Gấu mẹ vĩ đại – Phần 46

Phần 46
Cánh đồng gần nhà tôi gọi là đồng Cát, vì đất ở đấy chỉ trồng được hoa màu ngắn hạn như ngô, đỗ và bắp cải. Lúc bé chúng tôi hay ra đấy ăn trộm ngô để về nướng. Quan điểm của tôi đồ ăn trộm được là đồ ngon nhất vì trong đấy có rất nhiều sự đầu tư, cả trí tuệ, cả sự gan dạ và liều lĩnh. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Chíp cũng hùa theo tôi và con Bé, vì em không cưỡng lại được sự cám dỗ của bắp ngô nướng.
Tôi phân công Chíp đứng canh trên đường bê tông, tôi sẽ ù té chạy xuống vặt những bắp ngô béo nhất sau đó đáp lên bờ ruộng để cho Minh Bé giấu vào túi mang về. Phân công lao động rất rõ ràng.
– Thơm anh cái đã.
– Vớ vẩn, để làm gì?
– Chuyến này cảm tử đi ăn trộm ngô cho em, biết đâu dân quân họ bắt được thì anh đi tù đấy…
Tôi thủ thỉ với Chíp khi Minh Bé đã cong đít chạy xuống đầu ruộng, con này với mấy trò nghịch ngu nó luôn có một đam mê mãnh liệt. Chíp ngại ngùng hôn phớt lên môi tôi rồi cũng lấm lét ngó nghiêng vào đúng vị trí.
Tôi soi đèn tiến vào ruộng ngô bắt đầu lựa chọn xem bắp nào to tròn nhất thì bẻ cắp nách. Tôi kỹ tính trong cả việc ăn trộm, chọn tới chọn lui mới được mấy bắp. Tôi tính rồi, Chíp ăn khỏe chắc được 2 bắp, Minh Bé mồm rộng ăn 3, còn tôi chắc 5 là đụ. Lần mò được lúc, chuẩn bị ra về thì có một ánh đèn pin rọi thẳng vào cái chỗ thằng tôi đang đứng, tôi giật mình ù té chạy. Trong lúc tôi chạy chân tôi bỗng nhói một cái ở đầu ngón chân. Hoảng quá tôi la lên:
– Chạy đi chip ơiiiii!
– Ối dồi ôi chú đừng đánh cháu, cháu chừa rồi!
Hô vậy thôi chứ do tôi dẫm vào cái bẫy chuột, và cái mả mẹ thằng soi đèn kia hình như cũng là thằng ăn trộm giống tôi vì tôi thấy nó chạy nhanh lắm, nhưng về hướng ngược lại.
Minh Bé chạy đầu tiên bỏ cả mấy bắp ngô trong túi chạy thục mạng. Chíp đứng trên đường thấy vậy cũng chạy theo, xách cả váy lên chạy. Chân tôi vẫn đau vì cái bẫy chuột nhưng cũng tập tễnh chạy theo vừa chạy vừa hét:
– Chú đánh cháu nhẹ thôi chú ơi. Ối dồi ôi cháu không khai ra Khánh Huyền là đồng phạm đâu.
Chip nghe thấy thế càng chạy nhanh, đúng là lúc hoạn nạn mới biết lòng nhau. Người tôi yêu đã bỏ rơi tôi trong lúc ngặt nghèo, không thèm quay đầu lại…
– Cứu anh với chú dân quân đánh què chân anh rồi.
Tôi vừa hét vừa xách túi ngô con Bé bỏ lại lếch thếch đi đằng sau. Chẳng biết có phải do mệt quá hay do thương tôi không mà Chíp đang chạy bỗng dừng lại, quay đầu chạy ngược về phía tôi. Lúc chạm mặt tôi thấy môi em hơi run run:
– Anh ơi chạy nhanh đi, nắm lấy tay em.
Tôi cười hô hố, Chíp càng cuống:
– Nhanh không người ta nhốt hết vào chuồng bò bây giờ.
Chíp lôi tôi vừa chạy vừa thở phì phò. Tôi kéo em vào lòng rồi hôn em ngấu nghiến. Chắc do máu đã lên não nên em véo tôi rất đau rồi đẩy tôi ra.
– Anh trêu em hả?
– Trên đâu, anh thành thương binh rồi đây này. Dẫm vào cứt bò. Tôi giả vờ dí chân vào đùi Chíp.
– AAAAA!
Do cái thằng Trình Giảo Kim kia nên thu hoạch không được như mong muốn, chỉ đạt một nửa kế hoạch ban đầu nhưng thôi méo mó có hơn không. Chúng tôi tổ chức party luôn tại cánh đồng cho nó nóng. Tôi nhóm được lửa thì con Bé nó cũng mò lại, quân phản phúc bỏ của chạy lấy người không xứng đáng được ăn, mà có ăn thì cũng sẽ nghẹn đến chết.
Trong lúc đợi ngô chín tôi thì thầm mấy câu chuyện ma, 2 con bé sợ tái mặt. Đáng đời giám bỏ tôi chạy trước lát ăn xong tôi sẽ ù té chạy đầu tiên cho hai con giời này biết thế nào là lễ hội.
Nướng ngô phải nướng cả bẹ, và nướng bằng than, khi nào than cháy nỏ hết bẹ thì ngô lúc đấy mới chín. Tôi ăn trộm nhiều rồi, tôi có kinh nghiệm lắm. Chíp háo hức với món này vô cùng, cứ lăng xăng quanh đống lửa nhìn đáng yêu cực, đôi lúc còn ngồi xuống thổi phù phù, vừa thổi vừa vén tóc làm tôi với thằng em tôi cứ thấy đáng yêu. Chúng tôi nướng ngô ngay gần đường lớn nên cũng chẳng ai để ý gì. Thỉnh thoảng có người quen đi bộ qua thì tôi ráo hoảnh bảo mang từ nhà ra đấy.
Tôi nhắn tin rủ mẹ tôi ăn đồ tôi vừa ăn trộm được nhưng mẹ tôi bận soạn giáo án không ra chỉ bảo mang về cho mẹ một bắp. Chúng tôi chia chiến lợi phẩm nóng hổi, tôi nhường Chíp ăn phần nhiều 2 bắp, con Bé đào ngũ chỉ được 1, tôi 1 và mang về cho mẹ tôi 1 thế là hết. Ngô nóng bốc khói nhưng Chíp vẫn gặm ngon lành. Khen sao mà ngon thế, hơn hẳn ở chỗ Kinh tế. Tôi bảo chuyện, đồ ăn trộm lại chả ngon. Chíp lườn.
Lúc về thì đến lượt Chíp đi tập tễnh, tôi nhìn lại thì hóa ra nàng chạy nhanh quá đứt cả dép rồi. Cõng em trên lưng thỉnh thoảng bóp mông một cái:
– Người ta nhìn!
– Kệ, tối rồi ai để ý làm gì.
– Cõng em có nặng không?
– Có!
– Anh chê em béo hả? Để em đi bộ. Chíp dỗi…
– Cõng cả thế giới trên lưng bảo không nặng sao được!
Chíp sướng cười rúc vào cổ cắn mấy cái.
Mấy hôm sau lúc chúng tôi đi Hà Nội, có một cô mang sang nhà tôi nửa tải ngô. Cô bảo cô cho tôi. Tôi cười hề hề cảm ơn. Chíp ngại đỏ cả mặt. Vì vườn ngô hôm trước chúng tôi ăn trộm là của nhà cô này. Tại vì lúc đấy có mỗi nhà cô này trồng giống ngô Mỹ, lúc cô đi bộ qua thấy chúng tôi đánh chén chắc cô biết thừa rồi!
Tôi ăn thùng uống vại, ăn không cần trông nồi, ngồi không cần trông hướng, nhà không bao giờ đói ăn nhưng lúc nào cũng có cảm giác như sắp chết đói. Cứ tưởng sẽ ăn được mọi thứ trừ lá xoan nhưng mà trời không chiều lòng người, tôi bị dị ứng với con nhộng tằm. Ăn xong con này tôi sẽ bị dị ứng và phát ban, nặng thì khó thở, nôn ọe. Tôi sợ nó đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi là cũng có cảm giác buồn nôn rồi. Mẹ tôi bảo mong mãi mới đến ngày tôi đi học đại học để cả nhà lại được ăn nhộng, vì cả hai bố mẹ tôi đều thích ăn.
Lúc chúng tôi yêu nhau nhưng chưa công bố mẹ Vi vẫn thỉnh thoảng rủ rê tôi sang ăn cơm cùng. Tôi lúc đấy cuồng Chíp nên tôi chả ngu mà từ chối. Tôi mò sang là kiểu gì cũng sơ múi được một vài cái nắm tay, một vài cái hôn phớt. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn sướng gấp mấy lần thêu hoa trên gấm.
Lần đấy mẹ gọi tôi sớm lắm, bảo là con ơi sang ăn đặc sản. Tôm hùm, nếu không phải chắc cũng là cái gì đó thật đắt tiền mà kinh tế lúc đó của tôi không thể đáp ứng được. Tôi đinh ninh là như vậy rồi, ba mẹ tôi thiếu gì của ngon vật lạ. Trưa tôi chỉ ăn một cái bánh mì, để dành bụng tối nay sẽ sang đánh chén no nê, rồi kết thúc một ngày bằng cách nắm tay Chíp đi dạo một vòng trong nội khu, nghĩ đã sung sướng. Chíp về nhà 2 hôm tôi nhớ em lắm rồi.
Tay không bắt giặc ứ phải là tác phong sống của tôi nên tôi cắp nách thùng bia sang để biếu nhạc phụ đại nhân. Với lại đặc sản mà không làm tí bia bọt thì nó phí lắm. Tuy đường đi có hơi xa nhưng mà tôi vẫn vừa đi vừa hát. Minh Bé thì tôi lừa cho đi xem phim với bạn rồi, con này ngày bé ăn chậm mà sao lớn lên nó tham ăn thế không biết, đưa nó đi cùng biết đâu tôi chỉ được chấm mút đầu thừa đuôi thẹo. Chả dại!
Lúc tôi sang Chíp với mẹ đang nấu nướng trong nhà rồi, tôi chơi điện tử với cậu Nam, bụng kêu òng ọc vì đói nhưng tôi nhịn, cậu Nam có mời gãy lưỡi tôi cũng dell ăn bánh kẹo gì của cậu, tôi sẽ để bụng tí ăn tôm hùm. Đến giờ vào mâm, bia thì khui rồi, món ăn cũng mang lên nhưng sao tôi chưa thấy đặc sản đâu nhỉ? Mẹ tôi chắc không lừa tôi đâu, đặc sản chắc đang chế biến, chuẩn bị mang lên rồi.
– À có cái này ngon cực, mẹ cho Minh ăn thử.
– Vâng, vâng. Đầu tôi gật như gà mổ thóc. Đây rồi, hàng về, hàng về.
Chíp bê ra bàn một đĩa đầy ú ụ, tôi nhìn xa đã thấy cái món gà quay trên bàn này sao mà nó tầm thường đến vậy, không xứng với đĩa thức ăn Chíp mang ra.
– Sâu tằm rang lá chanh đấy. Đặc sản cô ở cùng cơ quan mẹ gửi cho.
Tôi không kìm nén giỏi chắc tôi sẽ òa khóc tại chỗ. Đặc sản gì mà nhìn kinh vậy, liên quan đến tằm là tôi đã sợ rồi. Cái con này nó mập như kiểu đuông dừa ấy, có rang vàng ươm lên thì nhìn vẫn thấy ghê. Mặt tôi ngắn tũn, quay sang nhìn Chíp. Em là người yêu tôi lâu đến vậy chắc biết tôi dị ứng với nhộng tằm rồi nhỉ. Con này nó là bản tiến hóa của con nhộng thì tôi cũng dị ứng đấy biết không? Tôi ngại không nói ra nhưng chắc em cũng phải biết mà đỡ lời chứ.
– Ăn đi anh, ngon cực!
Chíp gắp cho tôi hẳn 2 con, mọi người cũng bắt đầu chén. Quả này tôi không ăn không được rồi.
– Ăn đi con, ngon lắm, ăn nhiều vào không phải ngại!
Tôi nhắm mắt nhắm mũi cắn thử, biết đâu con nhộng nó lớn thành sâu rồi thì vị nó cũng khác, tôi sẽ không dị ứng nữa. Mùi vị cũng không tệ, béo béo, ngậy ngậy. Tôi mạnh dạn ăn thêm hai con. Vừa ăn vừa uống bia với ba Chíp, kể mấy câu chuyện tầm phào về công việc của tôi sắp tới, lúc này tôi vừa vào công ty được một thời gian. Mới cái hai lon bia mà sao tôi chóng mặt quá, say con mẹ nó rồi thì phải, mặt đỏ bừng bừng. Tôi uống bia có bao giờ say với đỏ mặt đâu. Gần hết bữa cơm thì cả người tôi đỏ rực lên, đầu tôi cũng quay như chong chóng rồi. Ba Chíp tưởng tôi say bia nên bảo tôi ra ghế nằm nghỉ, tôi cũng đứng dậy theo luôn. Ngồi được mấy phút không chịu nổi tôi xin phép đi về nhưng ra đến gần cửa là ngất. Cả nhà náo loạn lên, ba Chíp bế tôi vào cái đệm trong phòng Chíp, mẹ thì lấy dầu gió ra xoa vì cứ tưởng tôi bị say bia. Trong cơn mê man tôi nghe thấy cả tiếng nức nở của Chíp. Mẹ Vi điện về cho mẹ tôi báo tình hình để đưa tôi đi cấp cứu, thế mà mẹ tôi nhìn thấy vậy phán nhắn gọn một câu xanh rờn:
– À, nó bị dị ứng rồi. Cứ nằm đấy uống thuốc một lúc là khỏi thôi. Yên tâm không chết được.
Chíp mua cho tôi một ít thuốc dị ứng, tôi vẫn mệt, muốn về nhưng ba mẹ nhất quyết bắt tôi ở lại. Tôi đỡ đau đầu hơn, nằm ngoài ghế, mẹ kiếp lần sau tôi chừa, tất cả họa đều từ miệng mà ra. Xác định là tôi không chết được thật như lời của mẹ tôi, ba mẹ yên tâm đi nghỉ. Tôi nằm co ro ngoài ghế nửa tỉnh nửa mê.
Đêm muộn, tôi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Chíp ngay trước mũi mình.
– Anh còn mệt không? Chíp thì thào…
– Sao dị ứng không nói với em?
– Anh không nỡ từ chối món ăn của cô gái xinh đẹp nhất trần đời!
Tôi đưa tay vuốt ve mặt em, rồi ra hiệu đi vào phòng. Tôi thấy phía sau bộ đồ ngủ thấp thoáng đôi gò bồng đảo đang mời gọi. Tôi muốn luồn tay vào chào hỏi lắm nhưng chợt nhớ ra ba vợ đang ở ngay cạnh, đi đêm lắm có ngày gặp ma tôi chả dại, cơm không ăn gạo vẫn còn đó.
Chíp áp sát mặt vào ngực tôi, tôi nằm còn em ngồi dưới sàn, tay tôi khẽ vuốt ve tóc em. Hai đứa chẳng nói câu gì. Tôi lúc này đã hết phát ban, người cũng bớt chóng mặt rồi, có điều một số chỗ được một lúc đã không tuân theo quy củ.
– Anh hư thế.
– Chỗ nào hư, em đánh bỏ mịa nó đi. Hung hăng trừng phạt nó cho anh.
Chíp cười gian bảo tôi:
– Đã yếu còn ra gió nhé.
Tôi tự ái lắm, tôi rất khỏe cái việc đấy, ai chứ Chíp chê thì tôi phải chứng minh ngay là tôi không yếu. Tôi mặc kệ đấy, ba có cho tôi lên cam nhông rồi đưa tới sở cẩm tôi cũng cam lòng. Tay tôi tìm đến đúng nơi cần đến. Chíp trừng mắt nhưng cũng phối hợp nhấc cao người lên.
– Sao còn chê yếu không? Luôn và ngay nhé.
– Người ta bảo là chuyện ăn uống cơ mà.
– Thế còn chuyện bây giờ em tính giải quyết thế nào?
Chíp không nói gì, chỉ lim dim mắt, được một lúc em đẩy tay tôi ra, trước lúc đi còn vỗ má thách thức tôi. Tôi cứ hậm hực. Chíp đi vào phòng một lúc thì tôi có tin nhắn:
– Cửa phòng không khóa đâu chàng trai!

To top
Đóng QC