Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 71
Trong phòng có một chỗ ánh sáng mặt trời nho nhỏ, trên nền nhà đặt hai bao đậu dựa vào cửa sổ lồi duy nhất trong căn phòng này. Triệu Đường Diên tắm xong, đồ ăn vẫn chưa được giao đến, Chu Trầm lấy bánh ngọt và trà sữa vừa nãy anh mua đặt lên cửa, nơi đó nghiễm nhiên biến thành bàn ăn tạm thời của hai người.
Triệu Đường Diên đúng lúc chú ý đến chiếc hộp đựng bánh to đùng kia, là Chu Trầm khi đi mua băng vệ sinh đã mua luôn nhưng cô không nhìn thấy còn có một cốc trà sữa.
Chu Trầm thấy cô ra khỏi phòng tắm liền cắm ống hút vào cốc trà sữa rồi đưa cho cô. Vẫn còn ấm.
Triệu Đường Diên hút một ngụm, hơi ngọt, nhưng uống vào thấy bụng thoải mái hơn nhiều.
“Ăn bánh ngọt trước nhé?” Anh hỏi cô.
Triệu Đường Diên nhìn chiếc bánh ngọt được làm thành hình cây thông Nô – en, đáp lại một câu “Vâng”.
Chu Trầm lấy dao cắt bánh lại bị cô ngăn lại.
“Đừng cắt, em muốn dùng dĩa ăn.”
Chu Trầm thuận theo ý cô.
Xuyên qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy một cây thông Nô – en khổng lồ đứng sừng sững cạnh bờ sông, mà cây thông nhỏ trong phòng kia đã bị Triệu Đường Diên ăn đi một góc, ngôi sao trên đỉnh vẫn treo cao như cũ.
Cô có thói quen ăn phần ít quan trọng nhất trước, rồi phần ngon nhất và thích nhất sẽ dành lại để thưởng thức sau cùng.
Vị bơ của chiếc bánh ngọt thanh thanh, không ngấy, bên trong xen lẫn hương vị quả việt quất xanh chua chua ngọt ngọt, lúc này tâm tình Triệu Đường Diên cũng đột nhiên tốt hơn.
Còn có cảm giác an toàn trải dài vô tận.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: https://truyensex.life
Có những người quen dành thứ ngon nhất để ăn cuối cùng, tuy có thể giữ chúng thêm một giây nữa, nhưng cũng có thể là vì ăn không nổi nữa nên không thể không từ bỏ nó.
Triệu Đường Diên ăn được mấy miếng thì đặt dĩa xuống, cho dù bánh kem rất ngon, nhưng ăn quá nhiều sẽ dễ ngán.
Cô liếc nhìn những chiếc bánh quy hình ngôi sao được trang trí trên ngọn cây, rồi lại liếc nhìn sang Chu Trầm.
Cô lấy tay gỡ những chiếc bánh kia xuống, để chúng trước mặt Chu Trầm.
“Ăn không?”
Chu Trầm không hay ăn đồ ngọt, nhưng cô vẫn hỏi.
Bởi vì chiếc bánh đó là do anh mua, cô không muốn thưởng thức một mình, bởi vì hôm nay là Giáng Sinh, chia sẻ món quà là điều nên làm, bởi vì ngôi sao này quá tinh tế đi, cô không nỡ để nó một mình.
Trong lòng Triệu Đường Diên đang tự tìm cớ cho bản thân, muốn mời anh cùng nhau nếm thử hương vị của lễ hội.
Nhưng cô lại tin chắc rằng, Chu Trầm nhất định sẽ ăn nó.
Trong tiềm thức, cô biết rằng Chu Trầm sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Cô đã dần quen với việc Chu Trầm luôn nuông chiều mình.
Quả nhiên, Chu Trầm chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu xuống, nắm lấy cổ tay cô đưa những vì sao kia lên miệng.
Viền bánh được lăn một lớp áo đường mỏng, chỉ là Chu Trầm không quen ăn đồ ngọt.
Nhưng anh lại thích sự ngọt ngào mà cuộc sống bình thường này mang lại.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: https://truyensex.life
Hoành thánh ở tỉnh Phúc Kiến được gọi là bánh kẹp thịt.
Bốn mặt của viên thịt hồng hào kia được bao bọc bởi miếng lá hoành thánh, đang trồi lên trong chén súp hành nóng hổi, Chu Trầm không chỉ gọi hoành thánh, anh còn gọi thêm hai tô mì trộn thơm nức mũi hương bơ đậu phộng.
Triệu Đường Diên ở Thượng Hải không hay ăn những món lặt vặt của Phúc Kiến thế này, nhưng lúc quay về rồi lại thèm ăn không ngừng.
Có những thứ, vẫn phải ăn tại địa phương đó mới có hương vị hơn.
Nhưng cô chưng từng nghĩ rằng, sẽ có ngày cô cùng Chu Trầm ở căn phòng chật hẹp ăn món giá cả bình dân thế này.
Chu Trầm để ý đến ánh mắt của cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh… Ăn có quen không?”
Chu Trầm gật đầu: “Cũng không tệ.”
Triệu Đường Diên không nói chuyện, chỉ cảm thấy ngơ ngác, bởi vì bộ dạng bình dị đến có chút tầm thường này của anh, thực sự là vượt quá tưởng tượng của cô rồi.
Chu Trầm dường như đã nhìn thấu tất cả tâm tư của cô, anh đặt đôi đũa dùng một lần xuống, khuôn mặt nghiêm túc hệt như đang mở cuộc họp cổ đông Chu Thị.
Anh nghĩ tới đêm nay sẽ cùng Triệu Đường Diên nói chuyện đàng hoàng, nhưng không trực tiếp đi vào chủ đề, mà hỏi cô: “Có phải em cảm thấy với thân phận của anh, sẽ không ở đây mà ăn những món như thế này không?”
Triệu Đường Diên im lặng hồi lâu, gật nhẹ đầu.
“Triệu Đường Diên.” Cả tên và họ cô đều bị anh mang ra gọi, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: “Vậy em cảm thấy anh nên cư xử làm sao đây?”
Anh ấy phải nên làm như thế nào?
Triệu Đường Diên mím môi suy nghĩ.
Anh lớn lên trong một gia đình không lo cơm ăn áo mặc cùng với với sự yêu thương của cha mẹ, mặc dù cha anh mất sớm, nhưng anh có một người mẹ xinh đẹp thông minh lại xem trọng quyền tự do của con cái, bản thân anh cũng xuất sắc hơn so với người bình thường, thừa hưởng trí tuệ từ cha mẹ, cùng với sự điềm đạm, lịch thiệp do hoàn cảnh giáo dục tốt… Tóm lại, tất cả mọi thứ của anh đều là thứ xa xỉ mà cô không thể nào sánh được.
Anh giỏi giang như vậy, sao có thể trùng quỹ đạo với cuộc đời cô chứ?
Cô bắt gặp ánh mắt vô cùng kiên nhẫn của Chu Trầm, đôi môi mấp máy, nhưng nói không nên lời.
Chu Trầm không ép buộc cô, chỉ nói: “Em có phải đã quên anh cũng là người bình thường rồi không?”
Triệu Đường Diên ngẩn người ra.
“Cởi hết vẻ bọc bên ngoài, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, biết đi ngủ ăn cơm, cũng biết nhớ người yêu.”
Giữa hai người bọn họ, lần đầu tiên đề cập vấn đề hai từ “tình yêu” vô cùng mẫn cảm.
Triệu Đường Diên mặc dù đã mơ hồ đoán được tình cảm của anh đối với cô, nhưng đối mặt với sự thẳng thắn của anh, cô vẫn không biết nên làm thế nào.
Cô xoay người tránh né ánh mắt của anh, nhưng lại bị anh giữ lấy hai bờ vai.
“Nhìn anh này.” Anh nói: “Em đang sợ điều gì vậy? Em không phải là người gặp khó khăn thì sẽ né tránh.”
“Vậy thì tại sao vẫn khăng khăng bỏ anh mà đi chứ?” Anh nói tiếp, “Em không tin tưởng anh.”
Năm chữ cuối cùng, là lời thổ lộ của anh.
Triệu Đường Diên thông minh lanh lợi như vậy, đối mặt với bao nhiêu khó khăn đi nữa cũng đều có dũng khí nghênh đón, lại hết lần này đến lần khác trốn tránh anh, là vì không có tình yêu sao? Nhưng đôi mắt của cô không lừa được người ngoài.
Triệu Đường Diên luôn bình tĩnh sáng suốt với mọi người, mọi việc, lại trở nên khác biệt khi đối mặt mới Chu Trầm.
Chắc chắn một điều, cô cũng đã thích anh rồi.
Chỉ là không tin tưởng anh.
Triệu Đường Diên suy tư rất lâu, Chu Trầm vẫn luôn đợi câu trả lời của cô.
“Tại sao chứ, nhất định phải là em sao?” Giọng nói cô có chút nhỏ nhẹ, nhưng Chu Trầm vẫn nghe nguyên vẹn từng chữ.
Tại sao lại là cô cơ chứ?
Chu Trầm trước giờ đều suy nghĩ rất tỉ mỉ, nhưng cũng không thể đưa ra một lời giải thích có logic rõ ràng.
Hay tình yêu, căn bản chính là không có quy luật.
Ban đầu, anh là vì cô thông minh, lý trí nên mới để ý tới, sau đó, là vì quen dần với sự tỉ mỉ, thấu tình đạt lý của cô. Không rõ tình yêu xảy ra giữa hai người là từ khi nào, cũng có thể mới gặp đã phải lòng nhau, cũng có thể là dần dần được lấp đầy bởi những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Đến lúc anh nhận ra rằng mình thích Triệu Đường Diên, thì cô đã lên sẵn kế hoạch để rời xa anh rồi.
Trong mấy tháng theo đuổi em, thích dần dần biến thành yêu rồi.
Tất cả mọi thứ, đều không thoát khỏi câu nói vô dụng kia: Tình yêu không biết từ đâu mà đến, ngày càng đậm sâu.
Đây là một quá trình tưởng dài mà lại ngắn, dài vì khoảng thời gian này kéo dài hơn hai năm, ngắn vì quay đầu nhìn lại, những điều nhỏ nhặt mà họ chung sống với nhau đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Anh yêu sự tỉnh táo, yêu sự thông minh của cô, cũng yêu sự độc lập thậm chí cả tính cách lạnh lùng thái quá của cô, và còn cả yêu luôn sự đáng yêu chỉ thể hiện khi đối diện với anh.
Tất cả mọi thứ anh yêu, vừa hay cũng đang giày vò anh.
Nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng những dằn vặt ấy.
Có đôi lúc Chu Trầm cảm thấy bản thân có phải đã có tuổi rồi hay không, nên mới vừa cố chấp vừa cực đoan muốn có Triệu Đường Diên mãi mãi.
Tình yêu của anh đến muộn ba mươi năm, nhưng anh vẫn bằng lòng.
Vốn dĩ là anh người tự cao không ai bằng nhưng lại chịu buông bỏ vẻ kiêu ngạo của bản thân, bước ra khỏi thế giới của mình, bắt đầu tiếp cận hành tinh của Triệu Đường Diên.
Anh đột nhiên tin tưởng vào vận mệnh, tin tưởng vào sự sắp đặt của thần linh.
Nếu không phải, sao có thể vừa hay như thế, nhất định là cô ấy chứ?
Trong nháy mắt, anh suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng chỉ mở miệng nói: “Bởi vì đó là em, vì ai đã bắt anh yêu em thế này?”
Triệu Đường Diên đã có được câu trả lời của anh.
Nếu là hai tháng trước, cô sẽ vì câu trả lời của anh mà bỏ chạy, nhưng đây là hai tháng sau, cô không còn dũng khí mất rồi.
Quá trình trốn thoát Chu Trầm, lại không hề dễ dàng như cô nghĩ, cô đã thử qua hai lần, hai lần đều bị thất bại, quá trình đau khổ này khiến người khác không khỏi khiếp sợ.
Cô thà chọn làm người ích kỷ, cũng không muốn đau khổ như thế.
Cô muốn sa vào lưới tình mà Chu Trầm sắp đặt ra vì cô, muốn được anh bảo vệ, muốn được bao bọc trong tình yêu của anh.
Cả hai đều hiểu rất rõ đối phương, nhưng vẫn nhịn không được bị đối phương làm cho mê muội.
Triệu Đường Diên đột ngột thở phào một cái.
Cô từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi nhìn anh nói: “Không phải là em không tin anh.”
Cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, màu đen thăm thẳm càng khiến lòng người hoảng sợ.
“Thời gian sẽ qua đi, chỉ sợ Trái Đất cũng sẽ suy vong, còn có thứ gì trên đời mà sẽ không thay đổi sao?”
“Thậm chí em của ngày hôm nay cũng khác với em của mười năm trước, các nhà khoa học ngày nào đó cũng sẽ phản bác lại quan điểm của chính mình ngày trước, điều gì có thể tồn tại vĩnh viễn được chứ?”
“Tình cảm ở trước mặt thời gian, yếu ớt không chịu nổi một đòn.”
“Em không phải là không tin tưởng anh, chỉ là không tin vào thời gian.”
Cô nói một lúc, lâu đến nỗi trong lòng của Chu Trầm cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Anh hiểu rõ tại sao Triệu Đường Diên lại nói như vậy.
Bởi vì những trưởng thành từ lúc nhỏ đã mang lại cho cô tất cả, khiến cô không thể không suy xét những thứ này.
Cho dù là anh yêu cô đi nữa, thì cái lý trí sáng suốt này, cũng là trong quá trình trưởng thành ấy tạo nên.
Từng thứ làm tổn thương cô, từng thứ làm cô trưởng thành.
Chu Trầm vẫn luôn hiểu rõ, cho dù không có sự bảo vệ của anh, cô cũng sẽ thực hiện được tất cả mọi thứ mà cô mong muốn.
Nhưng nếu bọn họ đã có khúc mắc với nhau, Chu Trầm càng không nên bằng lòng buông tay để người ta đi như vậy.
Đây là tâm tư, cũng là sự tham lam của anh.
Từ khía cạnh khác mà nói, anh còn không vĩ đại bằng Triệu Đường Diên.
Chu Trầm nhìn vào ánh mắt của Triệu Đường Diên, nói với cô rằng: “Em có thể không tin thời gian, nhưng anh muốn em phải tin tưởng anh. Có thể chấp nhận tình yêu của anh một lần được không? Viên Viên.”
Giọng điệu của anh như muốn van xin cô, anh như thế làm Triệu Đường Diên có chút lay động.
“Em không tin vào hứa hẹn, nhưng cũng không thể vì những suy đoán vô căn cứ kia mà bác bỏ anh, em chỉ tin bản thân em, anh cũng tin chính mình, tin vào anh của trăm năm sau, cho dù là lần gặp mặt cuối cùng trước khi chết đều muốn nhìn thấy em.”
“Viên Viên, anh không phải ở nơi nào xa xôi, anh là ở ngay bên cạnh em, anh cũng có thất tình lục dục, cũng sẽ hoảng loạn lo lắng, cũng sẽ lo sợ em rời bỏ anh.”
“Vì vậy Viên Viên, tin anh lần này có được không? Em vẫn có thể như trước làm tất cả mọi thứ mà em muốn, anh tôn trọng mọi quyết định của em, cho dù em muốn đi Bắc Kinh đi chăng nữa.”
“Em chỉ cần là chính em, sau đó trong kế hoạch kia, dành một phần nhỏ để yêu anh là được.”
Triệu Đường Diên rất lâu chưa thể bình tĩnh lại được.
Từng câu từng chữ, vẫn đang văng vẳng bên tai.
Đây là lần đầu cô bày tỏ lòng mình với người khác, cũng là lần đầu tiên, có người nói với cô những lời như vậy, bảo cô hãy tin, hãy yêu người đó.
Thì ra Chu Trầm đã sớm biết cô báo danh đi Bắc Kinh, nhưng anh vẫn không nói ra.
Anh cũng biết cô là đang gạt anh, nhưng anh vẫn im lặng.
Anh là đang cam chịu, đợi đến khi cô cam tâm tình nguyện chấp nhận anh sao?
Nửa đêm Giáng Sinh trôi qua, không biết ai đã châm ngòi đốt pháo, phá vỡ không khí nặng nề, cuối cùng khoảng không tĩnh mịch cũng có chút màu sắc.
Tuy là ngắn ngủi, nhưng chí ít cũng đã sáng lên rực rỡ.
Không ai biết trước được tương lai, cho dù biết mọi thứ đều sẽ có kết quả, vậy còn muốn bắt đầu không?
Triệu Đường Diên không nói gì, nhưng lại cảm nhận được cái bàn tay đang đặt trên tay cô đang rất nóng, nóng đến phát run.
Là anh đang căng thẳng sao?
Ánh mắt cô nhìn xuống, dùng bàn tay lạnh lẽo đặt lên mu bàn tay anh.
Bị Chu Trầm giữ lại.
Cô không đưa ra câu trả lời, nhưng Chu Trầm biết được, cô cũng đang cố bước ra khỏi thế giới của mình rồi.
Đêm nay, ông già Nô – en sẽ ban phát những món quà hiện lên những ánh sáng lấp lánh trên vùng biển này.