Em là cô gái đam mê sex – Phần 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 11
Rồi cũng đến ngày mà tôi và anh xảy ra tranh cãi. Ngày chủ nhật không có kế hoạch gì nên tôi ra quán cf ngồi và lướt facebook, rồi chợt tò mò bấm vào facebook anh, bài đăng gần đây nhất là anh được vợ anh tag… Câu chuyện của 2 người là những tin nhắn xưng hô vợ chồng và trò chuyện về việc vợ đến thăm anh ngày hôm nay, anh nhắn vợ anh rằng anh vừa chuyển tiền cho vợ anh đi shopping, anh còn dặn là nhớ mua thêm mấy bộ đồ ngủ, vợ anh chụp màn hình và khoe lên facebook.
À. Vậy là vợ chồng anh đã làm lành, gương vỡ lại lành, tan rồi hợp, cãi nhau rồi lại làm hòa… Bao suy nghĩ vẩn vơ hiện lên trong đầu tôi, câu từ lộn xộn xoay chuyển. Tôi đã nghĩ tại sao không phải lúc nào khác mà lại là thời gian này anh nhắn vợ anh mua đồ ngủ. Rồi vợ chồng anh hàn gắn, vậy lời anh nói với tôi thì sẽ là như nào? Tôi không hề nghe anh nhắc lại chuyện ấy. Anh và vợ anh lại sẽ lên giường với nhau, họ cũng sẽ vồ vập, anh cũng sẽ chiều vợ anh như cái cách anh chiều tôi. Những hành động anh làm với tôi cũng sẽ lặp lại với vợ anh. Cái cách anh bú liếm lồn tôi, có phải anh cũng dùng chính chiếc lưỡi ấy… với lồn vợ anh. Con cặc kia, cũng đâm vào lồn vợ anh, làm cho vợ anh sướng. 2 người họ sẽ lại bên nhau, họ gọi nhau là vợ chồng, họ ân ái bên nhau… Đó là lẽ dĩ nhiên giữa các cặp vợ chồng, và tôi chẳng là gì để mà thấy ghen. Chỉ là tôi cảm thấy mình như đang bị lừa gạt. Anh bảo anh sẽ thu xếp chuyện ly hôn, nên tôi mới để anh qua lại, nếu tôi biết rằng vợ chồng anh sẽ không ly hôn, thì tôi đã không để anh tới gần tôi.
Quán cf càng lúc càng đông người, nhưng lòng tôi thì trống rỗng, bàn sau lưng tôi có 2 người phụ nữ đang ngồi nói chuyện về một cô đồng nghiệp lẳng lơ cố ý tiếp cận sếp, thường xuyên đi nhậu tiếp khách với sếp, áo mặc hở hơn nửa bầu vú, cứ đong đưa áp vào tay sếp… Nghe đến đây tôi thấy tâm trạng khá ngột ngạt và nhàm chán, nên tôi đứng dậy ra về.
Về đến nhà thì tôi vùi đầu vào chăn, bắt đầu khóc. Tôi không hiểu tại sao mình lại khóc. Có gì mà phải khóc cơ chứ. Anh ta đâu phải là của mình. Anh ta lừa dối mình. Anh ta gạt mình chỉ để lên giường thỏa mãn tình dục với mình. Nước mắt cứ tuôn không ngừng, tôi không muốn khóc. Nhưng tôi lại không thể kìm lại những dòng nước mắt ngày một nhiều. Không kìm nén nữa, tôi khóc nấc lên, òa ra thành tiếng…
– AAAAA… hu hu… hu…
– Đồ khốn…
– Anh là đồ tồi…
Tôi đấm vào nệm vào gối. Rồi tôi lại im lặng, mặc kệ nước mắt rơi. Cho tới bây giờ, khi nhớ lại những hồi ức này, nước mắt tôi cũng bất giác lăn dài… Thật sự là đau lắm, đau tận trong tim này. Tôi thương anh, tình cảm mà tôi dành cho anh được vun vén từ những lời yêu thương, những cảm xúc hòa hợp trong tình dục, những hành động nhỏ nhặt thời gian qua anh dành cho tôi, những câu chuyện trò của tôi và anh, những tâm sự sẻ chia mà tôi và anh trao đổi với nhau hàng ngày, tất cả gần như quá đỗi thân thuộc…
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, tôi nghe tiếng mở cửa, tôi nghe tiếng bước chân, tôi biết chính là anh, tôi vẫn nằm gục mặt vào gối mà khóc im lìm… Anh tiến tới cửa phòng:
– Em ăn gì chưa?
– Sao vậy? Mệt ở đâu à?
– Sao thế em? Dậy anh xem nào…
Liên tục những câu hỏi và anh tiến lại gần, anh vuốt tóc tôi, anh cố ôm tôi dậy. Tôi ghì chặt đầu vào gối, anh lại gỡ tay tôi ta, lật người tôi lại, anh thấy tôi khóc…
– Đau ở đâu à em? Nói anh nghe nào.
– Sao lại khóc vậy em. Đau ở đâu, có cần chở đi viện không anh chở đi.
Tôi càng khóc nhiều hơn, nước mắt không thể ngừng được cứ thế tuôn.
– Không cần. Anh về đi.
– Sao vậy, nói anh nghe. Sao lại khóc?
– Không có gì. Em không muốn gặp anh nữa. Anh lừa gạt em.
– Anh lừa gì em đâu. Em sao vậy?
– Anh nói anh không lừa á?
Tôi gạt nước mắt, ngồi dậy, đối diện với anh. Tôi chất vấn anh:
– Anh bảo cho anh thời gian để anh thu xếp thủ tục ly hôn với vợ anh. Vậy mà rồi sao, anh và vợ anh lại gắn bó vui vẻ lại với nhau. Anh đổi ý định không ly hôn nữa thì anh cũng phải tôn trọng em, báo với em 1 câu, em để anh quay về lại bên vợ con anh, anh coi em là con ngu mà muốn im lặng lừa gạt em vậy à?
Tôi khóc nghẹn, với tay lấy cuộn giấy, cố chùi nước mắt nước mũi đang chảy ra, nghẹt hết cả mũi, giọng nói khàn khàn thật khó chịu. Anh vậy mà im lặng, tôi tiếp tục nói:
– Ngay từ đầu, em đã nói là em không qua lại với người có gia đình, anh bảo cho anh thời gian, em tin anh, em mủi lòng, em để anh qua lại. Nhưng rồi em là cái thùng rác để anh đổ những thứ tạp nham. Anh đổ những buồn bực, những khó khăn, những gì xấu xa từ đời anh, anh đổ hết vào em, để rồi tâm hồn anh vui vẻ lại, để anh về nhà nuông chiều người khác. Em không đòi hỏi gì ở anh, nếu anh đổi ý, ít ra anh nói rõ ràng với em. Chứ sao anh lại đối xử với em như vậy?
Anh ấy thở dài, rồi rút một điếu thuốc ra, định đốt lên, nhưng nhìn quanh không thấy cái gạt tàn nên lại cất điếu thuốc vào bao. Có lẽ là lựa lời để nói chuyện với tôi, vì bất ngờ tôi hỏi anh vấn đề này mà không hề có sự chuẩn bị tâm lý từ trước. Rồi anh chậm rãi dựa vào thành giường, nói từ tốn:
– Nói chứ đâu phải muốn kết thúc một cuộc hôn nhân là suốt ngày phải mặt nặng mày nhẹ với nhau cho tới khi ra tòa đâu em. Còn con cái nó nhìn vào, ba mẹ không nói với nhau câu nào là con anh đã lén lút hỏi ba mẹ cãi nhau ạ? Làm sao mà đành lòng hả em.
– Vậy nói như anh là ý anh như nào? Anh nói cho rõ ràng đi, anh có còn ý định ly hôn nữa hay không thôi. Em chỉ cần anh trả lời cho rõ ràng.
– Chuyện này đừng nhắc bây giờ được không em? Hiện tại anh đang rất nhiều thứ rối não. Anh không thể nghĩ được gì cả. Và anh không thể quyết định được việc gì lúc này. Em hãy cho anh thời gian để suy nghĩ.
– Vậy anh cần bao lâu để trả lời được cho em?
– Anh chưa biết được, khi nào anh sắp xếp công việc ổn thỏa, đầu óc nhẹ nhàng rồi anh mới có thời gian để tính tới chuyện cá nhân.
– Vậy tức là bây giờ anh không muốn ly hôn nữa, anh đổi ý rồi, thế thì anh cút đi ngay đi, anh đừng tới đây thêm bất cứ lần nào nữa.
– Em có thể nào bình tĩnh lại được không? Em không hiểu ý anh nói à?
– Haha. Anh nói hay thật. Là anh đang cố ý không hiểu câu hỏi của em, giờ lại đổ thành em ngang ngược không hiểu cho anh. Em chỉ cần anh trả lời hiện tại anh còn ý định ly hôn hay không, chỉ là câu hỏi có hay không, vậy mà anh cũng không thể trả lời lúc này. Thì anh muốn em phải hiểu như nào?
– ANH CÚT NGAY BÂY GIỜ, BƯỚC RA KHỎI ĐÂY, ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI THÊM NỮA.
Càng nói tôi lại càng gào lên với anh. Anh tiến tới cố gắng ôm tôi vào lòng. Tôi vùng vẫy khỏi bàn tay anh. Tôi điên lên và đánh vào tay anh. Tôi hất anh ra, nước mắt tôi lại tuôn dài từng dòng. Tôi khóc nấc lên. Anh thở dài, rồi anh đứng dậy.
– Thôi em cứ bình tĩnh lại đi, anh về đây.
Nói rồi anh ấy bước chân ra khỏi phòng, và đi về. Tôi lau nước mắt, vào phòng tắm, mặc kệ cho vòi hoa sen xối từ đỉnh đầu xuống toàn thân. Tôi mặc kệ dòng nước chảy ướt hết quần áo. Dần cởi bỏ hết, toàn bộ cơ thể chìm trong làn nước ấm. Tôi bình tĩnh hơn, tôi cố để chà rửa cơ thể mình, liệu có thể chà rửa luôn đoạn tình cảm này hay không… Tôi ước gì tình cảm cũng như những bụi bẩn bám trên người, sẽ bị nước rửa trôi.
Những suy nghĩ vẩn vơ làm cho cảm xúc buồn bã dần vơi đi, lau khô người rồi tôi rúc vào chăn, đầu óc trống rỗng không biết phải nghĩ ngợi điều gì nữa. Tôi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Bụng kêu ùng ục vì đói. Tôi bấm điện thoại và book grab một ít đồ ăn. Tôi block zalo anh, block luôn số điện thoại của anh. Và anh cũng không đến tìm tôi trong 2 ngày…

To top
Đóng QC