Em đã có chồng chưa? – Phần 9

Phần 9
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Thoắt cái kỳ thi học kỳ hai rồi chuyển cấp cũng đến. Tôi bước vào kỳ thi với nhiều điều run sợ. Nếu lần này tôi thi chuyển cấp không vào được trường chuyên, chỉ có nước nghỉ học, mà nghỉ học đồng nghĩa với việc xa Trâm Anh và Em. Lòng tôi không khỏi buồn rầu. Suốt hai tuần sau kỳ thi, tôi cứ lặng lẽ lên đồi gió hú một mình suy nghĩ vẩn vơ….
Ngày mà biết kết quả thi, tôi cũng chả buồn đi xem. Sợ đi xem biết mình rớt, không phải sợ rớt tốt nghiệp mà là sợ rớt trường chuyên…
Có người còn suốt ruột hơn tôi là mẹ tôi. Mẹ tôi đạp chiếc xe đạp cọc cạnh lên tới trường xem danh sách điểm thi, bốn môn tôi được 48 điểm ( toán văn nhân 2) trung bình là 8 điểm, một con số không biết đi về đâu, giỏi không giỏi – dở không dở.
Từ bữa hết thi giờ, tôi chẳng thấy Trâm Anh đâu, thậm chí cả Em cũng lặn mất dạng.
Một bữa nọ, con Quỳnh chạy xe tới nhà tôi đưa tôi thư, không phải một lá mà là những hai lá.
“Gửi Phong.
Quãng thời gian học ở ngôi trường này là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Trâm Anh từ nhỏ đến giờ, nhất là ngôi trường này có lớp 6A1 và đặc biệt là có Phong. Phong là người bạn, người yêu nhất của Trâm Anh ngoài trừ mẹ.
Phong biết không?

Mãi mãi Trâm Anh sẽ nhớ Phong. Trâm Anh phải đi theo mẹ về Sài Gòn rồi. Phong ở lại mạnh khỏe, nhớ hàng ngày lên đồi gió hú ngắm hoàng hôn giùm Trâm Anh, nếu thấy thiếu Trâm Anh mà buồn thì nhớ rủ Trà My đi theo, nó cũng thích lắm nhưng vì biết Trâm Anh sắp đi xa nên nhường cho Trâm Anh đi với Phong.
Nếu sau này không còn gặp được Trâm Anh nữa, thì hãy yêu Trà My. Nó cũng thương Phong nhiều lắm…
Ký tên:
Trâm Anh bướng bỉnh”

Bức thư thứ hai là của Em:
“Gửi Phong…
Trà My nhận được kết quả thi rồi, Trà My sẽ chuyển trường xuống Bảo Lộc học, chắc từ nay sẽ cách xa Phong…
Chắc có lẽ mình không có duyên rồi, Trà My cũng muốn học ở đây nhưng cha nói là học ở Bảo Lộc sẽ tốt hơn cho tương lai, nên Trà My sẽ xuống đó ở nhà người quen và đi học dưới đó.
Phong biết không? Nhường Trâm Anh cho Phong là quyết định khó khăn, Trà My biết Trâm Anh sắp đi xa, nên không nỡ để Trâm Anh buồn. Mỗi tối về nhà Trà My đều khóc vì nhớ và không được ở gần Phong.
Nhánh phượng 864 cánh của Phong tặng Trà My luôn giữ. Vì Cha mà Trà My không dám lại gần Phong khi phong bị phạt, đừng giận Trà My nha. Dẫu sao, Trà My cũng đưa nước cho Phong uống rồi đó… hihi…
Nếu có dịp mai mốt đi Bảo Lộc thì nhớ ghé thăm Trà My…
Phong ráng học lên nha, đừng lười học. Trà my nghĩ Phong mà tập trung học sẽ học rất giỏi…
Yêu Phong nhiều lắm.
Nhất định sẽ có ngày trùng phùng,
Ký tên:
Trà My”

Suốt một buổi chiều hôm đó, tôi lang thang trên đồi gió hú để tìm lại những kỉ niệm giữa tôi và hai người con gái. Giờ thì tôi mới hiểu được tình cảm mà cả hai dành cho tôi. Trâm Anh thì đã ở xa xôi phương trời, tôi có đi Sài Gòn mấy lần, nhưng là lúc bé, còn giờ tôi chẳng nhớ gì tới nó chứ huống hồ gì đi thăm Trâm Anh? Mà biết ở đâu mà thăm?
Còn Trà My? Tuy nàng chỉ ở cách xa tôi hơn 40km, nhưng chắc hẳn để gặp và nói chuyện với nhau sẽ rất khó khăn.
Nếu như tôi được quay thời gian trở lại, tôi sẽ ôm chặt cả hai vào lòng, nhất là Trà My. Em sẽ là người anh yêu nhất trên đời.
“Trà My ơi. Nhất định sẽ có ngày anh đi tìm em.”
Ai ngờ đâu, vì cái ý nghĩ đi tìm nhau đó mà tôi vướng nợ vào em, quãng thời gian cấp 3 và cả đại học, những lần đi tìm em ngoài việc gặp nhau, còn là gặp cả giang hồ, đánh nhau và thậm chí bị chém. Để rồi yêu nhau rồi lại xa nhau.
Quãng thời gian sau này đầy biến loạn.

To top
Đóng QC