Phần 142: Bộ đồ trêu ngươi
“Được rồi, chụp cho em gần xong rồi, bây giờ đến lượt chị.”
Nói xong, Trương Uyển dùng chân nhẹ nhàng đá Thẩm Hạo, đưa máy ảnh cho hắn.
Thẩm Hạo nhất thời có chút ngẩn người, đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên người,”Uyển… Trương tiểu thư, tôi không phải là nhiếp ảnh gia, tôi không biết chụp ảnh.”
Trương Uyển lập tức ra vẻ khó xử, “Như vậy sao, vậy để người ta dạy cậu.”
Không đợi Thẩm Hạo trả lời, nàng đã lắc mông đi về phía xe, sau đó ngồi vào, phanh một cái đóng cửa xe lại, đồng thời còn kính trên cửa sổ xe lên.
Làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là đang thay quần áo.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo nhất thời không vui.
Người đều bị lão tử thao hai lần, còn giả bộ rụt rè ngượng ngùng cái gì.
Vì thế hắn đi tới bên cạnh xe, gõ gõ cửa sổ xe, “Trương tiểu thư, có cái gì cần tôi giúp đỡ không? Tôi là người không có đặc điểm gì, chính là thích cởi quần áo người ta.”
Vừa dứt lời, cửa xe bên kia đột nhiên mở ra.
“Cởi quần áo cái quỷ gì, sắc lang, nhanh chóng chụp ảnh cho người ta.”
Thanh âm kiều mị vang lên, Thẩm Hạo nhất thời hai mắt thẳng tắp, bởi vì Trương Uyển thế nhưng thay đổi một thân bộ đồ người mẫu xe đua.
Dáng người của nàng vốn cao gầy đầy đặn, quần áo người mẫu bó sát, mặc trên người nàng có vẻ không vừa vặn, nhưng lại đem vóc người của nàng biểu hiện ra hoàn mỹ.
Đặc biệt là cặp vú đầy đặn trước đó, bị siết chặt đến mức chỉ chực chờ nhảy ra, cơ hồ muốn mở tung khóa kéo.
Đôi chân đẹp mang theo một đôi vớ màu đỏ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng mê người.
Cái váy da vô cùng ngắn, chỉ miễn cưỡng che khuất bộ vị riêng tư, khó khăn lắm mới có thể bao bọc hai cánh mông tròn trịa.
“Thấy đủ rồi chứ, còn không mau mau chụp ảnh cho người ta.”
Trương Uyển lắc mái tóc một chút, tay kia vén mái tóc trên trán lên, chậm rãi vuốt ra sau đầu, đồng thời đầu hơi cúi xuống, một đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm Thẩm Hạo.
Ánh mắt quyến rũ trêu người, ẩn chứa nước xuân, hơn nữa còn thỉnh thoảng chớp chớp một cái.
Đôi môi đỏ mọng được sơn son môi màu đỏ thẫm, hơi khép lại, lộ ra mấy chiếc răng trắng như tuyết, lưỡi nhỏ phấn nộn đặt ở giữa răng, lúc ẩn lúc hiện.
Thật là một tao phụ quyến rũ, lão tử hôm nay không làm cho hai chân ngươi nhũn ra, liền có lỗi với bộ trang phục này của ngươi!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Hạo sáng quắc nhìn Trương Uyển, “Tôi thật sự không biết chụp ảnh, nếu không Trương tiểu thư tay trong tay dạy tôi đi”
Nào biết Trương Uyển thế nhưng hờn dỗi một tiếng, “Nhấn nút chụp ảnh mà còn phải dạy sao, chỉ cần tôi tạo dáng tốt, cậu chỉ cần nhấn nút chụp thôi.”
Ý nghĩ thất bại, Thẩm Hạo có chút thất vọng, nhưng vẫn làm theo.
Mặc kệ Trương Uyển ăn mặc gợi cảm trêu người cỡ nào, mặc kệ hắn nói như thế nào, một trận đại chiến kéo dài là không thể thiếu!
Lúc này, chỉ thấy Trương Uyển khẽ cong đôi chân đẹp, nửa người trên tựa vào xe, hai tay tự nhiên rủ xuống. Ngực ưỡn lưng cong, lập tức tạo thành một đường cong duyên dáng.
“Được rồi, nhấn nút chụp đi.”
Nhìn Trương Uyển dưới ống kính càng lộ vẻ quyến rũ trêu người, yết hầu Thẩm Hạo gian nan trượt xuống, nhấn nút chụp.
Theo một tiếng “Tách” vang lên, Trương Uyển lập tức thay đổi một tư thế.
Chỉ thấy Trương Uyển nâng một chân đẹp giẫm lên mui xe, nửa người trên cong xuống, đầu ngẩng lên, nheo một con mắt phượng về phía ống kính, đồng thời vươn một ngón tay ngậm vào miệng.
Mẹ kiếp, đây quả thực là đang quyến rũ mình phạm tội mà!