Gấu mẹ vĩ đại – Phần 41

Phần 41
Hôm trước Chíp giận tôi vì không phát hiện ra có cái gì mới trên người em. Chuyện là lúc vợ tôi lừa con bé đi ngủ, tôi ra ghế tựa ngồi suy nghĩ về nước Mỹ. Tôi lúc đấy trong lòng ngập tràn âu lo, cuối năm đến đít rồi mà tôi vẫn chưa có đồng nào để mua đào mua quất. Càng lớn càng sợ tết, ngày bé thì ao ước đếm từng ngày để được có tết, bây giờ thì cứ nghe đến tết lại sợ hãi các thể loại. Không biết ở đây có bác nào cùng cảnh ngộ với tôi không, chúng ta đi off một buổi tại quán kara mà tôi mới phát hiện, chỗ đấy lắm đào chơi tết lắm. Tôi cứ bị thích.
– Chồng em!
– Anh không có tiền đâu.
– Ai đòi tiền của anh làm gì, quay đây ngắm em xem có gì mới nào?
Tôi quay ra ôm Chíp ngắm nghía. Vẫn ánh mắt đôi môi cho ta mê say…
– Nguyễn Y Vân.
– Ý anh là gì?
– Thì vẫn xinh, vợ anh xinh nhất quả đất.
– Anh không nhìn ra thật đấy hả?
Giọng Chíp bắt đầu trầm xuống, tôi thầm than bỏ mẹ rồi. Cố gắng giữ bình tĩnh tôi quan sát một lượt từ trên xuống dưới, sau đó dán chặt mắt vào đôi gò bồng đảo lấp ló sau vạt váy ngủ mỏng tang.
– Không phải chỗ đấy.
– Anh chịu, để anh bế Chíp vào kiểm tra chi tiết nhé!
– Không!
Chíp đầy tôi ra rồi vùng vằng đi vào nhà, tôi đi theo nhưng em nhất quyết không cho tôi đụng vào người. Tối đấy tôi phải ôm con bé ngủ vì Chíp cương quyết lắm.
Hôm sau thằng Zlatan Ibrahimović rủ tôi đi uống bia. Thằng bạn này nó ở lại VN cả năm nay chỉ ăn với chơi vì covid nó dell về nước được nên rảnh háng lắm. Tôi nhận lời đi cùng vì tôi đang bí bách, cần một thằng để giải tỏa nỗi lòng. Chúng tôi ngồi ở Vuvuzela vừa uống vừa nói chuyện phiến. Thằng Zlatan bảo với tôi là nó hâm mộ tôi vãi lol vì tôi hoàn hảo quá. Những lời thật lòng như thế tôi nghe nhiều rồi, tôi thấy quá là bình thường luôn. Tôi bảo với nó là cố gắng lên, 5 hoặc 10 năm nữa nó sẽ được như tôi. Thằng tây lông bạn tôi cứ cười ra điều tôi nói thế thì nó sẽ phấn đấu hết mình. 9h tôi bảo tôi về nhà vì vợ tôi hôm nay không nhắn tin với gọi điện gì nên tôi bắt đầu sợ rồi. Thằng Tây lông nó không hiểu sao tôi lại sợ Chíp đến vậy. Tôi bảo nó còn xanh và non lắm, vợ tôi cả quận Hai Bà Trưng ai chả sợ, đâu riêng bố con tôi.
9h30 tôi về đến nhà, nhà tối om om. Tôi chột dạ gọi Chíp thì thấy cả tiếng mẹ Vy, em ngọt nhạt nói nay tôi tự túc đi, ăn chơi thế nào cũng được, em với con bé về bên nhà bà ngoại chứ có chồng mà như không, vợ có gì mới cũng không biết. Tôi cười rồi đi sang bên bà ngoại đón hai mẹ con về.
Có cả ba mẹ, tôi định trả Chíp về nơi sản xuất luôn nhưng thấy mẹ tôi sống chết không chịu nhận lại nên tôi đành xin phép đón em về.
– Em cho anh một cơ hội cuối cùng.
Hôm nay tôi nghĩ nát óc ra rồi chẳng thấy có gì khác. Lỡ đâu tôi mà có nói sai thì hai anh em tôi đêm nay đều khổ. Thôi im lặng là vàng, tốt nhất là lờ lớ lơ đi cho xong mẹ nói chuyện.
– Ơ kìa anh, nói đi!
Tôi khổ lắm rồi, móc cái phong bì trong hộc xe đưa cho em, hy vọng em bỏ qua cho tôi vụ này.
– Không được, chưa đủ anh yêu ạ…
Tôi cắn răng đưa thêm cái nữa. Mai tôi biết giải trình với công ty kiểu gì đây.
Đêm tôi ôm Chíp, tự nhiên nghĩ đến mấy lần giận hờn vu vơ của chúng tôi nên lại ngồi luyên thuyên với các bác. Trước tôi cũng kể qua vài vụ rồi, nay tôi chi tiết thêm.
Chíp bao dung với đời và cả với tôi, nhưng cũng có lúc chỉ vì những lý do chẳng đâu vào đâu em lại hờn cả thế giới. Tất nhiên tôi là thằng khổ nhất rồi.
Tôi có kể qua là mẹ tôi rất tín rồi nhỉ, thế nên Chíp nhà tôi có nhiễm một tí thì đó cũng là chuyện bình thường. Tôi không hay tin vào bói toán lắm, tôi kiểu nửa mùa, không bài xích cũng không mộ điệu. Ngày chúng tôi vừa yêu nhau được một thời gian, chẳng hiểu ai đưa bảo bối của tôi đi xem bói, đâu đó dưới Hưng Yên đấy. Tôi hôm đấy không biết việc này nên khi Chíp về tôi phấn khởi lắm. Tôi có nói rồi giai đoạn đấy tôi bị nghiện Chíp, ngày nào mà không được gặp em là bứt rứt khó chịu.
Trái với lại sự nhiệt tình của tôi, mặt Chíp buồn thiu, hai mắt lại đỏ hoe như kiểu đã khóc nhiều lắm. Tôi chột dạ, tôi tự kiểm điểm bản thân 5p đồng hồ xem tôi hay thằng em tôi lâu nay có tội tình gì không. Nhưng cả hai anh em chúng tôi đều trong sạch.
– Em muốn mình dừng lại.
– Em làm sao thế? Anh không đùa đâu nhé.
– Chúng mình sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu. Em xin lỗi.
Chíp nói xong rồi đóng cửa đi thằng lên phòng mặc tôi đứng ngoài gọi vào. Tôi sợ, lúc đấy tôi sợ thật, tôi sợ tình cảm của tôi chưa đủ nhiều để em hoàn toàn tin tưởng vào tôi. Dù sao trước đây tôi cũng đã có quá nhiều lỗi lầm, nhưng chưa một lý do mà chia tay như vậy tôi không chấp nhận.
Hôm đấy tôi định đứng trước cửa nhà em cả đêm, tôi nghĩ như thế sẽ rất ngầu, lãng mạn nữa, như phim cơ mà. Nhưng diss mẹ đứng được 30p là tôi chán lắm rồi, vừa mỏi chân vừa sợ tối nữa. Tôi nhắn cho em rất nhiều nhưng em không rep. Tôi đành bỏ về.
Tính là thế nhưng tôi cũng rất thích phông bạt, lỡ đâu tí em ngó ra mà thấy tôi vẫn còn đứng dưới thì chắc em cảm động đến chết. Em lại lao vào lòng tôi như chưa từng có cuộc chia ly.
Về cũng dở ở chẳng xong, cuối cùng tôi đi vào cái nhà nghỉ đầu ngõ ngủ, sau đó tôi hẹn giờ cứ 2 tiếng tôi ra cửa nhà em đứng 10p sau đó vào ngủ tiếp. Đến 5h sáng tôi đang định về ngủ thêm một tí thì em ra.
Vì ngủ kiểu mất giấc nên mắt tôi đỏ lắm, nhìn khổ sở như kiểu khóc lóc cả đêm rồi đấy. Đúng kịch bản là em sẽ cảm động đến chết, lao vào lòng tôi, tôi sẽ hôn em thật nhiều để em biết tôi yêu em thế nào. Tôi mở rộng vòng tay rồi, chỉ đợi em, vậy mà em lại sầm cửa vào tiếp.
Lần này đến tôi chưng hửng, tôi tự ái, có lẽ tôi không xứng.
Tôi đứng thêm lúc rồi quay đi, có điếu thuốc trên tay nữa thì ngầu hết nấc, như phim luôn. Tự nhiên nước mắt lại rơi, tôi đau lòng quá, tôi định khóc con mẹ nó to lên, gào cái mồm lên ăn vạ, nhưng ngõ nhiều người, tôi đành nuốt vào cổ họng, thành ra cái tiếng ục ục nó nghe khó chịu vãi lol. Tôi nhìn như thằng thần kinh.
Đúng lúc này thì có một vòng tay ghì chặt tôi lại, khỏi đoán cũng biết là Chíp. Tôi quay lại ôm chặt lấy em, em vừa khóc vừa nói:
– Em xin lỗi, anh đừng như thế em đau lòng lắm.
– Anh có gì sai?
– Anh không sai gì, lỗi ở em.
– Nhưng em phải nói.
– Người ta bảo, em sau này sẽ hại anh thân bại danh liệt, thậm chí còn…
– Người ta? Ai mới được?
– Em đi xem bói, thầy nói vậy, em phải làm sao?
Tôi hiểu rồi, hóa ra là vậy. Chuyện này thì dễ, đêm qua tôi sợ nhất là ba mẹ biết chuyện sau đó cấm cản chúng tôi. Tôi ghì chặt Chíp, em vẫn đang run rẩy, chắc đêm qua em cũng chẳng ngủ được mấy.
– Cứ đứng thế nào à?
– Anh về đi, em không đuổi theo nữa.
– Thôi, vào nhà, kể anh nghe. Ngoan nhé.
Đại khái là Chíp đi xem với bạn, thầy nổi tiếng lắm, thầy bảo Chíp số sát phu, rồi dọa này dọa nọ. Chíp nức nở trong lòng tôi, tôi cay cái lão thầy bói kia vãi lều:
– Em sợ lắm, Minh đừng bỏ em nhé.
– Bỏ vào mồm. Sao em cứ tin những cái vớ vẩn này nhỉ?
– Nhưng mà những chuyện khác thầy nói đều đúng nên em mới sợ.
– Anh chả tin. Thôi nghe anh, để anh lo. Đừng như vậy anh xót lắm.
– Anh đứng dưới nhà cả đêm à?
– Uhm, vì em đấy!
Tôi đợi em nãy giờ rồi, mãi mới được một câu đúng ý tôi.
– Có lúc em ngó ra không thấy anh mà?
Tôi ho khan vài tiếng, quay đi, mắt buồn xa xăm:
– Em yên tâm, có gì xảy ra, anh vẫn kề bên em, có điều em không thấy thôi.
– Có mà anh đi vào nhà nghỉ đầu ngõ ngủ thì có.
– Em đi theo cũng không biết.
Tôi thẹn quá hóa ngượng, bỏ mẹ thật sơ ý thế. Chíp giám đi một mình trong đêm mưa bay thì từ đây mấy bước chân ra cái nhà nghỉ có gì không dám. Tôi cười ha hả, Chíp cũng cười. Tôi thấy nhẹ lòng quá, em mà bỏ tôi chắc tôi sẽ khổ sở vô cùng.
Em vẫn luôn nghĩ về chuyện kia, nó như cục đá đè nặng lên lòng em, tôi đành đưa em đi xem mấy chỗ khác. Có chỗ nói chúng tôi đẹp đôi vô cùng, thuận hòa, cũng có chỗ nói chẳng hợp. Cuối cùng em vẫn phụng phịu với tôi. Tôi thì đâm ra cay cú lão thầy bói.
Cuối tuần, tôi mượn chị tôi bộ tóc giả, đeo cho Chíp một cặp kiếng rồi bảo Chíp ăn mặc bình thường thôi theo tôi lên xe. Tôi dặn em làm đúng theo những gì tôi nói. Tôi lại đưa em đến gặp lão thầy bói kia. Cũng tên tuổi ngày sinh tháng đẻ y hệt. Lần này thì câu chuyện lại khác hẳn, chắc do chúng tôi đặt lễ to nên thầy bảo bọn tôi cưới thoải mái. Có điều thầy bảo tôi bị bà cô tổ nhà tôi bán vào địa phủ rồi, phải làm lễ chuộc ra, không thì hỏng hết. Khổ thân tôi bị bán đi từ bao giờ bảo sao nhiều lo nghĩ đêm không ăn toàn ngủ.
Đấy, tôi bảo Chíp yên tâm nhé, thầy nói chả đúng đâu, lần sau còn mê tín anh tét đít. Chíp cười mãn nguyện lắm, em bảo thực mà thiếu tôi chắc em sẽ không sống nổi. Hôm đấy em hôn tôi rất nhiều, bảo để bù đắp. Tay tôi nhiều lúc nó cứ bị đặt sai chỗ, thành ra một lát sau em lại giận. Thế mà vừa thề thốt rõ kinh.
Sau lão thầy bói này bị bắt, lên cả báo tất nhiên là tôi không có chỉ điểm đâu nhé. Tôi thề là không biết cái địa chỉ nhà ở thôn XX hành nghề mê tín dị đoan. Cũng chẳng ai rảnh mà gọi đến tổng đài của công an tỉnh Hưng Yên cả. Nhưng mà đến giờ tôi ngẫm rồi, có khi lão ấy nói cũng đúng 1 tí. Tôi giờ thành thằng không tiền, không quyền trong nhà. Đàn ông thế là vứt rồi. Mai tôi sẽ nhất định vùng lên, các ông cứ đợi mà xem.

To top
Đóng QC