Phần 530: Giúp mẹ vợ ăn cơm
Thành phố đêm rực rỡ và nhộn nhịp, ánh đèn neon rực rỡ uốn lượn quanh co, giống như một con rồng lửa không bao giờ ngủ.
Thời gian ở bệnh viện Tần Phỉ Tuyết đã ngủ cả ba ngày thế nên lúc này không có một chút buồn ngủ nào, tinh thần tỉnh táo mười phần, cho nên Thẩm Hạo đỡ nàng nằm trên sô pha, giúp nàng bật TV, sau đó liền đi vào phòng bếp nấu cơm tối.
Kết quả chờ đến khi cơm được nấu xong, Thẩm Hạo lần lượt gọi điện thoại cho Trần Tư Tư và Tần Phỉ Vũ mới biết được hai người đều có việc không thể quay về ăn cơm chung được.
Tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Thẩm Hạo lại âm thầm cao hứng.
Hiện tại trong nhà chỉ có ta cùng mẹ vợ, đây chính là một cơ hội tốt, nếu như lúc này không làm chút chuyện kích thích gì thì thật sự là quá xin lỗi với đoạn thời gian tốt như vậy!
Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Hạo thật cẩn thận dìu Tần Phỉ Tuyết ngồi xuống.
Bởi vì Tần Phỉ Tuyết chỉ là bị vẹo thắt lưng, hơn nữa vết thương cũng không quá nặng, ngoại trừ không cách nào khom lưng cùng làm các động tác mạnh ra, chuyện còn lại đều xử lý bình thường.
Nhìn bốn món mặn một canh sắc hương đầy đủ trên bàn cơm, Tần Phỉ Tuyết không khỏi khen ngợi một câu:
“Tiểu Hạo, không nghĩ tới tài nấu nướng của con lại tốt như vậy nha, thật sự là để cho dì mở rộng tầm mắt đấy.”
Nghe nói như thế, Thẩm Hạo cười hắc hắc, cởi tạp dề rồi ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện:
“Dì, những ngày sau mỗi ngày có thể dì đều sẽ phải ăn đồ ăn do con làm, đến lúc đó cũng đừng chê không ngon đấy nhé.”
Tần Phỉ Tuyết cười nhạt, không trả lời, cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn ăn cơm.
Nhưng quá trình này lại rất gian nan, dù sao giơ tay lên cũng sẽ có ảnh hưởng đến thắt lưng.
Thấy thế, Thẩm Hạo vốn là người cực kỳ am hiểu cách quan sát há có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Vừa thấy có, cơ hội, hắn lập tức đứng thẳng dậy sau đó ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh nàng, vươn tay lấy đôi đũa ra khỏi tay nàng.
“Hành động này của hắn nhất thời khiến Tần Phỉ Tuyết có chút bối rối.”
“Tiểu Hạo, con… con muốn làm gì?”
“Dì, dì bị thương ở thắt lưng, hoạt động khó khăn, con làm như vậy đương nhiên là muốn giúp dì ăn cơm nha, nếu không thì còn có thể làm cái gì nữa?”
Nói xong, hắn gắp một đũa thức ăn đặt lên bát sau đó tiếp tục đưa đến bên miệng Tần Phỉ Tuyết.
Quan sát gần như thế, Thẩm Hạo phát hiện mẹ vợ tương lai của hắn thật sự là đại mỹ nữ khó gặp.
Tuy rằng tuổi đã gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng phi thường tốt, năm tháng cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết ở trên khuôn mặt nàng, ngược lại còn giúp nàng có thêm một cỗ ý vị đặc biệt của nữ nhân thành thục.
Khuôn mặt trái xoan tinh xảo, lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt phượng trong veo, mũi quỳnh vừa vặn cùng với cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận như anh đào, tỷ lệ ngũ quan cực kỳ hoàn mỹ.
Da thịt thì trắng nõn sáng bóng, khí chất dịu dàng lại mê người, hoàn toàn là một thiếu phụ da trắng xinh đẹp điển hình.
Hơn nữa dáng người nàng còn tốt như vậy, chỗ nên thẳng thì thẳng, chỗ nên vểnh thì vểnh, lồi lõm có trí, yểu điệu diệu mạn.
Đặc biệt là đôi chân thẳng tắp cân xứng kia, tuy rằng so ra không thon dài bằng Sở Uyển Ngôn, nhưng bởi vì quanh năm luyện tập yoga, không có lấy một chút mỡ dư thừa.
Vòng eo thì thon gọn, đường cong duyên dáng, trắng nõn nhẵn nhụi.
Thậm chí có đôi khi Thẩm Hạo còn thầm suy nghĩ, nếu Tần Phỉ Tuyết mang tất đen, lại phối hợp với một bộ đồ ngủ tình thú gợi cảm trêu người, nằm ở trên giường tùy ý để hắn dùng đủ mọi cách đùa bỡn, vậy thì tốt biết bao?