Phần 10: Gạ Gẫm Bất Thành
Rời khỏi nhà chị Quỳnh Trâm, thằng Tỏi vừa chạy xe vừa hát líu lo vì nó thấy bầu trời hôm nay bỗng dưng đẹp lạ thường. Mọi thứ xung quanh nó cái gì cũng đáng yêu và xinh xắn. Chưa bao giờ thằng Tỏi lại cảm thấy yêu đời hơn lúc này. Chạy xe dưới đất mà nó cứ ngước mặt lên trời nhìn mây ngắm gió tới nỗi mấy lần bị lạc tay lái suýt tông vào cột điện ven đường.
Thằng Tỏi không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ vượt ngoài mong đợi của nó. Lúc đi nó chỉ mong có cơ hội được ở gần chị Trâm để thả dê cho đỡ thèm, nếu bạo gan lắm thì nó cũng chỉ dám thò tay bóp vú chị một cái thôi. Nếu chị có nổi giận mà tát cho nó một cái thì cũng không ai biết vì chỉ có mình nó với chị ở đó. Mặc dù đã nhiều lần nó cố tình đụng chạm vào người chị, nhiều đêm nằm há mỏ thủ dâm nó hay mơ ước được đè lên người chị mà hôn hít, vuốt ve… nhưng nó nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi chứ không thể nào là sự thật. Ai ngờ… chị Trâm cũng dâm quá xá!
Nghĩ tới đó tự nhiên trong bụng thằng Tỏi chợt thấy buồn bã vu vơ. Nó chép miệng tỏ vẻ tiếc rẻ. Nó tiếc vì mình đã không bạo gan làm bậy với chị Trâm sớm hơn. Phải mà nó dám liều lĩnh đè chị xuống làm luôn ngay tại nhà nó thì nó đâu phải đêm nào cũng vất vả thủ dâm mỏi cả tay thế này.
Thằng Tỏi về đến nhà lúc 5h30, cũng đã tối trời nhưng mẹ nó vẫn chưa đóng cửa dù không có người khách nào trong tiệm. Nó đưa mắt dòm dáo dác xung quanh nhưng không thấy Diễm Hành đâu.
“Mẹ làm gì mà bỏ nhà cửa toang hoác thế này không biết… lỡ có ăn trộm vô lấy hết đồ đạc thì sao?”
Thằng Tỏi vừa làu bàu trong miệng vừa dắt xe vô nhà. Xong, nó đứng giữa nhà chống nạnh hai tay ngang hông mà hét tướng lên như ông cụ non:
– Mẹ ơi mẹ… mẹ ơi…
Nghe tiếng con gọi, Diễm Hành ở dưới nhà vội chạy lên với vẻ mặt hốt hoảng:
– Gì vậy con? Có chuyện gì mà con la làng lên vậy?
Thằng Tỏi đưa tay chỉ cánh cửa tiệm, cũng là cửa nhà nó.
Diễm Hành trố mắt nhìn thằng Tỏi không giấu được sự ngạc nhiên:
– Là sao con?
Thấy mẹ không hiểu ý mình nên thằng Tỏi nói huỵch toẹt luôn chứ không chỉ trỏ nữa:
– Mẹ làm gì ở nhà dưới mà không đóng cửa tiệm? Để như vầy lỡ có ăn trộm vô lấy hết đồ thì sao?
Nghe thằng con giải thích xong, Diễm Hành liền đưa tay vuốt ngực rồi thở phào nhẹ nhõm:
– Trời ơi tưởng chuyện gì… mẹ vô nhà nấu ăn chứ có đi đâu đâu. Hơn nữa còn sớm mà. Với lại mẹ có biểu con Ớt ra coi tiệm, khi nào có khách thì kêu mẹ… ủa mà con Ớt đâu rồi ta?
Thằng Tỏi liếm môi:
– Nãy giờ con về có thấy mặt mũi nó đâu!?
Diễm Hành chưa kịp nói gì thì từ ngoài cửa, con Ớt hí hửng bước vào nhà với nét mặt hí hửng, trên tay nó cầm bịch gà rán K C và ly trà sữa trân châu, vừa đi vừa ngậm ống hút hút trà sữa uống ngon lành.
Diễm Hành nạt lớn làm con Ớt giật bắn mình:
– Ớt! Mẹ biểu con ra coi tiệm mà con đi đâu vậy hả?
Nghe mẹ la, con Ớt đang vui bỗng xìu mặt xuống như bánh đa nhúng nước. Nó lí nhí trong miệng:
– Dạ… con đi… đi mua trà sữa với gà rán…
Thằng Tỏi trợn mắt nhìn con Ớt rồi gầm gừ:
– Mẹ kêu coi nhà mà mày bỏ đi như vậy lỡ người ta vô lấy hết đồ thì sao hả? Lớn rồi mà sao… cái gì cũng không biết hết trơn vậy? Hả???
Thấy chuyện cũng không đến nỗi nào mà thằng Tỏi làm căng quá nên Diễm Hành lên tiếng bênh vực đứa con gái bé bỏng:
– Thôi mà con… em nó còn nhỏ có gì từ từ giải thích cho em nó hiểu. Mà chuyện cũng đâu có gì lớn mà con làm quá lên…
Con Ớt thấy mẹ đứng về phía mình nên cậy có đồng minh, thằng Tỏi vừa nói xong thì nó trề môi dài cả thước, miệng lấp lửng:
– Ừa… chuyện gì em cũng không biết… nhưng mà em biết… chuyện kia…
Thằng Tỏi đang sửng cồ lên quát tháo con nhỏ mà nghe nó nhắc đến “chuyện kia” thì cu cậu lập tức xìu xuống như cái ruột xe bị xì hơi. Nó chưa hiểu con Ớt nói chuyện kia có phải chuyện thằng Tỏi làm bậy với nó hôm trước không. Từ bữa đó tới giờ đã mấy ngày trôi qua mà không nghe nó đá động tới chuyện nó bị thằng Tỏi cưỡng dâm nên thằng Tỏi thấy cũng an tâm phần nào. Ai dè bây giờ bị thằng anh quát nạt nó lại buột miệng lấp lửng như thế thì làm sao thằng Tỏi không lo sốt vó. May mà mẹ lo dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị đóng cửa tiệm nên không nghe được những gì con Ớt nói sau cùng. Thế cũng là may!
Thấy tình hình có vẻ không ổn, thằng Tỏi đưa tay lên môi ” suỵt ” một cái ra hiệu bảo con Ớt đừng nói nữa. Đoạn, nó bước tới kéo cánh cửa sắt lâu ngày bị khô nhớt nên kêu ” rènnn rẹtttt ” để khóa cửa lại.
Xong, nó quay lại nói với con em gái bằng chất giọng ngọt như mía lùi:
– Em vô tắm rửa đi rồi dọn cơm chuẩn bị ăn, anh đói quá rồi nè!
Thằng Tỏi chỉ xạo xạo thế thôi chứ nó mới quất tô mì gói tổ chảng bên nhà chị Trâm, giờ vẫn còn no ứ hự thì ăn uống gì nổi. Chẳng qua nó nịnh con Ớt vì biết con nhỏ này ưa ngọt ngào mà thôi.
Thấy thằng anh xuống nước nhỏ, con Ớt khoái chí ra mặt nên mỉm cười toe toét:
– Em tắm rồi! Mà anh đói bụng lắm hả? Vậy anh đi tắm đi… để em dọn cơm lát nữa mẹ tắm xong rồi ăn nha anh!
Thằng Tỏi gật đầu rồi vô nhà lấy quần áo đi tắm. Lúc kỳ cọ chân tay mình mẩy, nhìn quả cặc lủng lẳng giữa hai chân nó chợt nhớ tới màn làm tình tuyệt vời giữa nó với chị Trâm. Nó nhớ làn da mát rượi, mịn màng và thơm phức của chị. Nó nhớ đôi bờ mông vun tròn đầy đặn cứ ưỡn ra như mời gọi người ta hiếp dâm mình. Nó nhớ cặp vú căng đầy cả bàn tay mỗi khi nó nhào nặn xoa bóp. Đặc biệt là nhớ rất kỹ cái tam giác đen huyền bí ẩn lúc nào cũng ướt át trơn tru đã làm nó phải tiêu tốn hàng triệu tinh binh trong nụ cười đầy mãn nguyện. Chỉ mới nghĩ tới cái lồn ngon lành của chị Trâm mà cặc nó đã ngổng lên hết cỡ, tuy vừa xuất tinh hai lần bên nhà chị mà bây giờ thằng em của nó lại muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào nữa rồi.
Lúc ra ngoài nó thấy con Ớt đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết cả rồi. Thấy thằng Tỏi, con Ớt nhảy chân sáo lại ôm lấy cánh tay nó rồi tíu tít khoe:
– Anh ba! Em dọn cơm xong rồi nè… anh thấy em có giỏi hông?
Thằng Tỏi lấy tay xoa đầu con Ớt khen:
– Ờ… út giỏi lắm! Đợi mẹ tắm xong rồi cả nhà mình ăn cơm nha út…
Con Ớt gật đầu cái rụp:
– Dạ!
Thằng Tỏi nhìn quanh quất không thấy Diễm Hành đâu liền quay sang hỏi con Ớt:
– Ủa mẹ đâu rồi út?
Con Ớt cũng ngạc nhiên không kém:
– Nãy giờ em dọn cơm lên cũng không để ý nữa… hay mẹ ở trong phòng?
Bình thường khi đóng cửa tiệm xong là Diễm Hành mang tiền bạc vô phòng cất, tắm rửa cơm nước xong thì mới tính toán sổ sách thu chi, xem tivi hay nghe nhạc giải trí một chút rồi ngủ. Lúc ba tụi nó còn sống thì buổi tối thỉnh thoảng ông cũng hay đưa vợ con ra ngoài ăn uống vui chơi, nhưng từ khi ông mất thì gia đình thằng Tỏi ít ra ngoài hơn. Phần vì tiết kiệm, phần vì mẹ nó không thích những nơi ồn ào náo nhiệt. Mẹ sợ đi tới những chỗ ngày xưa gia đình hay lui tới rồi mẹ lại khóc vì nhớ ba. Bởi vậy buổi tối mẹ nó ít khi ra ngoài, trừ những lúc phải ra ngoài vì công việc mà thôi.
Thằng Tỏi nghe con Ớt hỏi liền quay lại ngó cửa phòng mẹ rồi lắc đầu:
– Phòng mẹ còn khóa mà út!
Nhà thằng Tỏi có ba phòng nhưng chỉ có phòng mẹ là có chốt khóa cửa ngoài, chắc mẹ sợ tụi nó vô phòng mẹ lục lạo, phá phách đồ đạc nên cứ ra ngoài là mẹ bấm ổ khóa lại. Phòng tụi nó thì chỉ có chốt khóa trong mà thôi.
Con Ớt đưa mắt nhìn thằng Tỏi vẻ đắn đo:
– Hay là… mẹ còn ở ngoài tiệm? Để em ra coi thử mẹ làm gì…
Nghe vậy thằng Tỏi liền đưa tay ngăn cản:
– Thôi… để anh ra coi sao. Em ở trong nhà coi chừng mâm cơm kẻo chó mèo nó nhảy lên ăn vụng hết trơn bây giờ!
Nói xong không đợi con Ớt gật đầu hay trả lời trả vốn gì, thằng Tỏi lập tức quay người đi thẳng ra ngoài tiệm.
Lúc này đèn đuốc ngoài tiệm đã tắt hết cả rồi, chỉ còn một ngọn đèn ngủ với ánh sáng mù mờ màu vàng nhạt tạo nên khung cảnh hơi buồn buồn. Tuy là đèn ngủ nhưng chỉ bật lên cho đỡ tối tăm thôi chứ nhà nó không có ai ngủ ngoài này hết.
Nếu như lúc bình thường thì thằng Tỏi đã lại hét toáng lên “mẹ ơi… mẹ ơi…” rồi, nhưng bây giờ không hiểu sao tự nhiên nó lại muốn giữ im lặng chứ không la hét gì. Trong đầu nó bỗng có cảm giác hồi hộp giống như nó là tên trộm đang lần mò vào nhà người khác khua khoắng đồ đạc chứ không phải là chủ nhà.
Rón rén bước những bước thật khẽ như bước chân mèo để không gây tiếng động, thằng Tỏi chầm chậm tiến lại phòng thay đồ rồi mở cửa ra nhìn nhưng nó vẫn không thấy Diễm Hành ở đâu cả. Phòng thay đồ này ở ngoài tiệm, dùng để khách đến thuê quần áo cô dâu, chú rể vào mặc thử xem có vừa vặn hay không, hay cần chỉnh sửa gì thì thông báo một tiếng để mẹ với chị Trâm biết mà làm theo yêu cầu của họ. Nó cứ tưởng mẹ đang ở trong phòng này, ai dè không có luôn.
“Lạ quá ta… không biết mẹ đi đâu rồi nhỉ?!”
Thấy lạ, thằng Tỏi liền đi thẳng qua chỗ làm tóc vì nghĩ chắc mẹ còn ở đó. Vừa bước đi mấy bước thì một giọng nói nhỏ nhẹ bất ngờ vang lên làm nó giật cả mình:
– Tỏi… con làm gì mà lấm la lấm lét như ăn trộm vậy?
Thằng Tỏi quay lại thì thấy mẹ nó đang đứng chình ình trước mặt, tay chống nạnh nhìn nó vẻ khó hiểu. Khẽ đưa tay vuốt ngực cho bớt run, nó ngước nhìn Diễm Hành rồi hỏi ngược lại:
– Ủa mẹ… mẹ làm con hết hồn! Nãy giờ mẹ đi đâu mà con tìm hoài không thấy?
Diễm Hành cười ngất:
– Mẹ ở trong nhà chứ đâu! Trong lúc chờ con tắm rửa thì mẹ lên sân thượng thắp hương cho ba với tưới mớ cây kiểng. Dạo này nắng quá cây cỏ khô héo hết trơn rồi…
Rồi nàng trố mắt nhìn nó:
– Con làm gì ngoài này mà không mở đèn lên?
Nghe mẹ hỏi, nó không biết trả lời thế nào nên cứ ấp a ấp úng:
– Dạ con… con…
Chờ hoài không thấy nó trả lời, Diễm Hành cũng thôi không thèm hỏi nữa. Nàng quay lưng đi trước rồi nói:
– Thôi vô ăn cơm đi ông con!
Nghe mẹ nói vậy thằng Tỏi liền đưa tay vuốt ngực thêm lần nữa. Nó thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ gánh nặng ngàn cân trong bụng. Mẹ mà hỏi dồn chút nữa chắc là nó sẽ khai ra “con định rình xem mẹ làm gì ngoài này”… mà nói như vậy thế nào mẹ nó cũng chửi cho sấp mặt.
Trong bữa ăn, Diễm Hành bất ngờ hỏi thằng Tỏi:
– Bữa nay con tới nhà chị Trâm có chị ở nhà không? Con đưa tiền cho chị chưa? Thằng Đức hết bệnh chưa con?
– Dạ có mẹ – thằng Tỏi ngước nhìn Diễm Hành rồi nhanh nhảu trả lời – con đưa tiền cho chị Trâm rồi!
Tưởng nó không nghe câu hỏi cuối của mình nên Diễm Hành nhắc lại:
– Con chị Trâm sao rồi con… thằng bé khỏe chưa!?
Thằng Tỏi không biết trả lời câu hỏi này của mẹ như thế nào nên định bỏ qua, không ngờ mẹ hỏi lại lần nữa. Trưa nay từ lúc tới nhà chị Trâm cho tới lúc ra về nó có gặp mặt thằng Đức đâu mà biết thằng nhóc khỏe chưa? Thằng Tỏi tiếng là tới thăm cu Đức nhưng cả buổi chỉ “giao lưu” với mẹ thằng bé mà thôi.
– Dạ… nó cũng… cũng đỡ nhiều rồi mẹ!
Thằng Tỏi đáp mà không nhìn Diễm Hành, đầu cúi xuống vì sợ mẹ nó phát hiện nó đang ba xạo.
Diễm Hành lại hỏi tiếp:
– Chị Trâm có nói khi nào đi làm lại không con?
Thằng Tỏi ngước lên nhìn mẹ rồi trả lời rất dứt khoát:
– Dạ con… không biết!
Nghe xong Diễm Hành chợt thở dài:
– Không biết chừng nào con nhỏ mới đi làm lại, tiệm dạo này đông khách một mình mẹ làm không xuể…
Nói xong nàng buông chén đũa xuống bàn rồi đưa tay trái lên xoa bóp bờ vai bên phải, mặt buồn bã và mệt mỏi.
– Mẹ… mẹ mệt lắm hả mẹ? Hay để con đấm bóp cho mẹ nha!?
Nghe mẹ than mệt mỏi thằng Tỏi liền buông lời… gạ gẫm. Nói gạ gẫm bởi vì lúc này trong đầu nó chợt nhớ tới mấy khúc truyện đã đọc đâu đó trên mạng, truyện gì thì không nhớ tên vì nó đọc rất nhiều, nội dung kể về chuyện cậu con trai mát xa cho mẹ mình sau đó kích thích khiến bà ta chịu không nổi phải chấp nhận làm tình với con mình. Thằng Tỏi từ khi biết thủ dâm cũng đã nhiều lần mơ tưởng được làm chuyện đó với mẹ nó giống như những thằng con trai trong truyện. Thế nhưng nó chỉ dám có những suy nghĩ dâm dục, loạn luân trong đầu chứ thực tế ở ngoài nó không dám đụng chạm gì mẹ giống như đã từng thả dê chị Quỳnh Trâm. Chỉ một lần duy nhất là những ngày làm đám tang cho ba, mẹ nó xỉu lên xỉu xuống nên nó với chị hai phải đỡ mẹ về phòng nằm nghỉ. Nhân lúc mẹ nó không biết gì nó đã len lén thò tay xuống bóp mông bà một cái. Nó làm rất nhanh nên chị nó không phát hiện ra, còn mẹ thì xỉu rồi nên cũng hay biết hành động của nó. Đến giờ nó cũng không tự giải thích được tại sao nó lại làm như vậy, nhưng phải nói đêm đó mẹ nó thật sự rất hấp dẫn khiến nó không thể kìm hãm dòng máu dâm đãng cứ trào sôi sùng sục trong người nên mới đánh liều. Tuy chỉ bóp mông của mẹ một cái thôi nhưng bàn tay nó cũng đã cảm nhận được sự mềm mại, săn chắc và tròn trịa của bờ mông đàn bà. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho nó quả cặc trong quần nó cương cứng lên thiếu điều muốn xuyên thủng mấy lớp vải.
– Thôi được rồi cảm ơn con… con ăn nhanh rồi về phòng học bài rồi ngủ sớm để mai còn đi học…
Nghe thằng Tỏi nói để nó xoa bóp cho mình, Diễm Hành lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Nàng biết con mình đang trong tuổi dậy thì, mà tuổi này thì rất hay tìm tòi khám phá… cho nên hạn chế không cho nó đụng chạm vào người thì tốt hơn.
– Vậy thôi… con ăn no rồi… con về phòng học bài đây!
Nói xong nó vác bộ mặt đưa đám lếch thếch đi về phòng rồi đóng sập cửa lại để mặc con Ớt phụ mẹ rửa ráy chén bát làm gì thì làm.
Miệng nói “về phòng học bài” chứ sự thật thì nó có học hành gì đâu. Vô phòng nó bật máy tính lên nhưng không phải để học mà để xem… phim sex. Tự nhiên nó thấy nứng quá chừng. Không cần suy nghĩ nhiều, nó tuột quần xuống ngang đầu gối rồi nằm dài xuống nệm thủ dâm, trong đầu nó chợt nhớ tới cơ thể nóng bỏng mà trần trụi của chị Trâm. Nó nhớ chòm lông đen huyền nơi tam giác bí ẩn của chị, nhớ cái vị mằn mặn và hăng hắc của thứ nước nơi cửa mình chị tiết ra, càng nghĩ tay nó càng sục lia lịa…
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng côm cốp:
– Tỏi ơi Tỏi… con làm gì ở trong đó vậy? Chưa đánh răng súc miệng gì hết mà vô phòng sớm vậy ông con?
Nghe tiếng mẹ gọi, thằng Tỏi hoảng hồn kéo vội cái quần lên rồi đi qua đi lại trong phòng mấy vòng cho quả cặc xẹp xuống rồi mới dám mở cửa:
– Dạ… con quên mất! Để con xuống bếp đánh răng súc miệng nha mẹ…
Nói xong nó lách người qua chỗ mẹ đang đứng rồi đi một nước xuống bếp để mẹ không nhìn thấy thằng em của nó đang chào cờ. Tuy cặc nó đã xìu xuống chút xíu nhưng vẫn còn lùm lùm một đống ngay giữa háng. Và hình ảnh đó đã không thoát khỏi được ánh mắt tinh anh của mẹ nó:
“Thiệt đúng là… con trai mới lớn có khác!”
Diễm Hành khẽ mỉm cười, lắc đầu mấy cái rồi quay lưng đi về phòng.
Đêm đó bỗng dưng nàng thấy nhớ chồng thật nhiều. Đến tận nửa đêm mà cứ nằm thao thức, trằn trọc hoài không sao chợp mắt được…