Phần 17
Mình dậy muộn, hôm qua cho em ngủ ngoài ghế sopha.
Mở cửa phòng ra ngoài xem em đã dậy chưa. Em đã về, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ.
Có một mảnh giấy nhỏ gắn lại trên thân chai Chivas 18…
– Cảm ơn anh! Em vẫn sẽ đến nữa nhé.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Mình vào Sài Gòn công tác mấy hôm. Lần này đi cùng mấy thằng đệ. Ông anh dạo này bù lu công việc nên đẩy chi nhánh mới trong này cho mình. Vào chủ yếu là gặp khách hàng để tư vấn công nghệ. Công ty mình đã chuyển sang làm thương mại là chính. Mảng xây lắp vẫn duy trì nhưng chỉ ở ngoài Bắc.
Nhi hẹn gặp với mình. Em chủ động liên lạc hẹn gặp mình ở một club nhỏ. Mình phải công nhận văn hóa nhậu trong SG đỉnh thật, tất cả mọi việc lớn bé đều giải quyết trên bàn nhậu.
– Hi em! Long time no see you!
– Anh khỏe chứ! Em có nghe anh Việt trong nhóm nói chuyện của anh.
Việt là ông anh mình quen đợt bên Sing, đợt mình gặp chuyện cũng qua nhờ lão mấy việc.
– Ổn rồi em ạ, đang kéo cày trả nợ đây.
– Cần gì giúp cứ bảo em nhé. Em về hẳn rồi đấy.
Hai anh em ngồi nói chuyện chủ yếu là công việc. Bên Nhi cần mở chi nhánh ra ngoài Bắc, muốn kết hợp cùng bên mình để làm hạ tầng. Đại loại thì bên em là chủ đầu tư, mình làm thầu chính. Mình làm chậm thì em chửi mình, em chậm tiền nong thì mình lạy lục van xin.
– Em sắp làm cô dâu anh ạ. Đến lúc đó anh mừng cho em nhé!
– Tất nhiên rồi.
– Anh với Chíp thì tính sao?
– Anh chưa. Vẫn trẻ mà.
– Nhỏ đó ngoan mà, quan trọng là yêu anh và tin tưởng anh.
Nghe Nhi kể lại chuyện cũ năm xưa. Chíp đến tìm Nhi không ồn ào, chỉ lặng lẽ ngồi nghe Nhi nói chuyện về mình. Nhi lúc đó háo thắng đã nói sẽ chiếm được mình, dù chỉ một lần. Chíp chỉ bảo em tin anh ấy. Và mình làm được.
Về phòng nằm lại đâm ra nghĩ vớ vẩn. Hay là cưới. Mình cũng thích có một nơi để về theo đúng nghĩa của nó. Nhưng em có đồng ý không nhỉ?
Lang thang ở Sài Gòn Centre đi qua chỗ bán trang sức tự nhiên thấy thích một cặp nhẫn cưới. Đơn giản không cầu kỳ nhưng rất bắt mắt. Cứ mua đã, khi nào có dịp sẽ mang ra cầu hôn Chíp.
Ngồi cùng em nhâm nhi tách trà nóng. Con ml mều nhà mình đã già rồi, lười biếng nằm trong lòng Chíp để Chíp vuốt ve.
– Anh còn nhớ Huy không?
– Có chứ.
– Huy có bạn trai rồi đấy.
– Bạn trai thì anh thiếu gì.
– Là người yêu cơ.
Và mình chợt nhận ra là ai rồi cũng bê đê thôi, thời tới đỡ không kịp. Cu em tiểu bạch kiểm đẹp trai cao ráo của mình không biết nằm trên hay nằm dưới.
– Cứ để anh lang thang ở ngoài ăn ngủ với toàn đàn ông con trai, biết đâu…
Mình phá lên cười bế em vào phòng.
Hà Nội đã vào thu, đây là mùa cưới, mỗi năm mình đều mất cả mớ tiền vào mùa thu. Thôi chắc cũng nên tính toán đòi lại.
– Mình cưới nhau đi em!
Mình giơ giơ cặp nhẫn cưới trước mặt em.
– Anh đang cầu hôn em đấy à.
– Uhm.
– Nến và hoa đâu anh?
– Em gật đầu thì đến cả thằng em của anh cũng là của em hết, nến với hoa tính là gì.
Chíp ôm chặt lấy mình rưng rức. Mình tưởng em khóc, người đâu dễ cảm động thế không biết. Hóa ra em cười ạ…
– Anh ơi đây là nhẫn cưới. Cầu hôn với em thì phải nhẫn khác chứ…
– Anh tưởng giống nhau.
– Anh làm lại đi rồi em đồng ý. Ngốc quá.
Tuần sau mình cầu hôn em. Có đủ nến và hoa, mọi người vỗ tay ầm ầm. Mình không nhớ lắm nhưng đại khái mình nói thế này:
– Không yêu trả dép bố về.
Chíp cười tít cả mắt, cứ ngắm nghía mãi chiếc nhẫn do chính tay em chọn hôm trước. Vậy là em đã chính thức thành vợ sắp cưới của mình.
Hai bên gặp nhau bàn chuyện cưới xin. Các ông các bà tranh nhau đặt tên cho cháu mặc dù việc cưới xin tận nửa năm sau mới tổ chức được. Khác nào vẽ đường cho hươu chạy.
Đưa em đi chọn váy cưới. Lúc em mặc thử trông như công chúa bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Mình cảm động suýt khóc. Kết thúc đẹp cho tình yêu của em, với mình thì bắt đầu chuỗi ngày bị em đè đầu cưỡi cổ công khai nhưng cũng là cái kết đẹp.
Em chọn chụp ảnh cưới vào một ngày cuối thu, khi đã se se lạnh. Nhìn em e ấp trong chiếc váy cưới lòng mình dâng lên một niềm tự hào. Cuối cùng cũng thành người một nhà. Chả biết sau này sướng khổ ra sao, miễn là có nhau đã.
Chị em, bạn bè đi chụp ảnh theo đông như đi chụp kỷ yếu. Mình thuê thêm một anh phó nháy để phục vụ đội hậu cần đã không tiếc tiền bỏ ra để trang điểm. Thành ra chụp ảnh gia đình, ai cũng cười phớ lớ.
Cưới mình tổ chức ở HN trước, để mời anh em bạn bè công ty, đối tác cùng bên nhà ngoại. Không nhớ bao nhiêu bàn nhưng cũng đầy cái hội trường. Nắm tay em vừa đi vừa hát bài Beautiful in white. Bao nhiêu người vỗ tay mình hát hay vãi đái.
Em hát bài “Nhé anh”! Nhé anh, yêu em mãi luôn nhé anh, yêu em mãi luôn trong đời…
Thuê được ông MC nói nhăng nói cuội mà quên không hô hào vụ hôn cô dâu làm mình cứ tiếc. Bao giờ tổ chức ở quê phải phím trước MC mới được.
Tuần sau mình tổ chức cưới chính. Anh em đại học rồi anh em thân thiết lại về lần nữa. Mấy con lợn còn nói lần đầu bỡ ngỡ lần sau sẽ quen hơn. Tổ sư bố các ông.
Tối hôm đấy chắc có gần chục sới bạc ở nhà ông công an tỉnh. Mình mất mấy cái phong bì, tiếc vcl ra. Hôm sau mắt thâm xì đi đón dâu.
Lần này MC cho mình hôn cô dâu. 2 Đứa đứng hôn nhau gần 2 phút, các cháu dưới 10 tuổi lấy hai tay bịt hết cả mắt lại, hở ra mỗi tí. Mọi người vỗ tay ầm ầm.
Thế là vơ lấy tội!
Phong bì thì để bóc sau, giờ bóc em cái đã. Hai đứa cười rúc rích…
– Có con gái thì đặt tên là Huyền Trang anh nhé.
– Để nó đi Tây Thiên thỉnh kinh à?
Sau đặt tên con là Minh Trang. Trong tên con có tên bố. Chíp cứ tị. Mình bảo sau đẻ đứa nữa rồi đặt tên Huyền Tiên.
Hai đứa lại vào Đà Nẵng để đi tuần trăng mật. Chíp bảo cho anh thăm lại chiến trường xưa tiện nhận con rơi con vãi. Mình cứ cười.
Vẫn những con đường cũ, những quán cafe, quán ăn quen thuộc. Vẫn tay trong tay nhưng lần này có thêm một cặp nhẫn cưới. Chiếc nhẫn quyền lực còn hơn cả nhẫn chúa trong The lord of the rings. Đeo vào cảm giác đẹp trai hẳn, tuy nhiên trách nhiệm cũng nặng nề lắm.
Lần đầu tiên trong đời đi chơi mình không phải bỏ bất cứ một đồng nào. Vì giờ tiền là của chung rồi, chẳng phân chia rạch ròi gì nữa. Hồi môn hai đứa Chíp cầm hết.
– Anh cầm nhiều làm gì, hư người.
Thế là đi đâu ăn uống em cũng rút ví ra thanh toán hết. Người khác nhìn vào tưởng mình được bao nuôi sugar boy.
Hai đứa lần này ở hẳn resort cao cấp. Tối nằm ôm em ngoài ghế dựa, gió biển thổi vào mát lạnh làm bay bay chiếc váy ngủ mỏng manh của em.
– Anh ơi, sau này yêu chiều em nhiều vào nhé. Em là vợ anh rồi đấy.
Các chị cứ lôi chức danh vợ ra để lấy cớ bắt đám đàn ông chúng tôi phải thế nọ thế kia. Ai chả có tinh thần tự giác. Không phải bắt.
– Sau này em sẽ nấu cơm, học kho cá với thơm… bla… bla…
– Kìa anh, thế sau này anh làm gì?
– Anh chả biết sau này làm gì, anh chỉ biết mỗi bây giờ làm gì thôi.
– Làm gì cơ?
– Public.
– Thôi chồng ơi, vào phòng, thôi, đừng mà… nữa đi anh… ư!
Sau này Chíp chả học kho cá với thơm gì cả, toàn mình làm vì về đến nhà được một thời gian là có tin vui. Mãi chả có gì public cái là có ngay.
27/01/2019 Đón con gái nhỏ của bố ra đời.
Viên mãn.