Phần 8
Một buổi sáng đẹp trời, thả bước chân xuống từ chiếc xe sang trọng đỗ lại trước cửa căn biệt thự to lớn phong cách tân cổ điển. Cánh cổng cao lớn phủ lớp sơn vàng đồng dần được hé mở và từ bên trong bước ra là người đàn ông tuổi trung niên đang tiến tới phía tôi để chào đón. Đây là chú Phi, quản gia của căn biệt thự. Theo chân chú tôi tiến vào bên trong căn biệt thự sa hoa này và bắt đầu nhiệm vụ của mình ngày hôm nay. Bạn đang thắc mắc rằng tôi đang đi đâu phải không? Vậy có phải bạn đã quên điều gì đó chăng, thôi để tôi nhắc lại cho bạn ha! Lùi lại vài ngày trước nhé:
Đang chuẩn bị tan ca, điện thoại chợt có cuộc gọi đến, màn hình hiện lên dòng chữ GIANG BÁO! Nhỏ bạn thân của tôi gọi thông báo rằng lát nữa nó sẽ qua đón tôi đi mua đồ, chuẩn bị cho chuyến ghé thăm “RA MẮT” gia đình nó vào cuối tuần này. Và với cái mác là việt kiều du học về thì tôi không thể nào ăn mặc xuề xòa cho được. Nhỏ bạn không tiếc đầu tư cho tôi một cách chu đáo nhất để cuộc gặp này diễn ra một cách hết sức thành công.
Đúng hẹn, tôi vừa bước ra cửa là thấy Giang nó đậu xe ở ngay trước cửa đợi tôi rồi.
Tôi giả bộ nói giọng lớ lớ việt kiều: “Hello bấy bì. Hôm nay em iu đưa anh đi đâu shopping vẩy”
Giang cười ngặt nghẽo: “Thôi đi ông nội, mắc ói quá! Tôi nói là ông cũng mới đi du học có mấy năm à, chứ có phải định cư bên đó từ nhỏ đâu mà đòi nói giọng đó”
Tôi: “Thì bà không nói rõ từ đầu chứ, làm tôi mất cả ngày tập giọng.”
Giang: “Thôi bớt giùm tui đi, nghe là biết ông mới tập cách đây 2p đồng hồ rồi.”
Tôi: “Vậy giờ tôi phải làm sao, sao bà không nói là tôi đi du học Y, tự nhiên bà đi nói tôi học kinh tế. Tới lúc ba bà hỏi sao tui biết đường mà trả lời.”
Giang: “Yên tâm đi, còn có tôi ở đây cơ mà. Ông quên tôi là thạc sĩ à.”
Tôi vuốt mặt ngán ngẩm: “Biết là bà giỏi nhưng mà kiến thức nó nằm trong đầu bà chứ có phải đầu tôi đâu”
Giang lại cười phá lên…
Xe chạy vào khu trung đô thị sang trọng, rồi dừng lại trước một tiệm may đồ vest xịn xò và chuyên nghiệp. Giang đích thân lựa cho tôi mẫu vest và đồ đạc cần thiết. Cũng may là gu của tôi và nó giống nhau nên đồ nó lựa tôi cũng thấy khá là ưng. Và buổi tối ấy, bộ ba tôi – Giang – Diễm ngồi lại với nhau để lên kế hoạch chi tiết cho cuộc gặp này. Giang bổ túc mọi kiến thức trên trời dưới biển và cấp tốc bắt tôi phải ghi nhớ trong thời gian ngắn nhất.
…
Bạn đang đọc truyện
Gái Sài Gòn
tại nguồn:
http://truyensex.life/gai-sai-gon/
Chú Phi: “Chào cậu T, cô chủ đang chờ cậu ở sảnh. Mời cậu qua lối này”
Tôi: “Dạ vâng, cảm ơn chú”
Theo gót người quản gia, tôi được dẫn vào ngôi biệt thự to lớn. Xung quanh lối đi là khung cảnh sân vườn vô cùng rộng và hệ thống hồ cá koi sinh động, tô điểm bằng những cây bonsai hay cây phong lá đỏ vô cùng hợp mắt. Bước qua khu vườn này cho tôi cảm giác thật mát mẻ và thư giãn. Đúng là nhà giàu có khác, thật là biết hưởng thụ, đâu phải cứ có nhiều tiền là cuộc sống sẽ sung sướng đâu, bạn còn cần học cách xài tiền như thế nào cho hợp lý nữa. Hoặc là… bạn có cuộc sống chẳng bao giờ cần nhìn vào giá thành sản phẩm!
Băng qua khu vườn thơ mộng kia tôi được dẫn qua cánh cửa chính làm bằng gỗ rất lớn, cửa này có lẽ cao phải 3m, cảm giác được nó khá nặng nhưng khi được mở ra thì lại thấy rất dễ dàng không gây khó khăn khi sử dụng, bên trong được bày trí tô điểm những họa tiết với tông vàng kim sang trọng. Giữa sảnh còn treo 1 chiếc đèn chùm rất lớn. Tôi đoán nó là pha lê, khẽ rùng mình với gia thế của nhỏ bạn mình, thầm tự nhủ: “Mày mà không les là tao không để mày thoát đâu”.
Chú Phi: “Thưa cô chủ, Cậu T đã tới”
Từ trên cầu thang cao rộng đang bước xuống là một bóng hình thướt tha trong chiếc đầm Maxi cổ khoét sâu với họa tiết hoa cúc họa mi. Trong thoáng chốc tôi đã không còn nhận ra cô bạn hôm nào của mình. Trước mắt tôi bây giờ là một Giang hoàn toàn khác. Kiêu sa – thùy mị – thướt tha với lớp trang điểm nhẹ nhàng. Tôi đã phải cố gồng mình vì nếu như không phải ở đây có lẽ tôi đã cười phá lên trước hình ảnh này của nó. Thật sự đã không còn thấy Giang Báo cá tính mọi ngày đâu cả. Thậm chí ngay cả lúc nó cất lời cũng khiến tôi sởn gai ốc đầy người.
Giang: “Anh yêu, anh đến rồi sao?”
Tôi mỉm cười bước tới đưa tay đón lấy Giang: “Hôm nay, em thật đẹp!”
Giang cười gian trá hỏi lại tôi: “Chứ ngày thường anh không thấy em đẹp sao?”
Tôi: “Đâu có, ngày thường em đã đẹp rồi, hôm nay em còn xuất sắc hơn”
Giang khoác tay tôi tình tứ, không quên nhìn tôi cười híp con mắt rồi dẫn tôi đi vào phòng khách. Đang đợi ở đây là một người đàn ông trung niên ngồi đọc báo trên ghế Sofa, gương mặt ông ấy tôi nghĩ sẽ là tuýp người nghiêm khắc và khó tính, đoán chắc rằng đây là ba của Giang, nhưng không – Giang cất lời…
Giang: “Dạ Chú ba, chú ba mới về ạ?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi mỉm cười hiền rồi cũng đáp lời…
Chú Ba: “Chào con gái, chú mới vừa về tới thôi, chà! Cháu gái ta càng ngày càng xinh đẹp ra đó. Thằng Nguyên nhà chú cũng đang về đây, nghe nó nói hôm nay sẽ dẫn cả con dâu tương lai của chú tới đó nha”
Giang: ” Thật vậy sao chú, chúc mừng chú sắp có con dâu nha! Con cũng xin giới thiệu với chú đây là anh T, bạn trai của con” Giang quay qua tôi: ” Đây là Chú ba, chú là bạn bè lâu năm và thân tình với nhà em, chú giống như thành viên trong nhà này vậy. Thường thì chú định cư và làm việc ở nước ngoài, gần đây chú mới về VN”
Chú Ba cất lời: “Ồh, chú còn tưởng con sẽ không lấy chồng luôn chứ. Hóa ra trước lúc chết lão đây vẫn được uống rượu mừng của con rồi ha! Chà, chàng trai này nom bộ được à!”
Bỗng phía ngoài có tiếng xe chạy vào sân, bước vô nhà là người đàn ông phong độ khác, chắc ông ta mới đi chơi thể thao về, tôi nhận định điều này vì trên người ổng mặc đồ thể thao và mang balo quần vợt! Giang quay lại nhìn về hướng người đó rồi chạy đến kế bên quàng vai bá cổ.
Giang: “Ba thân yêu của con đã về. Trời ơi con nhớ ba quá chừng”
Gai ốc tôi nổi cục khi chứng kiến điệu bộ tiểu thư của con nhỏ này. Thì ra đây mới chính là ba của Giang. Ông ấy trông có vẻ là người hiền hậu, nhưng lại có chút nét phong trần trên dáng người và gương mặt. Cũng phải thôi, dù sao ổng cũng là chủ của cả một tập đoàn cơ mà, chắc hẳn đã phải lăn lộn rất nhiều. Giang quay qua giới thiệu tôi với ông ấy.
Giang: “Ba, như đã hứa với ba mẹ, bữa nay con mang người yêu về ra mắt với ba mẹ rồi đây. Ba phải giữ lời hứa cho con đó nha”
Ba Giang mỉm cười tiến tới bắt tay với tôi chào hỏi…
Tôi: “Dạ, cháu chào chú, cháu tên T bạn của Giang ạ, rất vui được khi hôm nay cháu được đến thăm cô chú ạ.”
Ba Giang: “Chào chàng trai trẻ, chú đã nghe con bé kể về cháu. Để chịu đựng được con bé này chú biết không dễ dàng gì. Vất vả cho cháu rồi”
Tôi: “Dạ đâu có đâu chú, chăm sóc người mình yêu thương là trách nhiệm của bản thân mà chú. Cháu sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho Giang, chú hãy cho cháu cơ hội chứng tỏ điều đó ạ”
Ba Giang: “Chú thì chú không có khó, ải mà hôm nay cháu cần vượt qua hiện đang ở trong bếp kia kìa”
Nói rồi chú đưa ánh mắt nhìn về phía căn bếp bên cạnh của căn phòng, nơi mà tôi đã nghe được mùi thơm đồ ăn từ nãy tới giờ. Chú Ba cũng tiến lại chào hỏi với ba của Giang, hai người chắc tình cảm thân thiết lắm khi mà ôm chầm lấy nhau như anh em trong nhà lâu ngày trở về. Tay bắt mặt mừng mọi người cùng theo chân nhau tiến về phía phòng bếp.
Bước tới khu bếp tôi lại bị bất ngờ khi nghĩ rằng căn nhà này được thông tới nhà hàng xóm, hoặc là cánh cửa kia vừa rồi dẫn chúng tôi đi đến một chiều không gian khác hoàn toàn. Nói như vậy là bởi vì cách bày trí của phía ngoài kia thật chẳng thể nào ăn khớp được với căn bếp trong này. Ngoài kia là phong cách tân cổ điển của châu âu, hay thời pháp, thì trong căn bếp này lại bày trí theo phong cách trung hoa cũ, có bếp lò bằng đất gạch đỏ, có bếp củi chảo gang, thật khó tin rằng phía trong căn nhà lại có thể thiết kế được không gian mở cho căn bếp này, nó thực sự thông thoáng với thiết kế sân vườn thu nhỏ. Mặc dù vẫn được trang bị những thiết bị hiện đại, nhưng chúng lại được giấu đi 1 cách khéo léo bằng cánh cửa gỗ bên ngoài hoặc những cánh cửa tủ. Bàn ăn cũng là loại tối giản chứ không cầu kỳ như những gì tôi tưởng tượng về căn biệt thự này.
Và trong căn bếp rộng lớn ấy là một người phụ nữ đang tất bật với công việc của mình. Có vẻ như cô ấy đang làm món há cảo, bàn tay thoăn thoắt cán mỏng từng vỏ bánh rồi lại viên nhân nặn viền lại rất nhanh nhẹn và tinh xảo. Giang thủ thỉ…
Giang: “Đây là mẹ em, bà là người gốc hoa, rất yêu thích nấu nướng, và chỉ muốn tự tay làm đồ ăn cho gia đình, nên là nhà em không có thuê người nấu ăn chính. Chỉ có một cô thi thoảng nấu khi mẹ đi công tác hoặc không có nhà”
Chợt nồi hấp bên bếp sôi bùng tôi nghe mùi thơm ngào ngạt từ đó tỏa ra và nhận ra đó là thứ gì. Nhanh tay cởi bỏ chiếc áo vest đưa qua cho Giang cầm giùm, tôi lao tới xắn tay áo sơ mi nhanh chóng mở nắp xửng hấp, dùng khăn đỡ tô đồ ăn đang được hấp trong đó ra, úp 1 chiếc đĩa tròn lên rồi chắt nước thức nước trong tô ra chảo. Đặt ngược đĩa xuống tôi bắt nồi nước sôi để luộc rau cải, rau chín tôi xếp vòng quanh chiếc đĩa rồi quay qua bật bếp thốc lửa lớn, nêm nếm vào phần nước sốt vừa đổ ra chảo, đun đến khi sệt lại, mở chiếc tô đang úp ngược trên đĩa ra và chan nước sốt nóng hổi lên trên. Không quên lấy giấy ăn lau quanh viền chiếc đĩa. Đây là món khâu nhục của người hoa, tôi dừng tay cũng là lúc mẹ Giang bước đến, bà lấy thìa nếm thử phần nước sốt tôi vừa làm sau vài giây bà đưa nụ cười lên nhìn tôi hài lòng.
Ba Giang: “Tiểu tử này khá đó.”
Mẹ Giang: “Cháu cũng biết nấu đồ hoa hay sao?”
Tôi: “Dạ thưa cô, vừa rồi cháu thấy cô còn đang bận tay, nếu như cô bỏ dở phần há cảo chưa kịp gói, thì vỏ bánh sẽ bị khô và không còn mềm dai nữa, còn nếu cô bỏ tô thịt quay đó hấp lâu thêm con nghĩ rằng nó sẽ mất độ dai giòn của bì thịt, và nước thịt sẽ bị đọng nhiều hơi nước từ xửng hấp, vậy nên cháu mạo muội vào giúp cô một tay, mong rằng cô chiếu cố bỏ qua nếu cháu có gì lỗ mãng ạ”
Mẹ của Giang có vẻ hài lòng, suốt quá trình tôi nói bà chỉ mỉm cười hiền quan sát tôi và gật đầu lên tiếng.
Mẹ Giang: “Con làm rất tốt, có mắt quan sát và cảm nhận mùi vị rất tốt. Thời buổi giờ thật hiếm có người trẻ nào cảm thụ được tinh hoa ẩm thực như vậy. Cô đoán rằng chắc hẳn con có hoặc qua sư phụ nào đó phải không?”
Tôi: “Dạ thưa cô, đúng là cháu từng có duyên ngộ được theo học một vị sư phụ quảng đông”
Mọi người ngồi vào bàn ăn, ba của Giang thì lấy bình rượu được ủ trong góc vườn lên mời chú Ba, Giang thì loanh quanh khắp căn bếp như chú chim sâu bé nhỏ, tôi được mẹ Giang cho phép giúp bà hoàn thiện bữa ăn hôm nay. Chỉ có mấy người nhưng thực sự mẹ Giang làm rất nhiều đồ ăn, và món nào cũng ngào ngạt hương thơm. Không khí vui vẻ và đầm ấm này thực sự làm tôi nhớ đến nhà mình. Đã quá lâu rồi tôi không còn được cảm nhận hương vị cơm nhà thực sự. Bữa ăn diễn ra thuận lợi như thể tôi đã một phần của gia đình này vậy. Các cô chú hỏi thăm tôi rất nhiều và thân thiện không hề áp lực như tôi và Giang tưởng tượng. Bên cạnh đó họ cũng căn dặn chúng tôi đủ điều trong việc yêu đương. Trong bữa ăn mẹ Giang còn gắp thức ăn cho tôi rất nhiều, có cảm giác bà như mẹ ruột đang chăm sóc con trai xa nhà mới về vậy.
Tôi và Giang nháy mắt nhau ra hiệu rằng phi vụ đã thành công trót lọt. Kèo này về mày không hậu đãi cho tao thì liệu hồn với tao. Trong bữa ăn ba mẹ Giang cũng hỏi thăm về hoàn cảnh cũng như công việc học hành của tôi. Tôi nắm được câu chuyện thì trả lời đầy đủ rồi tìm cách bẻ lái qua việc khác tránh họ hỏi quá nhiều 2 đứa dễ lộ.
Tôi: “Dạ, cháu tuy đi học được ít năm, nhưng từ nhỏ đã quen sống xa cha mẹ. Hôm nay được dùng bữa cơm do cô nấu cháu rất cảm động ạ. Cô làm cháu nhớ cơm nhà lắm ạ”
Mẹ Giang nhìn tôi cười hiền: “Thấy thương không chứ, chắc là tự lập từ nhỏ rồi ha, chẳng bù cho con bé nhà này. Cháu thích thì ăn nhiều vào.”
Ba Giang và chú ba cũng nâng ly cùng tôi, không khí đầm ấm biết bao nhiêu, tôi còn lầm tưởng rằng mình thực sự sẽ được làm thành viên trong nhà mãi về sau.
Bỗng từ cánh cửa ngoài bước vào một người thanh niên, anh ta có lẽ hơn tôi mấy tuổi, gương mặt điển trai đúng kiểu điện ảnh bước ra đang tiến vào trong… Chú ba cất tiếng…
Chú ba: “Con về trễ đó, Nguyên, mau qua chào hỏi cô chú đi.”
Nguyên: “Dạ vâng, con chào cô chú, chào ba con mới về tới, do con bận chút việc nên về trễ, thành thật con xin lỗi cô chú.”
Giang: “Anh Nguyên, em nghe nói rằng hôm nay anh ra mắt đằng ấy hả a Nguyên”
Nguyên: “Lady first chứ, em mới là nhân vật chính ngày hôm nay cơ mà. Sao không giới thiệu bạn em trước với anh nhỉ”
Giang: “Do anh cả thôi, ai kêu a về trễ, bỏ lỡ mất màn chào hỏi rồi. Nhưng thôi, hôm nay bổn cung đang vui trong lòng nên xá tội cho anh lần này đó. Đây là a T, bạn trai em. Còn đây là anh Nguyên, con trai chú ba”
Tôi tiến tới chào hỏi với a Nguyên. Mẹ của Giang cũng thúc dục…
Mẹ Giang: “Thôi được rồi, vừa về chắc đói lắm rồi ha, mau ngồi vào đi con”
Nguyên mỉm cười: “Dạ vâng con cảm ơn cô, nhưng trước tiên con có một bất ngờ dành cho cả nhà ạ.”
Rồi anh ta quay về phía cửa nối với sảnh chính, giây tiếp theo đó quay lại và dẫn theo một người con gái cùng bước vào. Mọi người trong phòng ăn đều ồh! Lên ngạc nhiên. Con riêng tôi khi vừa nhấp xong ngụm rượu, đặt ly xuống ngước nhìn lên thì sững sờ và tai tôi như ù đi! Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười đôi môi ấy! Làm sao tôi có thể nhìn nhầm cho được. Mặc dù mắt tôi có chút mờ nhòe đi, có lẽ vì món ăn nào đó cay, nhưng tôi chắc chắn không nhìn nhầm người con gái đang tiến vào kia được. Hàng vạn lý do, câu hỏi, giả thuyết đang nhảy trong đầu tôi như nhịp điệu. Bóng hình mà tôi luôn đi tìm mọi lúc mọi nơi, bóng hình mà tôi luôn thương nhớ. Bóng hình mà để lại trong tôi biết bao cảm xúc dâng trào! Giờ đây, nhìn người ta sánh bước bên người khác tay trong tay, lại còn là về ra mắt gia đình như vậy, tôi tự nhận ra rằng mình chỉ là con tốt thí, món đồ chơi chẳng hơn chẳng kém, họng tôi chợt có vị đắng, sống mũi hơi nghẹn lại nước mắt chực chờ rơi. Tại sao? Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại là… CHỊ…
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.life, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.