Phần 430: Ý tưởng lớn mật
Về phần Thẩm Hạo thì bị nàng cố ý phơi ở một bên, cũng không thèm liếc mắt một cái.
Thấy thế, Thẩm Hạo đành phải cười khổ kéo quần lên, đem món tiền vốn dưới háng đang quật cường ngẩng đầu miễn cưỡng ép vào khuôn khổ.
“Sao anh còn chưa chịu đi? Anh muốn giúp em thay tã cho con em sao?”
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Hạo vội vàng xua tay lắc đầu, mang theo vẻ mặt buồn bực cùng không cam lòng đẩy cửa rời đi.
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên Thẩm Hạo làm chính là chạy vào phòng tắm dội nước lạnh một trận, lúc này mới miễn cưỡng giảm bớt được dục hỏa trong người.
Nhưng khi nằm ở trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng hương diễm kích thích vừa rồi, hắn lại trằn trọc không cách nào ngủ được.
“Đêm dài đằng đẵng, giường đơn gối chiếc thật khó ngủ mà, người ta đều nói nữ nhân khi ở một mình sẽ trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo, thế nhưng nam nhân cũng không ngoại lệ nha!”
Lẩm bẩm nói xong, Thẩm Hạo xoay người, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ cùng với cảnh đêm phương xa, trong đầu dần dần toát ra một ý niệm lớn mật.
Hắn phải tìm một người phụ nữ đến đây sống chung!
Đặc biệt là sau loại tình huống như hôm nay, tư vị dục hỏa thiêu thân mà không thể phát tiết thật sự là quá khó chịu.
Trần Tư Tư vì lý do công ty quá xa chỗ này nên không muốn dọn đến ở cùng nhà với hắn, chuyện này cũng không còn biện pháp nào khác, thế nhưng hắn vẫn có thể tìm một người phụ nữ khác đến ở chung nha.
Chỉ là thoáng nghĩ một chút, Thẩm Hạo liền chọn được người thích hợp, không khỏi nhếch miệng cười ngây ngô.
Ngày hôm sau trên đường đến công ty, Thẩm Hạo liền gửi cho Trương Uyển một tin nhắn wechat, nói muốn hẹn nàng buổi tối tan tầm cùng nhau gặp mặt.
Không đến hai ba giây, Trương Uyển liền nhắn tin trả lời lại, bảo hắn chờ nàng, đêm nay nàng sẽ đem đến cho hắn một kinh hỉ.
Cứ như vậy, Thẩm Hạo vui vẻ đi tới công ty, vừa bước vào liền đụng phải Tôn Đức đang nói chuyện vui vẻ với Trương Phi Vân.
Nhìn thấy hai người này, trong đầu hắn theo bản năng toát ra một thành ngữ: Lang bái vi gian (ý nói cấu kết với nhau làm việc xấu)
“Anh Hạo, chào buổi sáng.”
Trương Phi Vân sắc mặt không thay đổi, đứng ra chủ động tươi cười chào hỏi một tiếng.
Thẩm Hạo lại chỉ khịt mũi hừ một tiếng, xem như là câu trả lời, sau đó nhìn chằm chằm vào Tôn Đức.
Thằng nhóc thúi chết tiệt này, thật sự rất đáng hận!
Thầm mắng trong lòng một tiếng, bề ngoài Tôn Đức vẫn phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Giám đốc Thẩm, chào buổi sáng!”
Nghe hắn nói như thế, lúc này Thẩm Hạo mới cười hắc hắc, nói:
“Không sớm không sớm, hai người còn đến sớm hơn tôi mà.”
“Được rồi, đều đi làm việc của mình cả đi.”
Nhìn theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Thẩm Hạo, nụ cười trên mặt Tôn Đức và Trương Phi Vân cơ hồ đồng thời thu liễm không thấy bóng dáng đâu hết nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng.
“Tiểu tử thúi chết tiệt này, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tiểu nhân đắc chí kia của hắn, tôi liền muốn đấm cho hắn một phát chết tươi!”
“Anh Tôn, anh không cần phải nói đâu, chính em đây cũng có ý nghĩ như vậy đấy.”
“Ai… lời tuy là như thế, nhưng bây giờ chúng ta lại không thể chống đối lại hắn ta.”
“Quả thật là như thế, nhưng bất quá hắn cũng ngàn vạn lần không nên để cho tôi có cơ hội, một khi tôi bắt được cơ hội có thể đem hắn giẫm nát dưới chân, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua…”