè sẹ gật đầu thay cho câu trả lời. Cũng vì lý do mấy bữa nay bị mẹ quản lý chặt chẽ quá nên con nhỏ cũng đành thúc thủ chứ nếu không thì nó đã vẽ đường cho thằng Tỏi chạy nữa rồi.
Như chợt nhớ ra điều gì, con Ớt lật đật nói:
– Nhưng mẹ không cho anh “làm” em nữa đâu! Mẹ biết là mẹ đánh đòn…
Không đợi con Ớt nói hết câu, thằng Tỏi vội vã kề miệng vào tai em nó rủ rỉ rù rì một hồi những bí mật mà cu cậu đã lên kế hoạch kỹ càng từ mấy hôm trước cho con nhỏ nghe.
Nghe xong con Ớt nhảy dựng lên như đỉa phải vôi:
– Trời đất! Sao… sao tụi mình làm chuyện đó được?
Thằng Tỏi nắm tay con Ớt để trấn an và tiếp thêm tinh thần cho nhỏ em:
– Không sao đâu… mày đừng lo… có gì tao chịu trách nhiệm hết. Mày chỉ cần làm theo những gì tao chỉ dẫn là được!
Con Ớt gật đầu một cách yếu ớt và miễn cưỡng, trong bụng con nhỏ cứ hồi hộp và lo lắng không biết có nên giúp thằng Tỏi thực hiện kế hoạch này hay không khi mà nạn nhân chính là mẹ của tụi nó!

To top
Đóng QC