Phần 10
Đi làm rồi lại nghĩ ra mấy cái trò họp lớp. Ngày xưa học với nhau thì đéo thấy nói gì, ra trường đi làm bày đặt nhớ nhung. Mình chúa ghét, nhưng vẫn đi.
Lớp cấp 3 của mình hẹn hò nhau đi ăn lẩu ếch ở Nguyễn Khang. Có mấy thằng bạn cũng thân tham gia nên mình đi. Trước học chuyên, đa phần nhà cũng có điều kiện. Ra trường đều có công ăn việc làm ổn định hết. Lớp sĩ số 50, đi gần đủ, được hơn 10 mống, trai gái đủ cả.
Rủ Chíp đi cùng để lấy cớ chuồn sớm bùng tiền mà em bảo không ưa nên thôi.
Chíp chỉ đi với mình khi mình rủ đi gặp đám bạn đại học. Sau mấy đứa lập gia đình mấy bà vợ lại kết đồng minh với nhau, làm khổ mình.
Gặp lại cô nyc. Gọi em là canada năm 1867 vì khi đó em từng thuộc về anh. Còn giờ thì đéo. Nghĩ vẫn cay.
Mình ngồi cùng mấy thằng bạn biết uống. Em ngồi đối diện, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình. Ánh mắt lúng liếng. Chắc ai cũng vui, nói cười nhiều trừ mình. Mình đứng dậy ra ngoài đốt một điếu…
– Anh hút thuốc à. Từ bao giờ?
Mình im lặng…
– Em xin lỗi chuyện cũ. Mình vẫn là bạn được không anh?
– Uhm… em vui là được.
Cho em số điện thoại mới, cứ hí hửng đi tí về bố chặn.
Tăng 2 thì ra quán hát. Cái này chắc là motip họp lớp rồi, không in thành sách nhưng ai cũng răm rắp làm theo. Khởi động bằng mấy bài lâm li bi đát. Em canada hát Lắng nghe nước mắt. Cái gì mà: “Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau, chẳng khác chi trái đất này làm sao tồn tại không có mặt trời…”
Một lúc sau đã thấy chuyển sang Con bướm xuân nhảy nhót loạn lên. Em kéo mình, nhưng mình giả vờ say từ chối.
Tan tiệc mấy thằng bạn muốn rủ đi tăng 3. Mình từ chối ra lấy xe đi về. Lấy cớ xe đi mượn muốn về trả sớm. Gái muốn nhờ mình cho đi một đoạn vì cùng đường. Lịch sự nên mình không nỡ từ chối.
Xe chạy nhưng chả ai nói gì. Đúng rồi chả có cái chuyện đéo gì đáng nói ở đây cả (Hình như văn mình hơi căng tí nhỉ). Em mở lời trước:
– Em chia tay rồi anh ạ. Không hợp như anh.
– Uhm…
– Em vẫn nhớ mấy chuyện xưa. Lúc đấy không có gì nhưng vui anh nhỉ?
– Cảm ơn anh vẫn coi em là bạn.
Đi đường mua cho Chíp ít đồ ăn khuya. Ôm Chíp hít hà thì có tin nhắn zalo. Nó dài hơn cả văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc kết là: Anh có cho em một cơ hội quay lại không? Đưa cho Chíp xem Chíp lại dỗi mình, đuổi mình về.
Lần này Chíp giận thật, gọi không nghe, nhắn tin không trả lời, sang nhà không tiếp.
Mình cũng phát bực. Đúng là Chíp hôi, ranh con nước chè đặc.
Mình đi tiếp khách, uống nhiều nhưng tỉnh. Chim lợn báo nay em bên nhà bà. Qua thấy tắt đèn, gọi không nghe máy đành phải lóc cóc về. Về nhà thấy mẹ trẻ đang chống nạnh đứng đợi ở cửa. Mình cười:
– Cơn gió nào đưa em đến đây thế?
– Gió độc. Đi hú hí về hả?
Minh bé sợ tai bay vạ gió đóng chặt cửa.
Bế thốc em lên sopha vùi mặt vào ngực em. À thôi chả kể nữa. Vợ chồng cãi nhau thì con kiu làm lành các bác biết thừa rồi. Tất nhiên là trong phòng mình rồi. Sopha dạo đầu thôi.
Chíp vẫn dỗi. Mình thấy Chíp thở dài:
– Chị ấy có tình yêu đầu của anh.
– Nhưng em là mãi mãi cơ mà.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: https://gaigoi.city
Mình có nhắc tới miền trung vì là mình cũng từng một thời gian gắn bó ở đấy. Không dài nhưng cũng nhiều kỷ niệm. Thôi chia sẻ mấy dòng cùng các bác cho nhẹ lòng. Mình không đào sâu vào chuyện này.
Mấy năm trước bác mình có liên kết với một đối tác mở một công ty chuyên khai thác đá xây dựng. Ban đầu phục vụ thị trường trong nước, chủ yếu là các tỉnh từ Huế đến Quảng Ngãi, sau thì xuất khẩu.
Mình xách balo lên đường vào xây dựng nhà máy (Ở đâu thì bí mật với các bác). Lần đầu cầm quân đánh trận.
Chíp sắp tốt nghiệp nên mình chẳng muốn đi, bác ép, mắng mình ru rú quanh HN làm được tích sự gì. Đi thì đi. Chia tay Chíp khóc như kiểu tiễn chồng đi đánh trận ngày xưa. Mình bảo em ngồi máy bay hơn tiếng là gặp anh rồi còn nhanh hơn đi xe bus từ đây đến Hà Đông. Đây là khoảng thời gian sau khi yêu nhau hai đứa tách ra lâu nhất. Mình đặt ra mốc 2 tuần. Nếu mình bận thì Chíp vào với mình. Tiền máy bay công ty lo được hết.
Team mình vào trước giải quyết mặt bằng. Tiền đổ ầm ầm từ bôi trơn đến xử lý việc không cái gì vướng mắc cả. Mọi thứ đều êm đẹp. Thỉnh thoảng vẫn trốn về gặp em. Các anh lớn mắt nhắm mắt mở cho qua. Có sự vụ gì đều ưu tiên cho thằng em bay ra để xử lý.
Làm trong đấy bác trả lương thưởng cao, chả cần đến lậu vẫn rủng rỉnh. Ăn uống toàn công ty bao, kể cả chơi bời cũng vậy. Có bao nhiêu mình bắn hết cho em. Tính đủ thì đổi nhà.
Chíp tốt nghiệp loại ưu. Tất nhiên rồi, Chíp của mình hơi bị xịn.
Chíp bay vào chơi với mình. Đón em ở sân bay Đà Nẵng em ôm mình thật lâu. Mình đen đi nhiều, trông cũng hơi luộm thuộm, em cứ xót.
Làm gì thì làm cứ quấn lấy nhau đã.
Chiều tắm ở Sơn Trà, Chíp diện bộ bikini 2 mảnh làm mình đỏ mắt như bò tót. Ánh mắt của mình đã giết bao nhiêu thằng trên bãi biển.
Tối ăn xong hai đứa nắm tay nhau đi dạo.
– Em ra trường rồi anh thưởng cho em đi.
– Cả ngày rồi chưa đủ à.
– Em muốn nhiều hơn nữa. Chíp rất láu cá. Dạo này mồm mép lắm…
– Anh có dự định gì chưa?
– Cưới em. Sinh con gái đầu lòng (Sau mình đẻ con gái đầu lòng thật). Mình không phải kiểu người đầu tư vào sự nghiệp phải có cái này cái kia mới nghĩ đến chuyện vợ con. Với mình nhà to nhà bé ở được hết miễn là vui. Xe pháo thì lo gì, bố mình về hưu kiểu gì chả cho mình, chả nhẽ cho Minh bé.
– Tại sao lại là con gái?
– Anh muốn con kế thừa nét đẹp của em.
– Thế anh ăn hải sản nhiều vào. Chíp cười lớn.
Nói vậy chứ mình định hướng cho em học tiếp. Hai đứa cũng xác định lâu rồi, không có gì thay đổi thì mấy năm sau cưới.
Cá nhân mình thấy Đà Nẵng rất đáng sống, mình đi với gia đình cũng có, với Chíp càng nhiều nên cũng thấy cũng mến nơi này. Điểm trừ duy nhất chắc là món Cao lầu. Không nuốt nổi.
Mình với Chíp như kiểu đi trăng mật ý. Em líu lo cả ngày…
Chia tay cũng không bịn rịn. Chơi mấy ngày là thỏa mãn lắm rồi…
Mình lại lao đầu vào công việc. Lần này rất tâm huyết. Cùng mấy anh em thân thiết mở một công ty CP trong này. Nhà máy đi vào hoạt động mình cũng thêm nhiều việc quản lý.
Chíp đi học cao học buổi tối, ban ngày làm ở một công ty nước ngoài. Hai đứa chủ yếu liên lạc bằng zalo. Thời hạn 2 tuần được giãn thành 1 tháng.
Chúng mình không phải kiểu kiểm soát nhau 24/24 đâu. Đi đến bây giờ tin tưởng dành cho nhau đã max rồi. Mình bàn với Chíp nhiều việc lớn. Lúc đấy thú thật là mình muốn nhanh ổn định, tự lực cánh sinh để còn cưới. Chíp tin tưởng ở mình nhưng cũng lo lắng. Em bảo kẻ tử vi cho mình năm nay không tốt nhưng mình cười bảo em yên 120 cái tâm đê.
Haizzz…
Không muốn kể nhiều, đại khái là qua quan hệ quen được một cửa con quan to. Dồn tất cả vốn liếng của công ty vào nhưng bể cốp. Mình trắng tay, nợ luôn anh em bạn bè. Ba tháng mình chạy đôn chạy đáo nhờ cậy các cửa trong vô vọng cuối cùng vẫn mất hết. Thất bại lớn nhất trong cuộc đời tính đến giờ.
Mình bị sock. Tránh mặt mọi người kể cả Chíp. Cảm giác mình thất bại vl các bác ạ. Tiếc tiền, tiếc công, trách mình ngu nữa.
Bác mắng mình một trận không kịp vuốt mặt nhưng vẫn cùng bố mẹ mình giải quyết cho chỗ mấy anh em. Bác cho thêm ít cổ phần vì công ty bác trong này đang làm ăn được bảo mình làm lại. Mình chả có tâm trạng gì. Xin nghỉ việc một thời gian.
Không về HN mà lang thang khắp nơi. Mình đợt đấy còn hơn hành khất. Khỏi kể các bác cũng biết Chíp lo cho mình thế nào. Em còn định bỏ cả việc đi tìm mình. May anh em bạn bè thân thiết khuyên nhủ nói để mình tĩnh tâm một thời gian mới thôi.
Mỗi ngày Chíp lại viết cho mình một mail. Mình đọc hết, càng buồn.
Về HN lúc vào đông. Nhớ Chíp lắm rồi, lang thang một tháng tự nhiên đầu óc nghĩ thoáng hơn nhiều. Đợi em trước cửa nhà, mua một bó baby trắng. Em đi học về, nhìn rõ gầy, mặt hốc hác hẳn ra. Hai mắt thâm quầng. Mình xót…
– Em có đồng ý cho kẻ lạc đường này quay về nhà không?
Chíp ôm mình khóc như mưa. Mình cứng như quả trứng cũng thút thít. Em hôn khắp mặt mình như điên dại.
Mình chưa đi làm ngay, sớm tối đưa đón em như xưa. Mỗi người một câu nhưng cũng không ai nói nhiều…
Ông anh mình lại cứu mình một vố. Lão kéo mình lại bằng bitcoin.
Sau nhờ quan hệ của ba Chíp với nhà mình cũng đập lại le ve bên kia được chút ít. Cái này mình không kể nhiều.
Sau có chuyện ra mắt lúc trước đấy các bác.
Chíp đưa mình vào khuôn khổ. Gần như em chuyển về sống với mình. Mình đi làm lại, lần này ngồi văn phòng cho nhàn đầu. Mình thấy không hợp với kiểu cầm quân đánh trận. Mình đi làm về sớm nấu ăn, lúc đấy tìm lại được niềm vui nấu nướng. Hôm nào em đi học thì đợi em về ăn cùng. Chíp dạo này đầu tư hình ảnh, suốt ngày tập tành. Bảo với mình là em đẹp thì anh cũng thơm lây còn gì. Rất lý sự.
Chíp bảo:
– Em không cần gì cao sang, em chỉ cần anh thôi. Anh như lúc trước em sợ lắm. Mất anh chắc em cũng chớt.
Mình mắng Chíp liên thiên.
– Anh cứ thương yêu em như này là được rồi. Anh không phải lo toan một mình đâu. Sau này em lo toan hết nhà cửa cho anh yên tâm công tác anh nhé.
Mình cười ôm em thật chặt.
Cưới nhau thương Chíp vất vả con cái nhà cửa mình muốn lấy thêm vợ nữa để đỡ đần thì Chíp lôi ba vợ ra dọa nhốt mình vào Thiền Quang. Khó hiểu.