Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 28
Triệu Đường Diên gần như bị anh cưỡng ép dẫn lên trên tầng cao nhất của Quan Di. Nhân viên đi đường nhìn thấy khuôn mặt Chu Trầm không đổi sắc mà dẫn cô gái này vào thì không dám nói lời nào, đồng loạt đứng dựa sát vào tường để tránh đường cho bọn họ.
Vừa vào đến cửa, cả người Triệu Đường Diên đã bị anh vác ném thẳng lên giữa giường.
Chu Trầm đứng dưới giường, từ từ cởi bỏ đồ trên người. Cả người chậm rãi tiếp cận như dã thú đang dần tiến đến gần con mồi.
Nhưng Triệu Đường Diên vẫn nhớ câu nói ban nãy.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì cô khá hẹp hòi và nhỏ mọn. Cho dù Chu Trầm nói đúng nhưng nếu anh đã nghĩ vậy rồi thì những dịu dàng săn sóc trước đây là giả bộ cho ai xem?
Vẻ mặt của cô có chút lạnh nhạt, nhìn thấy Chu Trầm cởi quần áo cũng không phải ứng gì.
“Đêm nay em không cần tiền, không muốn lên giường với anh. Nếu không phải là em tự nguyện thì hành vi của anh chính là cưỡng hiếp.” Cô nói.
Chu Trầm dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh thâm sâu phức tạp. Triệu Đường Diên nhìn không hiểu mà cũng chẳng muốn hiểu.
Đã chẳng còn mối quan hệ hợp đồng nữa. Ai còn để ý đến cảm nhận của anh, ai còn cần làm cho anh vui?
“Vậy nên anh là muốn cưỡng hiếp em sao?” Cô lạnh lùng hỏi anh.
Nhiệt độ dần dần tăng cao nhưng không phải là trong phòng. Nhiệt độ được kiểm soát trong phòng của Quan Di luôn rất tốt, đó là những gì Triệu Đường Diên đang nghĩ trong đầu. Cảm giác có chút đau đầu nhức óc đó lại đến rồi. Có lẽ là vì tóc còn ẩm mà lại ra gió lạnh, lại còn bị Chu Trầm khiến cho tức giận nữa.
Loại cảm giác này làm Triệu Đường Diên khó chịu trong lòng, tính tình cũng không tốt nên càng ảnh hướng đến những nhận định lý trí từ trước đến nay của cô.
Sau khi có tiền cô đã đến bệnh viện khám bệnh này. Chụp CT cả người rồi vẫn không tìm ra nguyên nhân nào, chỉ đơn giản là đau đầu. Bác sĩ khám xong thì kê cho cô hộp toàn là viên con nhộng mềm Dulian và Trazodone. Cô đại khái biết là thuốc trị liệu gì đó nhưng không để ý, chỉ cần uống vào có tác dụng là được.
Mấy ngày nay áp lực tinh thần của cô giảm bớt, cộng thêm cũng rời xa chuyện phiền muộn ở nhà rồi nên không uống thuốc nữa. Tối nay vì giằng co với Chu Trầm mà bị đè nén nên cảm giác đau đầu lại đến rồi.
Sắc mặt của Chu Trầm cũng khó coi. Anh đứng lên giường, cả cái chân to lớn đè lên thắt lưng Triệu Đường Diên rồi đè cả phía người trên của cô xuống giường. Hai tay anh cởi thắt lưng ở ngang hông. Có vẻ là lại muốn dùng chiêu cũ.
Triệu Đường Diên nhìn thấy hành động của anh mặt liền biến sắc. Trên mông là nhiều thịt nhất, cho dù sức lực có nhẹ đi thì bị cái dây đó đánh lên cũng vẫn rất đau.
“Ngủ với tôi hai năm rồi, bây giờ lại nói là tôi cưỡng hiếp?”
Chu Trầm cởi quần ra, lộ ra côn thịt đã sớm sưng to tỏa nhiệt nóng từ lúc ở trong xe. Vật đó được phóng thích ra, vẫn quơ quơ trong không trung, toàn bộ phơi bày ra trước mắt Triệu Đường Diên.
Anh vén áo Triệu Đường Diên lên, để lộ ra hai bầu ngực. Hai tay bóp hai bên bầu vú ở cùng một vị trí rồi đưa côn thịt vào giữa khe đó.
Thứ kia của anh to dài, trước sau di chuyển, đã mấy lần đều đỉnh vào cằm dưới của Triệu Đường Diên. Cô chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể chạm vào quy đầu ấy.
“Lúc em ăn nó, sao không bảo là cưỡng hiếp?” Chu Trầm ác ý đè đầu cô xuống rồi còn áp miệng cô vào quy đầu của mình.
Cả người Triệu Đường Diên nóng rực, vừa khó chịu vừa nổi nóng. Cho dù là làm chuyện vô ích cũng dùng tất cả sức lực để kháng cự lại anh. Cô mím môi để không chạm vào thứ đồ chơi kia. Ghì bàn tay có chút móng mà cào vào người anh.
Chu Trầm không nhận thức được, trên chân trên lưng đều là những vết tích do cô cào để lại. Mãi đến khi cô đổi mục tiêu thành người anh em đó thì anh mới giữ lấy tay cô không cho động đậy nữa.
“Cào hỏng rồi làm sao em thoải mái được?” Chu Trầm khiêu khích cô.
Anh lấy thắt lưng bên cạnh định trói hai tay cô lại nhưng không ngờ cô lại phản xạ có điều kiện người run lên một cái.
“Anh lại muốn đánh em?” Cô hét lên.
Chu Trầm cả người dừng lại: “Anh đánh em bao giờ?”
Triệu Đường Diên chỉ lườm anh, không nói gì.
Chu Trầm nhìn chiếc thắt lưng, anh nhớ lại rồi. Lần đó không phải cô thoải mái lắm sao?
“Anh mà thật sự đánh em thì em sẽ còn chảy ra nhiều nước thế không?”
“Anh chính là đã đánh em rồi.”
Trong lòng Triệu Đường Diên có ám ảnh với roi da, không chỉ là do anh gây nên.
Cô đột nhiên cảm thấy thật bi thương nhưng lại có chút hơi bất lực để đấu tranh.
Con người sinh ra đã có những số phận khác nhau, không cách nào chọn lựa được sự ra đời của chính mình. Cũng giống như lúc này, sức lực nam nữ giữa cô và Chu Trầm hoàn toàn khác xa nhau. Cô cũng chẳng có cách nào phản kháng lại được Chu Trầm.
Những chuyện mà cô không thể nào thay đổi có quá nhiều, nhưng cứ thế mà buông bỏ sao?
Không đâu. Cô không cam tâm.
Cô vẫn một mực tỉnh táo, tỉnh táo để nhận thức về thế giới này, tỉnh táo để ý thức được bản thân để biết được sở trường vượt trội của mình, biết được làm thế nào mới có thể giúp bản thân hưởng lợi.
Ví dụ như bây giờ, cô phản kháng sẽ không tác dụng. Vậy thì sẽ đổi cách ứng phó với Chu Trầm.
Chu Trầm không biết rằng hóa ra cô cho là lần tình thú nhỏ đó lại là bạo lực. Thấy cô dần trở nên đáng thương, lại cả dáng vẻ khó chịu nhíu mày lại kia.
Trong mắt cô ngấn lệ, việc này khiến anh thấy không thoải mái.
Anh vứt chiếc thắt lưng xuống dưới giường rồi nói: “Được, không cần đến nó anh cũng có thể khiến em thấy thoải mái.”
Triệu Đường Diên không nói gì, nghiêng mặt sang một bên không nhìn anh. Nước mắt lăn trên gò má rơi xuống một bên ga giường. Chỗ đó rất nhanh đã ướt cả một mảnh.
Chu Trầm thích cô chảy nước nhưng chỉ giới hạn chảy ở phía dưới thôi.
Cô phản kháng như ban nãy thì anh sẽ tức giận. Cô không phản kháng mà chỉ biết khóc thì anh lại không vui.
Anh còn chưa làm gì cô mà sao gương mặt kia đã tràn đầy nước mắt?
Chu Trầm biết cô nhiều nước, nhưng từ khi nào mà trên mặt cũng biết khóc vậy?
Anh thu lại lửa giận rồi bắt đầu tự suy xét xem có phải thật sự là quá đáng rồi không? Anh nghĩ đi nghĩ lại bản thân tối nay đã có chỗ nào hành động quá đáng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có câu nói ở trên xe đó, còn có việc muốn lấy thắt lưng để trói cô nhưng lại bị cô hiểu lầm tưởng là mình định đánh cô.
Anh không biết những việc này sẽ khiến Triệu Đường Diên canh cánh trong lòng bởi vì trước giờ cô không hề chia sẻ những vui buồn với mình.
Hai năm trước cô luôn thể hiện dáng vẻ quan tâm chăm sóc này, trước nay không hề đem việc của bản thân ra để gây phiền não thêm cho anh. Hợp đồng vừa kết thúc thì lại luôn nói những lời vô tình lạnh nhạt đó để kích anh phải nổi giận.
Toàn bộ lý trí của anh đều bị cô giày vò hết cả rồi.
Bây giờ nghĩ lại những lời mà mình đã nói đó, những việc đã làm đó có quá đáng không? Đột nhiên anh cảm thấy hình như là có một chút.
Bầu không khí có phần yên tĩnh. Triệu Đường Diên nhìn Chu Trầm vẫn tiếp tục giày vò bản thân, miệng hơi mấp máy. Nước mắt im lặng mà rơi đó đã chuyển thành tiếng nức nở, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
“Khóc cái gì? Anh còn chưa làm gì em mà.” Cả người Chu Trầm bất động, không biết phải làm gì.
Triệu Đường Diên không nhìn anh, nửa khuôn mặt áp vào ga giường. Dáng vẻ mím chặt môi rơi lệ mà nhìn anh đang bực dọc.
“Em không muốn làm.” Anh nghe thấy Triệu Đường Diên nói.
Chu Trầm nhìn vào chính mình vẫn còn cương cứng ở bên dưới, chân mày nhíu chặt lại.
“Anh chỉ biết cưỡng bức em.” Triệu Đường Diên lại nói: “Còn mắng em, đánh em.”
Từ miệng của cô, Chu Trầm nghiễm nhiên trở thành một tên cặn bã tội ác tày trời.
Chu Trầm bị chọc tức không nói nên lời. Anh hung hăng xé rách áo của cô cho bõ tức, mở tung quần mình ra, nhấc côn thịt ra khỏi người cô.
Lúc đem vật cương cứng kia nhét lại vào trong quần, anh vẫn đang nghĩ, cứng như thế này rồi mà vẫn phải nhịn lại. Thế này mà còn gọi là cưỡng hiếp sao? Từ lúc nào mà anh đã bị chọc tức xì khói mà còn phiền muộn thay bản thân.
Thôi vậy, là một người đàn ông lịch lãm vẫn phải biết tôn trọng phụ nữ, lại còn là cô gái đang khóc lóc sướt mướt kia. Chu Trầm cứ như thế mà thuyết phục chính mình.
Ngoài việc bị anh làm tình rồi khóc thì anh không muốn thấy cô khóc ở bất kỳ hoàn cảnh nào khác.
Chu Trầm cho là đây là do bản tính trời sinh của đàn ông, không nghĩ đến chuyện này ở một khía cạnh tình cảm nào khác.
Triệu Đường Diên cảm nhận được sức mạnh đang kìm nén bản thân dần rút lui, lúc này mới ngước mắt lên nhìn anh. Ánh mắt ướt đẫm lễ va vào ánh nhìn đầy phức tạp của anh.
“Anh không cưỡng bức em nhưng em không được ra nước ngoài.” Chu Trầm nói: “Phải ở lại Thượng Hải, không được đi đâu hết.”
Triệu Đường Diên không nói gì, đây còn không phải là cưỡng bức sao?
Cô không nói chuyện, lấy sự im lặng ra để chống đối lại anh.