Phần 37: Minh bé
Minh Bé nó kém tôi 5 tuổi. Nó đẻ vào mùa đông, hôm đấy lạnh vãi cả đái luôn, tôi đang học trên lớp mẫu giáo thì chú tôi ra đón tôi về để lên phụ sản thành phố gặp em. Lần đầu có em tôi chả có cảm giác gì chỉ sướng là được đi chơi thôi. Đợt đấy tôi cứ bị mê cái xe công nông nên bảo mẹ đặt tên em là công nông đầu dọc, tôi sẽ là công nông đầu ngang.
Nhà tôi lúc đấy vẫn ở cái nhà cấp 4 bé tí và chỉ có một giường nên bà nội đón tôi sang ở cùng bà vào mỗi buổi tối. Ngủ với bà thì bà cho 200đ. Tôi ngủ với bà được đâu đó một tuần thì nhớ mẹ khóc lóc đòi về, thế là 4 người một giường ngủ đến khi tôi học lớp 1. Minh Bé thì nó khóc đâu đó 3 tháng, chỉ ăn với khóc làm mẹ tôi phát sợ. Lúc nó mới đẻ nhìn chán đời lắm, còn mấy cái ảnh mẹ tôi vẫn giữ thỉnh thoảng lôi ra kể công với nó. Con này đến hơn 2 tuổi mới mọc tóc cơ, nhìn như thằng cu. Tôi với vợ tôi trước khi cưới hay lôi cái đầu trọc của nó ra để chế giễu thế mà đúng là ghét của nào trời trao của đấy con bé con nhà tôi giống y xì con Minh hồi mới đẻ. Nó cũng đầu trọc và khóc lóc suốt 3 tháng đầu.
Nhưng mà con tôi xinh lắm, không chán đời như Minh bé.
Lớn lên một tí thì nó không chịu ăn, mỗi lần cho nó ăn mẹ tôi phải gọi cả tôi ra gõ xoong nồi bát đĩa suốt một buổi nó mới ăn được nửa bát cháo. Sau đó tầm 5 phút thì nó nôn sạch. Tôi lại đi gõ xoong tiếp. Nuôi con này vất vả lắm. Thế nên mẹ tôi chiều nó như chiều vong.
Nhà tôi sau đấy cũng đỡ khổ nên mẹ tôi hay mua sữa bột với lại philatop cho nó. Tôi hay ăn vụng, thành ra tôi lại lên cân mới hay. Ngày xưa khổ bỏ mẹ sữa hồi bé tôi có được uống đâu, có lên nhà Bác chơi mới biết hộp milo nó như thế nào. Ấy vậy mà con Minh nhà tôi nó vẫn được chế độ sữa với lại philatop đầy đủ. Thành ra tôi cứ ghen tị.
Thế nên hồi bé tôi hay bắt nạt nó, bảo tôi trông nó là mắt trước mắt sau tôi cho ăn bạt tai ngay. Nó sợ tôi lắm, tôi bảo gì nó cùng nghe. Lúc nó 4 tuổi có tôi với nó ở nhà, tôi đuổi con mèo thế là làm đổ bình đinh lăng của bố tôi, tôi sợ vãi cả đái ra. Bố tôi lúc đấy hay cho tôi ăn lươn nên tôi kinh lắm. Tôi bảo nó nhận tội hộ tôi thì tôi sẽ không bắt nạt nó nữa. Nó gật đầu làm tôi mừng như chết đi sống lại. Tối bố tôi về tôi còn ra xui bố tôi nữa, kết quả là bố đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết vì dám đổ tội cho em. Tôi lúc đấy quá ngây thơ, đi tin vào lời con bé con 4 tuổi.
Cũng năm nó 4 tuổi, tôi 9 tuổi, năm đấy tôi mới đủ dũng cảm để tập xe đạp. Tôi thuộc thể loại sợ chết nên cả xóm tôi bọn nó phóng xe ầm ầm rồi tôi mới biết đi cọc cạch. Gọi là cọc cạch vì ngày xưa cái xe đạp nó có cái khung chéo đấy, tôi chưa ngồi lên được trên yên xe nên chỉ ngồi ở cái khung đấy đạp cọc cạch nửa vòng một thôi. Kể ra xấu hổ vãi lòn, tôi tưởng tôi cọc cạch được rồi thì oai lắm, tôi đi đón con Bé học mẫu giáo về, trường cách nhà có mấy bước chân thôi nhưng tôi vẫn đi xe. Đến nơi tôi còn nhờ cô giáo của nó bế nó lên xe để tôi đèo em tôi về. Cô ấy cứ tưởng tôi đi ngon lành rồi nên giúp thật, con Bé nó còn sướng nữa chứ, cười như Liên Xô giẫm phải cứt. Đi được một đoạn thì tôi đâm vào tường bao nhà hàng xóm, con bé văng ra đường, may mà đường đang phơi rơm nên không sao, chỉ hoảng và xước tí chân thôi. Lúc đấy tôi sợ vãi cả đái ra, bế nó dậy mà nó vẫn gào mồm ra khóc như kiểu sắp chết đến nơi rồi, tôi càng sợ. Bố tôi hôm đấy ở nhà, nghe thấy nó khóc thì chạy ra, tôi sợ quá vứt em với xe lại chạy một mạch sang nhà bà ngoại trốn. Mà bố tôi cũng ác, không thèm đón tôi về luôn, để tôi bên nhà bà ngoại đến tối, thực ra bố tôi biết thừa nhưng mặc kệ đấy. Cậu út về còn dọa tôi là bố mẹ tôi chuẩn bị bán tôi sang Trung Quốc vì tội làm ngã em, tôi càng sợ, cứ ôm bà khóc tu tu. Tối mẹ sang đón về mà tôi mừng như vớ được vàng, mẹ tôi không nói gì nhưng về bố tôi đánh cho tôi một trận vì tội là bỏ em chạy, chứ tội làm ngã em thì bố tôi tha.
Minh bé lên lớp 1 thì nhà tôi cũng về nhà mới, khang trang hơn, đỡ nghèo hơn, cả tôi cũng được uống sữa. Lúc đấy tôi không thèm bắt nạt nó nữa thành ra nó càng quấn tôi, đi đâu cũng theo đi. Có lần tôi đưa nó đi chọc tổ ong, con này chân ngắn không chạy được ong nó đốt cho sưng đầu. Về bố tôi lại đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Nghĩ lại ngày xưa bố mẹ tôi toàn đánh tôi, chả thấy đánh con Bé bao giờ. Có duy nhất một lần bố tôi dọa ném nó xuống giếng làm tôi cứ mừng, đi ra đi vào đợi xem bố ném nó xuống giếng thì sẽ thế nào mà không thấy bố động tĩnh gì. Tôi ra nhắc thì bố đánh tôi, suýt ném tôi xuống giếng thật.
Tôi lớn thêm tí thì nhà tôi cũng thoát hẳn nghèo, có của ăn của để thành ra con Minh bé nó sướng, nó chả phải làm cái con mẹ gì luôn. Như gà công nghiệp. Tôi cơm nước quét dọn thì nó ngồi xem TV. Tôi tị với mẹ tôi thì mẹ tôi bảo làm anh phải nhường em, em nó bé thế biết làm gì.
Thời gian đấy tôi bị nghiện đọc truyện, lúc nào tôi cũng giấu được vài quyển dưới gối hoặc trong nhà vệ sinh để mỗi lần đi ị lại tranh thủ lôi ra đọc. Thực ra là bố mẹ không cấm đọc, nhưng chỉ được đọc vào dịp hè hoặc thứ 7 hay chủ nhật, nhưng khổ nỗi truyện thì ra quanh năm và toàn ra vào thứ 3 với thứ 6, không mua ngay thì thằng khác sẽ mua mất, mà cái giống mua truyện mới về mà không đọc ngay để dành thì bố ai chịu được. Bố tôi chắc phải vứt đi mấy chục quyển truyện của tôi xuống ao nhà hàng xóm cũng nên. Tôi không hiểu sao đối với tôi, bố tôi rất nghiêm khắc và cục tính, còn đối với con Bé lại đầy một bầu trời dịu dàng. Kể ra cũng cay, mấy quyển truyện đấy tôi nâng như nâng trứng, đọc giữ gìn như báu vật, mấy thằng cùng xóm thích đỏ cả mắt tôi cũng không cho mượn mang về mà bố tôi lỡ vứt hết đi chỉ vì mỗi tội tôi không cho em mượn xem. Lúc đấy nó mới học đánh vần, có biết đọc dell đâu, nó thấy tôi đọc thì bắt chước, tôi không cho xem cùng thì ăn vạ bù lu bù loa như cháy nhà. Bố tôi khó ở nên cứ thấy con Bé khóc là mặc định lỗi của tôi, đánh cho trận đã rồi tính tiếp.
Hôm nay kể chuyện Minh bé mới thấy tuổi thơ của tôi toàn roi vọt, hôm nào bố tôi mệt không muốn đánh tôi thì mẹ tôi nhận việc đó. Bởi vậy lúc bé tôi cứ ấp ủ ước mơ được bỏ nhà ra đi cho mẹ tôi khóc hết nước mắt. Có lần tôi bỏ đi thật, tôi không bỏ sang nhà bà ngoại như mọi lần đâu, tôi định đi bộ lên nhà bác tôi trên HN, đi ra được khỏi làng thì bị bắt về, lần này mẹ tôi không đánh mà lại khóc thế là tôi sợ, tôi cứ bị sợ nước mắt của những người phụ nữ quan trọng bên cạnh mình. Chứng kiến họ khóc là lòng tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, cứ như kiểu tôi là nguồn cơn của mọi tội lỗi ấy.
Nhưng dell có Minh bé trong đấy, nước mắt con này là nước mắt cá sấu, lúc bé đòi cái gì không được nó sẽ gào mồm lên ăn vạ, tự cấu mắt cho nước chảy ra, lớn thêm tí thì xị mặt làm cái điệu bộ đáng thương để vụ lợi mỗi khi tôi có cái gì đó hay ho mà nó dell có.
Anh em tôi chả khác gì phường chèo, cứ gần nhau là có chuyện. Ấy vậy mà lúc tôi lên thành phố học chuyên, mẹ tôi kể là Minh bé nó nhớ tôi đến mức bỏ cả ăn, hoặc là nó kiếm cớ vậy để không phải ăn – tôi cứ tin như thế. Tôi đi học thì cuối tuần tôi về, hoặc mẹ tôi sẽ lên thăm, về nhà tôi hay mua mấy cái món ăn vặt ở cổng trường như kiểu táo mèo hay củ cải về cho Minh bé. Tôi bảo em tôi đấy là thịt ngựa, thịt hổ chỉ bán trên thành phố, ăn cho quen sau này lên đấy học đỡ bỡ ngỡ. Tôi còn bonus thêm câu là ăn cái này vào sẽ thông minh học giỏi như tôi nên con bé nó tin sái cổ. Mấy cái đấy cay vãi cả đái nhưng nó vẫn cố ăn cho hết. Tôi cứ cười thầm trong bụng.
Minh bé tin lời tôi vô điều kiện, tôi nói gì nó cũng tưởng là thật, từ việc lừa ăn mấy cái đồ linh tinh đến những việc trong nhà ngoài ngõ. Có lần tôi lừa nó từ nhà phi tận lên nhà con Vân để xem con lợn nó đẻ ra quả trứng, có lần tôi bảo là cột điện ngoài đường lớn tự nhiên nó chạy đi hết rồi, tối không có điện để xem hoạt hình đâu. Minh bé đều tin hết. Thỉnh thoảng tôi bịa ra một câu chuyện giật gân nào đó để kể cho nó nghe làm nó sợ xanh mắt mèo, cứ thế tôi lừa phỉnh con em gái tôi suốt mấy năm nó học cấp 1 cấp 2.
Hai anh em tôi cứ tết là nuôi chung lợn đất, đấy là ý tưởng của tôi. Không chỉ bố mẹ tôi thiên vị con gái đâu, cả họ nhà tôi như vậy luôn, cứ cháu gái là auto mừng tuổi nhiều hơn cháu trai. Thế nên lúc nào Minh bé nó cũng được mừng tuổi mấy triệu. Ngày xưa mấy triệu tiền mừng tuổi nó to ghê gớm, một nửa số đó là của Bác cả, bác mừng nó 1tr từ những năm 2k mấy, tôi được có 2 lít. Tôi hỏi ông Long được bao nhiêu lão còn bảo tôi sướng chán, lão là con đẻ mà chả được đồng nào. Thế nên tôi cứ ấp ủ kế hoạch cân bằng tài chính với Minh bé. Tôi gạ nó làm quỹ đầu tư lợn đất, bao giờ đủ tiền sẽ mua máy tính để chơi cho sướng, không cần dùng cái con máy cổ lỗ sĩ mẹ tôi hay dùng soạn giáo án. Nghe bùi tai nên nó đồng ý góp một ít tiền lẻ vào. Tiền to tất nhiên mẹ tôi thu hết của cả hai anh em!
Sau tôi cứ thỉnh thoảng lại lấy nhíp móc một ít để chơi điện tử, đến lúc cãi nhau con bé nó chán không chung đụng nữa thì tôi cũng rút được khơ khớ rồi. Mà con này tính nó phổi bò mỗi dính dáng đến tiền nong là chi li từng tí một, có bao nhiêu tiền đút lợn nó ghi ra giấy hết. Đến lúc đập lợn thấy thiếu nhiều nó bắt đầu bù lu bù loa lên, dọa mách mẹ. Tôi phải hứa hẹn mua cho nó hết cái này đến cái kia nó mới chịu thôi. Tôi hứa cho vui mồm thôi, có cái đếch tôi mua ấy, thế mà năm nào kịch bản cũng lặp lại y như vậy. Đến tận lúc tôi đi học cấp 3 mới thôi.
Minh bé là con gái nhưng nó bị ảnh hưởng nhiều của tôi. Anh em tôi cứ trêu nhau vậy chứ tôi biết nó thần tượng tôi vãi lol ra, tôi làm cái dell gì hoặc thích cái dell gì là nó bắt chước y hệt. Đầu tiên là quần áo. Từ lúc lên cấp 3 tôi cũng có tí ăn diện, trẻ trâu mà. Mỗi lần về nhà có đồ mới y như rằng con bé nó sẽ đòi một bộ giống hệt. Mẹ tôi mấy lần nói nó không được dùng đồ của anh rồi nhưng nó mặc kệ hết, cứ sống chết đòi theo. Thế nên đồ cũ tôi vất lại nó dùng hết. Đến năm lớp 11 nó bắt đầu cắt tóc Mỹ Linh, đến tận bây giờ vẫn giữ style đấy. Nó bảo thích để ngắn kiểu đấy, tóc dài nó mặc với đồ của tôi để lại không hợp. Tôi cứ sợ nó bị less nên lúc đọc trộm được tin nhắn của nó với bạn trai mà tôi mừng chảy cả nước mắt.
Thứ hai là sở thích âm nhạc. Tôi là người chơi hệ hổ lốn, nhạc dell nào cũng nghe. Tôi cứ nghe bài gì là y như rằng trong list nhạc con bé có bài đấy. Cấp 3 tôi hay nghe mấy cái đĩa Rap việt từ Vol 1 đến Vol 8 gì đó có mấy bài diss nhau vui tai lắm. Tôi toàn nghe trộm thôi, thế mà con bé nó mở công khai:
– Diss con mẹ tổ sư cái thằng ngu si, mẹ làm đĩ còn bố thì làm cu li…
Diss mẹ con ngu đần này còn hát theo, lúc đấy nó mới lớp 6. Thế là tôi ăn đòn. Sau mẹ tôi cấm cả hai anh em dùng máy tính của mẹ.
Cái gu âm nhạc thì đến tận bây giờ nó vẫn nhiễm của tôi, tôi là thành viên của GvR thì ngay mấy ngày sau con bé nó cũng thế, nó bắt chước hết không chừa một thứ gì. À có một thứ đó là nó cũng thích mấy thằng hàn quốc, tôi thì dell mê tí nào. Nhạc hàn tôi nghe mỗi Bigbang. Chấm hết.
Tôi là wibu nửa mùa, bây giờ tôi vẫn đọc One piece cơ mà Minh bé thì nó đọc tất cả các thể loại. Con này giờ đủ tuổi đẻ rồi nhưng vẫn chìm đắm trong thế giới wibu, từ khăn trải giường cho đến mấy cái vật dụng cá nhân của nó, phải có tí hình anime nó mới chịu. Hôm trước bố tôi còn hứa hẹn mua xe cho nó, nó lập tức đề xuất dán decal hello kitty vào. Vô phúc thằng nào sau này bớ phải Minh bé đi xe đấy chắc chắn sẽ bị coi là đồng tính nặng. Viết mấy dòng này tôi tưởng tượng ra cảnh thằng bồ nó sau này phải mặc mấy cái áo in đủ hình mấy con bé loli xong lái quả hello kitty hồng đi siêu thị thị kiểu dell gì cũng bị bóp sưng đít.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Minh bé nó có người yêu từ lớp 12, đợt đấy tôi đầu tư cho nó con điện thoại vì nó bảo cần để tiện liên lạc với mọi người. Tôi tưởng thật nên mua cho con HTC rõ xịn. Mua xong nó chả gọi cho tôi được cuộc điện thoại nào, toàn thấy nhắn tin cho zai. Thằng cu này thì gần nhà tôi, cũng cao ráo đẹp trai, thua tôi một tí xíu – nửa cái rạch trời thôi. Thằng này nó ngoan lắm, nên tôi yên tâm là sẽ chẳng có vấn đề gì, mà có vấn đề gì thì cũng kệ mẹ chúng nó. Suốt mấy năm yêu nhau thằng này bị con Minh nó sai cho chạy cong cả đít lên. Lúc thì đưa đón, lúc thì mua đồ ăn, lắm lúc tôi lười tôi cũng sai luôn thằng đấy. Cơ mà thằng bé nó ngoan thật, chả bao giờ nó phàn nàn nửa câu. Tôi cũng đối xử rất tử tế với cu cậu. Nhưng mà chả hiểu sao một thằng ngoan như thằng này lại giám có gan bắt cá hai tay các ông ạ. Tôi dell thể ngờ luôn.
Hôm đấy tôi với Chíp đi cafe sang choảnh ở Highland. Trên phố Mục đích chủ yếu là vào đấy cho tôi đi đái chứ lượn đường nhiều tôi mót lắm rồi. Mất công vào thì thôi ngồi tình tứ một tí, chả nhẽ đái xong đi ra người ta cười cho, tôi kéo Chíp vào một bàn trong góc bắt đầu bô lô ba la mấy chuyện trên trời dưới biển, tay chân thỉnh thoảng động chạm tí. Lúc này chúng tôi thân mật ở mức đỉnh của chóp rồi, tôi có đánh rắm rõ to thì em cũng không bài trừ. Đang luyên thuyên thì Chíp cấu tôi một cái, tôi tưởng Chíp đọc được suy nghĩ đồi trụy trong đầu của tôi nhưng không phải, Chíp chỉ sang bàn phía trong nói nhỏ:
– Anh ơi người yêu Minh bé kìa.
– Bọn nó đi với nhau à, hay quá tí bảo nó mời đôi ta đi ăn.
– Không phải với Minh bé đâu.
– Thế thì với bạn nó, kệ mẹ nó đi.
– Bạn gì mà nắm tay tình cảm thế kia.
Tôi ngoái lại nhìn thì đúng ông em thật, tay nó đang đan chặt với con bé tóc vàng đối diện. Tổ sư bố thằng nhãi ranh giám cắm sừng em ông. Tôi định sang tát cho cu cậu mấy phát. Chíp giữ tay tôi lại bảo đừng. Chíp lấy điện thoại lén quay lại xong kéo tôi ra về. Tôi nói thật tôi cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, có mấy chuyện cần bạo lực mới giải quyết được vấn đề, như vụ em trai bà Ốc đấy. Hôm nay không có Chíp kiểu gì tôi cũng táng cho thằng ôn này mấy phát rồi tính tiếp.
Lúc về tôi cứ phân vân không biết nên nói với con bé ra sao, tôi đành nhờ Chíp nói chuyện. Tôi cứ sợ con bé nó buồn và thất vọng. Tôi từng bị cắm sừng nên tôi hiểu cảm giác nó đau khổ dư thế lào.
Về nhà tôi ngồi ngoài ghế đợi hai chị em nói chuyện, tôi cứ sợ con bé nó sẽ cấu mắt ăn vạ như ngày bé, ngồi ngoài xem TV mà thấp thỏm vô cùng. Một lúc sau thì Chíp đi ra, tôi định hỏi thăm tình hình thì em lao vào cắn tôi mấy nhát, hết cắn lại cấu véo mắt cứ trừng trừng nhìn tôi.
– Sao đấy em? Lên cơn à.
– Đàn ông toàn đứa lăng nhăng.
– Phải trừ ba em ra chứ.
– Trừ ba em!
Tôi ôm Chíp hỏi xem Minh bé ổn không, Chíp nói nó muốn một mình. Tôi hỏi han thêm mấy câu nhưng Chíp bảo chắc không vấn đề gì đâu nên tôi cũng đỡ lo. Mấy ngày sau con bé nó cứ đóng cửa phòng suốt ngày, tôi lo lắm, dù sao nó cũng là em gái tôi, tôi thấy mình phải có trách nhiệm với nó. Hôm nào tôi cũng ở ngoài lèo nhèo đòi nó đi ra ngoài để hỏi chuyện nhưng nó dell thèm thưa lấy một lời.
Tuần sau tôi đi có việc mấy ngày, lúc về thì con đĩ Minh đang ngồi xem phim cười phớ lớ trên ghế, tóc nó nhuộm màu vàng chóe như siêu xay da. Tôi sờ đầu xem nó có vấn đề gì không thì nó gạt tay tôi ra.
– Em có ổn không?
– Thôi, anh mày tao như mọi hôm đi.
– Thế mày có bị làm sao không?
– Em không, em bình thường rồi.
– Thế thằng Tuấn thì xử thế nào?
– Nó chê em vụng với lại tiểu thư chả biết làm gì. Em thấy cũng đúng, thôi kệ mẹ nó.
– Tối có muốn ăn Sen không? Tao mời.
– Duyệt!
Minh bé vượt qua nỗi đau bị cắm sừng nhẹ nhàng hơn tôi. Ơ diss mẹ cả họ nhà tôi bị vong ám hay sao mà đứa nào cũng dính nạn cắm sừng nhỉ, giờ tôi mới ngộ ra đấy. Sau vụ bị đá con bé nó chăm chỉ hẳn, chăm dọn nhà, dọn cứt mèo, chăm cắm cơm và cất quần áo. Tôi cứ gọi là ngạc nhiên lác hết cả mắt, tôi còn tưởng nó bị ma nhập. Sau vụ đấy nó chăm chỉ đi nhảy nhót hẳn, sau còn thêm cái vụ gọi vốn mà tôi đã kể cho các ông nghe đấy.
Bây giờ thì con bé nó có người yêu mới rồi, một thằng giây mơ rễ má có tí quen biết với lão Long nhà tôi. Thằng này thì tôi cũng gặp nó mấy lần rồi, tôi đánh giá là biết điều vì lần nào gặp tôi là nó cũng rủ rê tôi đi ăn nhậu. Chả biết bọn nó có xác định gì không nhưng tôi thấy lần này con bé nó đầu tư hình ảnh lắm. Thôi chuyện yêu đương thì tôi không can thiệp quá sâu để bọn nó tự nhiên, coi như tôi đáp lễ nó ngày xưa luôn tạo điều kiện cho tôi với Chíp gần gũi. Ngày xưa lần nào Chíp sang chơi con này cũng kiếm cớ lẩn ra ngoài, hoặc vào trong phòng nó đóng kín cửa lại. Vợ chồng tôi thì tình yêu màu nắng, trong sáng vô cùng nó có trốn đi thì tôi cũng chỉ nắm tay Chíp thôi. Tôi nói thật.
Dù là em gái tôi thật nhưng tôi phải chê nó mấy điểm, đó là con này tiêu tiền cực kỳ ngu dốt và phung phí. Có lẽ là do tuổi thơ của nó không có những mưu hèn kế bẩn mỗi khi muốn cái gì mà không có tiền mua. Tiền nó kiếm dễ quá, ngửa tay ra xin là mẹ tôi cho luôn nên nó không biết trân trọng. Lúc đi học thì không nói làm gì, đi làm kiếm tiền rồi mà tháng nào tôi cũng thấy nó nịnh nọt Chíp cho vay tiền để sống. Có lần tôi hỏi tiền mày đi làm để đâu hết rồi thì nó bảo em đi du lịch với ăn chơi hết rồi. Con này một năm nó phải đi cỡ 8 lần là ít. Tôi thề, cứ tích cóp được tí tiền là đi chơi mút mùa. Chơi xong về đã không mua cho anh chị được quà cáp gì, toàn sang ăn chực. Không đi du lịch thì nó cũng mua sắm linh ta linh tinh, cái này chắc nhiễm của vợ tôi. Vợ tôi dạy nó mua hàng online mà. Tôi đã dạy nó bao nhiêu lần phải quý trọng đồng tiền rồi nhưng nó mặc kệ hết. Quan điểm sống của nó là hãy sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky dù chỉ là một ngày. Nghĩ lại nó cứ chi li như ngày bé lúc nuôi chung lợn đất với tôi có khi giờ đã giàu to.
Thêm cái tật xấu nữa là con này nó ngủ thì xấu tính vô cùng vô tận. Vừa nghiến răng ken két, vừa ngủ say như chết, có bắn súng bên tai chắc cũng không dậy nổi. May mà nó có người yêu rồi chứ chưa có tôi kể ra có khi chả thằng nào giám rước mất. Bởi thế nên mấy lần Chíp sang ngủ cùng nó toàn sợ chạy mất dép, nửa đêm lại lén sang nằm với tôi sáng hôm sau mới về phòng. Thế mà con này nó cũng không biết. Cái này tôi tuyên dương.
Lúc vợ chồng tôi sinh em bé thì con này cũng mom mem sang ở cùng mấy hôm, nhận trách nhiệm bế cháu, thế mà cứ được mấy phút nó lại kêu oai oái ra điều đau lưng lắm. Công bằng mà nói con Xoài nó cũng khá giống cô nó ở khoản ăn vạ, cứ hơi một tí là nó sẽ gào mồm lên. Tôi với mẹ tôi bảo là giống cô Minh ngày bé thì nó ra điều thích chí lắm cười như được mùa. Thế nên đi đâu chơi dù anh chị không được cái vỏ kẹo nhưng cháu thì lúc nào cũng đầy quà. Tôi ghi nhận cái nết này của nó. Tranh thủ nó chưa chồng con có khi đẻ thêm mấy đứa cho bõ công quà cáp.
Từ nãy đến giờ tôi toàn kể xấu em tôi, nhưng tôi nghĩ nát óc rồi, chẳng có gì tốt đẹp ở nó hết. Cái gì tôi cũng chê được, ấy vậy mà mọi người trong nhà thì lại thích cái kiểu tưng tửng đấy của nó. Bảo là dễ sống, đỡ suy nghĩ nhiều. Kể ra cũng đúng là như vậy thật, nó cứ vô lo vô nghĩ có khi lại an nhàn hơn cái thằng tôi, lúc nào cũng đau đáu nỗi niềm vừa nuôi vợ mình vừa nuôi vợ thằng khác. Tôi biết nhiều ông muốn một hình ảnh Minh bé thật cute dễ thương nhưng tôi nói thật, đấy là Minh bé nhà khác chứ nhà tôi thì không có đâu. Con này nó đoảng lắm luôn, được mỗi cái nhảy nhót giỏi thôi còn lại chả được cái nước mẹ gì.
Thôi chuyện bí mật này tôi kể nốt ra cho các ông coi như dành tặng fan Minh bé.
Mấy hôm trước, vợ tôi – thị Chíp vừa đưa Minh bé đi mua đồ về, mua gì thì tôi không biết, tôi hỏi thì không nói, rất bố láo và thái độ. Hai chị em đưa nhau đi mấy hôm liền cơ, cứ thậm thà thậm thụt làm tôi nổi tính tò mò. Sắp tới đây này là sinh nhật Minh bé, thế nên tôi tự nghĩ là vợ tôi đưa nó đi mua quà sinh nhật. Bình thường chỉ hai chị em nó tặng quà sinh nhật cho nhau, sinh nhật tôi từ lâu lắm rồi không được tặng cái gì. Tôi sống trên đời này chỉ để trả tiền cho các bữa liên hoan thôi, chứ quà thì tôi mơ chứ không bao giờ có.
Buổi tối lúc chị giúp việc đi về, tôi ôm con bé con xem bây bi sắc đợi Chíp về ăn cơm tối. Đến hơn 9h Chíp với Minh bé mới về, về xong lại chui tọt vào phòng. Tôi tò mò lắm, đến hơn 10h hai chị em mới chui ra, sau đó con bé nó về luôn. Tôi hỏi vợ tôi nhưng mà vợ tôi không trả lời. Tôi cay dái cực kỳ.
Tôi thấy Chíp vất cái gì vào thùng rác nên tôi lén nhận việc đổ rác để bới ra xem sao. Hơi mất vệ sinh tí nhưng mà thỏa trí tò mò. Hóa ra toàn là nhãn mác của mấy thương hiệu đồ lót nổi tiếng. Tôi cười như ma làm, hóa ra vợ tôi chiều tôi các ông ạ, tôi cứ sướng. Hôm sau tôi cho con bé con đi ngủ sớm, rồi nháy mắt với Chíp, sau đó sang phòng làm việc đợi. Đợi đến hơn 11h không thấy cái mẹ gì tôi mới mò sang phòng ngủ thì Chíp đã ôm con ngáy o o rồi. Bực cả mình.
Hôm sau tôi quyết tâm hỏi ra ngô ra khoai. Thấy tôi lèo nhèo nhiều quá Chíp mới nói:
– Của Minh bé, em đầy một tủ rồi mua làm gì.
– Thật à, nó mà mặc mấy cái đấy sao?
– Vâng! Mãi mới chọn được cho cô Minh mấy bộ đấy, cái gì cũng chê.
– Thế nó mặc cho ai ngắm?
– Anh vô duyên, sao lại hỏi em.
Tôi thề với các ông em tôi tôi biết, bình thường con này toàn đồ rộng thùng thình kiểu hiphop thôi, chả mấy khi nó mặc váy đâu, giờ còn váy ngủ nữa. Hay là đến mùa xuân rồi, nó đi gào đực.
Mấy ông tưởng tượng nhé, em tôi nó cao 1m63, người dong dỏng, tóc tém kiểu Hiền Hồ bây giờ, nhuộm cam, mặt thì hao hoa giống với… tôi. Tôi thì đẹp trai vô đối rồi nên nó không xấu đâu. Để tôi vắt óc ra nghĩ xem nó giống ai được nhỉ, cho các ông còn tưởng tượng. Thôi mất công tưởng tượng các ông cứ nghĩ nó giống Địch Lệ Nhiệt Ba đi cho bõ, không thì là Địch Lệ Nhiệt Bốn.
Đấy nghĩ ra cái body đấy rồi thì mặc thêm cho mấy bộ sẹc si vợ tôi vừa mua cho nó vào. Thân ái chào tạm biệt nhé. Bao giờ nó chia tay bạn trai tôi khắc thông báo cho các ông. Chắc sắp thôi, tôi đoán vậy!