Phần 24
Bẵng đi hai tuần sau tôi mới gặp lại chị. Lần này gặp chị ở bệnh viện Bạch Mai, tôi đến thăm thằng cu em bị tai nạn còn chị đưa con bé nhà chị đi khám mắt. Con bé xinh xắn đáng yêu lắm, nhìn rất giống chị.
– Con chào cậu đi. Cậu Minh nhà mình đấy.
Thảo nào chị hay gọi tôi là chị xưng cậu.
– Con chào cậu.
– Chị cũng có đứa em bằng tuổi cậu, nhưng lâu rồi nó không gặp chị.
Tôi xoa đầu con bé Ốc hỏi chị:
– Cháu đi khám gì hả chị?
– Khám mắt. Cận thị rồi, suốt ngày xem baby shark.
– Không sao đâu. Nhất cận thị, nhị cận giang. Các cụ bảo thế mới tốt.
Chị cười phá lên bảo tôi nói liên thiên. Tiện xe tôi đưa chị với con bé Ốc về. Nhà chị trong một ngõ nhỏ. Tôi định về luôn thì chị bảo vào đây chị nhờ tí, rồi cơm với chị luôn.
Nhà chị là một căn nhà có 4 tầng, chắc khoảng hơn 35m2 thôi. Chị chỉ tôi cái cửa sổ tầng 2 nói:
– Cậu bảo ông thợ nào bịt hộ chị cái cửa sổ này vào với, nó thấp quá có lần thằng biến thái nó trèo lên xong sờ cả vào người chị.
– Sướng thế còn gì.
– Nhà toàn đàn bà con gái sợ lắm.
– Em tưởng chị có thằng em nữa mà.
– Nó có nhận cái nhà này đâu.
Chị ngậm ngùi.
Tôi ăn cơm cùng chị cùng mẹ chị, bác gái cũng tầm tuổi bác thứ hai nhà tôi. Bác kể bác bị bệnh nên chỉ loanh quanh ở nhà, kinh tế thì một mình chị Ốc lo. Hai mẹ con tình cảm lắm, nói chuyện cứ nắm tay nhau. Mà tôi thấy chị cười nói nhiều, cứ váng cả nhà lên, chắc cho bác vui.
Chị tiễn tôi ra đến tận đầu ngõ. Tôi hứa lần sau đến chơi sẽ đưa theo người đến để xử lý giúp chị cái cửa sổ. Chị giơ ngón cái thay nút like hứa lần sau đưa tôi đi chơi tiếp để cảm ơn.
Ông anh tôi ra viện, tôi thỉnh thoảng tạt té qua xem sao. Lần nào qua cũng gặp bà Ốc đang dọn dẹp cơm nước. Trông cứ như một ra đình văn hóa kiểu mẫu vậy. Chồng ngồi xem TV, vợ lúi húi dọn dẹp. Bỏ qua cái chuyện chị làm gì thì tôi thấy chị cũng dễ gần, cười nói suốt ngày, lại tình cảm nữa.
– Sao mặt như cứt ngâm thế anh.
– Hôm trước Ốc đưa cả con bé đến đây, bảo gọi tao là bố.
– Sướng thế còn dell gì, được cả trâu lẫn nghé.
– Mày điên à, ông già ông ấy giết.
Tôi biết ngày chị bị đá chắc sắp đến gần rồi. Haizzzz…
Ông anh tôi dạo này bận mải, đi suốt ngày, hình như lão cố tình như vậy. Mấy lần bà Ốc gọi qua tôi để hỏi han nhưng tôi nói không biết. Tuần sau nữa thì thấy bà ấy gọi điện rủ đi ăn cùng. Tôi rủ Chíp nhưng em bận đi mua mấy đồ linh tinh cùng mẹ Vi nên bảo tôi đi một mình cũng được.
Trời vừa vào đông, có mấy hạt mưa phùn bay bay. Tới quán đã thấy chị cùng Mắt nâu ngồi ở bàn. Mắt chị đỏ hoe, tôi biết đại khái có chuyện gì.
– Sao đấy người đẹp?
– Chán đời, nay say nhé.
Chị vẫn cười nói với tôi, kể mấy chuyện bựa nữa nhưng đôi mắt lại phản bội chị. Tôi ái ngại vừa uống vừa nghe chị kể lể. Tự nhiên tôi ghét ông anh tôi vãi l`.
– Đi hát hò đi, để chị kêu thêm mấy đứa đến cho vui nhé.
Hôm đấy tôi lại lạc vào bầy yêu tinh nhện nhưng tôi không còn là Trư Bát Giới nữa. Tôi thành mẹ Đường Tăng, sợ sệt ngồi im trong góc luôn đề phòng bị hấp diêm vì các em chị máu quá. Chíp mà biết chắc hủy hôn với tôi luôn. Chị cười bảo yên tâm chị giữ bí mật cho cậu.
Công nhận chị hát hay thật, giọng chị vừa cao vừa trong. Chị hát bài “Cho em gần anh thêm chút nữa” làm tôi mê mẩn. Mắt nâu bảo tôi là chị thi VN idol đến vòng truyền hình bị Ngọc Khuê loại đấy. Tôi gật gù bảo Ngọc Khuê đúng là bị hâm rồi, bỏ lỡ một ngôi sao ca nhạc.
Tôi lại đưa Mắt nâu về, chị say quá phải đi taxi. Em vẫn ôm tôi nhưng không vồ vập như lần trước, đỡ mất công tôi niệm chú.
– Em cảm ơn anh nhiều lắm ạ!
– Vì sao?
– Vì anh đã giúp chị Ốc.
– Không có chị ấy chắc em đã không có ngày hôm nay.
– Em không giận chị ấy sao?
Tôi dừng hẳn xe lại, quay lại nhìn em hỏi…
– Sao phải giận! Chị ấy đã cứu em một mạng, lo cho em ăn học. Với lại chị ấy còn đáng thương hơn em vạn lần. Cái kia là em tự nguyện.
Tôi đứng nói chuyện với Mắt nâu, lòng tự nhiên nặng trĩu. Mặc dù có câu không nghe cave kể chuyện nhưng tôi vẫn tin câu chuyện của em và chị.
Tự nhiên có xúc động muốn đấm cho ông anh một trận!