Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 70
Chu Trầm bị cô chọc tức đến mức đạp cửa bỏ đi.
Sau khi Triệu Đường Diên bình tĩnh lại, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Anh lặn lội đường xá xa xôi, bay từ Thượng Hải đến đây chỉ để dạy dỗ cô rồi cãi nhau một trận liền đi à?
Một chút cảm khái về cuộc đời vô thường cứ thế mà bị cuốn trôi đi vì sự xuất hiện của Chu Trầm, Triệu Đường Diên cố ý chọc tức anh để anh bỏ đi, lẽ ra cô nên thấy vui nhưng sao trong lòng lại cảm thấy có chút buồn phiền?
Tại sao vậy?
Triệu Đường Diên cũng tự hiểu ra là tại sao.
Mỗi lần hạ quyết tâm rời xa Chu Trầm, cô đều có tâm trạng buồn rầu như vậy, Chu Trầm lại luôn muốn trêu chọc cô, đánh tan từng lớp phòng tuyến mà cô khó khăn lắm mới thiết lập được, khi cô cho rằng bản thân đã dần dần tự chữa lành thì miệng vết thương được ngụy trang như không có chuyện gì xảy ra ấy lại lần nữa bị xé rách ra.
Nếu anh đến thêm vài lần nữa, Triệu Đường Diên thấy rằng mình có thể sẽ chống đỡ không nổi.
Vậy nên, Chu Trầm, đừng đến đây nữa.
Cô nhìn ánh đèn lập lòe trong đêm ở ngoài cửa sổ, dường như còn có thể nghe thấy âm thanh của những bài hát Giáng sinh truyền đến từ đường phố.
Náo nhiệt, ồn ào.
So với căn phòng vừa rẻ vừa lạnh lẽo này thì hoàn toàn khác xa.
Triệu Đường Diên bắt đầu khinh bỉ bản thân.
Rõ ràng trước đó là cô một mình đến đây, rõ ràng cũng là cô đuổi anh đi, bây giờ lại hối hận gì chứ?
Cô nở một nụ cười tự giễu.
Để cho bản thân bình tĩnh hơn, cô vào phòng tắm tắm rửa, lấy chiếc áo phông cỡ lớn vừa mua ở Uniqlo ra làm đồ ngủ, có lẽ do yếu tố tâm lý nên cô luôn có cảm giác chiếc áo này chưa giặt, không sạch sẽ, toàn thân cũng rất khó chịu.
Cô vừa mặc áo xong liền cảm thấy thân dưới trào lên một luồng nhiệt, cảm giác thân thuộc khiến cơ thể cô cứng đờ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn do học tập và tính phục thù, dẫn đến thời gian của kỳ kinh nguyệt cũng trở nên rối loạn.
Kinh nguyệt đến vào đêm nay khi cô không hề có sự chuẩn bị trước.
Điều này hoàn toàn nghiền nát lớp ngụy trang rơm rạ cuối cùng của cô.
Tất cả những giả tưởng của cô về bức tường cao và thành lũy sẽ không bị thương bởi hàng trăm mũi tên, nhưng vào giờ phút này lại ầm ầm sụp đổ.
Dường như cùng với sự xuất hiện của Chu Trầm thì buổi tối được cho là bình yên đã bị phá vỡ, tất cả trở nên rối bời, tâm trạng của cô cũng càng thêm tồi tệ.
Nhưng suy nghĩ một lát, điều này liên quan gì tới Chu Trầm chứ?
Cho dù anh không đến, cô cũng không có quần áo mặc, phải mặc chiếc áo phông chưa giặt này, anh không đến thì kỳ kinh nguyệt của cô cũng vẫn rối loạn, chợt đến trong đêm khiến cô phiền loạn.
Cô biết không thể trách Chu Trầm, chỉ có thể trách bản thân, trách sự bất lực và nhát gan của mình.
Dù cho cô có thể nghĩ thông suốt mọi đạo lý, lại vẫn cứ không ngăn nổi tâm trạng sụp đổ.
Dù cho đang đứng bên bờ sụp đổ, cô vẫn phải kiên cường giữ vững tỉnh táo, mặc quần jean vào chuẩn bị ra ngoài mua băng vệ sinh.
Cô vừa mặc quần xong thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Bởi vì sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của Chu Trầm, trước khi tắm cô đã treo xích chống trộm trong phòng.
Nhưng mà chiếc dây xích nhỏ bé này thì có thể ngăn chặn được gì chứ?
Tim cô lại bắt đầu không ngừng đập thình thịch.
Cho đến khi người bên ngoài phát hiện cửa không mở được mới gọi lên một tiếng: “Triệu Đường Diên.”
Là giọng của Chu Trầm.
Triệu Đường Diên vô thức nhanh chóng chạy ra mở cửa cho anh.
Chu Trầm thấy sắc mặt cô trắng bệch, biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị giảm đi một chút, nhưng vẫn nói một câu: “Bây giờ biết sợ rồi chứ? Một người con gái đêm hôm ở nơi này sao lại không biết sợ thế?”
Triệu Đường Diên mím môi, không lên tiếng.
Cô nhấc chân muốn đi liền bị Chu Trầm kéo lại.
“Đi đâu?”
“…”
Triệu Đường Diên vẫn không trả lời.
Đối diện với sự im lặng của cô, Chu Trầm cảm thấy mình có thể bị cô chọc tức mà có thêm vài nếp nhăn.
Cửa vẫn mở, nhất cử nhất động của hai người đã thu hút sự chú ý của những vị khách gần đó. Chu Trầm đóng cửa lại, kéo cô vào phòng.
Đèn trong phòng sáng choang, anh nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của cô.
Cuối cùng, vẫn là Chu Trầm mềm lòng rồi.
Anh đặt đồ trong tay xuống bàn, kéo người ôm vào lòng.
Triệu Đường Diên chỉ vờ giãy giụa vài lần, cuối cùng vẫn thỏa hiệp trong vòng tay ấm áp này.
“Sợ rồi sao?”
Chu Trầm nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Triệu Đường Diên không trả lời, vùi đầu vào lồng ngực anh, những giọt nước mắt vừa rồi khó khăn lắm mới kìm nén được, giờ đây cuối cùng không ngừng tuôn trào ra từ hốc mắt.
Nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện, bởi vì cảm giác đau bụng, vì áp lực thi cử mấy ngày nay, cũng vì mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người.
Cô muốn nói: Anh quay lại làm gì vậy?
Thế nhưng cô lại nghĩ: Thật may anh đã quay lại.
Một người từ trước đến nay luôn tỉnh táo và lý trí cũng sẽ vì tình cảm mà trở nên ngu ngốc.
Đây chính là sự thay đổi mà cô thấy sợ, chính là nguyên nhân tại sao cô luôn né tránh Chu Trầm.
Cô đã thay đổi, không còn là cô nữa.
Nhưng mà thứ tình cảm như thế này lại có ma lực phi thường, cám dỗ người ta can tâm tình nguyện rơi vào lưới tình. Cũng bởi vì cái lưới này thật sự quá dịu dàng.
Cảm nhận được sự ướt át trước ngực, Chu Trầm nâng đầu cô lên, đối diện với cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn vì những giọt nước trong suốt kia.
Anh thở dài, vừa lau nước mắt trên khuôn mặt cô vừa hạ giọng hỏi: “Khóc gì chứ? Em đuổi anh ra ngoài mà em còn khóc sao?”
Triệu Đường Diên nghẹn ngào, cả bả vai cũng hơi run lên.
Lông mày Chu Trầm nhíu chặt lại, tròng mắt trầm lắng nhìn cô chăm chú trong chốc lát rồi sau đó hôn lên mắt cô.
“Đừng khóc nữa, không phải sợ, anh không đi đâu cả.”
Nụ hôn của anh có sức cám dỗ, Triệu Đường Diên vậy mà từ từ ngừng khóc.
“Vừa mua bữa tối cho em rồi, chưa ăn cơm phải không?”
Triệu Đường Diên gật đầu, buổi tối cô chỉ ăn một phần đồ ngọt, lại còn đồ uống lạnh.
“Ăn đi, lát nữa đưa em ra ngoài đón Giáng sinh được không?” Chu Trầm vừa lấy giấy lau hết nước mắt trên mặt cô, vừa hỏi.
Lần này Triệu Đường Diên lại lắc đầu.
“Bên ngoài rất náo nhiệt, không muốn đi sao?”
Từng lời dỗ dành của anh khiến tính khí của cô dịu đi.
“… Bụng đau.” Cô đáp.
Chu Trầm sững sờ chốc lát, rất nhanh liền hiểu ra.
“Kỳ kinh nguyệt? Anh nhớ không phải hôm nay mà.”
Mặt Triệu Đường Diên hơi đỏ lên: “Nhưng em không mang băng vệ sinh.”
Nghe cô nói vậy, Chu Trầm không để lộ ra bất kỳ vẻ mất tự nhiên nào, suy nghĩ hai giây rồi đẩy bát cháo gạo kê còn nóng đến trước mặt cô.
“Em ăn đi, anh đi mua cho.”
“Vâng.” Ánh mắt Triệu Đường Diên khẽ động, mí mắt rũ xuống né tránh ánh mắt dịu dàng của anh.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: https://truyensex.life
Đến khi Chu Trầm mua đồ về, bát cháo vẫn còn nguyên trên bàn.
“Sao không ăn?”
“Muốn đợi anh cùng ăn.”
Động tác của Chu Trầm khựng lại nửa giây.
Anh lộ ra một chút ý cười, đưa tay kiểm tra nhiệt độ của bát cháo: “Nguội rồi, đừng ăn nữa, mua cái khác đi, muốn ăn gì nào?”
Triệu Đường Diên kéo tay anh nói: “Đừng đi ra ngoài nữa, đặt đồ ăn đi.”
Chu Trầm nắm bàn tay lạnh buốt của cô, truyền hơi ấm cơ thể cho cô.
“Được.”
Trong điện thoại Chu Trầm nhất định là không có ứng dụng đặt đồ ăn, Triệu Đường Diên lấy điện thoại mình ra, tìm ứng dụng màu vàng rồi mở ra.
Điện thoại giữa không trung bị Chu Trầm cướp đi, rồi anh nói: “Em đi thay đi, để anh, muốn ăn gì?”
“Anh đã đặt đồ ăn bao giờ chưa?” Triệu Đường Diên hơi hoài nghi liệu Chu Trầm có biết dùng ứng dụng này không.
Chu Trầm không đáp, yên lặng nhìn cô.
“Được rồi…” Triệu Đường Diên nói, “Em muốn ăn hoành thánh.”
“Được.”
Cô yên tâm giao nhiệm vụ đặt đồ ăn cho Chu Trầm, thật ra do anh tỏ ra rất điềm tĩnh nên cô liền cho rằng anh biết.
Cho đến khi có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Chu Trầm mới lần mò tìm được khung tìm kiếm.
Người đàn ông thường ngày đi ra ngoài đều có trợ lý sắp xếp ổn thỏa, giờ đây lại đang trong chuỗi khách sạn rẻ mạt này học cách đặt đồ ăn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Trầm.
Cuối cùng anh cũng bị cuốn vào khói lửa, bắt đầu từ việc đi loanh quanh trong ngõ hẻm ở Đảo Lộc để giúp Triệu Đường Diên mua cháo, đến chọn băng vệ sinh cho phái nữ trên kệ hàng ở cửa hàng tiện lợi, rồi bây giờ lại thêm hai bát mỳ vằn thắn giá bình dân vào giỏ hàng.
Vì Triệu Đường Diên mà anh đã bước ra khỏi thế giới của anh, từng bước từng bước một lại gần cuộc sống của cô.
Lần đầu tiên anh dùng ứng dụng đặt đồ ăn nhưng vẫn nhớ trong phần ghi chú dặn quán ăn thêm nhiều hành băm mà Đường Diên thích ăn, mặc dù không biết mật khẩu thanh toán của cô, nhưng anh cũng biết ấn vào mục “Bạn bè trả tiền”.
Tất cả mọi thứ đều vì chủ động học hỏi mà trở nên thành thục.
Tình yêu cũng vậy.
Cho dù cũng là lần đầu anh yêu một người.