Phần 117: Tâm sự
Ngay khi Thẩm Hạo cảm thấy rất xấu hổ, túi tiền đột nhiên chấn động, lấy điện thoại di động ra nhìn, đúng là Trương Phi Vân gửi tin nhắn Wechat cho hắn, tôi coi trọng cô gái mới tới này, đợi lát nữa nhớ phối hợp một chút.
Thẩm Hạo cười cười, thu hồi điện thoại di động.
Sở Uyển Ngôn cao lãnh đến lợi hại, tính tình cũng lớn, tiểu tử ngươi chỉ sợ không bắt được a.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Hạo vẫn quyết định phối hợp với Trương Phi Vân, dù sao quan hệ của hai người bọn họ cũng rất tốt.
“Tiểu Sở, Trương Phi Vân vừa rồi nói rất đúng, cô vừa mới tới, cũng nên cố gắng dung nhập vào tập thể chúng ta, sau khi quen thuộc làm việc cũng càng thêm thuận tiện nha, cô nói có đúng hay không”
Vừa dứt lời, Trương Phi Vân liền lấy xúc xắc, mặt mày hớn hở nhìn Sở Uyển Ngôn, “Sở tiểu thư, đến đây đi”
Những người này nghĩ rằng các hoạt động như vậy là tốt nhưng thực sự là rất nhàm chán!
Nghĩ tới đây, Sở Uyển Ngôn lạnh lùng lắc đầu…
“Tôi sẽ không uống rượu, cũng sẽ không lắc xúc xắc, càng không thích những trường hợp như vậy.”
Nói xong, trực tiếp đứng dậy, mở cửa rời đi.
Thẩm Hạo và Trương Phi Vân nhất thời hai mặt ngây thơ, nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến Sở Uyển Ngôn đột nhiên rời đi.
“Hẳn là anh quá nóng vội, biểu hiện quá kích động, làm cho người ta nhìn ra. Thật sự là nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng mà, tôi đi ra ngoài xem một chút, khu vực này rất loạn.”
Lo lắng Sở Uyển Ngôn xảy ra chuyện, Thẩm Hạo bỏ lại những lời này, rồi liền đi theo ra ngoài.
Dạo một vòng trái phải, rốt cục tìm được Sở Uyển Ngôn ở bồn hoa trước cửa.
Nơi này tương đối yên tĩnh, nàng không phải là ngồi đây tức giận đấy chứ?
Nhưng là ai chọc giận cô nàng, không lẽ là Trương Phi Vân sao? 8…
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo đi lên phía trước…
“Tiểu Sở, cô ngồi một mình ở đây làm gì, nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của cô, ai chọc cô tức giận vậy, nói cho tôi biết, tôi giúp cô trút giận.”
Nam nhân này, chẳng lẽ nhìn không ra bổn tiểu thư đang tức giận sao? Còn dong dài như vậy, thật sự là chán ghét!
Sở Uyển Ngôn nhướng mày liễu, liếc Thẩm Hạo một cái, lạnh lùng lắc đầu, “Chuyện của tôi, anh quản không được, tức giận này anh cũng không giúp tôi giải thoát được.”
Thẩm Hạo nhất thời vui vẻ, quả nhiên là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, cá tính mười phần a.
Bất quá tính cách như vậy ở nơi công sở sẽ không thể lăn lộn được, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Vì thế Thẩm Hạo nhẫn nại, ngồi xuống một bên nàng, “Mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng là cấp trên của cô, có chuyện gì cô có thể nói cho tôi nghe, cho dù tôi không giúp được cô, nhưng cũng có thể làm một người nghe trung thành.”
Lời nói tràn ngập quan tâm, làm cho trong lòng Sở Uyển Ngôn không khỏi cảm thấy ấm áp, vẻ mặt lạnh lùng cũng lập tức hòa hoãn lại.
“Là ba tôi ép tôi tới đây, nói là để cho tôi rèn luyện kỹ năng, nhưng tôi căn bản không muốn tới nơi này làm việc.”
Giọng nữ thanh thúy vang lên, làm cho Thẩm Hạo không khỏi nhíu mày.
Thanh âm rất dễ nghe a, đại học nàng ta theo học sẽ không phải là loại trường dạy người ta làm phát thanh viên đấy chứ?