Em… không yêu tôi – Phần 1

Em trong mắt tôi tựa như là một thiên thần, thướt tha, hồn nhiên, dễ thương và học giỏi. Điều mà tôi khâm phục ở em nhất đó chính là trái tim chưa một lần bị chinh phục bởi bất cứ chàng trai nào, hình như điều đó làm tôi càng thêm thích thú khi ở bên em. Ngày chúng tôi bắt đầu chơi thân với nhau là lúc em rủ tôi ôn thi chung cùng em.

“Haha, hình như em đã phạm sai lầm lớn”, tôi tự nhủ với lòng mình bởi vì từ trước lúc gặp em thì kết quả học tập của tôi phải gọi là tệ hại thôi rồi, tôi thích rong chơi và học tiếng “Bông” hơn tiếng Anh, và ghét nhất là mấy môn đại cương quái quỷ kia, vừa nhức đầu lại vừa buồn ngủ. Lần này học tiếng Anh chung với em, tôi hí hửng và tung tăng như một đứa trẻ thơ. Chúng tôi ở chung KTX nên việc học hành cũng tiện. Chúng tôi vào bàn ngồi học, bắt đầu những cuộc “đấu võ” vô cùng dữ dội. Em cứ đánh tôi vì tôi cứ trêu đùa và chọc ghẹo em, hình như đó là điều mà tôi thích nhất ở em mỗi lần em “nổi giận” với tôi, nhìn thật là đáng yêu. Kaka. Học chưa được bao lâu thì tôi gục xuống bàn vì cảm giác buồn ngủ lại kéo đến còn em thì nhéo tai tôi để tôi tiếp tục học tiếp.

Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, tôi chỉ được tiếp xúc với em qua những lần bài tập nhóm, hay những lần giáp mặt tình cờ trên thư viện. Tôi nhận thấy em rất siêng đi thư viện học tập, và thế là từ đó tôi siêng năng đi thư viện hơn để được tình cờ chạm mặt em dẫu đó là sự sắp đặt của tôi. Dẫu thế, tôi và em chưa bao giờ đi chơi với nhau lần nào cả. Em chỉ có biết học và học mà thôi. Thế nhưng lại có những tin đồn trong lớp về mối quan hệ của chúng tôi dẫu họ không biết là tôi và em chưa một lần đi chơi chung chứ huống hồ gì là nói đến tình cảm trai gái, những ai nói gì tôi đều biết và cảm nhận được nhưng tôi không quan tâm cho lắm, tôi chỉ quan tâm đến cảm giác của em có ngại ngùng và nghĩ gì không nhưng nhận thấy em vẫn rất ư là bình thường.

Rồi một ngày tôi chợt nhận ra em quá ư là thực dụng. Em quá cẩn thận, quá tỉ mỉ và chỉ lo cho việc học hành. Wow, như thế thì tôi không thích tí nào cả. Đùng một cái, em nói em sẽ chuyển vào thành phố ở, tôi nghe thấy mà cảm thấy rất ư là buồn, còn đâu cô gái xinh xắn hay tập bóng rổ trước khu nhà tôi ở? Còn đâu cô bé dễ thương chạy trên chiếc xe đạp đi học hằng ngày? Còn đâu cô em lém lỉnh “vũ nữ” mỗi lần tôi chọc giận em?

Sáng hôm em chuyển đi, tôi gọi điện hỏi em đã đi chưa và nhận được câu trả lời là chưa và em phải chạy xe đạp vào nội thành, thế là một ý nghĩ lóe lên, tôi quyết định sẽ qua và chở em đi trên chiếc xe đạp của em. Nhưng nếu như vậy thì em sẽ nghĩ tôi sẽ vì em quá, thế là tôi quyết định mang một chiếc cặp. Khi đi qua chỗ em, em hỏi tôi:

– Đi đâu zạ?

– Đi vô thành phố, tôi đáp.

– Vậy thì đi đi.

Oh, shit thật, tôi muốn đi với em cơ mà, em không hiều sao, tôi nghĩ thầm.

– Thì từ từ đã, chưa tới giờ mà. – tôi thanh minh.

5’ sau tôi cũng phải cáo lui giả vờ phải đi nhưng thật sự chạy về phòng cất cặp và ngủ. Hix, tôi muốn đi với em cơ. Nhưng tôi không ngờ kể từ lúc này, khi mà khoảng cách không gian giữa hai chúng tôi xa như thế thì tình cảm chúng tôi lại phát sinh…


Bạn đang đọc truyện
Em… không yêu tôi
tại nguồn:
http://truyensex.life/em-khong-yeu-toi/

Dẫu em ở nội thành nhưng cũng phải ra ngoại thành vì trường của chúng tôi có chi nhánh ở ngoại thành mà. Mỗi lần như thế chúng tôi lai gần nhau hơn, đôi lúc là những lần làm bài tập nhóm, đôi lúc là những lần ăn cơm trưa vì phải học cả ngày, và uống sinh tố tráng miệng. Thế là tin đồn ngày càng lan rộng và ghê gớm hơn, bây giờ ánh mắt mọi người cứ xem chúng tôi là 1 couple, nhưng thật tâm thì hai đứa vẫn chưa có cái gì gọi là tình yêu dành cho nhau cả, đặc biệt là tình cảm của em dành cho tôi thì thật là nhạt nhẽo. Em hay giận hờn tôi, đôi lúc là do những lý do hết sức vu vơ, tôi nhận thấy em không còn hồn nhiên như ngày xưa, em không đối xử với tôi tốt như ngày xưa nữa mà hay lạnh lùng, đôi lúc tôi tự hỏi là tôi làm gì để em phải đối xử với tôi như thế.

Hóa ra em cũng thương (tôi không thể nói là yêu được) tôi, mà con gái thật là lạ, khi thương rồi thì hay giận hờn, đôi khi chẳng hiểu lý do. Hix, điều đó làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi cũng rất thương em nhưng tôi chắc là tôi chưa yêu em. Bạn bè cả trai lẫn gái giục tôi chinh phục em đi, tôi chỉ mỉm cười nhưng thật sự điều đó đã tác động vào tâm thức tôi rất là nhiều.

Rồi mọi thứ diễn biến quá nhanh, tôi nắm tay và ôm em trong vô thức. Em vẫn không phản kháng gì cả, nhưng tôi rất ư là bâng khuâng vì tôi chấp nhận để em tát tôi một cái chứ tôi không thể chấp nhận được là em lại im lặng như thế. Bạn bè lại an ủi tôi, nói rằng như thế là em đồng ý rồi và “dụ dỗ” tôi tỏ tình với em. Thế là tôi tỏ tình với em với ba cành hoa hồng theo như một người bạn tư vấn thì biểu tượng cho câu I LOVE YOU, kèm theo đó tôi “tặng” kèm cho em một nụ hôn cháy bổng đến nỗi mà em bị shock vì một người ngây thơ như em chưa bao giờ lại tưởng tượng ra mình lại bị như thế này.


Bạn đang đọc truyện
Em… không yêu tôi
tại nguồn:
http://truyensex.life/em-khong-yeu-toi/

Rồi năm học cuối tôi cũng đến, tôi phải chuyển vào thành phố để việc học tập tiện hơn và thêm một lý do vô hình nữa là vì em!

Vào thành phố tôi mới biết cuộc sống thành phố khắc nghiệt đến chừng nào, nếu như ở KTX mỗi tháng tiền phòng chỉ khoảng 50k thì ở thành phố tiền phòng phải gấp cũng phải chục lần như thế. Người sống ở thành phố cũng lạnh lùng và nhẫn tâm hơn những gì mà tôi đã trải nghiệm. Trái ngược lại, em có việc làm rất tốt. Sau đó em “lên đời” với chiếc xe máy để đi làm. Tôi cũng lên đời với chiếc xe… đạp. Dẫu vậy, em vẫn thích tôi chở đi học hay chở đi làm. Mỗi ngày làm gì thì làm chứ tôi bao giờ cũng thu xếp ngủ trước 11 PM để sáng sớm dậy sớm và chạy từ quận 10 đến hàng xanh để chở em đi học. Có nhiều người rất “ngưỡng mộ” vì tôi có thể chạy xe đạp khỏe như thế. Bí quyết ở chổ là chỉ cần vì em tôi có thể làm tất cả.

Nói về chiếc xe đạp thì tôi thấy cũng ngồ ngộ và có một quan niệm vô cùng ngược đời tồn tại ở giữa đất thành phố này, nơi mà người nghèo và người giàu xen kẽ lẫn nhau, tồn tại một quan niệm là những người đi xe đạp thường bị cho là những người nghèo và “được ưu đãi” hơn. Nếu bạn đi xe đạp đi xin việc, bạn sẽ nhận được ánh mắt khinh bỉ của thằng giữ xe dẫu rằng thằng shit đó tôi nghĩ không khá gì hơn tôi và bản thân nó cũng phải đi xe đạp trong quá khứ. Khi bạn đi chơi ở trung tâm thành phố, kiếm được một chỗ gửi xe đạp thật là chuyện “mò kim đáy biển”. Thiết nghĩ quan niệm giữa người VN và người nước ngoài thật khác nhau vì tôi nhận thấy một số người nước ngoài đi dạy chỉ đi xe đạp, tôi nghĩ như thế vừa tốt cho sức khỏe, không làm ô nhiểm môi trường và tiết kiệm chi phí trong khi người VN chúng ta lại có quan niệm hoàn toàn trái ngược, dẫu là thu nhập của chúng ta với người phương tây là một khoảng cách khá là xa vời.

Mỗi lần tôi đón em, em chỉ ngồi lên xe tôi khi tới một góc khuất nào đó, hình như em rất ngại ánh mắt của mọi người. Em làm TA cũng gần chỗ tôi nên tôi hay chở em qua chổ tôi nghỉ trưa. Mấy người trong phòng tôi ắt hẳn cũng phải ganh tị với cô bạn gái rất dễ thương của tôi. Tôi cố tìm cách xua đuổi hết mọi người ngồi qua chỗ khác để em có chổ nằm ngủ, dẫu là có làm phật lòng ai đi chăng nữa, mà mọi người cũng rất hiểu tôi yêu em đến chừng nào nên cũng chủ động nhường chỗ cho em.


Bạn đang đọc truyện
Em… không yêu tôi
tại nguồn:
http://truyensex.life/em-khong-yeu-toi/

Tình yêu của chúng tôi dần dần say đắm hơn, tôi và em đường đường chính chính về nhà tôi chơi, cả gia đình tôi rất quý mến em. Ngày hôm sau lên đường trở lại thành phố, em ghé sang nhà em để lấy đồ nhưng một điều ngạc nhiên là em không cho tôi vào nhà, em nói tôi đi uống nước chỗ khác chờ em vì cha mẹ em rất khó tính. Cũng hơi buồn nhưng cũng không sao, tôi mang balô tới ngồi đầu hẻm ngắm hình 2 đứa, muỗi cắn nhưng không sao. Vì em!

Về chuyện tôi không được em dẫn vào nhà, tôi có đem ra trao đổi với em. Em nói tôi không hiểu em, từ trước đến bây giờ em chưa dẫn con trai về nhà lần nào cả, ba của em rất khó tính và không bao giờ cho phép điều đó, em khóc… Tôi cảm thấy mình rất có lỗi với em khi tôi làm cho em khóc.

Hạnh phúc được một thời gian thì phát sinh ra nhiều chuyện khác. Tôi hay lên phòng trọ em chơi và phát hiện ra nhiều điều “thú vị” về em mà tôi chưa từng biết. Mỗi lần vừa về phòng trọ của mình thì em hay im lặng và hay dọn đồ nhưng kèm theo đó là những âm thanh rất lớn, cố tình để cho người khác nghe. Tôi cũng không hiểu chuyện gì, mà thấy mấy người bạn trong phòng em cũng không nói gì cả. Những lần khác tôi thấy em cũng hành động như vậy, và cảm giác của tôi rất là khó chịu, sau đó mới biết là mỗi lần về phòng em hay bực mình như thế vì thấy đồ đạc bị xê dịch dẫu là một tí xíu. Tôi cảm thấy rất bỡ ngỡ vì em của tôi không bao giờ như thế, càng ngày tôi càng cảm nhận được em là “ông trùm khó tính” trong phòng.

Mỗi lần nấu ăn tại phòng của em là một cực hình đối với tôi. Tôi không biết nấu ăn cho lắm mà lại hay rất vụng về, em hay cáu gắt với tôi mỗi lần thấy tôi làm công việc em giao phó một cách vụng về. Mỗi lần ăn cơm tôi rất sợ rớt cơm hay thức ăn xuống nền vì như thế em sẽ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tôi chỉ có thể giúp em rửa chén mà thôi. Quả thật, tôi rất là sợ em y như một đứa con sợ một người mẹ. Nhưng không sao. Vì yêu!

To top
Đóng QC