Gia đình dâm loạn – Phần 21

Phần 21
Thôn làng yên bình vào buổi sáng sớm, trong ngôi nhà hai tầng khang trang nhất xóm đang bao trùm một bầu không khí phiền muộn.
Hiếm khi gia đình mới có dịp tề tựu đông đủ như vậy, số lượng thành viên cũng là lớn nhất từ trước tới nay… ấy vậy mà trên nét mặt của ai cũng chẳng thể nở một nụ cười.
Rina tay bưng đĩa hoa quả ra bàn phòng khách, lúc này ở phòng khách đang có mặt đông đủ của tất cả mọi người trong gia đình.
Ông Nam chủ gia đình, lúc này đang ngồi chống tay lên trán với sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm hồn. Xung quanh mọi người cũng chẳng ai khá hơn, mỗi người mang một nét mặt và không có nét mặt nào vui vẻ lẫn trong đó.
Tối hôm qua sau khi cả nhà được đưa về, không ai nói với ai câu nào. Chỉ lặng lặng ai về phòng nấy, không ai có tâm trạng ăn tối cả.
Chỉ có Rina, cô nàng người nhật còn chưa là thành viên chính thức của gia đình là vẫn còn có thể ăn uống một cách bình thường.
Nàng cầm một ly sữa nóng vào phòng, lúc này Trung đang ngồi trên giường với gương mặt nặng trĩu ưu phiền.
“Uống sữa đi anh!” Rina đặt ly sữa lên bàn, ân cần nói.
Trung thở dài: “Bây giờ anh vẫn không tin đó là sự thật.”
Rina đưa tay đặt lên vai của Trung, giọng nói nhỏ nhẹ ân cần: “Dù sao mọi thứ cũng đã xảy ra rồi, cũng may có người giúp chúng ta thực hiện kế hoạch.”
Nhớ lại thiếu niên đó, người giúp mình đưa tất cả thành viên trong gia đình về một chỗ mà không mấy khó khăn, Trung thầm thán phục người đó, cái giá 500 triệu là do người đó đề ra và Trung buộc phải đồng ý nếu muốn gia đình hàn gắn lại như xưa.
500 triệu nếu làm một việc gì đó thì là số tiền lớn, nhưng để nối lại tình thân giữa các thành viên trong gia đình thì chẳng lớn chút nào, có hàng trăm gia đình giàu có gấp chục lần gia đình Trung cũng chẳng thể dùng tiền để gắn kết tình thân gia đình.
Kế hoạch chính vẫn là của Rina, bắt cóc mọi người sau đó nhốt họ một chỗ, dùng phép ép cung để tra hỏi những việc che giấu trong lòng từng người, bắt họ nhận tội trước mặt người khác.
Ban đầu quả thực Trung không biết làm cách nào để bắt cóc mọi người một cách nhanh gọn lẹ, đúng lúc đó thiếu niên kia tìm tới. Thiếu niên chỉ khoảng 15 – 16 tuổi, nhờ có hắn mà kế hoạch của Trung và Rina thành công.
Cũng chính thiếu niên đó đề nghị việc để Bắc tới đưa tiền, Trung cũng không quá nghi ngờ gì vì cách làm việc của thiếu niên kia khiến Trung khá tin tưởng.
Trung gật đầu, đưa tay lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô bạn gái dam dang và hỏi: “Em sẽ không ghê tởm gia đình anh chứ?”
Rina ngây ra một lát, sau đó lắc đầu ôm lấy Trung ép đầu hắn vào bộ ngực tròn của mình: “Đây không phải lỗi của anh, em sẽ không vì thế mà bỏ anh đâu.”
Trung cảm thấy thật may mắn khi có cô bạn gái như Rina, và việc nàng trở thành vợ hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Mọi người cũng đã thú nhận việc làm sai trái trước mặt nhau rồi, em nghĩ sẽ nhanh thôi để hàn gắn tình cảm.” Rina động viên Trung.
“Em chắc chứ?” Trung vẫn còn lo lắng.
Rina đáp: “Mọi người không tha thứ cho nhau vì họ đều có bí mật giấu trong lòng, họ không nhìn mặt nhau vì không dám đối diện sự thật… còn bây giờ ai cũng đã nói ra rồi, trong lòng họ thanh thản đi nhiều.”
Trước sự có mặt của cả gia đình, ông Nam phải thể hiện ông là trụ cột của gia đình, ông đã suy nghĩ cả đêm qua và ông nghĩ chẳng còn gì ngoài chấp nhận cái sự thật tàn khốc này.
“Bố có điều muốn nói!” Ông Nam lên tiếng.
Bà Thảo, Yến, Quỳnh ngồi một bên. Phía bên kia là Trung, Bắc và Rina. Ông Nam ngồi chiếc ghế đơn chính giữa, cũng chính là vị trí cao nhất trong gia đình này.
Mọi người đều nhìn ông và sẵn sàng lắng nghe lời của người đàn ông này.
“Bố nghĩ kỹ rồi, sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bố, bản thân bố cũng là người có tội nên bố không thể nào trách mắng ai cả… bố chỉ có một mong muốn gia đình mình lại như xưa.”
Ông Nam nói ra những gì tốt nhất lúc này mình có thể nói, ông hy vọng có thể cứu vớt được cái gia đình đang trên bờ tan rã này.
Trước lời nói của ông, mọi người im lặng chưa ai lên tiếng.
Bà Thảo nhìn ông chồng của mình, đôi mắt bà bắt đầu đỏ lên. Tối hôm qua Trung đã nói chuyện riêng với bà.
“Mẹ, con muốn nói chuyện.” Trung nói.
“Ừ… Mẹ xin lỗi.” Bà Thảo đáp với giọng buồn bã.
Trung tiến tới, ôm lấy người mẹ hắn thương yêu: “Mẹ không phải xin lỗi.”
“Để con về nước và biết được những việc ghê tởm mẹ đã làm, mẹ không xứng làm mẹ.” Bà Thảo vẫn còn dằn vặt.
Trung an ủi: “Ai mà không có sai lầm hả mẹ, biết sai và khắc phục sai lầm đó mới là việc mẹ nên làm lúc này.”
“Không thể…”
“Mẹ nên nói chuyện với bố.”
“Ông ấy sẽ không nghe mẹ nói, mẹ không dám đối diện với ông ấy.”
“Mẹ cứ như vậy thì sẽ đánh mất bố, gia đình này sẽ tan rã, ban nãy con đã nói chuyện với bố và bố thực sự muốn nói chuyện với mẹ.”
Yến nhìn Bắc, người chồng nàng từng rất thương yêu. Đến ngay cả bây giờ nàng vẫn giành cho hắn một tình yêu vô bờ, chỉ là có một khoảng cách giữa cả hai người.
Nàng nhớ lại đêm qua, khi Rina vào phòng nàng lúc nửa đêm.
“Em nói chuyện với chị một chút được không?”
“Em chưa ngủ à, có gì nói với chị?”
“Về tương lai, chị đã nghĩ về nó chưa?”
“Rồi… ngày mai chị sẽ lên thành phố và chấm dứt mối quan hệ này.”
“Vậy còn đứa bé trong bụng, bé Bông, chị tính thế nào?” Rina hỏi.
Yến đáp với giọng cam chịu: “Chị sẽ làm mẹ đơn thân.”
“Chị có nghĩ bé Bông thích điều đó không? Không sống trong tình yêu thương của cả bố và mẹ.” Rina không đồng ý với quyết định của Yến.
“Em nói như em là chị và chịu đựng những gì chị trải qua vậy, em chỉ là một cô gái nhật bản, trẻ trung, mơ về tương lai tốt đẹp với bạn trai… em chưa kết hôn, chưa có con… em không hiểu.” Yến hai mắt đỏ hoe, đem những lời nói nàng cho là có thể dẹp bỏ cái ý nghĩ khuyên nàng đừng rời đi của Rina.
Đôi mắt Rina cũng đã nhòe đi vì lệ, nàng nói: “Sống với anh Trung nên em cũng bị ảnh hưởng bởi anh ấy, em là trẻ mồ côi, không gia đình, không người thân, tuổi thơ của em là nỗi bất hạnh… thèm được gọi ai đó là mẹ, là bố mà không có. Bé Bông đang có tất cả, chị lại muốn bé mất đi tình yêu của bố nó.”
“Là tại anh ấy… anh ấy không trung thủy trước, đợi đến khi Trung nó làm điều tương tự với em thì em sẽ hiểu.” Yến đáp, giọng nàng nghẹn ứ để ngăn nước mắt không rơi.
“Nếu chị rời đi ngay lúc chị phát hiện anh Bắc ngoại tình thì chị đúng, còn bây giờ bụng chị đang mang đứa con của ai vậy? Của chồng chị ư, em nghĩ là không… Chị cũng đã sai lầm, chị cũng đã không còn trong sạch để có thể coi mình là nạn nhân được.”
Cũng đêm qua, Bắc sang phòng của Quỳnh. Quỳnh lao vào ôm chặt lấy Bắc rồi bật khóc: “Mọi thứ có như mẹ nói không? Anh là bố của em?”
Bắc ôm lấy tấm lưng đang run lên vì cơn khóc của Quỳnh, hắn cảm thấy xót xa, hắn đáp: “Ừ… xin lỗi vì đã giấu diếm em.”
Quỳnh bật khóc to hơn, nước mắt làm ướt áo của Bắc: “Tại sao… tại sao chứ! Em yêu anh mà… sao anh lại là bố của em huhu!”
Để cô gái khóc trong lòng mình thật lâu cho vơi đi nỗi buồn trong lòng, Bắc mới lên tiếng: “Vậy em sẽ làm gì? Kết thúc mối quan hệ của chúng ta, trở lại làm anh em như bình thường.”
Quỳnh không biết phải trả lời sao nữa, nàng rất bối rối, nàng gục đầu vào ngực Bắc nói: “Em… em không biết, em muốn ở cạnh anh.”
“Anh cũng vậy… chúng ta vẫn sẽ giữ mối quan hệ đó nhé.”
“… Vâng!”
Sau khi Bắc nói chuyện với Quỳnh, vừa bước ra ngoài gặp ngay Trung, cả hai lại có cuộc nói chuyện.
Rina sau khi nói chuyện với Yến thì tới gặp ông Nam, dù cả hai mới tiếp xúc nhưng Rina tạo cho ông Nam một cảm giác thân thiện, giống như mấy cặp bố chồng nàng dâu bên nhật bản.
Rina khuyên ông Nam nên nói chuyện với vợ mình, vì nàng và Trung đã thông đồng với nhau tạo điều kiện cho bố mẹ nói chuyện.
Sau khi nghe được lời khuyên của cô con dâu chưa chính thức này, ông Nam quyết định đi gặp vợ để nói chuyện.
“Anh định tính thế nào về mọi việc?” Trung đứng ngoài ban công hỏi Bắc.
Bắc đáp: “Anh sẽ lo cho mọi người, nếu mọi người để anh làm điều đó.”
“Anh nên nói chuyện với chị Yến, chị ấy đang muốn ly hôn với anh đấy.” Trung sau khi nhận được tin nhắn của Rina và biết điều này liền nói cho Bắc.
Bắc nhíu mày: “Không được, anh không thể ly hôn với Yến… anh yêu cô ấy.”
Bắc tức tốc chạy vào phòng, lúc này Yến đang ngồi gục xuống bàn khóc nức nở. Bắc lao tới ôm Yến thật chặt, dù nàng có đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn không buông tay, hắn biết nếu lúc này hắn buông tay hắn sẽ mất đi người vợ hắn yêu thương nhất.
“Buông em ra… buông ra!”
“Không, anh không buông… anh sẽ không để mất em!”
… Bạn đang đọc truyện Gia đình dâm loạn tại nguồn: https://gaigoi.city
Quay trở lại thời điểm hiện tại, sau khi nghe được những lời của ông Nam, Bắc là người lên tiếng trước.
“Bố… Trước mặt cả nhà con xin lỗi bố, xin lỗi mẹ, xin lỗi tất cả mọi người. Mọi chuyện không tốt đẹp cũng đã xảy ra rồi, chúng ta vẫn phải sống tiếp… ban đầu con cũng đã có những suy nghĩ tiêu cực nhưng con nhận ra rằng nếu chấp nhận và sống chung với nó thì sẽ mang lại một hạnh phúc mới… hạnh phúc của nhà chúng ta.”
Mọi người nghe xong mỗi người một vẻ, ý của Bắc nói mọi người đều ngầm hiểu rằng hắn đang muốn mọi người tiếp tục duy trì những mối quan hệ bị coi là sai trái này.
Rina thì thầm vào tai Trung: “Em đã bảo mà, nếu như ai cũng sai lầm thì sẽ rất dễ giải quyết.”
Trung gật gù, đặt tay lên đùi của cô bạn gái xinh đẹp: “Cảm ơn em.”
“Anh khách sáo vậy, muốn cảm ơn em thì tốt nay đừng có đòi ngủ sớm.” Rina cười đầy ẩn ý, thủ thỉ vào tai Trung những lời khêu gợi.
“Không biết ai sẽ là người đòi ngủ sớm!” Trung cười gian, tay bóp nhẹ đùi của Rina. Trong khi cả hai đang chim chuột thì mọi người có vẻ đồng tình với phát biểu của Bắc.
Yến tuy cảm thấy nếu tiếp tục sống trong tình trạng như vậy thì thật là biến thái, nhưng khi nghĩ được ngoại tình công khai với bố chồng trước mặt chồng thì nàng lại thấy nứng. Không chỉ Yến và bà Thảo, Quỳnh cũng nghĩ như vậy.
Cái này mọi người tự ngầm hiểu với nhau, ai cũng có cái ham muốn riêng, chính ham muốn này dẫn đến sai lầm hiện tại, thay vì từ bỏ hãy chấp nhận, sống chung với sai lầm và cố gắng khiến sai lầm tốt đẹp hơn.
Khi tội lỗi đã đi quá sâu thì nó không còn là tội lỗi, nó sẽ trở thành thứ ta ao ước, suy cho cùng tội lỗi của gia đình này xuất phát từ tình dục, vậy hãy để tình dục hóa giải mọi mâu thuẫn, mọi ưu phiền, mọi lo lắng, mọi thứ mà bạn có thể nghĩ ra được…
Ông Nam chợt nhìn về phía Trung và Rina, dù sao 2 người này cũng không gây ra tội lỗi gì nên sẽ khó mà hòa nhập được với cái cuộc sống mà gia đình đang hướng tới.
Bắc hiểu ý bố mình, hắn cũng âm thầm vẽ ra một kế hoạch để có thể đưa Rina và Trung vào cuộc, để khiến cho cả gia đình này ai cũng phải mắc lỗi.
Vậy là nguy cơ tan rã của gia đình đã được hóa giải, mọi người lại trở về như xưa. Có khi còn yêu thương nhau hơn trước, mặc dù vậy để tiến tới được cái mong muốn của Bắc thì cần có một cú hích cực mạnh.
Để giải quyết vấn đề này, Bắc liền đưa ra một đề nghị rằng cả gia đình sẽ đi nghỉ dưỡng một chuyến. Mọi người không có ai phản đối, lịch xuất phát là 2 ngày nữa.
Bắc đưa vợ lên thành phố đón bé Bông, trước đó đã được gửi cho cô bạn thân của Yến trông coi.
Vẫn là ngồi bên ghế phụ, nhưng cảm giác của Yến lúc này không giống khi xưa nữa. Quay sang nhìn chồng, Yến có vẻ bất an hỏi: “Em vẫn không hiểu, sao lại có người bắt cóc cả gia đình mình, rồi ép mọi người nói ra những điều đó.”
Bắc đáp, giọng đầy ấm áp: “Em đừng lo lắng, anh sẽ tìm ra người đó và bắt hắn trả giá.”
“Kẻ đó đã biết chuyện của gia đình mình, liệu có khi nào hắn sẽ dùng những bí mật đó để tống tiền chúng ta không?” Yến vẫn nơm nớp lo sợ, bây giờ thời đại công nghệ, nếu bị phanh phui những việc đó ra thì gia đình nàng sẽ phải đối mặt với dư luận dữ dội.
Vẻ ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng Bắc thì điên cuồng: “Địt mẹ nó, việc này đi quá giới hạn rồi, thằng nhóc đáng chết tao sẽ tìm và phanh thây mày ra.”
Mọi người thu xếp công việc đâu vào đấy, sau 2 ngày thì cả nhà xuất phát tới thành phố biển Quảng Ninh. Một chuyến du lịch Vịnh Hạ Long sẽ là rất hợp lý trong tiết trời mùa hè oi nóng này.
Sau khi tới Hạ Long, cả gia đình tới một nhà hàng sang trọng để ăn uống nghỉ ngơi. Lát sau, Bắc thuê một chiếc du thuyền hạng sang đủ chỗ cho cả gia đình.
Bắc lái du thuyền ra vịnh, nhìn ngắm kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ đẹp tựa trong tranh của đất nước.
Rina lần đầu được ngắm Vịnh Hạ Long ngoài đời thay vì trên báo mạng, nàng thích thú vô cùng: “Oa… đẹp quá!”
Vì là đi du lịch biển, nên mọi người đều mặc những trang phục mát mẻ. Đàn ông thì cứ quần soóc áo ba lỗ mà chơi, còn phụ nữ thì tùy hứng.
Như bà Thảo là mặc đồ bình thường, quần soóc bò cùng áo phông. Quỳnh và Rina những cô nàng trẻ năng động thì mặc trên mình những bộ trang phục gợi cảm hơn.
Yến mặc dù thường ngày rất thích khoe dáng nhưng giờ đang mang thai nên nàng cũng chỉ mặc quần soóc ngắn bó cùng chiếc áo phông rộng thùng thình, bé Bông ngồi cạnh mẹ không chỉ trỏ mọi thứ xung quanh.
Gió biển mát rượi thổi qua cơ thể, ông Nam ngồi trên mũi thuyền đón nắng. Đây là lần đầu ông được đi biển, cũng là lần đầu được đi du thuyền. Quay lại nhìn cả gia đình, người cười kẻ nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra khiến ông cảm thấy an lòng.
Chuyến đi này kéo dài 2 ngày một đêm, chắc là sẽ thú vị lắm đây.
Sau khi lựa chọn được nơi thích hợp, Bắc dừng thuyền rồi nhả neo. Trên du thuyền có đủ đồ ăn, bánh trái cho mọi người tha hồ thưởng thức.
“Đi du lịch biển mà không tắm biển thì hơi phí.” Bắc nói với mọi người, sau đó mở cầu phía sau du thuyền để làm nơi lên xuống. Phía sau còn có kéo theo thêm một chiếc mô tô nước.
“Có tắm luôn hả anh?” Trung hỏi đùa.
Bắc đáp: “Có chứ, mặc áo phao vào trước đã.”
Dù có biết bơi hay không thì việc tắm ở vùng nước sâu như vậy cũng rất nguy hiểm, cách đảm bảo an toàn tốt nhất vẫn là mặc áo phao đề phòng những điều không may.
Bắc cởi áo ba lỗ để lộ cơ thể săn chắc cơ bắp cuồn cuộn. Sau đó hắn cầm lấy chiếc áo phao rồi mời gọi mọi người cùng tham gia: “Ai muốn tắm nào?”
“Con… con!” Bé Bông xung phong đầu tiên, chạy lại ôm chân của Bắc.
Thấy vậy cả nhà cũng bật cười, Trung rủ Rina bơi, tất nhiên là nàng đồng ý.
Bắc và Trung mặc áo phao vào rồi nhảy tùm xuống biển, làn nước mát làm cả hai sảng khoái.
Một lát sau, Quỳnh và Rina mon men lại gần đuôi tàu. Hai nàng lúc này khoác trên mình bộ bikini gợi cảm, Quỳnh mặc bộ bikini liền thân cắt xẻ bạo còn Rina chơi liên bộ bikini 2 mảnh màu đỏ đốt mắt.
“Xuống đi hai em, nước mát lắm!” Bắc khuyến khích, mắt hắn lướt qua người của Quỳnh sau đó chú ý đến cơ thể tuy nhỏ nhắn nhưng lại đầy đủ điện nước của Rina. Ngực không to chỉ vừa đủ, mông không quá cong, vòng eo con kiến cùng chiếc bụng phẳng lì, đôi chân không quá dài, cộng với gương mặt xinh đẹp nước da trắng bóc. Bộ bikini 2 mảnh kia càng tôn lên vóc dáng quyến rũ của nàng.
Chẳng cần nói cũng biết Bắc đã có ý định với Rina, chỉ là chưa có cơ hội.
Trung lúc này bơi lại gần thuyền để đỡ lấy Rina đang tụt xuống nước, nước bắn tung tóe lên, Rina vừa sợ vừa thích ôm chặt bạn trai.
Bắc cũng tiến đến đỡ Quỳnh, Quỳnh vừa nhảy xuống đã ôm chặt Bắc, nàng cười tươi nói: “Anh… đừng buông em ra.”
Nói dứt câu Quỳnh tặng Bắc một nụ hôn lên môi, Bắc cũng đáp lại nhưng vẫn đưa mắt nhìn sang phía Trung và Rina xem 2 người này có để ý hay không.
Rina và Trung đã để ý thấy hành động của Bắc và Quỳnh, Rina thì thầm vào trai Trung: “Cứ cái đà này… tối nay sẽ có chuyện vui đấy.”
Trung hiểu ý của Rina, hắn cũng hiểu Bắc đưa cả nhà đi du lịch kiểu này nhằm mục đích gì.
Trung nghĩ đến đây thì nóng hết cả người, hắn hỏi để thăm dò Rina: “Em thấy sao?”
Rina hơi đỏ mặt: “Em… em không biết!”
Nhìn sự thẹn thùng của bạn gái, Trung không khỏi giấu được sự yêu thương. Hắn bóp mông của Rina dưới làn nước biển mặn mòi khiến cô nàng phản ứng lại.
“A…” Rina bật ra tiếng.
Trung đang định móc lốp bạn gái thì Bắc và Quỳnh bơi tiến lại gần họ, báo hiệu một điều gì đó thú vị đáng mong chờ.

To top
Đóng QC