Phần 14: Lỗi Tại Ai??
Cả thằng Tỏi và con Ớt đều đang ở trong trạng thái cuồng loạn bơ phờ lẫn đê mê sung sướng khi chuyến xe truy hoan đã đi gần hết đoạn đường. Chúng siết chặt cơ thể vào nhau để chuẩn bị bùng nổ ở những phút cuối cùng thì ánh đèn dưới bếp bỗng dưng bật sáng lên làm cả hai hoảng hốt ngước nhìn lại chỗ bảng táp lô điện. Chưa kịp trố mắt ngạc nhiên khi thấy Diễm Hành đã đứng sẵn ở đó từ lúc nào thì tiếng kêu đầy thảng thốt của mẹ khiến chúng mặt mày đang đỏ phừng phừng bỗng chốc trở thành trắng bệch, rồi xanh mét như tàu lá chuối.
Thằng Tỏi lật đật buông hai chân con Ớt đang vắt trên cổ mình ra rồi đứng phắt dậy. Nó chưa kịp rút cặc ra khỏi người con Ớt thì mẹ nó đã nhào tới vả tới tấp vào lưng, vào vai, vào mặt. Thằng Tỏi chưa kịp kêu đau thì mẹ nó đã gầm lên như sư tư rống:
– Trời ơi là trời! Con ơi là con! Tại sao mày lại hư đốn như vậy hả Tỏi? Nó là em gái mày đó… tại sao mày lại làm cái chuyện tày trời như vầy hả con ơi…
Vừa bù lu bù loa Diễm Hành vừa nhìn xuống cái chỗ giữa hai chân con Ớt rồi lại hét lên lần nữa:
– Trời đất ơi… mày còn chưa chịu rút cái thứ ôn dịch kia ra khỏi người nó nữa hả? Đồ mất dạy!
Nói xong nàng dùng hết sức để kéo thằng Tỏi ra khỏi người con Ớt. Cảnh tượng nhìn vào người ta tưởng đâu nàng đang cố kéo rời hai con chó đang mắc lẹo nhau. Thằng Tỏi nghe mẹ la bài hãi liền vội vã nhích người ra phía sau rồi rút cặc ra ngoài. Diễm Hành nhìn thấy rõ ràng cái khúc thịt cứng ngắc đó của thằng Tỏi vẫn còn dính nước nhờn từ cửa mình con Ớt bết vào, ướt nhoét. Diễm Hành há hốc mồm khi nhìn thấy khúc cặc thằng Tỏi to nồng nỗng chẳng thua kém gì người lớn dù nó chỉ mới 14 tuổi.
Vừa thụt lùi ra phía sau thằng Tỏi vừa lom khom nhặt cái quần đùi dưới đất tròng vào thật lẹ. Nó mặc kệ bị mẹ đánh đau vẫn cố gắng đứng chịu trận để mặc lại cái quần. Xong xuôi nó nói trong hơi thở gấp gáp:
– Con xin lỗi mẹ! Con xin lỗi mẹ!
Nói rồi thằng Tỏi gạt mẹ nó qua một bên để chạy một mạch về phòng, nét mặt không giấu được vẻ run sợ hoang mang.
Thấy thằng Tỏi vung chân bỏ chạy, Diễm Hành với tay chụp nó lại nhưng không kịp. Nàng la lên thật lớn:
– Tỏi! Đứng lại cho mẹ biểu… đứng lại coi…
Dĩ nhiên thằng Tỏi không bao giờ nghe lời mẹ nó lúc này, vì thế nó bỏ chạy thẳng về phòng rồi đóng cửa, gài chốt trốn luôn trong đó. Diễm Hành chỉ biết đứng nhìn trân trân. Nàng thật sự cảm thấy bất lực và không biết nên làm gì trước tình cảnh trớ trêu này.
Lợi dụng lúc mẹ với thằng anh lời qua tiếng lại, con Ớt vội vã ngồi dậy mặc lại quần áo rồi đứng xớ rớ ở chỗ sàn nước như sẵn sàng chờ đợi cơn thịnh nộ của mẹ mình. Con Ớt không bỏ chạy như thằng Tỏi mà đứng im chịu trận, mặt cúi gằm xuống đất vẻ xấu hổ.
La thằng Tỏi không được, Diễm Hành liền quay sang đứa con gái út mà nàng cưng chìu như trứng mỏng, vừa lấy tay vả vào mông con bé vừa la mắng trong tuyệt vọng:
– Còn mày nữa… con ơi là con! Tại sao mày lại để cho thằng Tỏi làm cái chuyện như vậy hả con? Nó “làm” mấy lần rồi?
Con Ớt mếu máo trả lời:
– Dạ… dạ hai lần à mẹ! Hu hu hu…
Vừa trả lời nó vừa khóc. Nó khóc không phải vì bị đòn mà vì thái độ và cử chỉ của mẹ khiến nó thấy hoảng sợ.
Diễm Hành nghe con trả lời thì chỉ biết ôm mặt kêu than:
– Thôi chết rồi… tụi bây giết mẹ rồi con ơi!
Con Ớt bị mẹ la mắng thì thất kinh hồn vía. Nó cũng nói y chang thằng Tỏi lúc nãy:
– Con xin lỗi mẹ! Con xin…
Nó chưa kịp nói hết câu thì Diễm Hành đã gạt phắt đi:
– Thôi im đi! Chuyện đến nước này rồi mà còn xin lỗi xin phép cái gì nữa? Thiệt đúng là… cá mè một lứa mà!
Rồi nàng tiếp:
– Giờ còn đứng đực mặt ra đó nữa hả? Mau rửa mặt rửa mày rồi lấy mền gối qua phòng tui ngủ. Lẹ lên đi!
Tuy biểu con Ớt tự làm nhưng Diễm Hành cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn con bé luống cuống vừa rửa ráy tay chân vừa nhìn nàng lấm lét. Tuy rất giận nhưng nàng cũng rất thương con bé Ớt, nhất là bây giờ khi nó chưa kịp lớn thì đã bị thằng anh biến thành đàn bà mất rồi. Chính nàng cũng không biết con Ớt là nạn nhân hay là đồng phạm nữa.
Đêm đó Diễm Hành nằm ôm con Ớt trong phòng mình, thấy con bé ngủ say sưa mà trong lòng cảm thấy xót xa và đau đớn. Nó còn quá nhỏ để biết được rằng hành động vừa rồi của thằng Tỏi là đã cướp đi thứ quý giá nhất của cuộc đời nó.
Sáng hôm sau Diễm Hành thức dậy khá trễ, lúc nàng thức dậy thì hai anh em thằng Tỏi đã đi học hết rồi. Khẽ đưa tay bóp nhẹ hai bên thái dương cho dễ chịu vì bỗng dưng Diễm Hành nghe đầu óc nhức kinh khủng. Cả đêm qua nàng hầu như thức trắng đêm. Mọi chuyện cũng chỉ vì hai đứa con nàng đã…
Đến tận bây giờ Diễm Hành cũng chưa thể tin được rằng những điều nàng mắt thấy tai nghe đêm qua là sự thật. Nàng vẫn không muốn tin đó là sự thật mà chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng hãi hùng. Cái điều mà nàng, và chắc cũng có nhiều bà mẹ đơn thân ở trong hoàn cảnh giống như nàng, chẳng bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những đứa con do mình rứt ruột đẻ ra lại ôm lấy nhau mà làm chuyện loạn luân đồi bại. Nhưng trớ trêu thay, cái điều chẳng mong đợi ấy lại rơi xuống đúng vào gia đình nàng.
Đêm qua Diễm Hành cảm thấy rất tức giận, nhất là với thằng Tỏi. Nàng cứ nghĩ nó ngoan hiền lễ phép ai ngờ lại đổ đốn, mất dạy như thế. Chắc nó gạ gẫm, dụ dỗ con Ớt thế nào thì con nhỏ mới khờ dại mà dạng háng ra cho nó “chơi” chứ con bé mới có tí tuổi đầu thì biết cái gì. Không biết có phải vì con nhỏ bị thằng Tỏi dập cho tơi bời hoa lá hay không mà lúc ngủ trên giường với mẹ, con nhỏ vẫn ngủ say sưa không gay biết gì về chuyện Diễm Hành tuột quần nó xuống tận đầu gối để săm soi, vọc vạch cái bộ phận sinh dục của nó ra xem cái lồn nó lớn tới đâu mà đâu mà đã biết nuốt cặc đàn ông như vậy.
Cái đó của con Ớt vẫn còn nhỏ xíu chứ nào đã to tát gì đâu. So với nàng chắc chỉ bằng một nửa là cùng. Đã vậy còn chưa mọc lông đều đặn, chỉ vài cọng loe hoe thôi, vậy mà đã biết “nốn lừng” rồi. Lấy tay vạch hai mép thịt con hàu non vẫn còn trơn nhớt, Diễm Hành nhìn thấy cái lỗ tiểu con bé đỏ au và sưng tấy lên. Vừa giận vừa thương con, nhìn cảnh đó Diễm Hành chỉ biết ôm mặt nấc lên những tiếng nghẹn ngào. Hồi nhỏ, lúc bằng tuổi con Ớt bây giờ nàng có biết cái gì đâu, lúc nào cũng vô tư, hồn nhiên và trong sáng. Năm 12 tuổi nàng vẫn chưa biết mặc quần xi líp và vú móm vẫn còn phẳng phiu chẳng khác gì tụi con trai chứ đâu như thế hệ trẻ bây giờ. Diễm Hành giận con rồi giận luôn cả chính bản thân mình, cũng vì nàng cứ mãi lo kiếm tiền để chăm lo cho gia đình, nuôi con cái ăn học nên mới ít dành thời gian để quan tâm, chia sẻ vui buồn với tụi nhỏ. Nàng cứ chủ quan khi nghĩ rằng anh em thằng Tỏi vẫn còn là trẻ con chưa biết gì. Nào ngờ…
Chuyện đã xảy ra đến nước này thật sự Diễm Hành cũng không biết phải giải quyết ra sao. Đêm qua nàng rất tức giận, nếu thằng Tỏi không chui tọt vô phòng rồi trốn luôn trong đó thì có khi nàng đã cầm dao thiến dái nó luôn cho rảnh nợ rồi.
Thế nhưng sau khi cơn tức giận qua đi, Diễm Hành lại cảm thấy thương cho đám trẻ. Anh em thằng Tỏi, con Ớt đều đang ở trong lứa tuổi dậy thì, cái tuổi ưa tìm tòi khám phá và thể hiện cái “tôi” của mình. Nếu như nàng biết quan tâm, biết dành thời gian để gần gũi, trò chuyện với con thì tụi nó đã không nảy sinh những suy nghĩ đen tối trong đầu. Hai đứa nó dù sao cũng là con nàng. Nàng không thể lôi kéo tụi nó ra trước ánh sáng pháp luật, và cũng không thể để mọi người biết được chuyện anh em nó đã ăn nằm với nhau. Chuyện vỡ lở ra thì chính nàng là người mang nhục đầu tiên chứ không phải anh em thằng Tỏi vì con dại thì cái mang!
“Mình phải giấu nhẹm chuyện này… không thể để người khác biết được cái điều tác tệ này… nếu không thiên hạ sẽ cười chê phỉ báng… suốt đời không thể ngóc đầu lên được…”
Diễm Hành nghĩ thầm trong bụng, vì sĩ diện và tự ái cũng như trách nhiệm của người mẹ là phải bảo vệ tổ ấm và những đứa con của mình, Diễm Hành quyết định sẽ không làm to chuyện để gây chú ý cho mọi người, kể cả con Ốc Tiêu cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện xấu xa về hai đứa em mình. Có điều không làm to chuyện không có nghĩa là cứ để anh em nó vô tư đè nhau ra mà làm tình được. Diễm Hành nghĩ, điều quan trọng cần làm bây giờ là làm cách nào để tách riêng hai đứa nó ra, không cho tụi nó ở gần nhau thì chắc chắn tụi nó không thể nào chịch choạc gì được hết.
Sau khi đã suy tính cặn kẽ mọi bề, Diễm Hành mới uể oải ngồi dậy đi xuống bếp đánh răng súc miệng và làm vệ sinh cá nhân trước khi ra đằng trước mở cửa tiệm. Lúc nhìn cái bàn ăn thì những hình ảnh kinh tởm đêm qua lại hiện lên trong đầu khiến trái tim nàng như bị ai bóp nghẹt vô cùng đau đớn. Diễm Hành không khóc mà nước mắt tự nhiên cứ chảy dài trên đôi má căng tròn và láng mịn của người thiếu phụ vẫn còn trong độ tuổi xuân tình phơi phới.
Ngày hôm ấy khách khứa chẳng có bao nhiêu, từ sáng tới trưa chỉ lác đác có vài mống. Đa số là khách lạ và cũng chỉ làm những công việc lặt vặt như tỉa mái, làm nail hoặc gội đầu. Do trong người vẫn còn mệt mỏi nên Diễm Hành để cho một mình nhỏ Quỳnh Trâm làm từ từ. Nàng cứ đi ra rồi lại đi vô, hết đứng lại ngồi, mặt mày lúc nào cũng buồn rười rượi.
Thấy sư phụ hôm nay tâm trạng có vẻ không được ổn, cứ chốc chốc chị Hành lại buông tiếng thở dài thườn thượt nên Quỳnh Trâm lấy làm lạ. Cô nhìn Diễm Hành rồi ngạc nhiên hỏi:
– Bộ hôm nay chị có chuyện gì buồn hả chị? Từ sáng tới giờ em thấy chị sao sao á!
Diễm Hành nhìn nhỏ Trâm mỉm cười gượng gạo:
– Đâu có gì đâu em. Chị vẫn bình thường mà! Hi hi hi…
Quỳnh Trâm vẫn không buông tha khi chưa tìm được câu trả lời xác đáng:
– Chị đừng giấu em! Nhìn chị là em biết chắc chắn có chuyện gì đó rất quan trọng vừa xảy ra. Em không biết chuyện gì nhưng biết chắc đó phải là chuyện buồn nên từ sáng tới giờ chị không mở miệng cười một cái luôn!
Diễm Hành nghe nhỏ Trâm phân tích xong thì vội nở ngay một nụ cười, mà nụ cười méo xẹo:
– Chị có cười mà Trâm??
Quỳnh Trâm nhìn mặt chị Hành không nhịn được cười nên vội đưa tay bịt miệng lại nhưng không kịp. Cô bật cười ha hả:
– Trời đất ơi! Nhìn cái mặt chị kìa! Cười kiểu gì mà mặt mày nhăn nhó y chang khỉ ăn ớt vậy nè? Ha ha ha…
Cười xong, dường như biết mình hơi bị vô duyên nên Quỳnh Trâm lập tức nhỏ giọng nói lí nhí:
– Em xin lỗi chị! Em không cố ý…
Diễm Hành chỉ im lặng gật đầu chứ không nói gì. Trong lòng cô bây giờ có nhiều cái để lo nghĩ thì đâu có thời gian để giận hờn nhỏ Trâm vì những chuyện không đâu.
Quỳnh Trâm thấy chị Hành im lặng không nói gì liền nói tiếp:
– Nhưng mà có chuyện gì xảy ra thì chị phải nói cho em biết… biết đâu chừng em có thể giúp đỡ được gì cho chị thì sao?
Quỳnh Trâm vừa dứt lời thì Diễm Hành đã quay sang nạt lớn:
– Chị đã nói là không có chuyện gì rồi mà! Sao em cứ hỏi đi hỏi lại hoài vậy hả Trâm???
Nhỏ Trâm trố mắt nhìn Diễm Hành như nhìn một sinh vật lạ mới từ hành tinh khác xuống. Đây đâu phải là chị Diễm Hành hiền lành và dễ mến của mọi ngày? Từ hồi biết nhau tới giờ có khi nào chị ấy nặng lời hay quát tháo cô như vậy đâu? Hay là hôm nay tâm trạng của chị không vui nên mới sinh ra cáu gắt?
Không phải chỉ một mình nhỏ Trâm thấy ngạc nhiên, chính Diễm Hành cũng không ngờ mình bỗng dưng lại nổi nóng với nhỏ nữa. Nhưng tất cả cũng là tại nó cứ hỏi đi hỏi lại hoài. Mà cái chuyện hệ trọng như thế này thì làm sao nàng hé răng thổ lộ cho nhỏ biết được. Xét cho cùng nhỏ Trâm với nàng cũng chỉ là nước lã người dưng, chắc gì nó chịu giữ kín bí mật mà Diễm Hành không muốn để cho cả thế giới này biết được.
Thấy mình cũng hơi quá đáng khi bỗng dưng nộ khí xung thiên với nhỏ em, Diễm Hành liền hạ giọng:
– Chị xin lỗi! Không phải chị cố ý…
Quỳnh Trâm mỉm cười vẻ thông cảm:
– Không sao đâu chị… em hiểu mà!
Nói rồi cô quay vô làm nốt những công việc còn lại của mình trước khi nghỉ trưa mà không nói gì với chị Diễm Hành nữa, không phải cô giận dỗi mà là hiểu rằng lúc này chị Hành không muốn tâm sự gì cả. Chị ấy chỉ muốn chui rúc vào cái vỏ ốc cô đơn của mình để gặm nhấm nỗi buồn mà thôi.
“Chắc phải có chuyện gì đó ghê gớm lắm thì chị ấy mới bị suy sụp tinh thần như vậy…”
Rồi cô chợt giật mình:
“Thôi chết! Hay là chị ấy đã biết chuyện mình với thằng Tỏi? Không lẽ nào! Mình biết chắc là thằng nhóc sẽ không hé răng. Vậy thì lý do là gì mà khiến chị ấy ưu tư phiền não nhiều như vậy nhỉ?!”
Vừa làm Quỳnh Trâm vừa suy nghĩ hết chuyện này tới chuyện kia đến nỗi không còn để ý gì đến thời gian xung quanh nữa. Thoắt cái đã tới gần trưa, ngoài đường mấy đứa học sinh mặc đồng phục chạy vụt qua chầm chậm như đàn bướm trắng để trở về nhà sau buổi học. Anh em thằng Tỏi cũng sắp về rồi.
Trưa nay thằng Tỏi về trước con Ớt. Bước vào nhà, nó thấy mẹ với chị Trâm đã chuẩn bị cơm nước xong hết rồi. Nó đâu biết rằng cả đêm hôm qua tới giờ mẹ nó cứ thẫn thờ như người mất hồn. Cơm canh hôm nay cũng do chị Trâm nấu nướng chứ mẹ nó có còn nghe mùi vị thơm ngon gì nữa mà nêm nếm. Cái miệng của mẹ thằng Tỏi bây giờ chỉ toàn nghe đắng chát mà thôi.
Thấy mẹ nhìn, thằng Tỏi định lên tiếng “thưa mẹ con đi học mới về” như mọi khi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ như đang giận hờn, trách móc… tự dưng nó nghe trong lòng cảm thấy bất an nên ngậm miệng im thin thít.
Quỳnh Trâm thấy hai mẹ con thằng Tỏi có vẻ khác lạ nên đưa mắt nhìn nó như muốn hỏi ” có chuyện gì xảy ra vậy Tỏi? ” Nhưng nó phớt lờ không thèm nhìn đến vì trong lòng nó vẫn còn giận bà chị này. Chính vì hôm qua chị Trâm đuổi nó về không cho nó vô nhà ” nói chuyện ” nên mới xảy ra cơ sự. Nếu hôm qua cô cho nó ” chịch ” một cái để xả bọng thì nó đâu phải tìm đến với con Ớt để rồi bị mẹ phát hiện ra!?
“Tất cả là lỗi của chị Trâm!!!”
Nó mím chặt môi nhủ thầm rồi tự hứa với lòng một ngày nào đó nó sẽ cho chị ấy biết thế nào là lễ độ…