Phần 7
Trở lại với Nghĩa và Dung. Hai người cố bám tay nhau ra khỏi quán ông Dương. Cả hai nói chuyện gì đó với nhau. Nói rất nhiều. Nhưng rốt cục không có chuyện nào liên quan đến chuyện nào. Lần này cả hai say lắm rồi. Đúng là gặp phải kỳ phùng địch thủ. Ông Dương tuy không còn trẻ nhưng độ nhậu cũng đáng nể.
Cuối cùng cũng đến được cửa khách sạn. Gặp được anh chàng lễ tân trẻ tuổi, Nghĩa mừng như bắt được vàng:
– Ôi, em trai. Cho anh hai phòng. Gấp nhé.
– Xin lỗi anh chị. Cuối tuần nên bên em đã kín phòng. Chỉ còn một phòng trống thôi ạ – Chàng trai nhẹ nhàng đáp.
– Cái gì? Khách sạn lớn thế này mà hết phòng à? – Giọng Nghĩa khàn khàn vì cơn say ập đến.
Dung thấy Nghĩa có vẻ tức giận nên kìm tay anh lại:
– Thôi, nghỉ tạm đi anh. Khi nào tỉnh thì mình về.
– Đi khách sạn khác. Thiếu gì chỗ ở.
– Anh còn đi nổi không mà đòi hỏi. Nghe lời em đi. Hết say rồi muốn đi đâu thì đi.
Nói rồi dung quay sang anh chàng lễ tân:
– Còn phòng giường đôi không em?
– Chỉ còn một phòng giường đơn thôi ạ – anh chàng lại nhẹ nhàng trả lời.
– Giường đơn sao mà ngủ được, đi chỗ khác thôi – giọng Nghĩa càng khàn hơn.
Mặc kệ Nghĩa nói gì, Dung vẫn quyết tâm nhận phòng rồi kéo tay anh đi theo. Cô biết cả hai đã say lắm rồi. Giờ không thể đi chỗ khác tìm phòng được nữa. Cứ vào tìm chỗ đánh một giấc là an toàn nhất.
Vừa chốt cửa phòng lại là Nghĩa bay lên giường nằm thẳng chân ra đó. Còn Dung vẫn như thói quen, cô phải đi vệ sinh sạch sẽ, đánh răng rửa mặt rồi tắt ánh đèn trong phòng. Cô chỉ mở đèn ngủ có ánh sáng màu hồng dễ chịu.
Khi Dung lên giường nằm bên cạnh Nghĩa thì anh lại trút sự bực dọc vào chiếc gối của mình:
– Tự nhiên em lại lấy phòng thế này. Khó ngủ muốn chết.
– Cố ngủ đi ông ơi. Giờ này ông đi ra đường mà gặp tai nạn nữa thì mệt thêm.
– Trật trội, bức bối thế này sao mà ngủ.
– Phải cố thôi. Chứ đâu phải như ở nhà mà đòi thoải mái.
Thấy Dung có vẻ không hiểu ý mình, Nghĩa bật ngồi dậy:
– Phải chi ở hai phòng riêng thì anh thoải mái gọi em nào đến xả cho khỏe người rồi.
Dung lấy gối đập vào lưng Nghĩa:
– Đồ dâm tặc!
– Dâm… gì chứ? Chuyện sinh lý bình thường mà. Nhậu xong không được xả ra khó chịu lắm.
– Vậy sao lúc nãy không nhận lời ông Dương? Được bé Xuka vừa trẻ, vừa đẹp phục vụ mà không chịu.
Lúc này Nghĩa kê gối lại, nằm ngay thẳng rồi mới trả lời Dung:
– Lúc nãy em đi vệ sinh mà cũng nghe hết sao? Nếu anh đồng ý thì cũng có nghĩa là chấp nhận để em cho ông ấy “thịt”.
– Có sao đâu! Miễn sao anh sướng là được. Còn em thì cứ xem như là bắt buộc phải làm nhiệm vụ đi – Dung nói như trêu chọc Nghĩa.
– Nói bậy. Anh xem em còn hơn em ruột. Làm sao để em hy sinh như vậy được.
– Nhưng nếu lỡ như lúc đó ông Dương đòi hủy hợp đồng nếu như anh từ chối thì sao?
– Hủy thì hủy. Không có hợp đồng này thì tìm hợp đồng khác. Chứ anh không để em thiệt thòi dù trong hoàn cảnh nào.
Dung nghĩ anh sẽ làm như vậy thật. Vì những gì anh dành cho cô từ trước đến giờ còn hơn cả anh em ruột trong nhà. Với cô cũng vậy, nếu mình có anh ruột, chưa chắc mình được thương đến thế. Và bản thân cô cũng trân quý tình cảm này. Cô đã xem anh hơn cả anh chị ruột của mình.
– Còn nếu như em tự nguyện đồng ý thì sao? – Dung tiếp tục trêu chọc Nghĩa.
– Ha ha. Ai biết cô có sở thích quái dị như vậy. Nếu như là một anh chàng trẻ tuổi, cao to, đẹp trai thì tôi hỏi ý kiến cô ngay rồi.
Bị trêu chọc ngược lại, Dung quay sang đấm vào ngực Nghĩa mấy cái. Hành động này làm cho chiếc áo cách điệu của mình bị kéo cao lên hở ra cả phần bụng.
Trong ánh đèn ngủ mập mờ, Nghĩa phát hiện làn da bụng của Dung bỗng nhiên phát sáng. Cộng với cặp ngực hở ra phập phồng làm anh không kiềm chế được, miệng nuốt “ực” một cái. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, bàn tay anh lại đặt lên bụng Dung, xoa nhẹ một cái. Dung phát hiện nên vội đẩy ra ngay.
– Đừng nhe. Mình là anh em đó.
Nghĩa vội rút tay lại. Anh nằm ngay thẳng lại, nhìn lên trần nhà. Không hiểu sao lúc nãy mình có hành động như vậy. Thật sự đầu óc anh đang rối loạn như ánh đèn trong phòng. Mặc dù trong lòng anh như có lửa đốt, rất khát khao có một cô gái nào đó bên cạnh để dập những cú phi mã và xuất tinh cho thỏa mãn. Nhưng anh không hề nghĩ cô gái đó là Dung. Đó là em gái. Không phải chỗ cho mình xả. Nhưng không hiểu sao lúc nãy lại có hành động như thế.
Dung cố trấn an mình. Không sao đâu. Có lẽ lúc nãy anh ấy chỉ vô tình chạm vào bụng mình thôi. Chứ anh ấy xem mình như em ruột thì làm sao động lòng được. Có lẽ tại cái áo này. Lúc nằm xuống thì nó lại rút lên như thế. Cô cố kéo áo xuống để che bụng mình lại. Nhưng chỉ được một lúc, nó lại quay về vị trí cũ.
Để phá vỡ bầu không khí yên lặng, Dung phải mở lời trước:
– Anh có báo cho chị Thy chưa? Để chị ở nhà khỏi lo lắng.
– Lúc nãy anh có nhắn tin cho cô ấy rồi.
– Trước đây anh có hay qua đêm vậy không?
– Có chứ. Nhiều lúc tiếp khách trễ quá, không lái xe về được nên phải ngủ lại khách sạn. Thy chắc đã hiểu chuyện này nên không giận hờn gì đâu.
– Vậy những lần đó anh có ngủ với bé nào không?
Con bé này! Mình đã muốn quên đi mà nó cứ nhắc đến chuyện nhạy cảm. Nói đến chuyện đó làm gì cho người nóng thêm, thằng nhỏ lại biểu tình trong quần. Khó chịu chết đi được.
– Tất nhiên là có rồi. Lúc nãy ở phòng riêng là anh gọi một bé đến rồi. Chứ đâu có nằm đây khó chịu vậy.
Dung cười hô hố:
– Vậy là lỗi tại em hả? Để lần sau em rút kinh nghiệm. Lấy hai phòng cho anh được thoải mái.
– Ừ. Biết thế là tốt. Chứ như bây giờ thì chán chết. Chỉ làm khổ thân. Khó chịu quá trời.
Nói rồi Nghĩa vô tình quay sang nhìn Dung. Cặp ngực căng tròn cùng làn da bụng như phát sáng trong căn phòng tối tăm. Nghĩa lại nuốt “ực” thêm một cái nữa. Thứ này gây cám dỗ chết người thật. Dương vật trong quần như đang đánh trống biểu tình, càng căng cứng khó chịu hơn.
Nghĩa đưa tay xuống đè dương vật mình lại, không cho nó đội quần mình lên thêm nữa. Bàn tay còn lại đưa sang xoa bụng Dung.
Cũng như lần trước, Dung cầm tay Nghĩa bỏ ra khỏi bụng mình. Thấy tình hình có vẻ căng hơn, nên Dung lấy chăn trùm kín người lại:
– Thôi, ngủ đi anh. Em ngủ đây.
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc tới muộn tại nguồn: https://gaigoi.city
Cùng lúc ấy, bên quán nhậu Viễn Dương. Hiệp đập cửa phòng khi thấy cánh cửa đã bị chốt bên trong. Lúc ấy, Xuka ra mở cửa. Hiệp nhìn thấy ông Dương ngồi ngủ trên ghế, miệng ông phát ra tiếng ngáy rõ to. Khuôn mặt ông trễ xuống, nhăn nheo. Hình ảnh của một ông già say sưa hết sức tội nghiệp.
– Sao khách về nãy giờ mà không thấy em ra?
– Em đang dọn dẹp mấy thứ linh tinh. Với lại chú Dương say như vậy, em không biết làm cách nào.
Xuka vừa nói vừa chỉ về phía ông Dương. Trong khi chân cô không dám cử động trong bộ áo dài xinh đẹp. Cô sợ chiếc quần trắng bị thấm ướt lộ ra ngoài. Cũng may lúc nãy cả hai chỉ cởi quần ra hành sự nên kịp mặc lại khi nghe tiếng của Hiệp.
Có lẽ Hiệp đã nghi ngờ điều gì đó, khi thỉnh thoảng anh vẫn nghe tin nhân viên trong quán đồn với nhau rằng Xuka và ông chủ hay ở trong phòng riêng. Nhưng chưa lần nào anh có bằng chứng cụ thể.
– Để anh gọi thêm vài người nữa đến giúp. Chắc nhờ ai đó lái xe đưa chú về.
– Vậy em gọi mấy bé phục vụ vào dọn phòng.
Nói rồi cả ha cùng ra ngoài gọi người đến giúp. Còn ông Dương thở phào nhẹ nhỏm. Cũng may là ông nhanh trí nghĩ ra cách này. Nếu không đã bị Hiệp phát hiện rồi. Nhưng ông cũng tức giận vì đang chơi thì bị phá ngang, tinh trùng vẫn chưa xuất ra được. Nhất định ông phải nghĩ ra cách nào đó để được quan hệ với con bé Xuka thường xuyên hơn mà không bị ai làm phiền.
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc tới muộn tại nguồn: https://gaigoi.city
Căn phòng chìm vào trong yên lặng. Nghĩa vẫn nằm đó. Dung nằm bên cạnh trùm chăn kín từ đầu tới chân. Năm phút! Rồi mười phút trôi qua! Cô không động đậy, cũng không phát ra âm thanh nào. Có lẽ cô đã ngủ. Nghĩa thở dài. Có lẽ mình đã sai.
Trước giờ mình luôn xem con bé là em gái. Vậy mà hôm nay mình lại có những đụng chạm, những ham muốn thể xác như vậy. Nếu chuyện đó xảy ra thì làm sao mình nhìn mặt con bé, nếu lộ ra thì biết ăn nói sao với họ hàng ở quê. Người ta tin tưởng mình thế mà. Còn Thy nữa, cô ấy có tha thứ cho mình không? Hay là tan vỡ cả một gia đình.
Còn Dung, cô nằm đó, im lặng, và muốn nín thở để xem động tĩnh thế nào. Thật ra, cơ thể cô đã có những phản ứng từ khi bàn tay của ông Dương đụng chạm vào. Đó là những đụng chạm của đàn ông mà mấy năm rồi cô không cảm nhận được, kể từ khi thôi chồng.
Khi bàn tay của Nghĩa chạm vào da thịt, cô như muốn bốc cháy. Ngọn lửa ấy đã tắt lâu lắm rồi. Không ngờ bây giờ nó bùng lại. Cô cũng muốn được làm tình. Cô muốn được thỏa mãn.
Với Nghĩa, cô biết anh cũng đang thèm khát cô. Hay chỉ là mục đích giải tỏa nhu cầu sinh lý. Dù với lý do nào, cô cũng sẵn sàng giúp anh thỏa mãn nhu cầu ấy. Một phần xem như cô trả ơn nghĩa mà bấy lâu nay Nghĩa đã giúp mình. Những gì Nghĩa làm đã thay đổi cả cuộc đời cô. Dù lấy cả mạng để trả cho anh, cô cũng không tiếc.
Về tình về lý, cô đã sẵn sàng rồi. Nhưng cô không thể chủ động dâng hiến được. Cô nín thở chờ đợi, âm đạo bắt đầu tiết ra nước nhờn. Nghĩa ơi, chỉ cần anh chủ động thêm một lần nữa, em sẽ là của anh.
Năm phút! Mười phút lại trôi qua. Căn phòng khách sạn càng yên tĩnh trong ánh sáng nhạt nhòa…
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc tới muộn tại nguồn: https://gaigoi.city
Giờ phải làm sao đây? Thằng nhỏ trong quần cứ biểu tình thế này làm sao mà ngủ được. Hay là tấn công Dung? Con bé đã từ chối mình hai lần rồi. Giờ mà thử thêm một lần nữa nếu thất bại sẽ mất mặt lắm. Không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Nhưng mà… không chịu đựng được nữa rồi. Khó chịu quá. Phải liều một lần nữa xem sao. Tới đâu thì tới.
Nghĩ thế, Nghĩa rón rén kéo tấm chăn lên khỏi người Dung một khoảng, đủ để bàn tay còn lại chui vào trong. Đây rồi! Bàn tay của Nghĩa đã chạm vào được làn da mát lạnh ở bụng của Dung. Anh xoa nhẹ mấy cái. Vẫn là không gian yên tĩnh. Dung không phản ứng gì. Tuyệt vời quá! Dung đã không phản đối. Hay là cô đã ngủ?
Mặc kệ cô ngủ hay thức, Nghĩa biết mình đã thành công bước đầu rồi. Được xoa vào làn da bụng êm ái trong cơn nứng tột độ thế này, mà lại là bụng của người mình chưa từng dám nghĩ tới, bụng của cô em gái mình.
Nghĩa cứ xoa bụng Dung như thế được vài phút. Thật ra anh cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào nữa. Bàn tay mình nên nhích lên phía trên hay tiến sâu xuống dưới phần bụng. Cả hai đều là vị trí nhạy cảm nên câu chuyện tiếp theo sẽ rất khác. Vì chăn đã trùm kín mặt Dung. Anh không biết biểu cảm của cô thế nào mà ứng phó.
Trong khi đó, từ lúc bàn tay Nghĩa chạm vào da thịt mình, Dung đã cố cắn răng để tiếng rên không bật ra khỏi miệng. Cơ thể cô như có hàng vạn con kiến đang bò xung quanh, đầu ngón chân và ngón tay cố bấu vào ga giường. Âm đạo đã tiết chất nhờn…
Đến lúc không thể kìm nén được nữa, hai hàm răng trắng của Dung buông nhau ra thì miệng cô cũng cất lên một tiếng thở dài, những tiếng rên đầu tiên cũng bật qua kẽ môi.
Ô hay! Nghĩa cảm thấy vui trong lòng. Con bé đã cất tiếng rên. Có lẽ nó đã bị kích thích. Nó đã đồng ý cho mình đụng chạm cơ thể. Nghĩ thế, Nghĩa mạnh dạn vuốt tay mình từ bụng xuống lưng quần của Dung. Ngay lập tức bụng cô tự động hóp lại cho bàn tay Nghĩa chui vào quần mình dễ dàng.
Những ngón tay của Nghĩa lách qua cả quần lót, chui qua cánh rừng rậm rạp, tìm đến hang động. Ướt quá rồi. Dung cũng nứng lắm rồi. Nghĩa nhanh chóng cho ngón tay mình vuốt ve mép thịt rồi chui vào trong âm đạo Dung.
– Ư… um… um. Dung không kiềm chế nữa mà cất tiếng rên thoải mái. Chỉ có điều Nghĩa không được nhìn thấy gương mặt Dung lúc này. Cô vẫn giữ chặt tấm chăn đắp kín nữa người phía trên của mình.
Hai ngón tay của Nghĩa vẫn ra sức móc lồn Dung. Nước nhờn cô tuôn ra ướt cả bàn tay của Nghĩa. Kèm theo đó là âm thanh nhóp nhép rất kích thích.
Đến lúc này Dung không chịu nổi nữa rồi. Cô tung chăn ra khỏi người rồi bật ngồi dậy. Cô cởi chiếc áo vứt sang ghế bên cạnh giường. Tiếp theo cô bật khuy áo ngực ra làm cặp vú mình nẩy lên trước mặt Nghĩa.
Xem như đã ngầm hiểu ý nhau, Nghĩa kéo quần dài và cả quần lót ra khỏi chân Dung. Xong anh tự cởi quần áo mình vứt sang một bên. Cả hai nằm xuống bên cạnh nhau. Nghĩa đưa tay bóp một bên vú Dung. Cặp vú mà bao thằng đàn ông thèm khát đang nằm trong lòng bàn tay Nghĩa.
Anh đưa môi vào định hôn môi Dung nhưng cô né tránh:
– Đừng… hôn em. Chỉ làm tình thôi. Thỏa mãn anh là được rồi.
Nghĩa không hiểu sao Dung không cho mình hôn. Nhưng không quan trọng nữa rồi. Giờ anh phải tập trung vào công việc chính của mình. Anh cúi mặt xuống bú vú của một người phụ nữ mà nhiều người thèm muốn.
– Um… um. Dung chỉ thấy Nghĩa bú cô như một đứa trẻ thèm sữa mẹ lâu ngày.
– Ư… hơ… Ư… ư. Đến lượt Dung cũng không kiềm chế được những âm thanh vô nghĩa từ miệng mình. Cô vội đưa tay lấy chăn trùm mặt mình lại. Cô sợ Nghĩa nhìn thấy gương mặt mình lúc này lắm. Thật xấu hổ!
Nghĩa chỉ bú vú được một lúc thì không chịu nổi nữa rồi. Anh vội xuống dưới, dựng chân Dung đứng lên thành chữ M. Rồi anh quỳ xuống, đưa hai gối mình đan vào trong ấy.
Nghĩa cầm dương vật rê dọc mép lồn Dung. Có lẽ đã đủ độ ẩm ướt để cho vào rồi. Dung che mặt lại nên không nhìn thấy gì. Cô chỉ cảm nhận được “nó” đang cọ xát với miệng lồn mình. Có lẽ “nó” chuẩn bị chui vào rồi. Ôi, cái lồn mình mấy năm nay tưởng như đã khép chặt rồi. Bây giờ lại chuẩn bị đón nhận “khúc thịt” thứ hai của cuộc đời.
Đầu khấc của Nghĩa vừa tách hai mép âm đạo Dung thì vội vàng chui thẳng vào trong. Dung nấc lên một tiếng khi cả chiều dài dương vật Nghĩa nằm trong âm đạo mình. Tiếp theo cô chỉ nghe được âm thanh phạch phạch sau những cú dập của Nghĩa.
– Ư… ơ… ơ… anh ơi…
Mặc cho Dung rên la, kêu tên mình, Nghĩa vẫn ra sức dập. Mặc dù không thể thấy gương mặt cô có cảm xúc như thế nào, nhưng anh vẫn có thể ngắm được cơ thể trần truồng của cô em gái mà mình như em ruột đang nằm trước mặt để mình nhấp từng cú như thế này.
– “Ui. Ui. Mình đang làm tình với em gái mình đây sao? Đây là mơ hay thật?”
Dòng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu Nghĩa ngay lập tức biến thành một luồng điện, chạy dọc từ não xuống sống lưng, rồi truyền vào dương vật mình. Luồng điện ấy như một chất kích thích cực mạnh làm tình trùng của Nghĩa cũng phóng ra ào ạt, làm anh không thể nào ngăn lại được.
Nghĩa thở dốc. Anh nằm gục xuống người Dung. Cô đưa tay xuống cầm lấy dương vật Nghĩa. Nó đã mềm rồi. Anh “ra” rồi. Dung lại thở dài, rồi đưa tay vuốt ve an ủi Nghĩa:
– Không sao đâu anh! Mình ngủ thôi!
Cả hai chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng đêm trôi qua nhanh quá. Chưa gì trời đã sáng. Cả hai đều không muốn mở mắt ra, vẫn muốn đêm kéo dài hơn nữa. Không phải vì mệt mỏi. Mà là họ sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây? Câu nói đầu tiên họ sẽ nói với nhau là gì đây. Cả hai cùng chung một suy nghĩ. Biết làm sao để mở lời với nhau.
Dung vẫn nằm trong vòng tay của Nghĩa. Có lẽ tối qua cả hai vẫn giữ nguyên hiện trạng, lười mặc quần áo vào nên giữa đêm thấy lạnh. Cô rút vào vòng tay của Nghĩa. Dù sao da thịt của người khác giới vẫn là cách sưởi ấm hiệu quả nhất.
– Nằm trên tay anh cả đêm có thấy ấm áp không? – Có lẽ đây là cách hay nhất để Nghĩa mở lời trước.
– Em không biết nữa. Nhưng anh có tê tay không?
– Anh không sao. Tay anh vẫn còn khỏe mà.
Cả hai cố tình đẩy đưa câu chuyện lòng vòng nhưng cuối cùng cũng phải vào vấn đề chính:
– Tại sao tối qua anh lại làm chuyện đó với em?
– Anh xin lỗi… Anh không kiềm chế được bản thân – Nghĩa ấp úng.
– Còn em? Tại sao không phản đối mà để anh làm như vậy? – Nghĩa quay qua chất vấn Dung.
– Anh nói hay quá ha. Em kháng cự mà được à? Với lại anh kích thích em như vậy làm sao em chịu nổi.
– Vậy là lỗi của anh hả? Bây giờ anh phải làm sao đây?
Dung im lặng một lúc rồi mới trả lời:
– Anh cứ xem em như tình một đêm, giống như những mối tình một đêm khác của anh đi! Em không xen vào hạnh phúc của anh đâu. Chúng ta cùng xem đêm qua như một giấc mơ. Khi bước ra khỏi phòng này thì giấc mơ cũng kết thúc. Không ai được nhắc lại nữa. Chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau. Đồng ý nhé!
Nói rồi Dung đưa ngón tay út của mình lên. Nghĩa cũng đưa ngón út của mình ngoéo vào ngón tay của Dung:
– Ok em gái! Nhất trí!
Nhưng chưa đầy một phút sau, Nghĩa lại nẩy ra ý kiến:
– Bây giờ mình chưa ra khỏi phòng. Có nghĩa là vẫn còn trong giấc mơ. Anh muốn giấc mơ kéo dài thêm một chút nữa được không?
– Anh tham lam quá! – Nói rồi Dung đưa tay mình xuống dưới cầm lấy dương vật của Nghĩa. Cô ngạc nhiên khi nó đã “chào cờ” từ lúc nào.
– Thế nào? Có đồng ý không? – Nghĩa quay người sang áp mặt sát vào Dung hỏi.
Dung không trả lời. Cô chỉ mỉm cười rồi khẽ gật đầu. Nghĩa nhanh chóng úp mặt vào cặp ngực thuộc hàng “top” của Dung. Anh ngậm núm vú của cô vào miệng mà bú mút. Trong khi tay anh se núm vú còn lại. Lần này Dung không lấy chăn che mặt lại nữa. Cô nhìn Nghĩa bú vú mình rồi đưa cả hai bàn tay ôm lấy đầu anh.
Nghĩa đưa tay xuống sờ âm đạo Dung. Thấy nước đã tràn ra tới cửa miệng hang động rồi, Nghĩa muốn lập tức cho dương vật mình chui vào ngay. Có lẽ anh sợ để lâu sẽ đánh mất cơ hội.
Anh không ngồi dậy mà vẫn nằm đè lên người Dung, hai chân anh xuôi thẳng song song với chân của cô. Hai tay vẫn tham lam bóp cặp vú khủng của cô trong khi dương vật cứ trượt dọc theo miệng âm đạo mà không vào được.
Bây giờ Dung đã nhắm chặt mắt lại, miệng thở hổn hển nhưng vẫn cố nhắc nhở Nghĩa:
– Anh… phải hỗ trợ nó mới vào được chứ.
– Hỗ trợ thế nào? – Nghĩa vẫn không ngừng đẩy đưa dương vật mình và trêu chọc Dung.
– Anh dùng tay… cho nó vào đi.
– Nhưng tay anh bận bóp vú em rồi.
Dung không chịu nổi nữa rồi. Cô đưa tay mình xuống dưới tìm dương vật Nghĩa. Cô cầm nó rồi canh chỉnh cho đầu khấc ngay cửa âm đạo rồi nhấn vào. Khi đầu khấc vừa chui qua miệng lồn Dung thì Nghĩa ra sức nắc mạnh một cái.
– Á. Chết em.
Nghĩa đẩy hết con cặc mình vào lồn Dung. Anh lại kéo ra gần hết rồi đẩy hết vào trong. Cảm giác nóng ấm lan tỏa khắp cả thân cặc Nghĩa. Sướng quá! Anh càng kích thích hơn khi nghe tiếng nấc thoát ra từ miệng cô em gái mỗi khi anh thút cặc mình vào.
Không kiềm chế được nữa rồi. Nghĩa ngồi dậy, cầm hai chân Dung gác lên vai mình. Hai tay anh bám vào eo Dung rồi ra sức nhấp. Lần này thì thật sự kích thích hơn đêm qua rồi. Anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô em gái khi vừa nhấp cặc liên tục vào lồn cô.
– “Mình lại được đụ em gái mình nữa rồi. Không phải giấc mơ!”. Dòng suy nghĩ ấy lại xuất hiện trong đầu Nghĩa. Không xong rồi! Nó nhanh chóng chạy ra khỏi não anh rồi lại chạy dọc các dây thần kinh truyền đến dương vật, nhanh chóng biến thành tinh trùng phóng thẳng vào âm đạo Dung.