Gấu mẹ vĩ đại – Phần 30: Thị Chíp – Chuyên gia dinh dưỡng

Phần 30: Thị Chíp – Chuyên gia dinh dưỡng
Thú thật với các ông là tôi định thôi không viết nữa vì chẳng còn chuyện gì để chém gió, tự nhiên nghĩ về cuộc sống sau hôn nhân tôi cũng thấy hay hay. Tôi thì vào cũi mới được 3 năm thôi cũng chả nhiều nhặn gì nên là có cái gì tôi kể cái đấy. Trước hết là quãng thời gian trước hôn nhân đã.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Bọn tôi về nhà mới, gần với chỗ nhà Chíp ngày xưa. Tôi cứ bị thích khu này, nó có nhiều kỷ niệm với tôi suốt thời gian tôi đi học. Tôi thì chuyển sang dần mảng kinh doanh, bác tôi điều khiển từ xa, ông anh tôi lên làm sếp, tôi cũng được cất nhắc lên theo, dưới tôi cũng có vài thằng đệ. Công ty tôi có thêm văn phòng mới khu Trung Hòa, tôi chuyển về đấy quản lý. Tôi sau khi dính phốt rất rén làm việc lớn, ông Long chửi tôi suốt ngày nhưng tôi mặc kệ, lúc đấy tôi chỉ mong sớm lấy vợ cho yên thân.
Chíp đã hoàn thành chương trình thạc sĩ, học cho lắm chữ rồi về nhà chửi chồng chứ hay ho gì, ở nhà bây giờ tôi địa vị thấp hơn em rồi nên tôi làm mấy việc rửa bát quét nhà như đã chia sẻ cùng các ông. Em làm việc trong một công ty liên doanh về mảng xuất nhập khẩu, công ty cũng gần chỗ tôi lắm, rất tiện đưa đón.
Khác với lúc ở bên Linh Đàm, tôi coi bên này là nhà riêng của mình mặc dù trước kia cũng tính là nhà riêng của tôi đấy nhưng mà cái quan trọng nhất là tên sổ hồng lại không phải tên tôi nên tôi chưa được ưng cái bụng. Vì là nhà riêng của tôi nên tôi rất chịu khó đầu tư vào đấy, tôi trồng một cây chanh ngoài ban công để lỡ sau này mẹ tôi có gửi cho vợ chồng tôi mấy con gà quê thì cũng chả bao giờ thiếu lá chanh cả. Trồng thêm mấy chậu hoa để vợ tôi thỉnh thoảng đi ra tưới tắm cho có việc làm chứ ngồi không mỡ bụng báu hóa gì. Tôi thấy mình đúng là người đàn ông chu đáo trong việc nhà cửa.
Con mèo thì tôi để bên kia cho Minh bé chăm, muốn cho ăn gì thì cho tôi mặc kệ vì giờ con mặt lều đấy rất láo, kêu gào suốt ngày đòi hỏi ăn uống làm tôi không chịu được. Chíp đòi đón nó về nhưng khi tôi mặc cả là việc dọn kít cho con Thỏ em phải làm hết nhé thì em bắt đầu hùa theo tôi bảo là kệ mẹ nó. Thực ra tôi đổi tên nó là THOR cơ, nhưng mấy lần Chíp viết cap khoe mèo trên face nó lại thành Thỏ nên thôi gọi luôn như vậy. Khổ thân con mèo giới tính Erik hết tên Huyền lại tên Thỏ, nhiều khi gọi nó còn dell thèm quay lại nhìn.
Nhà tôi có 3 ngủ, tôi tính cho cậu Nam một phòng vì cậu cũng đang đi học bên này, đi về bên kia vất vả ra. Thêm nữa là tôi thỉnh thoảng vẫn còn chơi LOL nên tôi cần cậu, một con gà cùng team với tôi để tôi ra sức gánh. Tính thì như vậy nhưng có lần chúng tôi sinh hoạt trong phòng, chị cậu hét to quá, xong việc đi ra thấy cậu ngồi ngoài ghế xem TV chị cậu thẹn quá hóa giận tẩn cậu một trận, nhất quyết đuổi cậu về bên nhà bà ngoại. Tôi cho cậu bộ PC cũ của tôi nên cậu mừng ra mặt bảo với chị cậu là có mời cũng dell sang đấy ở nữa. Thành ra nhà rộng có hai vợ chồng.
Lúc đấy tôi nghĩ là rộng thôi chứ sau này vợ tôi nghiện mua sắm nhà thành chật, tôi kể qua rồi bao giờ tôi chi tiết sau.
Ba mẹ vợ thỉnh thoảng sang ăn cơm cùng chúng tôi, chắc điểm danh xem tối Chíp có về bên nhà bà không đấy nhưng có lần em cũng chả về làm ba mẹ vợ tôi cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi bảo là tôi ngủ riêng phòng khác ông bà mới yên tâm về, tối đấy tôi ngủ phòng khác thật, phòng làm việc của tôi – nhưng nửa đêm Chíp mò sang nên không tính là tôi nuốt lời. Nhà vợ tôi gọi là ba mẹ nghe tình cảm nhỉ, sau tôi có con tôi cũng định gọi thế nhưng về sau cứ vừa ba vừa bố loạn cả lên cuối cùng tôi bảo gọi bố cho nó quê, tôi ở quê mà có phải HN xịn đâu.
Đại khái mấy cái linh tinh như vậy, chúng tôi rục rịch cưới xin, sau tết bọn tôi sẽ tổ chức, tầm tháng 2 âm lịch. Chụp ảnh cưới cũng xong rồi, nhà cửa củng cố xong rồi, giờ chỉ đợi ngày lành tháng tốt thôi. Bọn tôi gần như bước vào cuộc sống hôn nhân, cũng có vài cái thay đổi rõ rệt mà trước đấy yêu nhau chẳng có. Đầu tiên là việc con xe máy của tôi.
Số là con xe của tôi hai đứa mà đi phịch, à đi phượt thì cũng chất đấy, nhưng đi siêu thị thì nó trở nên vô dụng vãi cả lều luôn. Lý do là bây giờ bọn tôi mua nhiều đồ lắm, không đơn giản là mua mỗi lăn nách xong về đâu. Thế nên lỉnh kỉnh đồ đạc không có chỗ để, Chíp ngồi sau vừa phải cầm đồ, vừa phải bám vào tôi nên rất bực. Sau vài lần như vậy em đòi bán nó đi. Tôi tiếc lắm, tôi không đồng ý.
Lần đấy tôi đi công tác từ sớm, để xe ở nhà, đang lái xe thì Chíp gọi điện:
– Chìa khóa con xe phân khối nhỡ của anh đâu?
– Anh để phòng làm việc, đi đua à?
– Đua cái gì, em bán đồng nát!
Nói xong tắt máy, tôi sợ quá gọi lại mấy lần không được. Hôm đấy tâm trạng thấp thỏm cả ngày, chỉ mong sớm xong việc về xem MT đã bị bán đi thật chưa. Tôi có cơ sở để sợ thật vì Chíp không phải dạng thích đùa. Xe bán thì cũng ok thôi nhưng vấn đề là tôi có giấu một ít tiền say yên xe để mấy hôm nữa chia tay đời độc thân với mấy thằng bạn đại học. Chúng tôi đã rủ nhau lên Mai Châu để ăn gà móng đỏ rồi.
Về tới nhà tôi phi một mạch xuống hầm để xe tìm con MT yêu quý thì thấy chỉ còn mỗi chỗ, thôi thế là cụ đi chân lạnh toát rồi. Lên phòng thì thấy em với Minh Bé đang nhổ lông nách cho nhau. Tôi cáu quá gào lên:
– Ai cho em bán xe của anh. Bán được bao nhiêu đưa tiền đây?
– Bán đồng nát thì đáng bao nhiêu, anh cứ liệu hồn em bán cả dàn máy của anh luôn.
Tôi lại chột dạ vào xem thì may quá dàn PC mới tậu vẫn nguyên, bao nhiêu file hồ sơ thanh toán, hồ sơ chất lượng bản full HD vẫn còn. Lục ngăn kéo thì thấy chìa khóa MT vẫn còn nguyên, thế xe tôi đâu, chả nhẽ bán đồng nát thật? Chết mẹ tôi rồi.
Tôi vùng vằng ra ghế ngồi, mặt xị ra. Chíp đang đi sắp cơm ăn. Tôi đi công việc thì em nấu cơm, cũng đầy đủ lắm.
– Không ra ăn cơm tí còn đi lấy xe về, anh định ăn vạ à?
– Sao lại lấy xe?
– Thằng Huy mượn, em không tìm thấy chìa khóa nên lấy cái dự phòng trong tủ em.
– Xe anh rõ đểu, nó mượn chả đi được đang để ở gara nhà nó, tí anh ra mà lấy về, nó đi xe khác đi rồi.
May quá Huy buê đuê không cưỡi lên xe tôi, xe tôi chỉ chuẩn men mới đi được thôi.
Lấy xe về tiện đi làm cốc chè, Chíp ngồi sau ôm bụng tôi bảo:
– Dạo này béo lắm rồi anh ạ, bụng to quá thôi bán xe đi em mua cho con SH đi cho giống cán bộ.
– SH 150i nhé.
– Ngoan thì 180 cũng có, 150 đã là cái gì.
Thế là tôi liên hệ với ông anh trong hội chơi xe cho em nó ra đảo. Lúc chia tay tôi bịn rịn khóc hết nước mắt, xe này tôi đi giữ gìn lắm chứ chả đùa đâu. Vợ tôi cầm tiền cười phớ lớ, tôi muốn xin lại 2tr bảo để giữ làm kỷ niệm tôi chỉ ngửi chứ không tiêu đâu thì vợ tôi trừng mắt lên.
Sau khi bán xe chúng tôi bàn việc mua xe mới cho tôi, tôi hí hứng lên mạng rồi thì liên hệ anh em kiếm địa chỉ uy tín để rước con SH về. Đến cuối tuần hai đứa đi mua, tôi ăn mặc rõ bảnh bao để tí cưỡi lên xe đỡ phèn. Chíp bảo em có chỗ mua rồi anh quên mấy cái chỗ bạn anh giới thiệu đi. Tôi cũng tặc lưỡi đi theo. Cuối cùng em đưa tôi ra Phố Huế rước một con Vespa màu trắng về. Tại sao màu trắng vì nó hợp mệnh với em. Tôi được đi lại con Lead cũ của em.
Sau lần này tôi hiểu là không nên quá tin vào lời hứa của giống cái, đặc biệt là vợ. Bài học đầu tiên nhé các ông.
Có một vấn đề rất tâm linh chắc không chỉ tôi đâu, nhiều ông cũng biết rồi đó là sau khi lấy vợ ông dell nào cân cũng tăng hết. Tôi thì chớm lấy vợ thôi nhưng cũng lên hẳn 2 cân. Tôi phát hiện ra điều này là do lúc chụp ảnh cưới tôi có đầu tư mấy bộ vest, sau đấy thì thỉnh thoảng tôi có mặc để sĩ với đời nhưng hôm nay mặc thì bụng chật quá, tôi cân thì thấy lên tận 2 cân rồi. Trước đây tôi cứ loanh quanh tầm 67 cân thôi cũng chả tăng giảm gì, giữ cân như vậy mấy năm đùng một cái tôi lên cân. Ngồi nghĩ lại chắc là do dạo này chăm chỉ ăn cơm tối quá.
Trước chúng tôi cũng thường xuyên ăn với nhau, nhưng đợt đấy là ăn thanh cảnh, có gì ăn nấy. Giờ khác xưa rồi, chả biết mẹ Vi nhà tôi nghe ở đâu nói bữa cơm gia đình tiêu chuẩn bao giờ cũng phải đủ một món canh, hai món xào, một món tráng miệng. Vì cái tiêu chuẩn này mà tôi đau đầu không biết ngày mai ăn gì để đổi món, đôi khi tôi stress vì nghĩ quá nhiều. Cơm nấu ra chả nhẽ không ăn, mà vợ tôi đôi khi rất vô lý, đầy một bàn thức ăn nhưng đến bữa lại vẽ chuyện đòi ăn cái khác, tôi a dua theo thì vợ tôi bảo ăn hết cơm đi mới được ăn cùng. Nhà tôi không nuôi chó, mà thức ăn để tủ hôm sau ăn lại thì không ngon, thành ra tôi cố ăn hết.
Chưa kể là bây giờ trong nhà nhìn đâu cũng thấy đồ ăn vặt, từ bim bim đến yakult, hoa quả sấy, bánh kẹo, cái gì cũng có. Lắm khi buồn buồn ngồi xem TV chúng tôi cứ ăn tí cho đỡ buồn mồm, thế là lên cân. Chíp lúc nào cũng loanh quanh 49 – 50 cân nhưng em luôn mồm than với tôi là em béo lắm, tôi cực kỳ khinh bỉ cái suy nghĩ đấy của em. Em có ăn cả thế giới như con Thao Thiết thì chắc cũng chả lên được nửa nạng, cơ địa em nó vốn thế rồi, sướng bỏ mẹ ra còn suốt ngày kêu ca lắm mồm.
Trên này đông anh chị em và họ hàng hai bên nên thỉnh thoảng lại có người mời sang nhà ăn cơm. Thôi thì sắp cưới nên đi nhận họ luôn, thế là ròng rã đến tận gần lúc cưới chúng tôi được mời đi ăn uống. Mà cái giống được mời ăn cơm thì chắc chắn là có đồ ngon để ăn rồi, tuần cứ một vài lần xem có lên cân hay không. Khi tôi nhận ra vấn đề và báo với Chíp thì em ra vẻ suy tư lắm, em quyết định giảm cân cho tôi nếu không tôi sẽ béo phì mất.
Tôi được đi đá bóng với anh em thêm một tuần một buổi, trước Chíp bảo tôi bóng bánh nhiều hư người, ra sân chạy tí cho đổ mồ hôi là được, nay cấp phép cho tôi thêm buổi nữa mục đích vẫn là đổ mồ hôi nhưng nhiều hơn. Không phải khen chứ tôi đá CMF đỉnh vãi lúa, tôi cứ hâm mộ những anh tiền vệ hào hoa phong nhã đá ở vị trí này trên thế giới. Cái tên con tôi ở nhà cũng là vì tôi mê mẩn anh chàng người Đức nên tôi mới nghĩ ra, cái này tôi kể sau.
Công nhận thể thao làm con người nhẹ nhàng hẳn, tôi đi đá bóng về người nhẹ đi bao nhiêu đấy, sau khi chạy tầm 60 phút là về ăn cơm ngon hẳn, thỉnh thoảng sau trận anh em làm bữa bia cũng vui hết nấc. Cơ mà uống nhiều bia thì bụng cũng to ra thật, Chíp lại càm ràm bảo tôi là mục đích đi đá bóng là để giảm cân chứ không phải là để uống bia. Tôi cãi bảo là tiền đóng hết rồi, không uống cũng mất từng đấy tiền, tôi uống là tiết kiệm thôi. Sau đó vợ tôi bắt tôi bỏ đá bóng, đăng ký cho tôi đi tập gym ở gần chỗ em đang nhảy nhót.
Thế là sau khi tan làm, nếu không bận khách khứa thì tôi sẽ đi ra phòng tập với em luôn. Trong xe tôi lúc nào cũng đồ nghề đầy đủ, chuyên nghiệp lắm. Chíp đăng ký cho tôi hẳn cái gói Vip của California loại mà có tắm rửa với cả PT tập cùng đấy. Ban đầu tôi cứ tưởng là được tắm rửa với PT nên tôi sướng. Lúc đầu tôi cũng hăng, tập tành nghiêm túc sau tôi có dấu hiệu mất tập trung vì ở đây tập lẫn lộn cả nam cả nữ cả buê đuê nên tôi hay ngó nghiêng. Mấy lần Chíp tập nhảy xong qua chỗ tôi tập, thấy mắt tôi cứ dán vào body của mấy chị em nên bực lắm. Tôi giải thích là mấy bộ đồ tập này rất đẹp, tôi ngắm để về nhà tôi mua cho em chứ chả có ý gì khác. Thế mà vẫn bị kiểm điểm. Tôi tuyên bố luôn với các ông là nhà tôi tôi thích quỳ ở đâu thì tôi quỳ.
Hết tập tành trên trung tâm về nhà tôi lại phải tuân theo chế độ ăn kiêng của Chíp. Vợ tôi dẹp hết bánh kẹo, đồ ăn vặt, chỉ để lại hoa quả, bữa tối thì thực đơn theo kiểu healthy. Diss mẹ tôi đang tuổi ăn tuổi lớn mà tối chỉ cho tôi mấy ngọn rau với vài ba miếng ức gà thì tôi chịu sao được. Mặt tôi cứ xị ra, Chíp bảo nếu tôi béo quá không mặc vừa bộ vest cưới thì em đổi ý đấy, em sẽ lấy Lee Min – ho. Tôi cố nhịn mà ăn cho vừa lòng em.
Ăn xong chúng tôi sẽ đi bộ ra nhà bà để xem cậu Nam ở đó có nghiêm túc không. Nhiều lần tôi gợi ý cho Chíp ở lại luôn để tôi về nhà ăn thêm cái gì đó cho chắc bụng nhưng em nhất quyết không đồng ý. Tôi bảo với Chíp là đi bộ như thế này chả có tí tác dụng mẹ gì đâu, Trư Bát Giới đi cả vạn dặm sang Tây Trúc thỉnh kinh đấy có thấy giảm được cân chó nào đâu, thà cứ ở nhà xem TV có khi lại hay hơn. Phản biện vậy nhưng tôi vẫn phải đi cùng.
Đầu ngõ nhà bà tôi có quán phở gà ngon vãi lúa. Chúng tôi sang trông cậu Nam đến tầm 10h thì lại dắt nhau đi bộ ra về, mỗi lần đi qua ngửi mùi phở tôi lại ứa nước miếng. Trời đang lạnh mà được ngồi sì sụp bát phở gà với mấy miếng quẩy thì chỉ có thể là hết nấc. Sau vài lần đi qua nhìn vào đấy thèm thuồng Chíp cũng đồng ý với ý kiến của tôi đó là ức gà trong phở cũng có tác dụng giống ức gà healthy mà thôi. Bọn tôi bước vào, tôi sung sướng chảy cả nước mắt.
– Cho em hai bát phở gà đùi thêm trứng và lòng mề, một bát ít hành ít nước béo.
– Sao em bảo ăn phở ức gà?
– Thế anh có ăn không hay nhịn.
– Có.
– Thêm cả quẩy chị nhé.
Vợ tôi đúng giọng người có tiền, gọi ra ngô ra khoai.
Sau lần đó thỉnh thoảng chúng tôi lại vào ăn phở gà đùi. Tôi nịnh Chíp bảo gà nào cũng là gà thôi, mai mình ăn healthy cũng được. Thành ra hôm nào không sang thăm cậu Nam là tôi buồn hẳn. À quên do làm gần nhau nên bữa trưa bọn tôi cũng đi ăn cùng nhau, không có chuyện tôi được ăn thả cửa vào buổi trưa đâu. Trước tôi cứ ngại mấy vụ tiếp khách khứa nhưng dạo này tôi mong như mong mẹ về chợ.
Sát tết đến nơi rồi mà cân nặng tôi vẫn thế. Chíp quyết dùng biện pháp mạnh với tôi, đó là cho tôi uống dấm. Đậu xanh đứa nào nghĩ ra cái trò giảm cân như này, tôi sống chết không chịu, đã không được ăn rồi còn hành xác nhau như vậy tôi quyết không thỏa hiệp. Kể cả em có cưới thằng Lee Min – ho bồ của em tôi cũng mặc kệ. Cuối cùng tôi chọn nhịn ăn cho lành, tối chỉ uống nước lọc cầm hơi. Thế là giảm cân thành công, một tuần tôi xuống gần 2 cân, có điều người lúc nào cũng như thằng sắp chết, thở không cũng mệt. Tối hai đứa ứ ừ với nhau, tôi chả thèm động đậy gì, toàn chọn nằm im chịu trận. Sau vài lần thì Chíp bảo:
– Anh chán em rồi hả?
– Chán cái lỗ đít, em lại linh tinh.
– Thế sao anh chẳng nhiệt tình gì thế.
– Em có cho anh ăn đâu mà anh có sức, nhìn anh có giống công nhân mỏ cao su không?
Chíp ra điều phân vân lắm, hôm sau tôi đi làm về thì cơm canh đã đầy đủ rồi, vẫn đúng công thức một món canh hai món mặn, thêm cả hoa quả tráng miệng. Tôi cứ tưởng nhà có khách hóa ra không phải. Ngồi vào bàn Chíp còn bê ra cho tôi một bát kê gà hầm ngải cứu nữa.
– Anh ăn đi cho có sức hihi.
– Không giảm cân nữa à?
– Thôi khỏi? Lên cân em may cho bộ vest khác.
Tối đấy thoát nạn giảm cân tôi phục vụ em tới bến, em cứ khen bát kê gà công dụng thần kỳ. Tôi nhận ra trong hôn nhân chả cái gì quan trọng bằng tình dục hết. Kể cả có đẹp như tiên mà khoản đấy không ra gì thì cũng vứt. Bây giờ tôi đang 75 cân, tăng lên 10 cân so với trước khi lấy vợ nhưng chả bao giờ vợ tôi chê tôi béo cả. Tôi cũng định giảm béo, tôi tiếc cái thẻ Cali nên tôi với cậu Nam thỉnh thoảng vẫn đi, vợ tôi sau khi đẻ con thì cấm tiệt. Vợ tôi bảo là việc tập tành là của em chứ không phải của anh, anh chỉ cần ở nhà bế con thôi. Quan điểm cùng một người nhưng mỗi thời mỗi khác các ông ạ. Cứ vợ con rồi các ông sẽ hiểu, chỉ một vấn đề nhưng hôm trước hôm sau nó đã khác nhiều lắm rồi. Đàn bà là chúa lươn lẹo và văn vở.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Nhưng vẫn chưa văn vở bằng tôi!

To top
Đóng QC