Phần 30
“Cặp số 6, số 9, số 12 mời lên thi.” Tiếng của mc vang lên.
Ông Nam nghe vậy thì quay qua nhưng không thấy Phương đâu, ông đang định gọi thì Phương bất thình lình xuất hiện phía sau vỗ vai ông.
Ông Nam quay lại thì thấy Phương đã thay một bộ đồ khác, một chiếc quần legging màu đỏ bó sát ôm trọn thân dưới, bao bọc lấy đôi chân dài cùng bờ mông gợi cảm quyến rũ. Nàng mặc một chiếc áo phông màu trắng hơi mỏng nên có thể nhìn mờ mờ thấy chiếc áo lót đen phía trong đang phong ấn bộ ngực no tròn đầy đặn. Chiếc áo đó được Phương sơ vin phía sau một cách đầy chủ đích đó là khoe ra phần mông gợi cảm của mình.
“Đi thôi bác, người ta gọi rồi kìa.” Phương giục giã nói sau đó đẩy ông Nam cùng đi lên.
Khi Phương xuất hiện thì được những ánh mắt hướng tới, hầu hết đều khen ngợi nhưng cũng có vài người tỏ ra không ưa vì nghĩ Phương cố tình mặc như vậy để mọi người chú ý đến mình. Phương đã quá quen với việc này và nàng chẳng bận tâm, đối với nàng thì đẹp có quyền khoe thôi, những người chê nàng toàn là những người không bằng nàng nên ghen tị.
“Con nhỏ này… nhìn được phết đó chứ!” Ông Nam thầm đánh giá, Phương có lẽ là người phụ nữ có thân hình hoàn hảo nhất mà ông từng gặp, một thân hình có thể đem đi thi người mẫu mà không sợ bị trượt top 10.
Trước sự cổ vũ của mọi người và đặc biệt là Rina, ông Nam ngồi vào ghế. Bên cạnh có một rổ bóng bay mấy chục quả, Phương đứng phía trước cách ông vài bước chân và đang quay mông về phía mặt ông Nam, lúc này ông Nam có thể chiêm ngưỡng rõ hơn bộ mông tuyệt đẹp này, ông có ý nghĩ muốn úp mặt vào đó.
Hai đội bên cạnh cũng tương tự, chỉ có điều người ngồi như ông Nam là con trai còn người đứng như Phương là mẹ.
Khi quản trò hô bắt đầu thì ông Nam nhanh tay cầm quả bóng đặt lên đùi mình, Phương vừa đứng vừa quay lại thấy ông Nam đã đặt bóng vào vị trí liền lùi lại rồi ngồi xuống dùng cặp mông bạc tỷ của mình đè lên quả bóng làm nó nổ tung. Khi cặp mông của Phương đè lên đùi mình, ông Nam có thể vừa nhìn vừa cảm nhận nó một cách không thể nào chân thực hơn, bộ mông mềm mại ấy đang đè lên đùi ông, khi Phương dùng sức ấn mông xuống để làm quả bóng nổ thì cặp mông sau lớp vải bó kia rung lên từng nhịp, ông Nam nuốt nước bọt ngồi đó mà hưởng thụ, cặc trong quần cũng bắt đầu cứng lên.
Khi Phương ép vỡ quả bóng thì mông nàng nằm trọn trên đùi ông Nam, cứ như vậy 1 quả, 2 quả… 15 quả, đội của Phương và ông Nam đang dẫn đầu và bỏ xa những đội khác.
Ông Nam và Phương phối hợp một cách hoàn hảo, chỉ cần ông Nam lấy bóng đặt lên đùi là Phương đã chổng mông ra chờ sẵn để dập xuống.
“Bố ơi… chị Phương ơi cố lên!” Rina đứng bên ngoài cổ vũ rất sung, còn bố của Phương thì cũng chỉ cười cười rồi gật đầu. Ông cũng muốn tham gia lắm nhưng có bệnh về xương khớp, chân đau mà để con gái dập thế kia thì về nhà chỉ có đi xe lăn.
Chỉ còn 10 giây, quản trò bắt đầu đếm ngược.
Phương vì muốn giành chiến thắng nên giục ông Nam: “Nhanh lên bác ơi, đặt bóng vào đi.”
Ông Nam đã nhanh hết sức có thể, vừa ngắm mông vừa phải kiềm chế con cặc không cho nó sổ lồng.
Đến những giây cuối cùng, ông Nam với tay vào rổ thì phát hiện đã hết bóng, đúng lúc này Phương dập mông xuống ngồi thẳng lên đùi ông. Sau đó phát hiện không có bóng thì quay đầu lại, thấy bóng trong rổ đã hết cũng là lúc quản trò hô hết giờ.
Phương nhìn sang hai đội kia bóng trong rổ vẫn còn thì vui sướng ăn mừng, nàng ngồi trên đùi ông Nam vừa nhún vừa kêu lên những tiếng ăn mừng chiến thắng. Ông Nam không khỏi bất ngờ về hành động này, nhưng dù sao cũng sướng nên ông không ngăn cản.
Nhún trên đùi ông Nam được tầm 5 – 7 giây Phương mới nhận ra hành động của mình, nàng vội đứng dậy cười có chút xấu hổ với ông Nam sau đó kéo ông đứng dậy ăn mừng.
Đội của Phương và ông Nam làm nổ tổng cộng 40 quả bóng, là đội làm nổ nhiều bóng nhất nên đã giành giải thưởng là 2 triệu cùng một chiếc bánh kem nhỏ nhỏ xinh xinh.
“Thắng rồi bác ơi… chúng ta thắng rồi!” Phương nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Lát sau hai người mang phần thưởng đến chia vui vùng Rina và bố của Phương.
Phương nhờ một người đứng gần đó chụp cho vài tấm ảnh, ban đầu là 4 người nhưng sau đó chỉ còn ông Nam và Phương.
Phương đứng cầm phong bì 2 triệu, một tay đặt lên vai ông Nam còn nghiêng người hơi cong mông ra để khoe, đúng kiểu dáng chụp ảnh của mấy cô gái hiện nay. Ông Nam đứng cạnh tay cầm bánh kem.
Sau khi chụp vài tấm ảnh, Phương hí hửng ra mặt.
Chưa nghỉ được bao lâu thì trò chơi thứ 2 bắt đầu, trò này có tên tiếp nước. 6 người một đội có nhiệm vụ dùng miệng ngậm thìa múc nước từ một chiếc bình sang một chiếc bình khác, người đầu tiên múc nước rồi đổ lên thìa cho người thứ hai rồi cứ thế đem nước về chiếc bình thứ 2. Lần này đội chiến thắng không phải đội có Phương và ông Nam.
Trò thứ 3 là kéo co, trò này không có gì đặc sắc nên bỏ qua.
Đến trò chuyển bóng, hai người một đội như trò đầu tiên, hai người sẽ bị buộc một chân vào nhau và nhiệm vụ của họ sẽ là dùng đầu kẹp bóng bay đem tới nơi chỉ định. Trò này yêu cầu phối hợp ăn ý giữa hai người, để có thể cùng di chuyển một cách hiệu quả thì hai người nên khoác vai nhau, ông Nam và Phương cũng vậy.
Phương khi bỏ quốc ra vẫn cao ngang ông Nam trong khi ông Nam cao gần 1m7. Hai người có chiều cao tương đương nên việc kẹp bóng cũng rất dễ.
Khi bắt đầu, ông Nam hô đi theo nhịp để cả hai có thể cùng bước đi một cách dễ dàng mà không bị ngã, cả hai còn phải liên tục giữ cho quả bóng bay không rơi xuống vì nếu rơi thì phải quay về vạch xuất phát.
Trò này đội của ông Nam lại chiến thắng, và tất cả những trò 2 người 1 đội sau đó thì đội ông Nam đều giành chiến thắng. Mọi người không khỏi khen ngợi bố con nhà này ăn ý, họ tưởng hai người là bố con thật.
Sau một ngày chơi mệt nghỉ, buổi tối lại có một bữa tiệc diễn ra, yêu cầu của buổi tiệc là tất cả mọi người hãy đeo mặt nạ dạ hội rồi bắt cặp với một người bất kỳ mà mình chú ý, sau đó sẽ cùng ngồi với nhau để nói chuyện. Sau 15 phút sẽ có một trò chơi.
Trò chơi mang tên Thấu Hiểu.
Vì không thể bắt cặp với người nhà nên việc đi tìm và nói chuyện với người khác là một trải nghiệm khá thú vị.
“Bố đi tìm đi, con đi trước đây!” Rina nói sau đó đi loanh quanh và rất nhanh gặp một anh chàng cao to.
Ông Nam đứng đó chưa biết bắt đầu từ đâu thì một cô gái với bộ váy dạ hội đen tuyền thướt tha xuất hiện, váy có đường xẻ tà cao nên khoe triệt để đôi chân dài, mặc dù đeo mặt nạ nhưng ông Nam vẫn có thể nhận ra đó là Phương và Phương cũng nhận ra ông Nam.
“Chào bác!”
“Ừ chào cháu, tìm được đối tượng nào chưa?”
“Nếu bác đồng ý.”
“Ồ!”
Vì cả hai khá ăn ý nên Phương muốn tìm ông Nam để chơi nốt trò này, nghe đâu phần thưởng dành cho kẻ chiến thắng là một bữa ăn tại nhà hàng với giá 10 triệu.
Phương không thích tiền, nàng chỉ thích cảm giác là kẻ chiến thắng. Ông Nam thì nghĩ nếu đoạt giải thì sẽ dẫn người nhà đi ăn một bữa thịnh soạn.
“Vậy thì chúng ta thành một cặp!” Trước lời mời của Phương ông Nam không từ chối.
Vậy là họ ngồi lại với nhau, không gian xung quanh là căn phòng rộng lớn với ánh đèn lung linh nhưng độ sáng không được rõ ràng tạo cho không gian thêm phần huyền bí, có những cặp ghế được đặt đều và xen kẽ nhau chờ cho có cặp nào vừa ý nhau là họ sẽ ngồi vào đó và nói chuyện trao đổi.
Phương và ông Nam cũng tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống, khi tất cả cùng tìm được đối tượng và ngồi xuống rồi thì ánh đèn giảm xuống chỉ để ánh đèn trên sân khấu, lúc này ở bên dưới họ có làm gì nhau cũng chẳng ai biết, hoặc là không thèm biết.
“Cháu từng chơi trò này rồi, họ cho mình thời gian nói chuyện thực chất là trao đổi sở thích của đối phương, lát nữa họ sẽ gọi từng cặp lên để hỏi.” Phương tỏ ra hiểu biết nói.
“Hèn gì không cho bắt cặp với người nhà.” Ông Nam nhíu mày nói.
Phương đáp: “Vâng, bây giờ bác với cháu trao đổi về sở thích cá nhân để lát nữa lên trả lời cho đúng.”
Vậy là ông Nam và Phương bắt đầu trao đổi, họ là người thực sự nghiêm túc trong trò này, còn những cặp khác thì…
Ông Nam và Phương đang nói chuyện thì nghe bên cạnh có tiếng rên rỉ, ông tò mò ngó đầu ra thì thấy hai người ngồi cặp ghế bên cạnh đang sờ mó nhau, tuy không rõ nhưng vẫn mờ mờ thấy được giống như trong rạp phim vậy. Từ bối cảnh tới cách đặt chỗ ngồi cách xa nhau tạo không gian riêng tư, đây giống như là nơi giày cho các cặp đôi hơn là giành cho gia đình, ông Nam bắt đầu nghi ngờ thằng tổ chức ra cái buổi liên hoan và mấy trò này là một thằng bệnh hoạn.
Chợt ông Nam nhận ra mình cũng có thể làm gì đó với Phương nếu Phương đồng ý, nhưng khi thấy thái độ nghiêm túc của Phương khi trao đổi về sở thích cá nhân nên ông dẹp bỏ cái suy nghĩ xấu xa kia đi.
“Cháu thích mặc quần lót ren màu đỏ, loại lọt khe càng tốt ấy bác nhớ nhé!” Phương vừa nói vừa nhắc ông Nam.
“Ờ cháu này… chắc họ không hỏi tới việc đó đâu.” Ông Nam có chút gượng gạo nói, nói cho một người đàn ông lạ biết sở thích mặc đồ lót của mình, quả thực có can đảm.
Phương đáp: “Ôi bác ơi… bác nhìn sang bên kia họ còn làm tình rồi kia kìa, mấy câu này không có gì là tế nhị đâu ạ.”
Ông Nam quay sang quả thực thấy có một đôi đang làm tình, người nam trẻ trung đang vét máng người phụ nữ xa lạ đáng tuổi mẹ mình, vì đeo mặt nạ rồi cộng tối nên họ không sợ mình bị phát hiện, nếu thực sự không quen nhau hoặc ít gặp thì chẳng ai có thể nhận ra bạn, khi danh tính được giấu đi thì những bản chất sẽ được bộc lộ mà không sợ ai biết đó là mình.
Ông Nam từng nghĩ mình là gã đàn ông tồi tệ, làm tình với cả con dâu lẫn con gái. Nhưng khi tới đây ông mới phát hiện mình cũng tầm thường mà thôi, ông làm tình với con dâu nhưng đều là ở nhà, nơi kín đáo không bị ai phát hiện ra hành động đồi trụy đó, còn mấy người ở đây họ làm tình công khai luôn, với một người chưa chắc đã quen. Ông Nam giật mình khi biết Rina cũng có thể đang làm tình với một ai đó xa lạ, trong lòng ông có cảm giác rất khó chịu như đang ghen, nhưng rồi ông nhận ra mình không có quyền ghen vì ông chỉ là bố chồng.
So với những người kia thì ông Nam còn khá bình thường, lúc này ông cũng hơi thả lỏng rồi hỏi Phương: “Vậy tức là bây giờ cháu cũng đang mặc loại đó hả?”
Câu hỏi của ông Nam làm Phương hơi bất ngờ, nhưng nàng vẫn đáp: “Vâng.”
Câu đáp nhanh gọn nhẹ của Phương làm ông Nam khá hài lòng.
Khi hết thời gian trao đổi, mọi người bị gọi lên ngẫu nhiên theo con số được dán lên ghế của họ.
Ánh đèn sân khấu lúc này cũng giảm nhẹ xuống để góp phần che giấu danh tính của người chơi, tất cả đều khá đồng tình với việc này, thoải mái chia sẻ mà không cần quan tâm ai nhận ra mình nên họ có thể thỏa sức mà bung lụa.
Cặp đầu tiên được gọi lên, họ là một nam trẻ và một nữ trung tuổi, mc đưa cho họ hai tấm bảng và một cây bút phát sáng, chữ ghi lên bảng sẽ phát sáng để cho mọi người có thể nhìn thấy trong không gian mờ ảo này.
“Cho hỏi hai người ban nãy ở dưới làm gì ạ?” Mc hỏi.
Hai người kia quay lưng vào nhau, nếu trả lời giống nhau thì coi như có điểm còn nếu trả lời khác nhau thì không có điểm.
Cặp kia chính là cặp làm tình hồi nãy ông Nam và Phương nhìn được, họ bắt đầu viết chữ lên bảng. Khi mc hô lên thì họ cùng nhau đưa tấm bảng lên cho tất cả cùng nhìn thấy.
Trên cả hai tấm bảng cùng có chữ “Làm Tình” khiến mọi người phải ồ lên vì sự thành thật này.
Mc được phen chém gió, hắn ta hết mực khen ngợi hai người kia vì thành thật, còn khuyên mọi người cứ nói thật vì không ai biết họ là ai cả, cứ thoải mái mà bung lụa đi biết đâu lại giành phần thưởng và còn có cơ hội tìm được một người bạn “Tâm giao” theo cả hai nghĩa.
Công nhận lời nói của tay mc có sức thuyết phục, đến cả ông Nam cũng muốn bung lụa nhưng mà nãy giờ chỉ ngồi trao đổi cùng Phương chứ có làm mẹ gì đâu mà nói thật.
Mc tiếp tục hỏi những câu tiếp theo, những câu này xoay quanh về việc giữa hai người đó giống như có camera theo dõi và phát cho gã mc xem để gã có thể hỏi đúng trọng tâm khiến người chơi khó mà nói dối được vậy.
“Câu hỏi thứ 2 này, quần lót của người nữ hiện nay đang ở đâu?”
Cả hội trường lại được phen ngạc nhiên về độ táo bạo của câu hỏi, đôi kia ghi chép gì đó lên bảng sau đó cùng đưa cao lên cho mọi người xem, trên bảng của người phụ nữ ghi ” Trong túi quần người kia” còn trên bảng của người đàn ông ghi ” Trong túi quần tôi”.
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.