Phần 205: Tần Phỉ Tuyết tức giận
Xem ra lần này thật sự là mình đã làm quá đáng, chọc cho mẹ vợ tức giận, nên làm cái gì bây giờ?
Xin lỗi… Phỏng chừng là vô dụng, nhưng nếu không xin lỗi, mẹ vợ vẫn sẽ giận mình, ai… Thẩm Hạo nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng khách, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có một cách tốt, chỉ có thể âm thầm trách cứ mình quá xúc động, làm ra loại chuyện này.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Tần Phỉ Tuyết quấn một bộ áo choàng tắm, đi ra.
Thấy thế, Thẩm Hạo vội vàng bước nhanh lên phía trước, “Dì, con…”…
“Tránh ra!”
Thanh âm lạnh lùng như băng của Tần Phỉ Tuyết làm cho Thẩm Hạo sửng sốt…
“Dì, là con không đúng, tất cả đều là lỗi của con, con không nên nhất thời tinh trùng thượng não, làm ra chuyện như vậy với dì.”
“Bây giờ ruột con đã hối hận đến xanh, con cam đoan sau này, khi ở nhà tuyệt đối sẽ không làm loạn với dì, dì, dì tha thứ cho con lần này có được không?”
Nhìn vẻ mặt nôn nóng bất an cùng hối hận bất đắc dĩ của Thẩm Hạo, tim Tần Phỉ Tuyết run lên, rất muốn tha thứ, nhưng vừa nghĩ tới phản ứng kịch liệt lần trước của Trần Tư Tư, liền quyết tâm không để ý tới hắn.
“Dì, dì tha thứ cho con lần này, con…”
Nhưng Thẩm Hạo còn chưa nói hết, đã bị Tần Phỉ Tuyết dùng sức đẩy ra, còn chưa kịp ngăn cản, nàng ấy đã thoáng cái đẩy cửa phòng ngủ ra, lắc mình đi vào.
Toàn bộ quá trình không nói một câu, cũng không nhìn hắn một cái. 6…
Xong rồi, lần này gây đại họa rồi, ai…
Nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong lòng Thẩm Hạo tràn đầy hối hận.
Sớm biết sẽ là tình huống như vậy, hắn vừa rồi cho dù nói cái gì cũng sẽ không làm ra loại chuyện này đối với mẹ vợ.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, Tần Phỉ Tuyết rõ ràng là phi thường tức giận, căn bản không phải diễn kịch.
Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây?
Mang tâm tình hối hận, Thẩm Hạo nằm trên giường, lăn qua lộn lại cũng khó có thể ngủ được.
Trong đầu đều đang suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể làm cho Tần Phỉ Tuyết bớt tức giận, tha thứ cho hắn.
Cứ như vậy lăn qua lăn lại cho đến khi trời sắp sáng, hắn mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Hạo đang ngủ mơ mơ màng màng, thì bị Trần Tư Tư kéo ra khỏi giường.
“Không thấy đã mấy giờ rồi sao, sao còn ngủ như vậy chứ? Nhanh lên, mẹ em đã nấu bữa sáng xong rồi.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo nhất thời bừng tỉnh, một màn tối hôm qua như thủy triều đánh về phía hắn, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Vội vã thức dậy mặc quần áo, khi đi vào phòng tắm để rửa mặt và đánh răng, hắn bí mật nhìn vào nhà bếp.
Tần Phỉ Tuyết đang bận rộn nấu bữa sáng, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ biểu tình nào trên mặt.
Chỉ chốc lát sau Tần Phỉ Vũ cũng tỉnh lại, sau khi rửa mặt xong, bốn người ngồi vây quanh bàn ăn sáng.
Trong lúc đó, Tần Phỉ Tuyết một câu cũng không nói, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Hạo một cái, chỉ lo vùi đầu ăn sáng.
Cả người thoạt nhìn lạnh như băng, lông mày cong nhíu chặt, tựa hồ có chuyện phiền lòng gì đó.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao lại trông giống như có chuyện khiến mẹ không hài lòng?”
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạo khẽ động, vội vàng dựng thẳng lỗ tai, giả bộ nghiêm túc ăn sáng.
“Không sao, đừng hỏi nữa, mau ăn xong rồi đi làm đi.”
Ngữ khí Tần Phỉ Tuyết có chút không kiên nhẫn, Thẩm Hạo nhướng mày, cười gượng nói, “Dì đây là đang giận Tôn Đức đấy.”
Tần Phỉ Vũ vội vàng buông đũa xuống, “Chị, chị đừng tức giận nữa, em sẽ tự mình xử lý tốt.”
“Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn sáng đi.”