Phần 16
Hẹn với Chíp đi uống tà tưa, tiện xin phép để đưa My đi chơi, em nói em chả có nhiều bạn nên mình ngại từ chối. Với lại càng giấu Chíp biết mình càng là người khổ.
Căng thẳng còn hơn cả bảo vệ tốt nghiệp, chả biết mở mồm ra sao.
– Em à, có đứa bạn nhờ anh đưa đi chơi vào cuối tuần sau. Sáng đi tối về thôi, nó không có xe.
– Trai hay gái hả anh?
– Ơ… bạn gái. Nó thực tập ở công ty anh.
– Sao em chưa nghe thấy anh kể về chị ấy nhỉ?
– Ơ tại vì… Anh quên.
Chíp cười tủm tỉm bấm bấm điện thoại. Mình chả biết nói thêm gì thấp thỏm cứ chờ phản ứng của em.
– Duyệt cho anh đi.
– Thật?
– Vâng.
Mình sướng quá, bảo bối của mình quả nhiên tấm lòng bồ tát hiểu chuyện. Đang cười khúc khích thì thấy Ín với một đứa nữa đi vào. Là My… Ín nháy mắt với mình. Mình hơi đơ.
Chíp cười:
– Chị My là chị họ của Ín đấy anh!
Mình lờ mờ hiểu ra chuyện gì rồi. Thảo nào!
Tự nhiên thấy mình bị tổn thương ghê gớm, hóa ra đây là trò đùa của Chíp. My với em chả xa lạ gì, có khi mình nói gì, làm gì My đều kể hết cho em biết.
My với Ín vào bàn ngồi, mình khẽ cau mày gật đầu. Mắt vẫn nhìn vào Chíp.
– Sư phụ nhận người quen đi này. Ín trêu.
– Anh là trẻ con với em đúng không? Em muốn mang tình cảm của anh ra trêu đùa hả?
Mình gần như hét lên, Chíp hơi bất ngờ, tái mặt. My với Ín cũng vậy.
Mình đứng dậy bỏ về. Tự nhiên thấy lòng trống vắng. Tính mình hay xốc nổi, không kiềm chế được cảm xúc. Thôi thì đứng lên chứ không lại to chuyện thêm.
Chíp chạy ra ôm chặt lấy mình, mình cũng thấy mình hơi quá khi mắng em ở chỗ đông người thế này.
– Mai mình nói chuyện sau. Bảo Ín đưa em về cẩn thận.
Mình gỡ tay em rồi lên xe. Em chỉ xem tình yêu này… như là một phép thử thôi sao?
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Mình không trách Chíp nhiều, em vẫn là trẻ con, mình trách My nhiều hơn, không quen không biết, xen vào chuyện của mình làm gì. Nghĩ tới những gì em làm có thể toàn là diễn tự nhiên thấy em giả tạo quá. Kể cả câu chuyện của em.
Chíp gọi điện nhiều, nhắn tin nữa. Mình sợ em lo lắng làm điều vớ vẩn nên rep lại…
– Anh ổn, để anh yên tĩnh mấy ngày. Anh có nói bỏ em đâu mà em lo.
Có cả tin nhắn của My nhưng mình không đọc.
Có thể với một cô gái sành sỏi như em hành động này của mình hơi bất lịch sự và thiếu tôn trọng em nhưng mình mặc kệ.
Với Chíp có lẽ em cần một bài học, để biết trân trọng hơn cái thằng người yêu của em. Nói như kiểu bây giờ là: Hình như tôi chiều em quá, nên em hư đúng không?
Rượu mãi cũng chán, uống vào lại thêm sầu, về nhà thì kiểu gì Chíp đang đợi mình ở phòng. Không thể tha lỗi cho em sớm thế được, mặc dù trong lòng mình đã nguôi một nửa cơn giận rồi.
Tự nhiên nhớ đến mấy thằng bạn đại học ngày xưa. Thỉnh thoảng mới gặp nhau được bữa, mỗi đứa một nơi, thằng làm sếp, thằng làm culi giống mình.
– PES không?
– Đêm hôm rồi PES cc.
– Chơi búng chim. Mày sợ à?
– Diss mẹ con gà này gáy kinh nhỉ. Gọi thêm đi.
Đủ 4 tay. Có thằng phi từ Đông Anh sang. Gặp nhau ở cổng sau trường. Trường mình vẫn thế, tối om om, chả đẹp cái dell gì, gái cũng không có nhưng lần nào đi qua cũng phải ngắm nhìn một chút.
– Hay đi uống?
– Thôi chơi đi, uống để khi khác, nay thấy chán chán mới gọi chúng mày đi để nhét hành vào mồm.
– Xin phép Chíp chưa?
– Mày nghĩ thằng nào đi chơi cũng phải xin phép người yêu như mày à. Kém cỏi.
Lần này mình nói thật. Mình bỏ đi thì cần gì xin phép. Thích làm gì thì làm.
Ngồi trong quán quen thời sinh viên ở ngõ Cột Cờ, gọi sẵn mấy chai sting sợ tí chủ quán đi ngủ không biết gọi ai. Đêm nay khô máu với mấy con lợn này. Thằng nào cũng rút ra bao thuốc mới tinh. Sợ bạn mình không có thuốc hút mỗi ông làm một bao.
Nhớ các bạn của tôi quá. Diss mẹ!
Chơi đến 6h sáng mắt đỏ long sòng sọc, tay mỏi nhừ. Cả lũ kéo nhau vào ngõ Tự Do ăn sáng. Chủ yếu là phục vụ nhu cầu ngắm gái Kinh tế của các bố.
Mình rủ chúng nó cà phê nhưng bảo thôi về, hết lòng với mày rồi có ngày chủ nhật để tao về ngủ. Có thằng đi làm luôn, đang chạy tiến độ.
Về đến nhà mệt rã rời. Ngày xưa sinh viên cũng như thế này. Nghĩ lại cũng vui, ít lo nghĩ cũng tốt. Ra trường ai chả có áp lực sống, mình thì nghĩ ngay đến cái áp lực gặp Chíp bây giờ nói cái gì đây.
– Anh về rồi à?
– Uhm…
– Người toàn mùi thuốc.
– Tối qua em đợi anh đấy à?
– Vâng.
– Đã ngủ chưa?
– Một chút ạ.
– Thế đi ngủ đi, anh mệt quá.
Hôm qua mình đoán kiểu gì Chíp cũng mò sang đây bằng được để đợi mình nên cũng phím với Minh Bé trước rồi. Chả biết em có ngủ thật không hay cũng thức trắng đêm như mình. Mình thức để chơi điện tử, còn em thức đợi mình.
Mình tắm qua, thay quần áo, lên giường nằm một lúc vẫn chưa thấy em vào.
– Chíp.
– Dạ…
– Không vào đây ở ngoài đấy làm gì?
– Khóa cửa vào ngủ cho ngon.
– Vâng. Hihi…
– Nách chồng em thơm thế.
– Không phải nịnh, ngủ đi.
Gần 4h chiều mình mới tỉnh. Em vẫn ngủ ngon lành trong lòng mình. Cánh tay tê rần vì em gối đầu lên. Vuốt ve mặt em thì em cũng tỉnh lại.
– Đêm qua anh đi đâu mà sáng mới chịu về. Em gọi hỏi cả anh Long mà anh ấy cũng không biết. Long là ông anh trai mình. Mình với mấy anh em thân thiết gọi là Long Phẩn.
– Sao giọng em to thế, anh không muốn trả lời.
– Hihi, thế chồng em đêm qua chơi bời những đâu. Có làm gì khiến em buồn không?
– Đi ăn đi, anh đói quá. Tí anh hỏi tội sau.
– Vâng. Chíp lí nhí…
Đưa em loanh quanh khu hồ Linh Đàm cũng no cả bụng. Mỗi đứa làm gần chục cái thịt xiên nướng với bánh mì. Nam thực như hổ, nữ thực như nam.
– Chúng ta nói chuyện ở đây hay về nhà?
– Em muốn anh ôm em cơ, nói chuyện ở đây nhỡ anh vứt em xuống hồ thì sao.
Thôi thì chiều, em thích là được:
– Chị My thực tập ở công ty anh em cũng không biết. Ín về nước nên bọn em gặp nhau cafe, chị ấy đi cùng nói chuyện thế là mới có chuyện kia. Ban đầu em cũng không muốn nhưng con Ín cứ xúi nên em cũng muốn thử.
– Thử gì. Anh còn gì để em thử?
– Tại chị My mới chia tay người yêu, người yêu chị ấy bắt cá hai tay nên chị nói đàn ông ai cũng như ai, và bọn em cá cược với nhau.
– Cái vụ đi chơi kia thực ra là đám bạn em và Ín. Nếu anh không nói với em và đưa chị My đi, tới nơi anh sẽ gặp em ở đấy. Nhưng anh chọn cách nói cho em biết. Em vui lắm vì người đàn ông của em đã chọn thành thật với em, nhưng anh lại giận. Em sợ!
Đậu xanh rau má, may mà mình tỉnh đòn. Nghĩ tới viễn cảnh kia chắc không còn mặt mũi nào để nhìn em nữa.
– Anh cũng đừng trách chị My với Ín nhé, lỗi là ở em.
– Anh biết, em muốn thử lòng anh nhưng em cũng phải nghĩ cho cảm giác của anh chứ. Chúng ta đã trải qua những gì em còn nhớ không? Từng đấy còn chưa đủ hay sao mà em vẫn muốn thử.
– Em xin lỗi. Chíp lí nhí.
Mình văn vở vãi, cứng miệng thế chứ đang thầm cảm ơn 18 đời tổ tông đã thay phiên nhau phù hộ để con qua được kiếp nạn này.
– Thôi, mình làm hòa. Chíp xinh quá, ra đây anh ngắm xem nào.
– Không!
– Sao thế?
– Em dỗi. Hôm qua anh mắng em rồi. Anh xin lỗi em đi.
– Ơ…
Còn một tuần nữa mới hết thời gian thực tập nhưng My vẫn xin nghỉ trước. Mình cũng không quan tâm lắm. Nhưng mấy ông anh trong phòng thì đi ra đi vào, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.
‘Người đi một nửa hồn tôi mất…
Một nửa hồn kia đứng chửi thề’
Có hợp đồng mới, mọi người đều có thêm nhiều việc. Mình cùng ông anh liên tục đi khảo sát hiện trường cứ sáng đi tối lại về. Việc My nghỉ thực tập lão cũng biết:
– Mày làm gì con bé à?
– Anh nghĩ em làm được cái gì?
– Uhm… Mày không nên dính vào nó. Con bé lúc trước ngoan hiền lắm. Sau khi mẹ nó bỏ đi tao gặp nó đi club suốt.
– Mà em cứ thắc mắc cái chuyện nó vào đây thực tập.
– Chuyện của 2 ông già, mày quan tâm làm gì.
Cuối tuần. Mình ở nhà một mình, tuần này Chíp không sang mà về nhà bên Eco, con em mình thì đi đú đởn với bà chị. Cả tuần ông anh lôi mình đi khắp nơi, ăn uống nhậu nhẹt tiếp khách mệt rã rời. Làm suất cơm rang dưa bò cùng lon coca để tí còn nhập ngũ. Hôm nay mình sẽ vào vai một chiến sĩ Hồng quân Liên Xô. Lâu rồi chưa tham gia chống Mỹ hôm nay phải nhiệt tình một chút.
9h đang miệt mài theo dấu chân của các Checker thì có tiếng chuông cửa.
– Anh có muốn cho người bạn cũ này vào nhà nói chuyện tí không?
– Còn xem, người bạn đấy có bán đứng anh không đã.
– Anh nghĩ sao?
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
– Trước hết chúc mừng anh đã tai qua nạn khỏi. Sau thì em xin lỗi, không nghĩ anh mong manh dễ vỡ vậy.
Móa nhà em, em là nguồn cơn của việc này mà giờ nói phủi đít như không có chuyện gì vậy. Nhưng mà mình nhã nhặn lịch thiệp, ít nhất cũng hơn đứt cái thằng vừa đá em nên mình cười trừ. Đối với em, cũng không còn để ý nhiều. Tốt nhất là em mau cút đi để anh còn tiếp tục chống Mỹ.
– Thôi, không sao, em đến đây có chuyện gì?
– Uống với anh thôi.
– Nhà anh không có rượu đâu.
– Nhưng mà em có.
Đậu xanh con bé My này cuồng cồn mẹ nó rồi. Một chai Macallan, một chai Chivas 18. Đừng bảo với anh là em lấy của bố mang đi đấy nhé.
– Em mua đấy, để mừng cho em vẫn được anh mời vào nhà.
Rượu vào lời ra, con bé nói nhiều từ việc thằng người yêu khốn nạn ra sao, đến việc tại sao mẹ nó bỏ đi. Mình ngồi gật gù, thỉnh thoảng lại bốc miếng thịt gà cho vào miệng. Hôm nay đóng vai chị Thanh Tâm tư vấn tâm sinh lý cho em.
Rất nhanh chai Macallan đã hết, chai kia chỉ còn một nửa. Em bắt đầu khóc lóc. Mình chả biết an ủi em ra sao, thôi thì em khóc cho chán đi. Đôi khi cần giải tỏa cho nhẹ lòng…
– Anh muốn thử cảm giác với một bad girl không? Tất nhiên là bí mật.