Phần 2
Trời đã tối từ lâu, ông Ba lững thững bước ra ngoài nhìn ngó cổng nẻo trước khi đi ngủ. Khi vừa quay lưng tính bước vào nhà, ông Ba chợt thấy lấp loáng ánh đèn xe và tiếng xe máy đang chạy vào con dốc nhỏ hướng về phía khu nhà mấy căn có nhà ông ở. Chiếc xe máy vừa chạy tới gần nhà ông chợt loạng choạng, ánh đèn xe lấp loáng chiếu chao đảo không bình thường, trời tối nên ông chưa kịp nhận ra ai nhưng bản tính hay quan tâm đến mọi người nên ông lật đật bước xuống con đường nhỏ trước nhà mình, vừa lúc chiếc xe cũng đi tới gần ông và dừng lại. Người ngồi trên xe máy vừa kịp chống chân xuống đất nhưng có vẻ không được bình thường, ánh đèn hắt ra từ trên hiên nhà làm ông Ba kịp nhận ra đó là Hồng Thủy, cô hàng xóm xinh đẹp ở cách nhà ông vài căn. Lật đật bước nhanh tới, cầm tay lái chiếc xe, ông Ba hoảng hốt:
– Cô Thủy bị sao?
Tiếng trả lời yếu ớt, mệt nhọc bật ra:
– Ai đó? Ủa, anh Ba hả, em cũng không biết sao nữa, về tới đầu đường tự nhiên em thấy chóng mặt, mệt quá, anh Ba…
– Chết, coi chừng cô trúng gió… Cô đi được không? Đưa xe đây anh dắt vô cho, đi không được thì vịn vô xe nghe…
Vậy là, ông Ba dắt chiếc xe máy của Hồng Thủy đi trước, nàng vịn tay vào đuôi xe, mệt nhọc đi theo ông về nhà mình…
Cả ông Ba Nguyên và Hồng Thủy đều không để ý trong đêm tối, trên cửa sổ lầu một, phòng ngủ nhà ông Ba có một đôi mắt long lanh của một người phụ nữ xinh đẹp không kém Hồng Thủy đang nhìn xuống chỗ hai người, miệng mỉm cười rất dễ thương…
Dắt chiếc xe vô nhà, dựng chân chống xong, ông Ba quay lại đưa tay tính đỡ Hồng Thủy lại ghế salon ngồi:
– Cô Thủy làm sao rồi, có cần anh kêu mấy đứa nhỏ dậy giúp cô không?
Nàng lắc đầu:
– Chắc em không sao đâu anh Ba, ngồi nghỉ một chút chắc khỏe lại à. Em lại làm phiền anh Ba nữa rồi, em…
Ông Ba cười nhẹ:
– Cái cô này, hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau… Cô cứ nói vậy, bữa sau anh Ba không thèm quan tâm tới mẹ con cô nữa à… Thôi lại ghế ngồi đi…
Vừa nói, ông Ba vừa đưa tay ra dìu Hồng Thủy bước lại ghế salon. Chỉ vài bước chân từ chỗ để xe tới ghế, nhưng trong lòng nàng chợt bật lên một sự xúc động kỳ lạ. Sự quan tâm ân cần của ông Ba, nụ cười và giọng nói ấm áp, hiền lành của ông, khi được ông dìu tới salon, mùi đàn ông từ người ông thoang thoảng làm nàng cảm thấy ấm áp và cộng với sự tiếc nuối mơ hồ nào đó thoáng qua trong trí… Nỗi mệt nhọc sau khi đi dự tiệc cưới về trong nàng như được ông xua tan mất không còn tăm tích!
Ngồi xuống ghế, nàng nhìn ông với một ánh mắt ngập tràn sự biết ơn và long lanh trong đó là một sự yêu thương mơ hồ mà chính trong tâm nàng cũng chưa rõ ràng. Chỉ có điều nàng biết chắc, ở bên cạnh ông, nàng cảm thấy được bình yên, mọi sự lo toan, nỗi mệt nhọc, chán chường dường như không hề có… Từ lâu lắm rồi, kể từ ngày phải sống một mình nuôi hai đứa con gái, Hồng Thủy chưa có một cảm giác nào tương tự như vậy đối với bất kỳ người đàn ông nào. Vậy mà, với ông, nàng lại có những cảm nhận lạ lùng như vậy…
Ba Nguyên nhìn nàng lo lắng:
– Cô Thủy đỡ nhiều chưa? Để anh đi lấy cho cô ly nước uống…
Nói xong, ông quay lưng bước lại phía kệ nước lọc sát chân cầu thang rót cho nàng một ly nước đầy. Nhìn đàng sau lưng ông, trong lòng nàng bất giác dâng lên một sự cảm kích, một sự biết ơn đặc biệt bao phủ tâm trí nàng… cổ nàng tự nhiên nghẹn lại, nước mắt trào ra không thể kìm nén được… Ông Ba bưng ly nước quay lại đưa cho nàng. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng chợt đẫm nước mắt, ông bối rối:
– Sao… sao vậy Thủy… Anh nói gì, làm gì cho cô buồn hả… Sao… sao cô khóc…
Khóe môi Hồng Thủy chợt ẩn nụ cười, nàng đưa tay đỡ ly nước và kéo ông lại:
– Không, không có gì đâu anh Ba. Anh ngồi xuống đây với em một chút đi. Em khỏe rồi…
– Ờ… Vậy mà cô làm anh hết hồn…
Nàng nhích người vô một chút, nhường chỗ cho ông ngồi xuống. Hớp mấy hớp nước, đặt ly nước xuống bàn, nàng quay qua hai tay cầm lấy hai bàn tay ông. Đôi bàn tay của ông ấm nóng lạ thường, chỉ cầm bàn tay của ông thôi, nàng đã cảm thấy một niềm vui, một điều hạnh phúc mơ hồ nhè nhẹ len vào trái tim tưởng chừng đã khô lạnh vì thời gian đã qua của nàng…
Nắm hai bàn tay của ông trong tay, nàng nhìn thật sâu vào đôi mắt ông, nhỏ nhẹ:
– Anh Ba biết không, mẹ con em mang ơn anh chị nhiều lắm…
Ông định mở miệng ngăn cản không cho Hồng Thủy nói nữa, nhưng nàng lắc đầu:
– Đừng, anh Ba đừng có ngắt lời em. Để cho em nói hết những gì ấp ủ trong lòng em lâu nay, nghe…
Ông gật đầu, mỉm cười:
– Thôi được, cô Thủy có gì muốn nói thì cứ từ từ nói đi… Anh sẵn sàng nghe cô đây…
– Từ ngày em về đây ở, bảy – tám năm rồi, gia đình em thì ở xa, chỉ có ba mẹ con với nhau… Nếu không có anh chị Ba yêu thương, quan tâm, chăm sóc, giúp đỡ, chia sẻ… mỗi ngày thì không biết bây giờ mẹ con em ra sao nữa… nên ân tình mà anh chị dành cho mẹ con em nhiều lắm, em không biết nói sao nữa…
Nói đến đây, nàng chợt ngừng lại, nước mắt lại tràn khỏi khóe mi, lăn dài xuống đôi má đầy đặn, mịn màng…
Ba Nguyên ngồi im lặng, đôi tay vẫn cứ để yên trong lòng bàn tay trắng trẻo, mềm mại của nàng… ông cũng đã tính rút lại, nhưng sợ làm nàng tổn thương nên thôi… Lắng nghe nàng nói, bây giờ, lần đầu tiên ông có cơ hội ngồi sát bên nàng, lặng ngắm khuôn mặt và… cả thân hình nàng rõ ràng dưới ánh đèn sáng sủa trong phòng khách nhà nàng. Đi dự tiệc cưới nên Hồng Thủy chọn một bộ váy đen với những bông hoa li ti màu đỏ dài hơi quá gối, bây giờ nàng đang ngồi cạnh ông, gấu váy nhích lên để lộ đôi đầu gối tròn nhỏ, trắng ngần của nàng và một chút phần da của hai đùi… chiếc váy có lớp lót ngực nên nàng không mặc áo ngực, thấp thoáng dưới ánh đèn sáng, ông nhìn thấy một phần khe ngực sâu với một chút đôi bầu vú trắng sữa nhô lên trên phần cổ áo… Ông chợt giật mình khi nghe nàng nói:
– … Nếu ngày xưa em gặp một người đàn ông như anh Ba đây thì có lẽ cuộc sống của mẹ con em không như bây giờ… Em chỉ ước ao hai đứa con gái em có một người cha như anh Ba để tụi nó được săn sóc, vỗ về và bảo vệ… chị Ba thật hạnh phúc khi có anh…
Rồi như không dằn được cơn xúc cảm dâng tràn, Hồng Thủy chợt nhích người lại, úp mặt vào lòng ông, thổn thức:
– Anh Ba đừng có cười em, khinh khi em nghe… Em quý mến anh Ba nhiều lắm, và nhiều khi em cũng tự hỏi mình mỗi khi nghĩ về anh… Em có cảm giác rất muốn anh ở bên cạnh em…
Nàng trở mình, ngồi thẳng lên, mắt nhìn ông:
– Anh Ba có cười chê em không? Một người phụ nữ mà lại đi nói điều như vậy với anh…
Đưa hai tay ôm choàng lấy nàng, ông lắc đầu:
– Không, không… Anh không nghĩ gì hết… Em có quyền nói ra những gì em cảm nhận, bằng trái tim, bằng suy nghĩ của em… Em không phải là đứa con gái mới lớn, bồng bột… Anh tin em đã suy nghĩ ra sao rồi mới nói, anh tôn trọng suy nghĩ và tất cả những điều em nói…
Nói đến đây, ông Ba chợt nhớ đến những gì vợ ông nói với ông trưa nay trước khi hai người làm tình… Bản năng một người đàn ông khi ôm một thân thể mềm mại, ấm áp của một người phụ nữ trong tay của ông bị đánh thức, con cu của ông bắt đầu cương dần dưới háng… Ông hít một hơi dài, mùi hương thân thể của Hồng Thủy đầy ắp trong lồng ngực ông… Hơi đẩy nàng ra một chút, ông nhìn vào mắt nàng:
– Em có biết em là một người phụ nữ xinh đẹp, đầy sự lôi cuốn không? Khi em nghĩ đến anh với tấm lòng như vậy, anh rất cảm kích và… hạnh phúc… Nhưng mà, anh có gia đình riêng của anh, em không sợ em thiệt thòi sao, Thủy?
Nàng mạnh dạn lắc đầu:
– Điều này là em có nghĩ đến, nghĩ đến thường xuyên luôn… Nhưng em cũng không biết tại sao em vẫn luôn hướng về anh với tình cảm như vậy… Em chấp nhận, miễn sao anh chỉ yêu thương một chút xíu thôi là được… em không giành giật anh với chị Ba đâu… em biết em nên làm gì và không nên làm gì…
Ông Ba chỉ còn biết lắc đầu cười. Ông nhìn nàng thật lâu. Hồng Thủy thấy ông chỉ nhìn nàng và không nói gì nữa, nàng chợt đỏ mặt:
– Sao anh nhìn em dữ vậy?
– Tại… tại anh không nghĩ là bây giờ anh mới phát hiện em xinh đẹp như vầy…